Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VII
1
Cuộc phiến loạn ở vùng Đông Thượng đã thu
hút từ mặt trận miền Nam một lực lượng khá lớn của Hồng quân, vì thế nó đã cho
phép Bộ tư lệnh Quân đội sông Đông không những có thể tự do điều động lại lực
lượng của chúng trên mặt trận yểm hộ Novocherkask, mà còn tập trung được trong
khu vực hai trấn Kamenskaia và Ust-Belokalitvenskaia một binh đoàn đột kích rất
mạnh gồm những trung đoàn đã qua thử thách, kiên cường nhất, phần lớn là dân miền
dưới và dân Kalmys. Nhiệm vụ của binh đoàn này là chờ thời cơ thích đáng, phối
hợp với các đơn vị của tướng Fitkhelaurov, đánh bật sư đoàn 12 thuộc Tập đoàn
quân Hồng quân số 8, rồi hoạt dộng bên sườn và trong hậu phương hai sư đoàn 13
và Ukrainskaia, đột phá về phía Bắc để hợp nhất với quân phiến loạn vùng Đông
Thượng.
Tướng Denisov tư lệnh Quân đội sông Đông
cùng với trưởng ban tham mưu là tướng Poliakov đã kịp thời vạch ra kế hoạch tập
trung binh đoàn đột kích, và đến cuối tháng Năm, toàn bộ kế hoạch này hầu như
đã được thực hiện. Gần 16.000 tay súng và tay gươm đã được điều về hướng
Kamenskaia tập trung cùng với 36 khẩu pháo và 140 cỗ súng máy. Chúng còn tập
trung cả những đơn vị kỵ binh cuối cùng và những trung đoàn tinh nhuệ của cái gọi
là “quân đội trẻ” biên chế trong mùa hè năm 1918, gồm những gã Cô-dắc vừa đủ tuổi
đi lính.
Trong khi đó, quân phiến loạn bị bao vây bốn
phía, vẫn tiếp tục đánh bật những cuộc tấn công của các đơn vị tiễu phạt Hồng
quân. Về phía Nam, dọc theo bên trái sông Đông, hai sư đoàn quân phiến loạn
ngoan cố nằm lỳ trong các chiến hào, không cho quân địch vượt sông, tuy vô số
những đại đội pháo của Hồng quân bố trí trên suốt chiều dài mặt trận hầu như
không lúc nào ngớt dội lên đầu chúng một hỏa lực ác liệt. Còn ba sư đoàn nữa
thì yểm hộ khu vực phiến loạn về phía tây, phía bắc và phía đông. Ba sư đoàn này
đã phải chịu những thiệt hại hết sức nặng nề, nhất là trong khu vực đông bắc,
nhưng vẫn không rút lui, vẫn cứ trụ lại trên các địa giới của khu Khopesky.
Đại đội của bọn Cô-dắc thôn Tatarsky bố trí
ngay trước mặt thôn nhà. Cuộc sống vô công rồi nghề bất đắc dĩ đã làm chúng
chán ngấy vì thế một lần chúng đã làm Hồng quân phải nổi lệnh báo động.
Ngay trong đêm tối mù, vài gã Cô-dắc cảm tử
lặng lẽ chèo thuyền sang bờ bên phải, bất thần tập kích một vọng tiêu của Hồng
quân, giết bốn chiến sĩ Hồng quân và cướp được một khẩu súng máy. Ngay hôm sau
Hồng quân điều một đại đội pháo ở khu vực Vosenskaia đến nơi và đại đội này đã
dội lên các chiến hào của quân Cô-dắc một màn hỏa lực di động. Một phát đạn
ghém vừa nổ trên khu rừng, đại đội Cô-dắc đã vội rời bỏ chiến hào, lùi xa bờ
sông, rút sâu vào trong rừng. Sau một ngày một đêm, đại đội pháo bị điều đi chỗ
khác, bọn Cô-dắc thôn Tatarsky lại trở về chiếm lĩnh khoảng trận địa vừa rút bỏ.
Đợt bắn phá của pháo binh đã gây tổn thất cho đại đội: những mảnh đại bác đã giết
hai tên còn trẻ trong số mới bổ sung và làm bị thương gã liên lạc của tên đại đội
trưởng, vừa mới ở Vosenskaia về.
Sau đó tình hình lại tương đối yên tĩnh và
cuộc sống trong chiến hào lại trôi theo nhịp cũ. Bọn đàn bà thường đến thăm. Cứ
đến đêm họ lại mang tới bánh mì và rượu nhà nấu lấy. Song bọn Cô-dắc cũng chẳng
thiếu gì thức ăn: chúng đã chọc tiết hai con bò non bị lạc và ngày nào cũng ra
các hồ nước đánh bắt cá. Khristonhia được coi như chủ nhiệm ngành cá. Thuộc phạm
vi phụ trách của hắn có một cái lưới đánh cá dài mười xa-gien không biết ai đã
bỏ lại trên bờ sông trong khi rút lui. Đại đội Cô-dắc đã bắt được cái lưới ấy
và khi đánh cá Khristonhia bao giờ cũng ra những chỗ sâu, vì thế hắn thường
khoe rằng trên bãi cỏ ven sông không có cái hồ nào mà hắn không lội qua được.
Sau một tuần đánh cá liên miên, cái áo sơ-mi và chiếc quần đi ngựa của hắn nồng
nặc một mùi cá ướt tanh lợm không sao bay qua hết, đến nỗi cuối cùng gã Anikey,
dứt khoát không chịu nằm cùng hầm với hắn nữa. Gã bảo:
- Người cậu khắm, hệt như một con cá nheo
thối ấy! Nếu ở lại đây với cậu thêm một ngày nữa thì sẽ suốt đời tởm lợm không
bao giờ dám ăn cá nữa...
Từ hôm ấy, dù nhiều muỗi, Anikey cứ ngủ bên
ngoài hầm. Trước khi đi ngủ, gã nhăn mặt đầy vẻ kinh tởm, cầm chổi quét những
đám vẩy cá và ruột cá hôi thối bỏ bừa bãi trên mặt cát. Nhưng sáng hôm sau
Khristonhia đi đánh cá về lại đàng hoàng ngồi chễm chệ ngay trước cửa hầm, đánh
vẩy và bỏ ruột những con cá giếc vừa đánh được. Chung quanh hắn, hàng đàn nhặng
xanh bay rùng rùng, những con kiến vàng bò tới lúc nhúc như đám mây. Rồi gã
Anikey lại hổn hển chạy tới, từ xa đã réo lên:
- Cậu không kiếm được chỗ nào khác hay sao?
Đồ quỷ dữ, sao cậu không hóc xương cá mà chết đi cho rảnh? Thôi xéo đi, cậu hãy
vì Chúa cứu thế mà cút ra chỗ khác! Mình ngủ ở ngay đây mà cậu cứ ném đầy ruột
cá ra, làm cho kiến trong toàn khu đều mò tới, tanh thối cứ như Astrakhan ấy!
Khristonhia chùi con dao đánh vẩy vào quần,
trầm ngâm nhìn rất lâu khuôn mặt phẫn nộ, nhẵn thín chẳng có sợi râu nào của
Anikey rồi bình thản nói:
- Anikey ạ, đúng là trong bụng cậụ có giun
nên cậu mới không chịu được mùi cá đấy. Cậu thử chờ lúc đói ăn ít tỏi xem thế
nào!
Anikey nhổ toẹt bãi nước bọt, văng tục một
thôi một hồi rồi bỏ đi.
Những cuộc cãi cọ giữa hai gã kéo dài từ
ngày này qua ngày khác. Nhưng nói chung, toàn đại đội sống với nhau rất êm thấm.
Được ăn uống no nê, tất cả bọn Cô-dắc đều vui vẻ, chỉ trừ Stepan Astakhov.
Không biết vì Stepan được biết qua bọn Cô-dắc trong thôn hay linh tính báo cho
anh ta biết rằng Acxinhia vẫn đi lại với Grigori ở Vosenskaia mà tự nhiên anh
ta buồn rũ ra. Một hôm anh ta vô duyên vô cớ chửi nhau với gã trung đội trưởng
rồi dứt khoát từ chối không làm công việc canh gác nữa. Anh ta cứ nằm lì trong
hầm trên một tấm thảm đen có đóng dấu, chỉ thở dài và hút liên miên thứ thuốc
lá nhà trồng lấy. Nhưng đến khi anh ta được biết rằng viên đại đội trưởng phái
Anikey đi Vosenskaia lĩnh đạn, anh ta mới ra khỏi hầm lần đầu sau hai ngày đêm
nằm lì trong đó, Stepan nheo hai con mắt sưng húp, luôn luôn chảy nước mắt vì mất
ngủ, nhìn với một vẻ đầy nghi ngờ những đám lá lồm xồm, sáng lóa trên những cái
cây ngật ngưỡng trước gió, những đám mây bị gió thổi dựng đứng lên như một đàn
ngựa bờm trắng, lắng nghe tiếng rừng rì rầm rồi bước qua những cái hầm tìm
Anikey.
Anh ta không muốn nói trước mặt bọn Cô-dắc,
bèn kéo Anikey ra chỗ khác, khẩn khoản nhờ gã.
- Nhờ cậu tới Vosenskaia thì tìm hộ
Acxinhia, nói lại lời mình bảo Acxinhia cố đến thăm mình. Cậu nói hộ rằng hiện
giờ mình chấy rận như sung, quần áo lót chưa giặt, ngoài ra cậu nói giúp thêm rằng...
- Stepan nín lặng một giây, giấu nụ cười ngượng nghịu dưới hàng ria rồi nói nốt,
- Cậu bảo giúp là mình nhớ lắm, mong Acxinhia đến ngay.
Đêm hôm ấy Anikey đến Vosenskaia, tìm được
nhà Acxinhia ở.
Sau lần giận nhau với Grigori, nàng vẫn ở
nhà bà cô như cũ. Những lời Stepan nói với gã, Anikey đều tận tình nói lại hết,
nhưng để cho lời nói của mình có thêm hiệu lực, gã đã tự ý bịa thêm rằng Stepan
dọa sẽ đến Vosenskaia nếu Acxinhia không tới đại đội.
Nàng nghe xong lời Stepan nhắn bèn sửa soạn
đi ngay. Bà cô vội vã nhào bột, nướng ít bánh sữa và hai giờ sau, Acxinhia đã
đóng vai một người vợ ngoan ngoãn, cùng Anikey đến chỗ đại đội của thôn
Tatarsky bố trí.
Stepan đón vợ với cả nỗi lòng bồi hồi nhưng
anh ta cố giấu không để lộ. Anh ta ngắm khuôn mặt gầy rộc của nàng có ý thăm
dò, hỏi han nàng chuyện nọ chuyện kia một cách dè dặt, nhưng không hé răng hỏi
nửa lời về chuyện nàng có gặp Grigori hay không.
Suốt buổi nói chuyện, chỉ có một lần anh ta
quay đi chỗ khác, đưa mắt nhìn xuống và hỏi Acxinhia:
- Thế sao Acxinhia lại tới Vosenskaia theo
bờ bên kia? Tại sao không qua sông ngay phía trước thôn?
Acxinhia trả lời một cách khô khan rằng
nàng không thể qua sông cùng với những người không quen biết, mà nhờ nhà
Melekhov giúp thì nàng không muốn. Sau khi trả lời xong, nàng cảm thấy như nếu
thế thì nhà Melekhov đối với mình không phải là những người xa lạ, mà là họ
hàng thân thuộc. Và nàng luống cuống sợ Stepan cũng có thể hiểu như mình. Mà chắc
hẳn anh ta cũng đã hiểu như thế. Có cái gì run run dưới hai hàng lông mày
Stepan và tựa như có một bóng đen lướt qua mặt anh ta.
Anh ta ngước mắt lên nhìn Acxinhia có ý dò
hỏi. Nàng cũng hiểu câu hỏi không nói ra lời ấy, nên rất bất thần ngượng quá, đỏ
bừng mặt, tự mình lại bực bội với mình.
Stepan thương hại Acxinhia nên làm vẻ như
không nhận thấy gì cả, và chuyển câu chuyện sang các việc trong nhà. Anh ta bắt
đầu hỏi xem trước khi ở nhà ra đi nàng đã cất giấu được những gì và cất giấu có
cẩn thận không.
Trong thâm tâm Acxinhia cũng nhận thấy sự đại
lượng của chồng, vì thế trong khi trả lời nàng cứ luôn luôn cảm thấy trong lòng
ngượng ngùng bứt rứt và để làm Stepan tin rằng tất cả những điều xảy ra giữa
hai người đều không có gì đáng kể, để giấu sự xao xuyến trong lòng mình, nàng cố
ý kéo dài câu chuyện và nói giọng dè dặt, khô khan, hoàn toàn chuyên chú vào
công việc làm ăn.
Hai vợ chồng ngồi trong hầm nói chuyện với
nhau. Nhưng họ luôn luôn bị bọn Cô-dắc đến quấy rầy. Chốc chốc lại có một tên
bước vào. Khristonhia vào hầm rồi sửa soạn đi ngủ ngay ở đấy. Stepan thấy mình
không có cách nào chuyện trò riêng với vợ bèn miễn cưỡng ngừng câu chuyện.
Acxinhia sung sướng đứng dậy, vội vã cởi
khăn gói, lấy cho chồng ăn những cái bánh sữa mang từ thị trấn về rồi lục trong
chiếc túi dết dã chiến của Stepan và đem những đồ lót bẩn đi giặt ở cái đầm gần
đấy.
Khu rừng chìm trong bầu không khí lặng lờ
trước lúc bình minh và làn sương mù xanh xanh. Cỏ trĩu sương đêm gục đầu xuống
đất. Ếch nhái đua nhau kêu ồm ộp trong các mảnh đầm và ở một chỗ ngay bên cạnh
cái hầm, có con chim cuốc kêu rin rít trong một bụi phong rất rậm. Acxinhia đi
qua trước bụi cây. Mạng nhện phủ đầy bụi cây từ trên ngọn xuống tới những cái gốc
mọc ngập trong lớp cỏ hết sức rậm rạp. Những giọt sương nhỏ li ti bám trên những
sợi tơ nhện sáng loá lên như ngọc trai. Con cuốc cuốc lặng đi một phút, song những
đám cỏ bị cặp chân đất của Acxinhia dẫm bẹp xuống còn chưa kịp ngỏng lên thì nó
lại cất tiếng kêu. Một con dẽ mào bay vụt dưới đầm lên trả lời nó bằng giọng thảm
thương.
Acxinhia cởi cái áo ngắn mặc ngoài và cái nịt
vú làm nàng vướng víu không cử động được dễ dàng, lội đến đầu gối trong nước đầm
bốc hơi ấm ấm rồi bắt đầu giặt. Trên đầu nàng, những con mòng bay nhung nhúc,
tiếng muỗi rùng rùng. Nàng cong một cánh tay đầy đặn, ngăm ngăm, xua những con
muỗi trước mặt, đầu óc luôn luôn bị ám ảnh bởi những ý nghĩ về Grigori, về chuyện
hai người giận nhau lần vừa qua, trước khi chàng xuống đại đội.
“Chưa biết chừng trong lúc này anh chàng
đang đi tìm mình đây! Ngay đêm nay mình sẽ quay về thị trấn!”. Acxinhia quyết định
như đinh đóng cột rồi mỉm cười nghĩ rằng mình sắp được gặp Grigori như thế nào
và hai người sẽ làm lành với nhau lẹ như thế nào.
Mà kể cũng lạ thật: thời gian gần đây, mỗi
khi nghĩ tới Grigori, không hiểu sao nàng không hình dung chàng với cái hình
dáng dung mạo đúng như của chàng hiện nay. Trước mắt nàng bao giờ cũng hiện ra
một Grigori không phải như bây giờ, không phải là anh chàng Cô-dắc cao lớn,
hùng dũng, giàu kinh nghiệm trường đời, với hai con mắt nheo nheo mệt mỏi, bộ
ria đen mà hai đầu đã đỏ hoe, những sợi tóc bạc quá sớm hai bên thái dương và
những vết nhăn thô bạo trên trán, tất cả những dấu vết không thể phai nhòa của
mọi thiếu thốn mà chàng đã phải chịu đựng qua bao năm chiến tranh. Trái lại đó
là chàng Griska Melekhov ngày xưa, thô bạo và vụng về trong yêu đương như mọi
gã thanh niên khác, với cái cổ tròn tròn thon thon rất trẻ và cặp môi luôn nở một
nụ cười vô tư lự. Chính vì thế Acxinhia càng cảm thấy yêu chàng gấp bội tình
yêu kèm theo một sự trìu mến gần như của người mẹ.
Ngay trong lúc này cũng thế: nàng hồi tưởng
trong trí nhớ một cách hết sức rành rọt những nét trên khuôn mặt vô vàn thân
thương.
Nàng thở hổn hển, mỉm cười đứng thẳng dậy,
ném chiếc sơ-mi chưa giặt sạch của chồng xuống chân và bỗng nhiên cảm thấy
trong họng có tiếng nức nở ngọt ngào dồn lên như một hòn gì vừa tròn vừa nóng.
Nàng khẽ lẩm bẩm:
“Anh thật đáng nguyền rủa, anh đã chiếm hẳn
cõi lòng em đến hết đời rồi!”
Nước mắt đã làm nàng cảm thấy trong lòng nhẹ
nhõm, nhưng sau đó toàn bộ cái thế giới xanh ngát của buổi sớm mai chung quanh
tựa như mất hết màu sắc. Nàng đưa mu bàn tay lên chùi má, hất tóc khỏi vừng
trán ẩm ướt rồi nhìn theo rất lâu một con bói cá bằng cặp mắt mờ đục, vô tư lự.
Con chim lông xám nhỏ xíu lướt trên mặt nước một lát rồi biến mất trong lớp
sương mù sủi bọt dưới làn gió, nom như một đám đăng-ten hồng hồng.
Giặt xong quần áo, Acxinhia phơi lên mấy bụi
cây rồi vào trong hầm.
Khristonhia đã ngủ dậy. Hắn ngồi bên cạnh cửa
hầm, ngọ nguậy những ngón chân méo mó sần sùi, nói lải nhải với Stepan, nhưng
anh ta cứ nằm lì trên cái đệm, nín thinh hút thuốc, nhất định không trả lời những
câu Khristonhia hỏi.
- Có lẽ cậu cho rằng bọn Đỏ sẽ không vượt
sông sang bờ bên này có phải không? Cậu giả câm giả điếc à? Được, giả câm thì cứ
giả câm. Nhưng mình thì nghĩ rằng nhất định chúng nó sẽ vượt sông cho kỳ được ở
những chỗ có thể lội qua cho mà xem... Dứt khoát là ở những chỗ lội! Ngoài ra sẽ
không ở chỗ nào khác đâu. Hay cậu lại cho rằng chúng nó có thể cho kỵ binh bơi
qua? Nhưng sao cậu cứ câm như hến thế, Stepan? Xem ra tình hình đã đi tới chỗ kết
thúc rồi, thế mà cậu cứ nằm thưỡn ra như khúc gỗ ấy!
Stepan thậm chí nhảy chồm dậy, trả lời bằng
một giọng tức tối:
- Nhưng tại sao cậu cứ bám dai như đỉa thế
hử? Người với ngợm gì mà kỳ quặc! Người ta có vợ đến thăm mà chúng nó cũng chẳng
tha cho... Cứ kéo đến ám với những chuyện ngớ ngẩn đâu đâu, không để cho nói được
với vợ một lời nào nữa!
- Vớ được một thằng như thế này để mà trao
đổi... - Khristonhia bực mình đứng dậy, lồng hai bàn chân đất vào đôi ủng ngắn
đi đã mòn vẹt. Lúc bước ra ngoài hắn va đầu một cái rất đau vào xà ngang cửa.
- Ở đây chúng nó sẽ không để yên cho chúng
mình nói chuyện với nhau đâu, ta ra ngoài rừng đi, - Stepan bảo vợ.
Rồi không chờ nàng trả lời có thuận như thế
hay không, anh ta bước ngay ra cửa, Acxinhia ngoan ngoãn ra theo.
Hai vợ chồng quay về căn hầm thì trời đã giữa
trưa. Bọn Cô-dắc trung đội hai đang nằm nghỉ trong bóng mát dưới một bụi xích
dương. Nhìn thấy hai người, chúng buông những quân bài xuống, ngừng câu chuyện,
gã thì nháy mắt với nhau tỏ ý “thông cảm”, gã thì cười nhạo, gã thì vờ thở dài.
Trong khi bước qua trước mặt bọn chúng,
Acxinhia bĩu môi một cách khinh bỉ, vừa đi vừa sửa lại chiếc khăn trắng viền
đăng-ten nhàu nát chít trên đầu. Bọn Cô-dắc nín thinh để cho nàng bước qua,
nhưng khi Stepan đi sau vừa tới ngang chỗ bọn chúng thì Anikey đứng dậy, rời khỏi
những gã đang nằm, rồi vờ ra vẻ cung kính, cúi rạp người xuống chào Stepan và
nói thật to:
- Xin chúc mừng hai vị... thế là hết tuần
chay rồi!
Stepan mỉm cười thích thú. Anh ta lấy làm
sung sướng vì bọn Cô-dắc đã trông thấy mình ở ngoài rừng về cùng với vợ. Đến chừng
mực nào đó, chuyện này đã giúp anh ta ngăn chặn mọi điều ra tiếng vào quanh
chuyện vợ chồng ăn ở với nhau chẳng ra gì... Anh ta thậm chí còn nhún nhún vai
một cách ngang tàng, phơi ra trước mắt bọn kia cái lưng áo sơ-mi còn chưa ráo mồ
hôi, coi bộ dương dương tự đắc. Mãi khi được khuyến khích như thế, bọn Cô-dắc
kia mới cười nói nhao nhao:
- Các cậu ạ đàn bà thật có mấy tay? Cái áo
sơ-mi của thằng Stepan vắt được ra nước... Dính chặt lấy hai cái xương bả vai!
- Nó cưỡi thằng cha đến sủi cả mồ hôi...
Một gã còn trẻ măng nhìn theo Acxinhia đến
tận cửa hầm, hai con mắt đờ đẫn đầy vẻ thán phục, rồi gã nói như mất hồn:
- Khắp gầm trời này không thể kiếm đâu ra một
chị chàng đẹp như thế này đâu, nói sai có Chúa phạt!
Anikey nghe thấy thế bèn lý sự lại:
- Thế chú nó đã thử đi tìm chưa?
Nghe thấy những lời nói sỗ sàng thô bỉ như
thế, Acxinhia hơi tái mặt. Nàng bước vào trong hầm, mặt cau lại một cách kinh tởm,
vì nhớ lại sự đi lại vừa nãy với chồng và cũng vì những lời nhận xét tục tĩu của
các bạn chồng. Stepan nhìn qua thấy rõ tâm trạng của vợ, anh chàng bèn dàn hòa:
- Acxinhia ạ, em đừng bực mình với bọn ngựa
giống ấy làm gì. Chúng nó đang buồn nên mới thế đấy.
- Cũng chẳng bực mình với ai cả, - Acxinhia
vừa trả lời bằng giọng âm thầm, vừa lục lọi trong cái túi bằng vải lanh thô
mang theo, vội vã lấy ra tất cả những thứ đem đến cho chồng. Rồi nàng nói khẽ
hơn. - Chỉ đáng bực với chính mình thôi, nhưng còn lòng dạ nào mà bực nữa...
Không hiểu sao câu chuyện giữa hai người rất
là chuệch choạc.
Chừng mươi phút sau, Acxinhia đứng dậy.
“Bây giờ mình sẽ bảo ngay hắn rằng mình đi Vosenskaia”, - Nàng nghĩ thế nhưng lại
nhớ ngay rằng mình còn chưa cất các đồ lót đã phơi cho Stepan.
Nàng ngồi ở cửa hầm, vá víu rất lâu những
chiếc sơ-mi và đồ lót của chồng đã mục vì mồ hôi, chốc chốc lại nhìn vầng mặt
trời ngả dần về tây.
Tuy vậy hôm ấy nàng vẫn chưa bỏ đi ngay. Vì
không có đủ quyết tâm. Nhưng sáng hôm sau, mặt trời vừa ló, nàng đã bắt đầu sửa
soạn. Stepan cố giữ nàng lại, van nàng ở thêm dù chỉ một ngày, nhưng nàng khăng
khăng không nghe, vì thế anh ta không cố nài nữa. Mãi đến lúc sắp chia tay,
Stepan mới hỏi:
- Acxinhia định ở Vosenskaia à?
- Tạm thời hãy ở Vosenskaia đã.
- Có lẽ ở lại đây với anh thì hơn?
- Em ở đây cũng không tiện... còn có bọn
Cô-dắc.
- Ừ mà phải... - Stepan đồng ý như thế, và
chỉ chia tay một cách lạnh nhạt.
Gió đông-nam thổi rất mạnh. Làn gió bay tới
từ một nơi rất xa, ban đêm có yếu đi một chút, nhưng đến sáng lại mang đến hơi
nóng hừng hực của vùng đồng hoang bên kia biển Caxpiên, đổ ào ào tới những bãi
bồi mọc đầy cỏ trên bờ bên trái sông Đông, hút cạn sương mai, xua tan mây mù,
phủ kín các nhánh núi đá phấn vùng ven sông một làn hơi ngột ngạt màu hồng nhạt.
Acxinhia tháo đôi ủng ngắn, rồi đưa tay
trái nhấc gấu váy (trong rừng, sương vẫn còn đọng trên cỏ), nhẹ nhàng bước trên
con đường rừng hoang vắng. Hai bàn chân không của nàng cảm thấy mát mát rất dễ
chịu trên chất đất ẩm, trong khi những cặp môi nóng hổi của làn gió hanh cứ sục
sạo hôn hai bắp chân để trần đầy đặn, hôn cổ nàng.
Tới một khoảng rừng thưa rất thoáng, nàng
ngồi xuống nghỉ bên cạnh bụi tầm xuân đang nở hoa. Không biết chỗ nào gần đấy
có vài con vịt trời cái sục sạo trong đám lau sậy bên một cái hồ nhỏ chưa cạn hết
nước, một con vịt đực gọi mái bằng một giọng khàn khàn.
Những khẩu súng máy bên kia sông Đông nổ một
nhịp không nhanh lắm, nhưng hầu như không nghỉ lúc nào, lâu lâu lại bùng lên
vài phát đạn pháo. Bên này sông, những phát đạn pháo nổ rất rền, nghe như những
hồi âm.
Rồi những tiếng súng lắng đi một lát và
muôn vật lại mở ra cho Acxinhia thấy cái thế giới âm thanh thầm kín của nó: Những
đám lá bạch lạp, mặt phải xanh mướt, mặt trái trắng bệch, những tán lá sồi chạm
hoa tinh vi như đúc bằng kim khí xào xạc rung lên dưới gió.
Những tiếng rì rầm đều đặn chập chờn vẳng tới
từ khoảng liễu hoàn diệp còn non. Ở một chỗ rất xa, có con chim cu bập bẹ đếm hộ
cho người nào đó biết những năm anh ta còn được sống thêm bằng một giọng rầu
rĩ. Một con chim dẽ có cái mào dài bay trên mặt hồ và hỏi luôn miệng: “Anh là
con nhà ai, anh là con nhà ai?”. Cách Acxinhia chỉ hai bước, có con chim nhỏ
xíu uống nước trong vết bánh trên đường, nó uống xong ngửa cổ ra sau, dim mắt
khoái trá. Vài con ong đất lông mượt như nhung, mình đầy phấn hoa, kêu vo vo.
Những con ong rừng nâu đen đung đưa trên cánh những bông hoa của cỏ nội rồi
mang những “chiến lợi phẩm” thơm phức lẩn vào những hốc cây râm mát. Nhựa nhỏ
xuống từng giọt từ các cành tiêu huyền. Trong khi đó, từ dưới gốc bụi sơn trà
luôn luôn đưa lên cái mùi ngây ngất hắc hắc của lớp lá năm ngoái đang thối mục.
Acxinhia ngồi yên không động đậy để thở hít
không biết chán muôn vàn thứ mùi khác nhau trong rừng. Khu rừng tràn ngập những
âm thanh tuyệt diệu, muôn hình muôn vẻ đang hưởng cuộc sống nguyên thuỷ mãnh liệt
của nó. Chất đất bồi của bãi cỏ thấm đẫm nước lũ mùa xuân đã làm sinh sôi nảy nở
cơ man nào loại cỏ, đến nỗi con mắt của Acxinhia như bị lạc trên tấm gấm tuyệt
diệu dệt bằng mọi thứ hoa cỏ.
Nàng mỉm cười, môi hơi động đậy nhưng không
thành tiếng và nhẹ nhàng lựa đi lựa lại vài nhánh của một thứ hoa xanh xanh
không tên tuổi nom rất bình thường và đã bắt đầu cúi cái lưng ong bắt đầu đẫy
ra để ngửi hoa, nhưng bỗng nhiên nàng cảm thấy thoang thoảng mùi hương ngọt lịm
và lả lướt của hoa linh lan. Nàng đưa lay sờ sờ chung quanh và đã tìm thấy bông
hoa. Nó mọc ngay đấy, dưới một bụi cây rất rậm. Những cái lá rộng trước kia có
thời xanh mướt cố hết sức che cho cái cuống hoa ngắn ngắn cong cong khỏi bị nắng
chiếu vào. Trên đầu cuống hoa thấy rũ xuống vài đài hoa trắng như sữa. Những
cái lá đầy sương mai và rỉ vàng đã sống gần hết cuộc đời của nó, và cái mục nát
của chết chóc đã lan tới những bông hoa. Hai đài hoa bên dưới đã nhăn nhúm, đen
lại, chỉ đài hoa trên cùng đầy những giọt nước mắt lấp loáng của sương mai bỗng
nhiên sáng bừng lên dưới ánh mặt trời với màu trắng lóa mê người.
Và không hiểu sao trong khoảng khắc ngắn ngủi
ấy, trong lúc ngắm đóa hoa nhỏ nhoi và ngửi mùi hương rầu rĩ của nó, Acxinhia
chợt nhớ lại tuổi thanh xuân và toàn bộ cuộc đời đã khá dài của mình, trong đó
ngọt bùi thì ít mà đắng cay thì nhiều. Còn gì nữa, đúng là Acxinhia đã bắt đầu
già rồi... Một người đàn bà còn trẻ đâu có khóc khi một hồi ức ngẫu nhiên ập tới
trong lòng?
Nàng úp khuôn mặt đẫm lệ vào lòng bàn tay,
vùi bên má sưng mọng, ướt đẫm vào chiếc khăn vò nát và cứ nằm sấp như thế mà ngủ
thiếp đi với hai hàng nước mắt ròng ròng.
Gió bỗng thổi mạnh hơn, uốn rạp những ngọn
tiêu huyền và dương liễu về phía tây. Một cây bạch lạp nghiêng ngả với thân cây
trắng nhợt và tán lá đập lồng lộn như một cơn lốc trắng vẩn. Gió xuống thấp dần
rồi thổi tới bụi tầm xuân đã nở hết hoa, chỗ Acxinhia đang ngủ. Như bầy chim
xanh trong thần thoại bị cái gì làm hoảng sợ lá tầm xuân bay thốc lên với những
tiếng rào rào đầy lo lắng. Như những lông chim, cánh hoa rơi xuống lả tả, hồng
hồng.
Acxinhia vẫn ngủ với lớp cánh hoa tầm xuân
héo rắc đầy người. Nàng không nghe thấy tiếng rì rầm bực bội của khu rừng,
không nghe thấy tiếng hỏa lực lại bắt đầu dội lên bên kia sông, cũng không cảm
thấy rằng vừng mặt trời lên tới đỉnh đang thiêu đốt trên cái đầu trần của mình.
Đến khi nghe thấy ngay phía trên có tiếng người nói và tiếng ngựa hí, nàng mới
tỉnh dậy và vội vã nhồm lên.
Một gã Cô-dắc còn trẻ dắt dây cương một con
ngựa có đóng yên, đứng ngay cạnh nàng. Với bộ ria trắng bệch và hai hàm răng
sáng lóa, gã toét miệng cười, nhún nhún vai, vừa đi vài bước khiêu vũ vừa ca những
lời của một bài hát vui bằng một giọng nam cao khàn khàn nhưng rất dễ nghe:
Em ngã sóng soài,
Quay bốn phía, em tìm mòn con mắt,
Tìm đây, tìm kia,
Phải, trái, trước sau, chung quanh tìm khắp,
Nhưng chẳng ai đỡ hộ em lên!
Ngoái nhìn lại,
Thấy sau lưng có chàng Cô-dắc...
- Tôi thì tôi tự đứng dậy đấy! - Acxinhia mỉm
cười, đứng phắt lên rất lẹ rồi vuốt lại cái váy nhàu nát.
- Chào cô, cô nàng yêu quý của tôi! Hai
chân không chịu đi nữa hay là lười không muốn đi thế? - Gã Cô-dắc vui tính chào
nàng.
- Buồn ngủ quá thiếp đi một lát, - Acxinhia
ngượng ngùng trả lời.
- Cô đi Vosenskaia à?
- Đi Vosenskaia.
- Cô có muốn tôi chở đi hộ không?
- Chở bằng gì bây giờ?
- Cô sẽ ngồi trên yên, còn tôi đi bộ. Vấn đề
là có đi có lại. - Gã Cô-dắc nháy mắt pha trò, cái nháy mắt đầy ý nghĩa.
- Không cần, đường anh anh cứ đi, còn tôi
thì tự tôi khắc đi khắc đến.
Nhưng gã Cô-dắc kia tỏ ra lão luyện về các
trò trăng hoa, đồng thời bám dai như đỉa. Nhân lúc Acxinhia bận chít cái khăn
lên đầu, gã vươn một cánh tay ngắn nhưng rất khỏe ra ôm chầm lấy nàng, kéo giật
nàng vào sát mình, và định hôn nàng.
- Đừng giở trò! - Acxinhia kêu lên rồi đưa
luôn khuỷu tay đánh rất mạnh vào chỗ tinh mũi gã.
- Cái tay cái cẳng yêu dấu của anh, đừng có
đánh! Hãy xem kìa. Chung quanh toàn là những cảnh yêu đương hạnh phúc... Muôn
loài đều có đôi có lứa... Hai chúng mình cũng nên gánh lấy một phần tội lỗi chứ?
- Gã Cô-dắc nheo cặp mắt tươi cười, ghé hàng ria cù vào cổ Acxinhia và rỉ tai
nàng.
Acxinhia duỗi thẳng tay, tì hai bàn tay vào
khuôn mặt nâu nâu đẫm mồ hôi của gã, đẩy ra rất mạnh, nhưng trong lòng không thấy
tức giận chút nào. Nàng định trườn ra, nhưng gã kia ôm nàng rất chặt.
- Đồ ngu xuẩn, tôi mắc cái bệnh thổ tả ấy đấy...
Buông tôi ra! - Nàng chợt nghĩ ra cái mẹo ngây thơ đó để tìm cách thoát khỏi sự
gạ gẫm của gã, bèn vừa thở hổn hển vừa van gã.
- Chà... chúng mình hãy thử xem ai mắc bệnh
trước ai! - Gã Cô-dắc nói rít qua kẽ răng rồi bất thình lình bế bổng Acxinhia
lên một cách dễ dàng.
Chỉ trong nháy mắt, Acxinhia đã hiểu rằng
bây giờ không còn là trò đùa nữa và sự việc đã chuyển sang một hướng tai hại,
vì thế nàng đem hết sức đấm vào cái mũi dãi nắng đến rám nâu của gã và vùng ra
khỏi hai cánh tay đang ôm chặt lấy nàng.
- Tôi là vợ của Grigori Melekhov đấy! Cứ thử
lại gần lần nữa xem, đồ chó đẻ! Tôi sẽ kể lại, rồi anh ấy sẽ cho anh...
Còn chưa tin vào hiệu quả lời mình nói,
Acxinhia còn nắm chắc trong tay một cành cây khô rất to. Nhưng ngọn lửa trong
lòng gã Cô-dắc đã lập tức tắt ngấm. Gã đưa một bên tay áo sơ-mi màu cứt ngựa
lên chùi đám máu chảy ròng ròng từ hai lỗ mũi xuống ria rồi kêu lên, giọng đau
khổ:
- Thật là dại dột! Chà, đàn bà đâu mà dại dột
như thế! Sao cô không nói sớm một chút! Xem máu tuôn ra như suối thế này...
Chúng tôi đánh nhau với địch còn đổ ít máu hay sao mà còn phải có các bà phụ nữ
thôn trấn nhà làm đổ máu thêm...
Mặt gã bất thần trở nên buồn rầu và lãnh đạm.
Trong lúc gã vốc nước dưới cái vũng ven đường lên lau rửa; Acxinhia vội vã rời
khỏi con đường, bước nhanh qua khỏi khoảng rừng trống. Chừng năm phút sau gã
Cô-dắc kia đuổi kịp nàng. Gã liếc nhìn nàng, lặng lẽ mỉm cười và đưa tay sửa lại
đoạn dây đeo súng trên ngực một cách thành thạo rồi thúc con ngựa chạy một nước
kiệu rất nhanh.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét