Bỉ Vỏ
Tác giả: Nguyên Hồng
Chương 9
Mấy hôm nay vắng mặt Năm Sài Gòn ở nhà.
Bính không biết chồng đi đâu, ở đâu để đi tìm, và Bính cũng không ngờ chồng đã
bị bắt đương ủ rũ trong đề lao Hải Phòng.
Tin Năm Sài Gòn “nhỡ” (bị tù) làm nôn nao cả dân “chạy”
Hải Phòng như cái tin Ba trâu lăn chém sả vai một người mật thám và vụ cướp đường
cách đây tám tháng vẫn chưa tìm ra thủ phạm.
Ở trong một ngõ hẻm trước “vườn hoa Đưa người”
mấy đứa trẻ xúm lại chung quanh Chín Hiếc. Một thằng đội chiếc mũ dạ bẹp dúm hếch
lên tận đỉnh đầu và một thằng đương xóc xách mấy đồng xu trong túi quần thâm cạp
trắng, nhăn nhở xoa xoa cằm Chín Hiếc hỏi:
- Anh Chín! Ai bắt anh Năm đấy?
Chín nghiêm mặt không đáp. Hắn đương phải
nghĩ những cách đối phó với các “cớm” thì một thằng bé ít tuổi nhất mặc bộ quần
áo bằng vải nội hóa kẻ dòng dọc đen và xanh, ghé ngay miệng vào tai Chín:
- Hừ! Làm phách ghê! Ai bắt anh Năm, và Ba
trâu lăn trốn ở đâu, phải nói mau, không đây chỉ nghiến một cái thì tai “đi tây”
béng nào.
Chín Hiếc hắt bắn nó đi.
- Nhờn với chúng mày đấy! Ông lại bớp cho mỗi
đưa một cái bây giờ!
Chín nói đoạn, Mười Khai dẫn Ba Bay, Tư-lập-lơ,
Ba Con, Hai Con, và Tư con đến giục chàng cùng lại nhà Năm để báo tin cho Tám
Bính biết. Chín Hiếc ngần ngại bảo mọi người:
- Ý tôi muốn chúng ta đừng lại vì chắc bây
giờ “cớm chùng” đương “trõm” riết nhà Năm, nếu lại thế nào cũng lôi thôi.
Tư-lập-lơ cười:
- Thế thì mày tệ lắm, tao chắc mày sợ chị
Năm “khấu bó” (nhờ
vả) tiền nong nên mày gàn chúng tao chứ gì?
Ba Bay tiếp lời:
- Mà Chín ạ, mày nói thế không sợ còn có
lúc gặp anh Năm sao? Tao bảo thật, nếu khi anh ấy ra, có đứa nào “đẩy cây” anh ấy
câu chuyện này thì mày sẽ hết làm anh, hết sống cũng nên. Vả lại anh ấy đối đãi
với anh em như bát nước đầy, thằng nào “đét” (túng bấn) thì lại nhà anh ấy “mổ
chạc” (ăn nhờ)
hàng tháng, thằng nào tù anh ấy mua quà bánh và cả “ken nếp” (thuốc phiện)
cậy cục gửi vào, tao thiết tưởng nếu không vì mày anh ấy chẳng việc gì cả. Ăn ở
như mày thật quá ma bùn.
Một lúc sau, cả bọn cùng kéo nhau xuống Chợ
con. Bính đương nằm rũ trên giường, chợt thấy cửa mở vội chạy ra, suýt nữa xô
phải Ba Bay:
- Kìa chú Ba! Kìa các chú!
- Chào chị!
Bính chực xách ấm ra hàng lấy nước uống
nhưng Ba Bay ngăn lại:
- Thôi chị mặc chúng tôi, và chị ngồi xuống
ghế đây, tôi cho chị biết cái tin này.
- Chị ạ, anh Năm bị nhỡ rồi.
Bính tái mặt, ríu lưỡi nhắc:
- Nhà tôi bị... tù?
- Vâng! Từ hôm kia kia!
Bính run không được, phải bíu lấy cột giường
mới đứng vững.
- Chị đừng lo, chả chóng thì chày, anh ấy sẽ
ra.
- Nhưng nhà tôi bị bắt vì việc gì cơ?
Ba Bay đưa mắt nhìn Chín Hiếc rồi trả lời:
- Anh bị bắt tình nghi về vụ Ao than...
- Nhưng không việc gì đâu chị ạ.
- Chết tôi rồi!
- Không, chị cứ vững tâm. Anh không lấy tiền,
không đâm người, và đàn em nó nhận hết, dự thẩm xét xong thế nào cũng tha ra.
Tư-lập-lơ tiếp lời Ba Bay:
- Chị cứ yên tâm. Anh chỉ bị giam vài tháng
là cùng.
Bính nức nở, dứt xé hết vạt áo. Tư-lập-lơ
cau mày:
- Không lâu đâu, như một giấc ngủ ngày
thôi. Chị đừng lo lắng quá! Chúng tôi không bao giờ để chị thiếu thốn đâu.
Chúng tôi cắt nhau thu tiền “bồi” (tiền của bọn ăn cắp trích nộp đàn anh) cho chị
như khi anh Năm ở nhà vậy.
Hắn lấy ra ba tờ giấy bạc một đồng đưa vào
tay Bính, hất hàm hỏi Mười Khai:
- Còn tiền “bồi” của mày đâu?
Mười Khai nhanh nhẹn đặt trên bàn hai đồng
bạc hào.
Bính ngạc nhiên, ngước mắt hỏi Tư-lập-lơ và
Mười Khai:
- Tiền này của nhà tôi gửi cho tôi?
Tư-lập-lơ cười đáp:
- Chị thật thà quá! Đấy là tiền tôi bắt những
“vỏ lỏi” (ăn
cắp bé con) nộp khi chúng làm được tiền đấy.
Bính còn ngờ ngợ nhưng chợt hiểu ra nghĩa
những tiếng trên kia bèn vội vàng đưa giả:
- Không, cám ơn anh em, tôi không túng đâu,
anh em cầm lấy mà tiêu.
Dứt lời Bính lại bưng mặt khóc. Mọi người bấm
nhau đứng dậy về. Còn món tiền năm đồng Tư-lập-lơ xếp cẩn thận để trên giường,
và, khi gần ra khỏi cửa, Tư còn ngoái lại dặn với Bính đến thứ Tư này Tư sẽ mượn
người làm giấy xin phép cho Bính đưa quà vào thăm Năm.
Chúng đi khỏi, tuy biết mở cửa toang, nhưng
Bính chẳng cần đứng dậy khép lại. Bính nằm rũ trên giường, choáng váng nghĩ đến
những sự nguy khốn sẽ còn xảy ra cho Năm và cho mình. Chỉ vài ba tháng nữa
thôi, Bính sẽ đẻ mà Năm vẫn bị giam cầm lúc đó Bính biết xử trí ra sao? Và bây
giờ Bính biết chạy chọt kêu cầu ai để gỡ nạn cho Năm? Bính không thể nương nhờ
tụi bạn của chồng được. Tiền của chúng, Bính ghê rợn như lưỡi gươm sắc vấy máu,
Bính không bao giờ dám nhìn, không bao giờ dám cầm.
Tâm trí Bính đã tơi bời như mớ bông trước
cơn gió lốc. Bính chợt nhớ tới tình cảnh sinh đẻ ở quê hương cách đây mới hơn một
năm.
Trong một đêm cuối tháng tối mịt, Bính phải
vịn vai mẹ, theo một con đường hẹp quanh co ven ruộng ngập nước. Bụng dưới Bính
đau quặn tựa hồ bị ai cầm lấy ruột soắn chặt. Chân tay Bính rã rời. Mắt hoa
lên. Tai ù hẳn đi. Đầu nặng trĩu. Bính đành ngồi xếp xuống bờ cỏ ướt, ngất đi.
Đến lúc tỉnh dậy, đưa mắt nhìn chung quanh thì Bính không thể nhận ra đây là
nhà nào trong làng. Trời như một cửa hang sâu thẳm. Gian buồng Bính nằm không
có lấy một vệt sáng đèn.
Mẹ Bính ngồi bên lẩm bẩm những câu nói nhỏ,
với một người lạ mặt. Hình như hai bên hơi nặng tiếng với nhau, mặc cả với
nhau, Bính còn nhớ rõ:
- Nếu những ba đồng thì tôi bỏ “nó” lại cho
bà.
Người kia cười nhạt:
- Càng hay, tôi chỉ đem “nó” trình làng bà
sẽ biết.
- Tôi thách đấy.
- Không thế thì chả cần thách tôi cũng
trình làng.
Trong bóng tối lạnh lẽo và khó thở, Bính
như thấy cặp mắt long lên của nhà mụ đỡ đưa nhìn mẹ Bính và Bính. Rồi vài phút
sau, tiếng khóc oe oe ở nhà dưới đưa lên, Bính sực nhớ mình đã đẻ. Bính muốn
xem mặt con mà không dám. Hàng giờ sau, mẹ Bính mới bế đứa bé ném phịch vào
lòng Bính vừa thúc giục:
- Bế bố mày về đi thôi.
Câu nói đay nghiến ấy không đủ lấn được nỗi
vui mừng của Bính. Bính đặt tay lên cái mẩu thịt thây lẩy ở giữa hai bắp đùi đứa
bé kêu khẽ:
- Ồ, con giai!
Mẹ Bính nghiến răng:
- Thôi con đĩ! Con giai hay con gái, bố mẹ
mày cũng chỉ là phải chịu cái nợ. Chỉ bêu riếu cho bà!
Chẳng để Bính uống kịp hụm nước cho đỡ
khát, mẹ Bính lôi Bính dậy, kéo ra ngoài sân.
Nhưng lần này Bính đi quãng đường khác,
quanh theo rặng tre cao vút rào rào gần bờ sông. Bính ôm chặt con vào ngực, bước
từng bước. Hai chân Bính chỉ chực khuỵu xuống, người Bính rét run không được.
Bính phải cắn chặt răng lại. Mẹ Bính hậm hực đi kèm bên, thỉnh thoảng lại gờm gờm
trông vào mặt con Bính làm Bính sởn cả thịt. Tới khi sắp đến nhà, mẹ Bính ghé tận
tai Bính dằn từng tiếng nói:
- Thôi “con” đã giả xong cái nghĩa với “mẹ”,
lo liệu cho “mẹ” được mẹ tròn con vuông. Giờ “mẹ” phải giữ cho bố trẻ “mẹ” be
bé cái mồm không có lại trách “con” đấy.
Nghĩ tới đây Bính thở dài:
- Lần này ta đẻ nhưng rồi có được ôm con
nuôi không?
Bính gượng ngồi dậy, chực với ấm nước rót uống
thì thấy ngay ba tờ giấy bạc và hai đồng bạc hào trên bàn. Bính lắc đầu:
- Chết
thì chết, cũng không động đến những tiền này.
Như mê man, Bính vùng bước xuống đất, kiễng
chân hạ những quần áo trên mắc xem có cái nào còn mới không. Thấy toàn là bằng vải
đã cũ, Bính lại trèo lên giường mở tung nắp hòm lục tìm. Một chiếc thắt lưng lụa,
một cặp áo the, một chiếc quần nái mới tinh. Bính vuốt thắt lưng thật phẳng, rũ
sạch bột long não ở các nếp cặp áo the đi, và lấy bàn tay là bốn năm lượt hai ống
quần nái. Đoạn, Bính thừ người ra, lờ đờ nhìn.
Ấnh nắng vàng tươi và trong suốt của một
ngày thu ấm đương lùa vào đầy nhà. Mắt Bính vụt như hoa lên với bao nhiêu hình ảnh
hiển hiện. Dưới bóng cụm chuối xanh phấp phới, gần con đường nhỏ lượn giữa thửa
ruộng dưới trời lơ biếc ở đằng xa, Bính thấy từ từ nổi lên một bóng dáng nhẹ
nhõm, da dẻ hồng hào, tươi cười, hớn hở, và một chiếc đòn gánh dẻo đang nhún nhảy
nhịp cùng những bước chân thoăn thoắt, những cánh tay mềm mại vung tà áo nâu ra
trước gió. Đó là hình ảnh của Bính, người con gái chất phác chỉ biết có đua đòi
các chị em đi các chợ xa gần, cái hình ảnh tươi thắm cách đây không bao xa.
Một tia hy vọng bỗng thoáng chiếu vào tâm
trí Bính như làn chớp vụt xé vùng trời mờ tối. Bằng sự lần hồi buôn bán tần tảo
ở các chợ xa rồi đây Bính sẽ nuôi được đứa con sắp đẻ, sẽ nuôi Năm để Năm khỏi
làm điều gian ác, dần dà Bính trở về quê chuộc đứa con đầu lòng đày ải kia, và
giúp đỡ cha mẹ gây dựng cho hai em.
Bính thẫn thờ. Nắng chói vào mặt Bính mà
Bính không biết.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét