Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Cái chết của con Mực - Nam Cao

Cái chết của con mực

Tác giả: Nam Cao

NXB Văn Học - 1986

Người ta định giết Mực đã lâu rồi. Mực là con già hơn trong hai con chó của nhà. Nhưng cũng là con nhiều nết xấu. Nó tục ăn: đó là thường. Nó nhiều vắt: cái ấy đủ khổ cho nó. Nó cắn càn ấy là cái khổ của bọn ăn mày. Nhưng nó lại sủa như một con gà gáy: cái này thì không thể nào tha thứ được. Thoạt tiên người ta định ngày chết cho nó vào dịp Thanh Minh. May cho nó hôm ấy bà chủ nhà bị ốm.
Rồi thì là Tết tháng năm. Bỗng nhiên đứa con út của bà ươn mình: bà phải kiêng để lấy sữa lành cho con bú. Sau cùng người ta nhất định thịt nó vào rằm tháng bảy ai ốm mặc. Nhưng lần nầy Mực vẫn còn thoát nạn là vì nhờ có Du. Người con cả xa xôi ấy vừa viết thư báo chẳng bao lâu sẽ về. Bà mẹ mừng như tìm được một vật quý bị rơi và bà nhất định lùi ngày xử con Mực lại.

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Thuyền đi - thơ Huy Cận

Trăng lên trong lúc đang chiều,
Gió về trong lúc ngọn triều mới lên.
Thuyền đi, sóng nước ưu phiền;
Buồm treo ráng đỏ giong miền viễn khơi.

Sang đêm thuyền đã xa vời;
Người ra cửa biển, nghe hơi lạnh buồn.

Bà dì, bà mợ, bà cô - thơ Huy Cận

Tặng một cô em đi lấy chồng

Tôi có bà dì, bà mợ, bà cô
Phủ xuống hồn tôi tuổi bé thơ
Ba bóng đen như vòng số mệnh
Trên bùa đeo cổ những người xưa.

Bà dì duyên ép héo hon đời
Ngơ ngác thân con, chồng một nơi!
Khóc cạn mắt rồi, tìm cửa Phật

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Giết Con Chim Nhại - Harper Lee (5)

Chương 25

- Đừng làm vậy, Scout. Thả nó ra thềm sau nhà đi.
- Jem, anh khùng hả?
- Anh bảo là thả nó ra thềm sau nhà.
Thở dài, tôi nâng sinh vật nhỏ bé đó lên, đặt nó xuống bậc thang dưới cùng và quay lại võng của mình. Tháng Chín đã đến, nhưng không mang theo một dấu hiệu thời tiết mát mẻ nào, và chúng tôi vẫn ngủ ở hàng hiên có cửa lưới phía sau nhà. Lũ đom đóm vẫn quanh quẩn, lũ côn trùng bay ăn đêm và sâu bọ thường va vào lớp lưới suốt mùa Hè chưa đến nơi chúng vẫn đến khi mùa Thu tới.
Một con bọ bi đã bò được vào trong nhà; tôi cho rằng con vật bé xíu này đã bò lên mấy bậc thềm và chui dưới khe cửa. Tôi đang đặt cuốn sách xuống sàn cạnh cái võng đang nằm thì thấy nó. Mấy con vật loại này dài chưa tới ba phân, và khi bạn đụng vào nó, nó sẽ cuộn mình lại thành một viên bi xám cứng ngắc.

Giết Con Chim Nhại - Harper Lee (4)

Chương 19

Thomas Robinson vòng tay xuống, luồn những ngón tay vào bên dưới cánh tay phải và nâng nó lên. Anh ta nâng cánh tay tới cuốn Kinh Thánh và bàn tay trái như cao su của anh ta tìm cách tiếp xúc với bìa sách màu đen. Khi anh ta giơ bàn tay phải lên, bàn tay trái vô dụng trượt khỏi cuốn Kinh Thánh và đụng vào bàn viên thư ký. Anh ta cố một lần nữa thì quan tòa Taylor làu bàu:
- Được rồi, Tom. 
Tom đọc lời thề và bước vào ghế nhân chứng, bố Atticus nhanh chóng khiến anh ta kể cho chúng tôi nghe.
Tom hai mươi lăm tuổi; anh ta đã cưới vợ và có ba đứa con; trước đây anh ta đã gặp rắc rối với pháp luật; anh ta đã từng ở tù ba mươi ngày với tội gây rối trật tự công cộng.
- Đó hẳn là một vụ gây rối trật tự công cộng, - bố Atticus nói. - Gồm những chuyện gì?

Giết Con Chim Nhại - Harper Lee (3)

Chương 13

- Để túi của tôi vào phòng ngủ đằng trước, Calpurnia, - là câu đầu tiên bác Alexandra nói. - Jean Louise, thôi gãi đầu đi. - là câu thứ hai bác nói.
Calpurnia xách chiếc va li nặng trịch của bác lên và mở cửa.
- Để con xách cho. - Jem nói, và đón lấy nó. Tôi nghe tiếng va li rớt xuống nền phòng ngủ cái rầm. Âm thanh kéo dài trầm đục.
- Bác đến chơi hả, - tôi hỏi. Những cuộc viếng thăm từ Landing của bác Alexandra thường hiếm, và bác du lịch trong tư thế người giàu có và cao sang. Bác có một chiếc Buick tinh tươm màu xanh lá cây và một tài xế da đen, cả xe lẫn người luôn phải ở trong tình trạng ngăn nắp đến bệnh hoạn, nhưng hôm nay chẳng thấy cả hai đâu.
- Bố các cháu không nói với các cháu hả? - Bác hỏi.

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Giết Con Chim Nhại - Harper Lee (2)

Chương 7

Jem ủ rũ và im lặng suốt một tuần. Như bố Atticus đã có lần khuyên tôi làm, tôi thử đặt mình vào vị trí Jem và ứng xử như anh ấy xem sao: nếu tôi đi một mình đến nhà Radley lúc hai giờ sáng, đám tang của tôi hẳn đã được tổ chức vào chiều hôm sau. Vì vậy tôi để Jem một mình và cố không quấy rầy anh.
Năm học bắt đầu. Lớp hai cũng tồi tệ như lớp một, thậm chí tệ hơn - họ vẫn chìa tấm thẻ vào mặt bạn và không cho bạn đọc hay viết. Sự tiến bộ của cô Caroline ở lớp kế bên có thể được ước tính bằng tần số tiếng cười; tuy nhiên, cái nhóm như thường lệ không qua được lớp một vẫn ở nguyên đó, và chúng có công lớn trong việc giữ trật tự. Điều lý thú duy nhất của lớp hai là năm nay tôi phải ở lại muộn bằng Jem, và anh em tôi thường cùng về nhà lúc ba giờ.

Giết Con Chim Nhại - Harper Lee (1)

Người dịch: Huỳnh Kim Oanh & Phạm Viêm Hương

Tặng ông Lee và Alice vì Tình yêu
và sự trìu mến

Chương 1

Khi sắp mười ba tuổi, anh trai Jem của tôi bị gãy ngay khuỷu tay. Khi lành lại, nỗi sợ không bao giờ có thể chơi bóng được nữa của Jem đã dịu bớt, anh ít nghĩ ngợi về thương tật của mình. Cánh tay trái của anh hơi ngắn hơn cánh tay phải; khi đứng hoặc đi, mu bàn tay anh cứ thẳng góc với thân mình, ngón cái song song với đùi. Anh hoàn toàn không quan tâm, miễn là anh còn chuyền và lốp bóng được.

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Say - thơ Lưu Trọng Lư

Ước gì ta có ngựa say
Con sông bên ấy bên này của ta
Ta say ngựa cũng là đà
Trời cao xuống thấp, núi xa lại gần
Ta say ngựa cũng tần ngần
Bầu không, lưng quảy một vừng giai nhân.

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

Thanh Minh - Đỗ Mục

Thanh minh thời tiết vũ phân phân
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn
Tá vấn tửu gia hà xứ hữu
Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.

Em gái tôi lấy chồng xứ Huế - thơ Nguyễn Hiếu

Em gái tôi là người làng Chèm
Đem lòng yêu chàng trai xứ Huế
Đường ngựa ô không có
cả hai đi tàu hỏa về quê.

Làm dâu An Cựu mới ba năm
Giọng nói nghe chừng đã nghiêng nghiêng
Cả nhà xuýt xoa vì vị ớt

Người đàn bà đang yêu - thơ Nguyễn Thị Hồng Ngát

Có lẽ mai sau sẽ tự cười mình
Đa cảm thế sống làm sao nổi!
Đau cái đau của người cùng giới
Buồn nỗi buồn của “những người đàn bà đang yêu!”

Giữa mênh mông tuyết trắng - một chiều
Tôi sững sờ trước một bài hát đẹp
Giọng nữ ca sĩ ấy sao mà tha thiết
Để phụ nữ đủ các màu da rưng rưng.

Qua nhà - thơ Nguyễn Bính

Cái ngày cô chưa lấy chồng
Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
Lối này lắm bưởi nhiều hoa…
(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)
Một hôm thấy cô cười cười
Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mếch lòng