Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần V
25
Một xạ thủ súng máy ở chỗ Buntruc là dân
Cô-dắc thôn Tatarsky, tên là Maxim Griatnov. Từ ngày bị mất con ngựa trong trận
chiến đấu với quân Kutepov, hắn bắt đầu rượu chè không còn chừng mực gì nữa và
lao đầu vào cờ bạc. Con ngựa của Maxim có bộ lông đỏ như lông bò, sống lưng có
một dải trắng như bạc. Hắn đang cưỡi thì con ngựa bị bắn chết. Hắn bèn tháo lấy
bộ yên, khiểng đi bốn vec-ta. Đến khi thấy mình khó lòng sống sót trước trận tấn
công hung dữ của quân Trắng, hắn đành giựt đứt cái đai ngựa rất đẹp tháo lấy bộ
dây hàm thiếc, rồi tự ý rút khỏi trận chiến đấu. Về tới Rostov mới lại thấy mặt
Maxim. Nhưng chẳng bao lâu hắn chơi bài tính điểm bị thua phải gán thanh gươm bằng
bạc tước được trên thây một tên đại úy bị hắn chém chết, nướng thêm mấy thứ đồ
thắng ngựa còn lại trong tay, rồi đến cái quần đi ngựa cùng đôi ủng bằng da hoẵng
hắn cũng cho đi nốt, và cuối cùng đầu không khan, đít không khố, hắn mò tới đội
súng máy của Buntruc. Buntruc lấy quần áo cho hắn mặc, lên lớp cho hắn một trận
và chưa biết chừng Maxim dần dần cũng có thể hối cải. Nhưng trong trận chiến đấu
vừa mở màn trên con đường tiến vào Rostov, hắn đã bị một viên đạn bắn thủng đầu.
Một con mắt màu xanh da trời của Maxim rơi tuột xuống áo sơ-mi, máu tuôn ra như
suối từ trong cái sọ mở hoác ra như một cái vỏ đồ hộp. Thế là trên đời này tựa
như chưa từng bao giờ có anh chàng Cô-dắc Giratnov người trấn Vosenskaia với
cái quá khứ ăn cắp ngựa và mới gần đây còn là một con sâu rượu đau khổ.
Buntruc nhìn cái thân hình của Maxim quằn
quại trong cơn ngoắc ngoải rồi lau rất kỹ những chỗ máu trên nòng súng máy phọt
ra từ lỗ đạn trên đầu Maxim.
Vừa lúc đó phải rút lui ngay. Buntruc kéo
khẩu súng máy đi.
Maxim nằm lại đấy và lạnh dần trên mảnh đất
nóng rực, với cái lưng đen thui phơi ra dưới nắng và cái áo sơ-mi kéo ngược lên
đầu (lúc hấp hối, hắn đau quá, cứ kéo ngược cái áo lên).
Trung đội Xích vệ gồm toàn những chàng bộ
binh vừa ở mặt trận Thổ Nhĩ Kỳ về. Họ lui đến ngã tư đầu tiên thì chiếm lĩnh trận
địa.
Một anh chàng đội chiếc mũ lông cháy gần hết,
hở cả trán, giúp Buntruc bố trí khẩu súng máy, những người khác dựng đại khái
như một cái ụ chiến đấu chặn ngang cái ngõ.
- Thấy chúng nó kia rồi! - Một anh chàng
râu ria xồm xoàm mỉm cười nhìn đoạn đường gờ hình vòng cung rất gần sau ngọn
gò.
- Bây giờ thì chúng mình sẽ cho bọn nó ăn một
trận mưa đạn!
- Bẻ gãy đi thôi, Xamara! - Vài người gọi một
chiến sĩ còn trẻ, rất vạm vỡ, đang tháo một mảnh ván trên dãy hàng rào.
- Chúng nó kia rồi! Đang xông tới đấy! -
Anh chàng đội mũ hở trán leo lên mái một kho rượu quan sát rồi kêu lên.
Anna nằm xuống bên cạnh Buntruc. Anh em
Xích vệ bố trí dầy đặc sau công sự tạm thời.
Giữa lúc ấy, có chừng chín mười chiến sĩ
Xích vệ chạy theo cái ngõ bên cạnh, tới bức tường ngôi nhà góc phố, nom cứ như
những con gà gô chạy theo bờ ruộng. Một người kịp hô:
- Chúng nó phi ngựa tới đấy! Bắn đi!
Trong nháy mắt, chỗ ngã tư đã vắng tanh, bốn
bề lặng như tờ.
Một phút sau có một tên Cô-dắc phi ngựa tới,
kéo theo cả một đám bụi mù. Hắn đội mũ cát-két buộc băng trắng, khẩu các-bin kẹp
cạnh sườn. Hắn kéo ngoặt dây cương mạnh quá, làm con ngựa khuỵu hai chân sau.
Buntruc kịp bắn theo một phát Nagan. Tên Cô-dắc ôm cổ ngựa, phi trở lại. Các
chiến sĩ bộ binh có mặt bên cạnh khẩu súng máy có vẻ do dự. Hai người chạy dọc
theo dãy hàng rào rồi nằm xuống bên cạnh một cái cổng.
Rõ ràng là mọi người đã dao động và sắp sửa
bỏ chạy đến nơi.
Không khí chết lặng và căng thẳng đến cực độ,
những cặp mắt hốt hoảng không thể hứa hẹn một tinh thần kiên định... Sau này
Buntruc chỉ còn nhớ một điều cụ thể nhất, rõ ràng nhất là hình ảnh Anna nhảy chồm
lên, khẩu súng trường cầm ngang tay, chiếc khăn trật ra sau đầu, làn tóc bay
tán loạn, khuôn mặt nhợt nhạt, xúc động đến lạ hẳn đi. Anna quay mặt lại, chỉ
tay về phía ngôi nhà có bọn Cô-dắc đang núp sau đó và hô lên bằng một giọng ngắc
ra, nghe cũng không nhận ra được ngữa: “Theo tôi!”, hô xong Anna xông lên, chân
bước chập chững, chốc chốc lại vấp.
Buntruc chồm dậy, miệng anh méo đi trong một
tiếng hô không rõ tiếng gì. Anh chộp lấy khẩu súng trường của người chiến sĩ bộ
binh nằm bên cạnh, chạy bổ theo Anna. Anh thở hổn hển, cảm thấy hai chân run một
cách khủng khiếp, mặt xạm đi trong cố gắng ghê gớm và bất lực để gào lên, gọi
Anna quay trở lại. Phía sau nghe có tiếng thở hổn hển của vài người chạy theo.
Từng đường gân thớ thịt trên cơ thể anh đã cảm thấy trước một cái gì khủng khiếp,
không sao cứu vãn được, một kết cục rùng rợn đang ập tới. Trong nháy mắt đó,
anh đã hiểu rằng hành động của Anna là vô nghĩa lý, là mất trí, và chỉ đưa tới
chỗ chết chứ không thể nào lôi kéo được người khác.
Mới chạy đến góc phố thì có một toán Cô-dắc
phi ngựa xông thẳng tới. Chúng bắn một loạt đạn. Đạn kêu víu víu. Anna kêu lên
một tiếng thảm thương như một con thỏ, rồi ngồi phịch xuống đất, hai tay vươn
ra, mắt như người hóa rồ. Buntruc không nhìn thấy bọn Cô-dắc quay ngựa bỏ chạy,
không nhìn thấy các chiến sĩ bộ binh trong số mười tám người lúc nãy bố trí bên
cạnh khẩu súng máy bị lôi cuốn theo nhiệt tình của Anna đang xông lên truy
kích. Trước mặt anh chỉ thấy có Anna, một mình Anna, chỉ thấy Anna đang giãy dụa
dưới chân mình. Tuy không còn cảm thấy hai tay mình nữa, Buntruc vẫn lật được
Anna nằm nghiêng, và cố bế Anna lên để đưa đến một chỗ nào đó. Anh nhìn thấy một
dòng máu chảy đầm đìa ở dưới sườn trái và những miếng rách của cái áo ngắn màu
lam lủng lẳng lầy nhầy quanh vết thương, biết ngay rằng đây là một vết thương
do đạn đum đum [Một thứ đạn cắm sâu vào mục tiêu rồi mới nổ,
khi nổ nghe có tiếng “đum đum”] biết rằng Anna sắp chết và cái chết
đó anh đã nhìn thấy trong hai con mắt ngầu đục của Anna.
Có người đẩy Buntruc ra. Anna được khiêng tới
một ngôi nhà gần đấy, đặt vào một chỗ mát dưới cái hiên nhà kho.
Người chiến sĩ bộ binh đội mũ hở trán nhét
những nắm bông vào vết thương, đến khi thấy những nắm bông ấy trương lên, đen sịt
những máu lại vứt đi. Buntruc đã trấn tĩnh lại được, anh cởi khuy cổ cái áo
trong của Anna, rồi xé một mảnh áo sơ-mi của mình, vo tròn lại ấn lên vết
thương. Anh thấy máu trong vết thương sủi lên, hơi thở phì ra qua lỗ hổng, anh
thấy mặt Anna trắng bệch ra, sạm lại, cặp môi thâm tím run rẩy lập bập trong
cơn đau đớn. Miệng Anna thở lấy thở để, nhưng phổi vẫn bị ngạt vì hơi thở phì
ra cả đằng miệng lẫn qua vết thương. Buntruc không còn ngượng gì nữa, anh xé
cái áo lót của Anna, lột trần cái thân hình đầm đìa mồ hôi trước khi lọt vào
tay thần Chết. Cuối cùng đại khái cũng dùng nút gạc bịt được miệng vết thương.
Vài phút sau Anna tỉnh lại. Cặp mắt sâu hoắm mở ra nhìn Buntruc giữa hai cái quầng
thâm đen vì máu chảy bên trong, rồi hai hàng mi lại run run nhắm lại.
- Nước! Nóng quá! - Anna gào lên rồi vừa
giãy giụa, vừa nức nở. - Em muốn sống! Ilia-a-a! Anh yêu! A-a- a!
Buntruc gắn cặp môi sưng mọng của anh lên
hai cái má nóng chảy như lửa của Anna và đổ nước trong cái ca lên ngực Anna. Nước
chảy vào đầy hai chỗ hõm ở xương đòn gánh, nhưng lại ráo hoảnh ngay. Ngọn lửa của
cái chết đang thiêu đốt Anna. Buntruc đổ đến bao nhiêu nước, Anna vẫn vùng vẫy,
trườn ra khỏi tay anh.
- Nóng quá! Lửa đâu thế này?
Sau khi đã kiệt sức, người có phần lạnh đi,
Anna nói rành rọt.
- Anh Buntruc, tại sao thế nhỉ? Chao ôi,
anh thấy không, tất cả sao mà đơn giản! Anh quả là kỳ quặc... Đơn giản một cách
khủng khiếp. Anh Ilia... Anh yêu của em, thể nào anh cũng nói với mẹ nhé... Anh
có biết... - Anna hé mở hai con mắt nheo nheo như muốn cười rồi cố nén cả cái
đau lẫn cái sợ, nói líu nhíu khó hiểu, tựa như vừa nói vừa bị nghẹn vì cái gì.
- Đầu tiên chỉ có cảm giác... Bị va mạnh và bị cháy bỏng... Bây giờ thì khắp
người em nóng rực... Em cảm thấy em sắp chết rồi... - Anna thấy Buntruc xua tay
một cách đau khổ như muốn bảo không phải thế, bèn nhăn mặt. - Thôi đi anh! Chao
ôi, tức thở quá!
Những lúc bớt đau, Anna nói luôn miệng, nói
rất nhiều như cố thổ lộ cho hết những điều đè nặng trong lòng mình. Buntruc rất
đỗi kinh hoàng khi thấy mặt Anna sáng bừng lên, hai bên thái dương trở nên
trong bóng, vàng ệch. Anh đưa mắt nhìn xuống hai tay Anna lúc này đã buông
thõng hai bên sườn, không còn sức sống nữa, thấy những móng tay đã biến thành
màu hồng hồng xanh xanh như những quả mận chín dở.
- Nước... Lên ngực... Nóng quá!
Buntruc chạy bổ vào trong nhà lấy nước. Lúc
quay ra thì không còn nghe thấy tiếng Anna rên khò khè dưới mái nhà kho nữa. Mặt
trời đã xuống thấp chiếu lên cái miệng méo xệch trong cơn giãy chết cuối cùng,
lên bàn tay còn ấm áp chặn vào vết thương, nom cứ như cái mô hình nặn bằng sáp
ong chứ không phải tay thật. Buntruc từ từ ôm lấy vai Anna, nâng Anna dậy, nhìn
một phút cái mũi có phần nhọn thêm ra và những điểm tàn hương nhỏ đã đen lại ở
chỗ tinh mũi, cố vớt vát chút ánh sáng còn ngưng đọng trong đồng tử của cặp mắt
he hé dưới hai hàng lông mày đen vươn rộng một cách phóng khoáng. Đầu Anna lật
ngửa ra bất lực, rũ xuống mỗi lúc một thấp trên cái cổ thon nhỏ của một người
con gái với mạch máu hằn lên xanh xanh đã đập nhịp cuối cùng.
Buntruc áp đôi môi anh lên một bên mi mắt
tím quầng chưa nhắm nghiền hẳn, gọi thất thanh:
- Em ơi! Anna ơi! - Gọi xong anh đứng dậy,
quay ngoắt bỏ đi, người rướn thẳng một cách rất không tự nhiên, hai tay áp chặt
vào đùi không động đậy.
---------------
Chú thích:
(1) Một thứ đạn súng, đầu có rãnh khía hoặc khoang rỗng,
dễ vỡ hoặc biến dạng khi vào trong cơ thể, làm vết thương nặng hơn. “Đum đum”
(Dum-Dum) là tên gọi một địa điểm ở ngoại ô thành phố Calcutta (Ấn Độ), nơi chế
tạo loại đạn này theo đơn đặt hàng của Anh, sau đó thành tên gọi của tất cả những
đạn súng có đầu nổ được.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét