Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Chấm hết - Guy de Maupassant


Bá tước Loócmơranh vừa ăn vận xong. Ông soi mình lần cuối vào tấm gương lớn chiếm cả một bức tường của phòng toa lét và mỉm cười.
Quả thật ông còn đẹp, dù tóc đã hoàn toàn ngả xám. Dong dỏng cao, bụng vẫn thon, khuôn mặt gầy điểm hàng ria mỏng, ông có phong độ hào hoa nổi bật, dáng vẻ cao quý không lẫn với bất kỳ ai.
Ông thì thầm:
- Loócmơranh sống còn chán!

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Nhớ nhau - Trần Huyền Trân


Nhớ nhau

Mờ mờ mưa luống rau xanh
Nắng còn thoi thóp như tình tiễn đưa.
Trông mưa chạnh nhớ lời thơ
Với người hôm ấy cũng mưa âm thầm...
Người là một kiếp thi nhân
Tóc xanh đã nhuộm mấy lần biển dâu.

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Bức bích họa bị bồi hỏng - V. Lidin


Mùa xuân, khi bắt đầu công việc phục chế ở ngôi nhà thờ cổ Mephodiev và ở khu doanh trại cổ của đội thân binh công quốc, Gorsnep đến ở nhà người bạn cũ là họa sĩ Anikusep. Anikusep đã làm việc nhiều năm tại một xí nghiệp dệt địa phương và có nhiều mẫu vải được sản xuất theo kiểu vẽ của anh. Anikusep mất cách đây mấy năm và đã nhiều lần người ta đề nghị lấy tên anh đặt cho một con đường phố ở đây.

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

Và nơi đây bình minh yên tĩnh - Boris Vaxiliyev


Boris Vaxiliyev
Người dịch Lê Đức Mẫn.
Nhà xuất bản Việt Nam - Nhà xuất bản Cầu vồng.


     Và nơi đây bình minh yên tĩnh (tiếng Nga: А зори здесь тихие) là một tiểu thuyết Liên Xô của nhà văn Boris Vasilyev được xuất bản lần đầu năm 1969. Lấy bối cảnh Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại của Liên Xô, tác phẩm nói về cuộc chiến đấu ở hậu phương của một nhóm pháo thủ nữ Hồng quân nhằm ngăn cản âm mưu phá hoại của một tiểu đội lính dù Đức Quốc xã. Khi được tạp chí Thanh niên xuất bản vào năm 1969, tiểu thuyết đã ngay lập tức được độc giả đón nhận và trở thành một trong những tác phẩm văn học về đề tài chiến tranh nổi bật nhất thập niên 1960 và 1970 ở Liên Xô. Cùng với Tên anh không có trong danh sách, đây được coi là tiểu thuyết ngắn xuất sắc nhất của Boris Vasilyev nói về Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại. Tại Việt Nam, tiểu thuyết này được Nhà xuất bản Cầu vồng in chung cùng Tên anh không có trong danh sách với bản dịch của Lê Đức Mẫn.

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Những bức tranh phong cảnh mùa Đông - V. Lidin


Mọi việc cần giải quyết trong chuyến công tác đã xong, tàu hỏa đã khởi hành lúc nửa đêm. Thế là bây giờ có thể dành gần trọn một ngày để đi gặp lại dĩ vãng.
Mười ba năm trước, cũng ở khách sạn này, hồi còn là một kỹ sư địa chất trẻ tuổi, anh đã vĩnh viễn chia tay với người phụ nữ mà thiếu nàng đời anh trở nên vô nghĩa. Dường như mọi chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua, khu Lesnôie, nơi Varia ở hồi ấy, những đêm trắng khiến cho con sông Neva xám đục nhuốm màu trắng bạc, lấp lánh như kim cương, những con đường trong công viên mùa hè. Cả hai đều ưa thích nhất công viên vào mùa thu. Những lối đi, những ghế đá rải rác. Lá cây và những vần thơ của Puskin hay thơ của Bloc tự nhiên cứ đến với họ. Những giờ khắc dài đằng đẵng trong viện Emitagiơ hay bảo tàng Nga. Những họa sỹ anh yêu thích cũng là những tác giả nàng yêu chuộng, quan điểm nghệ thuật của họ hoàn toàn giống nhau, tưởng như cả cuộc đời cũng chưa đủ để thổ lộ với nhau điều thầm kín nhất.

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Nhóm lửa - J. London


Trời đã sáng mà vẫn âm u lạnh lẽo vô cùng. Anh rẽ khỏi con đường chỉnh dọc theo dòng sông I-u-con và leo lên bờ đất cao, nơi đây 1 con đường mòn ít người qua lại chạy lờ mờ về hướng đông, qua khu rừng thông bát ngát. Bờ đất dốc, nên leo lên đến đỉnh, anh dừng lại thở, nhưng để tỏ ra mình làm như thế không phải do mệt, anh nhìn vào đồng hồ. Đã 9h sáng. Mặt trời chưa xuất hiện, thậm chí chưa có dấu hiệu gì tỏ ra hôm nay mặt trời sẽ xuất hiện, dẫu trên trời không có 1 bóng mây. Đó là 1 ngày quang đãng, vậy mà vẫn như có 1 tấm màn vô hình bao phủ lên vạn vật, 1 cảnh âm u làm cho ngày tối lại, và lại cũng do không có mặt trời. Dẫu thế, anh vẫn không tỏ ra lo lắng. Anh đã quen với cảnh thiếu ánh mặt trời. Đã từ bao ngày nay anh có nhìn thấy ánh mặt trời đâu, hơn nữa anh cũng biết rằng phải 1 vài ngày nữa cái quả cầu rạng rỡ kia mới ló ra khỏi chân trời phương nam trong chốc lát để rồi lại biến mất ngay.

Mối thù thiên thu - J.London


(An Odyssey of the North)

Người dịch: Lê Bá Kông và Võ Hà Lang

Xe trượt tuyết rền rĩ những âm điệu như than vãn hoà với tiếng rèn rẹt của dây cương và tiếng leng reng của những quả chuông buộc nơi cổ những con chó đầu đàn; nhưng người và vật đều mệt mỏi nên chẳng buồn cất tiếng. Con đường mòn nằm lấp dưới lớp tuyết dày đặc mới rơi xuống. Họ đã vượt một khoảng đường xa, và những bàn trượt nặng trĩu dưới những tảng thịt nai rừng nặng như đá, bám rít lấy mặt tuyết chưa kết đông và chậm lại một cách bướng bỉnh hầu như có người xúi giục vậy. Màn đêm xuống dần, nhưng đêm hôm đó họ không có ý định cắm trại. Tuyết lả tả rơi trong bầu trời êm ả, không thành băng tuyết mà thành những mảnh pha lê li ti đủ hình thể xinh đẹp. Trời thực ấm áp - chỉ ngót 10 độ dưới không độ - và mọi người cảm thấy thoải mái. Meyers và Bettles đã lật hai cánh mũi che tai lên, và Malemute Kid lại còn tháo cả bao tay ra.

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Chúc kẻ lên đường - Jack London


- Có điều, Kid này, thế này có phải nặng quá không? Whisky với cồn đã là tệ lắm, còn nói đến brandy với tương ớt, lại còn...
- Dốc cạn đi. Không nhớ ai pha cái rượu này à? - Và Malemute Kid mỉm cười hiền hòa sau đám hơi nước mù mịt.- Chú mà ở lâu tại đất này như ta, chú em, và phải sống bằng bẫy thỏ và cá hồi, chú sẽ biết là một năm chỉ có một lễ Giáng sinh. Và lễ Giáng sinh mà không có rượu punch cũng nhạt nhẽo như đồ ăn không muối.
- Cha này chỉ được cái nói đúng thôi,- Jim Belden Bự con tán thưởng. Jim đã xuống đây từ phần đất của hắn ở Mazy Man để ăn lễ, sau khi, như mọi người đều biết, phải trải qua 2 tháng không có gì ăn ngoài thịt nai.- Còn nhớ cái mẻ rượu tụi mình pha cho bọn Tanana không, bác?

Thơ Tô Thùy Yên


Trường Sa hành

Bài thơ này, tác giả viết tháng 3/1974, sau một chuyến hành quân công vụ của ông ra vùng đảo Trường Sa. Hai tháng trước thời điểm bài thơ ra đời, Trung Quốc đã cho quân đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa (19/1/1974). Chính quyền VN Cộng hòa đã điều quân đội ra đánh trả. Những người lính miền Nam Việt Nam đã đổ máu xuống vùng biển, vùng đảo này của Tổ quốc để quyết giữ trọn vẹn giang sơn bờ cõi Việt Nam.

Trường Sa! Trường Sa! Đảo chếnh choáng!
Thăm thẳm sầu vây trắng bốn bề.
Lính thú mươi người lạ sóng nước,
Đêm nằm còn tưởng đảo trôi đi.

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Chàng Đỏ - Somerset Maugham


Somerset Maugham

“Bi kịch của tình yêu không phải là cái chết hay sự chia ly... Bi kịch của tình yêu là sự lãnh đạm.”

Viên thuyền trưởng thọc tay vào một bên túi quần với vẻ khó khăn, vì nó không nằm ở bên sườn mà lại ở đằng trước, đã thế gã lại to béo; gã rút ra chiếc đồng hồ to bằng bạc. Gã nhìn đồng hồ rồi lại nhìn lên mặt trời đang xế. Anh chàng người Kanaka ở mạn trái đưa mắt nhìn viên thuyền trưởng, nhưng không nói gì. Mắt viên thuyền trưởng dừng lại ở hòn đảo mà họ đang tiến lại gần. Một vệt bọt trắng ghi dấu đá ngầm. Đã biết rằng chỗ này có một khe nước đủ rộng cho con tàu đi qua, khi họ tới gần hơn, gã tính sẽ trông thấy.