Hiển thị các bài đăng có nhãn Maurois. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Maurois. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

Tai họa của vàng - Andre Maurois

Andre Maurois

Tai họa của vàng

Ngay từ lúc mới đặt chân vào cái nhà hàng ở thành phố New York ấy, tôi đã để ý một ông già bé nhỏ, ngồi ở bàn đầu, đang ăn miếng thịt bò bít-tết rất dày. Miếng thịt màu đỏ thu hút sự chú ý của tôi, bởi vì lúc này thịt bò đang là của hiếm, đồng thời cũng vì cả khuôn mặt thanh nhã đượm buồn của người đó nữa. Chắc chắn trước kia tôi đã từng quen biết ông già, ở Paris hoặc ở đâu đó. Vừa ngồi vào chỗ, tôi liền gọi Périgourdin, tay chủ cửa hàng khôn ngoan và tháo vát đã biết cách biến cái hũm này thành nơi hang động của những kẻ sành ăn.

Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

Khách sạn Thanatos - Andre Maurois

- Bao nhiêu, cái công ty Thép ấy? - Jean Monnier hỏi.
- Năm mươi chín một phần tư, - một trong số mười hai cô thư ký đánh máy trả lời.
Tiếng lạch tạch của những chiếc máy chữ nghe giống như một điệu nhạc jazz. Qua cửa sổ, ta có thể nhìn thấy các khối nhà khổng lồ của khu Manhattan. Máy điện thoại đổ chuông và các cuốn băng giấy được nhả ra với một tốc độ nhanh ghê gớm, chất đống khắp phòng, trông như những con rắn quái dị bao bọc bằng chữ và các con số.
- Công ty Thép, bao nhiêu? - Jean Monnier lại hỏi.

Hoa từng mùa - Andre Maurois

Andre Maurois

Hoa từng mùa

Etienne Carlut xuống tắc-xi trước cổng chính nghĩa địa Montparnasse. Anh ôm một bó cúc cháy rực đủ các sắc hoa mùa thu, từ đỏ sẫm đến vàng nhạt. Một trong hai người gác cổng chào anh khi anh đi ngang qua chỗ họ. Bị vướng bó hoa, anh chỉ gật đầu chào lại.
- Ngài quen ông ta đấy ạ?
- Ừ, cũng sơ sơ. Ông ta là giáo sư. Bà vợ vừa mất dạo cuối tháng Chín, chôn ở khu số Bảy. Thứ Năm nào ông ta cũng đến… vì ngày đó ông ta không phải lên lớp… ông ta đã giải thích với tôi như vậy… ngay từ hồi đầu.

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Những con kiến - Andre Maurois


Giữa hai phiến kính được ghép lại bởi hai bờ bằng giấy, một xã hội của những con vật bé xíu màu nâu đang chuyển dịch và lao động. Người bán hàng bỏ cho lũ kiến một ít cát, chúng tạo ra những hành lang kiểu đồng quy. Chính giữa, ta chú ý đến một con kiến to nhất hầu như luôn luôn bất động. Đấy chính là con chúa, được lũ kiến nuôi nấng một cách trọng vọng.
- Chẳng khó nhọc gì cả, - người bán hàng nói. – Chỉ cần cho vào cái cửa này mỗi tháng một giọt mật là đủ… Chỉ mỗi một giọt thôi… là lũ kiến tự đảm nhiệm lấy việc vận chuyển và chia bôi.

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Người tù binh trở về - André Maurois


Sau đây là một câu chuyện có thật. Chuyện xảy ra vào mùa Xuân 1945, trong một thành phố của nước Pháp tạm gọi là Chardeuil, mà vì những lý do ngoài ý muốn, chúng tôi không thể nêu tên thật ra được.
Câu chuyện bắt đầu từ trên một chuyến xe lửa chở những người tù Pháp từ Đức trở về. Họ ngồi từng nhóm 12 người một trong những toa tàu chỉ để dành cho mười người mà thôi. Vì vậy, họ phải ngồi thật sát vào nhau, nhưng chẳng ai để ý hay tỏ dấu phiền hà gì về chuyện đó cả. Mọi người, tuy đã kiệt sức vì những năm tháng tù đày và chuyến hành trình quá dài, vẫn thấy lòng nôn nao hạnh phúc vì họ biết rằng, sau năm năm vắng nhà, họ đã về lại được Quê Hương, sẽ được nhìn lại mái nhà yêu dấu và nhất là sẽ được gặp lại gia đình.