Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 26


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 26

Tám Bính về Nam Định thuê một gian nhà gần bến Tân Đệ được nửa tháng nay.
Sáng nay Bính lại dậy thật sớm ra cửa ngong ngóng Năm. Đã hai chuyến tàu rồi, mỗi chuyến ba ngày, mà Năm vẫn chưa về.

Bỉ Vỏ - Chương 25


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 25

Non một năm trời rồi mà án mạng Ba Bay chưa ra manh mối. Rồi vì không ai thưa và Ba Bay vốn là kẻ côn đồ nên sở Mật thám cũng chẳng chịu dò xét.

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 24


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 24

Ba hôm sau, lúc Năm Sài Gòn đương bông lơn với một cô hàng mía, Tám Bính ở đâu chạy lại, nắm cánh tay Năm kéo đến hàng nước gần đấy.

Bỉ Vỏ - Chương 23


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 23

Tàu An Xương rời bến Nam Định từ hồi mười giờ sáng...
Tuy nhằm vào ngày 16 tháng Giêng, có nhiều nơi mở hội hè đình đám, nhưng hành khách vẫn vắng tanh. Ngoài vài chục người ở boong trên, chỉ còn thấy lẻ tẻ sáu, bảy người đàn bà buôn chuyến trầu vỏ mệt mỏi nằm bên những lô hàng xếp gần buồng máy đằng cuối boong dưới.

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 22


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 22

Năm Sài Gòn cầm cốc rượu đặt trước mặt Bính, gắp miếng gà rán bỏ vào bát Bính, rồi cùng bọn Tư-lập-lơ cười phá lên. Tiếng cười của mấy người phút chốc bị tiếng pháo ran ở ngoài phố át đi. Năm nói thật to nhưng Bính và bọn Tư-lập-lơ chỉ loáng thoáng nghe thấy:

Bỉ Vỏ - Chương 21

Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 21

Hơn hai tháng nay trên những chuyến xe lửa chạy Hà Nội Hải Phòng lại mất hút vợ chồng Tám Bính.
Những lời kêu ca nguyền rủa tuy đã bớt đi nhiều song mỗi khi xe chạy tới ga Cẩm Giàng, Đình Dù, Cổ Bi, hành khách vẫn còn ngơm ngớp lo ngại. Họ bảo nhau kẻ nào có tiền, có hành lý thì phải cẩn thận giữ lấy, nếu rời tay ra, là các thứ đó tuy không có cánh nhưng sẽ bay ngay.

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 20


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 20

Một buổi chiều gần tàn, nắng vàng nhạt, chân trời lặng lẽ mờ mờ sương.
Tám Bính đứng ở đầu toa chở hành khách hạng tư, trong cảnh vật bên đường thấp thoáng chập chờn trong ánh nắng và khói sương. Giời tối dần. Rồi mưa bụi. Gió rào qua những mặt ruộng mênh mông đen sẫm, tạt qua mặt Bính những hạt mưa lấm tấm. Bính né lùi người vào bên cửa lối ra vào, đưa mắt nhìn suốt một lượt:

Bỉ Vỏ - Chương 19

Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 19

Cái toa cuối cùng của đoàn xe lửa chạy vào bóng một rặng tre lù mù, và Tám Bính buông xong tiếng kêu. Năm Sài Gòn đã bế xốc Bính lên chạy vùn vụt, lần lút trên con đường ngoằn ngoèo bên bờ ruộng. Vành trăng xanh nhợt giải xuống cảnh vật chung quanh ga Đặng xá, đường Hà Nội Nam Định, một làn ánh sáng lạnh lùng, làm gương mặt Tám Bính càng tái mét. Máu ở bàn tay Bính rỏ ròng ròng xuống vệ cỏ mỗi lúc một nhiều nhưng Bính mê man không biết đau đớn là gì hết.

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 18


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 18

- Này mợ, nước sôi rồi đây, pha chè đi. À còn chục miếng đường tây mợ đem ra mà uống.
Bính đương vá chỗ vai áo, nghe thấy chồng bảo pha chè nhưng cứ làm lơ đi, mãi lúc rút xong mũi kim cuối cùng, và trên hỏa lò ấm nước sôi réo lên, bọt nước trào dập gần tắt hết lửa, Bính mới chạy đến tủ chè với lấy lọ chè và lọ đường.

Bỉ Vỏ - Chương 17

Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 17

Thấy Bính hãy còn ngần ngại. Hai Liên vuốt lưng Bính nói:
- Chỉ còn cách ấy thôi, nếu chị không thuận, em cũng đến bó tay, vì không còn cách nào giúp chị được. Suốt buổi sáng nay em hỏi mọi nơi, mọi chỗ nhưng họ đều chối bai bải. Bảy, tám chục bạc bây giờ em mới biết nó là to.

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 16


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 16

Tám Bính về tỉnh Nam Định đây đã được hai tuần lễ. Trong hai tuần lễ ấy không ngày nào Bính không buồn rầu lo nghĩ. Tình thương yêu Năm Sài Gòn vẫn bao trùm tâm trí Bính và cái không khí mát mẻ êm dịu của những chiều thu sáng tươi càng làm cho Bính, trước nhiều sự vui sướng của người đời, càng thấy thấm thía vì sự cô độc của Năm.

Bỉ Vỏ - Chương 15

Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 15

- Thôi chị còn khóc gì nữa! Thế là chị giết tôi!
- Mình, sao mình lạ thế!
- Lạ cái gì? Lạ là tôi không còn nhiều tiền như trước, và tình nghĩa của chị đối với tôi ngày nay cạn tàu ráo máng phải không?
Năm Sài Gòn chấm nốt câu hằn học bằng một cái đập mạnh xuống bàn.

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 14


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 14

Có tiếng những câu hát riêng dân “chạy vỏ” nghe hiểu thôi. Những câu hát ấy chỉ thấy cất lên trong những khi gió mưa buồn bã mà một trinh không dính túi, hay sắp lâm vào bước gian nan, cảnh tù tội.

Bỉ Vỏ - Chương 13


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 13

- Thế nào, chú Tư-lập-lơ, lão hàng lợn ấy mất tiền với chú chứ?
- Thôi em van chị, chị cứ trêu em mãi!
- Ơ kìa! Tôi đâu dám trêu chú, và này chú cho tôi tiêu chung với nào?

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 12


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 12

Thằng Sẹo so vai, cong bàn tay phải, ngón tay cái để vào lỗ mũi, phì phì nói:
- Tao lạy mày cả nón thôi!
- Mày vẫn không tin à?
- Có giời tin được!

Bỉ Vỏ - Chương 11


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 11

Bính nghẹn ngào, sự vui mừng sôi nổi làm mặt Bính bừng bừng. Hình như Bính sắp cuồng lên vì sung sướng.
Ở tòa án ra, Năm Sài Gòn báo tin cho Bính chắc chắn Năm được tha bổng nhưng Năm còn phải về đề lao lấy quần áo ký kho và bóc số tù.

Thứ Năm, 13 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 10


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 10

Bính bày hàng bên một gốc xoan. Ở bờ hè hãy còn nắng, nhưng người mua đã vắng. Chợ Vườn hoa sông Lấp chỉ còn vài hàng quà bánh, rau đậu, gạo muối, cá thịt...

Bỉ Vỏ - Chương 9


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 9

Mấy hôm nay vắng mặt Năm Sài Gòn ở nhà. Bính không biết chồng đi đâu, ở đâu để đi tìm, và Bính cũng không ngờ chồng đã bị bắt đương ủ rũ trong đề lao Hải Phòng.
Tin Năm Sài Gòn “nhỡ” (bị tù) làm nôn nao cả dân “chạy” Hải Phòng như cái tin Ba trâu lăn chém sả vai một người mật thám và vụ cướp đường cách đây tám tháng vẫn chưa tìm ra thủ phạm.

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 8

Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 8

Một trưa dân “chạy vỏ” tụ họp ở nhà Năm Sài Gòn.
Vẫn ngọn đèn dầu lạc búp măng sáng trong giữa cái khay Nhật Bản viền chỉ vàng, vẫn chiếc giọc tẩu dài hơn một thước ta bịt bạc và chiếc tẩu đầu hổ ngậm nửa quả cam lên nước mun đen bóng, nhưng trên giường và ở các ghế chung quanh, ta thấy thêm nhiều nhân vật mới lạ.

Bỉ Vỏ - Chương 7


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 7

Tám Bính ra khỏi nhà mụ Tài-sế-cấu đã được một tuần lễ. Được thuốc thang và ăn uống tẩm bổ. Bính tưởng chừng bệnh tình mỗi ngày một bớt đi. Nhưng quái lạ, Bính càng ngày càng gầy yếu và mệt mỏi, tuy tâm trí tỉnh táo hơn trước nhiều. Thì ra sự vui sướng chỉ có thể chữa cho tinh thần Bính khỏi buồn rầu, đau đớn thôi, còn cái thân thể rã rời kia đã bao nhiêu đêm liên miên dùng làm “đồ chơi” cho mọi hạng người, còn cần phải tỉnh dưỡng và chữa thuốc lâu nữa mới mong lành mạnh được.

Thứ Ba, 11 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 6


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 6

Tối nay các tay “anh chị” họp đủ mặt ở nhà Năm Sài Gòn.
Người mặc quần lĩnh, áo nhiễu tây trắng cổ bẻ, đi săng đan bốn quai, là Tư-lập-lơ, trùm chạy vỏ trong chợ Sắt. Anh chàng béo nục, bụng hở trễ ra, gương mặt vàng ệch, hai cánh tóc vắt qua vành tai và tóc mai dài chấm cằm gọi là để theo một mốt “phi-lô-dốp” là Sáu gáo đồng, cầm đầu các kẻ chuyên môn dắt díu những “cơm thầy cơm cô” ở vườn hoa Đưa người. Anh chàng gầy, lông mày lưỡi mác, môi đỏ chót, ngồi bên Tư-lập-lơ là Ba Bay mà khắp tỉnh Hải Phòng không một sòng bạc không kiềng mặt bởi cái đức tính liều thục mạng và mở bát bửa.

Bỉ Vỏ - Chương 5


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 5

Hai hôm nay mưa phùn không ngớt, mây trời cứ xám ngắt, nên phố Hạ Lý càng vắng càng buồn.
Những chõng và những ghế của sáu, bảy hàng nước ở vỉa hè xếp đống cả lại, nhường chỗ cho tụi trẻ con bán “phá xa”, bán bánh ế, cho những phu xe nghiện ngập nhỡ tầm thuê xe và mấy gã chuyên nghề “ma cô” và bảo vệ con em của các nhà chứa tụ họp, giở “bất”, “đố mười” ra sát phạt nhau. Tụi khách ở các “siệng” lên và nghỉ việc ở Sáu kho về cũng cờ bạc. Nhưng không bệ rạc quá như bọn trên kia, bọn y tụm năm tụm ba trong những hàng vừa bán cà phê, phở, bánh trái, vừa bán cá mặn, mắm muối, gạo, củi, vừa có cả thợ may, thầy lang, thầy tướng số.

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 4


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 4

Bính co ro ngồi ở góc tường chờ viên cẩm đòi hỏi.
Mấy người cảnh sát ngồi gần đấy bàn tán xì xào. Một trong bọn nhìn chõ vào mặt Bính, nói:
- Trông người ngoan thế này ai ngờ lại đi “ăn xu”.

Bỉ Vỏ - Chương 3

Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 3

Bính vẫn tin lời nói của Chung nên sáng nay Bính quả quyết đánh bạo đến đường Cát dài để hỏi tin tức Chung.
Sự ước mong được gặp mặt chồng, Bính có biết đâu chỉ là ảo vọng đáng dập tắt hẳn trong lòng với cả tình yêu thương nồng nàn con người bội bạc kia. Nhưng những lúc Bính oán giận Chung chỉ là lúc Bính quá khổ sở điêu đứng vì sự thực quanh mình, rồi sau một vài phút, khi tưởng đến biết đâu vì một lẽ gì đấy Chung không kịp bày tỏ nên mới bỏ Bính đi.

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2019

Bỉ Vỏ - Chương 2


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 2

Hải Phòng.
Lần này là lần đầu tiên Bính bước chân đến một tỉnh ồn ào đông đúc, khác hẳn chốn quê mùa vắng vẻ.
Bính trốn đi, sau đêm ấy đến nay đã được bốn hôm. Bốn hôm dài quá chừng! Bao nỗi đau buồn luôn luôn nhắc nhở Bính nhớ tới con thơ.

Bỉ Vỏ - Chương 1


Bỉ Vỏ

Tác giả: Nguyên Hồng


Chương 1

Năm ấy tôi mười sáu tuổi, hết hạn tù, được tha. Mẹ tôi lên tận nhà giam tôi, đón tôi. Nhưng chúng tôi không về Nam Định - quê hương của chúng tôi - mà dắt nhau ra Hải Phòng.

Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2019

Người con gái

Người con gái

Tác giả: Nguyên Hồng


Người con gái ấy da nâu nhờn. Ðó vừa là nước da của hai cha mẹ không nhan sắc mấy, vừa là cái sắc riêng biệt của hạng người phải làm ăn lấm láp. Vả lại, muốn có trau chuốt, người con gái ấy cũng không thể khác hơn. Những thứ phấn màu gạch non hay da cam cho hợp làn da và những thứ son thắm tươi, thơm hạng tốt, y không có tiền mua, mà dùng táp nham hay xỉn của chị em bạn mỗi người một tí thì chỉ làm rõ rệt cái nghèo nàn đắng cay của mình.

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2019

Tôi dạy học

Tôi dạy học

Tác giả: Nguyên Hồng


Những trường ấy ở những vùng ngoại ô mà nhà cửa chen chúc nhau trong một làn không khí nồng nực mùi hôi thối của rác rưởi và ao lầy, ở những ngõ hẻm giữa những phố xá sầm uất mà người và vật lúc nhúc trong nhớp nháp, bụi rậm. Những trường ấy có những tốp học trò lóc nhóc từ sáu, bảy tới mười tuổi, dưới sự trông coi và dạy bảo của những ông thầy cằn cỗi, bơ phờ trạc tuổi bốn năm mươi hay những cậu giáo mười bảy, mười tám tuổi, cuộc đời xơ xác và tâm hồn đầy chán nản. Những trường ấy cũng như những kẻ trọng tội bị truy nã, lẩn lút trong gian nhà ở góc vườn, ở xó gác, hay ở dưới hàng hiên.

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2019

Hai nhà nghề


Hai nhà nghề

Tác giả: Nguyên Hồng


Đã lâu tôi không làm cái nghề nhào lộn ấy nữa để kiếm cơm ăn. Nhưng, một đôi khi, nghe tiếng thanh la inh-ỏi, hay tiếng phèng phèng khua ran, hay những điệu kèn đu-đủ rè rè, tôi lại thấy lòng náo nức. Một cái gì mềm yếu trong thâm tâm tôi bị rung động lúc bấy giờ, và một cái gì chua xót làm tê dại linh hồn tôi. Lập tức, tôi phải đi xa chỗ tụi trẻ làm trò kia, hoặc cho chúng một vài hào để chúng đi nơi khác biểu diễn tài nghệ.

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2019

Mợ Du


Mợ Du

Tác giả: Nguyên Hồng


- An! An!
Tiếng gọi vừa dứt, một bàn tay nắm chặt cánh tay tôi lôi tôi đi. Tôi mở to mắt nhìn người đàn bà này. Còn tôi, càng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của mợ Du tôi càng hồi hộp và nóng lòng chờ một câu nói của mợ ta. Đến đầu phố mợ mới dừng lại, ghé miệng vào tai tôi:

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2019

Hàng cơm đêm


Hàng cơm đêm

Tác giả: Nguyên Hồng


- Vịnh ơi! Mày sang xem chị Mẫn đã về chưa?
- Mới có ba giờ, chợ còn đông, ai người ta chịu về mà sang? - Vịnh vẫn phải nhẹ nhàng trả lời mẹ.
Người mẹ càng dằn dỗi:
- Thế có bằng giết người không! Thức ăn hết cả rồi mà chưa có một tí rau cỏ, cá mú gì. Lần sau thì tiên nhân ai dám còn nhờ cái thớ mặt nó nữa.

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2019

Con chó vàng


Con chó vàng

Tác giả: Nguyên Hồng


Mới có ba ngày, thằng Điều đã tiêu hết cả món tiền hai đồng đánh xóc đĩa được. Phung phí xong đồng hào cuối cùng. Điều lại bắt đầu thèm thuồng khó chịu. Còn bộ quần áo chúc bâu mới may, Điều đem bán nốt. Với tám hào ấy, Điều và thằng Tý Sáu thân thiết nhất của Điều, ăn gỡ một bữa cho thỏa thuê. Rồi lại chia tay đi kiếm chác.

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2019

Nhà bố Nấu


Nhà bố Nấu

Tác giả: Nguyên Hồng


Gọi thế chứ bác Nấu làm gì có nhà. Một gian nhà lá lụp sụp, thuê tám hào một tháng, là chỗ ở của gia đình bác với những đồ đạc ọp ẹp, lắt nhắt không bao giờ thay đổi. Khói kẹp luôn luôn lùa vào đầy nhà khiến bà mẹ bác mỗi khi bế cháu ra sân lại vừa chấm nước mắt, vừa ho sặc sụa và lại rên rỉ kêu giời. Những ngày hè nung nấu, ở gian nhà ấy, từ cái giường, cánh phản, cái bàn mất chân đến những quần áo, tã, rổ rá đều nồng hẳn lên trong một làn bụi nhảy múa và một mùi hôi gây làm nghẹn cả thở. Rồi những ngày mưa cống rãnh trong xóm tuy nhiều nhưng không có lối thoát, nước mưa ứ lại ngập sân, tràn vào nhà, dâng lên đến quá chân giường là thường. Bác Nấu gái đã phải đun bếp ngay trên cánh phản gần đó nổi lềnh bềnh những rác rưởi của các xó xỉnh đùn ra.