Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VI
36
Hôm xuất phát từ Karginskaia để tiến về hướng
Bokovskaia, Grigori đã chỉ huy tới ba ngàn rưởi tay gươm. Bộ tư lệnh và ban chấp
hành quân khu đã phái liên lạc mang mệnh lệnh và chỉ thị đuổi theo chàng. Một
trong những tên phụ trách bộ tư lệnh đã viết thư riêng cho Grigori, đề nghị với
chàng bằng một giọng văn hoa hòe hoa sói:
“Đồng
chí Grigori Panteleevich rất kính mến! Chúng tôi có được nghe những lời đồn đại
quỷ quyệt nói rằng đồng chí đã tàn sát tù binh Hồng quân một cách hung bạo.
Hình như theo lệnh của đồng chí, ba mươi tên Hồng quân mà Kharlampi Ermakov bắt
được ở gần Bokovskaia đã bị tiêu diệt, tức là bị chém gần hết. Trong số những
thằng tù binh kể trên, nghe nói có một tên chính ủy vô danh tiểu tốt, tên này
có thể rất có lợi cho chúng ta trong việc điều tra lực lượng của chúng nó. Đồng
chí thân mến, đồng chí hãy hủy bỏ cái lệnh không bắt tù binh đi. Một lệnh như
thế sẽ có hại cho chúng ta một cách ghê gớm. Hình như chính anh em Cô-dắc cũng
đã phải kêu ca trước một sự tàn nhẫn như thế, và lo rằng cả bọn Đỏ cũng sẽ chém
tù binh và triệt hạ thôn xóm của chúng ta. Các tên cán bộ chỉ huy, đồng chí
cũng cứ để sống và cho giải vể. Chúng ta sẽ nhẹ nhàng khử chúng ở Vosenskaia
hay Kazanskaia. Nhưng đồng chí lại chỉ huy các đại đội của đồng chí tiến quân
như Tarat Bunba trong cuốn tiểu thuyết lịch sử của nhà văn Puskin, lại tiêu diệt
tất cả dưới ngọn lửa, lưỡi gươm và làm anh em Cô-dắc lo lắng. Mong đồng chí
nghĩ lại đừng giết tù binh nữa, mà giải về cho chúng tôi. Sức mạnh của chúng ta
chính là nằm trong điểm vừa nêu trên đây. Ngoài ra, chúc đồng chí mạnh khỏe.
Xin gửi tới đồng chí lời chào kính mến và mong tin thắng trận của đồng chí...”
[“Tarat Bunba”
là một tác phẩm của Gôgôn chứ không phải của Puskin]
Bức thư đó Grigori chưa đọc hết đã xé vụn,
ném xuống chân ngựa. Còn bản mệnh lệnh của Kudinov:
“Tức
tốc phát triển thế tấn công về phía nam, khu vực Kruchenki - Axtakhovo -
Grekovo. Bộ tư lệnh thấy cần phải liên hiệp với mặt trận của cánh Kadet. Nếu
không, chúng ta sẽ bị bao vây và bị đánh bại mất”.
Thì chàng vẫn ngồi trên yên, viết trả lời:
“Tôi
tấn công về hướng Bokovskaia, truy kích quân địch đang tháo chạy. Còn như
Kruchenki thì tôi không đi, mệnh lệnh của anh tôi coi là hồ đồ. Mà tôi thì tấn
công vào Axtakhovo làm gì? Ở đó ngoài gió và bọn khô-khon, sẽ chẳng có gì khác
đâu”.
Sự trao đổi giấy tờ chính thức giữa chàng
và trung tâm phiến loạn đến đây thì chấm dứt. Các đại đội được biên chế thành
hai trung đoàn tiến tới Konkov, một thôn tiếp giáp với trấn Bokovskaia.
Grigori còn liên tiếp dành được thắng lợi
quân sự thêm hai ngày liền. Sau khi cường tập chiếm được trấn Bokovskaia, rồi mạo
hiểm tiến về Krasnokurskaia, chàng đã đánh tan một chi đội nhỏ chặn đường mình,
nhưng các tù binh bị bắt đã được chàng cho giải về hậu phương, chứ không ra lệnh
chém nữa.
Ngày mồng chín tháng Ba, chàng chỉ huy hai
trung đoàn tiến tới làng Trixchiakovka. Hồi ấy bộ tư lệnh Hồng quân đã cảm thấy
hậu phương bị uy hiếp nên có điều vài trung đoàn và vài đại đội pháo về đối phó
với quân phiến loạn. Các trung đoàn Hồng quân kéo tới gần Trixchiakovka thì chạm
trán với các trung đoàn của Grigori. Trận chiến đấu kéo dài chừng ba giờ.
Grigori sợ bị lọt vào trong một “cái túi”, bèn rút các đơn vị của chàng về
Krasnokurskaia. Nhưng trong trận chiến đấu sáng ngày mồng mười tháng Ba, quân
Cô-dắc trấn Vosenskaia đã bị các chiến sĩ Hồng quân Cô-dắc vùng sông Khope đánh
cho bò lê bò càng. Trong khi tấn công và phản công, người dân sông Đông, đã
giáp chiến với người dân sông Đông và họ đã chém giết nhau một trận không tiếc
tay. Sau khi mất con ngựa của chàng trong trận, Grigori đã kéo hai trung đoàn
ra khỏi cuộc chiến đấu, rút về tới Bokovskaia với cái má bị chém toạc.
Chiều hôm ấy chàng hỏi cung một tù binh là
dân vùng sông Khope. Một người Cô-dắc đã đứng tuổi, sinh quán ở trấn
Chepikinskaia đứng trước mặt chàng với hai hàng lông mày trắng phếch, bộ ngực hẹp
và một cái băng đỏ rách bươm dính trên cổ áo ca-pốt. Anh ta sẵn lòng trả lời
các câu hỏi nhưng nụ cười có vẻ miễn cưỡng và ngượng nghịu.
- Hôm qua đã có những trung đoàn nào tham
gia chiến đấu?
- Trung đoàn Cô-dắc số ba mang tên Stenka
Radin của chúng tôi. Hầu như toàn trung đoàn là gồm những anh em Cô-dắc ở quân
khu Khopsky; trung đoàn năm Damursky, trung đoàn kỵ binh số mười hai và trung
đoàn sáu Michensky.
- Dưới quyền chỉ huy chung của ai? Nghe nói
là Kichvitze chỉ huy có phải không?
- Không, chi đội hợp nhất là do đồng chí
Domnhit chỉ huy.
- Đạn dược của các anh có nhiều không?
- Nhiều vô kể.
- Còn pháo?
- Có lẽ tám khẩu.
- Trung đoàn bị điều từ đâu về!
- Từ các thôn của trấn Kamenskaia.
- Có được nói rõ là điều đi đâu không?
Người chiến sĩ Cô- dắc ngập ngừng một lát
nhưng rồi cũng trả lời.
Grigori muốn tìm hiểu về tinh thần các binh
sĩ vùng sông Khope, bèn hỏi:
- Các binh sĩ Cô- dắc bàn tán với nhau những
gì?
- Họ nói là không muốn đi...
- Trong trung đoàn có biết rằng chúng tôi
khởi nghĩa chống cái gì không?
- Làm thế nào mà biết được?
- Thế tại sao không muốn đi!
- Các ngài cũng là dân Cô-dắc mà! Vả lại
chúng tôi đã chán ngấy chiến tranh rồi. Ngài cũng biết rằng chúng tôi đã đi
theo Hồng quân từ đầu cho tới bây giờ.
- Anh có thể chiến đấu ở bên chúng tôi được
không?
Người Cô-dắc kia nhún hai cái vai hẹp:
- Ý ngài muốn thế nào thì muốn! Chứ tôi thì
không muốn đâu...
- Thôi đi ra. Chúng tôi sẽ cho về với vợ...
Có lẽ nhớ lắm rồi phải không?
Grigori nheo mắt nhìn theo người tù binh
Cô-dắc đi ra rồi gọi Prokho. Chàng hút thuốc giờ lâu, chẳng nói chẳng rằng, mãi
mới bước tới bên cửa sổ, lưng quay về phía Prokho và thản nhiên ra lệnh:
- Ra bảo anh em là cái thằng tôi vừa hỏi
cung ấy, nhẹ nhàng đưa nó ra vườn đi. Cô-dắc mà theo Hồng quân thì tôi không bắt
làm tù binh. - Grigori xoay hai gót ủng mòn vẹt, quay phắt lại. - Lập tức lôi
nó ra mà... Đi đi!
Prokho đã ra ngoài. Grigori đứng lại một
phút, mân mê bẻ những nhánh đẩu ngưu giòn giòn trên cửa sổ rồi lại bước nhanh
ra thềm.
Prokho đang thì thầm với mấy gã Cô-dắc ngồi
sưởi nắng dưới chân tường nhà thóc.
- Các cậu thả thằng tù binh ấy ra. Cấp cho
nó một giấy thông hành. - Grigori không nhìn mấy tên Cô-dắc, nói xong trở vào
trong phòng. Chàng đứng lại trước một cái gương cũ, khoát hai tay, chính mình
cũng chẳng hiểu mình nữa.
Chàng không thể nào tự trả lời bản thân
mình câu hỏi vì sao mình lại ra thềm và bảo thả người tù binh. Thật ra lúc
chàng nói: “Chúng tôi sẽ cho về với vợ... Thôi đi ra...”, chàng đã cười thầm với
một cảm giác khoái trá tàn nhẫn, một cái gì gần như mãn nguyện hả hê vì chính
chàng cũng biết rằng mình sẽ lập tức gọi Prokho và ra lệnh hạ thủ gã Cô-dắc
vùng sông Khope này ngay trong vườn. Chàng có phần bực mình trước lòng thương hại
của mình. Cái tình cảm nó vừa đột nhập vào trong lòng chàng, dẫn chàng tới chỗ
thả kẻ địch, đó chẳng phải là một sự thương hại bản năng thì là gì? Nhưng đồng
thời chàng cũng cảm thấy trong người nhẹ nhõm... Sao lại thế nhỉ? Chàng đã
không tìm thấy cho mình câu trả lời ấy. Việc làm vừa rồi của chàng lạ lùng hơn
vì mới hôm qua chàng đã nói với bọn Cô-dắc: “Bọn mu-gích là kẻ thù, song những
thằng Cô-dắc hiện nay đang đi theo bọn Đỏ còn là những kẻ thù nguy hiểm gấp
đôi! Cũng như đối với một tên gián điệp, đối với một thằng Cô-dắc bị bắt thì
cách giải quyết rất là đơn giản: cho ngay về với ông bà ông vải, không một hai gì
cả”.
Grigori đã ra khỏi nhà với mối mâu thuấn nhức
nhối, không sao giải quyết được ấy và cái ý thức vừa nảy sinh về tính chất bất
chính của sự nghiệp mà mình đang theo đuổi.
Tên trung đoàn trưởng trung đoàn sông Tria,
một gã Cô-dắc cao lớn trước kia thuộc trung đoàn Atamansky, bước tới trước mặt
chàng với một khuôn mặt tủn mủn, chẳng có gì đặc sắc, rất dễ phai nhòa trong
trí nhớ. Cùng đi với hắn có hai tên đại đội trưởng.
- Lại mới có thêm viện binh được điều tới đấy!
- Tên trung đoàn trưởng tươi cười nói. - Ba ngàn kỵ binh từ Napôlov, từ sông
Yablonevaya, từ Guxynka, ngoài ra còn có hai đại đội bộ binh nữa. Đồng chí định
đem dùng vào đâu bây giờ, đồng chí Panteley?
Grigori đeo khẩu Mauser hộp gỗ và cái túi dết
dã chiến rất đẹp tước được của Likhachev rồi ra sân. Trời nắng ấm. Bầu trời cao
và xanh như về mùa hè, và cũng như mùa hè, có những đám mây trắng bông như lông
cừu non đuổi nhau trôi về phía nam. Grigori cho gọi tất cả những tên chỉ huy tới
một cái ngõ để bàn bạc. Chừng ba mươi tên kéo đến, chúng ngồi tản mác trên một
dãy hàng rào đổ, truyền tay nhau một cái túi thuốc không biết của tên nào.
- Chúng ta sẽ xây dựng những kế hoạch như
thế nào đây? Sẽ dùng cách nào để khử mấy trung đoàn vừa dồn chúng ta ra khỏi
Trixchiakovka và sẽ tiến theo hướng nào bây giờ? - Grigori đặt vấn đề rồi nhân
tiện truyền đạt nội dung mệnh lệnh của Kudinov.
- Thế chúng nó có bao nhiêu quân để đánh
chúng ta? Đồng chí đã hỏi tù binh chưa? - Một tên đại đội trưởng nín lặng một
lát rồi Grigori kể tên các trung đoàn đang đánh nhau với mình và ước lượng đại
khái con số những tay gươm và tay súng của địch. Bọn Cô-dắc ngậm tăm một lát.
Trong một cuộc họp thì không thể nói ra những ý kiến ngớ ngẩn, chưa đắn đo kỹ
càng. Tên đại đội trưởng thôn Grachev cũng nói:
- Hãy hượm một lát, đồng chí Melekhov ạ!
Cho chúng tôi suy nghĩ cái đã. Đâu phải là chuyện vung gươm chém một nhát! Đừng
để xảy ra thua thiệt mới được.
Nhưng chính hắn đã là tên đầu tiên phát biểu
ý kiến.
Grigori chăm chú nghe tất cả. Ý kiến mà phần
lớn nói lên đều qui vào một điểm là dù trong trường hợp đánh đấm có kết quả
cũng đừng xông ra quá xa mà phải tiến hành một cuộc chiến tranh phòng ngự.
Nhưng vẫn có một gã vùng sông Tria hết sức ủng hộ mệnh lệnh của tên tư lệnh các
lực lượng phiến loạn. Hắn nói:
- Chúng ta chẳng giậm chân mãi ở đây làm
gì. Đồng chí Melekhov hãy cứ dẫn chúng ta đến sông Dones. Các đồng chí mất trí
khôn cả rồi hay sao thế? Chúng ta chỉ có một dúm mà lại định một mình đương đầu
với cả nước Nga. Làm thế nào mà giữ vững được? Chúng nó đổ ập tới là chúng ta bỏ
mạng hết! Phải chọc thủng mà ra thôi! Đạn dược của chúng ta tuy chỉ có rất ít,
song vẫn có thể kiếm ra được. Phải tập kích một trận. Các đồng chí quyết định
đi thôi!
- Nhưng còn nhân dân thì làm thế nào? Đàn
bà, người già, con trẻ?
- Cứ để ở lại!
- Cái đầu anh kể ra cũng thông minh đấy,
nhưng nó lại được cắm trên cổ một thằng ngu!
Cho đến lúc này mấy tên chỉ huy ngồi trên
mép hàng rào vẫn rì rầm bàn tán với nhau về vụ cày mùa xuân sắp bắt đầu, về
chuyện nếu phải chọc thủng vòng vây thì công việc làm ăn sẽ như thế nào.
Nhưng sau lời phát biểu của gã Cô- dắc vùng
sông Tria, tất cả đều nhao nhao. Cuộc họp lập tức có ngay cái không khí sôi nổi
của một đại hội thôn. Một gã Cô-dắc có tuổi, người thôn Napolov giật giọng nói
to hơn cả:
- Chúng ta sẽ không rời khỏi hàng rào nhà
chúng ta làm gì cả!
- Tôi sẽ là thằng đầu tiên dẫn đại đội của
tôi về thôn! Đánh nhau thì phải đánh ở ngay bên cạnh nhà, chứ không phải là đi
cứu mạng cho người khác!
- Anh đừng có chẹn họng tôi như thế! Tôi
thì nêu ý kiến bàn bạc, còn anh chỉ gân cổ gào lên!
- Nhưng có gì mà phải bàn!
- Cứ mặc cho Kudinov đi một mình đến sông
Dones!
Grigori chờ tất cả lặng đi rồi mới nói ra
những ý kiến quyết định, làm lệch hẳn cán cân của cuộc tranh luận:
- Chúng ta sẽ giữ mặt trận ở đây! Nếu trấn
Krasnokurskaia đi theo chúng ta thì chúng ta sẽ bảo vệ cả cho họ! Không đi đâu
cả. Hội nghị bế mạc. Giải tán về đại đội! Chúng ta sẽ xuất phát ra mặt trận
ngay.
Nửa giờ sau, trong khi những đội hình kỵ
binh tuôn đi cuồn cuộn tưởng chừng không bao giờ hết qua các dãy phố, trong
lòng Grigori rạo rực một niềm sung sướng đầy kiêu hãnh: chàng đã từng được chỉ
huy một khối người lớn như thế này bao giờ đâu. Nhưng bên cạnh cái hân hoan tự
hào ấy, một nỗi lo lắng, đau khổ cũng nhức nhối nặng nề trong lòng: không biết
mình có thể chỉ huy cho đúng đắn được không? Tài năng của mình có đủ để điều
khiển hàng ngàn anh em Cô-dắc không? Trong tay mình không phải chỉ có một đại đội,
mà cả một sư đoàn. Liệu một anh chàng Cô-dắc ít chữ như mình có thể nắm trong
tay tính mạng của hàng ngàn con người và gánh vác cái trách nhiệm nặng nề ghê gớm
ấy được không? Nhưng điều chủ yếu mà mình đưa họ đi đánh ai cơ chứ? Đánh lại
nhân dân... Lẽ phải đang thuộc về ai đây?
Grigori nghiến răng nhìn theo hàng ngũ chặt
chẽ của các đại đội đã tiến qua. Trước mắt chàng, quyền lực không còn có cái sức
hấp dẫn ngây ngất của nó nữa mà đã mờ nhạt đi. Chỉ còn lại một nỗi lo lắng, đau
khổ nó đè nén chàng với một sức nặng không tài nào chịu nổi, nó làm lưng chàng
gù xuống.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét