Thứ Năm, 3 tháng 8, 2023

Quy Luật Của Muôn Đời - Chương 6

Quy luật của muôn đời

Tác giả: Nodar Dumbadze
Người dịch: Phạm Mạnh Hùng
Nhà xuất bản Văn Học - 9/1984

Chương 6

Bảy ngày bảy đêm Batsana len lỏi trên hoang mạc cháy nắng trơ trụi. Hai ngày đầu, ông đi bộ, rồi lê bằng đầu gối, hai ngày sau ông bò. Khi đã suy kiệt, môi nứt nẻ, ông ngã sấp mặt xuống cát vàng nóng bỏng và cảm thấy cái chết gần kề, ông nằm ngửa lên, giương cặp mắt mờ đục nhìn mặt trời và lần đầu tiên trong đời, ông buột miệng oán trách vầng sáng kia.
- Tại sao ngươi đày ta đến chỗ chết, hỡi mặt trời?
Bỗng nhiên, hình ảnh một con người xuất hiện trên vầng mặt trời tròn như cái đĩa. Bóng người đó trùm lên Batsana.
- Anh là ai? - Batsana hỏi.
Chàng thanh niên gầy còm, chân đất, mắt xanh nhìn ông và Batsana không thể hiểu được sau lưng anh ta là mặt trời hay trên đầu anh ta tỏa ra vầng hào quang chói lọi.
- Ta là Chúa tể và Thượng đế của ngươi! - Chàng trai đáp.
- Anh lấy gì chứng minh điều đó!
- Sự hiển hiện của ta trước mặt ngươi không phải là bằng chứng ư?
- Không! Anh là ảo giác của một người đang khát trong sa mạc!
Batsana chờ đợi một lúc lâu cho hình ảnh kỳ lạ đó biến đi. Nhưng chàng thanh niên đứng trước mặt ông, điềm tĩnh, mỉm cười, nhân từ và thân thuộc lạ thường. Thế là Batsana bò đến gần anh ta và rụt rè chạm tay vào vết thương đã lên da màu hồng nhạt ở cái chân trần của anh ta.
- Vứt bỏ những nghi ngờ đi. - Chàng thanh niên mỉm cười.
- Tôi hồ nghi và tôi không tín ngưỡng. Tôi không tin cái mà mắt tôi nhìn thấy. Tôi cảm thấy tất cả những cái đó diễn ra ở một nơi nào cách xa tôi. Hãy đến gần tôi và giải thích cho tôi rõ trước đây có anh trên trần gian này không. Nếu có thì ti sao anh rơi bỏ loài người? - Batsana hỏi.
- Loài người từ bỏ ta, nhưng ta không bỏ loài người. - Chàng thanh niên khẽ trả lời.
- Hãy chứng minh với tôi điều đó!
- Sự có mặt của ta ở đây là bằng chứng!
Một lần nữa, Batsana đưa tay vuốt cái chân đi đất của chàng thanh niên.
- Ngài là gì, thưa Chúa?
- Ta là niềm tin, hy vọng, sức mạnh, điều thiện, tài năng của tình yêu và tự do!
- Làm thế nào mà Giuđa lại bán Ngài lấy ba mươi đồng bạc trắng?
- Không phải Giuđa phản chúa của y, mà y bị bán mình cho bọn phanrixay lấy ba mươi đồng bạc, chúng mua y với giá ấy. Số tiền dưới giường người hôm nay không phải là cái giá của ngươi, vì thế ngươi không tự bán mình. Vì không bán mình hôm nay, ngày mai giá trị ngươi sẽ cao hơn.
- Thế nếu ngày mai, ngày kia tôi cũng không bán mình thì sao?
- Thế thì ngươi sẽ càng cao quý hơn và cái điều mà vì nó ta bị đóng đinh câu rút sẽ thành sự thật...
- Vậy ngài có biết là Giuđa sẽ bán ngài không?
- Xa tăng biết. Chúa không cám dỗ con người. Chúa thử thách con người. Giuda bị quỷ xa tăng cám dỗ, quỷ mua được hắn bằng ba mươi đồng bạc. Còn ta thử thách Giuda bằng cách trao vào tay hắn sợi dây thừng.
- Thế ngài không nguyền rủa Giuđa chứ?
- Không.
- Tại sao?
- Giuda đã tránh cho mười một người sa vào tội lỗi.
- Vậy tại sao ngài không xóa bỏ cho Giuđa cái vết ô nhục suốt đời?
- Vì Giuda là hiện thể của quỷ xa tăng, chứ không phải của chúa.
- Như vậy là quỷ xa tăng đã thắng ngài à?
- Có lẽ là như thế, nếu Giuđa không tự sát.
- Khi lên Gongota, ngài có tin rằng người ta đưa ngài đi đóng đinh câu rút không?
- Không.
- Vậy ngài hy vọng vào cái gì?
- Hy vọng ở nhân dân.
- Chẳng phải nhân dân đã đánh đổi ngài lấy tên kẻ cắp sao?
- Chính nhân dân.
- Vậy là cả ở đây nữa, xa tăng cũng vẫn thắng ngài ư?
- Không, bởi vì đó không phải là sự cám dỗ, mà là sự thử thách.
- Và nhân dân không chịu nổi sự thử thách ư?
- Không.
- Tại sao?
- Dân chúng chờ mong ta làm phép lạ, vì thế họ đổi ta lấy tên ăn cắp mà họ không trông mong gì ở hắn... Đấy là lần thứ hai ta thử thách con cháu của Adam, cuộc thử thách quá sớm, và đấy là sai lầm thứ hai của ta.
- Sai lầm thứ nhất của ngài là gì?
- Là ta đã cho con người ngụ trên thiên đàng. Đáng ra không phải do ý chí của người khác, mà nhờ vào mồ hôi, máu và lòng tin của mình mà con người được lên thiên đàng!
- Đến lúc nào thì ngài tin rằng việc ngài bị đóng đanh câu rút là không thể tránh khỏi?
- Khi ta nhìn thấy mẹ ta và người môn đệ yêu quý của ta đứng trước mặt ta. Ta bảo mẹ ta: “Hỡi người đàn bà, đây là con trai người!”. Ta phán bảo môn đệ ta: “Hỡi người kia, này là mẹ ngươi!”. Và y thay ta ở lại cùng mẹ ta, còn mẹ ta trở thành thánh linh ở cùng y...
- Xin ngài cho biết ý muốn của ngài?
- Đứng đậy!
Batsana đứng dậy.
- Hãy nói to lên rằng ngươi không bị cơn khát hành hạ.
- Tôi không bị cơn khát hành hạ. - Batsana lặp lại và cơn kháy giầy vò ông lập tức biến mất.
- Hãy nói to lên rằng ngươi không bị ánh nắng thiêu đốt!
- Tôi không bị ánh nắng thiêu đốt! - Batsana nhắc lại và cái nắng làm ông kiệt lực biến mất.
- Hãy nói to lên rằng ngươi tin vào cuộc sống và vào Chúa của mình!
- Tôi tin vào cuộc sống... - Batsana nói theo, nhưng không nói mấy tiếng “chúa của tôi” vì ông vẫn có cảm tưởng mọi việc xảy ra xung quanh là ảo giác.
Khi ấy chàng thanh niên nói:
- Hãy thổ lộ mơ ước thầm kín của ngươi!
- “Tại sao tôi sinh ra làm người? Cớ sao tôi không tan biến thành cơn mưa?”. - Batsana đọc mấy câu thơ của Vagia Posaven và bỗng nhiên...
Batsana biến thành cơn mưa, cỏ đâm lên qua đất hoang mạc cháy trụi: cỏ xanh tươi mọng sữa...
Batsana biến thành cơn mưa, và hoa đâm lên qua đất hoang mạc cháy trụi: những bông hoa đẹp, tươi vui. ngát hương thơm...
Batsana biến thành cơn mưa, và nước mạch vọt lên qua đất hoang mạc cháy trụi: nước trong mát, tràn đầy sức sống.
Batsana biến thành cơn mưa. và đất hoang mạc cháy trụi hồi sinh, hoang mạc biến thành ốc đảo nở hoa.
Batsana biến thành cơn mưa, rồi đột nhiên chính ông biến thành cây sồi hùng vĩ giữa ốc đảo nở hoa: một cây sồi khổng lồ, cành lá xum xuê, rễ bao quanh khắp trái đất, ngọn cao vút chống đỡ bầu trời... Và những bầy chim có tiếng hót du dương, đông hằng hà sa số từ khắp các nước bay tới đậu trên cành nhánh của cây sồi đó, làm tổ. sinh sôi nảy nở và bài ca vĩ đại ngợi ca cuộc sống vang khắp thế gian...
Thế là Batsana quỳ xuống. rạp đầu trước chàng thanh niên và nói:
- Tôi đã nhìn thấy ngài và tôi tin.
Chúa Kito phán truyền:
- Ngươi tin vì ngươi chính mắt nhìn thấy ta. Phúc cho những kẻ không nhìn thấy ta mà vẫn tin.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét