Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VI
44
Grigori còn có dịp đánh một trận nữa ở gần
thôn Klimovka. Đến giữa trưa hai bên bắt đầu bắn nhau gần những ngôi nhà ở lề
thôn. Một lát sau các đội hình chiến đấu của Hồng quân tiến vào Klimovka. Ở sườn
bên trái, thủy binh tiến rất đều với những chiếc áo vải buồm màu đen: họ là một
đội thủy thủ trên chiếc tàu nào đó của hạm đội Bantích. Sau một đợt xung phong
hết sức gan dạ, họ đánh bật hai đại đội thuộc trung đoàn phiến loạn của trấn
Karginskaia ra khỏi thôn và đuổi dồn chúng chạy theo lòng khe về thôn
Vasilievsky.
Khi cán cân bắt đầu ngả về phía các đơn vị
Hồng quân, Grigori đang đứng trên một ngọn gò để theo dõi trận chiến đấu. Chàng
vẫy găng tay gọi Prokho Zykov lúc này đang dắt con ngựa của chàng đứng cạnh chiếc
xe hai bánh chở đạn. Con ngựa chưa đứng lại chàng đã nhảy phốc lên yên, cho chạy
vòng qua cái khe rồi chuyển sang nước kiệu nhanh, phóng tới đoạn đường dốc đi
Guxynka. Chàng biết rằng đại đội kỵ binh dự bị của trung đoàn Hai đang chờ ở đấy,
trong những cánh rừng ven thôn. Chàng vượt qua vài mảnh vườn và vài dãy hàng
rào, tiến tới địa điểm của đại đội. Từ xa đã trông thấy những tên Cô-dắc đã xuống
ngựa và đàn ngựa buộc bên những cái cọc Grigori rút gươm hô to:
- Lên ngựa!
Hai trăm tên kỵ binh tháo xong ngựa chỉ
trong một phút. Tên đại đội trưởng đi tới trước mặt Grigori và hỏi:
- Chúng ta tấn công ư?
- Đáng là phải từ nãy rồi! Đứng đây mà ngáp
à? - Grigori trợn mắt.
Chàng ghìm ngựa, nhảy xuống đất và tựa như
cố ý chì chiết tên đại đội trưởng, cứ dềnh dàng buộc chặt thêm cái dây đai bụng
(con ngựa mồ hôi đầm đìa chạy đương hăng cứ quay tròn, không để cho chàng thắt chặt
cái đai bụng lồng qua đệm yên: nó thở phì phì gừ gừ trong họng, nhe răng một
cách hung hãn và cố dùng chân trước đá ngang vào Grigori). Sau khi đã buộc lại
yên thật chặt, Grigori đút chân vào bàn đạp và không thèm nhìn tên đại đội trưởng
đang bối rối lắng nghe những tiếng súng mỗi lúc dồn dập, chàng hô to:
- Đại đội dưới quyền chỉ huy của tôi. Từ
đây đến thôn, thành đội hình trung đội hàng dọc, nước kiệu... tiến!
Ra khỏi thôn, Grigori cho đại đội tản khai
thành đội hình tấn công, chàng thử xem thanh gươm có dễ rút ra khỏi vỏ không rổi
vượt lên trước đại đội chừng ba chục xa-gien, cho ngựa phi nước đại về phía
Klimovka. Lên đến đường sống gò, sườn gò phía nam dốc thoai thoải xuống
Klimovka, chàng hơi ghìm ngựa để quan sát. Kỵ binh và bộ binh Hồng quân rút lui
đang chạy trong thôn. Những chiếc xe hai bánh và bốn bánh của đội vận tải phi
như bay. Grigori hơi xoay mình lại, ra lệnh cho đại đội:
- Gươm tuốt trần! Xung phong! Anh em, theo
tôi! - Chàng nhẹ nhàng tuốt gươm và hô lên đầu tiên. - Hu- ra- a- a!
Rồi chàng thả cho con ngựa chạy hết sức, khắp
người bắt đầu có cái cảm giác quen thuộc lành lạnh rất khoan khoái. Hai sợi dây
cương kéo thẳng căng như dây đàn rung lên trong những ngón tay trái, lưỡi gươm
giơ cao trên đầu rẽ gió vù vù.
Một đám mây trắng rất lớn bốc lên cuồn cuộn
trước gió xuân, che mặt trời trong một phút. Cái bông xám của đám mây đuổi vượt
Grigori, trườn trên ngọn gò, nom như di động rất chậm. Grigori đang nhìn những
ngôi nhà của thôn Klimovka ập tới mỗi lúc một gần bỗng chuyển tầm mắt xuống cái
bóng đang lướl trên mặt đất nâu nâu còn chưa khô và cái dải nắng màu vàng tươi
rất vui mắt đang rút về một nơi nào phía trước. Không hiểu sao trong lòng chàng
tự nhiên có ý muốn đuổi theo cái khoảng sáng đang bỏ chạy trên mặt đất.
Grigori thúc con ngựa chạy hết sức, cố đuổi
theo, và mỗi lúc một tới gần cái đường phân đôi sáng và tối phía trước. Chàng
phi ngựa không kể sống chết được vài giây và bỗng nhiên một dé sáng rực rỡ rọi
lên cái đầu ngựa vươn thẳng làm cho lớp lông ngựa màu hung hung bất thần bừng
sáng lên, lóa cả mắt. Trong lúc Grigori vượt qua cái đường viền mong manh của
bóng mây thì từ trong một cái ngõ có những tiếng súng nổ rất gắt. Gió thổi vù
vù đưa những tiếng nổ tới nghe càng gần hơn, mạnh hơn. Chỉ sau đó, một nháy mắt,
qua tiếng bốn vó ngựa của chàng đập rầm rập, tiếng đạn rít và tiếng gió hú bên
tai, Grigori không còn nghe thấy tiếng đại đội phi ầm ầm phía sau nữa. Hai tai
chàng tựa như để rơi mất tiếng đàn ngựa đập chân dồn dập, nặng nề, làm rung
chuyển cả vùng đất hoang chưa khô hết nước, những tiếng đó cứ xa dần rồi lắng hẳn.
Trong lúc đó hỏa lực phía trước bỗng dội to hẳn lên như đống lửa được ném thêm
một bó củi khô. Đạn rú lên bay tới rào rào. Grigori ngoái nhìn lại, chàng bối rối
và cũng hoảng sợ. Hốt hoảng và tức giận làm cho mặt chàng méo hẳn đi, giật giật
như chuột rút. Đại đội đã quay ngựa, bỏ chàng, bỏ Grigori này, để phi trở lại
phía sau. Cách đó không xa mấy, tên đại đội trưởng cho con ngựa xoay tròn, hoa
thanh gươm lên một cách rất là ngớ ngẩn, khóc khóc mếu mếu và kêu lên không biết
những gì bằng một giọng thất thanh, khàn đặc. Chỉ còn hai gã Cô-dắc đuổi theo
Grigori mỗi lúc một gần. Cũng còn có Prokho Zykov thu ngắn dây cương quay ngựa
phi đến chỗ tên đại đội trưởng. Tất cả những tên khác đều đã tra gươm vào vỏ,
ra roi đánh ngựa, chạy tán về phía sau.
Grigori chỉ cho con ngựa chạy chậm lại
trong một giây để cố đoán xem phía sau vừa xảy ra chuyện gì và vì sao đại đội
chưa bị thương vong chút nào đã bất thần bỏ chạy như thế. Và ngay trong khoảnh
khắc ấy, lý trí cũng thúc giục chàng: không quay lại, không bỏ chạy mà phải tiến
thẳng lên! Chàng nhìn thấy bảy tám chiến sĩ Hồng quân đang bấn lên chung quanh
một chiếc xe bốn bánh chở súng máy trong cái ngõ nhỏ chỉ cách chàng trăm
xa-gien. Họ cố quay cái xe cho miệng súng máy chĩa vào đợt sóng xung phong của
quân Cô-dắc đang tấn công. Nhưng xem ra cái ngõ quá hẹp nên họ không quay được
xe, khẩu súng máy vẫn câm tiếng và súng trường nổ cũng thưa hơn, những tiếng đạn
rít như xé màng tai Grigori cũng ít hơn. Grigori kéo con ngựa lại, định nhảy
qua dãy hàng rào đổ trước kia ngăn cánh rừng bên cạnh thôn để xông vào trong
ngõ.
Chàng rời mắt khỏi dãy hàng rào và bất thần
nhìn thấy hết sức rõ ràng, như khoảng cách bị thu ngắn qua ống nhòm, những người
thủy binh đang luống cuống tháo ngựa. Họ mặc những chiếc áo vải buồm đen bùn lấm
bê bết, đội những chiếc mũ nồi kéo xuống quá nhiều làm cho mặt họ tròn một cách
lạ lùng. Hai người chém đứt dây thắng, người thứ ba rụt đầu vào vai chạy lăng
xăng quanh khẩu súng máy, số còn lại kẻ đứng người quì dùng súng trường nhằm bắn
Grigori.
Chàng phi ngựa đến nơi, nhìn thấy rõ tay họ
kéo qui-lát, nghe thấy những tiếng nổ rành rọt ngay bên tai. Tiếng súng nổ liên
tiếp nhanh quá, báng súng đưa lên áp vào vai cũng quá nhanh. Vì thế Grigori
đang đổ mồ hôi như tắm bỗng mừng rơn với một ý nghĩ tin tưởng: “Chúng nó không
bắn trúng được đâu!”
Đoạn hàng rào gãy răng rắc dưới vó ngựa và
đã lui lại phía sau. Grigori vung gươm, nheo mắt chọn người thủy binh gần nhất.
Lại một ý nghĩ kinh hoàng loáng qua óc chàng như một ánh chớp: “Chúng nó bắn
ngay sát mặt... Con ngựa chồm đứng lên... sẽ ngã ngựa... chúng nó giết mình mất!”.
Hai phát súng đã nổ ran ngay trước mặt chàng. Rồi một tiếng hô như từ xa vọng lại:
“Bắt sống lấy nó!”.
Phía trước, một khuôn mặt hở trán rất dũng
cảm cười nhe cả hai hàm răng, những cái dải mũ nồi bay phấp phới, những chữ
vàng đã phai màu trên vành mũ... Grigori tì chân trên bàn đạp, vung thanh gươm
lên và cảm thấy lưỡi gươm ăn ngập dinh dính vào thân hình mềm mềm và ngoan
ngoãn của người thủy binh. Người thủy binh thứ hai, to lớn cổ bạnh, vừa kịp bắn
một phát vào chỗ bắp thịt trên vai trái Grigori thì bị Prokho Zykov chém chéo
vào đầu, ngã lăn ra. Nghe thấy tiếng qui-lát lách cách ngay bên cạnh Grigori vừa
quay lại đã thấy con mắt đen ngòm của nòng một khẩu súng trường trên chiếc xe
súng máy đang nhìn thẳng vào mặt mình. Chàng ngả hẳn người sang bên trái làm
cái yên chệch hẳn đi, con ngựa thở khè khè như phát điên cũng lảo đảo. Chàng
thoát khỏi bàn tay thần chết vừa rít qua đầu mình và trong lúc con ngựa nhảy
qua càng xe, người vừa nổ súng vào Grigori đã bị chàng chém chết trong khi bàn
tay anh ta còn chưa kịp đẩy qui-lát đưa viên đạn thứ hai lên nòng súng.
Chỉ trong nháy mắt, trong một đoạn thời
gian ngắn không thể tưởng tượng (sau này trong ký ức của Grigori, cái khoảnh khắc
ấy đã được ghi lại thành một đoạn thời gian hết sức dài), chàng đã chém chết liền
4 thủy binh. Chàng không nghe theo những tiếng gọi của Prokho Zykov, cứ phóng
ngựa đuổi theo người thứ năm chạy trốn vào một chỗ ngoặt trong ngõ. Nhưng tên đại
đội trưởng đã đuổi kịp Grigori, phóng vượt lên trước và nắm lấy dây mõm con ngựa
của chàng.
- Còn xông vào đâu nữa? Chúng nó bắn chết
bây giờ! Đằng kia, trong đám nhà kho, chúng nó còn có một khẩu súng máy nữa đấy!
Hai gã Cô-dắc nữa và Prokho cũng xuống ngựa,
chạy tới bên cạnh Grigori, hết sức kéo chàng xuống ngựa. Grigori vừa giãy giụa
trong tay bọn chúng vừa la lớn:
- Buông tao ra, lũ khốn kiếp! Cái bọn thủy
binh! Tất cả! Tao sẽ chém chết hết!
- Anh Grigori Panteleevich! Đồng chí
Melekhov! Tỉnh lại đi! - Prokho cố khuyên chàng.
- Thôi buông tôi ra, anh em! - Grigori bảo
chúng bằng một giọng yếu ớt đổi khác hẳn.
Bọn kia buông Grigori ra. Tên đại đội trưởng
khẽ bảo Prokho:
- Dìu lên ngựa, đưa về Guxynka thôi, đúng
là ốm mất rồi.
Và chính hắn cũng lấy ngựa và hạ lệnh cho đại
đội:
- Lên ngựa!
Nhưng Grigori ném chiếc mũ lông xuống tuyết,
lảo đảo đứng lại một lát rồi bất chợt nghiến răng, rên lên một tiếng khủng khiếp,
méo hẳn mặt đi và bắt đầu giật đứt những cái móc trên chiếc áo ca-pôt đang mặc.
Tên đại đội trưởng còn chưa kịp đi một bước nào đến với chàng thì Grigori đang
đứng đã ngả đổ sấp mặt xuống, bộ ngực trần ập ngay xuống tuyết. Chàng nức nở,
run bắn người lên, rồi há miệng đớp những miếng tuyết trong đống tuyết còn sót
lại bên dãy hàng rào như một con chó. Sau đó chàng lại có một phút hết sức tỉnh
táo, định đứng lên nhưng không sao đứng dậy được. Chàng quay khuôn mặt đầm đìa
nước mắt, méo đi trong cơn đau đớn, nhìn mấy tên Cô-dắc đứng vây quanh mình và
kêu lên bằng một giọng phá ra, nghe rất man rợ:
- Tay tôi đã giết ai rồi! - Và lần đầu tiên
trong đời, chàng vừa vật vã trong một cơn đau đớn ghê gớm vừa gào lên với những
đám bọt sùi ra đầy hai bên mép. - Anh em ơi, không thể tha thứ cho tôi được!
Hãy chém chết tôi đi, hãy vì Chúa... vì Đức mẹ của Chúa... Chết, cho tôi chết!
Tên đại đội trưởng chạy tới bên cạnh
Grigori rồi cùng tên trung đội trưởng đè lên người chàng, tháo dây gươm và cái
túi dết dã chiến, bịt miệng chàng lại, giữ chặt chân chàng. Nhưng tuy nằm dưới
hai tên kia, chàng vẫn dướn cong người như một cây cung, hai cẳng chân duỗi thẳng
vẫn giật giật rất lâu bới tung đám tuyết to hạt, rồi vừa rên rỉ vừa liên tiếp đập
đầu xuống khoảng đất đen sáng lóa dưới nắng, khoảng đất trên đó chàng đã ra đời
và đã sống, đã hưởng hết những điều dành sẵn cho mình, ngọt bùi thì ít, nhưng đắng
cay thì nhiều.
*
* *
Chỉ cỏ nội là cứ sinh sôi nảy nở trên mặt đất,
cứ lãnh đạm chịu dãi nắng dầm mưa; cứ ra sức hút chất nhựa đầy sức sống và
ngoan ngoãn rạp mình dưới hơi thở đầy tử khí của giông bão. Rồi sau đó, khi đã
mặc cho gió thổi bay những hạt giống đi bốn phương, nó lại lãnh đạm chết đi, để
lại những đám cuộng già cỗi, ngật ngưỡng chào những tia chết chóc của mặt trời
mùa thu...
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét