Hiển thị các bài đăng có nhãn Harold Robbins. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Harold Robbins. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 9)

Harold Robbins


Người lữ hành kỳ dị

Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn
NXB Văn học - 1987


Quyển chín - Jonas - 1945


1

Ngoài kia, mặt trời giữa tháng bảy sáng trắng đang hầm hập đổ xuống được băng sân bay Nevada, nhưng ở đây, trong văn phòng của viên tướng, chiếc máy điều hòa nhiệt độ làm việc quá tải kêu rè rè, giữ nhiệt độ trong phòng ở mức hãm sáu độ C thường xuyên. Tôi đưa mắt nhìn Morrisey, rồi ngó qua bàn tới viên tướng và đám tùy tùng của ông ta.
- Chuyện là thế đấy, thưa các vị. - Tôi kết thúc. - Chiếc phản lực CA-X.P này sẽ đạt tốc độ một ngàn ba trăm cây số dễ dàng hơn chiếc phản lực De Havillan-Rolz với tốc độ chín trăm mười mà người Anh đang quảng cáo ầm ĩ. - Tôi mỉm cười đứng dậy. - Và bây giờ, nếu các vị có nhã ý bước ra ngoài, tôi sẽ chứng minh cho các vị xem.

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 8 - phần 2)

Harold Robbins

Người lữ hành kỳ dị

Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn
NXB Văn học - 1987


Quyển tám. Gieny Denton


9

Khi gặp Gieny Đentơn, Chali Xtanđơxt tám mươi mốt tuổi. Đó là một buổi sáng mùa xuân năm 1936, tám giờ sáng. Và ông thì nằm trên bàn mổ của Nhà an dưỡng Coltơn ở Xanta Monica. Ông là bệnh nhân chuẩn bị được mổ, còn cô y tá thì là y tá trưởng của Phòng phẫu thuật.
Ông thấy người ta nhấc hai chân mình lên buộc vào cái bàn đạp và nhanh nhẹn phủ khăn lên chúng, sắp xếp khéo đến mức nếu ông có cố ngoảnh đầu nhìn cũng không thể thấy được nửa dưới của mình. Khi họ làm xong tất cả những việc đó, ông thấy cô xuất hiện từ một nơi nào đó ở phía sau ông, bước tới đuôi bàn; cô nhấc tấm khăn phủ người ông lên.

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 8 - phần 1)

Harold Robbins

Người lữ hành kỳ dị

Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn
NXB Văn học - 1987


Quyển tám. Gieny Denton

1

Gieny bước qua ngưỡng cửa che màn, tiến thẳng tới ống kính của camêra. Giọng đạo diễn quát lên:
- Cắt! Gói nó lại! - Và thế là xong.
Cô đứng sững hồi lâu ở đó, đờ đẫn, chớp chớp mắt vì chưa quen với ánh sáng khi các ngọn đèn chiếu cực mạnh bắt đầu từ từ tối lại, rồi tắt hẳn. Và đột nhiên, cái nóng ngột ngạt của tháng tám bỗng ập tới người cô, làm cô nghẹt thở, như muốn ngất. Cô giang vội một tay ra cho khỏi ngã. Như vẳng lại từ rất xa, cô nghe thấy sàn quay khổng lồ bỗng ồn lên như một cái chợ hỗn loạn. Dường như tất cả mọi người đều ồ lên nói và cười cùng một lúc.

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 7)

Harold Robbins


Người lữ hành kỳ dị

Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn
NXB Văn học - 1987


Quyển bẩy. Jonas - 1940

1

- Thật ngu hết chỗ nói!- Forexter làu bàu, đưa chiếc CAB-200 bổng lên không trung, sau biên đội máy bay khu trục Xpitfaiơ.
- Ngu cái gì thế? - Tôi hỏi lại, cúi nhìn xuống qua lưng chiếc ghế phi công thứ hai. Lănđơn đã chìm khuất sau màn sương sớm mờ mờ. Mấy đốm lửa của trận ném bom đêm qua vẫn còn đang cháy. - Họ đã không mua máy bay của ta nhưng đã mua hết toàn bộ chỗ B17 mà ta có. Kêu làm quái gì, ta đều biết là họ phải qui chuẩn hóa không quân của họ.

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 6 - phần 2)

Harold Robbins

Người lữ hành kỳ dị

Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn
NXB Văn học - 1987


Quyển sáu. Chuyện của Đêvit Ulf (phần 2)


10

Vừa theo mẹ vào bếp, Đêvit vừa liếc nhìn cái bàn ở phòng ăn. Có năm chỗ được dọn cả thẩy.
- Mẹ chẳng bảo trước gì cả là mẹ sẽ có khách nhiều đến thế.
Mẹ anh đang ngó nhìn vào một cái nồi trên bếp, không hề ngoảnh lại.
- Một cô gái tử tế ăn cơm với người đàn ông trẻ lần đầu tiên mà không cần đi với bố mẹ hả mày?
Đêvit cố nén cho khỏi phát rên lên. Mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn là anh tưởng.

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 6 - phần 1)

Harold Robbins

Người lữ hành kỳ dị

Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn
NXB Văn học - 1987 


Quyển sáu. Chuyện của Đêvit Ulf (phần 1)

1

Đêvit Ulf bước vào phòng khách sạn của mình, để nguyên cả quần áo, quăng mình nằm phịch xuống giường, ngửa mặt lên nhìn cái trần nhà tối sầm. Đêm có vẻ như đã kéo dài đến một nghìn năm, thậm chí mặc dầu anh biết rõ là mới chỉ hơn một giờ sáng. Anh vừa thấy mệt nhoài, vừa thấy không mệt. Người anh nhẹ lâng lâng, đồng thời không hiểu sao, lại thấy mệt mỏi ủ rũ. Anh cảm thấy rạo rực đắc thắng; đồng thời lại có một cảm giác cay đắng mơ hồ về một thất bại không thể nào hiểu được đang khuấy động trong anh.

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 5)

Harold Robbins

Người lữ hành kỳ dị

Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn
NXB Văn học -1987


Quyển năm. Jonas - 1935

1

Tôi kéo cái cần lái vào lòng, hơi lệch sang trái một chút. Cùng lúc đó, tôi mở hết khóa ga. Chiếc CA - 4 lao vụt lên trời theo nửa vòng lộn, hệt như một mũi tên rời khỏi cung. Tôi cảm thấy rõ trọng lực đè gí tôi xuống ghế, làm máu rung lên bần bật trong các mạch máu ở hai cánh tay tôi. Tôi cho máy bay lao ra bằng ở đỉnh vòng lộn. Nhìn lại bảng đồng hồ, tôi thấy đang ở tốc độ một trăm mét giây. Chúng tôi đang bay bùn vụt trên Đại Tây Dương, bỏ Long Aixlơn rất xa lại phía sau.
Cúi về phía trước, tôi gõ gõ vào vai viên phi công quân đội ngồi trước mặt tôi.

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 4 - phần 2)

Harold Robbins


Người lữ hành kỳ dị


Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn
NXB Văn học - 1987

Quyển bốn. Chuyện của Raina Malovi (phần 2)

12

Raina đang trồng cây chuối, lộn đầu xuống dưới, dán lưng vào tường khi Giăcơ bước vào. Ông đứng sững lại, ngắm nhìn cái thân hình thon thả của cô trong bộ quần áo nịt đen của diễn viên ba-lê, mái tóc vàng tỏa xuống sàn, sáng ngời.
- Em đang làm gì thế này? - Ông nhã nhặn hỏi.
Cô mỉm một nụ cười ở tư thế lộn ngược với ông.
- Em đang đứng bằng đầu mà.
- Anh cũng có thể thấy thế. Nhưng tại sao vậy?

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 4 - phần 1)

Harold Robbins

Người lữ hành kỳ dị

Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn
Nhà XB Văn học -1987

Quyển bốn. Chuyện của Raina Malovi (phần 1)

1

Raina cẩn thận gấp tờ tạp chí lại, bẻ một góc cái trang đang đọc dở lên để đánh dấu, rồi đặt nó xuống tấm vải trắng mỏng cô đang đáp.
- Cậu có cần gì không Raina thân yêu? - Giọng Ilenơ khẽ khàng thốt lên từ cái ghế bành cạnh giường.
Raina ngoảnh đầu nhìn sang cô. Mặt Ilenơ gầy đi vì lo lắng.
- Không. Mấy giờ rồi.
Ilenơ cúi xuống nhìn đồng hồ của mình.
- Ba giờ.
- Ồ. Thế bác sĩ bảo mấy giờ ông ấy đến?

Chủ Nhật, 27 tháng 8, 2017

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 3)

Người Lữ Hành Kỳ Dị

Tác giả: Harold Robbins
Người dịch: Mạnh Hà - Thanh Sơn

Quyển ba. Gionơx - 1930

1

Ánh đèn của thành phố Lox Angiơlex đã hiện ra trước cánh phải máy bay. Tôi ngoảnh sang Băz ngồi bên cạnh.
- Ta sắp tới nhà rồi!
Bộ mặt có cái mũi tẹt và hếch của anh chàng giãn ra trong một nụ cười. Anh ta nhìn đồng hồ.
- Tớ nghĩ chúng mình đã lập được một kỷ lục đấy!
- Vất mẹ cái kỷ lục ấy đi! - Tôi đáp. - Tớ cần nhất là được hợp đồng chở thư ấy.
Băz gật đầu.
- Giờ thì chắc chắn như đinh đóng cột là ký được nó rồi. - Anh chàng cúi người tới, vuốt ve cái bảng điều khiển. - Em bé này đã đảm bảo cho bọn ta.

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 2)

Người Lữ Hành Kỳ Dị

Tác giả: Harold Robbins
Người dịch: Mạnh Hà - Thanh Sơn
NXB Văn Học - 1987

Quyển hai. Chuyện của Nevada Smith

1

Khi Nêvađa quặt xe khỏi quốc lộ, rẽ vào một con đường đất lấm bụi dẫn tới ràn súc vật thì đã chín giờ tối. Anh dừng xe trước cửa tòa nhà lớn, bước ra. Anh đứng lặng lẽ một hồi lâu, lắng nghe tiếng cười đùa từ sòng bạc ồn ào vọng lại.
Một người đàn ông bước ra hàng hiên, nhìn anh:
- Chào Nêvađa.
Nêvađa đáp, vẫn không quay lại:
- Chào cậu, Chaly. Mấy bà bỏ chồng ngó bộ trửng giỡn quá hả.

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Người lữ hành kỳ dị - Harold Robbins (Q 1)

Người Lữ Hành Kỳ Dị

Tác giả: Harold Robbins
Người dịch: Mạnh Hà - Thanh Sơn
NXB Văn Học - 1987

Mục lục

Quyển một. Giônơx - 1925
Quyển hai. Chuyện của Nevada Smith
Quyển ba. Giônơx - 1930
Quyển bốn. Chuyện của Raina Malovi
Quyển năm. Giônơx - 1935
Quyển sáu. Chuyện của Đêvit Ulf
Quyển bẩy. Giônơx - 1940
Quyển tám. Gienny Dentơn
Quyển chín. Giônơx - 1945

Nguyên bản tiếng Pháp: THE CARPETBAGGER

Người dịch: Mạnh Hà, Thanh Sơn

Quyển một. Giônơx - 1925

1

Khi Renô hiện ra phía dưới tôi, mặt trời bắt đầu lặn dần xuống sa mạc Nêvađa trắng xóa. Tôi từ từ nghiêng cánh chiếc Oaco, nhằm thẳng hướng đông. Tôi nghe rõ tiếng gió rít vèo vèo qua các thanh giằng và mỉm cười một mình. Cụ già hẳn sẽ điên người lên khi nom thấy cái của này đây. Nhưng rõ ràng là chẳng cái gì khiến cho cụ ấy bực được cả. Cụ không phải tốn một xu về cái máy bay này. Tôi chơi súc sắc được nó.