Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần IV
16
Ngay từ hôm hai mươi chín tháng Tám, qua
các bức điện nhận được của Krymov, Kornilov đã bắt đầu thấy rõ rằng kế họach đảo
chính vũ trang đã phá sản.
Đến hai giờ trưa, thì có một tên sĩ quan
liên lạc ở chỗ Krymov tới nơi. Kornilov bàn bạc với tên này rất lâu, rồi cho gọi
Romanovsky tới. Hắn vo tròn một mảnh giấy như lên cơn thần kinh và nói:
- Tất cả đổ sụp rồi! Quân bài của chúng ta
bị đánh bại rồi! Krymov sẽ không thể nào điều quân đoàn về Petrograd được kịp
thời và sẽ lỡ thời cơ. Những việc mà chúng ta tưởng sẽ thực hiện dễ như trở bàn
tay lại vấp phải hàng ngàn trở ngại... Kết cục đã được biết trước là thất bại rồi...
Đây... ngài xem đi... tình hình thực hiện hành quân của quân đội là như thế này
đây! - Hắn chìa cho Romanovsky xem bức bản đồ đánh dấu các chặng hành quân gần
đây nhất của quân đoàn Cô-dắc và sư đoàn Tuzemnaia. Khuôn mặt kiên quyết của hắn
hốc hác vì mất ngủ giật ngang giật dọc như bị chuột rút. - Tất cả cái bọn khốn
kiếp trong ngành đường sắt đã chọc gậy vào bánh xe của chúng ta. Chúng nó không
nghĩ rằng nếu thành sự tôi sẽ ra lệnh cứ mười thằng treo cổ một. Ngài thử đọc bản
báo cáo của Krymov mà xem.
Trong khi Romanovsky vừa đọc vừa đưa bàn
tay to bè lên vuốt bộ mặt hổ phù những mỡ là mỡ, Kornilov viết rất nhanh:
“Kính
gửi Ngài ataman quân khu
Aleksey
Maximovich Kaledin ở Novocherkask.
Tôi
đã được tường nội dung bức điện Ngài gửi cho Chính phủ lâm thời. Sau khi đã nhẫn
nhục đến cực độ trong cuộc đấu tranh vô hiệu quả những kẻ lật lọng và phản bội,
người Cô-dắc vinh quang nhìn thấy cái chết mà Tổ quốc không thể nào tránh khỏi,
đã cầm vũ khí trong tay bảo vệ đời sống và tự do của quê hương, một vùng đất đã
phát triển và mở rộng nhờ sức lao động và xương máu của mình.
Trong
một thời gian nào đó, quan hệ giữa chúng ta sẽ bị hạn chế. Tôi đề nghị Ngài
hành động nhất trí với tôi, như lòng yêu nước và vinh dự của người Cô-dắc muốn
như vậy.
658/29-8-17.
Đại
tướng Kornilov”.
- Xin ngài lập tức đánh cho bức điện này, -
Sau khi viết xong, Kornilov bảo Romanovsky.
- Ngài ra lệnh đánh bức điện thứ hai cho
công tước Bagration bảo thực hiện hành trình còn lại bằng cách hành quân đi bộ
chứ?
- Vâng, vâng.
Romanovsky nín lặng một lát rồi trầm ngâm
nói:
- Thưa ngài Lavrơ Georgievich, theo tôi thì
hiện nay chúng ta còn chưa có lý do để bi quan. Cách ngài dự đoán diễn biến của
sự việc có lẽ không sát lắm...
Kornilov đã vài lần hấp tấp giơ tay định bắt
một con bướm nhỏ xíu màu tím bay chập chờn trên đầu hắn. Những ngón tay hắn co
quắp, mặt hơi có vẻ căng thẳng, chờ đợi. Con bướm bị xô đi xô lại theo từng đợt
gió, bay thấp xuống, rồi là đôi cánh, định lượn ra khung cửa sổ mở toang. Cuối
cùng Kornilov cũng tóm được nó. Hắn thở dài, nhẹ nhõm cả người, rồi nằm ngửa ra
lưng ghế bành.
Romanovsky chờ Kornilov trả lời ý kiến của
lão, nhưng hắn chỉ nở một nụ cười mơ màng và sầu thảm, bắt đầu kể:
- Đêm qua tôi nằm mơ, thấy như đang chỉ huy
một lữ trong một sư đoàn khinh binh và đang tấn công ở vùng núi Karpat. Tôi đi
cùng với ban tham mưu vào một cái trại. Một người Ru-xin [Dân Ukraina sống ở vùng núi Karpat]
ăn vận chải chuốt ra đón chúng tôi. Người ấy đem sữa tươi ra thết tôi rồi ngả
chiếc mũ dạ trắng và nói bằng một thứ tiếng Đức rất đúng: “Uống đi tướng quân!
Thứ sữa này có khả năng chữa bệnh kiến hiệu lạ thường đấy”. Hình như tôi có uống
và chẳng ngạc nhiên chút nào khi thấy người Ru-xin ấy suồng sã vỗ vai tôi. Sau
đó chúng tôi lên núi, nhưng hình như không còn là núi Các pát nữa, mà là một
vùng nào đó ở Afganistan, trên một con đường mòn hiểm hóc... Phải, đúng là một
con đường mòn hiểm hóc: đi đến đâu là sỏi và đá dăm rơi loạt soạt đến đấy,
nhưng bên dưới, sau một khe núi lại hiện ra một phong cảnh miền nam đẹp tuyệt,
nắng tràn ngập trắng lóa.
Làn gió lùa hiu hiu thổi qua hai khung cửa
sổ mở toang từ bên này sang bên kia căn phòng, làm những tờ giấy trên bàn loạt
soạt động đậy. Cặp mắt mơ màng và xa xôi của Kornilov hình như đang lang thang ở
nơi nào đó bên kia sông Dnepr, trên sườn những khe núi lốm đốm những khoảng cỏ
màu vàng nâu như đồng đen.
Romanovsky nhìn theo cặp mắt của Kornilov,
rồi chính lão cũng bất giác khẽ thở dài, chuyển tầm mắt qua mặt sông Dnepr
không gợn một chút gió, cứ nhẵn bóng như mi-ca, trong suốt như thủy tinh. Rồi
lão lại nhìn sang cánh đồng sương khói mung lung hiện ra với những đường nét hết
sức dịu dàng của một ngày sắp sang thu.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét