Thứ Năm, 3 tháng 8, 2023

Quy Luật Của Muôn Đời - Chương 10

Quy luật của muôn đời

Tác giả: Nodar Dumbadze
Người dịch: Phạm Mạnh Hùng
Nhà xuất bản Văn Học - 9/1984

Chương 10

Mặt trời ngự trên chiếc giường màu trắng bạc. Đầu của vì tinh tú quấn cầu vồng bảy sắc.
Gối trên sườn núi Kadơbêc tuyết phủ đời đời. Hai tay của mặt trời buông rũ xuống.
Mặt trời thở hổn hển.
Mặt trời vĩnh biệt cuộc sống.
Batsana. cha Iôram và Bulika quỳ gối, giơ hai tay về phía tinh cầu đang hấp hối, cầu van:
- Xin đừng bỏ chúng tôi, hỡi Mặt trời! Đừng chết, ơi Mặt trời vĩ đại!
Nước mắt họ tuôn chảy như những dòng sông sủi bọt trên sườn Kavkaxiôni, réo ầm vang như sấm, băng băng lao xuống phía dưới, nơi đất bằng chìm ngập trong sương mù màu trắng sữa.
Còn mặt trời nằm trên chiếc giường khổng lồ màu trắng bạc, và lắng nghe lời cầu khẩn của những người khóc nức nở ở đầu giường mình. Buổi sáng, mặt trời trỗi dậy ở phía trên Kavkaxiôni, lấy bộ dạng chững chạc và toan bay lên khoảng trời xanh thẳm thì bỗng cảm thấy đau nhói ở ngực... Nó quỳ một gối xuống, rồi quỳ một gối bên kia, tựa lưng vào sườn núi Kadơbêc và cứ thế đờ ra.
Cả loài người khiếp sợ ngước nhìn thiên thể đang hấp hối. Người đổ ra đầy chật các đường phố và các cây cầu, các cánh đồng và các con đường, các ban công và mái nhà. Cành cây trĩu xuống và trẻ con trèo lên.
- Xin đừng rời bỏ chúng tôi, hỡi Thái Dương! - Loài người rên rỉ.
Nhưng tiếng người không đến được vì tinh tú hấp hối. Vì tinh tú chỉ thấy những cánh tay vươn về phía mình và những cặp mắt mở to vì sợ hãi.
- Họ lo lắng gì vậy? - Mặt trời thều thào.
- Họ van vỉ ngài đừng rời bỏ họ! - Batsana đáp qua tiếng nức nở.
- Muộn rồi... - Mặt trời thốt lên. Một mắt mặt trời đã tắt.
- Đừng đẩy chúng tôi vào chỗ chết, hỡi đấng ban sự sống! - Cha Iôram phủ phục xuống.
- Ngài khó ở thế nào, Ngài đau ở đâu? Xin cho chúng tôi biết, thưa vì Tinh tú! - Bulika khóc nức lên.
- Sự đau đớn của trái đất làm ta không yên, - Mặt trời nói. - Sự đau đớn của trái đất.
- Nhưng tất cả đều do quyền lực của Ngài: sự đau đớn và sự sống của trái đất! - Cha Iôram kêu lên.
- Trái đất là tim ta, nó và chỉ có nó sống và thở trong ta. Tất cả các cái khác là tế bào của ta, mọi bộ phận khác của ta đã bất lực, đã chết từ lâu... Chẳng lẽ các ngươi, những kẻ tôn sùng ta, các người không biết điều đó sao?
- Bản thân Ngài là ai, thưa đấng thiên thể? - Ngạc nhiên, Batsana hỏi.
- Ta là linh hồn rực cháy của những người đã an nghỉ trong tình yêu. Sự sống của ta được nuôi dưng bằng linh hồn những người đã chết trong tình yêu... Hãy trả cho ta cuộc sống trong tình yêu, ta sẽ hồi sinh từ những người chết... Ta van các người, hỡi những con người, hãy cho ta sự sống được vun đắp bằng tình yêu của con người!... - Mặt trời thở gấp hơn, giãy giụa.
- Ôi, thiên thể! Đừng lìa bỏ chúng tôi, hãy thương chúng tôi! Chúng tôi sẽ yêu mến nhau và từ nay chúng tôi sẽ làm cho cái chết của mình thành tình yêu!... Chúng tôi sẽ đi - Aptanđin, cha Iôram và tôi sẽ nhân danh Ngài cầu xin mọi người trên trái đất trả lại tình yêu cho Ngài! Tôi tin nhân loại sẽ nghe tiếng gọi của Ngài, sẽ quên hận thù, sẽ gây trồng lại tình yêu trên trái đất!... Chỉ xin Ngài cho chúng tôi hạt giống và ban phước cho chúng tôi! - Batsana cầu khẩn.
Thế là mặt trời chạm bàn tay nóng rực của mình vào đầu Batsana, Batsana cảm thấy tình yêu thương muôn loài nhập vào cơ thể mình cùng một lúc với hơi ấm của mặt trời. Mặt trời giật nảy lên, duỗi dài ra lần cuối cùng và... tắt ngấm.
Bỗng nhiên Bulika gục vào ngực vầng thiên thể chưa nguội lạnh hẳn và khóc nức lên:
- Hãy đem tôi theo với, hỡi Mặt trời! Tôi không thể sống thiếu mặt trời!... Hãy đón nhận tôi vào lòng như đón nhận tình yêu!... Tôi van Ngài, Mặt trời!...
Batsanan và cha Iôram khiếp hãi thấy Bulika tan ra trên ngực thiên thể đã chết, bác chảy tràn ra thành những tia sáng và hòa nhập với Mặt trời chói lọi hào quang bảy sắc cầu vồng.
*
*    *
... Hai mươi thế kỷ trước khi Kitô ra đời và hai mươi thế kỷ nữa sau khi Chúa xuất hiện, Batsana và cha Iôram mang Mặt trời đã tắt đi khắp thế giới. Mắt đầy lệ nóng sôi, họ cầu xin loài người tình yêu và lòng nhân từ để trả lại thái dương cho bầu trời côi cút và trả lại ánh sáng cho trái đất bị bóng tối bao phủ. Nhân loại lặng ngắt, đầu để trần, tiễn đưa sự sống của mình - tức là Mặt trời - lên đoạn đường chót tới nghĩa trang của các thiên thể, bởi vì không tìm đâu ra trên trái đất một chỗ xứng đáng với Mặt trời... Rút cuộc, khi Batsana và cha Iôram đã đạt được mục đích và đặt Mặt trời vào cái hầm mộ bằng mây trắng như tuyết thì trên nền trời tối thẫm xuất hiện hai cái đĩa đen, một cái to khổng lồ, cái kia nhỏ xíu, để ý kĩ mới nhận thấy nó ẩn trong bóng của cái thứ nhất. Batsana nhận ra cái đĩa thứ nhất là Mặt trời đã tạ thế, còn cái kia là Bulika tan ra trên ngực mặt trời, tan ra vì tình yêu. Nhận ra Mặt trời và Bulika. Batsana khóc nức lên một cách chua xót.
- Người ơi, hãy yêu thương nhau! - Ông lớn tiếng gào và phủ phục xuống mặt đất đóng băng...
... Batsana không nhớ ông nằm như thế có lâu không. Khi ông cảm thấy làn hơi ấm khó nhận thấy, nhưng quen thuộc đến đau lòng chạm vào tay mình, ông nằm ngửa lên và nhìn lên trời bằng cặp mắt mờ lệ. Ông thấy vẫn cái đĩa tròn khổng lồ ấy, bây giờ đỏ như đồng. Cái đĩa tròn dần dần nóng sáng lên. Cả cái đĩa nhỏ xíu cũng đổi sang màu đỏ. Khi cái đĩa lớn chói rực đến cực độ, lại biến thành mặt trời và ngời sáng như trước trên nền trời, cái đĩa nhỏ tách khỏi bầu trời, như một thiên thạch sa xuống đất.
Trên trái đất, ngày đã đến. Mặt trời tỏa sáng trên Kapkaxiôni - hơi nhợt nhạt hơn, yếu hơn mọi khi, nhưng vẫn sung sướng và tười vui như trước. Mặt trời thở. Mặt trời sống.
- Cảm ơn thiên thể của tình yêu! Quang vinh thay cuộc sống! - Batsana thốt lên lời ca ngợi mặt trời... - Ông khóc và cười.
*
*    *
- Batsana!... Ông Batsana kính mến!... Tỉnh lại đi! - Sợ hãi, cha Iôram lắc Batsana.
Batsana bừng tỉnh. Trong giây lát, ông nằm mở to mắt, không hiểu mình đang ở đâu và có chuyện gì xảy ra với mình. Rồi khi đã định thần, ông ngồi dậy trên giường. Tim ông đập gấp. Mặt trời đã lên, nhưng trong phòng bệnh vẫn còn nhá nhem.
- Ông làm sao thế, Batsana kính mến? Suốt đêm ông vùng vẫy như điên, lúc khóc lúc cười... Hay ông mơ thấy điều gì chẳng lành?
Batsana dụi mắt và mỉm cười ngây ngô. Iôram trở về giường, nằm xuống.
- Tôi nằm mơ, thưa cha Iôram, và mơ thấy một việc mà ngay chính Kôpernic có lẽ cũng phải ghen với tôi...
- Ông mơ thấy gì!
- Sự diệt vong của Mặt trời!
- Cái gì?! - Iôram tưởng đâu mình nghe nhầm.
- Tôi mơ thấy Mặt trời của chúng ta băng... và cha có biết những ai khóc Mặt trời không?
- Ai?
- Tôi, cha và Bulika... Ngoài ra không còn ai nữa...
Suốt một giờ, cha Iôram nghe Batsana, không ngắt lời. mãi đến khi Batsana nhắc lại lời Mặt trời nói, cha Iôram mới làm dấu một cách cuồng nhiệt. Rồi ông lót hai tay dưới đầu và đăm đăm nhìn lên trần, vẻ trầm ngâm.
- Ông mơ thấy một giấc mơ tiên tri, Batsana kính mến ạ! - Linh mục thốt lên sau một lúc im lặng dài.
- Lần thứ hai! - Batsana đồng ý.
Im lặng. Bỗng nhiên cha Iôram bật dậy khỏi giường và rón rén tới gần giường Bulika.
Bulika nằm mở mắt, tái nhợt và bình thản.
- Aptanđin! - Cha Iôram khẽ gọi.
Batsana ngạc nhiên: từ khi Bulika yêu cầu đừng gọi bác ta là Aptađin, không một lần nào họ gọi bác ta bằng cái tên ấy nữa. Tại sao lúc này cha đạo lại cần đến cái tên ấy.
- Aptanđin! - Cha Iôram gọi lần nữa to hơn.
- Đừng đánh thức bác ấy, cứ để bác ấy ngủ... Tôi sẽ thuật lại cho bác ấy sau. - Batsana nói.
- Aptanđin! - Iôram lay Bulika.
- Bác ta ngủ say lì! - Batsana nói.
- Vâng, say lì... Cả ông cũng ngủ đi! Quay mặt vào tường và ngủ đi.
- Bây giờ còn ngủ gì nữa!
- Tôi bảo ông lập tức quay mặt vào tường và ngủ đi! - Linh mục ra lệnh, rồi tay run run, thận trọng vuốt khuôn mặt lạnh ngắt của Bulika từ trên xuống dưới.
- Có chuyện gì thế, cha Iôram? - Batsana hỏi, giọng lạc hẳn đi, và một nỗi ngờ vực khủng khiếp khiến hai thái dương ông bốc nóng bừng bừng.
- Giấc chiêm bao của ông đã thành sự thực... Mặt trời đã thăng hà!...
Cha Iôram mở cửa phòng bệnh...
Batsana chùm chăn kín đầu, úp mặt vào gối và cắn chặt lấy chiếc gối, cố nén tiếng khóc rống cuộn lên trong cổ họng.
...
...
 - Lạ thật, người chết mở mắt sao mà giống căn nhà bị rời bỏ mà chủ nhân quên đóng các cửa sổ... - Cha Iôram nói, khi thi hài Bulika đã được đưa ra ngoài.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét