Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

Giã từ Yên Tử - thơ Trần Lê Văn

Thôi thông ở lại với đời,
Ta về phố chợ với người nhân gian.
Bụi trần bào ruột, xé gan.
Bát cơm nóng hổi, giòn tan quả cà.
Đã quen tiếng chó, tiếng gà

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

Vịnh Kiều - Tản Đà


Tiếng trống biên đình bốn phía ran
Tướng quân chi tiếc cái hoa tàn
Đôi hàng nước mắt, đôi làn sóng
Nửa đám ma chồng, nửa tiệc quan

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

Ấm lạnh - Thơ Vũ Hoàng Chương

Yêu nhau từ thuở tóc còn buông
Một gái thơ ngây, một gã cuồng
Khuya sớm vai kề vui đọc sách
Chung đèn chung cả ánh trăng suông.

Bảy tám mùa hoa dệt trước lầu
Năm năm thương mến rễ càng sâu

Nhớ Bắc - Thơ Huỳnh Văn Nghệ


Ai về xứ Bắc ta đi với
Thăm lại non sông giống Lạc Hồng
Từ thuở mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long

Ai nhớ người chăng? Ôi Nguyễn Hoàng

Thứ Sáu, 9 tháng 4, 2010

Cờ, kỷ niệm khó quên.


Cách đây đã lâu, lâu lắm, khi tôi còn trẻ, rất trẻ. Tôi sống trong một tập thể có hơn 800 con người mà ít ra phải có 10% số đó thuộc loại rách giời rơi xuống, loại người khi hứng chí lên thì trời cũng không to hơn quả táo. Khi đó thời gian thì nhiều mà những việc tử tế để làm thì quá ít, tình cờ tôi vớ được mấy quyển: Tượng kỳ, Tượng kỳ khai cuộc, Cờ tướng những vấn đề cơ bản... Nhàn cư vi bất thiện, tôi mang mấy quyển sách ấy ra “ngâm kíu”.

Đọc lại một bài thơ cổ về đất Thanh Hoá


Năm 1406, Hồ Khai Đại 4, Minh Vĩnh Lạc 4, nhà Minh với danh nghĩa giúp con cháu nhà Trần, đem quân xâm lược nước ta. Sau một cuộc kháng chiến ngắn ngủi và tuyệt vọng vì không có được sự ủng hộ của nhân dân, cha con họ Hồ cùng phần lớn quần thần bị bắt giải về Yên kinh.

Thứ Ba, 6 tháng 4, 2010

Bữa rượu máu - Nguyễn Tuân

Bữa rượu máu

Tác giả: Nguyễn Tuân

Phía tây thành B. trên một nền đất rộng đổ sát vào chân thành cho lần gạch ngoài thành được thêm vững chãi, lũ cây chuối mật tha hồ mặc sức mà mọc. Nó um tùm, tàu lá rộng và không bị gió đánh rách, che kín cả bóng mặt trời. Trên áng cỏ bốn mùa ẩm ướt, loài nấm dại sinh nở hết sức bừa bộn.
Khoảng đất ấy ở phía sau kho lúa xây trong thành quanh năm không có vết chân người.
Mỗi buổi chiều mặt trời lặn, mấy con chim không tổ mỏi cánh định tìm vào vườn chuối âm u này để ngủ. Nhưng thân chuối cao vút và tàu lá chuối trống trải không đủ là nơi làm tổ, loài chim kêu mấy tiếng thưa thớt rồi lại bay qua ngọn thành. Vào tiết mưa dầm, những trận mưa Ngâu đổ lên vườn chuối một khúc nhạc suông nghe buồn thỉu buồn thiu.