Sát Thủ Tokyo
Tác giả: Barry Eisler
Người dịch: Khánh Vân
Nhà xuất bản Văn Học - 2014
26
Tôi còn một điểm nữa cần đến. Manhattan, số
178 Nam Đại lộ 7. Village Vanguard.
Tôi đã kiểm tra trang web của Vanguard, và
biết rằng ban nhạc của Midori Kawamura sẽ biểu diễn ở câu lạc bộ này từ thứ ba
đầu tiên trong tháng Mười một đến tận chủ nhật tuần sau đó. Tôi gọi điện và đặt
chỗ cho suất diễn lúc 1 giờ vào đêm thứ sáu. Tôi không cần dùng thẻ tín dụng, mặc
dù tôi biết họ sẽ hủy việc đặt chỗ của tôi nếu tôi không đến trước buổi biểu diễn
ít nhất là mười lăm phút, vì vậy tôi có thể dễ dàng dùng một cái tên giả:
Watanabe, một cái tên phổ biến của Nhật.
Tôi thẳng tiến trên xa lộ liên bang 95,
băng qua từ Maryland đến Delaware và rồi tới New Jersey. Từ trạm thu phí, tôi
có thể chọn xa lộ 80 và tới Dryden, cách đó hai trăm dặm và cả một đời người.
Thay vào đó tôi rời trạm thu phí để tới hầm
cao tốc Holland*, đi vào thành phố và lái xe trên quãng đường dài một phần tư dặm
để đến khách sạn Soho Grand trên đường West Broadway. Ông Watanabe đã đặt một
phòng hạng sang vào tối thứ sáu. Ông ta tới trước sáu giờ để đảm bảo rằng khách
sạn không hủy việc đặt phòng của ông ta, và thanh toán bằng tiền mặt với số tiền
một ngàn bốn trăm đô la cho một đêm. Nhân viên khách sạn thật đáng khen ngợi
khi không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, có lẽ họ cho rằng người đàn ông giàu có muốn
giấu giếm thân phận này sẽ gặp nhân tình ở đây.
* [Hầm
cao tốc dưới lòng sông Hudson, được đặt theo tên của kĩ sư trưởng Clifford
Holland]
Vì đến sớm nên tôi có thời gian để tắm, ngủ
khoảng ba tiếng, và thưởng thức một bữa tối tuyệt vời được phục vụ tận phòng gồm
thịt bê và một chai Mouton 1980 từ nhà hàng Canal House của khách sạn. Còn một
tiếng rảnh rỗi nữa trước khi tới Vanguard, tôi ghé qua Grand Bar có vẻ ngoài cực
kì ấn tượng, nơi không khí của những cái trần cao, những ánh đèn ấm áp và những
cái bàn kính màu đen cân đối hoàn hảo bù đắp cho một bộ sưu tập rượu mạch nha
nhạt nhẽo và tiếng nhạc sàn đầy khó chịu. Tuy nhiên, không có gì phải phàn nàn
với một chai Macallan hai mươi lăm năm tuổi.
Tôi đi bộ khoảng một dặm từ khách sạn đến
Vanguard. Trời lạnh, và tôi thấy mừng vì đã mặc chiếc quần garbadine màu xám đậm,
chiếc áo cổ lọ giả ca sơ mia màu đen, và chiếc áo vét blazer màu xanh lính thủy;
Chiếc mũ nỉ mềm màu xám đậm mà tôi đang đội sùm sụp cũng mang lại cho tôi chút ấm
áp, trong khi vẫn che bớt phần nào khuôn mặt tôi.
Tôi lấy vé lúc 12 giờ 35 phút, rồi tiếp tục
đi dạo đến gần 1 giờ. Tôi không muốn Midori hay ai khác trong nhóm tam tấu của
cô ấy đi ngang qua tôi ở cuối căn phòng hình nêm ấy trước khi buổi trình diễn bắt
đầu.
Tôi băng qua bên dưới mái hiên màu đỏ đặc
trưng và biển hiệu neon rồi bước vào qua cánh cửa gỗ gụ, chọn một chỗ ngồi ở một
cái bàn tròn nhỏ màu trắng ở phía cuối. Midori đã ngồi bên cây đàn piano, mặc đồ
đen như lần đầu tiên tôi thấy cô ấy. Thật dễ chịu khi được ngắm cô ấy vào lúc
này, âm thầm lặng lẽ, bị ngăn cách bởi một nỗi buồn mà tôi biết cô ấy hẳn cũng
đang mang trong lòng. Cô ấy thật xinh đẹp, và điều đó khiến tôi đau xót.
Những ánh đèn mờ đi, tiếng rì rầm trò chuyện
tắt dần, và Midori đánh thức chiếc piano với một sự dữ đội, những ngón tay cô ấy
lướt hết tốc lực trên những phím đàn. Tôi chăm chú ngắm nhìn, cố gắng giữ lại
kí ức về cái cách cô ấy di chuyển đôi bàn tay và lắc lư thân người, và những
nét biểu cảm trên gương mặt cô ấy. Tôi biết tôi sẽ mãi mãi nghe nhạc của cô ấy,
nhưng đây sẽ là lần cuối cùng tôi được xem cô ấy biểu diễn.
Tôi đã luôn nghe thấy một sự phẫn nộ trong
tiếng đàn của cô ấy, và yêu cái cách thi thoảng nó được thay thế bởi một nỗi buồn
sâu lắng, chấp nhận. Nhưng tối nay không có sự chấp nhận nào cả. Nó bộc phát và
giận dữ, đôi khi thê lương, nhưng không bao giờ cam chịu. Tôi ngắm nhìn và lắng
nghe, cảm thấy từng nốt nhạc và từng phút giây cứ trôi tuột khỏi tôi, cố gắng
tìm chút an ủi trong cái ý nghĩ rằng có lẽ chuyện xảy ra giữa chúng tôi giờ đã
trở thành một phần trong tiếng nhạc của cô ấy.
Tôi nghĩ về Tatsu. Tôi biết anh ta đã làm
đúng khi nói với Midori rằng tôi đã chết. Đúng như anh ta nói, rồi sau này cô ấy
sẽ đoán ra sự thật, hoặc sự thật sẽ tự tìm được đường để len vào ý thức của cô ấy.
Anh ta cũng đúng về chuyện việc mất tôi sẽ
không ảnh hưởng lâu dài đến cô ấy. Cô ấy còn trẻ và còn cả một sự nghiệp rực rỡ
đang mở ra trước mắt. Khi anh quen biết một người trong một thời gian ngắn ngủi,
cho dù mối quan hệ ấy mãnh liệt đến đâu, cái chết của người ấy sẽ khiến anh cảm
thấy bị sốc, nhưng đó không phải là một cú sốc đặc biệt lâu dài hay sâu sắc.
Suy cho cùng, họ không có đủ thời gian để dệt chặt mình vào tấm vải cuộc đời
anh. Anh sẽ thấy kinh ngạc, thậm chí hơi vỡ mộng, trước việc mình vượt qua chuyện
đó nhanh đến mức nào, kí ức về những gì anh có thể đã chia sẻ với người đó sẽ
mau chóng trở nên xa xăm, hư ảo ra sao, như thể đó là chuyện xảy ra với ai đó
mà anh biết chứ không phải với chính bản thân anh vậy.
Buổi biểu diễn kéo dài một tiếng đồng hồ.
Khi nó kết thúc, tôi đứng dậy và lặng lẽ ra ngoài qua cánh cửa gỗ và đứng lại một
lát bên dưới bầu trời không ánh trăng. Tôi nhắm mắt và hít vào mùi vị của không
khí đêm Manhattan, nó thật kì lạ nhưng đồng thời cũng thân thuộc đến mức khó chịu
khi liên tưởng đến cuộc đời của tôi bao nhiêu năm trước.
- Xin lỗi, - một giọng phụ nữ cất lên đằng
sau tôi.
Tôi quay lại, nghĩ rằng đó là Midori. Nhưng đó chỉ là cô gái làm việc ở
phòng giữ đồ.
- Ông để quên thứ này, - cô ta nói, giơ ra
chiếc mũ nỉ mềm. Tôi đã đặt nó lên chỗ ngồi bên cạnh sau khi những ánh đèn mờ
đi và rồi quên bẵng nó.
Tôi cầm cái mũ mà không nói gì và bước vào
màn đêm.
Midori. Có những khoảnh khắc ở bên cô ấy,
tôi quên hết những việc mình đã làm và những gì mình trở thành. Nhưng những khoảnh
khắc đó không kéo dài mãi. Tôi là sản phẩm được sinh ra từ những gì tôi đã làm
trong quá khứ, và tôi biết tôi sẽ luôn thức tỉnh trước kết luận này, cho dù mộng
tưởng trước khi thức tỉnh có hấp dẫn thế nào chăng nữa.
Điều tôi cần làm không phải là phủ nhận bản
thân mình trước đây, mà là tìm một cách để thay đổi nó. Có lẽ, lần đầu tiên,
thành một cái gì đó có giá trị. Có lẽ là một cái gì đó với Tatsu. Tôi sẽ phải
suy nghĩ về chuyện này.
Midori. Tôi vẫn nghe nhạc của cô ấy. Tôi
túm chặt những nốt nhạc, cố gắng ngăn chúng đừng biến mất vào hư vô, nhưng
chúng thật khó nắm bắt và níu giữ, và từng nốt nhạc tắt lịm trong bóng tối xung
quanh tôi như một viên đạn lửa biến mất sau rặng cây.
Đôi khi tôi bắt gặp mình thốt ra tên cô ấy.
Tôi thích khẩu hình của nó trên môi tôi, một thứ mong manh nhưng vẫn hữu hình để
cung cấp chất liệu cho những kí ức của tôi. Tôi thốt nó ra thật chậm rãi, vài lần
liên tục, như một câu kinh hay một lời cầu nguyện.
Cô ấy
có bao giờ nghĩ đến mày không? Đôi khi tôi tự hỏi.
Có lẽ
là không, là câu trả lời quen thuộc.
Không sao. Chỉ cần biết cô ấy đang ở đâu đó
ngoài kia là được. Tôi sẽ tiếp tục lắng nghe cô ấy từ trong bóng tối. Như trước
đây. Như mãi mãi sau này.
Hết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét