Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Tôi còn nhớ lắm - Nguyễn Bính

Tôi còn gì nữa là tôi!
Thuyền quyên nàng vẫn là người thuyền quyên.
Mùa xuân ấy, nàng se duyên
Có đình đổi kiệu, có đèn giǎng hoa.
Tóc tôi để bạc cho già
Đời tôi để rụng cho là đời tôi.
Còn nên nói nữa hay thôi

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Xin - thơ Tạ Ký

Chỉ xin một nửa miệng cười,
Chỉ xin một phút bên người yêu thương,
Chỉ xin một chút dư hương,
Gọi làm duyên suốt nẻo đường viễn du.
Cố nhân, thôi đã tạ từ,
Dăm năm đấy nhỉ, thực hư thế nào?
Má còn làm thẹn hoa đào?

Đoạn trường gợi lại - thơ Tạ Ký

Bước chân nào nặng phù du,
Ngón tay nào thắt sầu tư trói hồn.
Cô đơn rồi vẫn cô đơn,
Bốn mươi thu đó đòi cơn đoạn trường.

Sông xa bãi cát vàng hanh,

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Mấy bài thơ ngắn của Nguyễn Bính

Dù rằng...

Dù rằng một chữ cũng thơ,
Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa,
Dù rằng một cánh cũng hoa,
Dù rằng một nửa cũng là trái tim,
Dù không nói, dù lặng im,
Dù sao anh cũng thương đêm nhớ ngày…
*
Nghĩ làm gì nữa

Nhớ người, nhớ cả vầng trăng

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

Chờ đợi hoài công - Vũ Hoàng Chương

Ta đợi em từ ba mươi năm
Uổng hoa phong nhụy hoài trăng rằm
Heo may chớm đã lên mùa gió
Ngăn ngắt chiêm bao lạnh chiếu nằm

Cúc tả tơi vàng mộng xác xơ
Hiên sương ngõ lá vẫn trông chờ
Đêm dài quạnh hé đôi song lớn

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

Mộng Dao Đài - Vũ Hoàng Chương

Nắng vàng theo gió vàng lên
Có ai theo gió về trên lầu ngà?
Hương bay thềm Quế xa xa
Nghìn thu chị Nguyệt chưa già ai ơi!
Từ theo Trái Đất dong chơi
Vóc băng sương có đầy vơi ít nhiều.
Xót thay, lòng vẫn tiêu điều,
Lửa hành tinh, mấy mùa yêu, đã tàn.

Tống biệt - Tản Đà

Lá đào rơi rắc lối thiên thai,
Suối tiễn oanh đưa luống ngậm ngùi!
Nửa năm tiên cảnh,
Một bước trần ai,
Ước cũ duyên thừa có thế thôi!
Đá mòn, rêu nhạt,
Nước chảy, huê trôi,
Cái hạc bay lên vút tận trời!
Trời đất từ đây xa cách mãi.
Cửa động,
Đầu non,
Đường lối cũ,
Ngàn năm thơ thẩn bóng trăng chơi.

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

Linh nghiệm - truyện ngắn Trần Huy Quang

(Truyện ngắn này được đăng trên tuần báo Văn Nghệ, số 27 ra ngày 04.7.1992. Bị thu hồi và có lệnh hủy sau khi phát hành 4 ngày, nhưng càng được tìm đọc. Tác giả Trần Huy Quang bị treo bút 3 năm. Tác giả cho biết phải suy nghĩ hơn 10 năm mới viết được truyện ngắn cô đọng này; anh phải suy nghĩ chọn từng câu, từng chữ, từng ý, từng hình ảnh...).
* * * 

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Ta mất em từ thủa nguyệt lên - thơ Vương Kiều

Ta mất em rồi mùa xuân chết
hồn tan theo mơ ước hương đời
cỏ úa hờn xanh trăm ý dỗi
đêm dài trăn trở lắm người ơi !

Có nghe chăng bờ xa bến đợi ?
Thuyền ơi ! Thuyền ơi! Về phương trời !
Nơi đây cồn cát trăng mòn mỏi
một bóng quạ buồn một bóng thôi !

Từng trải rêu phong mùa vạn cổ
mơ chi người xiêm áo thiên thanh
biết lầu hoa không màng tưởng nhớ
để khói sương xây mấy cổng thành.

Bóng tối lan dần mùa dạ thạch
núi cao không với nổi trời xanh
hố thẳm khôn dò ôi ! Ngăn cách

Sầu khúc bi tráng ca - thơ Tâm Nhiên

Ngâm khúc Hồ trường Nguyễn Bá Trác
Hát khúc hùng tâm tráng khí ca
Dẫu khắp nhân gian buồn khủng khiếp
Cũng uống cùng ta chén nguyệt tà.

Bước “Hành phương Nam” cùng Nguyễn Bính
Sinh bất phùng thời biết về đâu?

Tạm biệt Huế - thơ Thu Bồn

Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
Chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu
Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
Mặt trời vàng và mắt em nâu

Xin chào Huế một lần anh đến
Để ngàn lần anh mãi nhớ trong mơ

Khi đọc lại thơ Nguyễn Công Trứ - thơ Trần Dzạ Lữ

Xưa đọc ông, tôi chỉ hiểu một nửa
Tài sức kia lận đận biết bao lần
Lúc lên voi rồi có khi xuống chó
Chẳng giận đời - Chỉ cười mỉm bao dung…

Nay đọc lại ông - Tôi thấm vạn lần

Bài thơ tình không gởi - thơ Nguyễn Đăng Trình

Bài thơ viết chưa trao ngày xa biệt
Ta giấu trong ngăn ví đã bao ngày
Giờ đọc lại vẫn nguyên niềm da diết
Một quãng đời mộng mị thuở đôi mươi.

Tóc ai thơm lối về nghiêng mái lá

Màu tím Huế - thơ Nguyễn Bính

Thôi thế là em cách biệt rồi!
Đường đi mỗi bước lại xa xôi
Tim tím rừng chiều, tim tím núi
Tim tím chiều hôm, tim tím mai

Ban chiều tim tím nhớ mong nhau

Dặn con - thơ Trần Nhuận Minh

Chẳng ai muốn làm hành khất
Tội trời đày ở nhân gian
Con không được cười giễu họ
Dù họ hôi hám úa tàn

Nhà mình sát đường họ đến
Có cho thì có là bao