Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VIII
10
Cuối mùa thu năm 1920, vì công tác thu thóc
theo chế độ trưng thu lương thực làm thiếu kết quả cho nên đã thành lập những đội
trưng thu lương thực và trong dân chúng Cô-dắc vùng sông Đông đã bắt đầu âm thầm
nảy ra tư tưởng bất mãn. Trên các trấn vùng trên của Quân khu sông Đông,
Sumilinskaia, Kazanskaia, Migulinskaia, Meskovskaia, Vosenskaia, Elanskaia,
Slasevskaia và những trấn khác đã thấy xuất hiện những toán thổ phỉ vũ trang nhỏ.
Đó là câu trả lời của giai cấp kulak và tầng lớp sung túc trong dân Cô-dắc trước
việc tổ chức các đội trưng thu lương thực và việc chính quyền Xô viết tăng cường
các biện pháp thực hiện chính sách trưng thu lương thực.
Mỗi toán thổ phỉ có từ năm đến hai mươi tay
súng. Phần lớn bọn chúng gồm những tên Cô-dắc vốn đã sống ở địa phương và trước
kia đã từng tích cực tham gia Bạch vệ. Trong số bọn này có những tên đã hoạt động
thanh tiễu trong hai năm. Một nghìn chín trăm mười tám, một nghìn chín trăm mười
chín, những tên hạ sĩ quan, quản ách, chuẩn úy của Quân đội sông Đông cũ trốn
tránh đợt động viên tháng Chín, những tên phiến loạn lừng danh về những thành
tích chiến đấu và những vụ bắn giết tù binh Hồng quân trong cuộc bạo động năm
ngoái ở khu Đông Thượng, tóm lại là những kẻ không thể nào đi cùng đường với
Chính quyền Xô viết.
Trong các thôn, chúng tập kích vào các đội
trưng thu lương thực, cướp lại các xe chở thóc lúa tới các trạm tập trung lương
thực, giết các đảng viên cộng sản và những người Cô-dắc ngoài Đảng trung thành
với Chính quyền Xô viết.
Nhiệm vụ diệt trừ các toán thổ phỉ được
trao cho tiểu đoàn vệ binh khu Đông Thượng đóng phân tán ở thị trấn Vosenskaia
và thôn Batki. Song tất cả các biện pháp nhằm tiêu diệt các toán thổ phỉ trên
vùng đất rộng lớn của khu đều chưa thu được kết quả. Trước hết vì dân chúng địa
phương có thái độ đồng tình với các toán thổ phỉ này. Họ cung cấp cho chúng
lương thực và tin tức về sự di động của các đơn vị Hồng quân, ngoài ra còn che
giấu chúng khi chúng bị đuổi bắt. Và hai nữa là vì viên tiểu đoàn trưởng
Kaparin, một thượng úy cũ trong quân đội Nga hoàng, đảng viên Đảng xã hội cách
mạng, không muốn tiêu diệt các lực lượng phản cách mạng mới nẩy nở trong thời
gian gần đây ở vùng thượng lưu sông Đông và tìm mọi cách cản trở công việc. Chỉ
năm thì mười họa, những khi bị bí thư ban chấp hành Đảng bộ khu thúc bách lắm,
hắn mới tổ chức một cuộc xuất kích ngắn ngày rồi lại quay về thị trấn
Vosenskaia, lấy cớ hắn không thể phân tán lực lượng và không thể mạo hiểm một
cách vô nghĩa lý, để các cơ quan khu và các kho tàng ở Vosenskaia không được bảo
vệ chu đáo. Tuy có chừng bốn trăm tay súng và mười bốn khẩu súng máy, song tiểu
đoàn này chỉ làm công tác doanh trại: các chiến sĩ Hồng quân canh gác những kẻ
bị bắt, chở nước, chặt cây trong rừng, và coi như làm nghĩa vụ lao động, họ lấy
những hạt phỉ tử và lá sồi làm mực viết. Tiểu đoàn cung cấp có kết quả củi đun
và mực viết cho vô số những cơ quan và bàn giấy của khu, nhưng trong khi đó con
số các toán thổ phỉ nhỏ trong khu lại tăng một cách đáng sợ. Và mãi đến tháng
Chạp, khi đã bắt đầu nổ ra cuộc nổi loạn lớn trong địa hạt huyện Bogutra thuộc
tỉnh Voronezskaia, ngay sát cạnh khu Đông Thượng, tiểu đoàn mới miễn cưỡng ngừng
các công việc lấy gỗ và các thứ làm mực. Theo lệnh của tư lệnh bộ đội Quân khu
sông Đông, tiểu đoàn này với biên chế gồm ba đại đội bộ binh và một trung đội
súng máy, đã cùng với đại đội kỵ binh cảnh vệ, tiểu đoàn một của trung đoàn
trưng thu lương thực số 12 và hai đội đánh chặn nhỏ được phái đi trấn áp cuộc
phiến loạn.
Trong trận chiến đấu ở lối vào thôn Xukhoi
Dones, đại đội kỵ binh trấn Vosenskaia dưới quyền chỉ huy của Yakov Fomin đã
xung phong vào sườn các đội hình chiến đấu của quân phiến loạn, đánh tan chúng,
bắt chúng phải tháo chạy và trong khi truy kích đã chém chết gần một trăm bảy
mươi tên, còn đại đội thì chỉ mất ba chiến sĩ.
Trừ một số rất ít, hầu hết các chiến sĩ
trong đại đội kỵ binh là dân Cô-dắc các trấn vùng thượng lưu sông Đông. Ngay ở
đây họ cũng chưa bỏ được các truyền thống Cô-dắc cổ xưa: sau trận chiến đấu,
tuy hai đảng viên cộng sản trong đại đội phản đối, song hầu như một nửa số chiến
sĩ đã cởi bỏ những chiếc áo ca-pốt và áo bông cũ để mặc những chiếc áo da thuộc
ngắn còn tốt lột trên xác những tên phiến loạn bị chém chết.
Vài ngày sau trấn áp cuộc bạo động, đại đội
kỵ binh bị gọi về thị trấn Kazanskaia. Trong những ngày nghỉ ngơi sau cuộc chiến
đấu gian khổ, Fomin đã chơi bời thỏa thích ở Kazanskaia. Là một tên chơi gái đã
thành tật, một thằng phóng đãng vui tính và thích giao du, hắn thường bỏ đi mất
hút suốt đêm và mãi đến khi trời sắp rạng mới mò về chỗ hắn ở. Vốn được Fomin đối
xử suồng sã, các chiến sĩ tối tối thấy người chỉ huy của họ lượn phố với đôi ủng
bóng lộn, thường nháy mắt với nhau ra vẻ thông cảm và nói:
- Chà, con ngựa giống của chúng ta lại đang
đi kiếm bọn vợ lính vắng chồng đấy! Bây giờ thì đến sáng mới thấy mặt cho mà
xem.
Hễ được tin có rượu và có dịp nhậu nhẹt là
Fomin lại giấu chính ủy và chỉ đạo viên chính trị của đại đội kỵ binh để láng
cháng tới nhà những tên Cô-dắc quen biết trong đại đội. Những chuyện như thế xảy
ra không phải là ít. Nhưng chẳng bao lâu anh chàng chỉ huy ngang tàng ấy đã trở
nên buồn rầu, mặt mũi âm thầm và hầu như hoàn toàn quên hết các thú vui chơi gần
đây. Chiều chiều hắn không còn đánh bóng đôi ủng cao ống rất diện một cách kỹ
càng như xưa nữa. Hắn thôi không cạo râu hàng ngày, ngoài ra cũng ít lui tới chỗ
của những gã cùng thôn trong đại đội, thảng hoặc có tạt tới ngồi uống vài cốc
rượu hắn cũng rất ít nói trong khi trò chuyện.
Sự thay đổi trong tính tình của Fomin ăn khớp
với cái tin mà người chỉ huy chi đội Vosenskaia vừa nhận được: phòng chính trị
của ủy ban Treka sông Đông đã báo một tin vắn tắt là tại Mikhailovka thuộc khu
Ust-Medvedisky ngay cạnh đấy, tiểu đoàn cảnh vệ do tên tiểu đoàn trưởng Vaculin
cầm đầu đã nổi loạn.
Vaculin vốn là đồng đội và bạn thân của
Fomin. Xưa kia Fomin đã từng cùng với hắn phục vụ trong quân đoàn Mironov, cùng
với hắn tiến từ Xaransk tới vùng sông Đông, và cả hai đã cùng hạ khí giới đầu
hàng kỵ binh của Budionnyi bao vây quân đoàn phiến loạn của Mironov. Quan hệ bạn
bè giữa Fomin và Vaculin vẫn còn kéo dài cho tới thời gian gần đây. Mới đây
thôi, trong những ngày đầu tháng Chín, Vaculin đã tới Vosenskaia và ngay hồi đó
hắn đã nghiến răng than phiền với người bạn cũ của hắn rằng “cái lối hoành hành
ngang ngược của các chính ủy đã đưa người dân cày tới chỗ phá sản với chính
sách trưng thu lương thực và sẽ đưa nước nhà tới chỗ diệl vong”. Trong thâm tâm
Fomin cũng tán thành những lời Vaculin nói ra, song hắn vẫn giữ thái độ dè dặt
do cái tính khôn vặt thường bù đỡ cho cái đầu óc vốn dĩ đã thiếu thông minh từ
khi bố mẹ đẻ ra. Nói chung hắn là một người thận trọng, không bao giờ vội vã,
cũng không bao giờ đồng ý hay từ chối điều gì ngay. Nhưng chẳng bao lâu, sau
khi được biết về cuộc nổi loạn của tiểu đoàn Vaculin, cái tính thận trọng cố cựu
của hắn đã thay đổi. Một buổi tối trước khi đại đội kỵ binh lên đường đi Vosenskaia,
một số tên trong đại đội đã đến tụ tập tại nhà của tên trung đội trưởng
Anferov. Rượu nặng được đưa ra đầy ắp trong một cái thùng thường đựng nước cho
con ngựa. Những tên ngồi quanh chiếc bàn chuyện trò sôi nổi. Có mặt trong cuộc
nhậu nhẹt, Fomin cứ lặng thinh lắng nghe những tên khác nói và cũng lặng thinh
múc rượu trong thùng. Nhưng khi một tên trong đám chiến sĩ nhắc lại cuộc xung
phong ở gần Xukhoi - Dones thì Fomin trầm ngâm xoắn xoắn đầu ria của hắn, ngắt
lời tên kể chuyện:
- Anh em ạ, chúng mình xả cái bọn khô-khon
kể ra cũng cừ đấy, nhưng rồi chẳng bao lâu nữa chính chúng mình cũng sẽ phải chịu
khổ thôi... Chúng mình về đến Vosenskaia thấy gia đình của chúng mình ở đấy bị
các đội trưng thu lương thực vơ vét hết thóc lúa thì sẽ như thế nào hử? Dân
Kazan đang căm các đội trưng thu lương thực ấy lắm đấy. Chúng nó vét sạch sành
sanh các vựa thóc, lại còn dùng chổi quét cho hết.
Căn phòng lặng đi. Fomin nhìn một lượt những
tên trong đại đội của hắn rồi nói thêm với nụ cười gượng gạo:
- Chuyện ấy mình nói đùa đấy thôi... Nhưng
cẩn thận đấy, chớ có bép xép, không khéo một câu đùa lại bị xé to ra không biết
đến thế nào.
Trên đường về Vosenskaia, Fomin có một nửa
trung đội Hồng quân đi kèm, tạt về nhà hắn ở thôn Rubezenyi. Về tới thôn, hắn
không cưỡi ngựa vào sân nhà hắn, mà xuống ngựa bên cạnh cổng, ném dây cương cho
một chiến sĩ Hồng quân rồi bước vào nhà.
Hắn gật đầu chào vợ một cách lạnh nhạt rồi
cúi đầu rất thấp chào cụ già mẹ hắn, kính cẩn hôn tay mẹ và ôm hôn thằng con nhỏ.
- Nhưng cha đâu rồi? - Hắn ngồi xuống chiếc
ghế đẩu rồi vừa hỏi vừa đặt thanh gươm vào giữa hai đầu gối.
- Ông ấy ra nhà máy xay rồi. - Mụ già nhìn
thằng con, trả lời và ra lệnh nghiêm khắc. - Bỏ ngay mũ ra, cái thằng phản Chúa
này! Ai lại đội mũ mà ngồi ngay dưới các hình thánh như thế hử? Chao ôi, Yakov ạ,
rồi mày cũng không giữ được cái đầu đâu...
Fomin mỉm cười một cách miễn cưỡng, bỏ chiếc
mũ lông Kuban xuống, nhưng không cởi áo ngoài.
- Sao mày không cởi áo ngoài ra hử?
- Con chỉ tạt vào thăm cả nhà một phút
thôi, vì công việc nhà binh nên chẳng còn có được lức nào nữa.
- Chúng tao biết chán cái công việc nhà
binh của mày rồi... - Mụ già nói bằng một giọng nghiêm khắc để ám chỉ cuộc sống
phóng đãng của thằng con cùng những sự tằng tịu của hắn với những ả ở
Vosenskaia.
Lời ong tiếng ve về các chuyện ấy đã bay về
thôn Rubezenyi từ lâu. Mụ vợ của Fomin sợ hãi đưa mắt nhìn mẹ chồng rồi bỏ ra
chỗ bếp lò. Già trước tuổi, mặt mày nhợt nhạt, nom mụ cứ như gà phải cáo. Mụ muốn
có cái gì để làm chồng vừa ý, lấy lòng chồng và được hưởng dù chỉ một cái nhìn
âu yếm, bèn moi một miếng giẻ trong cái ổ bên dưới cửa bếp lò, rồi quì xuống
khom lưng cọ những mảng bùn đặc sệt bám trên đội ủng của Fomin.
- Anh có đôi ủng tốt quá, anh Yakov ạ. Anh
đi bẩn bẩn là... Em sẽ đánh ngay, đánh thật sạch cho anh! - Mụ lẩm bẩm gần như
không thành tiếng, và cứ cắm đầu lê gối dưới chân chồng.
Từ lâu hắn không còn ăn nằm với mụ nữa và từ
lâu với người đàn bà mà hắn đã từng yêu hồi trai trẻ, hắn không còn có một tình
cảm nào khác ngoài một sự thương thương khinh khinh. Nhưng mụ thì bao giờ cũng
vẫn yêu hắn, vẫn thầm hy vọng rằng một ngày nào đó hắn sẽ quay về với mình, nên
đã tha thứ cho hắn hết thảy. Đã bao năm ròng mụ chăm lo công việc làm ăn trong
nhà, nuôi dạy con cái, cố tìm mọi cách làm vừa lòng mụ mẹ chồng tính tình cổ
quái. Bao nhiêu gánh nặng của công việc làm đồng áng đều đổ cả lên đôi vai gầy
của mụ. Những công việc lao động không sao đảm đương nổi cùng bệnh tật mà mụ
mang vào thân sau khi sinh đứa con thứ hai, đã mỗi năm làm cho sức khỏe của mụ
hao mòn thêm. Người mụ gầy rộc, mặt cắt không còn hột máu. Cái già sồng sộc đến
trước tuổi đã phủ lên cặp má mụ những vết nhăn nhằng nhịt như mạng nhện.
Trong hai con mắt mụ thấy hiện rõ một vẻ
vâng chịu và khiếp hãi thường thấy ở những con vật thông minh trong khi ốm yếu.
Nhưng bản thân mụ không nhận thấy rằng mình già đi nhanh như thế nào và sức khỏe
của mình đã mỗi ngày một suy sụp như thế nào, vì thế mụ vẫn còn đặt hy vọng vào
một điều may mắn nào đó, và trong những buổi gặp mặt hiếm hoi, mụ cứ ngắm thằng
chồng đẹp trai bằng cặp mắt âu yếm sợ sệt đầy thán phục.
Fomin nhìn từ bên trên xuống cái lưng gập lại
một cách thảm hại của vợ, hắn nhìn hai cái xương bả vai gầy gò hằn lên rất rõ
dưới làn áo, nhìn hai bàn tay to bè bè, run run ra sức cọ bùn trên đôi ủng của
mình, và nghĩ thầm: “Nom mĩ miều nhỉ, thật chẳng có gì đáng nói nữa? Thế mà trước
kia có lúc mình đã ngủ với của dịch tả dịch hạch này... Nhưng sao nó già đi nhiều
như thế... Già đến thế này rồi cơ à?”.
- Thôi đừng chùi nữa! Dù sao đi cũng sẽ bẩn
thôi! - Hắn vừa nói giọng bực bội, vừa rút chân ra khỏi hai bàn tay vợ.
Mụ phải cố gắng lắm mới rướn được lưng dậy.
Một ánh hồng hồng hơi ửng lên trên cặp má vàng ệch. Hai con mắt ươn ướt mà mụ
ngước nhìn chồng tràn ngập cả một niềm yêu thương, cả một lòng trung thành như
của một con chó, làm hắn phải quay mặt đi. Hắn hỏi mẹ:
- Thế nhà ta sống ở đây như thế nào hả mẹ?
- Vẫn thế thôi. - Mụ già cau có trả lời.
- Đội trưng thu lương thực đã đến thôn ta
chưa?
- Mãi hôm qua chúng nó mới bỏ đi Hạ
Kripskoi.
- Chúng nó có lấy đi thóc của nhà ta không?
- Có lấy, chúng nó xúc đi bao nhiêu hả,
Davyduska?
Davyduska là thằng bé mười bốn tuổi giống bố
như lột với hai con mắt màu xanh lơ rất xa tinh mũi. Nó trả lời:
- Ông có đứng đấy trong khi họ lấy, ông biết
đấy. Hình như mười túi thì phải.
- À-à à ra vậy! - Fomin đứng dậy, đưa nhanh
mắt nhìn thằng con rồi sửa lại đoạn dây đeo súng. Mặt hắn hơi tái đi khi hắn hỏi.
- Ở nhà có bảo cho chúng biết rằng chúng nó lấy thóc của ai không?
Mụ già khoát tay mỉm cười, nụ cười không khỏi
có một vẻ khoái trá đầy ác ý:
- Về mày chúng nó cũng chẳng biết gì lắm
đâu! Thằng chỉ huy của chúng nó bảo: “Bất luận là ai có thóc lúa thừa cũng đều
phải nộp hết. Dù là Fomin hay là chính chủ tịch khu đi nữa, chúng tôi cũng thu
số thóc thừa!”. Thế là chúng nó bắt đầu sục vào các hòm thóc ngay.
- Mẹ ạ, con sẽ tính sổ với chúng nó. Con sẽ
tính sổ với chúng nó! - Fomin nói âm thầm rồi vội vã từ biệt gia đình để lên đường.
Sau chuyến về thăm nhà, hắn bắt đầu thăm dò
rất thận trọng tình hình tư tưởng các chiến sĩ trong đại đội kỵ binh của hắn,
và không cần vất vả lắm hắn cũng có thể xác định được rằng phần lớn họ đang bất
mãn với chính sách trưng thu lương thực. Vợ con, họ hàng thân thuộc xa gần, đến
thăm họ từ các thôn các trấn, đem đến những câu chuyện về tình hình các đội
viên trưng thu lương thực khám xét, lấy đi hết thóc lúa, chỉ để lại cho đủ gieo
hạt và ăn dùng. Tất cả các chuyện ấy đã dẫn tới tình trạng là cuối tháng Giêng,
trong một cuộc họp toàn doanh trại ở thôn Batki, binh lính trong đại đội kỵ
binh đã công khai tỏ rõ thái độ giữa lúc ấy ủy viên quân sự khu Sakhaev nói
chuyện. Chúng kêu nhao nhao từ trong các hàng:
- Giải tán các đội trưng thu lương thực đi!
- Đã đến lúc phải chấm dứt cái lối vơ vét
thóc lúa rồi!
- Đả đảo chính ủy các đội trưng thu lương
thực!
Để trả lời bọn chúng, các chiến sĩ Hồng
quân thuộc đại đội cảnh vệ quát lên:
- Lũ phản cách mạng!
- Giải tán những thằng chó đẻ này đi!
Cuộc họp kéo dài và diễn ra rất sôi nổi. Một
người trong số vài Đảng viên cộng sản lèo tèo trong doanh trại nói với Fomin giọng
xúc động:
- Đồng chí phải phát biểu đi mới được, đồng
chí Fomin! Đồng chí xem, các chiến sĩ trong đại đội đồng chí đang diễn ra những
tiết mục gì thế?
Một nụ cười chỉ hơi thoáng hiện sau hàng
ria Fomin.
- Nhưng tôi lại là một anh chàng ngoài Đảng,
chúng nó nghe gì tôi đâu?
Rồi hắn lại tiếp tục ngậm tăm và trước khi
cuộc họp kết thúc rất lâu, hắn đã cùng tên tiểu đoàn trưởng Kaparin bỏ ra
ngoài. Trên đường đi Vosenskaia, hai tên đã bàn bạc với nhau về tình hình trước
mắt và chẳng mấy chốc đã ăn giọng. Một tuần sau, tên Kaparin tới chỗ Fomin ở,
nhìn thẳng vào mắt hắn và nói:
- Một là chúng ta phải lập tức bạo động
ngay, hai là sẽ không bao giờ còn có thể bạo động được nữa. Anh Yakov
Efilmovich, anh phải thấy rõ như thế mới được! Phải nắm vững thời cơ trong lúc
này. Hoàn cảnh hiện nay đang rất thuận lợi. Bọn Cô-dắc đang ủng hộ chúng ta.
Anh có uy tín rất lớn trong khu. Tinh thần dân chúng lại tốt không thể tưởng tượng
được. Tại sao anh cứ nín thinh như thế? Anh quyết định ngay đi!
- Việc này thì có gì mà quyết định với
không quyết định? - Fomin thủng thẳng nói tách bạch từng tiếng, hai con mắt cứ
nhìn gườm gườm. - Vấn đề ở đây được giải quyết xong xuôi rồi. Chúng ta chỉ còn
phải vạch ra một kế hoạch, thế nào cho mọi mặt đều không vấp váp gì cả, sao cho
khỏi bị con muỗi nó đốt vào mũi là được. Chúng mình hãy bàn nhau về vấn đề này
đi.
Sự đi lại chơi bời rất đáng nghi giữa Fomin
và Kaparin không khỏi bị chú ý. Vài đảng viên cộng sản trong tiểu đoàn đã bố
trí theo dõi hai tên và đem những điều mình nghi ngờ lên báo cáo với trưởng
phòng chính trị của ủy ban Treka sông Đông Archemev và ủy viên quân sự Sakhaev,
Archemev vừa cười vừa nói:
- Các cậu đúng là chim bị tên sợ cành cây
cong. Thằng Kaparin này vốn là một đứa nhát như cáy, chẳng nhẽ nó lại dám quyết
định gây chuyện gì hay sao? Riêng thằng Fomin thì chúng ta phải để ý mới được.
Từ lâu nó đã có những điều đáng nghi ngờ, nhưng ngay đến thằng Fomin cũng chưa
chắc dám liều mạng làm bừa đâu. Tất cả các chuyện ấy chỉ là lo vớ lo vẩn. - Anh
ta kiên quyết kết luận như vậy.
Nhưng bây giờ mà theo dõi thì đã muộn: hai
kẻ âm mưu đã kịp bàn định xong xuôi. Chúng đã quyết định phát động cuộc phiến
loạn ngày mười hai tháng Ba lúc tám giờ sáng. Chúng ước hẹn với nhau rằng hôm ấy
Fomin sẽ đưa đại đội kỵ binh đi tập ngựa buổi sáng, mang theo tất cả đồ trang bị,
rồi bất thình lình tấn công trung đội súng máy đóng ở ngoại ô thị trấn, chiếm
các khẩu súng máy và khi mọi việc xong xuôi sẽ góp sức với đại đội cảnh vệ “làm
vệ sinh” các cơ quan thuộc khu.
Kaparin vẫn còn nghi ngờ một điều là không
biết tiểu đoàn có hoàn toàn ủng hộ hắn không. Một lần hắn nói cho Fomin biết những
giả thiết của hắn. Fomin chăm chú nghe rồi nói:
- Chỉ cần chiếm cho kỳ được các khẩu súng
máy, sau đó chúng tôi sẽ làm cho tiểu đoàn của anh không còn ho he gì nữa...
Việc theo dõi Fomin và Kaparin được bố trí
rất cẩn thận nhưng không đem lại kết quả gì. Hai tên gặp nhau rất ít và cũng chỉ
trong những trường hợp có công tác. Mãi đến cuối tháng Hai mới có lần đội tuần
tra bắt gặp hai tên đi đêm với nhau ngoài phố. Fomin dắt con ngựa yên cương sẵn
sàng. Kaparin đi bên cạnh. Nghe thấy tiếng hô, Kaparin trả lời: “Người mình
đây!”. Hai tên cùng vào chỗ Kaparin ở. Fomin buộc ngựa vào dãy lan can bên thềm
nhà. Chúng không thắp đèn trong phòng. Đến bốn giờ sáng Fomin bước ra, lên ngựa
về nhà. Đó là tất cả những điều xác định được ủy viên quân sự khu Sakhaev gửi
lên tư lệnh quân đội Quân khu sông Đông một bức điện mật mã báo cáo những điều
mình nghi ngờ đối với Fomin và Kaparin. Vài ngày sau nhận được điện trả lời của
tư lệnh, duyệt y việc cách chức và bắt giữ Fomin và Kaparin.
Hội nghị của ban chấp hành Đảng bộ khu
thông qua quyết nghị: báo cho Fomin biết mệnh lệnh của ủy ban quân sự khu điều
hắn lên Novocherkask chịu sự điều động của tư lệnh quân đội, và bảo hắn trao
quyền chỉ huy đại đội kỵ binh cho đại đội phó của hắn là Obchinhikov; cũng ngay
hôm ấy đại đội kỵ binh được điều đi Kazanskaia với cớ có những toán thổ phỉ xuất
hiện ở đấy và sau đó, đến đêm sẽ bắt giữ những tên âm mưu. Cũng đã quyết định
điều hai đại đội kỵ binh ra ngoài trấn vì lo đại đội này sẽ nổi loạn khi được
tin Fomin bị bắt. Đại đội trưởng đại đội hai của tiểu đoàn cảnh vệ là đảng viên
cộng sản Tokachenko được trao nhiệm vụ báo cho các đảng viên và các trung đội
trưởng biết về khả năng xảy ra bạo động và chuẩn bị cho đại đội của anh cùng
trung đội súng máy hiện đang có mặt trong thị trấn sẵn sàng chiến đấu.
Sáng hôm sau Fomin nhận được mệnh lệnh.
- Chà, cũng chẳng sao, cậu hãy nhận lấy đại
đội, Obchinhikov ạ. Mình sẽ đi Novocherkask. - Hắn nói rất thản nhiên. - Cậu sẽ
xem các giấy tờ sổ sách chứ?
Đại đội phó Obchinhikov là một cán bộ ngoài
Đảng. Anh ta không được ai cho biết trước và cũng chẳng nghi ngờ gì cả, vì thế
cứ chúi đầu vào các sổ sách giấy tờ.
Chờ lúc thuận lợi Fomin viết cho Kaparin một
mẩu giấy: “Hành động ngay hôm nay. Tôi bị cách chức. Hãy sẵn sàng”. Hắn ra
phòng ngoài, trao mẩu giấy cho gã cần vụ của hắn và nói rất khẽ:
- Giấu tờ giấy ấy vào miệng. Cho ngựa đi bước
một. Hiểu chưa? Cho ngựa đi bước một đến chỗ Kaparin. Nếu đang đi mà bị đứa nào
giữ lại thì nuốt ngay mẩu giấy đi. Trao xong tờ giấy cho hắn thì quay ngay về
đây.
Sau khi nhận được mệnh lệnh lên đường tới
thị trấn Kazanskaia, Obchinhikov cho đại đội kỵ binh tập hợp trên quảng trường
nhà thờ để sửa soạn ra đi. Fomin cho con ngựa của hắn liến tới trước mặt
Obchinhikov.
- Cậu cho phép mình nói vài câu từ biệt đại
đội.
- Xin mời anh, nhưng ngăn ngắn thôi nhé, đừng
bắt chúng tôi chờ quá lâu đấy.
Fomin ra trước đại đội, hắn giữ con ngựa
luôn luôn nhảy cỡn, nói với các chiến sĩ:
- Các đồng chí, các đồng chí đã biết rõ
tôi. Các đồng chí biết rằng bao giờ tôi cũng đã chiến đấu vì mục đích gì. Bao
giờ tôi cũng đã đứng bên cạnh các đồng chí. Nhưng bây giờ không thể nhẫn nhục
được nữa, vì họ đang cướp bóc người Cô-dắc, đang cướp bóc dân cày nói chung.
Chính vì thế mà tôi bị cách chức. Còn như họ sẽ làm gì thì tôi chưa biết. Vì thế
tôi muốn nói vài lời từ biệt các đồng chí...
Trong giây lát, những tiếng huyên náo, la
hét trong đại đội làm ngắt lời phát biểu của Fomin. Hắn rướn người trên bàn đạp,
nói giật giọng:
- Nếu anh em muốn thoát khỏi cái cảnh bị cướp
bóc thì hãy tống cổ các đội trưng thu lương thực ra khỏi vùng này, hãy giết những
thằng ủy viên trưng thu lương thực như Murzov, và những thằng chính ủy như
Sakhaev! Chúng nó đã đến vùng sông Đông chúng ta.
Những tiếng ồn ào át cả mấy lời cuối cùng của
Fomin. Hắn chờ đến lúc thật thuận lợi rồi ra lệnh oang oang:
- Thành hàng ba từ bên phải, rẽ sang phải...
tiến!
Đại đội kỵ binh ngoan ngoãn chấp hành khẩu
lệnh. Choáng váng trước tất cả những việc vừa xảy ra, Obchinhikov cho ngựa phi
tới gần Fomin:
- Đồng chí đi đâu đấy, đồng chí Fomin?
Tên kia không quay đầu lại, trả lời giễu cợt:
- Bọn mình đi dạo quanh nhà thờ một vòng...
Mãi đến lúc này ý thức của Obchinhikov mới
nắm được toàn bộ những việc vừa xảy ra trong vài phút ngắn ngủi. Anh ta bèn cho
con ngựa tách rời khỏi đội hình hàng dọc của đại đội. Đi theo anh ta chỉ có chỉ
đạo viên chính trị, phó chỉ đạo viên chính trị và độc một chiến sĩ Hồng quân.
Khi mấy người đã cưỡi ngựa đi khỏi được chừng hai trăm mét, Fomin mới nhận thấy
rằng họ vắng mặt. Hắn bèn quay ngựa lại, quát to:
- Obchinhikov, đứng lại!
Bốn người cho ngựa chuyển từ nước kiệu nhẹ
sang nước kiệu đại. Dưới những vó ngựa, từng đám tuyết đang bắn vung ra bốn
phía.
Fomin ra lệnh:
- Súng sẵn sàng chiến đấu! Bắt lấy
Obchinhikov! Trung đội một! Đuổi theo!
Những phát súng nổ lên một hồi. Chừng mười
sáu tên thuộc trung đội một cho ngựa xông lên đuổi theo. Trong khi đó Fomin
phân những tên còn lại trong đại đội làm hai nhóm: một nhóm do tên trung đội
trưởng trung đội ba chỉ huy được phái đi tước vũ khí trung đội súng máy, còn
nhóm thứ hai thì hắn đích thân chỉ huy tiến tới chỗ đóng quân của đại đội cảnh
vệ ở đầu phía bắc thị trấn, trong các chuồng ngựa giống cũ của trấn.
Nhóm thứ nhất xả súng lên trời và vung gươm
loạn xạ, thúc ngựa phi dọc theo đường phố chính. Bọn phiến loạn chém chết bốn Đảng
viên cộng sản mà chúng gặp trên đường, xông ra ngoài lề thị trấn rồi vội vã dàn
thành đội hình và không hò hét gì cả, lặng lẽ xung phong vào các chiến sĩ Hồng
quân thuộc trung đội súng máy vừa chạy ra khỏi nhà.
Trung đội súng máy đóng trong một ngôi nhà
xây tách rời hẳn ra. Khoảng cách ngôi nhà này và các ngôi nhà gần nhất trong thị
trấn không quá một trăm xa-gien. Gặp phải hỏa lực súng máy bắn thẳng từ trước mặt,
bọn phiến loạn cho ngựa quay ngoặt trở lại. Trong bọn có ba tên chưa kịp phi tới
cái ngõ gần nhất đã trúng đạn ngã lăn từ trên ngựa xuống. Thế là không thể tóm
cổ các chiến sĩ súng máy bằng một đòn bất ngờ được rồi. Bọn phiến loạn cũng
không thử tổ chức một đợt xung phong thứ hai nữa. Tên Trumakov trung đội trưởng
trung đội ba cho nhóm của hắn vào một nơi kín đáo rồi không xuống ngựa, hắn
nhìn ra rất cẩn thận từ sau một căn nhà kho bằng đá và nói:
- Chà chúng nó lại kéo thêm hai khẩu Maxim
nữa. - Nói xong hắn đưa mũ lông lên cái trán đẫm mồ hôi và quay lại nói với bọn
lính. - Quay trở lại đi thôi, anh em! Cứ mặc cho Fomin đến mà tóm cổ bọn súng
máy. Chúng mình có mấy cậu nằm lại trên tuyết rồi, ba à? Hừ, cứ mặc cho chính hắn
thử nếm mùi xem sao!
Ở đầu phía đông thị trấn vừa bắt đầu có tiếng
súng nổ, đại đội trưởng Tokachenko đã nhảy ra khỏi chỗ anh ở. Anh vừa đi vừa mặc
chiếc áo ngoài và chạy nhanh vào doanh trại. Chừng ba chục chiến sĩ Hồng quân
đã có mặt ở gần doanh trại và đã xếp thành hàng dài.
Họ đón đại đội trưởng bằng những câu hỏi đầy
thắc mắc:
- Ai bắn thế?
- Có chuyện gì thế?
Tokachenko không trả lời, cứ nín lặng đứng
vào hàng cùng với các chiến sĩ Hồng quân đã chạy trong trại ra. Gần như cùng
lúc đó, một số Đảng viên là cán bộ của những cơ quan quanh khu cũng chạy tới
doanh trại và đứng vào trong hàng.
Vài phát súng trường vang lên đì đẹt trong
thị trấn. Tại một chỗ nào đó ở vùng ven phía tây thị trấn có một tiếng lựu đạn
ném tay nó rất to. Tokachenko trông thấy chừng năm chục người cưỡi ngựa phi về
hướng doanh trại với những thanh gươm tuốt trần bèn từ từ rút khẩu Nagan khỏi
bao súng. Anh chưa kịp ra lệnh thì những tiếng nói chuyện trong hàng đã lập tức
im bặt và các chiến sĩ Hồng quân đã cầm những cây súng trường trong tư thế sẵn
sàng.
- Nhưng quân ta đấy mà! Nhìn mà xem, đồng
chí tiểu đoàn trưởng Kaparin của chúng ta kia kìa? - Một chiến sĩ Hồng quân kêu
lên.
Đám kỵ binh xông từ trong dãy phố ra bỗng nằm
rạp cả xuống cổ ngựa như theo một hiệu lệnh và thúc ngựa xông tới doanh trại.
- Không cho chúng nó vào! - Tokachenko giật
giọng quát to.
Một loạt đạn nổ vang, át cả tiếng
Tokachenko. Cách chỗ các chiến sĩ Hồng quân đang xiết chặt hàng ngũ chừng một
trăm bước, bốn tên cưỡi ngựa đã ngã lộn xuống từ trên lưng ngựa, số còn lại hỗn
loạn phi tản ra và quay lộn trở lại. Một tên có lẽ chỉ bị thương nhẹ, ngã từ
trên yên xuống nhưng vẫn không chịu để dây cương rời khỏi tay.
Hắn bị con ngựa đang phi nước đại lôi đi chừng
mười xa-gien, nhưng sau lại nhảy chồm lên đứng dậy được, nắm được bàn đạp và
đuôi yên rồi chỉ loáng một cái đã lại ngồi trên lưng ngựa lúc nào không biết. Hắn
hung hãn giật mạnh dây cương và ngay trong lúc con ngựa đang phi như bay, bắt
nó phải rẽ ngoặt sang bên cạnh và lẩn vào trong cái ngõ gần nhất.
Sau khi đuổi theo Obchinhikov không có kết
quả, bọn kỵ binh thuộc trung đội một quay về thị trấn. Việc tìm kiếm chính ủy
Sakhaev cũng chẳng đi đến đâu. Đến căn nhà vắng tanh của ủy ban quân sự cũng
như chỗ ở của Sakhaev đều không tìm ra anh ta. Thì ra vừa nghe thấy tiếng súng
anh ta đã lao đầu ra sông Đông, vượt qua băng chạy vào rừng, rồi từ đó tới thẳng
thôn Batki và ngày hôm sau đã có mặt ở thị trấn Ust-Khopeskaia, cách Vosenskaia
năm mươi véc-xta.
Phần lớn số lãnh đạo đã kịp thời lẩn trốn.
Nhưng đi lùng kiếm họ thì không phải không nguy hiểm vì các chiến sĩ Hồng quân
thuộc trung đội súng máy đã đem những khẩu trung liên tới đặt ở trung tâm thị
trấn và dùng hỏa lực kiểm soát được tất cả các dãy phố thông tới quảng trường
chính.
Bọn kỵ binh ngừng các việc lùng sục, kéo xuống
sông Đông, phi nước đại tới bãi nhà thờ, chỗ bắt đầu cuộc đuổi rượt Obchinhikov
vừa nãy. Chẳng mấy chốc tất cả những tên theo Fomin đều tới tụ tập ở đấy. Chúng
lại xếp thành hàng ngũ. Fomin ra lệnh đặt cảnh giới, số lính còn lại được phân
tán về các chỗ ở, nhưng ngựa không được tháo yên cương.
Fomin, Kaparin và mấy gã chỉ huy trung đội
kéo nhau ra ở riêng trong một căn nhà nhỏ ở bên lề thị trấn.
- Hoàn toàn thất bại rồi! - Kaparin ngồi phịch
xuống chiếc ghế dài một cách bất lực rồi kêu lên đầy vẻ tuyệt vọng.
- Phải, nếu không chiếm được thị trấn thì
chúng mình không thể nào bám lại ở đây được đâu. - Fomin khẽ nói.
- Anh Yakov Efimovich ạ, phải xông xáo khắp
trong khu thôi. Bây giờ chúng mình run sợ thì sẽ được cái gì? Dù sao chưa đến lức
phải chết thì chúng mình chưa chết đâu. Chúng mình phát động bà con Cô-dắc nổi
lên rồi thị trấn sẽ về tay chúng mình. - Trumakov đề nghị.
Fomin im lặng nhìn hắn rồi quay lại nói với
Kaparin:
- Thế nào quan lớn, quan lớn mất tinh thần
rồi à? Thôi chùi nước dãi đi! Đã phóng lao thì phải theo lao! Đã cùng nhau bắt
tay vào việc rồi thì phải cùng theo đuổi kỳ xong... Theo anh thì thế nào: rút
khỏi thị trấn hay còn thử thêm lần nữa?
Trumakov gạt phắt đi:
- Để những thằng khác muốn thử thì thử! Thằng
này sẽ không lao đầu vào miệng súng đâu. Làm cái trò ấy sẽ chẳng được tích sự
gì cả.
- Tôi không hỏi cậu, im mồm đi! - Fomin lườm
Trumakov một cái, tên kia bèn đưa mắt nhìn xuống đất.
Kaparin trầm ngâm một lát rồi nói:
- Phải, tất nhiên bây giờ mà thử một lần nữa
thì chẳng có nghĩa lý gì cả. Chúng nó chiếm được ưu thế về vũ khí, nắm được tới
mười bốn khẩu súng máy, còn chúng ta chẳng có khẩu nào. Mà quân số bên chúng nó
cũng đông hơn... Chúng ta đành phải bỏ đi rồi tổ chức anh em Cô-dắc bạo động
thôi. Và khi nào chúng nó điều được lực lượng tăng viện tới đây thì toàn khu đã
bị quân khởi nghĩa chiếm rồi. Hy vọng duy nhất là làm được như thế. Chỉ còn con
đựờng ấy thôi!
Fomin nín lặng giờ lâu rồi nói:
- Thôi được chúng ta đành phải quyết định
như thế vậy. Các ông trung đội trưởng. Các ông lập tức kiểm tra vũ khí đạn dược,
đếm xem mỗi anh em còn bao nhiêu đạn. Một mệnh lệnh phải chấp hành thật nghiêm
là không được bắn phí một viên nào. Đứa nào vi phạm đầu tiên sẽ bị tôi tự tay
chém chết. Các ông hãy truyền đạt lại cho các chiến sĩ biết rõ như thế. - Hắn lặng
đi một lát rồi đấm nắm tay to lù lù xuống bàn. - Chà, tổ cha những khẩu súng
máy! Mà tất cả cũng chỉ tại cậu, Trumakov! Dù chỉ cướp được chừng bốn khẩu súng
cũng hay biết mấy! Tất nhiên bây giờ chúng nó sẽ tống cổ chúng ta ra khỏi thị
trấn... Thôi giải tán! Nếu không bị chúng nó đánh bật ra thì chúng ta sẽ ngủ lại
đêm trong thị trấn, trời rạng sẽ xuất phát, chúng ta sẽ tiến quân qua khắp trấn...
Đêm hôm ấy trôi qua một cách yên tĩnh. Một
đầu thị trấn Vosenskaia thuộc về những tên nổi loạn trong đại đội kỵ binh, còn
đầu kia nằm trong tay đại đội cảnh vệ với những đảng viên cộng sản và đoàn viên
thanh niên đến sáp nhập thêm. Hai bên chỉ ngăn cách bởi hai đoạn đường phố
nhưng chẳng bên nào đánh liều mở một cuộc tấn công ban đêm.
Sáng hôm sau đại đội kỵ binh phiến loạn
không chiến đấu gì cả, rời bỏ thị trấn và kéo đi về hướng đông nam.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét