Thứ Tư, 12 tháng 7, 2023

Vị Khách Chủ Nhật - Chương 8

Vị Khách Chủ Nhật

Tác giả: Thomas Kanger
Dịch giả: Lê Quang
NXB Văn Hóa Sài Gòn - 2008

Chương 8

Mãi khuya cô mới vào giường. Họ đã uống rượu vang và nói chuyện rất lâu.
Trời mưa. Cô lại gần cửa sổ và nhìn ra ngoài. Đường phố vắng tanh, chỉ thấy một dãy ô tô đỗ. Hình như chẳng ai làm theo lời khuyên “Thì giờ là vàng ngọc” cả. Cô cũng ghét câu ấy, trong giọng khuyên bảo vui vẻ hàm chứa nét gì khó chịu.
Cuộc chuyện trò ít đả động đến cô, chủ yếu xoay quanh bạn gái cô. Nhưng trong tâm trạng vỡ mộng của Susanne cô lại nhận ra chính mình, tuy nhiên theo một chiều hướng khác. Elina miễn cưỡng kể lại tình cảnh của mình trong mùa xuân và mùa hè vừa rồi. Chỉ nói qua loa. Elina vốn không ưa đem chuyện riêng ra kể với bất kỳ ai, bất kể thân sơ mức nào. Susanne lắng nghe và không mấy khi hé môi. Elina không đoán được chính xác phản ứng của bạn mình.
Sáng nay Elina định đi ô tô ra đảo Ängsö hay đảo Björnö để dạo chơi thật đã đời, và thích nhất là đi cùng Nadia, cô bạn thân thứ hai. Nhưng thấy trời mưa cô lại thôi. Cô nằm xuống giường và lại bắt đầu đọc hồ sơ điều tra trong vụ Ylva Marieanne Malmberg. Cô đã cầm tập hồ sơ về nhà, dĩ nhiên biết chuyện đó là trái quy định. Nhưng chẳng phải Rosén đã nói là cô không được làm việc này trong giờ hành chính hay sao? Nói cho cùng, chẳng ai có thể trách cô quan tâm đến một vụ án ngày xưa trong thời gian rảnh rỗi của mình cả. Nếu trong Chủ nhật này đọc xong hồ sơ thì buổi tối cô sẽ đến thăm Kärnlund. Bảy giờ là giờ thăm bệnh nhân. Lúc đó cũng có chuyện để nói, và nhất định Kärnlund sẽ vui mừng vì có tin mới.
Như thường lệ, hồ sơ chủ yếu bao gồm các biên bản hỏi cung. Elina lấy sổ và bút ra, ghi lại tên và số căn cước của những người cô thấy quan trọng. Khi cầm bút vào tay cô chợt ý thức rằng mình đã bắt đầu nghiêm túc cày xới đống tài liệu này. Trí óc cô bắt đầu khởi động. Susanne hôm qua nói đúng. Cô đọc hồ sơ cho mình chứ chẳng phải vì Kärnlund. Hai mươi lăm ngày nữa. Bắt đầu đếm ngược được rồi. Kỳ thực đây là một chuyện viển vông, chưa ai làm nổi một vụ tương tự bao giờ. Nhưng Ylva Marieanne Malmberg đã lôi cô vào cuộc.
Thoạt tiên cô nghiên cứu các dữ kiện đã được sáng tỏ trong vụ này. Ylva Malmberg lớn lên ở Uppsala, tại quận Sala Backe mới xây hồi đó. Bố mẹ cô ly hôn khi cô mới mười bốn tuổi. Cô và anh trai Roger ở lại với mẹ trong căn hộ cũ. Theo lời Roger, Ylva quan hệ với những “phần tử không tưởng cánh tả”. Còn một năm trước khi hết bậc trung học thì cô bỏ dở và chuyển về nông thôn sống cùng với một nhóm bạn ở Björklinge. Cô sống ở đó đến giữa những năm bảy mươi, Roger không nhớ chính xác năm nào.
Elina lục tìm trong hồ sơ biên bản hỏi cung các thành viên khác trong nhóm. Có ba người cả thảy, hai phụ nữ và một đàn ông. Cô gạt các biên bản ấy sang một bên và tìm xem Ylva rời nhóm hôm nào.
Đó là thời điểm 1975. Sau đó Ylva Malmberg chuyển đến ở trong một ngôi nhà cũ nát gần Ringgatan, Uppsala. Hè 1976, cô cùng hai bạn gái đi tàu xuyên lục địa Interrail sang châu Âu, trong chuyến du hành này cuối cùng họ sang tận Ấn Độ. Elina xem lại, cả hai cô bạn gái đều đã được thẩm vấn.
Tháng Ba 1977, Ylva quay về Uppsala và làm việc trong một tiệm giặt là. Mùa thu năm ấy cô theo học một khóa tại trường Tärna Folkhögskola gần Sala, thuộc tỉnh Västerås. Ban đầu cô ở luôn trong trường, nhưng hết năm thứ nhất, cô chuyển về Västerås, thuê một căn hộ đơn ở Sandgärdsgatan. Không rõ vì lý do nào mà Ylva chuyển nhà, vì sau đó hằng ngày cô phải đến Sala để học.
Elina tìm tiếp. Trong hồ sơ có cả biên bản thẩm vấn hàng xóm và người quen ở Västerås. Khoảng một nửa các cuộc thẩm vấn do Kärnlund tiến hành.
Tháng Ba 1979, Ylva Malmberg thôi học ở trường Folkhögskola. Vào thời điểm ấy cô đã mang thai những tháng cuối cùng. Ngày 2/5/1979, cô sinh một con gái tại bệnh viện trung tâm ở Västerås. Đứa trẻ nặng 3,34 cân, dài 49 phân và được đặt tên Carolina.
Ylva Marieanne Malmberg cự tuyệt không khai tên bố đứa bé. Sau khi xảy ra vụ sát hại người ta đã điều tra rất kỹ mà không tìm ra danh tính người bố. Ylva không hề hé môi nói tên người đó với bất kỳ những ai sau này bị hỏi cung. Và cũng không ai rõ lý do tại sao cô phải giữ bí mật cái tên ấy.
Sau khi rời trường Tärna Folkhögskola, có vẻ như Ylva chỉ sống bằng số tiền trợ cấp sinh nở ít ỏi và tiền trẻ con được phát. Ngoài ra cô còn nhận được tiền từ quỹ tạm ứng tiền nuôi con của địa phương Västerås, vì bố đứa trẻ không trả tiền. Cuối tháng Năm 1979, nhân viên phòng thanh thiếu niên địa phương đến thăm căn hộ của cô tại Sandgärdsgatan và hài lòng với tình trạng đứa trẻ được chăm sóc cũng như tình trạng nhà ở.
Đầu mùa hè, có lẽ vào mấy ngày đầu tiên của tháng Bảy, Ylva Marieanne Malmberg cùng con gái rời Västerås đi Jäkkvik. Họ chuyển đến một căn nhà nhỏ của bà nội cô ngày trước, nơi bố cô lớn lên. Không ai rõ vì sao cô chuyển tới đó. Bà cô ngày ấy còn sống, nhưng đang ở một trại dưỡng lão và khá lẫn cẫn khi bị thẩm vấn. Bà không thể trả lời câu hỏi vì sao cháu bà đột ngột muốn đến ở nhà bà. Nhà bà nằm cách xa các ngôi nhà khác trong ngôi làng nhỏ hơn một cây số. Ông chủ hiệu thực phẩm ở làng là người năng gặp Ylva nhất. Ông cho biết là hàng tuần Ylva đẩy xe nôi vài lần đến cửa hàng ông. Cửa hàng này kiêm dịch vụ bưu điện, và ở đây Ylva cũng nhận mấy bức thư ít ỏi chuyển tiếp từ Västerås đến.
Elina lục biên bản xác định dấu vết. Người ta tìm thấy trong nhà khoảng một chục lá thư. Chủ yếu là thư quảng cáo các sản phẩm cho trẻ em. Nhưng cũng có một bưu thiếp ký tên Mia gửi đi từ Mallorca vào ngày cuối cùng của tháng Bảy 1979. Ngoài ra còn có một phong bì rỗng không đề tên người gửi, đóng dấu bưu điện hôm 15/9/1979. Mọi thư từ đều đề người nhận là Ylva Malmberg, Sandgärdsgatan, Västerås.
Ở đâu đó có ghi chú rằng Ylva đề nghị chuyển thư từ của mình tới hòm thư lưu ở Arjeplog. Từ điểm đó, thư được chuyển tiếp tới hiệu thực phẩm ở Jäkkvik.
Sau ngày 1/10 không ai đến lấy thư của cô nữa, do đó ông chủ hiệu thực phẩm gửi ngược lại Arjeplog các bưu phẩm nhận được. Ở đó thư được lưu lại cho đến khi cảnh sát tịch biên hồi tháng Năm 1980.
Tất cả dân làng chỉ biết Ylva sơ sơ. Ít nhất là có một lần cô đến Arjeplog, địa phương lớn nhất trong vùng và cách chỗ cô ở chừng 100 cây số về phía đất liền. Trong dịp đó cô xin trợ cấp của Sở Xã hội, với lý do là phí tổn đi từ Västerås rất đắt đỏ. Sở Xã hội chấp thuận khoản trợ cấp một lần là 370 cu-ron, nhưng nhân viên Sở Xã hội bắt Ylva yêu cầu cô phải đưa con gái đến bác sĩ. Hôm đó là thứ Hai sau cuối tuần của ngày Hạ chí. Chẳng ai thấy có gì bất thường ở người mẹ trẻ và đứa con gái cả.
Không người nào ở Västerås, ở trường Tärna Folkhögskola hay Uppsala biết chuyện Ylva Malmberg chuyển nhà đến Jäkkvik. Không người nào tìm hiểu xem cô sống ra sao. Không người nào biết gì về cô khi xác cô được tìm thấy.
Không người nào. Trừ kẻ sát nhân.
Ông chủ hiệu thực phẩm thấy mặt Ylva lần cuối cùng vào cuối tháng Chín 1979, không nhớ chính xác vào ngày nào. Người ta tìm được trong nhà cô tờ nhật báo Norra Västerbotten của ngày 26/9, có lẽ Ylva mua ở cửa hàng trong làng. Ông chủ hiệu thực phẩm đoán là cô lại chuyển về miền Nam nên không đến mua hàng nữa. Một người đi câu cho là hôm 22/9 có thấy Ylva, đó là hôm ông ta rời Jäkkvik để đi câu ở nơi khác. Một khách hàng khác đi mua thực phẩm tin rằng đã gặp cô vào nửa sau tháng Chín. Anh ta nhớ rõ vì hôm đó lần đầu tiên có tuyết. Theo Nha khí tượng, tuyết rơi lần đầu tiên vào ngày 23/9.
Nhân chứng duy nhất khai lệch với những người khác về thời gian là một cụ già bảy mươi ba tuổi ở làng Semisjaur-Njarg của người tộc Sami. Vào ngày đầu tiên của tháng thứ mười, cụ gặp một cô gái bên vách núi. Elina theo dõi lời miêu tả từa tựa như trong Kinh thánh một cách khá thú vị. Trả lời câu hỏi về ngày tháng chính xác, cụ già người Sami ấy nói: “Hôm đó là ngày thiêng”. Không phải ngày cuối cùng của tháng thứ chín mà cũng chẳng phải ngày thứ hai của tháng thứ mười, mà đúng vào ngày thứ nhất. Viên cảnh sát thẩm vấn không sao hỏi ra được cái gì thiêng vào hôm ấy, nhưng nhận xét là cụ già có vẻ rất chắc chắn về câu trả lời của mình.
Từ đó trở đi không ai còn nhìn thấy Ylva nữa. Do vậy người ta ấn định ngày chết là ngày 1/10/1979.
Ngày 4/5/1980, hai người Göteborg trượt tuyết dọc Kungsleden. Mặt trời lên và tuyết bắt đầu tan. Một người mò vào rừng tìm chỗ đi vệ sinh và vấp phải một vật mà thoạt tiên tưởng là xác một con thú, sau này xác định là Ylva Marieanne Malmberg.
Xác chết ban đầu được chôn xuống tuyết, nhưng lộ ra một phần.
Kết quả khám nghiệm khá kinh hoàng của bên pháp y cho thấy một con thú rừng trong khi đi tìm mồi đã bới xác chết lên. Các chuyên gia ngạc nhiên khi nghe nói chắc chắn đó là một con sói, vì chó sói ở vùng này được coi là đã bị tuyệt chủng.
Hồi thập niên 1980 người ta cho rằng ở Thụy Điển không còn chó sói nữa. Phải chăng đó là một con sói từ Na Uy chạy qua biên giới?
Mặc dù xác chết bị cắn xé tơi tả, người ta vẫn xác định được chắc chắn nguyên nhân chết: bị siết cổ.
“Bằng tay hay bằng thòng lọng?”, Elina ghi chú, và bực mình vì không thấy nêu rõ chi tiết.
Chuyên gia pháp y đã tìm thấy vết tinh dịch trong âm đạo của Ylva. Chi tiết này không nhất thiết chứng tỏ trước khi chết Ylva bị bạo hành tình dục, nhưng nếu có thì cũng khó xác định được vì xác cô đã phân hủy quá mạnh.
Elina đoán “các mẫu sinh học” mà viên thám tử hình sự kiệm lời ở Piteå nhắc đến trong thư gửi kèm là mẫu tinh dịch sót lại và còn được giữ ở Linköping. Cô cố lần ngược chiều diễn biến. Trước đây hai mươi lăm năm chưa có xét nghiệm ADN. Liệu số lượng và chất lượng có đủ để phân tích không?
Có lẽ mình bắt đầu đi tìm một nghi phạm được rồi, cô nghĩ.
Ở thời điểm phát hiện ra xác chết, ngôi nhà của bà nội cô khóa cửa và không có dấu hiệu gì chứng tỏ là đã xảy ra xung đột bạo lực, cho dù các phòng rất bừa bộn. Không thể biết được sự bừa bộn đó là hậu quả của cuộc cãi cọ trước khi gây án hay đã lâu rồi không ai dọn dẹp. Mà cũng chẳng ai nói được vụ giết người xảy ra ở đâu.
Còn đứa trẻ... Elina không dám tưởng tượng tiếp những gì có thể xảy ra với con gái Ylva.
Cô biết những ý nghĩ ấy sẽ ám ảnh cô khi cô đọc tiếp, khi cô ngủ thiếp đi, khi cô thức dậy sáng sớm, hoặc khi cô thấy một phụ nữ đẩy xe nôi ngoài phố. Cô nghỉ một chút, vào bếp đun nước trong lò vi sóng. Với tách cà phê tan trong tay cô lại quay về với tập hồ sơ.
Chiếc xe nôi đứng đằng sau nhà. Có vẻ như không thiếu thứ đồ dùng dành cho trẻ con nào, mặc dù không thấy nêu trong nhà có chai sữa, ga giường, tã lót hay các đồ tương tự hay không. Chỉ có một điều chắc chắn: không thấy đứa bé đâu. Carolina, năm tháng tuổi khi mạng sống của mẹ nó bị cướp đi, đã biến mất, không để lại tăm tích.
Cuộc truy tầm được tiến hành rốt ráo. Có thể nói, mỗi hòn đá trong vùng đều được lật tung lên. Nhưng Carolina trước sau vẫn biến mất tăm. Người ta nghi sát thủ đã chôn đứa bé, nhưng không tìm thấy một cái xẻng hay dấu vết đào bới nào. Mặt khác, như một cảnh sát thản nhiên nhận định, vùng núi này cũng quá mênh mông. Một phỏng đoán khác cho rằng sát thủ muốn bắt cóc đứa bé để đem cho một phụ nữ vô sinh và người này đã giấu cô bé đi.
Một tin đồn nhanh chóng lan tỏa và đầu độc bầu không khí của cả vùng đất này: người Sami đã ăn trộm đứa bé. Chẳng phải một ông già người Sami là người cuối cùng nhìn thấy mẹ nó còn sống đó sao?
Elina đẩy đống giấy qua một bên và tì cằm lên tay.
Rất có thể đây là một vụ giết người không theo kế hoạch trước. Một gã trong vùng hay một người tình cờ đi qua nhận thấy cô gái sống một mình và đến chỗ cô. Rồi cưỡng ép cô. Trong cơn mê muội bạo lực hắn đã giết cô.
Nhưng Elina suy nghĩ theo một hướng khác. Ylva Malmberg đã cự tuyệt không khai tên bố đứa trẻ. Tại sao vậy? Từ đó có thể suy ra là cô sợ, hoặc có mối nguy hiểm đe dọa. Do đó, cô lui về một nơi hoang vắng mà không báo cho ai biết, tựa như chạy trốn vậy. Rốt cuộc cô bị giết. Liệu đó có phải là một xâu chuỗi tình cờ của nhiều sự kiện? Ngoài ra, trong thực tế phụ nữ thường bị giết bởi những người đàn ông thân quen.
Rõ ràng các điều tra viên cũng suy luận theo hướng tương tự. Họ đã bỏ nhiều công sức để tìm ra người cha giấu mặt của đứa trẻ như truy tìm sát thủ. Song vô số vụ thẩm vấn các đàn ông gần gũi với Ylva Malmberg đều vô ích, người ta không phát hiện ra người cha tiềm năng nào cả. Xét nghiệm nhóm máu cũng không tiến hành được vì không rõ nhóm máu của đứa trẻ.
Cho đến thời điểm đó Elina không nhận ra các điều tra viên mắc phải khiếm khuyết nào, nhưng cô cũng mới chỉ đọc một ít trong các biên bản hỏi cung. Cô chưa xem nhật ký và lịch của Ylva Marieanne Malmberg. Cô buộc phải tự thú rằng, bây giờ bỏ công đi tìm một mối quan hệ nào đó chưa từng được ai phát hiện ra thì quả là một việc phi thực tế. Song cô không nén nổi cảm giác rằng cô, chính cô có năng khiếu nhận ra các dấu hiệu vô hình và đọc được giữa hai dòng chữ, chính cô hiểu ra những điều không thể hiểu được và phát hiện những gì người khác để lọt.
Cô đứng dậy, đi giày và mặc áo khoác, rồi tắt đèn hành lang. Đã bảy giờ kém mười lăm, đến giờ đi thăm Kärnlund. Cô đi xuống cầu thang và thả cho suy nghĩ bay bổng: tìm ra người bố thì sẽ tìm được sát thủ.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét