Các chủ tịch KGB - Những hồ sơ lộ sáng
Tác giả: Leonid Mlechin
Dịch giả: Hùng Sơn
NXB Lao Động - 2001
Lời Giới Thiệu
Cuốn sách các bạn cầm trên tay của tác giả Nga
Leonid Mlechin là một cuốn sách đặc biệt vì nó kể về những người lãnh đạo một
công tác mà ở Liên Xô trước đây và Nga hiện nay gọi là “công tác đặc biệt”; và
bản thân những người đó cũng có những số phận đặc biệt. Đó là các Chủ tịch KGB.
Cơ quan an ninh Liên Xô được thành lập từ những
ngày đầu cách mạng tháng Mười với nhiệm vụ trấn áp các lực lượng phản cách mạng
trong nước để bảo vệ chính quyền với tên gọi là Ủy ban đặc biệt, về sau đã trở
thành một cơ quan kiểm soát toàn diện xã hội và một cơ quan tình báo quốc tế bậc
nhất. Với tên gọi là KGB từ năm 1954, cơ quan quyền lực hùng mạnh này đã trở
thành nỗi kinh hoàng đối với số đông người và niềm kính nể đối với đồng nghiệp
an ninh quốc tế.
KGB là một hiện tượng lịch sử trong thế kỷ 20, nó
được xây dựng bằng công sức, trí tuệ và cả xương máu của nhiều thế hệ người Xô
viết. Suốt 74 năm tồn tại Liên Xô (1917 - 1991); KGB sống song hành cùng Liên
Xô. Những chặng đường các Chủ tịch KGB đã đi là những chặng đường của lịch sử
Liên Xô vinh quang và cay đắng. Và số phận cá nhân vừa oanh liệt vừa bi thảm của
họ cũng không nằm ngoài lịch sử đó.
Đây là lần đầu tiên, một cuốn sách kể về cuộc đời
và sự nghiệp của tất cả các Chủ tịch KGB (mười bảy vị) từ thời Lênin cho đến
khi Liên Xô tan rã.
Đọc cuốn sách này, người ta hiểu biết thêm nhiều về
lịch sử chính trị và an ninh Liên Xô. Trong sách có đề cập đến những lãnh tụ và
nhân vật lịch sử như Lênin, Stalin, Trotski và một số nhân vật còn có những
đánh giá khác nhau như Beria, Tukhachevski và một số vụ việc còn nhiều bí ẩn như
vụ ám sát Kirov, “Vụ án các bác sĩ”, vụ “Đảng bộ Lêningrad “v.. v... Một số sự
kiện lịch sử như việc Stalin bắt tay với Hitle để trì hoãn chiến tranh, sự biến
ở Hungari năm 1956 v.v... được đề cập và phân tích khá sâu trong mối quan hệ
chính trị - ý thức hệ - an ninh.
Sách cũng cung cấp thêm tư liệu và lý giải về những
diễn biến nhân sự ở hậu trường trong những bước ngoặt lớn chuyển giao lãnh đạo
của Liên Xô. Hầu hết các nhà hoạt động nhà nước nổi tiếng của Liên Xô được nhắc
đến trong sách này.
Đây không phải là cuốn sách về một ngành công tác.
Đây là câu chuyện kể về những bước ngoặt lịch sử của đất nước Liên Xô, mà trên
mỗi bước ngoặt đó đều có vai trò của KGB.
Do đó nó không chỉ bổ ích về nghiệp vụ mà còn có
giá trị nghiên cứu, tham khảo rất quý đối với đông đảo bạn đọc.
L.Mlechin trong mấy năm gần đây là một tác giả ăn
khách ở Nga, vì sách của ông thường viết về đề tài an ninh, trên cơ sở khai
thác kho tư liệu lưu trữ phong phú của Liên Xô và KGB. Tuy nhiên, nằm trong
trào lưu tư tưởng dân chủ cấp tiến của xã hội Nga hiện nay, tác giả có xu hướng
phân tích một cách phê phán đối với lịch sử nước nhà, đối với Stalin.
Đó là điều phổ biến và khó tránh được hiện nay.
Nhiều điều đã được biết hoặc trở thành bình thường đối với xã hội Nga có thể
không được chấp nhận hoặc chia sẻ đối với chúng ta. Mặc dù vậy, giới thiệu cuốn
sách này với độc giả kính mến, chúng tôi tin rằng cuốn sách có giá trị tái hiện
lịch sử sinh động, lại được viết bằng giọng văn chính luận hấp dẫn, chắc chắn
nó sẽ mang lại cho bạn đọc nhiều điều bổ ích và phát hiện lý thú.
Dịch giả Hùng Sơn
Thời Lenin
Chương I
Felix Edmundovich Dzerjinski
Chủ tịch Ủy ban đặc biệt
toàn Nga (từ tháng 12/1917 đến tháng 2/1922).
Cục trưởng Cục chính trị
quốc gia (từ 2/1922-7/1926).
Ban đầu, không ai ở nước
Nga đánh giá hết được ý nghĩa của sắc lệnh thành lập Ủy ban đặc biệt toàn Nga,
được thành lập trong những ngày đầu sau cách mạng tháng Mười, nhằm mục đích đấu
tranh chống phản cách mạng và sự phá hoại ngầm của các viên chức cũ đối với
chính quyền mới, tổ chức tiền thân này của KGB với tên gọi giản dị là VSK hoặc
SK (viết tắt tiếng Nga của “Ủy ban đặc biệt toàn Nga”) sẽ là nỗi kinh hoàng của
khá đông người suốt gần hai thập kỷ.
Hiện nay ở Xanh Petecbua,
góc giữa phố Gorokhova và đại lộ Admiral vẫn còn giữ lại ngôi nhà mà tháng
12/1917 đã từng là trụ sở thành lập Ủy ban đặc biệt mà Chủ tịch đầu tiên là
Felix Edmundovich Dzerjinski.
Dzerjinski sinh ngày
30/8/1877 tại tỉnh Vilen, hiện nay thuộc Minsk (Belarus) trong một gia đình địa
chủ nhỏ. Đang học dở trung học, năm 18 tuổi ông tham gia “Đảng Xã hội - Dân chủ
của Ba Lan và Litva”. Từ đó đến năm 1917, ông chỉ làm công tác Đảng, trở thành
một nhà cách mạng chuyên nghiệp như người ta thường gọi.
Năm 1897, Dzerjinski bị bắt
và đưa đi đầy 3 năm ở Viatka, được một năm thì trốn thoát về Vilno, từ đó chạy
sang Varsava tuyên truyền trong công nhân. Năm 1900 Dzerjinski lại bị bắt, ngồi
tù ở Varsava hai năm rồi bị đi đầy ở Sibir năm năm. Trên đường bị giải đi
Sibir, Dzerjinski chạy thoát và trốn ra nước ngoài.
Nhưng ít lâu sau ông lại
trở về nước và tháng 6/1905 lại bị bắt. Nhưng cách mạng Nga 1905 nổ ra, và ông
được ân xá. Cuối 1906 ông lại bị bắt, và lại được bảo lãnh thả ra. Năm 1908,
Dzerjinski lại bị bắt, lại bị đầy ở Sibir, lại trốn thoát, sau đó hoạt động ở
Varsava. Năm
1912, chính quyền lại bắt Dzerjinski và lần này giữ chặt bằng cách cho đi tù khổ
sai ba năm ở Orel. Mãn hạn, người ta giải ông về Matxcơva và năm 1916 cộng thêm
sáu năm nữa vì tội trạng cũ. Nhưng chỉ một năm sau thì cách mạng tháng Hai nổ
ra, ông cùng các tù chính trị được giải phóng.
Dzeriinski tham gia cuộc
họp lịch sử ngày l0/10/1917 của Ban chấp hành Trung ương Đảng Bônsêvich tại
Petrograd - cuộc họp thông qua quyết định chuẩn bị tiến hành khởi nghĩa vũ
trang. Tại cuộc họp này, chính Dzerjinski là người nêu ra sáng kiến về việc
thành lập một Bộ Chính trị trong Ban
chấp hành Trung ương Đảng. Sáng kiến này được hoan nghênh, và từ đó cơ quan
lãnh đạo đặc biệt này đã tồn tại trong tất cả các đảng cộng sản các nước xã hội
chủ nghĩa cho đến tận ngày nay.
Dzerjinski tham gia ủy
ban quân sự - cách mạng Petrograd và tham gia lãnh đạo cách mạng tháng Mười.
Sau đêm khởi nghĩa, khi những người Bônsêvich cướp được chính quyền, Dzerjinski
được giao chiếm bưu điện trung tâm và bảo vệ cung điện Smolny - trụ sở tham mưu
của cách mạng.
Dzerjinski đã ký giấy
phép ra vào cho nhà báo Mỹ John Reed đi lại trên lãnh thổ Smolny và Petrograd
và viết cuốn “Mười ngày rung chuyển thế giới”.
Ngày 20/12/1917, Lênin
giao cho Dzerjinski nhiệm vụ chính của đời hoạt động cách mạng của ông là thành
lập và lãnh đạo Ủy ban đặc biệt toàn Nga.
Đã 11 năm ngồi tù,
Dzerjinski biết rõ hơn ai hết bộ máy cưỡng chế. Ông đã rút ra được những bài học
gì từ kinh nghiệm bản thân?
Thứ nhất, ông căm ghét và
khinh bỉ sự đê tiện của những tên tay sai của Sa hoàng. Thứ hai, ông nhớ ông và
các đồng chí của ông đã có thể dễ dàng lừa bọn lính canh ngục và cảnh sát như
thế nào, và ông không muốn lặp lại sai lầm đó của đối phương.
Tháng 3/1918, một cuộc họp
của ban lãnh đạo Ủy ban đặc biệt (SK) đã ra nghị quyết cấm sử dụng biện pháp
khiêu khích và gây hấn trong hoạt động của SK. Nhưng ý định tốt lành đã không
thực hiện được khi vấp phải thực tế.
Dzerjinski đã cho áp dụng
phương pháp cài điệp viên vào trà trộn cùng với tù nhân để khai thác tin tức và
moi lời khai đặc biệt đối với các tù chính trị. Việc điều tra đối với các vụ án
chính trị nhiều khi không có điều kiện tiến hành một cách thực sự, do đó các
nhân viên mật vụ trở thành nguồn nhân chứng, công cụ chính của việc điều tra. Họ
chỉ cần đạt được sự thú tội của đương sự là đủ.
Quyền Xử Bắn Là Cực Kỳ Quan Trọng
Dzerjinski không coi SK
là một cơ quan an ninh, phản gián hoặc cảnh sát chính trị. Đối với ông, SK là một
cơ quan đặc biệt có cái quyền đặc biệt là độc lập thủ tiêu kẻ thù. Ông đã viết:
“Các cán bộ của SK là những người lính của cách mạng. Họ không làm công
tác điều tra hay làm gián điệp. Người xã hội chủ nghĩa không thích hợp với công
việc đó. Đối với SK, quyền xử bắn là cực kỳ quan trọng”.
Ngày 12/6/1818, hội nghị
đảng bộ các Ủy ban đặc biệt địa phương ra nghị quyết như sau:
1. Sử dụng các nhân viên
mật vụ.
2. Theo dõi các tướng
lĩnh và đội ngũ sĩ quan của Hồng quân.
3. Xử bắn các nhân vật phản
cách mạng nguy hiểm nhất, những kẻ đầu cơ, cướp bóc và ăn hối lộ.
4. Kiến nghị với Trung
ương để đồng chí Uritsky thôi chức Chủ tịch SK Petrograd và thay thế bằng một đồng
chí kiên quyết hơn, có khả năng tiến hành điều tra không khoan nhượng chống các
phần tử phản động và thù địch với chính quyền Xô viết.
Lãnh đạo SK Petrograd từ
những ngày đầu cách mạng, Uritsky cố gắng tránh những khủng bố quy mô lớn và ít
khi áp dụng án tử hình đối với tội phạm, điều đó đã gây sự phẫn nộ trong các đồng
chí của ông.
Một tháng sau khi bản Nghị
quyết nói trên được thông qua, xảy ra hai sự kiện: Uritsky bị một sinh viên tên
là Leonid Kanegissen bắn chết, và ngày hôm sau, 30/8/1918, Lênin bị mưu sát
trong khi đang phát biểu ở nhà máy Mikhelson. Thủ phạm bị bắt giữ tại chỗ. Đó
là Fanny Kaplan, họ thật là Roidman, một phụ nữ 28 tuổi, theo đảng vô chính phủ.
Bà ta nhận là đã bắn Lênin, và bị xử tử. Nhưng cho đến nay vẫn không xác định
được là tự bà ta bắn hay có ai giao nhiệm vụ cho bà ta không.
Hai vụ mưu sát nói trên,
cùng với việc quân Anh, Pháp đổ bộ xuống Arkhrngelsk ngày 4/8/1918 đã khiến
chính quyền cách mạng tiến hành một đợt “khủng bố Đỏ”. Ở Petrograd đã xử bắn
500 người và bắt làm con tin 500 người. Báo “Đỏ” đăng danh sách 500 người này
dưới đầu đề: “Đáp lại khủng bố trắng” và viết: “Nếu cách mạng đòi hỏi, và nếu
giới sĩ quan cũ không chịu từ bỏ âm mưu giành lại các đặc quyền đặc lợi và lập
lại Sa hoàng, thì chúng sẽ bị tiêu diệt hết”.
Lenin và Trotski
Sự rạn nứt đầu tiên trong
chính phủ Bônsêvich liên quan đến vấn đề chiến tranh với Đức. Trong vấn đề này
Dzerjinski bất đồng với Lênin và đứng về phía Trotski.
Ngày 7/11/1917, Dân ủy
ngoại giao đầu tiên của chính phủ Xô viết là Lev Trotski gửi một bức công hàm
cho Đại sứ tất cả các nước đang tham chiến (trong Chiến tranh thế giới I) đề
nghị ký hòa ước.
Đấy là bước đi đầu tiên của những người Bolshevik nhằm thực hiện lời hứa của họ
khi giành chính quyền là chấm dứt chiến tranh.
Nhưng các nước thuộc khối
Antanta, trước hết là Anh và Pháp không đáp lại lời kêu gọi của chính quyền Xô
viết. Họ không tin là chính quyền Xô viết sẽ trụ được, và từ chối đàm phán.
Trong khi đó, Đức, Áo, Hungari thì lại đồng ý đàm phán, vì họ đang thua trận và
muốn có một hoà ước riêng rẽ với Nga để rảnh tay tiếp tục chiến tranh ở phía
Tây.
Ngày 22/11/1917 Trotski
ký thỏa ước về
việc đình chiến. Nhưng chấp nhận những điều kiện tham lam của Đức thì Trotski
không chịu. Ông cho đó là điều sỉ nhục đối với nước Nga.
Ông nêu ý kiến rằng có thể ký hòa ước với Đức nhưng chỉ khi nào tình hình không có
lối thoát.
Mặt khác, tiếp tục chiến
tranh đối với Nga cũng là rất khó khăn. Đó không chỉ Trotski nghĩ thế, mà Lênin
cũng nghĩ như thế.
Cuộc đấu tranh xoay quanh
việc ký hòa ước
với Đức diễn ra không phải giữa Lênin và Trotski, mà thực ra giữa Lênin với đa
số ủy viên Ban chấp hành Trung ương muốn đánh bằng mọi giá, trong số đó có
Dzerjinski.
Trước tình hình này, Lenin chủ trương: tiếp tục
đàm phán và trì hoãn việc ký hòa ước. Ngày 24/1/1918 hội nghị Ban chấp hành Trung
ương với đa số biểu quyết đã thông qua công thức do Trotski đề xuất: “chấm dứt
chiến tranh, giải giáp quân đội, không ký hòa ước”. Và tại bàn đàm phán với quân Đức tháng Hai năm 1918, Trotski đã
tuyên bố về lập trường đó. Điều này đã khuyến khích quân Đức - Áo - Hung chuyển
sang phản công.
Trước tình thế nguy ngập, Lênin chỉ thị phải ký hòa ước bằng mọi giá.
Dzerjinski cùng một số ủy
viên Trung ương phản đối, coi đó là sự đầu hàng. Nhưng cuối cùng khi Trung ương
biểu quyết, Dzerjinski cũng không bỏ phiếu chống, mà cùng với Trotski bỏ phiếu
trắng, do đó mà Lênin đã thông qua được nghị quyết về ký hòa ước. Hòa ước Brest-Litov đã được
ký ngày 3/3/1918.
Bất bình nhất với hòa ước Brest-Litov là đảng
Xã hội cánh tả, khi đó còn là đồng minh của đảng Bolshevik.
Ngày 6/6/1918, tại Đại hội
II của các Xô viết; họ đã công khai rời bỏ phòng họp và tập trung tại trụ sở của
đảng.
Hai giờ chiều hôm đó, hai
cán bộ của SK người của đảng xã hội cánh tả là Bliumkin và Andreev đến sứ quán
Đức, xuất trình giấy giới thiệu có ký tên Dzerjinski và đóng dấu, yêu cầu được
gặp Đại sứ Đức.
Khi Đại sứ Đức ra, họ liền
giết luôn.
Lênin biết tin, gọi điện
ngay cho Dzerjinski.
Dzerjinski bèn tức tốc đến
Đại sứ quán Đức, rồi từ đó đến thẳng đơn vị SK bị nghi ngờ là có những kẻ giết
Đại sứ Đức đang ẩn náu. Chỉ huy trưởng đơn vị đó là Popov, một người Xã hội cánh tả, không những
không trao hai cán bộ kia, mà lại còn bắt luôn cả Dzerjinski.
Lênin đã chỉ thị tạm đình
chỉ công tác của Dzerjinski để điều tra sự việc. Và Dzerjinski đã tạm thời bị mất
chức cho đến tháng 8 năm đó (năm 1918).
Những người Xã hội-Dân chủ muốn chứng tỏ cho
những người Bolshevik, và nhân thể cho Đức thấy sức mạnh của họ, để từ đó thúc
đẩy phong trào cách mạng ở Đức. Họ chân thành tin rằng chủ nghĩa xã hội không thể thắng lợi được nếu không có sự ủng hộ của
cách mạng thế giới. Một trong những người lãnh đạo phong trào xã hội dân chủ là
bà Maria Spiridonova viết thư cho Lênin giải thích lý do của sự kiện ngày 6/6
đó:
“Không phải chúng tôi muốn lật đổ những người Bônsêvich. Chúng tôi chỉ
nhằm tới một mục đích: tạo một hành động khủng bố có ý nghĩa quốc tế để phản
kháng trước toàn thế giới về sự bóp nghẹt đối với cuộc Cách mạng của chúng ta”.
Và theo bà, Hòa ước Brest-Litov đã làm chậm cuộc cách mạng Đức mất nửa năm.
Thái độ xử sự của những
người Xã hội-Dân chủ đã tạo điều kiện
cho những người Bolshevik giành được thế chủ động. Trotski (lúc đó đã được phân
công chuyển sang làm Dân ủy quân sự) lệnh cho hai trung đoàn quân Latvia trung
thành với những người Bolshevik đóng ở ngoại ô Matxcơva đem xe bọc thép đến bắn
phá bộ chỉ huy quân trung thành với phái Xã hội-Dân chủ.
Vài giờ sau, những người Xã hội-Dân chủ đã phải hạ vũ khí.
Buổi tối ngày hôm đó (7/7), cuộc nổi loạn bị dẹp tan. Phó của Dzerjinski trong Ủy
ban đặc biệt là V.A.Alexandrovich cùng 12 sĩ quan trong đơn vị của Popov bị xử
bắn.
Sự kiện tháng Bảy năm 1918 đó có hậu quả
tiêu cực đối với lịch sử đất nước. Từ đấy trở đi, những người xã hội - dân chủ
bị gạt ra khỏi chính trường, không còn khả năng gây ảnh hưởng đối với số phận đất
nước, nông dân mất đi người bảo vệ họ trong nền chính trị. Những người Bolshevik
- nắm toàn quyền định đoạt sự phát triển của lịch sử, và chính quyền Xô viết từ
nay trở thành một đảng.
“Vụ Án Loccart”
Mùa hè năm 1918, Ủy ban đặc
biệt phanh phui một vụ án gọi là “âm mưu của các đại sứ” (mặc dù đúng ra ở Matxcơva lúc đó chưa có các đại
sứ, vì chưa nước nào công nhận Nga về mặt ngoại giao).
Nhân vật chính trong vụ
âm mưu này là Robert Bruce Loccart - một nhà ngoại giao Anh. Sau cách mạng
tháng Mười, ông ta được chính phủ cử đến Matxcơva để tiếp xúc không chính thức
với những người Bolshevik.
Ông ta đã đặt được quan hệ
khá tốt với Dân ủy ngoại giao đầu tiên là Trotski và sau đó là Chicherin. Nhưng
ở Anh lại có thái độ hoài nghi đối với các thông tin mà Loccart cung cấp từ
Matxcơva.
R.Loccart vẽ lại cho
chúng ta bức chân dung sau đây về Dzerjinski:
“Dzerjinski là con người có cung cách cư xử đúng mực, giọng nói và lời
nói bình tĩnh nhưng không có chút khôi hài nào. Đôi mắt ông ta sâu và cháy một
ngọn lửa lạnh lẽo của sự cuồng tín. Và ông hầu như không bao giờ chớp mắt”.
Loccart kể lại rằng ông
ta đã từng ở bên cạnh những người làm việc 18 tiếng một ngày, những con người
mang tinh thần khắc khổ và xả thân của những tín đồ giê-du-it thời tiền khởi.
Ông ta kể về Ian Peters, Phó chủ tịch
Ủy ban đặc biệt, người đã hỏi cung ông ta:
“Không có cái gì trong tính cách của con người ấy cho thấy ông ta là con
ác quỷ vô nhân cả.
Ông ta (tức Peters) nói, mỗi lần ký lệnh tử hình
là ông ta đều cảm thấy đau. Tôi nghĩ đấy là những lời nói thật.Trong con người
ông ta có cái phần rất lớn đó là tình cảm, nhưng ông ta là người cuồng tín -
ông ta theo đuổi những mục tiêu Bolshevik với một tinh thần trách nhiệm không
biết đến sự thương hại”.
Sau khi Hòa ước Brest-Litov được
ký, thấy rõ là nước Nga Xô viết sẽ không đánh nhau với Đức nữa, các nước đồng
minh bèn quyết định rằng cần lật đổ những người Bolshevik và đưa một chính phủ
mới lên nắm chính quyền, mà chính phủ đó sẽ tiếp tục chiến tranh với Đức.
Loccart bắt liên lạc với
B.Savinkov, một lãnh tụ Xã hội-Dân
chủ cánh tả có kế hoạch giết các lãnh tụ Bolshevik vào đêm mà quân đồng minh đổ
bộ vào Nga, và báo cáo với Luân Đôn về kế hoạch này. Đồng thời, Loccart liên lạc
với một điệp viên của Anh là Sidney Raily sinh trưởng ở Nga.
Trong chiến tranh thế giới
I, tình báo Anh vẫn nổi tiếng là cơ quan tình báo có hiệu quả nhất, nhưng có lẽ hai nhân vật then
chốt của họ ở Nga là Loccart và Raily là những tay chơi nghiệp dư, nên họ đã
thua Dzerjinski.
SK Nga phái hai sĩ quan
an ninh người Latvia giả danh hai sĩ quan chỉ huy Hồng quân chán ghét cách mạng,
muốn ám sát Lênin và Trotski để lập công với Anh.
Loccart bị bắt, sau đó bị
trục xuất cùng một số nhân viên sứ quán Anh. Còn S.Raily năm 1925 bị KGB dụ đến
Liên Xô vờ như để gặp gỡ với một nhóm phản động bài Xô, và bị giết đi.
Nội vụ và Ngoại giao
Từ thời Dzerjinski, giữa
Bộ Nội vụ hay Bộ An ninh và Bộ Ngoại giao có sự kỵ giơ nhau, và mối quan hệ đó còn lại cho đến
ngày nay.
Dân ủy ngoại giao thứ hai của
chính quyền Xô viết là Georghi Vassilievich Chicherin (Dân
ủy đầu tiên, nhưng chỉ trong một thời
gian ngắn, là Trotski - ND) đã công
khai tranh luận với Ủy ban đặc biệt, không tán thành với những biện pháp mà cơ
quan an ninh áp dụng.
G.V.Chicherin nói chung
là một “người đời” (nguyên văn: một người không phải
từ thế giới này - ND). Ông là một con người lý tưởng chủ nghĩa, cực kỳ tận
tụy với công
việc, là một nhà quý tộc, nói chung không phù hợp với cuộc sống Xô viết. Thế mà
chính con người đó đã tạo lập những nguyên tắc cơ bản của nền ngoại giao Xô viết
tồn tại cho đến tận khi Liên Xô tan vỡ.
Giữa Dzerjinski và
Chicherin có nhiều điểm giống nhau: Là những nhà quý tộc xuất thân từ những gia
đình có học vấn, cả hai đều là những người trung thành với lý tưởng, những người
lao động trung thực, tận tâm và khắc khổ cách mạng.
Sống độc thân, Chicherin
gần như ở luôn ở cơ quan, đến tối muộn mới về nhà, nhà lại ở gần ngay cơ quan,
để mỗi khi có điện hỏa tốc người ta lại gọi ông dậy kể cả đang đêm - chính ông yêu cầu như thế.
Trong phòng ở của ông có một cây đàn piano. ông thường chơi Mozart - rất yêu Mozart và viết
một cuốn sách về nhạc sĩ thiên tài này, cuốn sách được xuất bản nhiều năm sau
khi ông mất. “Cuộc đời tôi có cách mạng và Mozart” - ông đã viết như thế cho
người em trai của mình.
Công lao chủ yếu của Ngoại
trưởng Chicherin là đã lãnh đạo việc giành được sự công nhận quốc tế đối với
Liên Xô. Tại hội nghị Genoa tháng 4 năm 1922 - là hội nghị quốc tế đầu tiên mà
Liên Xô tham dự, và Chicherin đại diện cho Liên Xô đã gây ấn tượng mạnh tại hội
nghị về sự uyên bác và phong thái ngoại giao.
Mặc dù ngôn ngữ hùng biện
và đầy những khẩu hiệu cách mạng, Chicherin là nhà hoạt động thực tiễn lớn.
Với sự đề xuất của ông, “cùng
tồn tại hoà bình” đã được Lênin và Bộ Chính trị thông qua từ ngày đó như một
trong những nguyên tắc cơ sở của ngoại giao Xô viết.
Trong những năm 20, có thể
nói ước lệ là Liên Xô có hai chính sách: một chính sách theo đường lối quốc gia
mà Chicherin và Bộ Ngoại giao bảo vệ, và một chính sách theo đường lối Quốc tế
Cộng sản. Những lời kêu gọi của lãnh đạo Quốc tế Cộng sản và lãnh đạo Liên Xô về
làm cách mạng thế giới, ủng hộ các cuộc khởi nghĩa vũ trang của giai cấp vô sản,
giúp đỡ các Đảng Cộng sản tại các nước đã phá vỡ những nỗ lực của ngoại giao Xô
viết nhằm ổn định quan hệ với thế giới. Matxcơva đã giúp tiền và vũ khí cho những
người Cộng sản Đức với hy vọng là cách mạng thế giới sẽ bắt đầu từ Đức. Nhưng đồng
thời Matxcơva vẫn hợp tác với Chính phủ Đức. Do đó mà Chicherin gọi Quốc tế Cộng
sản là kẻ thù số một.
Kẻ thù số hai được
Chicherin coi là Bộ Nội vụ, hay Ủy ban đặc biệt. Trong di chúc chính trị của
mình, ông viết:
“Những người lãnh đạo Ủy ban đặc biệt không chân thật, thủ đoạn, luôn
luôn tìm cách lừa gạt, nuốt lời, giấu việc Ủy ban đặc biệt đối xử với Bộ Ngoại
giao như kẻ thù giai cấp, ...thường xuyên theo dõi và bắt tất cả những người có
quan hệ quen biết với các sứ quán nước ngoài, bắt, thậm chí bắn cả người nước
ngoài mà không hề phối hợp hoặc thông báo cho Bộ Ngoại giao, dẫn đến nhiều vụ
xích mích về đối ngoại”.
Những xích mích nội bộ giữa
hai bộ cũng diễn ra thường xuyên. Khi Ủy ban đặc biệt bắt một cán bộ của Bộ Ngoại
giao, Dzerjinski báo cáo với Lênin, nhưng không hề cho Chicherin biết gì cả. Ủy
ban đặc biệt tìm cách thâm nhập vào các sứ quán nước ngoài, giải mã các bức điện
qua lại giữa sứ quán với trong nước. Khi
những việc như vậy bị sứ quán phát hiện, thì Bộ Ngoại giao phải đứng ra trả lời
chất vấn. Bộ Chính trị đã phải lập một ủy ban để hòa giải hai bộ. Ủy ban này từ năm 1923 do V.Molotov
- Bí thư Trung ương Đảng, còn từ năm 1928 do S.Ordjonikidze cầm đầu. Đấy là khi
đó còn có thể tranh cãi với Ủy ban đặc biệt và còn cần phải hòa giải, còn sau này KGB
đã trở thành một cơ quan đầy quyền năng, không ai còn có thể tranh cãi với nó
được nữa.
Quả Đấm Sắt
Sau khi nội chiến kết
thúc, ngày 6/2/1922 Trung ương Đảng ra sắc lệnh “Về việc giải tán Ủy ban đặc biệt
toàn Nga và quy định về việc tiến hành khám xét và bắt người”. Theo sắc lệnh
này, Ủy ban đặc biệt toàn Nga được cải tổ thành Cục Chính trị quốc gia nằm
trong Bộ Nội vụ. Việc hạ thấp quy chế của cơ quan thanh trừng này là hợp lý, vì
nội chiến đã kết thúc. Sau hai năm, bộ máy của Dzerjinski bị giảm biên chế đi
ba lần. Song điều này không ảnh hưởng gì đến vị trí của Dzeriinski, vì ông vẫn
là Dân ủy Nội vụ, vừa vẫn phụ trách cơ quan an ninh. Chỉ có điều, đội ngũ an ninh
không thích sự cải tổ này, do đó một năm rưỡi sau, tháng 11.1923, Cục Chính trị
quốc gia được chuyển thành Cục Chính trị quốc gia thống nhất với tư cách một cơ
quan ngang bộ.
Dzerjinski thôi chức Dân ủy Nội vụ để lãnh đạo Cục
Chính trị quốc gia thống nhất, là ủy viên thường trực của Hội đồng dân ủy. Và mỗi
nước cộng hòa đều có một Cục Chính
trị quốc gia trực thuộc Trung ương, chứ không phục tùng Chính phủ nước cộng hòa. Đây đã là một truyền
thống có tính nguyên tắc: an ninh quốc gia không phục tùng sự chỉ đạo của chính
quyền địa phương. Và điều này khiến các cơ quan đảng và chính quyền địa phương
không hài lòng. Và mỗi một lần chính quyền địa phương định thay đổi tình hình
đó đều không thành, vì Ban chấp hành Trung ương biết rất rõ giá trị của các cơ
quan an ninh trong việc kiểm soát đất nước.
Thứ trưởng Bộ Tư pháp lúc
đó là N.V.Krylenko năm 1925 có viết một bức thư gửi Bộ Chính trị, cho rằng Cục
Chính trị quốc gia hành động vượt quá thẩm quyền và đề nghị “hạn chế một cách nghiêm ngặt quyền tiến hành
điều tra và xét xử...”, và rằng “Viện
Kiểm sát cần
phải giám sát việc xét xử trong các cơ quan an ninh”.
Dzerjinski bác bỏ đề nghị
của Krylenko với lý do: “Tình hình chính
trị trong nước không cho phép giảm các quyền hạn của Cục Chính trị quốc gia
trong cuộc đấu tranh chống gián điệp và phản cách mạng”.
Và Dzerjinski luôn là người
chiến thắng. Địa vị của cơ quan ông mạnh hơn cả Bộ Tư pháp và Viện Kiểm sát cộng lại. Đối với
ông, cả đến sự bất bình ở cấp Bộ Chính trị cũng không đáng sợ. Cuối năm 1924, tại
một cuộc họp Bộ Chính trị, N.I.Bukharin, ủy viên Ban chấp hành kiêm Tổng biên tập
báo “Sự Thật”, “người con yêu của Đảng” nói như lời Lênin, đã chỉ trích hoạt động
của Cục Chính trị quốc gia. Nhưng vì Dzerjinski không có mặt tại cuộc họp đó,
nên Bukharin viết một bức thư cho Dzerjinski nêu lại tinh thần những ý kiến của ông tại Bộ Chính trị (rằng
cần chuyển sang những hình thức hoạt động “dân
chủ hơn, ít khủng bố hơn và nhiều tính pháp chế hơn”, và đề nghị Dzerjinski
“hiểu cho, tôi không có chút gì chống lại
anh và cơ quan của anh (anh biết tôi yêu quý anh biết dường nào), mà đây là vấn
đề nguyên tắc”. Dzerjinski trả lời lại bằng một bức thư trân trọng những
tình cảm của Bukharin, và hứa sẽ xem xét lại thực tiễn hoạt động của Cục Chính
trị quốc gia sao cho “khiêm tốn hơn, thận
trọng hơn và ít lộ liễu hơn”.
Ngày 18/8/1919, Ban tổ chức
Trung ương Đảng quyết định bổ nhiệm Dzerjinski làm Chủ tịch Hội đồng quân sự của
các lực lượng nội vụ, đồng thời phụ trách một ban của Ủy ban đặc biệt theo dõi
quân đội. Dzerjinski cho rằng Ủy ban đặc biệt cần phải có các đơn vị vũ trang
riêng, nhưng Lev Trotski, đương nhiệm Dân ủy quân sự và Chủ tịch Hội đồng quốc
phòng thì phản đối việc thành lập bất kỳ quân đội riêng nào của ngành. Do đó, mặc
dù Dzerjinski vẫn kiên trì ý kiến của mình, song các đơn vị vũ trang của Ủy ban
đặc biệt vẫn nằm dưới sự lãnh đạo của Hội đồng quốc phòng. Đến năm 1920,
Dzerjinski đạt được cho cán bộ của Ủy ban đặc biệt có địa vị và quyền lợi ngang
với sĩ quan và chiến sĩ của Hồng quân. Năm 1921, Dzerjinski thành lập một đội đặc
nhiệm bảo vệ Lênin, sau đó là bảo vệ lăng Lênin và các công sở quan trọng như Bộ
Tài chính, Ngân hàng quốc gia. Đội quân này về sau trở thành Sư đoàn đặc nhiệm
mang tên Dzerjinski.
Ủy ban đặc biệt toàn Nga
được thành lập như một cơ quan bảo vệ cách mạng và đấu tranh chống những tội phạm
đặc biệt nguy hiểm trong những năm đầu sau cách mạng, nhưng đã biến thành một
công cụ kiểm soát và đàn áp toàn diện.
Năm 1922, Dzerjinski ra lệnh
tập hợp thông tin về tất cả những nhà trí thức lớn của đất nước - từ văn nghệ
sĩ, bác sĩ đến kỹ sư. “Về mỗi nhà trí thức
phải có một hồ sơ, phải kiểm tra, đối chiếu mọi mặt sao cho các kết luận của
chúng ta chính xác và không thể lật ngược... Cần phải nhớ rằng nhiệm vụ của
chúng ta phải là uốn nắn đường lối trí thức, phân hóa đội ngũ
trí thức và từ trong số họ đưa lên những người ủng hộ vô điều kiện chính quyền
Xô viết”.
Dzerjinski nói chung là một
con người khắc nghiệt. Sinh thời ông, người ta đã gọi ông là “Felix sắt đá”,
không chỉ vì ông và cơ quan của ông là bàn tay sắt đối với kẻ thù, mà cả bạn bè
đồng chí cũng đều biết sự nghiêm khắc cao của ông đối với bản thân mình và đồng
chí, đồng sự.
Otto Latsis, Tiến sĩ kinh
tế, người đã viết một số công trình về Dzerjinski nêu lại một tình tiết do người
cháu gái họ của Dzerjinski kể lại:
“Vào giữa thời kỳ đói kém nhất năm 1919, một hôm Dzerjinski ghé qua nhà
em gái. Gày gò, hốc hác, mệt mỏi, ông cởi áo choàng, ngồi xuống cạnh bàn. Người
em gái biết khẩu vị của anh, đã rán sẵn cho ông một chảo bánh bột mì nhân mứt.
Ông hỏi:
- Cô lấy bột mì ở đâu ra thế.
Bà em đáp:
- Chỉ có thể mua lại của bọn đầu cơ chứ còn ở đâu
ra nữa.
- Tôi đấu tranh với chúng ngày và đêm, còn cô
thì...
Thế là ông giận dữ hất cả đĩa bánh rán qua cửa sổ”.
Lời bình của Otto Latsis:
“Tôi không lấy làm thán phục hành động đó của Dzerjinski. Nhẽ ra ông
không ăn nhưng có thể để đĩa bánh rán lại cho cô em. Song trong hành động đó,
Dzerjinski đã rất thành thật với chính bản thân mình”.
Dzerjinski trung thành với
cách mạng đến cuồng tín, và điều đó giải thích mọi hành vi trong cuộc sống và sự
nghiệp của ông. Từ ngày đi hoạt động cách mạng năm 17 tuổi, ông hầu như không
có ngày nào được tự do.
Năm năm đi đày, sáu năm
tù khổ sai, thời gian còn lại là hoạt động cách mạng. Ông có thể ngồi tù đến suốt
đời nếu như không có cách mạng.
Ông không có quyền và
không có xu hướng khoan dung với kẻ thù của cách mạng. Người ta gọi ông là “kẻ
sát nhân thần thánh” - trong bản thân danh hiệu đó đã có sự kết hợp giữa hai
khái niệm mâu thuẫn nhau: cao thượng và tàn bạo trong một con người. Và nói
chung cá nhân Dzerjinski không đơn giản: trong con người ông có lòng vị tha, hy
sinh quên mình ghê gớm, đồng thời cũng có cái ác.
Dzerjinski không phải là
người có bệnh say mê bạo lực (sadist) như một số người mô tả, không phải là kẻ
khát máu sung sướng trong việc hành hạ người khác. Mặc dù ông có thể đích thân
hỏi cung tội phạm hoặc say sưa nghiên cứu hồ sơ bị cáo suốt đêm. Ông không nhận
được khoái cảm từ sự tiêu diệt kẻ thù. Ông chỉ coi đó là sự cần thiết. Việc đàn
áp cuộc nổi dậy của binh lính Hồng quân ở Kronstad và Tombov không phải do
Dzerjinski chỉ đạo, mặc dù theo chức trách phải là ông.
Ngày 17/1/1920, theo đề
nghị của Dzerjinski, Trung ương Đảng và Hội đồng dân ủy thông qua quyết định “Bãi
bỏ việc áp dụng tử hình trong các bản án của Ủy ban đặc biệt các cấp cũng như của
các toà án”.
Một tháng sau, ngày
28/2/1920, Dzerjinski lại ký một sắc lệnh của Ủy ban đặc biệt về việc hạn chế bắt
công dân, thay vào đó là áp dụng các biện pháp ngăn chặn có tính chất hành
chính, và sắc lệnh tháng 1/1921 “Về chính sách trừng phạt của Ủy ban đặc biệt”,
trong đó chú trọng mặt giáo dục người có lỗi trong môi trường lao động thay cho
việc giam giữ trong nhà tù về chính sách đặc biệt đối với giai cấp tư sản, và về
việc bắt những người liên quan đến các vụ án chính trị chỉ được xem là biện
pháp tạm thời cách ly họ vì lợi ích cách mạng, chứ tuyệt nhiên không được có
hành động trừng trị.
Sau nội chiến, quy mô các
vụ thanh trừng giảm hẳn.
Song, giữa cơn lốc của cuộc
đấu tranh giai cấp, bạo lực và sự tàn khốc lôi cuốn các cơ quan an ninh là một
thực tế khách quan không thể cưỡng nổi. Sau vụ Dân ủy báo chí, xuất bản và
tuyên truyền Petrograd là Volodarski bị ám sát, chính Lênin đã chỉ thị “đẩy mạnh
khủng bố chống kẻ thù phản cách mạng” và cho phép kể cả bắt con tin.
Tại Đại hội của ngành
Giao thông vận tải năm 1922, Dzerjinski đến dự và phát biểu. Ông nói:
“Một số đồng chí cho rằng nếu in ra một số lượng tiền đủ, thì sẽ giải
quyết được các khó khăn đang gặp phải. Đó hoàn toàn là điều sai lầm, ảo tưởng,
bởi lẽ dưới chính sách kinh tế mới của chúng ta, cái máy in chỉ có ý nghĩa khi
nó in một khối lượng tiền cần thiết cho sự trao đổi hàng hóa giữa thành thị và nông thôn, giữa ngành công nghiệp
này với ngành công nghiệp khác, giữa công nghiệp với giao thông vận tải. Nhưng
nếu trong nước không có lúa mì, không có thành phẩm, thì không tiền nào có thể
tạo ra được những thành phẩm và lúa mì này được cả. Cần phải đúc thép, luyện
gang, cày bừa và gieo trồng lúa mì thì các máy in kia mới có thể hoàn thành nhiệm
vụ của nó được”.
Tưởng đây là một nhà kinh
tế theo thị trường tự do, chứ không phải là Felix Edmundovich Dzerjinski - chủ
tịch Ủy ban đặc biệt đang nói.
Sau nội chiến, công tác
an ninh lùi xuống hàng thứ hai trong ưu tiên hoạt động của Dzerjinski. Thời
gian này, Dzerjinski gánh vô số những trách nhiệm: ông là Chủ tịch ủy ban kỷ luật
lao động toàn quốc, Chủ tịch ủy ban đấu tranh chống tệ nạn ăn hối lộ, Chủ tịch ủy
ban cải thiện đời sống của công nhân Matxcơva, Chủ tịch Hội đồng những người bạn của điện ảnh, Chủ
tịch ủy ban cải thiện đời sống trẻ em, Chủ tịch ủy ban xem xét lại cơ cấu các
cơ quan nhà nước Liên Xô.
Rất nhiều trách nhiệm,
nhưng về “đường quan lộc”, Dzerjinski không được thành đạt lắm. Ông vẫn chỉ là ủy
viên dự khuyết Bộ Chính trị. Một số người chẳng tên tuổi gì lắm, tài năng và cống
hiến không bằng ông, đã vượt qua ông trở thành ủy viên chính thức Bộ Chính trị.
Trotski kể:
“Dzerjinski là người trung thực, thẳng thắn, tính cách mạnh mẽ và dữ dội.
Quyền lực không làm tha hóa ông. Song, những phẩm chất đó chưa đủ để ông trở
thành một nhà chính trị độc lập. Trong khi còn Lênin, vấn đề đưa Dzerjinski vào
Bộ Chính trị không được đặt ra”.
Trong năm 1921 và 1922,
Dzerjinski nhiều lần than phiền với tính chất tự bạch: có thể tôi là nhà cách mạng
không đến nỗi tồi, nhưng tôi không phải là lãnh tụ, là người hoạt động bộ máy.
Trotski viết tiếp: “Trong công tác lãnh đạo kinh tế, Dzerjinski
hết mình vì nhiệt tình: ông kêu gọi, thúc đẩy lôi cuốn bằng tấm gương của bản
thân mình.
Nhưng cả Dzerjinski và Ordjnikidze đều không được
Lênin đánh giá cao. Và Stalin bèn lôi kéo họ. Sự lạnh nhạt giữa Lênin với
Dzerjinski xảy ra khi Dzerjinski hiểu rằng Lênin không coi ông là nhà lãnh đạo
kinh tế có năng lực. Và chính điều này đã đẩy Dzerjinski về phía Stalin”.
Song, Trotski nói thế
cũng không hoàn toàn đúng. Sự lạnh nhạt giữa Dzerjinski với Lênin thì có, nhưng
còn Dzerjinski chưa bao giờ là người của Stalin. Chẳng qua từ năm 1923, theo đề
nghị của Dzerjinski, Trung ương Đảng quyết định giao cho Cục Chính trị quốc gia
nhiệm vụ đấu tranh chống các lực lượng đối lập, và các đảng viên có nghĩa vụ
báo cáo với các cơ quan an ninh về bất kỳ hiện tượng bè phái nào trong Đảng.
Bản thân Dzerjinski phê
phán mạnh hoạt động của Zinoviev và Kamenev và không tán thành chương trình
kinh tế của các ủy viên Bộ Chính trị này đặt trọng tâm vào các biện pháp hành
chính cưỡng bức thay vì vận dụng các đòn bẩy và quy luật kinh tế. Dzerjinski
còn chưa biết rằng chương trình đó của hai người chẳng bao lâu, sau khi Lênin
chết, sẽ trở thành đường lối kinh tế của Stalin.
Nhưng Dzerjinski không sống
được đến ngày đó.
Quan hệ giữa Lênin và
Dzerjinski vốn chưa bao giờ nồng thắm đã hoàn toàn xấu đi sau vụ điều tra để
làm sáng tỏ việc các đảng viên Cộng sản Gruzia khiếu kiện Bí thư thứ nhất Đảng
bộ Ngoại Kavkaz là Ordjnikidze về cung cách lãnh đạo độc đoán, thô bạo, và đề
nghị với Trung ương để cho Gruzia tham gia liên bang Xô viết một cách trực tiếp
chứ không cần phải phụ thuộc một cấp trung gian là Liên hiệp ba nước Ngoại
Kavkaz nữa.
Ordjnikidze bác bỏ đề nghị
đó, và Dzerjinski được Trung ương phân công làm Trưởng ban điều tra vụ khiếu kiện,
đứng về phía Ordjnikidze, bởi vì cả hai đều cho rằng cần phải đấu tranh với mọi
biểu hiện của chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa ly khai.
Nhưng Lênin đọc xong báo
cáo của Dzeriinski thì lại phê Dzerjinski cùng với cả Stalin và Ordjnikidze là
mắc bệnh sô-vanh đại Nga. Thậm chí sau đó đã có đề cập đến khả năng cách chức
Dzerjinski. Nhưng Lênin đột ngột lâm bệnh, cấm khẩu, và sự việc dừng lại ở đó.
Sau khi Lênin mất, một ủy
ban lưu giữ tên tuổi và hình ảnh của lãnh tụ vĩ đại được thành lập và Ban chấp
hành Trung ương giao cho Dzerjinski làm Chủ tịch. Tại cuộc họp Bộ Chính trị,
chính Dzerjinski là người đặt vấn đề giữ gìn vĩnh viễn thi hài Lênin. Dưới sự
lãnh đạo của Dzerjinski, trong một thời gian ngắn, lăng Lênin đã được xây dựng.
Cho dù bây giờ chúng ta
có nói gì đi nữa, lễ mai táng V. I. Lênin khi ấy đã là một sự kiện chính trị trọng
đại.
Đây là một đoạn nhật ký của
ông nội tôi - Vladimia Mikhailovich Mlechin, lúc đó đang học ở trường kỹ thuật
cao cấp (sau này là trường Bauman):
“Ngày 27/1, tôi đến Quảng trường Đỏ. Trên quảng trường có những đống lửa
cháy. Bên những đống lửa là công an và các chiến sĩ Hồng quân - không đông lắm
- đang đợi tiễn Lênin .
Ai đã nghĩ ra việc chở nhiên liệu để đốt những đống
lửa rải rác ở các nơi trong ngày này? Người đó cũng phải xứng đáng dựng đài kỷ
niệm. Không chỉ vì là người ấy đã cứu hàng trăm, nghìn người khỏi chết cóng, mà
còn cho thấy cần phải làm những gì cả trong những giờ phút mà mọi việc của sinh
hoạt đời thường tưởng như là thứ yếu, không quan trọng.
Sau khi rời Nhà Công đoàn (nơi diễn ra lễ truy điệu),
chúng tôi trở lại Quảng trưởng Đỏ. Rất đông người, nhưng không hề có cảnh chen
chúc, xô đẩy gây mất trật tự. Công an cũng ít phải huy động đến. Trật tự như thể
được thiết lập tự nó. Hàng nghìn vạn con người, mỗi người trong thâm tâm đều cảm
thấy một cái gì đó thiêng liêng. Chưa bao giờ kể cả sau này, tôi được chứng kiến
một biển người đông mà trật tự đến như vậy”.
Dzerjinski trên cương vị
Chủ tịch Ủy ban đặc biệt và Cục trưởng Cục chính trị quốc gia từ tháng 3/1919 đến
tháng 7/1923, sau đó còn thể hiện mình ở chức vụ Dân ủy Giao thông đường bộ đến
tháng 2/1924, và đặc biệt xuất sắc trên cương vị Chủ tịch Hội đồng kinh tế quốc
dân tối cao từ năm 1924 cho đến khi qua đời.
Dzerjinski - an ninh đã
trở thành nhà lãnh đạo kinh tế tài năng, mặc dù không được học kinh tế.
Otto Latsis, Tiến sĩ kinh
tế, mới viết một cuốn sách về Dzerjinski.
“Dzerjinski
- ông viết - là một người có cảm quan kinh tế rất nhạy bén và sức làm việc kinh
khủng. Về nhãn quan, ông hoàn toàn thuộc trường phái kinh tế thị trường. Ông rất
chống chủ trương in tiền và chủ trương phân phối. Ông đã từng tranh luận với
L.Kamenev lúc đó là Dân ủy Thương mại, chủ trương quản lý và phân phối.
Khi Dzerjinski về làm Dân
ủy Giao thông đường bộ, ông cho mời tất cả các chuyên gia đã từng làm việc
trong ngành, rồi chọn một người làm phó cho mình, mà người này đã từng làm thứ
trưởng dưới thời Sa hoàng.
Trước Dzerjinski, mọi người
nghĩ rằng vận tải yếu kém là vì thiếu đầu máy. Đến khi chính quyền Xô viết dốc
túi dự trữ vàng ra để mua một số đầu máy khỏe, thì các chiếc cầu lại không chịu nổi. Vậy là phải
bắt đầu tu sửa những con đường đã bị tàn phá trong cả nước và những chiếc cầu.
Dzerjinski đã bắt đầu từ đó.
Khi A.I.Rykov được bổ nhiệm
đứng đầu Chính phủ, thì Dzerjinski thay Rykov làm Chủ tịch Hội đồng kinh tế quốc
dân tối cao. Các bộ ngành lúc đó còn chưa có (chỉ đến năm 1932 mới có). Do đó Hội
đồng Kinh tế quốc dân phụ trách toàn bộ các ngành công nghiệp. Dzerjinski còn
lãnh đạo cả Tổng cục kim khí mà sau
này chia thành hơn chục bộ: luyện kim đen, luyện kim màu, chế tạo máy, dụng cụ
đo lường v.v...
Cao trào của chính sách
kinh tế mới trùng với thời gian Dzerjinski lãnh đạo công nghiệp và làm Chủ tịch
Hội đồng kinh tế quốc dân. Đôi khi ông cũng có sử dụng những tiềm năng theo đường
an ninh để hỗ trợ cho việc thực hiện các nhiệm vụ công tác của mình, song nhìn
chung ông hiểu rằng làm kinh tế là phải tuân thủ các quy luật kinh tế.
Dzerjinski mời các chuyên gia của chế độ cũ về cống hiến tài năng cho chính quyền
mới, mà không coi họ là kẻ thù, đồng thời đưa những chiến sĩ an ninh có học thức
về công tác ở Hội đồng kinh tế quốc dân cùng với ông.
Khi Dzerjinski về làm Chủ
tịch Hội đồng Kinh tế quốc dân, mọi người nghe ông nội vụ này về, sẽ thiết lập
kỷ luật sắt và thanh lọc hết cho mà xem. Nhưng không, ông triệu tập các cán bộ
lãnh đạo ngành công nghiệp đến và bảo: các đồng chí hãy giúp đỡ tôi. Tôi đến
đây để học hỏi và cộng tác với các đồng chí.
Dzerjinski phản đối chủ
trương độc quyền nhà nước và tăng giá. Sự thực thì độc quyền rất có lợi cho nhà
sản xuất: người sản xuất cứ việc định giá, còn mặc kệ người mua. Đấy là dưới chủ
nghĩa tư bản thì sự cạnh tranh không cho phép tăng giá, còn dưới chủ nghĩa xã hội
thì ai cấm? Nhưng một tình hình không ngờ trước đã xảy ra: không ai mua sản phẩm
công nghiệp cả. Nông thôn thì nghèo đói, người nông dân không có tiền mua. Giảm
giá thì ngành công nghiệp không muốn, do đó nó tìm các đơn đặt hàng của Nhà nước.
Nhưng Nhà nước cũng không có tiền. Đấy là sự khủng hoảng về tiêu thụ, diễn ra
trong giai đoạn từ năm 1922 đến 1924. Nói chính xác hơn, đó là sự khủng hoảng
do chính quyền Xô viết không biết cách buôn bán.
Dzerjinski viết thư cho Bộ
Chính trị: “Giá cả không còn là tiêu chuẩn
để đánh giá như trước nữa, bởi vì nó được quyết định bởi ủy ban kế hoạch Nhà nước
và tại các văn phòng. Nền kinh tế của chúng ta không có thị trường”.
Dưới chủ nghĩa tư bản, ai
nâng giá cao quá, kẻ đó sẽ bị phá sản. Còn dưới chủ nghĩa xã hội, người phá sản
chỉ có thể là bản thân Nhà nước. Nông nghiệp lúc đó còn tư hữu và Dzerjinski cảnh
cáo: “Nếu cứ thu vén từ người nông dân
như thế, Nhà nước sẽ đổ. Chúng ta sẽ đổ thôi...”. Các kho chất đầy sản phẩm công nghiệp và máy móc
không bán được. Chỉ sau khi Dzeriinski đạt được việc bán sản phẩm công nghiệp
theo giá thị trường, các kho đó mới bắt đầu vơi đi.
Trong thực tế công tác,
Dzerjinski còn áp dụng hoàn toàn những nguyên tắc thị trường. Lênin có lần nói:
“Chủ nghĩa xã hội bằng chính quyền Xô viết cộng với điện khí hoá toàn quốc”.
Còn Dzerjinski thường thích nói rằng trong khi thực hiện chính sách của chúng
ta, cần phải theo công thức “chính quyền Xô viết cộng với thị trường”.
Về phương diện chính trị,
Dzerjinski như đi giữa hai làn nước: ông không tán thành phe đối lập, vì
Zinoviev, Kamenev dùng khẩu hiệu của Trotski chủ trương “bóc” của nông dân vì
anh nông dân tư hữu thời gian qua đã giàu lên. Ông tranh luận với họ: Nếu các
anh lột áo của nông dân, thì rồi chính bản thân các anh sẽ phải ở trần.
Bất đồng giữa Dzerjinski
và Kamenev mang tính nguyên tắc: Dzerjinski muốn điều chỉnh thị trường bằng sản
xuất hàng hóa và sử dụng các nguồn dự trữ để thiết lập giá cả thấp cho xã hội, còn
Kemenev thì cho rằng cần phải quản lý, thậm chí chỉ huy thị trường.
Dzerjinski phản bác lại
Kamenev vì ông này cho rằng nông dân không chịu bán lúa mì cho Nhà nước là do bọn
kulắc. Nhưng Dzerjinski còn chưa biết rằng chỉ vài năm sau đa số họ sẽ bị giết,
bị tịch thu lúa mì và bị đuổi khỏi ruộng đất mà đi Xibêri.
Nhưng ông cũng không thuộc
phe Stalin. Ông là người lạ với cả hai phái. Nếu như ông sống thêm được hai năm
nữa, chắc sẽ bị liệt vào phe hữu cùng với Bukharin.
Ba tuần trước khi chết,
Dzerjinski viết cho ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Chính phủ là V. V.
Kuibyshev một bức thư riêng. Trong bức thư đó, Dzerjinski thú thật là những ý
kiến của ông không tán thành một số chủ trương hiện thời của Trung ương có thể
tiếp tay cho phái đối lập, là điều ông không muốn.
Song, nếu không làm gì cả
mà cứ để như thế này, thì “đất nước sẽ
tìm cho mình một nhà độc tài, sẽ chôn vùi cuộc cách mạng của chúng ta, cho dù
chiếc áo mà người đó mặc đỏ đến đâu chăng nữa. Hầu như tất cả các nhà độc tài
hiện nay đều xuất thân từ đỏ cả: Mussolini, Pilsudski v.v...
Tôi đã mệt mỏi vì những mâu thuẫn đó lắm rồi.
Tôi cũng đã xin từ chức nhiều lần. Đồng chí nên giải
quyết sớm cho. Tôi không thể làm Chủ tịch Hội đồng kinh tế quốc dân tối cao, một
khi mang trong mình những suy nghĩ và trăn trở như vậy. Chính đồng chí cũng thấy
đấy. Tôi xin các đồng chí cho tôi từ chức và thay thế bằng một người của mình,
nghĩa là một người mà không có những bất bình và băn khoăn như tôi”.
Và Dzerjinski hạ một câu
bất ngờ đối với một vị lãnh đạo cơ quan an ninh:
“Tôi đã cảm thấy rất nặng nề là lúc nào cũng phải làm một ông chủ nghiệt
ngã”.
Điều đáng chú ý là người
đứng đầu cơ quan Nội vụ và thanh trừng lại có thái độ khá bình tĩnh đối với phe
đối lập chính trị. Dzerjinski chủ yếu phê phán gay gắt các cán bộ lãnh đạo đối
lập về quan điểm kinh tế, đặc biệt là trong vấn đề nông dân, nhưng không hề áp
dụng biện pháp hành chính nào chống lại các đối thủ. Trotski, sau khi bị lật đổ
khỏi đỉnh cao quyền lực nhưng vẫn còn
uy tín cao trong Đảng và trong nhân dân, đã được Dzerjinski nhận về Hội đồng
kinh tế quốc dân làm vụ trưởng Vụ khoa học - kỹ thuật, và Dzerjinski không tiến
hành biện pháp chính trị gì đối với ông ta cả. Cơ quan an ninh chỉ “sờ” đến
Trotski sau khi Dzerjinski chết.
Dzerjinski làm việc nhiều
kinh khủng, hoàn toàn không biết thế nào là hưởng thụ cuộc sống. Trước cách mạng
ông sống rất khiêm tốn, không cho phép mình tiêu vào tiền của Đảng, mặc dù các
nhà cách mạng khác ở nước ngoài, kể cả Lênin, đều sinh hoạt không đến nỗi tồi.
Còn sau khi cách mạng thành công, ông khép mình vào công việc, thậm chí bỏ cả đi rạp
hát hoặc xem phim để không bị chi phối thời gian cho công việc.
Trotski viết về điều như
này sau:
“Dzerjinski là một con người sôi sục nhiệt tình. Nghị lực của ông như điện
thế mạnh được giữ thường xuyên liên tục. Gặp bất cứ vấn đề gì phải giải quyết,
ông như cháy lên, mắt sáng lên, cánh mũi mỏng mấp máy, và giọng nói đanh lại.
Trạng thái thần kinh bị tải nặng như thế, nhưng Dzerjinski không hề biết đến những
giai đoạn xuống sức hoặc suy sụp. Lúc nào sức lực và tinh thần ông cũng ở trong
trạng thái tổng động viên”.
Dzerjinski yêu bất cứ
công việc nào mà ông thực hiện bằng một tình yêu mê say. Ông che chắn cho cán bộ
và cộng sự của mình khỏi sự can thiệp và chỉ trích bằng một tình cảm, một sự
không khoan nhượng, một sự cuồng tín mà trong đó không có cái gì là riêng tư cả.
Bởi vì Dzerjinski đã hòa tan vào trong công việc.
Trong những năm cuối đời,
Dzerjinski bị ốm đau nhiều. Các bác sĩ theo dõi bệnh cho ông và đưa ông đi nghỉ
ở Crưm và Kislovodsk. Do được ăn uống tốt, Dzerjinski đi nghỉ về béo khỏe lên.
Nhưng những năm dài tù đầy đã hủy hoại sức khỏe của ông. Đang phát biểu tại hội
nghị Trung ương ngày 20/7/1926 phản đối Kamenev, bảo vệ nông dân, ông bỗng cảm
thấy người khó chịu.
Từ hội nghị Trung ương về
đến nhà, Dzerjinski ngã ra. Người ta gọi bác sĩ đến cấp cứu, tiêm cho ông,
nhưng đã muộn. Dzerjinski qua đời năm ông 49 tuổi.
Otto Latsis và tôi có nói
với nhau rằng năm 1991 đài kỷ niệm Dzerjinski trên quảng trường Lubianka đã bị
giật đổ nhưng nếu sau này người ta quyết định dựng tượng ông trên phố Varvarca
(nơi trước đây là trụ sở Hội đồng kinh tế quốc dân tối cao), thì chúng tôi và
chắc hẳn nhiều người sẽ giơ cả hai tay.
-------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét