Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VI
34
Lúc trời rạng, đội trinh sát được phái đến
vách núi Đỏ trở về báo tin rằng chúng tiến đến địa giới trấn Elanskaia cũng
không phát hiện thấy Hồng quân và Petro Melekhov cùng mười gã Cô-dắc bị chém
nát còn nằm trên bờ cái vách đứng.
Grigori ra lệnh đem xe đi nhặt xác chết rồi
sang nhà Khristonhia nghỉ nốt đêm hôm ấy. Tiếng những người đàn bà than khóc kể
lể về người chết, tiếng khóc rất khó chịu của Daria đã đuổi chàng ra khỏi nhà.
Chàng ngồi bên cái lò sưởi trong nhà Khristonhia đến khi trời bình minh, hút
thuốc lá liên miên, và như sợ phải nhìn thẳng vào các ý nghĩ của mình, sợ bị ám
ảnh bởi nỗi nhớ thương Petro, chàng cứ luôn tay với lấy túi thuốc. Chàng hít
khói thuốc lá hắc hắc đến chướng cả bụng và nói với anh chàng Khristonhia ngủ
gà ngủ gật những chuyện đâu đâu.
Trời đã rạng. Từ tảng sáng tuyết bắt đầu
tan. Chừng mười giờ thì thấy hiện ra những vũng nước trên con đường đầy phân bò
ngựa.
Nước nhỏ giọt trên mái xuống. Những con gà
trống gân cổ gáy, cứ như trời đã sang xuân. Ở một chỗ nào đó con gà mái cục tác
bằng một giọng đơn điệu như trong một buổi giữa trưa oi bức.
Trong các sân gia súc, những con bò mộng kiếm
chỗ dãi nắng để sưởi và cọ mình vào những dãy hàng rào. Gió thổi bay những đám
lông rụng về mùa xuân trên những cái lưng màu gạch. Nồng nặc mùi tuyết tan hắc
hắc ngai ngái. Một con sẻ núi nhỏ xíu ức vàng vừa hót líu lo vừa đung đưa trên
một cái nhánh rụng hết lá của cây táo bên cạnh cổng nhà Khristonhia.
Grigori đứng ở cổng nhìn lên gò chờ những
chiếc xe, chàng bất giác chuyển những tiếng hót líu nhíu cuả con sẻ núi sang
cách dùng tiếng người bắt chước mà chàng đã biết từ thời thơ ấu. Trong một ngày
trời trở ấm như hôm nay, con sẻ núi đang vui vẻ nói liến thoắng: “Chữa cày đi!
Chữa cày đi!”. Nhưng Grigori biết rằng đến những ngày băng giá, con chim sẻ đổi
một giọng khác và sẽ ríu rít khuyên người ta một câu đại khái nghe như “Đi ủng
vào! Đi ủng vào!”. Grigori chuyển tầm mắt từ mặt đường sang con chim mùa đông
đang nhảy tâng tâng. Con chim vẫn nhắc không ngơi: “Chữa cày đi! Chữa cày đi!”.
Tự nhiên Grigori nhớ lại hồi còn nhỏ, những lần chàng cùng Petro đi chăn gà tây
trên đồng cỏ. Hồi ấy Petro còn là một thằng bé có cặp lông mày trắng phếch, cái
mũi hếch lên trời lúc nào cũng bợt da. Hán bắt chước giọng gà tây rất đúng và
chuyển tiếng gà kêu thành tiếng nói tinh nghịch của trẻ con cũng rất giỏi.
Hắn nhại tiếng chíp chíp của một con gà giận
dữ kêu bằng một giọng rất cao: “Tất cả có ủng, mình tôi không! Tất cả có ủng,
mình tôi không!”. Rồi lập tức trợn tròn hai con mắt, co khuỷu tay, đi nghiêng
người, bắt chước một con gà tây già: “Khù! Khù! Khù! Khù! Ra chợ mà mua đôi ủng
rách!”. Những lần như thế bao giờ Grigori cũng sung sướng cười như nắc nẻ và cố
nài anh nói thêm bằng tiếng gà tây hoặc diễn lại cái cảnh một ổ gà tây non ríu
rít rộn ràng như thế nào khi bới thấy dưới cỏ một vật gì đó, chẳng hạn một miếng
sắt hay một mảnh vải...
*
* *
Chiếc xe đầu tiên đã xuất hiện ở cuối phố.
Một gã Cô-dắc đi bên cạnh. Tiếp theo là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba. Grigori
lau nước mắt, xua nét cười bất ngờ đến với mình kèm theo những hồi ức không
đúng lúc và vội vã bước về cổng nhà mình. Trong giây phút đầu tiên khủng khiếp
này, chàng muốn ngăn không cho bà mẹ đau khổ đến điên dại lại gần chiếc xe chở
xác Petro. Gã Aleksey Samin đi bên cạnh chiếc xe đầu tiên, đầu không mũ. Hắn
dùng mẩu tay cụt áp chiếc mũ lông vào ngực, còn tay phải giữ cái dây cương bện
bằng lông đuôi ngựa. Con mắt của Grigori không dừng lại lâu trên mặt Aleksey mà
chuyển ngay xuống chiếc xe trượt tuyết. Marchin Samin nằm trên một cái đệm rơm,
mặt ngửa lên trời, đầy máu đọng.
Cái áo quân phục cổ chui màu xanh lá cây
cũng bê bết máu trên ngực và trên cái bụng lép kẹp. Chiếc xe thứ hai chở thằng
Manytkov với khuôn mặt bị chém nát rúc vào trong rơm. Nó rụt đầu rụt cổ như người
sợ lạnh, gáy bị một đường gươm lão luyện chém băng đi: tóc và những miếng băng
đen sì viền tròn khoảng xương sọ bị phạt ngọt.
Grigori đưa mắt nhìn chiếc xe thứ ba. Chàng
không nhận ra cái xác đó là ai, chỉ nhìn thấy một bàn tay với những ngón tay
trong như sáp ong, vàng khè vì khói thuốc lá. Bàn tay đó thõng từ trên xe xuống,
mấy ngón tay kéo lệt sệt trên lớp tuyết đang tan còn cong lại, giữ nguyên cái
dáng làm dấu phép trước khi nhận cái chết. Người chết mặc áo ca-pốt, đi ủng, cả
cái mũ cũng được đặt trên ngực. Chiếc xe thứ tư vừa tới nơi thì Grigori nắm
luôn lấy đoạn dây ở mõm con ngựa, dắt nó chạy nhanh vào trong sân. Hàng xóm
láng giềng, đàn bà và trẻ con ùa vào theo. Đám người đứng xúm đông xúm đỏ bên
thềm.
- Chính bác ấy đây rồi, Petro Panteleevich,
con người thân yêu của chúng ta đây rồi! Bác ấy không còn sống trên cõi đời nầy
nữa rồi! - Có người khẽ nói.
Stepan Astakhov bước vào cổng, đầu không đội
mũ. Cụ Grisaka và ba lão già nữa cũng không biết từ đâu mò tới. Grigori ngơ
ngác nhìn quanh.
- Chúng ta khiêng vào trong nhà thôi.
Người đánh xe đã nắm lấy chân Petro, nhưng
đám người bỗng tránh ra, kính cẩn nhường một lối cho bà Ilinhitna ở trong ngưỡng
cửa bước ra.
Bà nhìn lên chiếc xe trượt tuyết. Mặt bà
tái nhợt như mặt người chết từ trán xuống tới má, mũi và xuống tận cằm. Ông
Panteley Prokofievich run rẩy xốc nách bà. Dunhiaska là người đầu tiên gào lên.
Lập tức khắp thôn có tới hàng chục chỗ khóc hòa theo. Daria mở cửa đánh rầm, nhảy
ra thềm, gục xuống chiếc xe trượt tuyết, đầu tóc rũ rượi, mặt sưng húp.
- Anh Petro yêu quí! Anh Petro, anh yêu của
em! Đứng dậy đi anh? Đứng dậy đi anh.
Mặt Grigori tối sầm lại.
- Tránh ra, chị Daria! - Chàng không còn lý
trí nữa, quát lên bằng một giọng man rợ và không suy nghĩ phải trái gì cả, đẩy
luôn vào ngực Daria.
Ả ngã lăn xuống một đống tuyết. Grigori ôm
nhanh lấy dưới nách Petro, người đánh xe nắm lấy hai cổ chân không còn giầy ủng,
nhưng Daria vẫn bò lồm cồm theo lên thềm, nắm lấy hai bàn tay đông cứng không
thể co lại được nữa của chồng, hôn lấy hôn để.
Grigori đưa chân đạp ả ra và cảm thấy rằng
chỉ thêm một giây là mình hoàn toàn không làm chủ được mình nữa. Daria mê man bất
tỉnh, Dunhiaska giật mạnh hai tay Daria, áp đầu Daria vào ngực mình.
Trong bếp có cái không khí chết lặng của một
nhà không có người kế tự. Petro nằm dưới đất, người nhỏ lại một cách lạ lùng, cứ
như đã bị phơi khô đét. Mũi hắn nhọn hoắt, hàng ria màu lúa mạch sẫm lại, toàn
khuôn mặt dài dài nom nghiêm khắc nhưng đẹp ra. Hai bàn chân không giầy không ủng
đầy lông lá thòi ra bên dưới hai sợi dây buộc ống quần. Người hắn dần dần tan
giá, nên bên dưới đã tụ lại một vũng nước hồng hồng. Các xác chết ban đêm bị
đông cứng càng ấm lại thì càng xông lên nồng nặc mùi máu mặn mặn và mùi xác chết
ngọt lợm như cúc thỉ xa.
Ông Panteley Prokofievich xuống dưới hiên
nhà kho bào những tấm ván làm săng. Mấy người đàn bà nhốn nháo ở phòng trong
bên cạnh Daria lúc này vẫn chưa tỉnh lại. Thỉnh thoảng từ trong đó lại vẳng ra
một tiếng nức nở the thé như hóa rồ, rồi một lát sau nghe thấy cái giọng rủ rỉ
thao thao như nước suối của bà mối Vasilixa sang “chia” buồn. Grigori ngồi trước
mặt anh, trên một chiếc ghế dài. Chàng vừa cuốn điếu thuốc vừa nhìn khuôn mặt
chung quanh đã vàng ệch của Petro, nhìn hai bàn tay hắn với những cái móng tròn
tròn đã xanh tím. Chàng cảm thấy rằng giữa mình với thằng anh đã có một sự chia
cách lạnh nhạt rất lớn. Lúc này Petro không còn là người nhà nữa mà chỉ là một
người khách qua chơi ít bữa và đã sắp tới lúc chia tay. Hắn đang lãnh đạm nằm
áp má xuống đất như chờ đợi một cái gì với một nụ cười huyền bí ngưng đọng với
hàng ria màu lúa mạch. Và sáng mai, vợ hắn và mẹ hắn sẽ sửa soạn cho hắn vượt
chặng đường cuối cùng.
Ngay từ chiều, mẹ hắn đã nấu cho hắn ba nồi
gang nước ấm, vợ hắn đã sắp sẵn cho hắn một bộ đồ lót sạch cùng với cái quần đi
ngựa và chiếc áo quân phục sạch nhất. Grigori, thằng em ruột của hắn sẽ lau rửa
cái thân hình trần truồng không biết thẹn và từ nay không thuộc về hắn nữa. Người
ta sẽ mặc những quần áo ngày hội cho hắn và đặt hắn lên một cái bàn. Rồi Daria
sẽ để vào hai bàn tay rộng bè bè, giá băng của hắn, hai bàn tay hôm qua còn ôm ấp
ả, cây nến đã từng chiếu sáng hai vợ chồng ả trong nhà thờ, khi hai người đi
quanh cái đài giảng đạo. Thế là gã Cô-dắc Petro Melekhov sẵn sàng lên đường tới
một nơi không bao giờ trở về thăm nhà xưa nữa.
“Anh
chết ngay ở một nơi nào bên Phổ còn hơn là ở đây, trước mắt mẹ già!” -
Grigori thầm trách anh. Chàng đưa mắt nhìn cái xác chết, bất giác tái mặt đi: một
giọt nước mắt đang chảy lăn tăn từ trên má Petro xuống hàng ria chảy xệ.
Grigori thậm chí nhảy chồm dậy, nhưng sau khi nhìn kỹ chàng thở dài nhẹ nhõm cả
người: đó không phải là một giọt nước mắt của người chết mà chỉ là cái bờm tóc
của Petro tan băng nhỏ giọt xuống trán, và giọt nước đã từ từ lăn xuống má.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét