Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VI
58
Chàng đến Vosenskaia từ lúc sáng sớm.
Nước lũ của sông Đông đã bắt đầu rút. Không
khí nồng nặc cái mùi ngọt ngọt của những cây tiêu huyền. Ở gần sông Đông, những
cái lá mọng nước mầu xanh sẫm của dãy sồi rì rầm như mơ ngủ. Hơi nước bốc lên
ngùn ngụt trên những dải đất bị bóc trần. Một lớp cỏ nhọn hoắt đã nhú lên trên
những chỗ đó, nhưng dưới những khoảng đất thấp vẫn còn nhấp nhoáng những đám nước
tù, những con bò nước kêu me me bằng một giọng rất trầm và trong bầu không khí ẩm
ướt sặc mùi đất sét và mùi bùn, những đàn muỗi vẫn bay nhung nhúc tuy mặt trời
đã mọc.
Trong bộ tư lệnh có tiếng một chiếc máy chữ
cổ lỗ đập lách cách, người đông nghìn nghịt, khói thuốc lá bốc mù mịt.
Grigori bắt gặp Kudinov đang làm một việc kỳ
quặc: lúc chàng lặng lẽ bước vào, hắn cũng chẳng buồn ngước mắt lên nhìn chàng
mà cứ nghiêm trang và tư lự rứt từng cái chân của một con nhặng to màu xanh như
ngọc bích vừa bị hắn bắt. Sau khi rứt hết những cái chân, hắn nắm con nhặng
trong lòng bàn tay khô héo rồi đưa lên tai, tập trung tinh thần nghiêng đầu lắng
nghe con nhặng kêu vo vo khi trầm khi thanh.
Nhìn thấy Grigori, hắn ném con nhặng xuống
gầm bàn, vẻ mặt kinh tởm và bực bội, rồi chùi tay vào quần và ngả người một
cách mệt mỏi ra cái lưng ghế bành mòn bóng.
- Thôi ngồi xuống đi, ngài Grigori
Panteleevich.
- Có khỏe không thủ trưởng?
- Chà, cũng như tục ngữ thường nói thôi, khỏe
thì kể ra cũng khỏe, nhưng lại không làm giống được. Nhưng thôi, ở chỗ cậu hiện
nay ra sao? Chúng nó đang tấn công phải không?
- Tấn công ra tấn công!
- Đã bám lên trên sông Tria phải không?
- Nhưng được bao nhiêu lâu? Các cậu bên
Kazanskaia có sang giúp.
- Tình hình hiện nay như thế này này cậu
Melekhov ạ. - Kudinov quấn chiếc dây lưng da dầu kiểu Kavkaz của hắn quanh một
ngón tay, rồi chăm chú nhìn chất bạc xỉn đen trên dây lưng, thở dài. - Xem ra
tình hình chúng ta sẽ còn gay go hơn nữa đấy. Hình như ở gần sông Dones đang xảy
ra chuyện gì thì phải. Hoặc là ở đấy anh em mình đã nện bọn Đỏ ra trò và chọc
thủng được mặt trận của chúng nó, hoặc là chúng nó đã hiểu rằng bọn mình chính
là gốc gác mọi điều tai họa của chúng nó nên đang tìm cách tiêu diệt cho kỳ được
bọn mình.
- Thế có nghe được tin tức gì về bọn
“Kadet” không? Chuyến máy bay cuối cùng vừa qua cho biết được những gì?
- Chẳng có gì đặc biệt. Người anh em ạ,
chúng nó đâu có đem các kế hoạch chiến lược của chúng nó nói cho cậu với mình
biết. Sidorin, hắn là một tay ranh ma lắm đấy, người anh em ạ! Ở hắn thì không
thể mò ngay ra một điều gì đâu. Chúng nó đang có một kế hoạch chọc thủng mặt trận
của bọn Đỏ và kéo đến giúp đỡ bọn mình. Chúng nó có hứa giúp đỡ. Nhưng cậu cũng
biết rằng lời hứa thì không phải bao giờ cũng được thực hiện. Còn chọc thủng mặt
trận thì đâu phải chuyện dễ dàng, mình cũng biết lắm vì chính mình đã từng làm
việc đó với tướng Bruxilov. Mình với cậu làm thế nào biết được bọn Đỏ có bao
nhiêu binh lực ở vùng sông Dones? Có thể là chúng nó đã điều từ phía Koltrak về
đây vài quân đoàn, có phải thế không? Chúng mình thật là sống trong cảnh tối
tăm mù mịt! Không thể nhìn thấy một cái gì xa quá đầu mũi của mình.
- Nếu thế thì anh định nói gì bây giờ? Họp
với hành cái gì? - Grigori vừa hỏi vừa ngáp dài một cách chán ngán.
Kết cục của cuộc bạo động cũng chẳng làm cho
chàng cảm thấy trong lòng đau khổ chút nào. Không hiểu sao chuyện ấy cũng không
làm chàng xao xuyến gì cả. Từ ngày này qua ngày khác, như con ngựa kéo lê cái
trục cán bằng đá trên sập đập lúa, chàng cứ đi quanh quẩn với những ý nghĩ về
chỉ một vấn đề đó và cuối cùng chàng thầm khoát tay: “Bây giờ thì bọn mình
không thể nào giảng hòa với Chính quyền Xô viết được nữa rồi. Nó làm chúng ta đổ
quá nhiều máu. Mà chính chúng mình lại để cho nó tiến vào. Còn chính quyền của
bọn “Kadet” thì hiện nay chúng nó ve vuốt, nhưng sau này sẽ giật ngược tóc lên
cho mà xem. Thôi mặc mẹ nó! Kết cục sau này ra sao cũng được!”.
Kudinov mở bản đồ. Hắn nói nhưng vẫn không
nhìn vào mắt Grigori:
- Ở đây bọn mình đã họp một cuộc hội nghị
và đã quyết định...
- Anh đã họp hội nghị ấy với ai, với cái thằng
công tước ấy có phải không? - Grigori ngắt lời hắn, chàng nhớ lại cuộc họp diễn
ra ngay trong căn phòng này dạo mùa đông và tên trung tá người Kavkaz.
Kudinov cau mày, mặt sầm lại.
- Hắn ta không còn sống nữa rồi.
- Sao lại thế? - Grigori hoạt bát hẳn lên.
- Thế chẳng nhẽ mình còn chưa nói cho cậu
biết hay sao? Chúng nó đã giết đồng chí Georgitze rồi.
- Hừ, nó thì đồng chí đồng chóe gì với anh
và tôi... Chừng nào nó còn mặc cái áo khoác ngắn bằng da thuộc thì nó còn là đồng
chí. Nhưng hễ Chúa run rủi cho bọn mình hợp nhất với bọn Kadet mà nó vẫn sống
thì ngày hôm sau nó sẽ bôi pom-mát lên ria, chải chuốt vào rồi không thèm chìa
tay cho chúng ta bắt ngay. Họa chăng chỉ đưa ra ngón tay út như thế này này. -
Grigori chĩa một ngón tay nâu xịt bẩn thỉu, cười khà khà, hai hàm răng nhe ra
trắng lóa.
Mặt Kudinov nom càng cau có hơn. Trong ánh
mắt và giọng nói của hắn đã lộ rõ vẻ khó chịu, bực bội và tức tối, nhưng hắn vẫn
còn cố nén.
- Chuyện này chẳng có gì đáng cười đâu. Đừng
có cười cái chết của người khác. Cậu đã trở thành đại loại như thằng ngốc
Vanhiuska rồi. Chúng nó giết một con người mà cậu lại nghĩ: “Sao chúng mày chẳng
chết hết đi cho xong!”.
Grigori đã có chút bực mình, nhưng chàng vẫn
không để lộ ra nét mặt là sự so sánh của Kudinov đã chạm tới lòng tự ái của
chàng.
Chàng bật cười trả lời:
- Đúng là như thế đấy: “Sao chúng mày chẳng
chết hết đi cho xong”. Tôi không thừa hơi mà thương cái bọn bạch diện thư sinh ấy.
- Như thế đấy, chúng nó đã giết mất
Georgitze...
- Trong chiến đấu à?
- Nói thế nào bây giờ? Cả một câu chuyện
đen tối, mà sự thực như thế nào thì không phải có thể mau chóng làm sáng tỏ được
đâu. Vốn là theo mệnh lệnh của mình hắn đã tới ở tại đội vận tải. Nhưng hình
như hắn đã không ăn ý được với bọn Cô-dắc thì phải. Hôm ấy đang có chiến đấu ở
gần Zuzarevka, chiếc xe hắn đi chỉ cách tuyến lửa hai vec-xta. Cái cậu
Georgitze ấy, hắn ngồi trên càng xe (bọn Cô-dắc kể lại với mình như thế). Chúng
nó bảo là đã có một viên đạn lạc trúng ngay vào thái dương hắn. Nhưng hình như
không phải như thế... Có lẽ bọn Cô-dắc, mấy thằng chết tiệt ấy, chúng nó đã giết
hắn...
- Nhưng chúng nó giết như thế là đúng đấy!
- Thôi cậu im đi! Đừng có nói lung tung.
- Anh đừng bực mình làm gì. Tôi nói đùa đấy
thôi.
- Đôi khi cậu có những câu nói đùa thật là
ngu xuẩn... Cậu thật như con bò mộng: ăn đâu phá đấy. Sao thế, theo ý cậu thì cần
phải giết các sĩ quan à? Lại cái chuyện “đả đảo lon vai” phải không? Còn chưa đến
lúc cậu phải thông minh thêm một chút hay sao, Grigori? Khập khiễng thì cũng phải
dứt khoát khập khiễng một bên chân nào chứ!
- Thôi đừng làm rầm lên nữa, kể nốt đi!
- Còn có gì mà kể? Mình hiểu ngay là bọn
Cô-dắc đã giết hắn, bèn tới đấy, nói toạc móng heo cho chúng nó nghe. Mình bảo
chúng nó thế này: “Cái bọn chó đẻ, các anh lại định giở cái trò cũ phải không?
Các anh lại bắt đầu bắn các sĩ quan, như vậy không sợ quá sớm à? Dạo mùa thu,
các anh cũng đã bắn họ, nhưng sau đó, đến lúc bị chúng nó vặn cổ, các anh lại
phải cần đến sĩ quan”. - Mình lại bảo, - chính các anh đã kéo nhau đến quỳ gối
van xin: “Xin ngài hãy nắm lấy quyền chỉ huy, xin ngài hãy lãnh đạo chúng
tôi!”. Thế mà bây giờ lại vẫn cái nốt cũ à? Phải, mình đã nói cho chúng nó nhục,
đã chửi mắng chúng nó một trận. Nhưng chúng nó vẫn chối bai bải, chúng nó bảo:
“Cầu Chúa cứu vớt, thật quả anh em chúng tôi không giết hắn đâu!”. Song mình
nhìn vào mắt chúng nó, thấy đúng là chúng nó đã thịt hắn. Cậu bảo còn làm thế
nào với hắn được nữa? Đái vào mắt chúng nó mà chúng nó cứ bảo là mưa móc Chúa
ban cho. - Kudinov tức tối vo tròn sợi dây lưng, mặt đỏ bừng bừng. - Chúng nó
đã giết mất một con người hiểu biết, còn mình mất hắn thì bây giờ cứ như mất một
cánh tay. Lấy ai thảo các kế hoạch bây giờ? Lấy ai góp ý kiến bây giờ? Như cậu
và mình bàn bạc với nhau đấy, hễ vấn đề có dính líu đến chiến lược, chiến thuật,
là chúng mình lập tức trở thành những thằng chẳng được tích sự gì cả. Cũng may
mà có Petro Bogatyrev đi máy bay tới đây, nếu không sẽ chẳng còn có ai để trao
đổi ý kiến nữa... Chao ôi, nhưng thôi, mặc mẹ nó, không nói đến chuyện ấy nữa! Bây
giờ công việc trước mắt là thế này: nếu anh em mình ở vùng Dones không chọc thủng
được mặt trận thì chúng mình không bám được ở đây đâu. Đã quyết định như trước
kia đã nói là đem cả quân đội ba vạn người xông ra mở đột phá khẩu. Nếu chúng
nó kéo đến đánh cậu thì cậu cứ rút về tới sát sông Đông. Chúng ta sẽ bỏ bờ bên
phải từ Ust-Khopeskaia tới Kazanskaia, sẽ đào chiến hào trên bờ sông Đông để
phòng thủ.
Ngoài cửa có tiếng gõ mạnh.
- Cứ vào! Ai đấy? - Kudinov hỏi to.
Grigori Bogatyrev lữ đoàn trưởng lữ đoàn
Sáu bước vào. Bộ mặt đỏ rực, rắn rỏi của hắn bóng nhẫy mồ hôi, hai hàng lông
mày hung hung đã bạc màu giương cao, đầy vẻ tức tối. Hắn không bỏ chiếc mũ cát
két có cái đỉnh đẫm mồ hôi, ngồi luôn vào bàn.
- Cậu đến có việc gì thế? - Kudinov mỉm cười
một cách dè dặt, nhìn Bogatyrev và hỏi.
- Cho đạn đi.
- Đã phát rồi còn gì. Cậu còn cần bao nhiêu
nữa? Mình ở đây là một xưởng đúc đạn có phải không?
- Thử hỏi đã phát thì phát được bao nhiêu?
Mỗi anh em được một viên chứ gì? Chúng nó nã súng máy như mưa vào tôi, còn tôi
thì chỉ được khom lưng xuống mà nấp cho kín. Như thế mà là chiến tranh à? Thế
này thì, thì... khóc được! Đúng là như thế đấy!
- Nhưng cậu hãy hượm đã, ở đây hai chúng
mình đang bàn một vấn đề quan trọng. - Kudinov thấy Bogatyrev đứng dậy định bỏ
đi, bèn vội nói thêm. - Cậu hượm đã, đừng đi vội, đối với cậu thì không có gì
bí mật đâu. Như thế đấy, cậu Melekhov ạ, nếu chúng mình không còn bám lại ở bên
này sông được nữa thì sẽ phải đột phá mà ra. Chúng mình sẽ bỏ tất cả những người
không ở trong quân đội, bỏ tất cả các xe vận tải, cho bộ binh lên xe, mang theo
ba đại đội pháo rồi chọc vòng vây về tới sông Dones. Chúng mình muốn cậu làm
tiên phong. Cậu không phản đối chứ?
- Mình thế nào cũng mặc. Còn gia đình của
chúng ta thì sao? Bao nhiêu đàn bà, con gái, người già sẽ khốn mất.
- Tình hình đúng như thế đấy. Chỉ riêng họ
chịu nguy khốn thì vẫn hơn là tất cả chúng ta đều mất mạng.
Kudinov trễ hai bên mép xuống, ngồi lặng đi
giờ lâu, rồi lấy ở trong bàn ra một tờ báo.
- Mà còn tin này nữa: tổng tư lệnh của
chúng nó đã tới chỉ huy quân đội rồi đấy. Có tin đồn rằng hiện nay hắn đang ở
Millerovo, hoặc ở Kanchemirovka thì phải. Thế là chúng nó đã đến tính chuyện với
chúng mình rồi!
- Thật ư? - Grigori Melekhov có vẻ nghi ngờ.
- Đúng thế đấy, đúng thế đấy! Đây này, cậu
thử đọc mà xem. Sáng hôm qua trinh sát của ta đã choảng hai thằng cưỡi ngựa ở
quá Sumilinskaia. Cả hai thằng đều là học sinh sĩ quan của bọn Đỏ. Bọn Cô-dắc
đã chém chết cả hai thằng, một thằng nom mặt còn trẻ, chúng nó bảo rằng có thể
là một thằng chính ủy gì đó. Trên người chúng nó đã tìm thấy tờ báo mang cái
tên “Trên đường” trong cái xà cột số ngày mười hai tháng này. Chúng nó viết về
anh em mình thật hết sức kỳ quặc! - Kudinov chìa cho Grigori tờ báo, một góc đã
bị xé để cuốn thuốc lá.
Grigori nhìn lướt qua đầu đề bài báo đánh dấu
bằng bút chì hóa học rồi bắt đầu đọc:
CUỘC PHIẾN LOẠN TRONG HẬU PHƯƠNG
Cuộc nổi loạn của một phần dân Cô-dắc sông
Đông kéo dài đã nhiều tuần. Cuộc nổi loạn này đã do những tên sĩ quan phản cách
mạng, đặc vụ của Denikin, kích động. Nó đã có được sự ủng hộ của tầng lớp kulak
Cô-dắc. Bọn kulak đã lôi kéo được một phần đáng kể trong tầng lớp trung nông
Cô-dắc đi theo chúng. Điều hoàn toàn có thể xảy ra là trong trường hợp này hay
trường hợp khác, người dân Cô-dắc đã phải chịu những sự bất công do những người
đại biểu cá biệt của Chính quyền Xô viết gây ra. Những tên đặc vụ của Denikin
đã khéọ léo lợi dụng tình hình đó để thổi to ngọn lửa phiến loạn. Trong khu vực
phiến loạn, những tên Bạch vệ đê tiện đã đeo cái mặt nạ ủng hộ Chính quyền Xô
viết để có thể tranh thủ dễ dàng hơn sự tin tưởng của người trung nông Cô-dắc.
Như vậy, những hành vi xảo quyệt của bọn phản cách mạng, các lợi ích của tầng lớp
kulak và sự tăm tối của quần chúng Cô-dắc đã nhất thời hòa với nhau làm một
thành một cuộc phiến loạn vô nghĩa lý và tội lỗi trong hậu phương quân đội của
chúng ta ở Mặt trận miền Nam. Đối với người chiến sĩ, một cuộc phiến loạn trong
hậu phương cũng giống hệt như một cái ung trên vai người công nhân. Muốn có thể
chiến đấu để bảo vệ và phòng thủ đất nước Xô viết, muốn đánh bại các bầy cường
đạo của giai cấp địa chủ và của bè lũ Denikin, thì cần phải có một hậu phương bền
vững, an toàn, đoàn kết hòa hợp của công nông. Vì thế nhiệm vụ hết sức quan trọng
trong lúc này là quét sạch cuộc phiến loạn và những tên phiến loạn ra khỏi vùng
sông Đông.
Chính quyền Xô viết trung ương ra lệnh phải
giải quyết nhiệm vụ đó trong thời hạn ngắn nhất. Để chi viện cho quân đội tiễu
phạt đang chiến đấu chống lại cuộc phiến loạn phản cách mạng đê tiện, những lực
lượng tăng cường ưu tú đã và đang được điều động tới. Những cán bộ tổ chức ưu
tú nhất đã được phái tới đây để giải quyết nhiệm vụ cấp thiết ấy.
Phải chấm dứt ngay cuộc phiến loạn. Các chiến
sĩ Hồng quân chúng ta cần phải nhận thức thật rõ ràng rằng những tên phiến loạn
ở các trấn Vosenskaia, Elanskaia hay Bukanovskaia đều là những tên tay sai trực
tiếp của hai tên tướng Bạch vệ Denikin và Koltrak.
Cuộc nổi loạn càng kéo dài thì cả hai bên sẽ
càng phải chịu thêm nhiều hy sinh. Muốn bớt đổ máu thì chỉ có thể có một con đường
là giáng một đòn vũ bão, khốc liệt, đánh là phải tiêu diệt ngay.
Phải chấm dứt ngay cuộc phiến loạn. Phải mổ
ngay cái ung trên vai và lấy sắt nung đỏ dí vào. Lúc đó Mặt trận miền Nam sẽ được
rảnh tay để giáng cho địch một đòn chí mạng”.
Grigori đọc xong, mỉm một nụ cười thê thảm.
Bài báo đã làm cho trong lòng chàng tràn ngập phiền não và phẫn nộ. “Chúng nó hạ
bút là ghép ngay cho bọn mình với Denikin, coi ngay bọn mình là tay sai của hắn...”.
- Thế nào, chúng nó viết có hay không?
Chúng nó sắp sửa lấy sắt nung đỏ dí vào chúng ta đấy. Được, rồi để xem mèo nào
cắn mỉu nào! Có đúng không, Melekhov? - Kudinov chờ một lát câu trả lời rồi nói
với Bogatyrev. - Cậu cần đạn à? Bọn mình sẽ cho! Cứ mỗi thằng kỵ binh ba mươi
viên, cho toàn lữ đoàn. Đã đủ chưa? Cậu ra ngay nhà kho mà lĩnh. Nhưng
Bogatyrev ạ, ở chỗ cậu phải dựa nhiều hơn vào thanh gươm và mưu trí mới được,
như thế thì hơn?
- Trên mình một con cừu ghẻ mà rứt được một
túm lông thì cũng thú? - Bogatyrev sung sướng mỉm cười, rồi từ biệt bỏ ra
ngoài.
Sau khi thỏa thuận xong với Kudinov về những
chuyện liên quan tới cuộc rút lui về vùng sông Đông trù tính sẽ phải tiến hành,
cả Grigori Melekhov cũng ra về. Trước lúc chia tay, chàng hỏi:
- Trong trường hợp tôi đem toàn sư đoàn tới
Batski, việc vượt sông sẽ phải thực hiện bằng cách nào?
- Sao lại vẽ chuyện thế! Tất cả kỵ binh đều
có thể bơi qua sông Đông được. Ở đâu lại có chuyện phải dùng cái gì để chở kỵ
binh qua sông.
- Anh phải biết rằng ở chỗ tôi chỉ có ít
anh em là dân ven sông Đông. Bọn Cô-dắc vùng sông Tria đâu phải là những thằng
quen bơi lội. Quanh năm suốt đời sống giữa đồng cỏ, làm gì có chỗ nào mà bơi.
Phần lớn xuống nước là chìm nghỉm.
- Cứ bám lấy ngựa mà qua sông. Trước kia
thường làm như thế trong các cuộc diễn tập đấy, cả trong trận chiến tranh chống
Đức cũng phải làm như thế.
- Tôi nói là nói về bộ binh.
- Đã có phà đấy. Chúng ta sẽ sửa soạn thuyền
bè, cậu không phải lo.
- Nhân dân cũng sẽ phải qua bằng thuyền.
- Mình cũng biết.
- Anh sẽ phải đảm bảo cho tất cả mọi người
vượt sông, nếu không lúc đó tôi sẽ cho anh hồn lìa khỏi xác! Nếu dân chúng vùng
ta mà phải ở lại thì sẽ thấy tôi không nói đùa chút nào đâu.
- Mình đã bảo làm được là sẽ làm được!
- Còn pháo thì sao?
- Súng cối sẽ phá nổ, còn mấy khẩu ba
điu-im thì lôi về đây. Chúng mình sẽ kiếm những cái thuyền to để chở các đại đội
pháo sang bờ bên kia.
Grigori bước ra khỏi bộ tư lệnh, trong óc vẫn
còn mang ấn tượng bài báo vừa đọc.
“Chúng nó gọi bọn mình là những thằng tay
sai của Denikin... Nhưng thật ra bọn mình là thế nào cơ chứ? Suy đến cùng thì
rành rành là tay sai rồi, còn bực bội nỗi gì? Sự thật nó đập ngay vào mắt...”.
Chàng nhớ lại những lời mà gã Yakov “móng lừa” vừa qua đời đã nói. Hồi còn ở
Karginskaia, có một lần khuya lắm Grigori mới về đến chỗ đóng quân. Grigori tạt
vào chỗ bọn lính pháo binh ở một trong những ngôi nhà trên quảng trường. Trong
lúc đang chùi chân vào cái chổi ở phòng ngoài, chàng nghe thấy gã Yakov “móng lừa”
tranh cãi với một tên nào đó. Gã nói: “Cậu bảo rằng chúng mình tách rời hẳn ra
rồi à? Sẽ hành động không chịu uy quyền của một kẻ nào nữa rồi à? Khồ - khồ!
Trên vai cậu không có một cái đầu mà chỉ có một quả dưa dại loại không ăn được
thôi! Nếu cậu muốn tìm hiểu cho ra thì hiện nay chúng mình cũng chẳng khác gì
những con chó không có nhà. Có những con chó bị chủ ghét bỏ, hoặc vì giở trò bậy
bạ, bỏ nhà ra đi, nhưng đi đâu bây giờ? Không thể nào đi theo đàn sói được vì
chuyện ấy cũng đáng sợ, hơn nữa còn cảm thấy rằng chó sói thuộc về loài thú dữ.
Song nhà chủ thì không thể quay về được nữa, vì đã làm bậy thì sẽ phải đòn. Bọn
chúng mình cũng thế thôi. Và cậu hãy nhớ lời mình nói: chúng mình hãy quặp đuôi
xuống bụng, bò lết tới gặp bọn “Kadét” và nói với chúng nó: “Các anh em thân mến
ơi, anh em hãy làm ơn làm phúc thu nạp lấy chúng tôi”. Tình hình rồi sẽ như thế
đấy!”.
Sau trận chiến đấu ở gần Klimovka, hôm
chàng chém chết những chiến sĩ thủy binh, Grigori luôn luôn sống trong một tâm
trạng lãnh đạm tê dại nó hoàn toàn xâm chiếm đầu óc chàng. Chàng cứ sống với
cái đầu cúi gục, không một nét cười, không một niềm vui. Trong một ngày nào đó,
chàng cũng có cảm thấy mình chao đảo vì nỗi đau buồn và thương xót trước cái chết
của Kotliarov, nhưng sau đó cả đến tâm trạng ấy cũng qua đi. Điều duy nhất còn
lại cho chàng trong cuộc đời (ít nhất cũng là chàng có cảm tưởng như thế) là
tình cảm say đắm đối với Acxinhia nó vừa cháy bùng lên với một sức mạnh mới
không gì có thể ghìm hãm được. Chỉ có một mình Acxinhia còn thu hút chàng như
cái ánh lập lòe xa lắc của đống củi trên đồng cỏ thu hút người lữ hành trong
đêm thu tối đen lạnh lẽo.
Ngay lúc này, trong khi ở bộ tư lệnh ra về,
chàng cũng nhớ tới nàng, bụng bảo dạ: “Bọn mình sắp chọc thủng vòng vây đến nơi
rồi, nhưng còn Acxinhia thì sao?” - Rồi chàng không trù trừ, không cần suy nghĩ
lâu la gì, quyết định ngay. - “Natalia sẽ ở lại với hai con và với mẹ, còn
Acxinhia thì mình sẽ đưa đi theo. Mình sẽ cho Acxinhia một con ngựa và cho đi
cùng với sư đoàn bộ của mình”.
Chàng vượt qua sông Đông, sang tới Batski,
vào chỗ ở của mình, rồi xé một tờ giấy trong cuốn sổ tay, viết vài chữ:
“Acxiutka! Có lẽ chúng ta sẽ phải rút lui
sang vùng tả ngạn sông Đông, vì thế em hãy bỏ hết của cải mà đi Vosenskaia. Em
tới đó sẽ tìm đến chỗ anh, ở cùng với anh”.
Chàng lấy keo anh đào loãng dán bức thư,
trao cho Prokho Zykov rồi đỏ mặt, cau mày, vờ làm vẻ nghiêm khắc để giấu không
cho Prokho nhận thấy tâm trạng bối rối của mình và nói:
- Cậu hãy về Tatarsky, trao bức thư này cho
Acxinhia nhà Astakhov. Nhưng cậu phải đưa thế nào cho... cho, chẳng hạn như
trong gia đình tôi, không có ai nhìn thấy. Hiểu chưa? Tốt nhất cậu chờ đến đêm
hãy mang sang và đưa cho Acxinhia. Không cần có thư trả lời. Và sau đó, còn
chuyện này nữa: cho cậu nghỉ phép hai ngày. Thôi đi đi!
Prokho đã bước ra chuồng ngựa, nhưng
Grigori chợt nhớ ra, bèn gọi lại:
- Cậu nhớ tạt sang nhà tôi, bảo hộ mẹ tôi
hoặc Natalia đưa sẵn quần áo và các đồ vật đáng giá khác sang bên kia sông.
Thóc lúa thì đem chôn đi, còn gia súc thì đuổi cho bơi qua sông.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét