Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VII
19
Những đám mây đen phủ kín bầu trời. Mưa rơi
lăn tăn như rắc nước qua cái rây. Lớp cỏ non mới mọc sau vụ cắt cỏ, những bụi
râm, những đám mận dại mọc rải rác trên đồng cỏ đều mang những ánh nhấp nhoáng.
Vì phải ra đi quá sớm nên Prokho hết sức buồn
bực. Hắn cứ ngậm tăm trên lưng ngựa, suốt chặng đường chẳng nói với Grigori câu
nào. Khi đi quá thôn Xevaxchianovsky, hai người gặp ba gã Cô-dắc cưỡi ngựa.
Chúng dùng gót ủng thúc ba con ngựa chạy song song và chuyện trò sôi nổi. Trong
bọn có một gã có tuổi, râu ngô, mặc áo choàng kiểu nông dân may bằng loại dạ
màu xám nhà dệt lấy. Từ xa gã đã nhận ra Grigori bèn nói to với hai bạn đồng
hành: “Nhưng anh em ạ, Melekhov đấy mà!”. Và khi tới ngang với chàng, gã ghìm
con ngựa to lớn màu hạt dẻ.
- Chào anh, anh Grigori Panteleevich! - Gã
chào Grigori.
- Chào anh! - Grigori vừa chào lại vừa cố
moi óc nhớ lại xem mình đã gặp gã Cô-dắc râu ngô, mặt mũi âm thầm này ở đâu rồi
nhưng không nhớ ra được.
Xem ra tên này mới được thăng cấp chuẩn úy
chưa bao lâu, vì thế để khỏi bị coi là một thằng Cô-dắc binh bét, gã đã đính
ngay hai cái lon mới toanh lên áo choàng.
- Anh không nhận ra à?
Gã vừa hỏi vừa cho ngựa đi sát tới nơi và
chìa một bàn tay rộng bè bè, mọc đầy lông đỏ như lửa, hơi gã thở ra nồng nặc
mùi rượu nặng. Một vẻ tự mãn ngu xuẩn làm nở nang mặt mày tên chuẩn úy mới ra
lò, cặp mắt ti hí màu xanh da trời long lanh, môi gã dành ra trong một nụ cười
dưới hàng ria hung hung.
Vẻ dơ dáng dại hình của tên sĩ quan mặc áo
choàng nông dân này bỗng làm Grigori thấy vui vui. Chàng không giấu vẻ châm biếm,
trả lời:
- Không nhận ra thật. Đúng là mình đã gặp cậu
từ hồi cậu còn là lính trơn... Cậu được thăng cấp chuẩn úy mới gần đây phải
không?
- Anh đoán một cái là đúng ngay! Tôi mới được
đề bạt một tuần nay thôi. Tôi đã được gặp anh tại Bộ tư lệnh của Kudinov ấy mà,
hình như trước ngày Lễ Báo thì phải. Hôm ấy anh đã cứu tôi thoát một tai nạn,
anh cố nhớ lại xem nào? Này, Tơrifon! Các cậu cứ cho ngựa đi từ từ, mình sẽ đuổi
theo! - Tên râu xồm kêu to với hai gã Cô-dắc đang đứng chờ gần đấy.
Cuối cùng Grigori đã nhớ ra một cách rất vất
vả trường hợp trong đó chàng đã gặp gã chuẩn uý râu ngô này, rồi chàng nhớ ra cả
cái biệt hiệu của gã là “Hai xu” lẫn những lời Kudinov nhận xét về gã: “Cái thằng
đáng nguyền rủa, nó bắn chẳng bao giờ trượt phát nào đâu! Nó dùng súng trường hạ
được cả những con thỏ đang chạy, chiến đấu thì liều lĩnh táo bạo, trinh sát
cũng cừ, nhưng trí khôn chỉ bằng đứa con nít”. Hồi bạo động, “Hai xu” chỉ huy một
đại đội, gã đã làm không biết một việc gì sai trái, vì thế Kudinov định trị tội
gã, nhưng nhờ có Grigori bênh vực nên “Hai xu” được tha tội và vẫn được giữ chức
đại đội trưởng.
- Cậu từ mặt trận trở về đấy à? - Grigori hỏi.
- Đúng thế đấy, tôi đã nhận phép ra đi từ một
chỗ gần Novokhovpecsk. Tôi đã đi vòng một quãng nhỏ, chừng một trăm rưởi
vec-xta để tạt qua Slasevskaia, vì ở đấy tôi có vài người họ hàng. Anh Grigori
Pantelevich ạ, ai làm ơn cho tôi thì tôi nhớ! Anh làm ơn đừng từ chối nhé, tôi
muốn thết anh một chầu, có được không? Tôi có mang trong túi dết hai chai rượu
nguyên chất, chúng ta đem ra uống cho hết ngay bây giờ nhé!
Grigori dứt khoát từ chối không uống, nhưng
khi gã kia đưa biếu chàng một chai thì chàng nhận.
- Tình hình ở ngoài ấy quả là hay! Anh em
Cô-dắc cũng như các sĩ quan tha hồ nhét đầy túi! - “Hai xu” kể, giọng khoe
khoang. - Tôi cũng có mặt ở Balasov. Sau khi đánh chiếm được, việc đầu tiên của
chúng tôi là xông thẳng ra đường sắt, ở đấy có cơ man nào đoàn xe, tất cả các
tuyến đường đều tắc hết. Toa thì đường, toa thì quần áo quân đội, toa thì đủ mọi
thứ đồ dùng. Anh em Cô-dắc có cậu cuỗm tới bốn mươi bộ quần áo! Sau đó mới đi
hành bọn Do Thái, được một mẻ cười! Trong nửa đại đội do tôi chỉ huy có một thằng
nhanh tay nhanh chân lấy được của bọn Do Thái mười tám chiếc đồng hồ bỏ túi
trong số đó có mười chiếc bằng vàng. Cái thằng chó đẻ, nó đeo loằng ngoằng trước
ngực, nom cứ như một thằng lái buôn giàu bậc nhất ấy! Còn nhẫn vàng nhẫn ngọc của
nó thì không đếm sao cho xuể! Mỗi ngón tay đến hai ba cái...
Grigori chỉ mấy cái túi yên căng phềnh của
“Hai xu” và hỏi:
- Thế cậu có những cái gì đây?
- Đấy ấy à, đủ mọi thứ lủng củng lỉnh kỉnh.
- Cậu cũng cướp à?
- Chà, sao anh lại bảo là cướp... Không phải
là cướp mà là lấy một cách hợp pháp đấy. Lão trung đoàn trưởng trung đoàn chúng
tôi đã bảo: “Các anh hãy chiếm lấy thành phố này, rồi trong hai ngày hai đêm,
các anh sẽ tùy ý muốn làm gì thì làm”. Thế thì chẳng nhẽ tôi lại kém những thằng
khác hay sao? Tôi đã lấy những của công, những thứ gì thuận tay lấy được...
Chúng nó còn làm những chuyện tồi tệ hơn ấy chứ.
- Lính tráng thế này thì cừ thật! - Grigori
nhìn gã chuẩn úy hám cướp bóc một cách kinh tởm và nói - Những thằng như cậu
thì đừng chiến đấu làm gì, cứ lang thang trên các nẻo đường, ngồi rình dưới các
gầm cầu còn hơn! Chúng nó đã biến chiến tranh thành một trò ăn cướp rồi! Song
như thế cậu tưởng rằng sẽ không có ngày người ta lột da các cậu và thằng đại tá
của các cậu đấy phỏng?
- Nhưng tại sao lại thế?
- Chính là vì thế đấy!
- Vậy thì ai có thể lột da được?
- Ai có cấp bậc cao hơn.
“Hai xu” mỉm một nụ cười châm biếm, nói:
- Nhưng họ thì cũng cá mè một lứa! Có điều
chúng tôi chỉ mang trong túi dết và trên từng chiếc xe bò, còn họ thì chở đi từng
đoàn.
- Thế cậu đã chính mắt trông thấy à?
- Chính mắt trông thấy! Tôi đã đích thân phải
áp tải một đoàn xe như thế đến Yarugienskaian đấy. Đầy một chiếc xe tải toàn
bát đĩa bằng bạc, đồng hồ, cùi dìa... Có những tay sĩ quan nào đó ập đến hỏi:
“Chúng mày chở gì thế? Nào, mở ra xem!”. Tôi bèn nói đây là tài sản riêng của
tướng quân gì đó, họ mới chịu bỏ đi tay không.
- Nhưng là tướng nào thế? - Grigori nheo mắt
hỏi và gióng đi gióng lại dây cương một cách nóng nảy.
“Hai xu” mỉm cười với vẻ mặt rất láu cá, trả
lời:
- Tôi đã quên béng cái họ của ông ta rồi...
không biết là gì nhỉ, cầu Chúa giúp cho tôi có trí nhớ. Không, quên khuấy đi mất
rồi, chẳng làm thế nào nhớ được nữa? Nhưng anh chửi mắng cũng hoài công vô ích
thôi, anh Grigori Pantelevich ạ. Tôi nói thật đấy, tất cả mọi người đều làm như
thế! Trong đám chúng nó, tôi cũng chỉ như con cừu non giữa một đàn sói mà thôi!
Tôi chỉ lấy một cách nhẹ nhàng, còn những thằng khác thì lột trần con nhà người
ta ngay giữa phố, hiếp tróc bừa bãi bọn đàn bà Do Thái! Tôi thì không làm những
trò như thế đâu, tôi đã có con vợ chính thức của tôi rồi, mà đàn bà dễ có mấy
tay: đúng là một con ngựa giống chứ không phải là một mụ đàn bà nữa. Không,
không, anh bực mình với tôi là không đúng đâu. Nhưng hượm đã nào, anh đi đâu thế?
Grigori gật đầu chào, chia tay một cách
lãnh đạm với “Hai xu” và bảo Prokho:
- Theo mình! - Nói xong chàng thúc ngựa chạy
nước kiệu.
Trên đường, hai người gặp mỗi lúc một nhiều
những gã Cô-dắc về nghỉ phép, khi thì từng tên lẻ tẻ, khi thì từng đám. Nhiều
khi còn gặp những chiếc xe ngựa. Các thứ chở trên xe được che bằng vải bạt hoặc
vải đay, chằng buộc rất cẩn thận. Phía sau những chiếc xe có những gã Cô-dắc kiễng
chân trên bàn đạp, cho ngựa chạy nước kiệu. Chúng mặc áo quân phục cổ chui mùa
hè mới toanh, quần màu cứt ngựa của Hồng quân. Mặt của bọn Cô-dắc đều đỏ ửng và
đầy bụi, nom rất hoạt bát vui vẻ, nhưng vừa trông thấy Grigori, chúng đều cố
tránh mặt cho nhanh. Như theo một hiệu lệnh, chúng đưa tay lên lưỡi trai, lặng
lẽ đi qua và chỉ tiếp tục chuyện trò khi đã đi quá một khoảng xa.
- Các ngài lái buôn đang đi đấy! - Nhìn thấy
từ xa những tên cưỡi ngựa đang áp tải những xe chở đồ cướp bóc, Prokho nói giọng
châm biếm.
Tuy nhiên không phải tất cả những tên về
nghỉ phép đều thồ chiến lợi phẩm. Khi tới một thôn, Grigori cho ngựa dừng lại uống
nước bên cạnh một cái giếng và nghe thấy những tiếng hát vẳng tới từ sân nhà cạnh
đấy. Nghe những giọng hát rất hay, trong như giọng những thằng con trai thì có
thể biết rằng mấy tên Cô-dắc đang hát đều còn trẻ.
- Có lẽ chúng nó đang tiễn một thằng ra
lính. - Prokho vừa kéo một thùng nước giếng vừa nói.
Hôm qua hắn mới uống hết một chai, bây giờ
mà được thêm tí tửu cho giã rượu thì cũng chẳng có gì đáng phản đối, vì thế sau
khi vội vã cho hai con ngựa uống nước, hắn mỉm cười tán Grigori:
- Thế nào, anh Pantelevich, chúng ta tạt
vào đấy một lát nhá? May ra trong bữa tiệc tiễn biệt, họ cũng dành cho chúng ta
vài chén đấy! Nhà này tuy lợp lau nhưng xem ra cũng có của ăn của để.
Grigori đồng ý tạt sang xem người ta đưa tiễn
cái thằng “cỏ tơ” đó ra sao. Chàng cùng với Prokho buộc ngựa lên hàng rào rồi
bước vào trong sân. Bốn con ngựa đóng sẵn yên cương đứng bên những cái máng ăn
hình tròn dưới hiên nhà kho. Từ trong nhà thóc bước ra một thằng thiếu niên với
một chiếc thùng đong thóc bằng sắt tây đựng yến mạch đầy đến ngọn. Nó đưa nhanh
mắt nhìn Grigori rồi đi tới chỗ mấy con ngựa đang hí. Tiếng hát đưa ra từ trong
một góc nhà. Một giọng nam cao run run cất lên cao vút.
Trên con đường hẹp
Chưa từng ai qua...
Một giọng trầm khê đặc vì khói thuốc nhắc lại
mấy tiếng cuối cùng, nhập vào bè nam cao, sau đó còn hòa thêm vài bè mới rất ăn
giọng, rồi bài hát cứ thế tuôn ra cuồn cuộn, trang nghiêm, thoải mái và âu sầu.
Grigori không muốn sự có mặt của mình làm ngừng tiếng hát, bèn kéo tay áo
Prokho, khẽ nói:
- Hãy hượm đã, cậu đừng ló mặt ra vội, để
chúng nó hát hết bài đã.
- Đây không phải là một cuộc tiễn đưa đâu.
Những thằng ở trấn Elanskaia thường hát như thế này đấy. Chúng nó hay hát những
bài thế này. Cái bọn quỷ sứ, chúng nó hát cừ thật. - Prokho trả lời, giọng trầm
trồ, rồi bực tức nhổ toẹt một bãi nước bọt, xem ra mong đợi về một chầu nhậu nhẹt
đã tan ra mây khói.
Giọng nam cao âu yếm kể nốt về số phận của
gã Cô-dắc gặp chuyện rủi ro trong chiến đấu:
Chân người vó ngựa không in vết bao giờ
Một ngày kia có con ngựa đẹp,
Yên Trec-ket lệch bên sườn,
Tai bên phải lủng lẳng dây da,
Chân vướng cương tơ,
Cố đuổi theo trung đoàn Cô-dắc
Chàng trai trẻ Cô-dắc sông Đông
Chạy phía sau gọi con ngựa chiến:
“Hãy chờ ta, ơ này nghĩa mã,
Đừng bỏ ta đơn độc một thân.
Vì thiếu ngươi,
Ta thoát sao bọn Trecnhia hung ác...
Mê hồn vì giọng hát, Grigori cứ đứng tựa
lưng vào chỗ nền nhà quét vôi trắng, không nghe thấy cả tiếng ngựa hí lẫn tiếng
chiếc xe tải chạy lạch xạch trong ngõ...
Sau khi hát xong bài, từ trong góc thềm
nhà, một gã húng hắng ho và nói:
- Không phải là hát mà là rút trong họng ra
đấy! Thôi nhé, chúng tôi có thể hát được như thế nào thì đã hát rồi. Nhưng các
bà mẹ ạ, các mẹ cũng cho anh em con nhà lính chút gì để ăn đường chứ. Có Chúa cứu
vớt, chúng tôi đã được ăn uống no nê nhưng để đi đường thì chưa có chút thức ăn
gì mang theo...
Grigori bừng tỉnh sau những phút trầm tư,
chàng bước ra tới chỗ đang đứng. Bốn gã thanh niên Cô-dắc ngồi trên bậc thềm thấp
nhất.
Một đám đông vây quanh họ vòng trong vòng
ngoài, toàn là đàn bà, bà già, con nít ở các nhà hàng xóm chạy sang. Đám thính
giả nữ sụt sịt hỉ mũi kéo góc khăn bịt đầu lau nước mắt. Trong đám có một bà
già cao lớn, mắt đen, trên khuôn mặt héo hon vẫn giữ được những nét của vẻ đẹp
trang nghiêm trên những hình thánh. Khi Grigori bước tới gần thềm nhà, bà già
kéo dài giọng nói:
- Các cháu yêu quý của bác! Các cháu hát
hay quá, nhưng nghe sao mà thương tâm thế? Và có lẽ mỗi cháu đều có một bà mẹ
đang khóc hết nước mắt mỗi khi nghĩ rằng thằng con mình sẽ phải chết ngoài mặt
trận... - Thấy Grigori chào mình, bà bỗng nhiên long lanh cặp mắt có hai lòng
trắng vàng ệch, nói giọng căm giận. - Còn quan lớn, quan lớn đem những đóa hoa
như thế này đến chỗ chết hay sao? Bắt chúng nó phải chết trong chiến trận à?
- Bà cụ ạ, chính chúng tôi cũng đang bị họ
đưa đến chỗ chết đấy. - Grigori trả lời với vẻ mặt âm thầm.
Thấy có một sĩ quan lạ mặt bước tới, mấy gã
Cô-dắc luống cuống vội vã đứng dậy. Chúng đưa chân đẩy mấy cái đĩa đựng những
thức ăn còn lại trên bậc thềm, sửa lại áo quân phục, dây đeo súng trường và dây
lưng da. Trong khi hát, ngay đến khẩu súng trên vai chúng cũng không hạ xuống.
Gã nhiều tuổi nhất nom mặt không quá hai mươi nhăm.
- Ở đâu thế? - Grigori vừa hỏi vừa nhìn những
khuôn mặt non trẻ và tươi tắn của mấy tên lính.
- Chúng tôi đi từ đơn vị... - Một gã mũi hếch,
có hai con mắt hay cười ngập ngừng trả lời.
- Tôi muốn hỏi các cậu quê ở đâu, là người
trấn nào? Không phải là dân vùng này phải không?
- Bẩm quan lớn, chúng tôi ở trấn Elanskaia,
chúng tôi về nghỉ phép.
Grigori nghe giọng nói nhận ra gã đi bè
chính bèn mỉm cười hỏi:
- Cậu đi bè chính đấy à?
- Vâng.
- Được, giọng của cậu tốt đấy! Nhưng có
chuyện gì mà các cậu hát thế? Hay có điều gì vui chăng? Coi mặt các cậu thì chẳng
thấy gì là vừa có tí tửu.
Trong bọn có một gã cao lớn, tóc màu hạt dẻ
nhạt với một món rủ xuống trước trán bụi bám trắng phếch, nom rất ngang tàng.
Hai gò má ngăm ngăm đỏ bừng lên, gã liếc nhìn mấy bà già, mỉm cười ngượng ngiụ
rồi miễn cưỡng trả lởi:
- Kiếm đâu ra điều gì vui bây giờ? Chúng
tôi hát vì cùng khốn đây thôi! Đúng đấy, chỉ để có thêm ít chất tươi. Ở vùng
này người ta cho ăn cũng không khá lắm, chỉ cho được mẩu bánh mì là hết. Vì thế
chúng tôi đã nghĩ ra cái trò đi hát. Hễ chúng tôi hát là các bà phụ nữ kéo đến
nghe. Chúng tôi chọn hát một bài buồn thảm nào đó, thế là các bà ấy mủi lòng
đem đến cho, người thì miếng mỡ chài, người thì một bình sữa hay thứ gì khác có
thể ăn được... Thưa ngài trung úy, chúng tôi thì đại loại cũng như các ông cố đạo
ấy thôi, hát xong ai quyên thứ gì thì nhận thứ ấy! - Gã đi bè chính nháy mắt với
các bạn gã, hai con mắt hay cười nheo lại trong nụ cười.
Một gã Cô-dắc rút trong túi ngực ra một mẩu
giấy nhớp nhúa, chìa cho Grigori.
- Đây là giấy nghỉ phép của chúng tôi.
- Tôi cần gì đến nó?
- Biết đâu ngài chẳng có điều nghi ngờ, mà
chúng tôi thì không phải là những thằng đào ngũ...
- Bao giờ chạm trán với đội thanh tiễu thì
cậu sẽ đưa cho chúng nó xem. - Grigori nói có vẻ bực bội, nhưng trước khi bỏ
đi, chàng vẫn khuyên. - Các cậu nên chờ đến đêm hãy đi, ban ngày thì có thể kiếm
một chỗ nào mà nghỉ ngơi. Mảnh giấy của các cậu không đủ đảm bảo đâu, đừng đem
giấy này mà chạm trán với chúng nó... Không có dấu à?
- Đại đội chúng tôi không có con dấu.
- Thôi nếu các cậu không muốn nằm dưới cái
que thông nòng của bọn Kalmys thì hãy nghe lời tôi khuyên!
Khi ra khỏi cái thôn chừng ba vec-xta, chỉ
còn chưa tới trăm rưỡi xa-gien là đến một cánh rừng nho mọc sát bên đường cái,
Grigori lại thấy hai người cưỡi ngựa từ trước mặt tới. Hai người ấy dùng ngựa một
phút, nhìn ngang nhìn ngửa rồi rẽ ngoặt vào trong rừng.
- Hai thằng này lại không có giấy má gì
đây, - Prokho nhận định. - Anh có trông thấy chúng nó chuồn vào rừng như thế
nào không? Ban ngày ban mặt, ma quỷ nào dẫn lối đưa đường chúng nó vào đấy làm
gì?
Còn có thêm một số người khác vừa thoáng thấy
Grigori và Prokho đã tránh khỏi đường cái, vội vã lẩn trốn ngay. Một tên bộ
binh Cô-dắc đã có tuổi lén lút chuồn về nhà, lẩn vào trong đám hướng dương, nấp
sau một bờ đất như con thỏ. Trong khi cưỡi ngựa qua chỗ hắn núp, Prokho rướn
người trên bàn đạp, quát to:
- Này, anh bạn đồng hương, trốn tồi quá đấy!
Kín được cái đầu thì lại hở cái đít! - Rồi bỗng nhiên hắn vờ làm vẻ hung dữ hô
to: - Này, bò ra ngay đây! Trình giấy tờ ngay!
Gã Cô-dắc kia nhảy chồm dậy, khom lưng chạy
vào trong đám hướng dương. Prokho cười phá lên như nắc nẻ và còn định thúc ngựa
đuổi theo, nhưng Grigori đã ngăn hắn lại:
- Đừng làm trò khỉ nữa! Mặc cho quỷ dữ bắt
nó đi, như thế cũng đã đủ làm nó chạy đứt hơi rồi. Thêm chút nữa thì nó có thể
sợ đến chết được đấy...
- Anh nghĩ thế nào vậy? Thằng này thì lùa
chó săn cũng không đuổi kịp được đâu. Bây giờ nó sẽ quàng chân lên cổ chạy một
mạch hàng chục vec-xta cho mà xem! Tôi cũng lấy làm lạ không hiểu trong những
lúc như thế này con người làm thế nào mà chạy nhanh được như thế.
Nói chung Prokho có ý không đồng tình với
những tên đào ngũ. Hắn nói:
- Chúng nó bỏ trốn đúng là thành đàn thành
lũ. Cứ như bị dốc tuột từ trong túi ra ấy! Anh Pantelevich ạ, cẩn thận kẻo
không bao lâu nữa sẽ chỉ còn có anh và tôi giữ mặt trận thôi.
Grigori càng ra tới gần mặt trận thì cái
quang cảnh tan rã ghê gớm của Quân đội sông Đông càng mở rộng trước mắt chàng.
Quá trình tan rã này đã bắt đầu ngay từ lúc quân đội này vừa được bổ sung bằng
quân phiến loạn đang dành được những thắng lợi lớn nhất trên Mặt trận miền Bắc.
Ngay từ hồi ấy, các đơn vị của nó đã không những không có khả năng chuyển sang
mở một đợt tấn công có tính chất quyết định, mà bản thân chúng còn không thể
đương đầu với một trận tấn công lớn.
Trong các thôn và các trấn có những đội dự
bị gần mặt trận nhất đóng giữ, bọn sĩ quan rượu chè bí tỉ suốt đêm ngày; các
đoàn xe vận tải nối đủ các loại đều đầy ních những của cướp bóc chưa kịp chuyển
về hậu phương; các đơn vị không còn giữ được tới hơn sáu mươi phần trăm quân số;
binh lính Cô-dắc tự động bỏ về nhà và các đội thanh tiễu gồm toàn lính Kalmys sục
sạo trên đồng cỏ không đủ sức ngăn chặn một làn sóng đào ngũ có tính chất quần
chúng như thế. Trong các thôn mà chúng chiếm được ở tỉnh Saratov, quân Cô-dắc
hành động như những kẻ chinh phục trên lãnh thổ nước ngoài: chúng cướp bóc dân
chúng, hiếp dâm đàn bà, đốt phá các kho dự trữ thóc lúa, giết gia súc. Lực lượng
bổ sung cho quân đội gồm những thằng miệng còn hơi sữa và những lão già ở lứa
tuổi năm mươi. Trong các đội đang tiến quân có những lời nói toạc móng heo là
không muốn chiến đấu. Còn trong các đơn vị đang bị điều về hướng Voronez thì
lính Cô-dắc công nhiên không phục tùng mệnh lệnh của bọn sĩ quan. Có những tin
đồn rằng tại các vị trí trên tuyến đầu, ngày càng có nhiều trường hợp giết sĩ
quan.
Mãi đến lúc trời hoàng hôn, Grigori mới dừng
lại để nghỉ đêm tại một làng nhỏ không còn xa Balasov lắm. Đại đội dự bị độc lập
số Bốn gồm toàn những tên Cô-dắc thuộc khóa già nua và đại đội công binh của
trung đoàn Taganrog đã chiếm tất cả các nhà dân trong làng. Grigori phải sục rất
lâu để kiếm chỗ nghỉ đêm. Kể ra thì cũng có thể qua một đêm ở ngoài đồng như
hai người vẫn thường làm, nhưng đến đêm trời sẽ mưa mà Prokho lại đang run như
cầy sấy trong một cơn sốt rét định kỳ; vì thế cần phải tìm được một nơi nào có
mái che hẳn hoi mà chờ sáng. Trên con đường vào thôn, gần một ngôi nhà lớn xung
quanh trồng toàn tiêu huyền có một chiếc ô tô thiết giáp bị đạn pháo bắn hỏng.
Lúc cưỡi ngựa qua, Grigori đọc được một khẩu hiệu chưa bị sơn lấp đi trên cái
thành xe sơn xanh lá cây: “Giết hết bọn Trắng khốn khiếp!” và bên dưới ghi:
“Hung thần”. Vài con ngựa thở phì phì trong sân quanh những cọc buộc ngựa, vẳng
ra tiếng người nói lao xao. Một đống lửa cháy bập bùng trong mảnh vườn sau nhà,
khói bị gió tãi ra trên những ngọn cây xanh: ánh lửa chiếu sáng hình những tên
Cô-dắc đi lại lăng xăng quanh đống lửa. Gió lùa từ đống củi ra mùi rơm nóng và
mùi lông lợn cháy.
Grigori xuống ngựa, bước vào trong nhà.
- Ai là chủ nhà này đây? - Chàng vừa hỏi vừa
bước vào một căn phòng thấp lụp sụp đã chật ních những người.
- Tôi. Nhưng ngài cần gì thế? - Một người
mu-gích không cao lớn lắm đang đứng tựa lưng vào bếp lò đưa mắt nhìn Grigori và
trả lời, nhưng vẫn không động đậy gì cả.
- Ông cho chúng tôi nghỉ đêm ở nhà ta nhé.
Chúng tôi có hai người.
- Ngay bây giờ chúng tôi ở đây đã bị lèn
như cá hộp rồi còn gì. - Một gã Cô-dắc có tuổi nằm trên chiếc ghế dài làu bàu
có vẻ bực mình.
- Tôi thì không khó khăn gì đâu, nhưng nhà
tôi đã chật như nêm rồi - Người chủ nhà nói như muốn van xin.
- Chúng tôi nghỉ qua quít thế nào cũng được
thôi. Chẳng nhẽ chúng tôi phải qua đêm nay dưới trời mưa hay sao? - Grigori cố
nài.- Cậu liên lạc của tôi lại đang ốm.
Gã Cô-dắc nằm trên chiếc ghế dài è è trong
họng, thõng hai chân xuống đất, đưa mắt nhìn Grigori và nói bằng một giọng đã đổi
khác.
- Thưa quan lớn, cùng với nhà chủ chúng tôi
đã có mười bốn nhân mạng ních trong hai căn phòng chỉ bằng hai lỗ mũi rồi. Còn
căn phòng thứ ba thì đã bị một sĩ quan Anh cùng hai thằng lính hầu của hắn ta
chiếm mất, lại có thêm một sĩ quan của chúng ta cũng ở trong ấy.
- Hay ngài vào ở với họ có được không? - Một
gã Cô-dắc thứ hai ân cần nói. Gã đeo lon thượng sĩ, trong bộ râu đã có nhiều
đám bạc trắng.
- Không, tôi ở đây thì hơn. Cũng chẳng cần
phải có nhiều chỗ cho tôi đâu Tôi sẽ nằm dưới sàn, sẽ không chen lấn anh em
đâu. - Grigori cởi áo ca-pốt, đưa tay lên vuốt tóc và ngồi vào bàn.
Prokho ra ngoài với hai con ngựa.
Có lẽ mấy người trong phòng bên cũng nghe
thấy câu chuyện ngoài này. Năm phút sau có một gã trung úy bộ binh nhỏ bé, ăn vận
rất diện, bước ra.
- Ngài đang tìm chỗ nghỉ đêm à? - Gã nói với
Grigori rồi liếc nhanh nhìn lon vai của chàng và mời với một nụ cười rất lịch
thiệp:
- Mời ngài chuyển sang phòng bên với chúng
tôi, thưa ngài trung úy. Tôi và ngài Kembơn, trung úy quân đội Anh, xin mời
ngài. Ngài sang bên ấy sẽ thoải mái hơn. Họ của tôi là Seglov. Còn ngài? - Gã
chìa tay bắt tay Grigori rồi hỏi. - Ngài ở mặt trận về à? À, về giả phép! Thôi
chúng ta vào đi! Chúng ta vào đi! Chúng tôi sẽ rất sung sướng được tỏ lòng mến
khách đối với ngài. Có lẽ ngài đã đói rồi, mà chúng tôi lại có những thứ để thết
ngài.
Trên chiếc áo quân phục cổ bẻ may bằng da
thượng hảo hạng của tên trung úy bộ binh thấy lủng lẳng một chiếc huân chương
thánh Gioóc của sĩ quan. Đầu gã nhỏ, đường ngôi thẳng băng, ủng đánh rất sạch.
Khuôn mặt rám rám bệch bệch râu cạo nhẵn nhụi và toàn bộ cái thân hình đều đặn
của gã đều có vẻ rất sạch sẽ và tỏa ra một mùi nước hoa Cô-lô thơm phức không
biết là mùi hoa gì. Ra đến phòng ngoài, gã ân cần nhường Grigori đi trước và
nói:
- Cửa phòng ở bên trái. Ngài cẩn thận một
chút, ở đây có một cái thùng, ngài khéo kẻo vấp.
Thấy Grigori bước vào, một trung úy trẻ tuổi,
cao lớn, đứng dậy đón. Một hàng ria đen lồm xồm che một phần cái môi trên bị
chém chéo. Hai con mắt màu xám nằm rất sát tinh mũi. Gã trung úy bộ binh giới
thiệu Grigori với anh ta và nói không biết những gì bằng tiếng Anh. Người trung
úy Anh bắt tay khách, hết nhìn Grigori lại nhìn gã trung úy bộ binh, nói vài
câu và giơ tay ra hiệu mời ngồi.
Giữa phòng kê song song bốn chiếc giường
hành quân, trong góc chất đống không biết những hòm gì, những cái túi du lịch
những chiếc va-li. Trên cái rương có đặt một khẩu trung liên mà Grigori không
biết là kiểu gì, một cái bao đựng ống nhòm, vài chiếc hòm kẽm đựng đạn, một khẩu
carbin báng rất sẫm, nòng màu xám đục còn mới toanh, chưa sây sát gì cả.
Người trung úy Anh nhìn Grigori một cách
thân mật và nói không biết những gì bằng một giọng trầm đục rất dễ nghe.
Grigori không hiểu những lời nói bằng một thứ tiếng nước ngoài nghe rất lạ tai,
nhưng chàng đoán rằng người ta đang nói về mình, vì thế cũng có phần ngượng ngượng.
Gã trung úy bộ binh lục lọi trong một chiếc va-li, mỉm cười lắng nghe rồi nói:
- Mít tơ Kembơn nói rằng ông ta rất kính trọng
người Cô-dắc và theo ý ông ta, người Cô- dắc là những người cưỡi ngựa và những
chiến binh tuyệt vời. Có lẽ ngài cũng đói rồi phải không? Ngài có uống rượu
không? Ông ta nói rằng sự nguy hiểm làm cho con người thêm gần gũi nhau... Chà,
mẹ khỉ, hắn nói lung tung đủ mọi điều nhảm nhí! - Gã trung úy bộ binh lấy trong
chiếc va-li ra vài hộp đồ hộp, hai chai cô-nhắc rồi lại cúi xuống chiếc va-li
và dịch tiếp: - Theo lời hắn thì hắn đã được các sĩ quan Cô-dắc ở
Ust-Medvediskaia tiếp đón rất niềm nở. Hôm ấy mọi người đã uống một thùng rượu vang
sông Đông khổng lồ, anh nào anh nấy say bí tỉ rồi tiêu khiển hết sức vui nhộn với
những cô nữ sinh trung học nào đó. Phải, thường là họ làm như thế đấy! Hắn tự cảm
thấy mình có cái nhiệm vụ thú vị phải đáp lại thái độ mến khách ấy bằng một sự
mến khách không kém phần hậu hĩ. Và chính ngài, sẽ phải chịu đựng sự mến khách ấy.
Tôi cũng thương cho ngài... Ngài cũng uống được chứ?
- Xin cảm ơn. Tôi có uống. - Grigori vừa
nói vừa lén nhìn hai bàn tay nhem nhuốc vì dây cương và bụi đường của mình.
Gã trung úy bộ binh xếp mấy cái hộp lên bàn
dùng dao mở rất lẹ rồi thở dài và nói:
- Ngài trung úy, ngài có biết không, cái
con lợn Anh này nó hành tôi cũng đến cực! Nó nốc rượu từ sáng sớm đến đêm
khuya. Đúng là một cây rượu có một không hai! Chính tôi, ngài có biết không,
cũng không phải là một tay sợ rượu, nhưng uống tới mức độ như thời Home thế này
thì tôi cũng hàng cả nón. Còn thằng này, - gã trung úy bộ binh mỉm cười đưa mắt
chỉ người trung úy Anh và chửi một câu tục tĩu rất là bất ngờ đối với Grigori.
- chưa có gì vào bụng cũng nốc được, bất kỳ thế nào cũng nốc được!
Người trung úy Anh mỉm cười gật đầu, nói bằng
một thứ tiếng Nga giả cầy:
- Vơ,
vơ! Tung lam... Pai ông sich que gai! [Vâng,
vâng! Đúng lắm... Phải uống mừng sức khỏe ngài]
Grigori lắc đầu rũ tóc phá lên cười. Đúng
là chàng đã thấy thích hai con người này và anh chàng trung úy người Anh quả là
một đối tượng thú vị với nụ cười ngớ ngẩn và cái kiểu nói tiếng Nga chết cười của
anh ta.
Gã trung úy bộ binh vừa lau vài cái cốc vừa
nói:
- Tôi đã đi lang thang với hắn hai tuần
nay, thật là tội nợ! Hắn làm huấn luyện viên dạy lái những chiếc xe tăng điều đến
cho quân đoàn Hai của chúng ta, còn tôi thì bị họ bắt đi theo hắn làm thông
ngôn. Tôi nói tiếng Anh cũng lưu loát, chính vì thế mà mang tai họa vào thân...
Bên ta cũng có uống rượu chứ, nhưng đâu có như thế này. Còn thằng này thì ma
quái nào hiểu được nó! Ngài sẽ được chứng kiến tửu lượng của hắn như thế nào!
Ngày nào cũng phải có cho hắn ít nhất là bốn năm chai cô-nhắc. Hắn uống rồi lại
nghỉ, nghỉ rồi lại uống, thế mà hắn chẳng say bao giờ cả, thậm chí uống nhiều
như thế mà vẫn có thể làm việc như thường. Tôi đã bị hắn hành hạ ghê gớm. Dạ
dày tôi hình như bắt đầu có chuyện, tinh thần tôi mấy hôm nay thật là khủng khiếp,
khắp người bị rượu thấm vào đến nỗi bây giờ tôi sợ không dám ngồi gần một ngọn
đèn cháy nữa... Có ma quỷ nào biết được rồi sẽ ra sao? - Gã vừa nói vừa rót
cô-nhắc vào đầy đến miệng hai cái cốc, còn phần của mình thì chỉ dính cốc.
Người trung úy Anh đưa mắt chỉ cái cốc và vừa
cười vừa bắt đầu nói không biết những gì một cách sôi nổi. Gã trung úy Nga đặt
tay lên ngực vẻ van lơn, trả lời anh ta với một nụ cười dè dặt, nhưng thỉnh thoảng
trong cặp mắt đen rất hiền hậu của gã lại loáng bừng lên trong khoảnh khắc những
tia tức tối. Grigori nâng cốc chạm cốc với hai người chủ nhà niềm nở, uống một
hơi hết sạch.
- Ồ! - Anh chàng người Anh kêu lên ra ý tán
thành rồi uống cạn cốc của mình và nhìn gã trung úy bộ binh bằng cặp mắt khinh
bỉ.
Hai bàn tay công nhân của người trung úy
Anh nằm yên trên bàn, rám nâu, to lù lù. Trên mu bàn tay, những lỗ chân lông hiện
lên đen kịt vì dầu máy. Những ngón tay luôn luôn nhúng dầu xăng bợt cả da, nhằng
nhịt những vết sẹo cũ. Nhưng khuôn mặt anh ta lại trau chuốt, béo tốt, hồng
hào. Sự trái ngược giữa hai bàn tay và bộ mặt đập vào mắt đến nỗi có lúc
Grigori có cảm tưởng như người trung úy Anh này đeo mặt nạ.
- Ngài đã cứu tôi. - Gã trung úy bộ binh vừa
nói vừa rót hai cốc rượu đầy đến miệng.
- Nhưng hắn không uống một mình hay sao?
- Tai vạ chính là ở chỗ ấy đấy! Sáng dậy
thì hắn uống một mình, nhưng đến chiều lại không được. Nhưng nào, chúng ta lại
cạn chén chứ?
- Cái của này nặng đấy... - Grigori đưa cái
cốc lên nhấm nháp một chút, nhưng trước con mắt ngạc nhiên của người trung úy
Anh, chàng dốc luôn tất cả chỗ còn lại vào miệng.
- Hắn bảo ngài quả là một tay hảo hán. Hắn
rất thích lối uống rượu của ngài.
- Tôi chỉ muốn được đổi công tác với ngài.
- Grigori mỉm cười nói.
- Tôi tin chắc rằng chỉ hai tuần là ngài sẽ
chuồn thẳng!
- Chuồn khỏi những thứ thú vị này hay sao?
- Còn tôi thì dù sao cũng sẽ chuồn khỏi những
thứ thú vị này.
- Ngoài mặt trận còn bi đát hơn.
- Ở đây cũng là mặt trận đấy. Ngoài ấy người
ta có thể mất mạng vì một viên đạn hoặc một mảnh đạn, nhưng chưa chắc đã thế,
còn ở đây thì thế nào tôi cũng sẽ điên lên vì rượu. Nhưng ngài thử nếm mấy thứ
hoa quả đóng hộp này xem. Ngài có muốn xơi giăm-bông không?
- Cám ơn ngài, tôi sẽ ăn.
- Về những trò này thì người Anh đúng là bậc
thầy. Họ cho quân đội của họ ăn không giống như chúng ta đâu.
- Chúng ta mà là cho quân đội ăn à? Quân đội
của chúng ta thì tự kiếm lấy cái ăn tại chỗ.
- Cũng đáng tiếc là tình hình đúng như thế.
Nhưng dùng một phương pháp như thế để cung cấp cho lính tráng thì không thể đi
xa được đâu, đặc biệt là nếu cho phép chúng nó cướp bóc dân chúng mà không bị
trừng phạt gì cả.
Grigori chăm chú nhìn gã trung úy bộ binh rồi
hỏi:
- Thế ngài chuẩn bị đi xa đấy à?
- Chúng mình cùng đi một đường cơ mà, ngài
hỏi tôi về chuyện gì thế? - Gã trung úy bộ binh không biết rằng anh chàng trung
úy người Anh đã nắm lấy chai rượu và rót cho hắn một cốc đầy.
- Bây giờ thì ngài sẽ phải uống đến giọt cuối
cùng nhé. - Grigori mỉm cười.
- Lại bắt đầu rồi đấy! - Gã trung uý bộ
binh nhìn cốc rượu, rên rỉ. Hai đám mầu hồng nhạt rất to ửng lên trên má gã.
Cả ba lặng lẽ chạm cốc, uống cạn.
- Chúng ta đều đi một con đường, nhưng mỗi
người đi một cách... - Grigori lại nói, rồi cau mày cầm dĩa cố chọc một quả mận,
nhưng không được vì nó cứ tượt trơn như mỡ trên cái đĩa. - Cũng như trên một
chuyến tàu ấy, người thì mới đi một chặng ngắn đã xuống, người thì đi xa hơn...
- Chẳng nhẽ ngài không muốn đi đến ga cuối
cùng hay sao?
Grigori cảm thấy mình sắp say, nhưng hơi
men còn chưa thắng được chàng. Chàng vừa cười vừa trả lời:
- Tôi không có đủ tiền để mua vé đi đến ga
cuối cùng đâu. Thế còn ngài.
- Ồ, đối với tôi thì tình hình lại khác:
ngay nếu người ta đuổi tôi xuống tàu, tôi cũng vẫn đi bộ men theo đường sắt đến
cùng!
- Nếu thế thì chúc ngài lên đường may mắn!
Chúng ta cạn cốc nào!
- Cũng phải uống thôi. Muôn việc bắt đầu đều
khó cả...
Người trung úy Anh chạm cốc với Grigori và
gã trung úy bộ binh rồi lặng thinh ngồi uống, gần như không nhắm gì cả. Mặt anh
ta chuyển sang màu đỏ gạch, hai con mắt long lanh, mọi cử động đều trở nên chậm
rãi như có tính toán cẩn thận.
Mọi người chưa uống hết chai thứ hai anh ta
đã nặng nề đứng dậy, đi những bước vững vàng tới chiếc va-li, lấy thêm ba chai
cô-nhắc mang ra bàn. Anh ta vừa đặt mấy chai rượu lên bàn vừa nhếch mép cười và
trầm giọng nói không biết những gì.
- Mister Kembơn nói rằng chúng mình phải
kéo dài cuộc vui cho thỏa mới được. Mixtơ mixtiếc cái gì, quỷ dữ bắt mẹ nó đi!
Ngài thì thế nào?
- Được thôi, có thể kéo dài được lắm, -
Grigori đồng ý.
- Phải, nhưng sức uống của nó khiếp thật!
Trong cái thần xác của thằng cha người Anh này lại có linh hồn của một thằng
lái buôn Nga. Tôi thì xem ra sắp quỵ đến nơi rồi.
- Nhìn sắc mặt ngài còn chưa thấy gì đâu -
Grigori nói một cách láu cá.
- Quỷ quái thật! Trong lúc này tôi cảm thấy
mình yếu đuối như một đứa con gái ấy. Song tôi vẫn còn có thể đương đầu được.
Vâng, vâng, tôi còn đương đầu được, và hoàn toàn có thể được nữa là khác!
Sau khi uống thêm cốc rượu, gã trung úy bộ
binh không còn thần sắc gì nữa: cặp mắt đen của gã trở nên đờ đẫn và bắt đầu nhìn
hiêng hiếng, những bắp thịt trên mặt chảy xuống, môi gã gần như không tuân theo
ý muốn của gã nữa, dưới hai gò má trắng bệch có những viên tròn tròn giật giật
rất đều. Rượu cô-nhắc uống vào đã có tác động và làm đầu óc gã điên đảo. Nom gã
cứ y như một con bò bị người ta dùng một cái búa mười phun-tơ đập vào trán trước
khi chọc tiết:
- Ngài vẫn còn vững lắm. Ngài đã uống như
thế mà rượu chẳng có tác dụng gì đối với ngài !- Grigori nói hùa theo. Ngay
chàng cũng đã chuếch choáng nhưng vẫn cảm thấy rằng mình còn uống được nhiều.
- Thật thế à? - Gã trung úy bộ binh vui
lên. - Không, không, kể ra lúc đầu tôi cũng có nhũn ra đôi chút, nhưng bây giờ
thì tùy ý ngài, tôi sẽ uống bao nhiêu cũng được! Thật đấy, bao nhiêu cũng được!
Tôi thích ngài lắm, ngài trung úy Cô-dắc ạ! Tôi có thể nói rằng trong con người
của ngài có thể cảm thấy cả sức mạnh lẫn lòng thành thật. Điều đó làm tôi thấy
thích. Chúng ta hãy uống mừng tổ quốc của cái thằng ngu xuẩn rượu chè bê tha
này. Kể ra, nom hắn cũng có vẻ súc sinh, nhưng tổ quốc của hắn lại tốt: “Hãy cứ
làm vương bá trên mặt biển, hỡi đế quốc Anh-cát-lợi!”. Nào chúng ta uống chứ?
Song đừng đầy đến miệng đấy! Uống mừng tổ quốc của ngài, mixtơ Kembơn! - Gã
trung úy bộ binh nhắm nghiền hai con mắt, uống cạn cốc rượu rồi ăn một miếng
giăm-bông. - Cái nước ấy đến là đẹp, ngài trung úy Cô-dắc ạ! Ngài không thể tưởng
tượng được đâu, nhưng tôi đã sống ở bên ấy... Nào, chúng ta cạn chén!
- Mẹ mình dù đui què mẻ sứt nhưng dù sao vẫn
thân thiết hơn mẹ người.
- Thôi ta đừng tranh cãi nhau nữa, cứ uống
đi!
- Nào, thì uống.
- Cần phải dùng thép và lửa để khử cho hết
những cái gì thối rữa trên Tổ quốc của chúng ta, nhưng chúng ta lại bất lực.
Thành thử chúng ta cứ hoàn toàn không còn có Tổ quốc nữa. Nhưng thôi, quỷ dữ bắt
cái tổ quốc ấy đi! Cái thằng Kembơn này, nó không tin rằng chúng ta có thể trị
được bọn Đỏ đâu.
- Hắn không tin à?
- Vâng, hắn không tin. Hắn có những ý kiến
không hay gì đối với quân đội của chúng ta và nói về bọn Đỏ với những lời khen
ngợi.
- Hắn có tham gia các trận chiến đấu không?
- Có hẳn đi chứ! Thiếu chút nữa thì bọn Đỏ
đã tóm được hắn. Thứ Cô-nhắc này thật đáng nguyền rủa!
- Nặng thật đấy! Có lẽ cũng nặng bằng cồn đấy
nhỉ?
- Hơi nhẹ hơn một chút. Bọn kỵ binh đã cứu
được Kembơn thoát nạn, nếu không hắn đã bị tóm cổ rồi. Lần ấy là ở gần thôn
Giukovyi. Hôm ấy bọn Đỏ đã cướp mất của chúng ta một chiếc xe tăng... Nhưng nom
mặt ngài rầu rĩ thế nào ấy. Vì sao thế?
- Vợ tôi mới qua đời.
- Thật khủng khiếp! Nhưng còn những cháu nhỏ
chứ?
- Còn.
- Thế thì uống mừng sức khỏe của các cháu!
Tôi không có con, nhưng chưa biết chừng cũng có, mà nếu có thì chắc hẳn chúng
nó cũng đang bán báo rong ở một nơi nào đó... Thằng Kembơn này có một con vợ
chưa cưới ở bên Anh. Hắn viết rất đều mỗi tuần hai bức cho con bé. Nhưng có lẽ
hắn chỉ viết toàn những điều lung tung bậy bạ. Tôi gần như căm ghét hắn. Ngài
thấy thế nào?
- Tôi chẳng có gì đáng nói. Nhưng tại sao hắn
lại kính trọng bọn Đỏ?
- Ai bảo là “kính trọng”?
- Ngài bảo.
- Không thể thế được. Hắn không kính trọng
chúng nó đâu, hắn không thể nào kính trọng được, ngài nhầm đấy thôi! Nhưng dù
sao tôi cũng hỏi hắn xem sao.
Kembơn chăm chú nghe gã trung úy bộ binh
say rượu mặt mày nhợt nhạt, rồi nói rất lâu, không biết những gì. Grigori không
cho anh ta nói hết đã hỏi:
- Hắn tuôn ra một tràng những gì thế?
- Hắn đã nhìn thấy chúng nó đi dép vỏ cây
xông lên tấn công xe tăng trong đội hình bộ binh. Như thế đã đủ hiểu chưa? Hắn
nói rằng không thể nào đánh lại được dân chúng. Cái thằng ngu xuẩn! Ngài chớ có
tin nó!
- Sao lại không tin?
- Căn bản không thể tin được.
- Nhưng sao vậy?
- Hắn say rượu nói năng bậy bạ đấy thôi.
Không thể đánh bại được dân chúng là nghĩa thế nào? Có thể tiêu diệt một phần
chúng nó, số còn lại thì ta sẽ bắt chúng nó phải chấp hành... Tôi vừa nói thế
nào nhỉ? Không, không phải là chấp hành mà là tuân theo. Bây giờ chúng ta sẽ cạn
đến cốc thứ mấy nhỉ? - Gã trung úy bộ binh gục đầu xuống tay, hích khuỷu tay hất
đổ mấy hộp đồ hộp rồi áp ngực xuống bàn, thở như kéo bễ, và cứ ngồi như thế chừng
mười phút.
Bên ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực. Mưa
rơi rất mau như gõ trống trên các cửa chớp. Từ một nơi rất ra vẳng tới những tiếng
ầm ì. Grigori không thể biết được rằng đó là tiếng sấm hay tiếng hỏa lực pháo
binh. Kembơn vẫn uống cô-nhắc một cách chậm rãi, một làn khói xì-gà xanh biếc
bao quanh anh ta. Grigori lay gã trung úy bộ binh, ngật ngưỡng đứng dậy và nói:
- Này, hỏi hắn đi: tại sao bọn Đỏ sẽ đánh bại
chúng ta?
- Cút mẹ anh đi! - Gã trung úy bộ binh làu
bàu.
- Không, hỏi đi.
- Cút đi! Cút mẹ anh đi!
- Hỏi đi! Đã bảo kìa!
Gã trung úy bộ binh giương hai con mắt ngây
dại nhìn Grigori một lát rồi lắp bắp nói không biết những gì với Kembơn chăm
chú lắng nghe, nhìn gã trung úy bộ binh với một nụ cười khinh bỉ, rồi kéo tay
áo Grigori và bắt đầu giải thích mà không cần dùng lời nói: anh ta đẩy một hạt
mận ra giữa bàn và đặt đứng bàn tay to lù lù của mình bên cạnh như để so sánh rồi
tặc lưỡi một cái, úp nhanh bàn tay lên hạt mận.
- Thế mà cũng coi là phát hiện một ý mới! Điều
đó không cần đến anh tôi cũng đã hiểu rồi. - Grigori lẩm bẩm, vẻ mặt trầm ngâm.
Chàng ngật ngưỡng ôm lấy anh chàng trung úy
người Anh mến khách, khoát rộng tay chỉ cái bàn, cúi chào:
- Cám ơn anh về cuộc khoản đãi! Thôi vĩnh
biệt. Nhưng anh có biết tôi muốn nói với anh điều gì không? Trong lúc ở đây người
ta còn chưa vặn cổ anh thì anh hãy chuồn về nhà cho mau. Tôi thực tâm bảo anh
như thế đấy. Hiểu chưa? Các anh đừng can thiệp làm gì vào công việc của chúng
tôi. Hiểu chưa? Liệu liệu mà cút đi, nếu không ở đây người ta sẽ cho anh thêm một
cái nạng mà chống!
Người trung úy Anh đứng dậy, cúi chào, nói
một cách sôi nổi, nhưng chốc chốc lại liếc nhìn một cách bất lực gã trung úy bộ
binh đã ngủ thiếp và thân mật vỗ vỗ vàọ lưng Grigori.
Grigori phải vất vả lắm mới tìm thấy cái
then cửa, chàng lảo đảo bước ra thềm. Một làn mưa lăn tăn tạt chéo vào mặt
chàng. Một ánh chớp bừng lên chiếu sáng cái sân rộng, dãy hàng rào ướt đẫm và
những đám lá cây nhấp nhoáng trong vườn. Trong lúc bước từ trên thềm xuống,
Grigori trượt chân ngã. Chàng bắt đầu lổm ngổm đứng dậy thì nghe có tiếng người
nói:
- Mấy tay sĩ quan nhãi nhép ấy vẫn còn nốc
rượu đấy à? - Một gã vừa quệt que diêm ở phòng ngoài vừa hỏi.
Một giọng khàn khàn như phải cảm trả lời với
một vẻ đe dọa cố ghìm giữ.
- Họ đang còn nốc thêm... Nốc cho đến lúc mất
mạng!...
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét