Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VI
45
Hôm sau, Grigori trao quyền chỉ huy sư đoàn
cho một tên trung đoàn trưởng rồi cùng Prokho Zykov về Vosenskaia.
Bên ngoài Karginskaia có cái đầm
Rogotkinsky nằm dưới đáy một vùng lòng chảo. Ngỗng trời sà xuống nghỉ đen kịt
dưới đầm.
Prokho giơ roi chỉ về hướng cái đầm, cười
và nói:
- Anh Grigori Panteleevich này, bắn được một
con ngỗng trời thì thú nhỉ. Chúng ta sẽ có thể đem nhắm vodka được đấy!
- Chúng mình hãy tới gần một chút, mình sẽ
thử một phát súng trường xem sao. Xưa kia mình bắn cũng không tồi đâu.
Hai người cho ngựa xuống khoảng lòng chảo.
Prokho giữ hai con ngựa đứng lại sau một chỗ nhô ra của ngọn gò, còn Grigori
thì cởi áo ca- pôt, khoá chốt an toàn rồi bò theo một cái khe nông, lởm chởm những
đám cỏ dại xám xịt còn lại từ năm ngoái. Chàng bò rất lâu gần như không ngẩng đầu
lên, chẳng khác gì trong khi trinh sát mà phải mò tới một vọng tiêu bí mật của
địch, cũng như hồi trên mặt trận của cuộc chiến tranh chống Đức, chàng đã đi bắt
một tên lính gác Đức ở gần Stokhot. Cái màu cứt ngựa đã phai của chiếc áo quân
phục cổ chui lẫn với màu đất xanh xanh nâu nâu. Cái khe che cho chàng khỏi cặp
mắt rất tinh của con ngỗng canh gác trông thấy. Nó co một chân đứng bên bờ nước,
trên mô đất nâu còn lại sau trận lũ mùa xuân. Grigori bò đến tầm bắn gần nhất rồi
nhổm lên một chút.
Con ngỗng canh gác quay quay cái đầu như đầu
rắn, màu xám đá, nhìn quanh một cách căng thẳng. Phía sau nó, đàn ngỗng đã hạ
cánh tản mát trên mặt nước nom như một cái màn xám đen. Chốc chốc những con ngỗng
lại kêu quàng quạc và ngụp đầu xuống nước. Từ mặt đầm đưa tới tiễng ngỗng kêu
khe khẽ và tiếng nước lõm bõm.
“Có thể bắn với thước nhắm cố định được
đây”, - Grigori nghĩ thầm rồi hồi hộp áp đế súng vào vai và đưa đầu ruồi nhằm
vào con ngỗng canh gác.
Sau phát súng, Grigori nhảy chồm lên, những
tiếng vỗ cánh và những tiếng kêu ầm ĩ của đàn ngỗng làm chàng ù tai. Con ngỗng
bị chàng nhắm bắn hối hả bay vụt lên cao, những con khác đều bay lên, lượn tròn
thành một đám dày đặc trên cái đầm. Grigori buồn bực nã luôn vào đàn chim vừa cất
cánh hai phát súng nữa và đăm đăm nhìn theo xem có con nào rơi xuống không, rồi
đi tới chỗ Prokho.
- Xem kìa? Xem kìa? - Prokho kêu lên.
Hắn nhảy lên yên, hết sức rướn thẳng người,
giơ roi chỉ về phía đàn ngỗng đang bay xa dần trên khoảng bao la xanh ngắt.
Grigori quay lại, chàng run bắn lên vì sung
sướng và vì sự xúc động do cuộc săn đem lại. Một con ngỗng tách rời khỏi đàn đã
dàn thành đội hình, bay thấp hẳn xuống, chậm lại, cánh đập loạn xạ.
Grigori kiễng chân, đưa tay lên che mắt
nhìn theo. Con ngỗng tạt sang một bên trong lúc cả đàn hoảng hốt kêu ầm ĩ, từ từ
là xuống thấp, cánh đập yếu dần và bỗng nhiên lộn thẳng từ tầm cao rất lớn xuống
như một hòn đá, chỉ thấy hai lớp lông trắng lóa bên trong cánh nhấp nhoáng dưới
ánh nắng.
- Lên ngựa!
Prokho toe miệng ra cười, cho ngựa chạy tới
và ném dây cương cho Grigori. Hai người cho ngựa xông lên gò, chạy nước kiệu chừng
tám mươi xa-gien.
- Nó đây rồi!
Con ngỗng vươn cổ, xòe rộng hai cánh, nằm sấp
như ôm hôn lần cuối cùng mảnh đất thô bạo này. Grigori không xuống ngựa, khom hẳn
lưng nhặt con ngỗng bị bắn rơi.
- Nó bị bắn trúng chỗ nào thế? - Prokho tò
mò hỏi.
Thì ra viên đạn đã xuyên thủng phần dưới mỏ
của con ngỗng làm bật một mảnh xương bên cạnh mắt. Thần chết đã đuổi kịp nó giữa
lúc nó đang bay, giằng lấy nó khỏi cái đội hình chữ nhân của cả đàn và ném nó
xuống đất.
Prokho gài con ngỗng vào yên ngựa. Hai người
lại lên đường. Đến Batki thì để ngựa lại và qua sông bằng thuyền.
Tới Vosenskaia, Grigori nghỉ chân ở nhà một
ông già quen biết, bảo quay ngay con ngỗng, còn mình thì không tới bộ tư lệnh
mà sai luôn Prokho đi kiếm vodka, chè chén mãi tới khi hoàng hôn. Trong khi nói
chuyện, ông cụ chủ nhà có ý than vãn.
- Lâu lắm rồi, bác Grigori Panteleevich ạ,
trong vùng ta các ông quan lớn ở Vosenskaia đã hoành hành ngang ngược quá lắm rồi.
- Các ông quan lớn nào?
- Các ông quan lớn tự phong ấy mà...
Kudinov và những ông tướng khác.
- Nhưng chuyện gì thế?
- Họ vẫn cứ áp bức các hộ ngụ cư. Những người
nào đi theo bọn Đỏ thì gia đình họ đàn bà, con gái, người già đều bị bắt giam.
Bà thông gia của tôi cũng vì thằng con trai mà bị bắt giam đấy. Như vậy thì chẳng
còn phải trái gì nữa rồi. Đây, tỉ dụ như nếu bác bỏ đi theo bọn Kadet về vùng
sông Đông mà bọn Đỏ bắt bỏ tù ông cụ nhà bác, ông Panteley Prokofievich ấy, thì
thử hỏi có đúng hay không?
- Tất nhiên rồi!
- Thế mà bây giờ các ông ấy ở đây lại bắt
người ta bỏ tù đấy. Bọn Đỏ đến đây không xúc phạm tới ai cả, thế mà bọn này lại
giở trò chó má, mỗi ngày một hung hãn, không còn làm thế nào ngăn họ được nữa rồi!
Grigori đứng dậy, với lấy cái áo ca-pôt vắt
trên thành giường, người hơi lảo đảo. Rượu vào làm chàng ngà ngà say.
- Prokho! Gươm đâu? Khẩu Mauser đâu?
- Anh Grigori Panteleevich!
- Không can gì đến cậu, bảo đưa gì thì đưa
ngay đây.
Grigori đeo gươm, đeo súng ngắn, cài khuy
áo ca-pôt, thắt dây lưng rồi bước thẳng ra quảng trường, tới chỗ trại giam. Một
tên Cô-dắc không thuộc đơn vị chiến đấu đứng gác ở cổng chặn đường chàng.
- Có giấy vào cửa không?
- Xéo ngay! Tao bảo tránh ra ngay!
- Không có giấy vào cửa thì ai tôi cũng
không thể cho vào được. Không có lệnh cho vào bừa.
Grigori chưa kịp rút thanh gươm ra được một
nửa thì tên kia đã chuồn vào trong cửa. Grigori không rời tay khỏi cán gươm, bước
theo hắn vào trong hành lang.
- Gọi giám ngục ra đây cho ta! - Chàng gầm
lên.
Mặt chàng tái nhợt đi, cái mũi gãy sống khoằm
hẳn xuống một cách hung dữ, một bên lông mày cong lên.
Một tên Cô-dắc nhỏ bé làm nhiệm vụ coi tù
chạy tới, chân hơi khập khiễng, một tên thư ký chưa đến tuổi trưởng thành ngó cổ
từ trong phòng giấy ra xem. Chẳng mấy chốc chính tên chúa ngục cũng mò ra, mặt
giận bừng bừng, nhưng nom vẫn còn ngái ngủ.
- Không có giấy phép vào cửa, anh có biết
như thế thì sẽ ra sao không?
Hắn quát rầm lên, nhưng đến khi nhận ra
Grigori và nhìn vào mặt chàng thì hắn hoảng hốt nói lắp bắp:
- Thì ra là ngài, ngài... đồng chí Melekhov
đấy ư? Đồng chí đến đây có việc gì thế?
- Các chìa khóa phòng giam?
- Của các phòng giam ấy à?
- Sao thế hử, tao còn phải nhắc lại cho mày
bốn mươi lần nữa hay sao? Đâu? Đưa ngay chìa khóa đây, đồ chó đẻ!
Grigori bước tới trước mặt tên chúa ngục.
Tên kia lùi lại, nhưng vẫn nói bằng một giọng khá rắn rỏi:
- Tôi không đưa chìa khóa đâu. Đồng chí
không có quyền!
- Qu- u- uyền à?
Grigori nghiến răng rút phắt thanh gươm. Trong
tay chàng thanh gươm rú lên vẽ một vòng tròn loang loáng dưới cái trần hành
lang thấp lè tè. Tên thư ký và những tên coi ngục chạy tán loạn như hai con
chim sẻ khiếp hãi. Còn tên chúa ngục thì đứng áp vào tường, mặt nhợt nhạt hơn cả
bức tường. Hắn nói rít qua kẽ răng:
- Đồng chí cứ làm bừa đi! Chìa khóa đây...
Nhưng tôi sẽ đưa lên trên!
- Tao sẽ làm bừa cho mày xem. Chúng mày
chui rúc ở đây, ở hậu phương, đã quen rồi! Chúng mày ở đây chỉ anh hùng hảo hán
trong việc bắt giam đàn bà và các ông già! Tao sẽ thay tất cả chúng mày ở đây
đi! Cút ra mặt trận, lũ khốn kiếp, nếu không tao chém mất mạng ngay bây giờ?
Grigori tra mạnh thanh gươm vào vỏ, giáng
cho tên chúa ngục hết hồn hết vía một quả đấm vào cổ, rồi vừa đấm vừa đá xô hắn
ra cửa và gầm lên:
- Ra mặt trận! Xéo ngay! Xéo ngay! Mẹ mày
chứ... Đồ chấy rận ở hậu phương!
Grigori tống cổ tên chúa ngục đi rồi lại
nghe thấy những tiếng huyên náo ở sân trong trại giam bèn chạy vào. Ba tên coi
ngục đứng ở gần cửa bếp. Một tên giật cái củ tỏi đã hoen rỉ của khẩu súng trường
kiểu Nhật, liến thoắng kêu lên, giọng sôi nổi:
- Nó phá ngục! Phải chống cự lại mới được!
Các qui tắc cũ đã định rõ như thế nào?
Grigori rút luôn khẩu Mauser ra, mấy tên
coi ngục xô nhau chạy theo một lối đi nhỏ vào bếp.
- Ra ngoài cả! Về nhà hết! - Grigori mở
toang cửa các phòng giam chật ních những người, lắc chùm chìa khóa, quát to như
lệnh vỡ.
Chàng thả tất cả những kẻ bị giam, chừng một
trăm người. Những người sợ không dám đi ra, đẩy hết ra ngoài phố rồi đóng chặt
cửa các phòng giam trống rỗng.
Dân chúng bắt đầu kéo đến đứng túm tụm ở cửa
nhà tù. Những người bị giam đổ xô từ trong cửa ra quảng trường. Họ ngơ ngác
nhìn quanh rồi so vai rụt cổ bỏ về nhà. Lúc này những tên Cô-dắc thuộc trung đội
cảnh vệ mới xốc gươm chạy từ bộ tư lệnh đến trại giam. Chính tên Kudinov cũng lật
đật chạy tới.
Grigori là người cuối cùng bước ra khỏi cái
trại giam đã vắng tanh. Chàng chửi tục tĩu bọn đàn bà tò mò đang xì xào bàn
tán, len qua đám người đứng chen chúc rồi gù gù cái lưng, lững thững bước tới
trước mặt Kudinov. Chàng quát những tên Cô-dắc thuộc trung đội cảnh vệ chạy tới,
nhận ra mình và chào mình:
- Về trại ngay, cái bọn ngựa giống này! Sao
thế, có gì mà chúng mày chạy nhốn nháo, mà đỏ mặt đỏ mày lên như thế hử? Đi đều...
bước.
- Chúng tôi cứ tưởng bọn tù trong nhà giam
phá ngục, đồng chí Melekhov ạ!
- Cái thằng văn thư oắt con lại chạy đến bảo:
“Có một thằng cha mặt đen nào đó đến phá khóa!”
- Té ra chỉ là báo động giả!
Bọn Cô-dắc cười cười nói nói quay trở lại.
Kudinov vội vã đi đến trước mặt Grigori, vừa đi vừa sửa lại những món tóc xõa
xuống dưới chiếc mũ cát-két.
- Chào cậu, Melekhov. Có việc gì thế?
- Chào cậu Kudinov! Mình vừa phá nhà tù của
các cậu đấy.
- Vì lý do gì vậy? Sao lại làm như thế?
- Mình thả tất cả ra, có thế thôi... Sao,
làm gì mà trợn mắt lên như thế hử? Các anh ở đây dựa vào lý do gì để bắt giam
đàn bà và người già của các hộ ngụ cư hử? Lại còn có việc gì nữa à? Các anh liệu
hồn đấy, Kudinov!
- Cậu không được làm bừa bãi như thế. Đó là
một việc hoành hành ngang ngược.
- Tôi sẽ tống mẹ anh vào nhà tù, sẽ làm bừa
cho mà xem! Tôi sẽ lập tức điều một trung đoàn của tôi từ Karginskaia về đây,
lúc đó sẽ thấy quỷ dữ bắt mẹ các anh đi!
Rồi bất thình lình Grigori nắm lấy cái dây
lưng nhỏ kiểu Kavkaz bằng da dầu của Kudinov rồi vừa lắc vừa khẽ nói với vẻ phẫn
nộ lạnh như tiền:
- Anh có muốn tôi lập tức mở tung mặt trận
ra không? Anh có muốn tôi lập tức lấy ngay cái mạng anh không? Chà, cái thằng
như anh... - Grigori nghiến răng ken két, nhưng thấy Kudinov lặng lẽ mỉm cười
bèn buông hắn ra. - Làm gì mà nhăn nhăn nhở nhở như thế hả?
Kudinov sửa lại chiếc dây lưng rồi khoác
tay Grigori.
- Thôi lại chỗ mình đã. Nhưng có gì mà cậu
phải cáu kỉnh tức tối như thế? Nếu bây giờ mà cậu được trông thấy mặt cậu nhỉ:
cứ y như một con quỷ dữ ấy... Người anh em ạ, bọn mình ở đây đang nhớ cậu lắm đấy.
Còn cái chuyện trại giam thì chỉ là lặt vặt không đáng kể... Cũng được thôi, thả
ra thì thả, có tai vạ gì đâu... Mình sẽ bảo anh em để họ thôi đi mới được. Kẻo
rồi lại bắt tất cả những người đàn bà có chồng đi theo bọn Đỏ trong các hộ ngụ
cư... Nhưng tại sao cậu lại làm mất uy tín của bọn mình? Chà, Grigori? Cậu quả
là ngang ngược quá lắm! Cậu chỉ cần đến bảo mình: “Thế này này, phải thả bớt tù
ra mới được, cậu hãy tha những người này, những người này ra”. Thế là chúng
mình sẽ xem lại danh sách và sẽ thả một số ngay. Nhưng cậu lại thả luôn tất cả!
Cũng may là một số tù quan trọng bọn mình đã đem nhốt riêng, nếu cậu thả mất hết
thì không hiểu sẽ như thế nào? Cậu thật nóng như lửa ấy! - Kudinov vỗ vai
Grigori, cười khà khà. - Xảy ra chuyện như thế mà nói trái ý cậu thì sẽ bị cậu
giết cũng chưa biết chừng. Hoặc rất có thể là cậu còn kéo bọn Cô-dắc làm loạn nữa
đấy...
Grigori giật tay mình ra khỏi tay Kudinov,
đứng lại bên cạnh ngôi nhà của bộ tư lệnh.
- Các anh ở đây núp sau lưng chúng tôi thì
đều là anh hùng hảo hớn cả. Bắt con nhà người ta nhốt đầy một nhà tù... Anh đem
bản lĩnh của anh ra ngoài kia, ra mặt trận mà thi thố thì hơn.
- Grigori ạ, trước kia mình thi thố cũng chẳng
kém gì cậu đâu. Thế thì bây giờ cậu hãy ngồi vào cái ghế của mình, còn sư đoàn
của cậu mình sẽ nắm...
- Không được đâu, tôi cũng giã ơn!
- Đã thấy chưa!
- Thôi tôi không muốn nhiều lời với anh về
chuyện này nữa. Bây giờ tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi một tuần. Đang ốm, không biết bệnh
gì. Mà một bên vai của tôi cũng có một vết thương nhẹ.
- Ốm bệnh gì thế?
- Nhớ nhà, - Grigori cười nhạt. - Lòng dạ cứ
loạn cả lên...
- Thôi, đừng nói đùa nữa, cậu bị sao thế? Ở
chỗ chúng mình có một tay bác sĩ, có lẽ là giáo sư cũng chưa biết chừng. Chúng
mình đã tóm được hắn ở ngoại ô trấn Sumilinskaia, hắn cùng đi với bọn thủy
binh. Một tay cỡ đấy, đeo kính đen. Hay để hắn khám cho cậu nhé!
- Thôi mặc mẹ hắn!
- Cũng chẳng sao, cậu cứ về nghỉ ngơi đi.
Còn sư đoàn cậu đã trao cho cậu nào rồi?
- Cho Riaptrikov.
- Nhưng cậu hãy hượm đã, đi đâu mà vội? Cậu
hãy kể xem tình hình ngoài ấy như thế nào đã? Nghe nói cậu chém giết ghê lắm có
phải không? Đêm qua có cậu kể lại rằng bọn thủy binh đã bị cậu chém vô số ở gần
Klimovka. Có đúng thế không?
- Thôi tạm biệt!
Grigori bỏ đi, nhưng vừa được vài bước đã
quay nửa người lại gọi Kudinov:
- Này! Nếu tôi còn nghe nói các anh lại bắt
bớ...
- Không, không có những chuyện ấy nữa đâu!
Cậu cứ yên tâm! Cứ nghỉ ngơi đi!
*
* *
Ánh sáng đã theo mặt trời rút về phía tây.
Hơi lạnh lùa vào từ sông Đông, từ mặt nước lũ. Một đàn chim sẻ ríu rít bay qua
đầu Grigori. Chàng vừa vào tới trong sân thì có những tiếng trầm trầm của một
loạt đạn pháo là theo mặt nước vẳng tới theo dòng sông Đông, từ một nơi nào đó
trong vùng du mục của trấn Kazanskaia.
Prokho hấp tấp đóng yên cho hai con ngựa, rồi
vừa dắt dây cương vừa hỏi:
- Bây giờ thì chúng mình chuồn về nhà chứ?
Về thôn Tatarsky.
Grigori lặng lẽ tiếp lấy dây cương, lặng lẽ
gật đầu.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét