Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VI
62
Acxinhia đến Vosenskaia ở nhà một bà cô ruột,
bên lề thị trấn, gần nhà thờ mới. Ngay hôm đầu nàng đã sục đi tìm Grigori,
nhưng chàng còn chưa có mặt ở Vosenskaia. Hôm sau thì đạn réo, nổ ầm ầm khắp
các phố và các ngõ mãi đến đêm khuya, vì thế nàng không dám ra khỏi nhà.
“Gọi người ta đến Vosenskaia, hứa hẹn cùng
sống với nhau, thế mà chính anh chàng lại không biết đã cút đi chỗ quỷ nào rồi!”
- Nàng nằm trên chiếc rương ở nhà trong, cắn chặt cặp môi còn tươi tắn nhưng
không còn thắm nữa, bực tức nghĩ thầm. Bà cô già ngồi bên cửa sổ đan bít tất, cứ
sau mỗi phát đạn pháo nổ lại làm dấu phép.
- Chao ôi, Giêsuma lạy Chúa tôi! Thật khủng
khiếp! Sao chúng nó lại đánh nhau thế hử? Làm gì mà chúng nó cứ bắn giết nhau
như thế?
Chợt ngoài phố có quả đạn pháo nổ cách ngôi
nhà chừng mười lăm xa-gien. Những khung cửa kính trong nhà rung lên rền rĩ và
rơi vỡ loảng xoảng.
- Cô ơi cô! Cô tránh cái cửa sổ ấy đi, họ bắn
có thể trúng phải cô đấy! - Acxinhia van bà cụ.
Bà cụ nhìn nàng qua cái kính bằng cặp mắt
giễu cợt, rồi trả lời bực bội:
- Ồ Acxinhia! Tao thấy mày thật là một con
ngốc. Chẳng nhẽ tao là kẻ thù của chúng nó hay sao? Chúng nó bắn tao để làm gì
cơ chứ?
- Họ sẽ vô ý bắn phải thôi! Vì đạn bay đi
đâu, họ có trông thấy đâu!
- Mặc cho chúng nó giết! Mặc cho chúng nó
không trông thấy! Chúng nó bắn bọn Cô-dắc vì bọn Cô-dắc là kẻ thù của chúng nó,
của bọn Đỏ ấy. Còn một mụ già, một kẻ góa bụa như tao thì liên can gì đến chúng
nó? Có lẽ khi bắn một phát súng hay nổ một phát đại bác chúng nó cũng phải biết
rằng chúng nó nhằm vào ai chứ?
Đến giữa trưa thì Grigori phi ngựa qua phố
về hướng khuỷu sông phía xuôi, người cúi rạp trên cổ ngựa. Acxinhia đứng trong
cửa sổ trông thấy chàng, bèn chạy bổ ra chỗ thềm nhà có những dây nho dại cuốn
nhằng nhịt. Nàng gào lên: “Anh Griska!”, nhưng Grigori đã khuất sau chỗ rẽ, chỉ
còn đám bụi bị vó ngựa hất tung lên từ từ rơi xuống mặt đường. Chạy theo cũng
hoài công vô ích. Acxinhia đứng trên bậc thềm tức quá, khóc nức nở.
- Thằng Stepan nó phi ngựa qua đấy à? Mày
làm gì mà nhảy xổ ra như con mẹ ngộ thế? - Bà cô hỏi.
- Không ạ... Đấy là một người trong thôn
chúng cháu... - Acxinhia trả lời qua hai hàng nước mắt.
- Thế thì can gì mà phải khóc? - Bà cô tò
mò hỏi vặn.
- Cô yêu quý cô cần biết làm gì? Đâu phải
chuyện cô hiểu được!
- Không phải là chuyện tao hiểu được. Hừ,
như thế tức là thằng nhân tình của mày nó vừa phi ngựa qua. Nếu không thì còn đứa
nào nữa? Đâu phải vô duyên cớ mà mày gào lên như thế... Chính tao cũng đã sống
đủ cuộc đời, tao cũng biết lắm chứ!
Lúc trời sắp hoàng hôn Prokho Zykov bước
vào trong nhà.
- Xin chào cả nhà! Bà cụ chủ ơi, nhà ta có
ai ở thôn Tatarsky đến đây không cụ?
- Anh Prokho! - Acxinhia sung sướng ái chà
một tiếng chạy từ trong nhà ra.
- Đây rồi, cô nàng, thật là cô đã làm tôi
chạy long tóc gáy! Chỉ vì tìm cô mà tôi rã rời cả hai chân đây này! Cô cũng đã
biết hắn là một thằng như thế nào rồi chứ gì? Thật cha nào con nấy, nóng cứ như
lửa. Đạn bắn đầy trời, người cũng như vật đều phải chui rúc lẩn trốn, thế mà hắn
cứ khăng khăng: “Phải kiếm cho ra, nếu không tôi sẽ cho cậu vào cái sáu tấm!”.
Acxinhia nắm tay áo Prokho, kéo ra phòng
ngoài.
- Thế anh ấy đâu rồi, đồ khốn kiếp!
- Hừm... Hắn thì còn có thể ở chỗ nào được
nữa? Hắn đã đi bộ mò từ mặt trận về. Hôm nay con ngựa hắn đang cưỡi bị bắn chết.
Hắn về hung hãn, như con chó xích. Hắn hỏi tôi: “Đã tìm thấy chưa?”. Tôi bảo:
“Tìm đâu ra bây giờ? Tôi có đẻ ra cô ấy đâu?”. Còn hắn thì cứ “Con người không
phải là cái kim!”. Rồi hắn quay lại quạt cho tôi một trận... Đúng là một con
chó sói đội lốt người!
- Thế anh ấy bảo thế nào?
- Cô thu vén rồi đi ngay, ngoài ra không
còn gì khác nữa!
Chỉ loáng một cái Acxinhia đã buộc xong
khăn gói. Nàng vội vã từ biệt bà cô:
- Thằng Stepan cho người lại phải không?
- Vâng, Stepan đấy cô ạ!
- Được, bảo tao có lời hỏi thăm nó. Nhưng tại
sao tự nó không đến? Đến đây có phải được uống sữa không, nhà lại còn có mằn thắn
nhân phó mát...
Acxinhia chưa nghe hết câu đã chạy ra khỏi
nhà.
Trên đường tới chỗ Grigori ở, nàng thở hổn
hển, mặt tái nhợt, nàng đi nhanh quá, làm Prokho cuối cùng cũng phải van:
- Cô hãy nghe tôi nói đã! Trong những năm
trai trẻ tôi cũng đã có chạy theo bọn con gái, nhưng thật quả tôi chưa cuống cuồng
lên thế này như cô bao giờ. Hay là không nhịn được nữa rồi? Làm gì mà như lửa
thế? Cả cô lẫn hắn thật không còn là con người nữa...
Nhưng trong khi đó hắn nghĩ thầm: “Chúng nó
lại dính keo với nhau rồi... Hừ, bây giờ quỷ dữ cũng không thể nào chia rẽ được
chúng nó nữa! Chúng nó chỉ lo cho bản thân chúng nó, còn mình thì phải xông phá
dưới lửa đạn đi kiếm nó, con chó cái này... Lạy Chúa tôi, xin Người đừng để cho
con Natalia biết chuyện, nếu không nó sẽ xé xác tôi ra... Cái dòng giống nhà
Korsunov mình cũng đã biết lắm rồi! Không, nếu như tao không đam mê quá chén để
mất ngựa mất súng thì tao cũng không đến nỗi phải lê xác đi khắp trấn tìm mày
đâu! Tự chúng mày đã gây ra chuyện thì cứ để cho tự chúng mày giải quyết lấy!”
Các cửa chớp ở nhà trong đều đóng kín mít,
cây nến mỡ bò bốc khói mù mịt, Grigori đang ngồi bên cạnh một cái bàn. Chàng vừa
lau xong khẩu súng trường và còn chưa thông cái nòng của khẩu Mauser thì có tiếng
cánh cửa cọt kẹt. Acxinhia đã đứng ở ngưỡng cửa. Vầng trán hẹp trắng trắng của
nàng đầm đìa mồ hôi. Trên khuôn mặt nhợt nhạt, trong hai con mắt hung dữ mở trừng
trừng cháy lên một ngọn lửa tình cuồng dại đến nỗi Grigori vừa nhìn thấy nàng
thì trái tim chàng run lên sung sướng.
- Anh nói dối em... rồi chính anh... biến
đi đâu mất hút. - Nàng thở hổn hển nói.
Đối với nàng trong lúc này cũng như trước
kia, cũng như ngày xửa ngày xưa, hồi hai người mới bắt đầu yêu nhau, ngoài
Grigori, trên đời này chẳng còn có gì nữa. Cũng như xưa kia, mỗi khi Grigori vắng
mặt thì đối với nàng toàn thế giới đều đã chết hết, và khi chàng ở bên cạnh
nàng thì tất cả đều sống lại. Prokho đang ở trong phòng, nàng cũng chẳng thẹn,
cứ chạy bổ đến ôm chặt lấy Grigori như một dây hốt bố dại, rồi vừa khóc vừa hôn
cái má đầy râu rễ tre của người yêu. Giữa những cái hôn chùn chụt rất nhanh lên
mũi, lên trán, lên mắt, lên môi chàng, nàng nức nở nói líu nhíu:
- Cực em quá anh ơi! Khắp người em đau đớn
ê ẩm! Anh Griska yêu quý! Anh yêu quý của em!
- Kìa, thôi đi nào... Em hãy xem... Nhưng
hượm đã! Acxinhia, thôi đi nào... - Grigori ngượng nghịu nói lắp bắp, chàng
quay mặt đi chỗ khác, tránh không nhìn Prokho.
Chàng đưa nàng đến ngồi xuống chiếc ghế
dài, tháo cho nàng cái khăn bịt đầu trật ra sau gáy, vuốt làn tóc rối tung của
nàng.
- Em thật thế nào ấy...
- Em thì bao giờ cũng thế này thôi! Còn như
anh...
- Không, thật đấy, em điên mất rồi!
Acxinhia đặt hai tay lên vai Grigori, cười
qua hai hàng nước mắt, khẽ nói liến thoắng:
- Hừ, sao lại có thể như thế được nhỉ? Anh
cho gọi em... em phải đi bộ đến, phải vứt bỏ hết... nhưng chẳng thấy anh đâu cả...
Anh phi ngựa qua, em chạy bổ ra gọi rầm rầm lên, nhưng anh đã mất hút sau chỗ
ngoặt... Nếu chúng nó giết mất anh, thì em chẳng được nhìn thấy anh lần cuối
cùng nữa.
Nàng còn nói thêm nhiều lời rất âu yếm, rất
đáng yêu, rất đàn bà, rất ngớ ngẩn. Trong khi đó tay nàng cứ luôn luôn vuốt ve
hai cái vai gù gù của Grigori, cứ nhìn vào mắt chàng bằng hai con mắt vô cùng
ngoan ngoãn.
Trong ánh mắt của nàng nung nấu một cái gì
rất đáng thương, nhưng đồng thời cũng vô cùng tàn nhẫn, hệt như mắt của một con
thú bị vây bắt, làm cho trong khi nhìn nàng Grigori bỗng cảm thấy ngượng ngùng
đau khổ.
Chàng hạ hai hàng mi bị nắng thui cháy, dim
mắt gắng gượng mỉm cười, không nói gì cả. Trong khi đó má nàng cứ mỗi lúc một đỏ
rực vì ngọn lửa bừng bừng trong lòng và hai tròng con mắt như phủ một lớp mù
xanh.
Prokho bỏ ra ngoài, không chào từ biệt. Ra
đến ngoài hắn nhổ toẹt một bãi rồi đưa chân di bãi nước bọt.
- Chỉ thêm phiền, chẳng được gì hơn đâu! -
Hắn từ trên thềm bước xuống, nói một cách hung dữ, rồi đóng cánh cửa hàng rào
đánh sầm như để ra oai.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét