Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VIII
14
Mùa xuân, khi sông Đông lên to, nước lũ
tràn ngập toàn bộ bãi cỏ do nước sông bồi lên, thì ở bờ bên trái, trước mặt
thôn Rubezyn vẫn còn khoảng đất nhỏ, cao, không bị ngập.
Mùa xuân mà đứng trên những ngọn núi ở vùng
ven sông Đông thì có thể trông thấy ở xa có hòn đảo nhỏ nhô lên trên làn nước
lũ.
Những cây liễu non, những đám sồi và những
bụi hắc dương màu xanh xám cành đâm ngang dọc mọc rậm rì trên hòn đảo này.
Đến mùa hè, mọi thứ cây trên đó đều bị hốt
bố dại cuốn nhằng nhịt lên đến ngọn còn ở bên dưới những bụi đùm đũm đầy gai mọc
đầy mặt đất, không sao len qua được, bìm bìm màu xanh nhạt bám loăn xoăn trên
các bụi cây và trong những khoảng rừng trồn hiếm hoi, cỏ dại được chất đất màu
mỡ cho ăn không tiếc mọc rất cao, vượt cả đầu người. Mùa hè ở trong rừng thì
ngay giữa trưa vẫn yên tĩnh, râm mát. Ảnh hưởng tới bầu không khí tĩnh mịch chỉ
có tiếng chim vàng anh và chim cu tranh nhau đếm không biết hộ ai những năm còn
được sống thêm. Nhưng đến mùa đông thì khu rừng trở nên hoàn toàn trống trải,
trần trụi, bị đè nặng dưới bầu không khí chết lặng. Những ngọn cây nhọn hoắt
như những cái răng hiện lên âm thầm, đen đen trên cái nền trắng nhợt của bầu trời
mùa đông. Chỉ những đàn sói con là nằm suốt ngày dưới những bụi cỏ dại đầy tuyết.
Năm nào chúng cũng tìm được trong rừng rậm một nơi nương thân chắc chắn.
Fomin, Grigori, Melekhov cùng mấy tên khác
sống sót sau lần toán thổ phỉ của Fomin bị tiêu diệt đã đến ở trên hòn đảo này.
Chúng sống qua quít lần hồi với ít thức ăn nghèo nàn mà tên anh em con chú con
bác của Fomin đêm đêm chở thuyền đem đến. Chúng chỉ được ăn bữa đói bữa no,
nhưng muốn ngủ thì chỉ cần gối đầu lên những cái lót yên là có thể ngủ kỳ chán
mắt. Đêm đêm chúng chia nhau luân phiên canh gác. Lửa thì không dám đốt vì sợ
có người phát hiện thấy chỗ trốn.
Nước lũ tràn qua hòn đảo, ào ào rút về phía
nam. Nước gào rú khủng khiếp, xông qua dãy tiêu huyền cổ thụ chắn ngang đường
nó rồi vừa khẽ êm ả cất tiếng hát rầm rì, vừa lắc ngọn các bụi rậm ngập nước...
Chẳng mấy chốc Grigori đã quen với tiếng nước
róc rách không lúc nào ngớt ngay bên cạnh mình. Chàng nằm rất lâu gần đoạn bờ
sông lở xuống thành một cái vách thẳng đứng, nhìn ra mặt nước mênh mông, nhìn
những nhánh núi đá phấn của vùng ven sông Đông chìm trong làn sương khói mung
lung màu tím nhạt sáng lên dưới ánh mặt trời. Đằng kia, sau màn sương khói ấy
là nơi thôn xóm chôn nhau cắt rốn, ở đấy có Acxinhia và hai đứa con của
chàng...
Bao nhiêu ý nghĩ âu sầu của chàng đều bay về
đấy. Mỗi khi nhớ tới những người thân yêu, trong khoảnh khắc cả một nỗi buồn nhớ
lại loáng bừng lên nóng rực, thiêu đốt trái tim chàng, và lòng căm hờn âm ỉ đối
với Miska lại sôi lên trong lòng, nhưng chàng cố nén các tình cảm đó, cố không
nhìn những trái núi ven sông Đông nữa đế tránh thương nhớ thêm: Chẳng tội gì mà
để cho ký ức độc ác ấy tự do tác yêu tác quái. Chưa thế tình cảm của chàng cũng
đã đủ nặng nề rồi. Chưa thế trong lồng ngực của chàng cũng đã ê ẩm nhức nhối, đến
nỗi đôi khi chàng có cảm tưởng như trái tim của mình bị móc ra, không đập được
nữa mà chỉ rỉ máu. Xem ra Grigori đang phải chịu hậu quả của những vết thương,
những cơn sóng gió gặp phải trong chiến tranh và bệnh thương hàn. Grigori bắt đầu
nghe thấy từng giây từng phút tiếng tim mình đập một cách ám ảnh. Có khi cái cảm
giác buốt nhói trong ngực, chỗ dưới vú bên trái dội lên đến mức không tài nào
chịu nổi, làm môi chàng bất thần khô bỏng, và chàng phải vất vả lắm mới giữ cho
mình khỏi bật ra tiếng rên rỉ. Nhưng chàng cũng đã tìm ra một phương pháp có hiệu
quả để mình đỡ đau là nằm áp bên trái ngực xuống đất ẩm hoặc lấy nước lạnh dấp
vào áo sơ-mi, thế là cái cảm giác đau đớn từ từ, tựa như miễn cưỡng rời bỏ thể
xác chàng.
Những ngày đẹp trời và lặng gió nối tiếp
nhau trôi qua. Chỉ năm thì mười họa mới thấy trên bầu trời trong sáng chập chờn
vài đám mây trắng bị những làn gió trên cao tước xơ ra, hình của những áng mây
in xuống làn nước lũ, trườn đi như một đàn thiên nga đến khoảng bờ sông phía xa
thì biến mất...
Thật thú vị khi được ngắm luồng nước xiết
réo ầm ầm một cách điên cuồng và vỗ đập tung toé vào bờ sông, được nghe tiếng
nước chảy đủ các giọng và không nghĩ tới điều gì cả, đồng thời cũng cố không nhớ
tới điều gì có thể làm mình đau khổ. Grigori để hàng giờ ngắm những đám nước
muôn hình muôn vẻ quay lộn đỏng đảnh không lúc nào ngừng trên dòng nước. Các
đám nước ấy thay hình đổi dạng từng giây từng phút; ở chỗ vừa nãy còn là làn nước
lặng lờ trôi mang theo trên mặt nước những thân lau sậy gãy, những cái lá và những
tụm cỏ bị vo nát, thì chỉ một phút sau đã hiện ra một cái lòng phễu kỳ lạ cuốn
hút tham lam tất cả những gì trôi qua bên cạnh, và chỉ một lát sau nữa là cái
lòng phễu lại nhường ngay chỗ cho đám nước sôi sục đục ngầu, đưa lên trên mặt
nước khi thì một gốc hương bồ đen sì, khi thì một cái lá sồi trải phẳng, khi
thì một nắm rơm không biết từ đâu đưa tới.
Mỗi khi hoàng hôn xuống, ráng chiều bên
phía trời tây lại rực lên như màu anh đào. Mặt trăng từ từ mọc lên từ sau cây
tiêu huyền cao ngất. Ánh trăng bị tãi ra khắp mặt sông như một ánh lửa màu trắng
lạnh lẽo. Những chỗ gió gợn lên trên mặt nước một làn sóng lăn tăn thì nước lại
phản chiếu ánh trăng với những vạch nhấp nhoáng đen đen. Đêm đêm, hòa lẫn với
tiếng nước dạt dào, trên hòn đảo còn vang lên những tiếng kêu không lúc nào ngớt
của những đàn ngỗng trời đông không thể nào đếm được bay về phía bắc. Không bị
ai làm khiếp hãi, những con ngỗng thường sà xuống đậu trên hòn đảo ở phần phía
đông. Ở những chỗ nước lặng và những khoảng rừng ngập nước luôn luôn có tiếng
những con gà nước vùng sông Tria kêu ra rả, tiếng vịt trời, ngỗng trời quang
quác gọi nhau. Một hôm Grigori đi rất khẽ ra bờ sông nhìn thấy một đàn thiên
nga rất lớn ở ngay gần hòn đảo. Mặt trời còn chưa mọc, nhưng sau dải rừng đằng
xa, ánh ban mai đã rực lên như lửa. Phản chiếu ánh sáng ấy, mặt nước nom như biến
thành mầu hồng và những con chim rất to oai nghiêm, kiêu hãnh quay đầu về phía
đông nom cũng hồng hồng.
Nghe thấy tiếng loạt soạt trên bờ sông, đàn
chim cất cánh bay lên với những tiếng kêu oang oang như tiếng kèn đồng. Đến khi
đàn chim bay vượt lên khỏi khu rừng thì cái màu trắng như tuyết đẹp tuyệt trần
của lông ngỗng sáng rực lên đập vào mắt Grigori.
Fomin và những tên đồng bọn của hắn giết
thì giờ mỗi tên một cách. Vốn là một tên thạo công việc làm ăn, Xcheliatnhikov
tìm cách đặt bên chân thọt một cách thoải mái nhất và ngồi lì từ sáng đến tối để
sửa chữa quần áo giày ủng và lau chùi vũ khí rất cẩn thận.
Đối với Kaparin, ngủ đêm trên đất ẩm thì
không tốt, vì thế hắn nằm ngoài nắng suốt ngày với chiếc áo da ngắn trùm kín đầu,
chốc chốc lại húng hắng ho những tiếng khàn khàn. Fomin và Trumakov đánh bài
không biết mệt mỏi với những quân bài làm lấy cắt bằng giấy.
Grigori thì lang thang khắp hòn đảo, có lúc
ngồi hàng giờ bên bờ nước. Cả bọn rất ít chuyện trò với nhau vì mọi chuyện đã
nói hết từ lâu rồi. Chúng chỉ tụ tập một chỗ trong giờ ăn và chiều chiều khi chờ
thằng em của Fomin tới nơi. Chúng bị cái buồn làm tình làm tội và suốt thời
gian sống trên đảo chỉ một lần Grigori thấy Trumakov và Xcheliatnhikov không hiểu
sao tự nhiên phởn lên, ôm nhau đánh vật. Hai thằng giậm chân tại chỗ rất lâu,
trong họng kêu è è, và trao đổi nhau những câu pha trò cộc lốc. Chân hai đứa đều
ngập đến mắt cá trong lớp cát trắng to hạt. Rõ ràng là thằng thọt
Xcheliatnhikov khỏe hơn nhưng Trumakov lại nhanh nhẹn khôn khéo hơn. Hai tên đấu
vật theo kiểu Kalmys tức là bằng cách nắm thắt lưng nhau, vai nhô về phía trước,
mắt chằm chằm theo dõi hai chân địch thủ. Mặt chúng trở nên tập trung và tái nhợt
đi vì căng thẳng tinh thần. Chúng thở hổn hển như kéo bễ. Grigori theo dõi cuộc
đấu vật và cảm thấy rất thích thú. Chàng thấy Trumakov lừa lúc bất ngờ ngửa hẳn
người ra, kéo cả địch thủ theo rồi bằng một động tác của hai chân cong cong, hất
tên kia qua đầu hãn. Chỉ một giây sau, cái thằng Trumakov linh hoạt mềm mại và
nhanh như con sóc đã đè lên người Xcheliatnhikov. Xcheliatnhikov thở hổn hển, vừa
cười vừa gầm lên: “Chà, mày thật là một thằng đê tiện! Chúng mình còn chưa hẹn
trước... là được hất qua đầu cơ mà...”
- Chúng mày chọi nhau như hai con gà trống
non ấy, thôi đi, kẻo lại thành chuyện đánh lộn bây giờ. - Fomin nói.
Không, hai thằng đâu có muốn đánh nhau.
Chúng ngồi xuống cát ôm lấy nhau một cách rất hòa bình, và Trumakov bắt đầu cất
cái giọng trầm khàn khàn nhưng rất dễ nghe hát theo một điệu nhảy nhịp rất
nhanh:
Ôi đại hàn, ôi đại hàn!
Rét căm căm, giá buốt thấu xương,
Con sói xám trong đám lau chết cóng,
Trong phòng khuê cô gái rét run...
Xcheliatnhikov hòa theo bằng một giọng nam
cao rất thanh rồi hai tên dần dần ăn giọng và bỗng nhiên hát rất hay:
Chạy ra thềm, cô nàng hối hả.
Ôm trong tay chiếc áo lông đen,
Cô đem áo khoác cho chàng hạ sĩ
Sắp lên đường, ngồi đợi trên yên...
Xchelianhikov không nhịn được nữa. Hắn nhảy
chồm dậy, vừa bật ngón tay vừa bắt đầu nhảy loạn xạ, bên chân thọt bới tung cả
cát.
Không ngừng tiếng hát, Trumakov dùng gươm
đào một cái hố nông dưới cát và bảo thằng bạn của hắn:
- Hượm đã nào, thằng quỉ thọt này! Một bên
chân của cậu hơi ngắn, nhảy ở chỗ bằng phẳng không hay đâu... Cậu thì phải nhảy
một là trên sườn dốc, hai là cho bên chân dài hơn xuống một cái hố, còn chân
kia ở ngoài mới được. Cậu hãy đặt cái chân dài của cậu xuống cái hố này rồi nhảy
mà xem có đẹp bao nhiêu không... Nào, bây giờ nhảy đi!
Xcheliatnhikov lau mồ hôi trán, ngoan ngoãn
đặt bên chân lành của hắn xuống chỗ cát sâu mà Trumakov vừa bới xong.
- Cậu nói đúng đấy, như thế này mình nhảy
khéo hơn. - Hắn nói.
Trumakov cười đến không thở được nữa. Hắn vỗ
tay hát liến thoắng:
Nếu qua đây anh yêu nhớ lại,
Anh tới đây em sẽ hôn nhiều...
Vẫn giữ nguyên cái vẻ nghiêm trang thường
thấy trên mặt những người khiêu vũ. Xcheliatnhikov bắt đầu nhảy rất khéo, thậm
chí hắn còn ngồi sụp xuống, thử nhảy điệu pri-xi-át-ca, với hai chân luân phiên
co vào duỗi ra...
Ngày nọ nối ngày kia qua dần, ngày nào cũng
như ngày nào. Trời vừa sâm sẩm là cả bọn nóng lòng sốt ruột chờ thằng anh em của
Fomin. Cả năm tên cùng đến ngồi một chỗ trên bờ sông, thì thầm chuyện trò và
kéo tà áo ca-pốt che những đốm lửa hút thuốc. Chúng đã đi tới quyết định là sẽ ở
lại thêm trên đảo một tuần rồi vượt sang bờ bên phải sông Đông vào ban đêm, kiếm
lấy ngựa và tiến xuống miền nam, theo những tin đồn thì bọn thổ phỉ của Maxlác
đang hoạt động ở miền nam khu này.
Fomin nhờ họ hàng thân thích của hắn dò xem
trong các thôn gần nhất, nơi nào có những con ngựa tốt và dặn chúng hàng ngày
báo cho hắn biết tất cả các việc xảy ra trong khu. Tin tức mà bọn kia đem tới
đã làm hắn yên tâm: Fomin cũng có bị truy lùng ở bên tả ngạn sông Đông và các
chiến sĩ Hồng quân cũng có tới thôn Rubezyn, nhưng họ chỉ tìm kiếm một hồi ở
nhà hắn rồi lại bỏ đi ngay.
- Bọn mình phải mau chóng rời bỏ chỗ này
thôi. Có thằng phản Chúa nào còn ngồi ỳ ra ở đây làm gì? Ngày mai chúng mình
chuồn đi nhé! - Một hôm Trumakov đề nghị như thế trong khi ăn sáng.
- Trước hết còn phải tìm hiểu xem tình hình
ngựa nghẽo như thế nào đã. - Fomin nói. - Có gì mà chúng mình phải vội? Nếu có
được đồ ăn thức uống đầy đủ hơn thì có lẽ trước mùa đông chúng ta cũng chẳng rời
bỏ cuộc sống này làm gì. Các cậu xem kìa, phong cảnh chung quanh đẹp biết bao!
Chúng mình nghỉ ngơi ít bữa rồi lại bắt tay vào việc. Cứ mặc chúng nó tìm bắt
thì tìm bắt, bọn mình sẽ không đem thân đến đầu hàng chúng nó đâu. Mình chỉ hối
là đã bị chúng nó đánh tan nát tơi bời do sự ngu xuẩn của mình. Tất nhiên là rất
đáng bực mình, song chưa phải tất cả như thế là hết. Chúng ta sẽ còn lấy thêm
được những anh em khác nữa! Hễ chúng mình lên ngựa được qua một lượt các thôn
lân cận là chỉ một tuần sau chung quanh chúng ta sẽ có nửa đại đội hay một trăm
quân cũng chưa biết chừng. Quân số của chúng ta sẽ còn tăng thêm, thật thế đấy!
- Toàn là chuyện lung tung! Tự tin một cách
thật là ngu xuẩn! - Kaparin nói giọng bực bội. - Bọn Cô-dắc đã phản lại chúng
ta, chúng nó đã không theo chúng ta và sẽ không theo đâu. Phải có đủ dũng cảm
mà nhìn thẳng vào sự thật chứ đừng nên ôm hy vọng hồ đồ.
- Chúng nó sẽ không theo là nghĩa thế nào?
- Là nghĩa như thế đấy, đầu tiên chúng nó
đã không theo thì bây giờ cũng sẽ không theo.
- Hừ, chuyện ấy thì chúng mình còn phải chờ
xem! - Fomin nói một cách khiêu khích - Mình sẽ không hạ vũ khí đâu.
- Tất cả toàn là những lời rỗng tuếch. -
Kaparin nói giọng mệt mỏi.
- Đầu óc gì mà khốn nạn! - Fomin phát
khùng, hắn quát to. - Tại sao cậu lại reo rắc hoang mang ở đây như thế hử. Mình
thấy cái kiểu chẩy nước mắt của cậu còn đáng ghét hơn cả củ cải đắng! Thế hồi ấy
cậu bắt tay vào gây chuyện để làm gì? Hồi ấy bạo động đế làm gì? Nếu gan mật cậu
như thế thì cậu mò đến với chúng mình làm gì? Cậu đã là thằng đầu tiên kích cho
mình bạo động, thế mà bây giờ lại rúc đầu vào bụi à? Sao cậu cứ câm như hến thế
hử?
- Mình chẳng còn gì để nói với cậu nữa rồi,
cút mẹ cậu đi, đồ ngu xuẩn! - Kaparin gào lên như hóa rồ, hắn kéo cao cổ áo
ca-pốt, khép kín cái áo da ngắn như bị lạnh rồi bỏ đi chỗ khác.
- Tất cả chúng nó, những thằng quí phái ấy,
đều dễ lạnh rốn, lạnh thóp như thế cả. Hơi một chút là máu đã đông lại! - Fomin
thở dài nói.
Cả bọn nín lặng ngồi lại thêm một lát, lắng
nghe tiếng nước vỗ rất mạnh rất đều. Một con vịt cái bay qua trên đầu chúng với
những tiếng kêu như xé họng, phía sau có hai con vịt đực đuổi theo. Một đàn sẻ
đá líu ríu rộn ràng bắt đầu xà xuống khoảng rừng thưa, nhưng chúng vừa trông thấy
người đã lại bay vút lên, vừa bay vừa chuyển hướng nom như một cái dải màu đen.
Một lát sau Kaparin lại bước tới.
- Hôm nay mình muốn vào trong thôn. - Hắn
nhìn Fomin và nói, hai mắt nháy lia lịa.
- Để làm gì?
- Cậu hỏi thật kỳ quặc! Chẳng nhẽ cậu không
thấy rằng mình đang bị cảm rất nặng và đã gần như không đứng vững được rồi hay
sao?
- Chà, vậy ư? Thế cậu vào ở trong thôn thì
cái bệnh cảm của cậu sẽ biến mất, có phải như thế không? - Fomin hỏi hết sức thản
nhiên.
- Mình cần được ngủ ấm, dù chỉ vài đêm.
- Cậu sẽ không đi đâu cả. - Fomin nói như
đinh đóng cột.
- Sao lại thế, mình sẽ phải chịu chết ở đây
hay sao?
- Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.
- Nhưng tại sao mình lại không thể đi được?
Những đêm nằm lạnh như thế này sẽ làm mình mất mạng!
- Nhưng nếu cậu vào trong thôn mà bị chúng
nó tóm cổ thì sẽ như thế nào? Cậu đã nghĩ tới điều ấy chưa? Nếu thế thì tất cả
bọn mình sẽ mất mạng hết. Chẳng nhẽ mình còn chưa biết cậu là một thằng như thế
nào hay sao? Cậu sẽ phản bọn mình ngay trong lần hỏi cung đầu tiên! Có lẽ chưa
cần bị tra hỏi, ngay trên đường đi Vosenskaia đã phản rồi cũng chưa biết chừng.
Trumakov phá lên cười và gật đầu tỏ ý tán
thành. Hắn hoàn toàn đồng ý với những lời Fomin nói. Nhưng Kaparin vẫn khăng
khăng, hắn nói:
- Mình vẫn cứ phải đi thôi. Những điều đoán
mò quỉ quyệt của cậu không thể thuyết phục mình được đâu.
- Mình đã bảo cậu rồi đấy: cứ ngồi yên và
chớ có làm bừa.
- Nhưng anh phải hiểu mới được, anh Yakov
Efilmovich ạ, tôi không thể có một cuộc sống theo kiểu thú rừng thế này được nữa
rồi! Tôi đang bị viêm màng phổi, có lẽ sưng phổi cũng chưa biết chừng.
- Sẽ khỏe lại thôi. Cậu cứ ra nắng mà nằm rồi
sẽ khỏi thôi.
Kaparin tuyên bố dứt khoát:
- Thế nào hôm nay tôi cũng đi. Anh không có
quyền ngăn giữ tôi. Tôi sẽ đi trong bất kỳ điều kiện nào!
Fomin nheo mắt ra vẻ nghi ngờ, nhìn tên kia
chằm chằm. Rồi hắn nháy mắt với Trumakov và đứng dậy.
- Mà cũng phải, Kaparin ạ, xem ra cậu ốm thật
đấy... Có lẽ cậu sốt cao lắm... Nào, để mình sờ thử xem đầu cậu có nóng không?
- Hắn vươn tay ra đi vài bước về phía Kaparin.
Có lẽ Kaparin cũng nhận thấy một vẻ thù địch
dữ tợn trên mặt Fomin, vì thế hắn lùi lại và kêu giật giọng:
- Mày cút đi!
- Đừng làm rầm lên! Có gì mà làm rầm lên
như thế? Mình chỉ sờ thử thôi mà. Có gì mà cậu xù lông xù cánh lên như thế? -
Fomin bước nhanh tới, bóp lấy họng Kaparin. - Mày ra hàng à, thằng chó đẻ? - Hắn
cố nén tiếng kêu cho đỡ to và hết sức xô Kaparin ngã xuống đất.
Grigori phải dốc hết sức lực và vất vả lắm
mới bắt được hai tên buông nhau ra.
Sau bữa ăn trưa, Kaparin bước tới gần
Grigori trong lúc chàng đang phơi lên một bụi cây những đồ lót vừa giặt xong. Hắn
nói:
- Tôi muốn được nói chuyện riêng với ngài một
lát... Chúng ta hãy ngồi xuống đây.
Hai người ngồi lên cái thân đã mục nát của
một cây tiêu huyền bị bão quật đổ.
Kaparin vừa húng hắng ho, giọng khàn khàn,
vừa hỏi:
- Ngài thấy hành động lưu manh của thằng
ngu xuẩn ấy như thế nào? Tôi xin thành thực cám ơn ngài về sự can thiệp của
ngài. Ngài đã hành động một cách cao thượng đúng như một sĩ quan phải làm như
thế. Nhưng cái chuyện lúc nãy quả là khủng khiếp! Tôi không thể nào chịu được nữa
rồi. Chúng ta chẳng còn khác gì những con thú rừng... Đã bao nhiêu ngày chưa được
người ta cho ăn đồ nóng, và lại còn cái kiểu ngủ trên đất ẩm... Tôi đã cảm lạnh
bên sườn đau ê ẩm. Có lẽ tôi đã bị sưng phổi. Tôi rất muốn được ngồi bên đống lửa,
ngủ trong một căn phòng ấm áp, thay đồ lót... Tôi mơ ước một chiếc sơ-mi sạch sẽ,
mới giặt, một chiếc khăn trải giường... Không, tôi không thể nào chịu được nữa
rồi!
Grigori mỉm cười:
- Ngài muốn đánh đấm với đầy đủ tiện nghi
à?
- Ngài hãy nghe tôi nói, như thế này thì
còn ra chiến tranh gì nữa? - Kaparin sôi nổi trả lời ngay. - Đây không phải là
chiến tranh mà là một cuộc sống lang bạt không bao giờ dừng chân, là ám sát những
nhân viên riêng lẻ của Chính quyền Xô viết rồi quàng chân lên cổ mà chạy. Sẽ chỉ
có chiến tranh khi nào chúng ta có được sự ủng hộ của dân chúng, khi nào cuộc bạo
động nổ ra, còn thế này thì không phải là chiến tranh, không phải là chiến
tranh đâu!
- Chúng ta chẳng còn lối thoát nào khác nữa.
Hay là chúng ta đầu hàng?
- Phải, nhưng chúng ta làm thế nào bây giờ?
Grigori nhún vai. Chàng đã nói lên một điều
đã nhiều lần nảy ra trong đầu óc mình, những khi chàng ra nằm riêng một chỗ
trên hòn đảo này.
- Tự do mà thiếu thốn thì dù sao cũng còn
hơn vào tù mà đầy đủ. Ngài có biết không? dân chúng có câu: nhà tù thì chắc chắn,
song quỉ dữ cũng không thích đến đấy ở đâu.
Kaparin cầm một cái que nhỏ vẽ lằng nhằng
trên cát không biết những hình gì, rồi hắn nín lặng giờ lâu và nói:
- Không nhất thiết phải đầu hàng, nhưng cần
phải tìm cho ra những hình thức mới mẻ nào đó để đấu tranh chống lại bọn
Bolsevich. Phải rời bỏ những thằng đê tiện bẩn thỉu này mới được. Ngài là một
người trí thức...
- Chà, tôi thì trí thức cái gì? - Grigori
cười nhạt. - Tôi thì ngay từ “trí thức” ấy, tôi nói lên đã khó khăn lắm rồi.
- Ngài là một sĩ quan.
- Chuyện ấy cũng chi là ngẫu nhiên.
- Không, xin ngài đừng nói đùa, dù sao ngài
cũng là một sĩ quan, đã giao du trong giới sĩ quan, được nhìn thấy những con
người thật sự ra con người, chứ không phải là một tên Xô viết gặp vận ngoi lên
như thằng Fomin này. Và ngài cần phải hiểu rằng nếu chúng ta còn ở lại đây thì
rất vô nghĩa lý. Làm như thế chẳng khác gì tự sát. Hôm ở cạnh khu rừng, nó đã
làm chúng ta phải giơ đầu chịu báng, và nếu chúng ta còn gắn liền số phận của
mình với nó thì sẽ còn bị nó làm một lần như thế nữa cho mà xem. Nó chỉ là một
thằng thô lỗ cục cằn, hơn nữa lại còn ngu xuẩn điên khùng. Nếu đi với nó chúng
ta sẽ mất mạng?
- Như vậy là không đầu hàng, mà là bỏ Fomin
à? Nhưng để đi đâu? Đến với Maxlak à?-
Grigori hỏi.
- Không. Làm như thế cũng là mạo hiểm, có
điều với qui mô lớn hơn mà thôi. Bây giờ tôi nhìn vấn đề nầy đã khác trước rồi.
Không thể bỏ đi với Maxlak được...
- Thế thì đi đâu?
- Đi Vosenskaia.
- Như thế là lại chui đầu vào rọ à? Làm như
thế không hợp ý tôi đâu.
Kaparin nhìn chàng bằng cặp mắt sắc long
lanh.
- Ngài chưa hiểu ý tôi, ngài Melekhov ạ.
Tôi có thể hoàn toàn tin ngài được không?
- Hoàn toàn tin được.
- Ngài nói với danh dự của một sĩ quan đấy
chứ?
- Với danh dự của một người Cô-dắc.
Kaparin đưa mắt về phía hai tên Fomin và
Trumakov đang lẩn quẩn ở chỗ nghỉ của cả bọn. Tuy khoảng cách đến chỗ hai tên
kia còn khá xa, và chúng không thể nào nghe được câu chuyện đang nói, nhưng hắn
vẫn hạ thấp giọng:
- Tôi cũng thấy rõ thái độ của ngài đối với
Fomin và hai thằng kia như thế nào. Bên cạnh chúng nó, ngài là một con người
khác hẳn, cũng như tôi. Tôi không quan tâm đến các nguyên nhân đã bắt ngài phải
chống lại Chính quyền Xô viết. Nếu tôi nghĩ đúng thì đó là vì cái quá khứ của
ngài và vì ngài lo bị bắt có phải không?
- Ngài vừa nói rằng ngài không quan tâm đến
các nguyên nhân.
- Vâng vâng, đó chỉ là tôi tiện thể hỏi
thôi. Bây giờ thì xin có vài lời về bản thân tôi. Trước kia tôi là sĩ quan và là
đảng viên Đảng xã hội cách mạng, nhưng sau đó tôi đã kiên quyết xét lại các
quan điểm chính trị của mình... Chỉ có chế độ quân chủ mới cứu được nước Nga mà
thôi! Chỉ riêng chế độ quân chủ thôi! Chính điềm trời đã chỉ ra con đường ấy
cho Tổ quốc chúng ta. Quốc trưng của Chính quyền Xô viết là cái búa và cái liềm
có phải không? - Kaparin cầm một cái que vạch lên mặt cát hai từ “MOLOT, CEPN”
rồi nhìn thẳng vào mặt Grigori bằng hai con mắt long lanh, sáng bừng bừng. -
Ngài thử đọc ngược lại xem. Ngài đã đọc chưa? Ngài đã hiểu chưa? Chỉ có ngai
vàng mới chấm dứt được cách mạng và chính quyền của bọn Bolsevich! Ngài có biết
không, khi tôi được giác ngộ về điều này thì trong lòng tôi tràn ngập cả một nỗi
kinh hoàng thần bí! Tôi đã run lên vì có thể nói rằng đó là mệnh trời chỉ cho
thấy cách chấm dứt cuộc sống lang bạt của chúng ta...
Kaparin xúc động đến nghẹt thở, hắn không
nói gì nữa. Cặp mắt sắc điên cuồng một cách âm thầm của hắn cứ nhìn Grigori chằm
chằm. Nhưng khi nghe thấy những lời tiên tri ấy, Grigori hoàn toàn không run sợ,
không cảm thấy một sự kinh hoàng thần bí nào cả.
Bao giờ chàng cũng nhìn sự vật một cách tỉnh
táo và bình thường, vì thế chàng đã trả lời:
- Trong chuyện này chẳng có mệnh trời mệnh
triếc gì đâu. Hồi chiến tranh với Đức, ngài có mặt trên mặt trận hay không?
Câu hỏi làm Kaparin luống cuống, hắn không
trả lời ngay:
- Nhưng thật ra tại sao ngài lại hỏi về
chuyện ấy? Không, tôi đã không trực tiếp ra mặt trận.
- Như thế thì trong chiến tranh ngài đã sống
ở đâu? Ở hậu phương à?
- Vâng.
- Suốt thời kỳ đó à?
- Vâng, tuy không suốt cả thời kỳ ấy, nhưng
cũng gần như thế. Song tại sao ngài lại hỏi về chuyện ấy?
- Còn tôi thì đã ở lì ngoài mặt trận từ năm
một nghìn chín trăm mười bốn cho tới ngày nay. Còn về cái chuyện mệnh trời ấy...
thì làm quái gì có mệnh trời, một khi chính ông trời cũng chẳng làm gì có! Từ
lâu tôi đã không còn tin vào những điều ngu xuẩn ấy nữa rồi. Từ năm một nghìn
chín trăm mười lăm, tôi nhìn kỹ vào chiến tranh và đã thấy rằng chẳng làm gì có
Thượng đế. Chẳng có Thượng đế nào cả! Nếu có Thượng đế thì Thượng đế không có
quyền cho phép con người đi làm những chuyện lung tung như thế. Chúng tôi, những
thằng đánh nhau ngoài mặt trận, đều đã vứt bỏ Thượng đế, nhường Thượng đế cho
những kẻ già nua và bọn đàn bà rồi. Cứ mặc cho họ dựa vào Thượng đế mà giải
trí. Còn mệnh trời thì chẳng làm gì có đâu. Mà chế độ quân chủ thì không thể được.
Nhân dân đã vĩnh viễn chấm dứt nó rồi. Còn cái trò mà ngài vừa làm cho xem, những
cái chữ mà ngài lộn ngược ấy, thì xin ngài thứ lỗi cho, đó chỉ là một trò trẻ
không hơn không kém. Nhưng tôi cũng có phần không hiểu với tất cả những cái đó
ngài định đưa dẫn tới đâu? Xin ngài nói cho tôi nghe ngắn hơn, giản dị hơn. Tuy
có là sĩ quan nhưng tôi chưa từng học qua trường sĩ quan và chữ nghĩa cũng
không có mấy. Nếu như tôi có được nhiều chữ nghĩa hơn thì có lẽ tôi không đến nỗi
phải ngồi đây với ngài trên hòn đảo như con sói bị nước lũ cắt rời với tất cả
chung quanh đâu. - Chàng kết luận, giọng nói rõ ràng có vẻ lấy làm tiếc.
- Chuyện không quan trọng. - Kaparin vội
nói. - Việc ngài có tin Thượng đế hay không, không phải là điều quan trọng. Đó
là chuyện các quan niệm và lương tâm của ngài. Cũng chẳng khác gì chuyện ngài
là một người bảo hoàng, dân chủ lập hiến hoặc chỉ giản đơn là một người Cô-dắc
đứng trên lập trường tự trị, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Điều quan trọng là
chúng ta thống nhất trên cơ sở cùng có chung một thái độ đối với Chính quyền Xô
viết. Ngài có đồng ý với tôi là như thế không?
- Ngài cứ nói nốt đi.
- Chúng ta đã trông mong một cuộc tổng khởi
nghĩa của dân Cô-dắc phải không? Nhưng mong ước ấy đã phá sản rồi. Bây giờ thì
phải tìm cách ra khỏi tình thế này. Việc chiến đấu chống bọn Bolsevich có thể
làm sau này cũng được, và không nhất thiết dưới quyền lãnh đạo của một thằng
Fomin nào đó. Điều quan trọng hiện nay là phải giữ lấy tính mạng của mình. Vì
thế tôi đề nghị với ngài lập một liên minh.
- Liên minh gì? Chống ai?
- Chống Fomin.
- Tôi không hiểu.
- Mọi việc rất là đơn giản. Tôi xin ngài
góp một tay với tôi. - Kaparin xúc động hẳn lên và lúc này hắn đã vừa nói vừa
thở hổn hển. - Tôi và ngài sẽ giết ba thằng ấy đi rồi chúng mình sẽ đi
Vosenskaia. Ngài có hiểu không? Làm như thế thì sẽ tự cứu được mình. Một cái
công như thế đối với Chính quyền Xô viết sẽ làm chúng ta khỏi bị trừng trị.
Chúng ta sẽ còn được sống! Ngài có hiểu không, chúng ta sẽ còn được sống! Chúng
ta sẽ tự cứu lấy tính mạng của mình! Tất nhiên là sau này, nếu có điều kiện,
chúng ta sẽ lại nổi lên chống bọn Bolsevich. Nhưng lúc đó sẽ là khi nào làm một
việc lớn lao chứ không phải chỉ là một cuộc mạo hiểm như cùng đi với cái thằng
vô phúc Fomin này đâu. Ngài đồng ý chứ? Ngài phải thấy rằng đó là lối thoát duy
nhất để ra khỏi cái tình thế tuyệt vọng của chúng ta, hơn nữa lại là một lối
thoát đem lại kết quả rực rỡ.
- Nhưng làm thế nào bây giờ? - Grigori hỏi.
Cơn phẫn nộ đã làm trong lòng chàng sôi sục, nhưng chàng vẫn cố hết sức giấu
cái cảm xúc đang xâm chiếm lấy mình.
- Tôi đã tính toán chu đáo rồi: chúng ta sẽ
dùng gươm đao làm việc đó vào ban đêm, rồi đêm hôm sau, khi thằng Cô-dắc vẫn
thường mang thức ăn cho chúng ta lại đến đây, chúng ta sẽ vượt sông Đông, và thế
là xong. Thật là giản dị một cách thiên tài, chẳng cần phải mưu kế gì hết!
Grigori vờ làm vẻ hiền lành, chàng mỉm cười
nói:
- Như thế quả là hay! Nhưng ngài Kaparin,
ngài thử nói xem, sáng nay lúc ngài muốn vào thôn để sưởi cho ấm người ấy...
ngài đã có ý định đi Vosenskaia chưa? Fomin có đoán đúng ý ngài không?
Kaparin chăm chú nhìn nụ cười hồn hậu nở
trên mặt Grigori, rồi chính hắn cũng mỉm cười, nụ cười hơi bối rối và chẳng có
gì vui vẻ.
- Nói thành thật thì đúng là như thế. Ngài
cũng biết đấy, khi có vấn đề phải lo đến tính mạng của mình thì người ta cũng không
tự gò bó lắm trong việc lựa chọn phương pháp.
- Có lẽ ngài sẽ phản lại và tố cáo chúng
tôi chứ gì?
- Vâng. - Kaparin thú nhận một cách thành
thật. - Nhưng đối với riêng ngài thì có lẽ tôi sẽ cố gắng giảm bớt những sự khó
chịu cho ngài nếu chúng nó bắt ngài ở đây, trên hòn đảo này.
- Nhưng tại sao ngài không một mình giết hết
chúng tôi đi! Ban đêm thì việc ấy cũng dễ làm thôi.
- Mạo hiểm quá. Ngay sau phát súng đầu
tiên, số còn lại...
- Bỏ hết vũ khí xuống! - Grigori vừa rút khẩu
Nagan vừa nói bằng một giọng cố giữ cho khỏi vang to. - Bỏ vũ khí xuống, nếu
không tao sẽ khử mày ngay tại chỗ! Bây giờ tao sẽ đứng dậy, lấy lưng che cho
mày để Fomin khỏi trông thấy, rồi mày sẽ ném khẩu Nagan xuống dưới chân tao.
Nào làm đi! Chớ hòng bắn tao! Hơi động đậy là tao sẽ khử ngay.
Kaparin vẫn ngồi yên, mặt nhợt nhạt như người
chết.
- Xin ngài đừng giết tôi! - Hắn khẽ nói, cặp
môi trắng bệch chỉ hơi lập bập.
- Tao không giết mày đâu. Nhưng vũ khí thì
tao tước.
- Ngài sẽ cho chúng nó biết về tôi...
Những giọt nước mắt chảy ròng ròng trên hai
bên má râu mọc rậm rì của Kaparin. Grigori cau mày vì ghê tởm và thương hại.
Chàng nói to hơn:
- Ném khẩu Nagan xuống! Tao sẽ không nói
tuy đáng là phải nói mới đúng! Chà, té ra mày lại là một thằng giảo quyệt vô
liêm sỉ như thế này! Đúng là một thằng vô liêm sỉ!
Kaparin ném khẩu súng ngắn xuống dưới chân
Grigori.
- Còn khẩu Browning? Đưa nốt khẩu Browning.
Nó để trong túi ngực cái áo quân phục cổ bẻ của mày ấy.
Kaparin rút ra khẩu Browning bóng nhoáng
ánh kền, ném xuống rồi đưa hai tay lên ôm mặt. Người hắn run bần bật vì những
cơn nức nở.
- Câm ngay, đồ khốn kiếp! - Grigori nói gay
gắt, chàng cố hết sức ghìm giữ ý muốn nện cho thằng cha này một trận.
- Ngài sẽ nói ra chuyện của tôi... Tôi chết
mất.
- Tao đã bảo mày là không nói rồi. Nhưng
ngay khi mọi người rời khỏi đảo này, mày hãy cút mẹ mày đi. Một thằng như mày
thì không ai cần đến làm gì. Mày sẽ tự tìm lấy chỗ mà trốn.
Kaparin buông hai tay trên mặt xuống. Khuôn
mặt đầm đìa nước mắt của hắn đỏ bừng bừng, hai con mắt sưng vù và cái hàm dưới
run lập cập nom rất gớm ghiếc.
- Thế sao vừa nãy... Sao ngài lại tước vũ
khí của tôi? - Hắn lắp bắp hỏi.
Grigori trả lời một cách miễn cưỡng:
- Làm thế là để mày không bắn được vào lưng
tao. Ở cái bọn chúng mày, những thằng lắm chữ nghĩa ấy, thì có thể chờ đợi đủ mọi
điều... Thế mà mày còn nói đến tất cả các chuyện mệnh trời, vua chúa, thần
thánh... Mày là một thằng giảo quyệt đến chừng nào...
Không nhìn Kaparin, Grigori từ từ đi đến chỗ
nghỉ chung. Nước bọt ứa ra đầy miệng nên thỉnh thoảng chàng lại phải nhổ một
bãi.
Xcheliatnhikov vừa khẽ huýt sáo vừa dùng chỉ
đay vá một chỗ rách trên yên ngựa. Fomin và Trumakov nằm trên một tấm áo ngựa
và vẫn chơi bài như thường lệ.
Fomin đưa nhanh mắt nhìn Grigori và hỏi:
- Nó nói gì với cậu thế? Bàn về chuyện gì
thế?
- Hắn than phiền về điều kiện sống... Nói
lung tung đủ mọi chuyện...
Grigori giữ lời hứa, không đem chuyện của
Kaparin nói ra.
Nhưng đến tối, chàng lén rút cái quy-lát
trên khẩu súng trường của Kaparin, đem giấu nó đi. “Quỉ quái nào biết được là đến
đêm nó có thể quyết định làm liều cái trò gì?” - Chàng vừa nghĩ thầm vừa nằm xuống
ngủ.
Sáng hôm sau Fomin đánh thức chàng dậy. Hắn
cúi xuống khẽ hỏi:
- Cậu đã lấy vũ khí của thằng Kaparin có phải
không?
- Cái gì? Vũ khí gì? - Grigori nhỏm dậy,
vươn vai một cách khó khăn.
Mãi đến khi trời sắp rạng chàng mới chợp mắt
và đã bị một mẻ rét ra trò lúc trời bình minh. Áo ca-pốt, mũ lông, đôi ủng, mọi
thứ trên người chàng đều ướt sũng vì lớp sương rơi xuống lúc mặt trời mọc.
- Chúng mình không tìm thấy vũ khí của nó.
Cậu lấy có phải không? Nhưng dậy đi chứ, Melekhov!
- Ừ thì mình. Nhưng có chuyện gì thế?
Fomin nín thinh đi ra chỗ khác. Grigori đứng
dậy, giũ cái áo ca-pốt. Trumakov ở ngay gần đấy đang sửa soạn bữa sáng: hắn tráng
qua cái bát độc nhất trong trại, rồi tì ngực vào một cái bánh mì, cắt lấy bốn
miếng đều nhau. Hắn đổ sữa trong một chiếc bình vào cái bát rồi sau khi bóp nát
tảng cháo lúa mì nấu rất đặc, hắn đưa mắt nhìn Grigori.
- Sáng nay cậu dậy trưa quá đấy, cậu Melekhov
ạ! Cậu xem mặt trời lên đến đâu rồi kìa!
- Anh chàng nào lương tâm trong sạch thì
bao giờ ngủ cũng ngon. - Xcheliatnhikov vừa nói vừa chùi những chiếc muỗng gỗ rửa
sạch sẽ vào vạt áo ca-pốt. - Còn thằng Kaparin thì suốt đêm không ngủ, cứ trằn
trọc mãi...
Fomin lặng lẽ mỉm cười nhìn Grigori.
- Ngồi vào ăn sáng đi, mấy thằng cướp này!
- Trumakov gọi.
Rồi chính hắn là tên đầu tiên cầm cái muỗng
múc sữa và cắn một miếng hết quá nửa lát bánh. Grigori cầm cái muỗng của chàng
lên, chăm chú nhìn cả bọn rồi hỏi:
- Kaparin đâu?
Fomin và Xcheliatnhikov lặng thinh cắm cúi
ăn. Trumakov nhìn Grigori chằm chằm và cũng nín thinh.
- Các cậu đem Kaparin đi đâu rồi? - Grigori
hỏi nhưng chàng cũng mơ hồ đoán ra những chuyện xảy ra đêm qua.
- Kaparin bây giờ ở xa rồi! - Trumakov mỉm
một nụ cười thanh thản, trả lời. - Nó đang trôi về phía Rostov. Hiện giờ có lẽ
nó đang bập bềnh ở gần Ust-Khope... Cái áo da ngắn của nó treo kia kìa, cậu
nhìn mà xem.
- Các cậu giết nó thật rồi à? - Grigori liếc
nhanh mắt nhìn cái áo da ngắn của Kaparin.
Về chuyện này kể ra cũng chẳng cần phải hỏi
làm gì. Và tuy mọi mặt đều đã rõ rành rành, song không hiểu sao chàng vẫn cứ hỏi.
Mấy tên kia không trả lời chàng ngay, vì thế
chàng nhắc lại câu hỏi.
- Chà, mọi chuyện đã rõ rồi còn gì, khử nó
rồi. - Trumakov nói xong hạ hai hàng mi che cặp mắt đẹp như mắt đàn bà. - Mình
khử đấy! Mình vốn có cái nghiệp vụ giết người mà...
Grigori chăm chú nhìn hắn. Khuôn mặt ngăm
ngăm, hồng hào sạch sẽ của Trumakov nom rất thanh thản, thậm chí vui vẻ nữa là
khác. Hàng ria trắng óng vàng của hắn hiện rõ trên bộ mặt rám nắng và càng làm
nổi bật màu đen của cặp lông mày và bộ tóc chải lật ra sau. Tên đao phủ có công
này trong toán thổ phỉ Fomin, nom hắn quả thật là vừa đẹp trai vừa khiêm tốn...
Hắn đặt cái muỗng xuống tấm vải bạt, đưa mu bàn tay lên chùi ria rồi nói:
- Cậu hãy cám ơn anh Yakov Efilmovich đi, cậu
Melekhov ạ. Chính anh ấy đã cứu cái mạng của cậu đấy, nếu không thì bây giờ cậu
đang cùng với Kaparin đang bơi trên sông Đông rồi.
- Nhưng vì sao thế?
Trumakov thủng thẳng nói ngắt từng câu:
- Như có thể thấy rõ, thằng Kaparin đã muốn
ra đầu thú. Hôm qua nó đã chuyện trò với cậu rất lâu không biết về chuyện gì...
Thế là mình đã cùng với anh Yakov Efilmov nghĩ cách giúp hắn khỏi phạm tội lỗi.
Có thể kể hết cho cậu ấy biết được không? - Trumakov ngước mắt nhìn Fomin ra ý
hỏi.
Tên kia ngật ngưỡng cái đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trumakov vừa nhai gau gáu những hạt lúa mì nấu chưa chín kỹ vừa kể tiếp câu
chuyện:
- Từ chiều hôm qua mình đã chuẩn bị sẵn một
cái gậy bằng gỗ sồi và bảo anh Yakov Efilmovich: “Đến đêm tôi sẽ khử cả hai đứa.
Cả thằng Kaparin lẫn thằng Melekhov”. Nhưng anh ấy lại bảo: “Cậu cứ kết liễu đời
thằng Kaparin đi, còn thằng Melekhov thì không cần”. Bọn mình đã nhất trí làm
như thế. Lúc thằng Kaparin ngủ thiếp đi, mình rình nghe thì thấy cả cậu cũng đã
ngủ, ngáy khò khò. Thế là mình bò tới cho luôn nó một gậy vào đầu. Ngài thượng
úy nhà ta ngỏm luôn, hai chân chẳng kịp giãy cái nào! Hắn ngủ say quá, và thế
là đi đời nhà ma... Sau đó chúng mình nhẹ nhàng khám người nó, rồi nắm chân nắm
tay nó, khiêng ra bờ sông, lột lấy đôi ủng, cái áo quân phục cổ bẻ, cái áo da
ngắn của nó và cho nó xuống nước. Trong khi đó cậu vẫn ngủ yên, ngủ li bì, chẳng
biết gì cả... Cậu Melekhov ạ, đêm qua cái chết nó đã đến đứng gần cậu lắm! Đứng
ngay trên đầu cậu rồi đấy. Tuy anh Yakov Efimovich có bảo đừng động tới cậu
nhưng mình lại nghĩ: “Không biết lúc ban ngày thì hai đứa có thể nói với nhau
những gì? Cả bọn vỏn vẹn có năm thằng mà hai thằng lại bắt đầu lảng xa, có những
chuyện bí mật riêng với nhau...”. Mình bèn lén tới gần cậu, định chém cho cậu một
nhát, chém xuống rồi còn giật tay lại cẩn thận vì mình nghĩ bụng cái thằng quỉ
này nó khỏe lắm, choảng nó bằng gậy mà nó không chết ngay thì nó sẽ chồm dậy bắn
mình mất... nhưng Fomin đã lại đến cản trở công việc của mình. Anh ấy bước tới
gần và khẽ bảo: “Đừng động đến nó, nó là người của ta, có thể tin cậy được đấy”.
Nhưng chỉ có một điều chúng mình không sao hiểu được là không biết vũ khí của
Kaparin bị giấu đâu cả? Mình bèn bỏ cậu đấy để đi chỗ khác. Chà, cậu ngủ say thật,
chẳng cảm thấy chút nào là tai họa đang rình mình!
Grigori nói rất thản nhiên:
- Cậu giết thì được cái gì, đồ ngu xuẩn!
Mình có ăn cánh với thằng Kaparin đâu.
- Thế thì tại sao các thứ vũ khí của nó lại
nằm trong tay cậu?
Grigori mỉm cười:
- Ngay lúc ban ngày mình đã tước của nó hai
khẩu súng ngắn, còn cái quy lát súng trường thì đến tối mình tháo ra, đem giấu
dưới cái đệm yên ấy.
Rồi chàng kể lại câu chuyện mới hôm qua giữa
chàng và Kaparin cùng đề nghị của hắn.
Fomin hỏi có vẻ bực mình:
- Thế tại sao hôm qua cậu không cho biết gì
về chuyện ấy?
- Mình cũng thương nó, cái thằng quỉ lắm nước
rớt nước rãi ấy. - Grigori thành thật thú nhận.
- Chà, Melekhov, Melekhov. - Trumakov kinh
ngạc một cách thành thật. Hắn kêu lên. - Cậu giấu cái quy lát khẩu súng trường
của Kaparin vào đâu thì hãy đem cái lòng thương của cậu mà cất vào đấy đi. Cậu
hãy cất kín vào dưới cái đệm yên đó, nếu không nó sẽ chẳng đưa cậu đến chuyện
gì hay ho đâu!
- Cậu chớ dạy khôn mình. Cậu là thằng thế
nào thì mình đã rõ rồi. - Grigori nói một cách lãnh đạm.
- Mình dạy khôn cậu thì được gì? Nhưng nếu
đêm hôm qua chính vì cái lòng thương người ấy của cậu mà mình tống cậu sang thế
giới bên kia một cách oan uổng thì sao?
- Con đường rồi cũng đưa tới chỗ đó thôi. -
Grigori ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ trả lời. Và chàng lại nói thêm, với mình hơn
là cho mấy tên kia nghe. - Đang lúc tỉnh mà tiếp nhận cái chết thì cũng đáng sợ
đấy. Nhưng nếu nó đến trong lúc mình đang ngủ thì có lẽ cũng nhẹ nhàng thôi...
-------------
Hai từ tiếng Nga “MOLOT CEPN” (búa liềm) nếu đọc ngược lạí
và liền vào nhau thi thành từ “NPECTOLOM” nghĩa là “bằng ngai vàng”
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét