Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần II
9
Cứ tối đến lại có những người rất khác nhau
kéo đến gian Stokman thuê của mụ lác Lukesa: Khristonhia, “Bồi” ở nhà máy xay với
chiếc áo vét-tông bê bết dầu mỡ khoác trên vai; anh chàng Davydka hay cười sống
vất vưởng đã ba tháng nay; anh thợ máy Kotliarov. Anh thợ giày Finka năm thì mười
họa cũng lại chơi.
Nhưng người khách đến đều nhất là Miska
Kosevoi, một chàng trai Cô-dắc chưa đến tuổi đi lính thường trực.
Đầu tiên mọi người chỉ đánh bài liên miên,
nhưng một hôm Stokman đưa ra khéo léo tập thơ nhỏ của Nekrasov [Nicolai
Alekseevich Nekrasov (1821 - 1877). Nhà thơ lớn nước Nga, theo phái cách mạng
dân chủ]. Anh em đọc to và thấy thích. Xong Nekrasov thì chuyển sang
Nikitin [Ivan
Savich Nikitin (1824 - 1861). Nhà thơ trữ tình Nga, theo phái cách mạng dân chủ],
nhưng đến khoảng lễ Nô-en thì Stokman bảo mọi người thử đọc một quyển vở nhàu
nát, không có bìa. Trước kia Miska đã tốt nghiệp trường tiểu học của nhà chung,
vì thế anh chàng được mọi người bảo đọc to để cùng nghe. Miska nhìn quyển vở nhớp
nhúa, con mắt có vẻ coi thường.
- Cắt ra nấu làm mì sợi được. Béo lắm đấy.
Khristonhia phá lên cười khồ khồ, Davydka
cũng nhe hai hàm răng trắng lóa ra cười, nhưng Stokman chờ cho mọi người cười
xong mới nói:
- Cậu thử đọc xem, Miska. Cuốn này viết về
người Cô-dắc đấy. Hay lắm.
Miska cúi đầu làm cái bờm tóc vàng óng xõa
xuống bàn, và bắt đầu đọc tách bạch từng tiếng: “Lịch sử tóm tắt về tầng lớp
Cô-dắc sông Đông”. Đọc xong Miska nheo mắt nhìn tất cả mọi người có vẻ chờ đợi.
- Cậu đọc đi - Kotliarov nói như ra lệnh.
Họ đọc ba tối liền. Về Pugachev, về cuộc sống
tự do, về Stepan Radin và Kondrati Bulavin. Rồi họ đọc tới những thời kỳ gần
đây. Tác giả vô danh đã dùng những lời dễ hiểu nhưng sâu cay để chế giễu cuộc sống
thảm hại của người Cô-dắc, chế giễu các lề thói hủ tục và chế độ cai trị, chế
giễu chính quyền của vua Nga và ngay cả tầng lớp Cô-dắc dấn thân làm những tên
tay chân giúp vua Nga đàn áp. Mọi người đều bị kích động. Một cuộc tranh luận
sôi nổi nổ ra. Khristonhia dựa ngay đầu vào cái dầm trên đầu, nói oang oang như
lệnh vỡ. Stokman thì cứ ngồi bên cạnh cửa phòng, hút thuốc bằng cái bót xương
có nạm những cái vòng nhỏ, và chỉ cười bằng hai con mắt.
[Emelian Ivanovich Pugachev (chết 1775) thủ lĩnh cuộc khởi
nghĩa của nông dân Nga, vốn là lính Cô-dắc, xưng vương, sau những thắng lợi đầu
tiên, bị bắt và bị xử tử.
Stepan Radin (chết 1671) thủ lĩnh một cuộc khởi nghĩa của
nông dân Nga, bị xử tử sau khi thất bại.
Kondrati Bulavin (1660 - 1707) lãnh tụ cuộc khởi nghĩa của
dân Cô-dắc ở miền Nam nước Nga trong hai năm 1707 - 1708, bị xử tử]
- Đúng lắm! Nói thật là chí lý! -
Khristonhia nói ngay.
- Không phải là lỗi của chúng ta, chính
chúng nó đã làm cho người Cô-dắc đi tới tình trạng nhục nhã thế này. - Miska
khoát hai tay đầy vẻ băn khoăn, khuôn mặt rất đẹp có hai con mắt sẫm màu nhăn lại.
Người Miska vạm vỡ, vai và hông rộng ngang
nhau, thành thử trông cứ như hình vuông. Cái cổ đần đẫn đỏ như gạch đặt rất vững
vàng trên một cái nền chắc nịch như đúc bằng gang. Nhưng chỉ lạ một điều là
trên cái cổ như thế lại có một cái đầu nhỏ nhắn, với cặp má trắng mịn mang những
đường nét của phụ nữ, cái miệng nhỏ nhưng bướng bỉnh, hai con mắt màu sẫm dưới
một bộ tóc loăn xoăn vàng óng rất dầy. Anh thợ máy Kotliarov là một người Cô-dắc
cao lớn to xương, tranh cãi rất hăng. Mỗi tế bào của cái thân hình xương xẩu đó
đều thấm đẫm các truyền thống Cô-dắc. Kotliarov long lanh hai con mắt lồi tròn
xoe để đập Khristonhia và bênh vực người Cô-dắc.
- Cậu biến thành một thằng mu-gích mất rồi,
Khristonhia ạ, cậu đừng cãi làm gì vô ích... Trong cái máu bẩn thỉu của cậu, cả
một thùng chỉ có được một giọt máu Cô-dắc mà thôi. Bà cụ nhà cậu đã ngủ với một
thằng bán trứng ở Voronez đẻ ra cậu chứ gì!
- Sao cậu ngu khổ ngu sở thế?... Chà, cậu
đúng là một thằng ngu xuẩn, người anh em ạ. - Giọng Khristonhia trầm trầm. -
Mình chỉ bảo vệ sự thật thôi.
- Mình chưa từng đi lính trung đoàn
Atamansky bao giờ. - Kotliarov nói ác. - Chỉ trung đoàn Atamansky mới toàn là một
phường ngu xuẩn...
- Nhưng các đơn vị khác còn có những thằng
điên rồ bằng vạn.
- Thôi cậu im đi, đồ mu-gích!
- Thế mu-gích không phải là người hay sao!
- Chúng nó là mu-gích chính là vì chúng nó
được làm bằng vỏ cây, bằng cành khô.
- Người anh em ạ, hồi mình đi lính đóng ở
Peterburg, mình đã được thấy đủ hạng người. Và một lần đã có một câu chuyện như
thế này, - Khristonhia nhấn rất mạnh vào âm “a” của tiếng cuối cùng. - Bọn mình
phải canh gác hoàng cung, nhưng khi yên tĩnh cũng có những giờ phải ra bên
ngoài. Ở bên ngoài bọn mình cưỡi ngựa đi dưới chân hoàng thành: hai thằng đi
theo hướng này, hai thằng đi theo hướng kia. Hễ gặp nhau lại hỏi nhau: “Tất cả
đều bình an vô sự chứ? Không có chuyện nổi loạn chứ?” - “Chẳng có gì cả”, thế
là mỗi đằng lại đi một nẻo, nán lại nói với nhau thêm vài câu cũng không được
phép. Bọn mình thì người ngợm cũng phải lựa chọn: họ bắt hai thằng cùng đứng ở
một cái cửa phải giống nhau như hai giọt nước. Thằng tóc đen đứng với thằng tóc
đen, thằng tóc vàng đứng với thằng tóc vàng. Không riêng tóc mà cả khuôn mặt
cũng phải giống nhau. Chính vì những chuyện ngu xuẩn ấy mà có lần lão thợ cạo
đã nhuộm cả bộ râu của mình. Hôm ấy mình phải đứng gác với thằng Nikifo
Meseriakov. Đại đội của mình vốn có một thằng Cô-dắc trấn Tefikinskaia tên là
như thế. Thằng quỷ quái ấy, râu tóc nó đỏ rực như lửa ấy. Dịch tả dịch hạch nào
biết được vì sao, hai thái dương nó cứ như có lửa cháy bùng bùng. Tìm đi tìm lại
mãi mà trong các đại đội chẳng thấy có thằng nào râu tóc cùng màu như thế. Lão
đại đội trưởng Báckin bèn bảo mình: “Mày ra ngay hiệu thợ cạo bảo nó nhuộm thật
nhanh râu ria đi”. Mình bèn đi nhuộm... Nhưng vừa soi gương thì thấy lạnh cả
tim: mình đang cháy! Đúng là mình cháy bùng bùng, hoàn toàn là thế! Mình đưa
tay lên nắm lấy râu, ngón tay cứ như phải bỏng. Đúng thế đấy!
- Này, Khristonhia ạ, cậu nói toàn những
chuyện ba láp gì ấy! Cậu định bắt đầu nói về cái gì thế hử? - Kotliarov ngắt lời
Khristonhia.
- Mình đang nói về con người mà.
- Được thế thì cậu kể nốt đi. Còn bộ râu của
cậu thì có quan hệ quái gì đến chúng mình.
- Đây mình nói ngay đây: Một lần mình phải
cưỡi ngựa đi tuần. Cùng đi còn có một cậu nữa. Chợt thấy một bọn sinh viên đổ
ra từ một góc tường. Đông ơi là đông. Bọn chúng nó trông thấy hai đứa chúng
mình bèn hò la rầm lên: “Ha-a-a-a-a...!”. Rồi lại lần nữa: “Ha-a-a-a-a!”. Chúng
mình chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao đã bị vây chặt. “Này, hai anh Cô-dắc, hai
anh cưỡi ngựa đi chơi đâu thế?”. Mình bèn trả lời: “Chúng tôi đi tuần đây, còn
anh thì bỏ dây cương ra, không được nắm như thế!” - mình vừa nói vừa nắm lấy
cán gươm. Nhưng gã kia lại nói: “Này, anh bạn đồng hương ơi, anh đừng nghi ngờ
gì cả, chính chúng tôi chôn rau cắt rốn ở trấn Kamenskaia đấy, tôi đến đây theo
học trường cao... cao cẳng”, đại khái
cao chân cao cẳng gì đó. Lúc ấy mình lại thúc ngựa tiến lên, nhưng một gã mũi
to rút trong ví ra một tờ mười rúp và bảo: “Này hai anh Cô-dắc, hai anh hãy cầm
lấy uống vì vong linh ông cụ nhà tôi, ông cụ nhà tôi nay đã mồ yên mả đẹp rồi”.
Gã đưa cho chúng mình mười rúp rồi lấy trong cặp ra một bức chân dung và nói:
“Đây là mặt mũi ông cụ nhà tôi đây, hai anh hãy giữ lấy làm kỷ niệm”. Thế là
chúng mình nhận tấm ảnh vì không nhận cũng không tiện. Sau đó bọn sinh viên bỏ
đi và lại: “Ha-a-a-a-a!”, rồi cứ thế tiến về phía đại nộ (lộ) Nhepxki. Lão đại đội trưởng đem một trung đội phi ngựa từ cổng
sau hoàng cung tới chỗ chúng mình. Phi ngựa đến nơi lão ta hỏi: “Có chuyện gì
thế?” Mình bèn trả lời: “Vừa có một đám sinh viên đến vây quanh chúng tôi và bắt
chuyện. Chúng tôi chiếu theo điều lệnh đã định rút gươm ra chém, nhưng sau họ lại
buông chúng tôi ra, vì thế chúng tôi lại đi”. Bọn mình được thay phiên xong bèn
nói với lão chánh quản: “Thưa ngài Lukit, chúng tôi vừa kiếm được mười đồng rúp
này đây, nhưng chúng mình phải mua rượu uống hết để vong linh ông bố già này được
yên nghỉ nơi thiên đàng”, và chúng mình cho lão xem bức chăn (chân) dung. Đến tối lão chánh quản đem vodka tới, bọn mình
túy lúy càn khôn hai ngày hai đêm liền, nhưng sau mới vỡ lẽ là bị chơi xỏ. Gã
sinh viên nọ, cái thằng chó chết ấy, nó không đưa cho mình ảnh thằng bố nó mà lại
đưa bức hình chụp lão trùm phiến loạn người Đức. Mình đã tin lời nó, nhận lấy
và đem treo ngay lên đầu giường để tưởng nhớ, vì mình thấy người trên bức chân
dung có chòm râu bạc phơ, mặt mày cũng phúc hậu, y như một lái buôn vậy. Nhưng
lão đại đội trưởng nhìn thấy lại hỏi: “Đồ thổ tả, mày tha bức chăn dung này ở đâu về đây hử?”. Mình
bèn trả lời: “Như thế, như thế đấy”. Lão bèn chửi rầm lên, cho mình mấy cú vào
quai hàm, rồi lại một chập nữa... Lão gầm lên: “Mày có biết không, đây là lão
ataman của chúng nó, là Cácla...”. Chà, mình quên khuấy đi mất rồi. Không biết
tên lão ta là gì nhỉ, cầu Chúa ban cho mình trí nhớ...
- Karl Marx? - Stokman mỉm cười khẽ nhắc.
- Đúng đấy, đúng đấy! Đúng lão ta là Karl
Marx đấy... - Khristonhia sung sướng nói. - Chính lão đã chơi mình bị một vố
suýt chết... Có khi chính đông cong
(cung) thái tử Aleksey cũng cùng với các thầy dạy của thái tử tới thăm phòng cảnh
vệ. Họ có thể nhìn thấy, và nếu thế thì không biết câu chuyện sẽ như thế nào.
- Thế mà cậu cứ khen bọn mu-gích nữa đi.
Xem đấy, chúng nó đã cho cậu một bài học như thế đấy. - Kotliarov giễu
Khristonhia.
- Nhưng dù sao bọn mình cũng đã đem mười
rúp mua vodka uống sạch. Tuy là uống vì lão Karla râu xồm nhưng dù sao cũng đã
uống rồi.
- Vì Karl Marx thì cũng đáng cạn chén lắm đấy,
- Stokman mỉm cười nghịch nghịch cái vòng trên cái bót bằng xương vàng khè vì
khói thuốc lá.
- Thế ông lấy đã làm được điều gì tốt? -
Miska hỏi.
- Lần sau mình sẽ kể, hôm nay khuya mất rồi,
- Stokman gõ cái bót vào lòng bàn tay, tống đầu điếu thuốc đã tắt ra.
Sau một thời gian sàng sảy và lọc đi lọc lại
rất lâu, trong căn nhà nhỏ của mụ lác Lukeska đã thành lập được một nhóm nòng cốt
chừng mười anh chàng Cô-dắc. Stokman là hạt nhân của nhóm, anh kiên nhẫn tiến về
phía một mục đích mà chỉ mình anh biết. Như con mọt đục khoét thân một cây gỗ,
anh ăn mòn dần những khái niệm và thói quen sơ lược cũ, nhen lên một niềm kinh
tởm, căm thù chế độ hiện hành. Đầu tiên anh cũng có vấp phải chất thép lạnh của
lòng hoài nghi, nhưng anh vẫn không lui bước, vẫn cứ gặm cho kỳ thủng...
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét