Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VI
17
Đến giữa trưa, trung đoàn cờ đỏ Mechensky
kéo qua thôn với tốc độ hành quân cấp tốc. Có mấy người Cô-dắc bị họ lấy mất những
con ngựa chiến. Những tiếng đạn pháo nổ như sấm rền từ một nơi rất xa phía sau
ngọn gò.
- Đang đánh nhau ở vùng sông Tria đấy, -
Ông Panteley Prokofievich áng chừng.
Đến lúc trời hoàng hôn, Petro và Grigori chốc
chốc lại ra sân gia súc.
Trên sông Đông có thể nghe thấy tiếng hỏa lực
pháo binh trầm trầm và ở một nơi nào đó, gần nhất cũng phải là Ust-Khopeskaia,
có những tràng súng máy nổ rất khẽ, phải ghé tai xuống sát mặt đất đông cứng mới
nghe thấy được.
- Ở đằng ấy họ choảng cũng khá lắm! Tướng
quân Guxensikov với bọn trung đoàn Gundorovsky đấy, - Petro vừa nói vừa phủi
tuyết trên đầu gối và trên mũ lông, rồi lại nói thêm một câu chẳng ăn nhập gì
vào câu chuyện. - Thôn ta đang bị chúng nó bắt ngựa đấy. Grigori ạ, con ngựa của
mày tốt quá, dễ bị chúng nó chú ý lắm. Chúng nó sẽ bắt mất cho mà xem!
Nhưng ông già đã tính tới chuyện này trước
hai anh em Grigori. Đến tối, Grigori dắt hai con ngựa chiến ra sông uống nước.
Vừa ra khỏi cửa thì chàng thấy cả hai con hơi núng núng chân trước. Chàng kéo
cho con ngựa của mình đi vài bước thì thấy rằng nó khập khiễng hẳn hoi; và cả
con của Petro cũng thế. Chàng bèn gọi anh:
- Chân của hai con ngựa bị hỏng rồi, kỳ quặc
thật! Con của anh bị chân phải, còn con của tôi bị chân trái. Chẳng thấy có chỗ
nào sây sứt cả. Chẳng nhẽ bị viêm da ở trên móng?
Dưới những ánh sao mờ mờ tỏ tỏ lúc trời mới
tối, hai con ngựa đứng ủ rũ trên lớp tuyết tím tím. Phải đứng lâu một chỗ mà
chúng chẳng lồng chẳng đạp gì cả. Petro châm cây đèn bão, nhưng người cha ở
trong sân đập lúa bước ra đã ngăn hắn lại.
- Cha ạ, hai con ngựa khập khiễng mất rồi.
Có lẽ đau chân.
- Nhưng đau chân thì có phải là chuyện
không tốt đâu! Mày muốn nhìn thấy một thằng mu-gích nào đó đến đóng yên rồi dắt
ra khỏi sân nhà hay sao?
- Kể ra như thế này cũng hay đấy...
- Thôi, mày bảo cho thằng Griska biết là
tao đã cố ý làm cho hai con ngựa đau chân đấy. Tao đã lấy cái búa, đóng cho mỗi
con một cái đinh vào chỗ sụn bên dưới đầu gối. Từ nay chúng nó sẽ khập khiễng
cho đến khi nào mặt trận di chuyển mới thôi.
Petro lắc đầu nhai nhai một món ria quay ra
với Grigori:
- Dắt hai con về buộc bên máng ăn thôi. Cha
làm cho chúng nó khập khiễng đấy.
Nhờ ông già lo liệu trước nên đã cứu được
hai con ngựa. Đến đêm, khắp thôn lại nhốn nháo tiếng người. Những người lính kỵ
binh cho ngựa chạy rầm rập qua các phố. Một đại đội pháo từ từ kéo qua rồi rẽ
ra bãi họp của thôn, bánh xe kêu lạch xạch ở những chỗ ổ gà và những đoạn dốc
trơn. Trung đoàn kỵ binh số 13 đóng lại một đêm trong thôn. Khristonhia vừa bước
vào nhà Melekhov đã ngồi xổm xuống hút thuốc.
- Bọn quỷ sứ ấy không đến nhà ta à? Chúng
nó không ngủ nhờ à?
- Cũng là Chúa tha cho một lần. Hễ chúng nó
kéo nhau đến là khắp nhà lại nồng nặc cái mùi mu-gích! - Bà Ilinhitna lầu bầu
giọng tức tối.
- Chúng nó đã đến nhà tôi đấy. - Giọng
Khristonhia trầm hẳn xuống, chỉ còn thầm thì, rồi hắn đưa bàn tay lên chùi giọt
nước mắt. Nhưng hắn lại lập tức lắc cái đầu to như một cái nồi Ba Lan, có vẻ cảm
thấy thẹn vì thấy mình đã chảy nước mắt.
- Cậu làm sao thế, Khristonhia? - Lần đầu
tiên nhìn thấy những giọt nước mắt của Khristonhia, Petro cười và hỏi. Mấy giọt
nước mắt ấy không hiểu sao làm hắn vui vui.
- Chúng nó bắt mất con ngựa rồi... Mình đã
cưỡi nó suốt trong cuộc chiến tranh với Đức... Đã cùng với nó chia ngọt xẻ
bùi... Nó cứ y như một con người ấy, mà có lẽ còn thông minh hơn nữa là khác.
Chính mình đã phải tự tay đóng yên. Cái thằng ấy nó bảo: “Anh ra đóng yên cho
tôi đi, nếu không nó không chịu để cho tôi đóng”. Mình bèn bảo nó: “Chẳng nhẽ
tôi sẽ suốt đời đóng yên cho anh hay sao? Muốn lấy thì lấy đi, - mình bảo nó thế,
- nhưng anh phải tự tay trông nom nó”. Mình phải thắng yên cho nó, nhưng nó có
được ra người ra ngợm gì cho cam... Chùn chùn một mẩu! Có lẽ đầu nó chỉ ngang
giây lưng mình, chân không với tới bàn đạp... Nó dắt con ngựa đến bên thềm rồi
mới leo lên được... Mình đã khóc òa lên như con nít và bảo vợ mình: “Thế là toi
công chăm nom, cho uống, cho ăn...” - Khristonhia chuyển sang một giọng rin
rít, nói thầm thì rất nhanh, rồi đứng dậy. - Mình sợ không dám nhìn vào chuồng
ngựa nữa! Sân gia súc cứ như một nơi chết chóc...
- Mình thì còn may hơn. Ba con ngựa đã bị bắn
chết trong khi mình đang cưỡi. Đây là con thứ tư, không đáng tiếc như cậu... -
Grigori lắng nghe. Ngoài cửa sổ có tuyết lạo sạo, tiếng gươm đập lách cách, và
một tiếng “tơ- rrr” trầm trầm. - Chúng nó đến nhà ta đấy. Cái bọn khốn kiếp, cứ
như cá thấy có mùi thính! Lại có đứa nào ton hót..
Ông Panteley Prokofievich bấn cả lên, hai
tay như thừa không còn biết đặt vào đâu nữa.
- Chủ nhà đâu? Ra đây!
Petro khoác cái choàng bằng nỉ thô lên vai,
bước ra.
- Mấy con ngựa đâu? Dắt ra đây!
- Các đồng chí ạ, tôi không cưỡng lại đâu,
nhưng mấy con ngựa đều đau chân cả rồi.
- Đau chân cái gì? Dắt ra đây! Chúng tôi
không lấy không đâu, anh đừng lo. Sẽ để những con của chúng tôi lại.
Hai con ngựa được lần lượt dắt ra khỏi tàu.
- Còn con thứ ba trong kia, sao không dắt nốt
ra? - Một người trong đám Hồng quân giơ ngọn đèn bão lên soi và hỏi.
- Đó là một con ngựa cái, đang có mang. Già
lụ khụ, đến trăm tuổì rồi đấy...
- Này, mang những cái yên ra đây! Nhưng hượm
đã, hai con khập khiễng thật! Lạy Chúa tôi, cái của tàn phế này thì cậu định
lôi đi đâu bây giờ? Dắt lại vào trong kia đi! - Người xách đèn bão quát lên giọng
hung hãn.
Petro kéo dây hàm thỉếc hai con ngựa và
tránh không để ánh đèn dọi vào mặt hắn trong lúc hắn đang bĩu môi.
- Hai bộ yên đâu?
- Sáng hôm nay đã có mấy đồng chí lấy đi mất
rồi.
- Nói láo, gã Cô-dắc này! Ai lấy?
- Thật đấy mà! Nói dối thì có Chúa phạt, bị
lấy đi mất rồi. Trung đoàn Michensky qua đây đã lấy đi mất. Cả hai cái yên lẫn
hai cái cổ ngựa.
Ba người kỵ binh vừa văng tục vừa bỏ đi.
Petro bước vào trong nhà, khắp người nồng nặc mùi mồ hôi ngựa và mùi nước đái
ngựa. Hắn chẩu cặp môi cứng rắn, vỗ vai Khristonhia, và nói không khỏi có ý
khoe khoang.
- Phải làm thế mới xong! Ngựa thì khập khiễng,
yên ngựa thì bảo là bị lấy mất đi rồi... Đấy, cậu đã thấy chưa?
Bà Ilinhitna tắt đèn, mò mẫm vào nhà trong
trải giường.
- Đành phải chịu tối vậy, kẻo lại có những
thằng vào nghỉ đêm làm khó chịu.
*
* *
Đêm hôm ấy, bên nhà Anikey có một cuộc liên
hoan. Các chiến sĩ Hồng quân đề nghị mời những gã Cô-dắc các nhà láng giềng.
Anikey bèn sang nhà Melekhov.
- Bọn Đỏ ấy à? Đỏ thì có can gì đến chúng
ta? Chẳng nhẽ họ không phải là những con chiên của Chúa hay sao? Cũng là người
Nga như chúng ta cả thôi. Thật đấy, các anh muốn tin thì tin, không muốn tin
thì thôi... Kể ra mình cũng thương họ... Mà họ có họ hàng thân thuộc gì với
mình đâu? Trong bọn chúng nó có một thằng Do Thái, nhưng dù sao nó cũng là một
con người. Ở Ba Lan chúng ta đã giết vô số những thằng Do Thái... Hừm! Nhưng gã
này lại rót cho mình một cốc rượu. Mình thích bọn Do Thái đấy! Sang với mình đi
Grigori! Petro! Các cậu đừng coi khinh nhà mình...
Grigori từ chối không đi nhưng ông Panteley
Prokofievich khuyên chàng:
- Sang đi, kẻo họ lại bảo rằng mình coi thường
họ. Mày sang đi. Đừng để bụng mãi những chuyện bực mình.
Ba người cùng ra sân. Trời đêm ấm áp báo
trước một ngày xấu trời. Không khí nặc mùi tro và mùi khói phân khô. Ba gã Cô-dắc
đứng lại một lát chẳng nói chẳng rằng rồi lại đi. Ra đến cửa hàng rào thì Daria
đuổi kịp.
Hai hàng lông mày tô thuốc như vươn cánh
trên mặt Daria, nhấp nhoáng với màu đen nhung dưới ánh trăng mờ rỉ qua kẽ những
đám mây.
- Chúng nó đổ rượu cho con mụ nhà tôi uống
bí tỉ... Nhưng cái trò của chúng nó sẽ chẳng có tác dụng gì đâu. Người anh em ạ,
mình cũng phải để mắt chứ... - Anikey nói líu nhíu, nhưng hơi men đã xô hắn
sang bên đường, lạng người vào hàng rào, ngã dúi xuống một đống tuyết.
Lớp tuyết to hạt vừa xanh vừa xốp lạo xạo
như đường dưới chân. Những hoa tuyết quay lộn đổ từ trên trời xuống như được dốc
ra từ trong một cái gối khổng lồ màu xám. Gió thổi tạt những tàn lửa trên đầu mấy
điếu thuốc, làm bụi tuyết bay tứ tung. Dưới ánh sao, một ngọn gió hung hãn xông
vụt lên đánh vào một đám mây trắng bong, y như một con chim ưng đuổi kịp và mổ
trúng cái ức uốn cong của một con thiên nga, rồi có những bông tuyết trắng loá
như những đám lông quay lộn rập rờn, rơi xuống mảnh đất ngoan ngoãn chịu dựng,
phủ lên thôn xóm, lên những con dường bắt chéo nhau, lên đồng cỏ, lên những vết
chân thú và vết chân người.
Không khí trong nhà Anikey không thể nào thở
được nữa. Muội đèn bốc lên thành những cái lưỡi nhọn hoắt đen sì. Qua khói thuốc
chẳng còn trông rõ được ai với ai. Tuy vậy chàng chiến sĩ Hồng quân chơi đàn
accordeon vẫn dạng rộng cặp chân rất dài, kéo cái đàn dài ra hết sức, chơi bài
“Cô gái Saratov”. Các chiến sĩ và bọn đàn bà những nhà láng giềng ngồi trên mấy
chiếc ghế dài. Một anh chàng trung niên thân hình vạm vỡ ra sức vuốt ve mụ vợ
gã Anikey. Anh chàng này mặc một chiếc quần bông màu cứt ngựa, chân đi đôi ủng
ngắn lắp hai cái đinh thúc ngựa to lù lù như lấy ra từ trong viện bảo tàng. Một
cái mũ xám bằng lông cừu non hất ra mớ tóc xoăn ở sau gáy. Mồ hôi chảy ròng
ròng trên làn da rám nâu. Bàn tay đẫm mồ hôi của anh ta cứ như đốt bỏng cái
lưng của mụ vợ gã Anikey.
Lúc này chị chàng đã say đến đờ đẫn cả người,
rớt rãi chảy cả ra cái miệng đo đỏ. Kể ra mụ cũng muốn ngồi lùi lại, nhưng
không còn đủ sức nữa. Mụ cũng nhìn thấy chồng, nhìn thấy cặp mắt chê cười của
chị em, nhưng vẫn không làm thế nào gỡ được bàn tay khỏe mạnh kia ra khỏi lưng
mình. Tựa như mụ không còn biết thẹn là gì nữa, và mụ cứ cười với những tiếng
cười chuếnh choáng, yếu dần.
Trên bàn có vài cái bình đã mở nút, khắp
nhà sặc sụa mùi rượu. Chiếc khăn trải bàn đã biến thành một mảnh giẻ bẩn. Ngay
giữa nhà, một trung đội trưởng trung đoàn kỵ binh số 13 oặn oẹo nhảy loạn xạ một
điệu rất nhanh, nom cứ như một con quỉ màu xanh lá cây. Ủng của anh ta bằng da
cơ-rô-mê, bên trong chỉ có vải bọc chân, quần đi ngựa may bằng dạ của sĩ quan.
Grigori đứng ở ngưỡng cửa, nhìn đôi ủng và cái quần, bụng bảo dạ: “Đúng là lột
của một thằng sĩ quan...”. Rồi chàng chuyển tầm mắt lên nhìn khuôn mặt anh ta:
một bộ mặt đen sạm, bóng nhoáng mồ hôi, nom như cái mông của một con ngựa, hai
vành tai tròn vểnh ra ngoài, cặp môi dày trễ xuống.
“Một thằng Do Thái, ranh ma lắm?” - Grigori
nghĩ thầm. Người ta rót rượu cho chàng và Petro. Tuy có uống, nhưng Grigori vẫn
tỉnh táo đề phòng, còn Petro thì chẳng mấy chốc đã say mềm. Và một giờ sau hắn
đã ra giữa sân nhảy điệu Cô-dắc, hai đế ủng thúc bụi bay mù lên, và chốc chốc hắn
lại giục anh chàng chơi đàn accordeon bằng giọng khản đặc: “Nhanh lên, nhanh nữa
lên?”. Grigori ngồi bên cạnh chiếc bàn, tí tách cắn hạt dưa. Ngồi bên cạnh
chàng là một anh chàng to lớn dân Sibiri, xạ thủ súng máy. Người chiến sĩ Hồng
quân nhăn khuôn mặt tròn như con nít, nói bằng một giọng dịu dàng, với những âm
“tr” nói chệch thành “x”: “toàn xung
đoàn”, “mặt xăng”.
- Chúng tôi đã đánh tan được bọn Côn “xắc” (trắc). Còn cái lão Krasnov của các
anh, chúng tôi sẽ nện nốt cho một trận nên thân, thế là hết. Chỉ có thế thôi!
Xong đâu đó là về nhà cày cấy, ruộng đất ê hề ra đấy, cứ ra mà nhận, mà bắt nó
sanh sôi nảy nở! Ruộng đất thì cũng như bọn đàn bà ấy: chúng nó có tự hiến thân
cho mình đâu, phải dành giật lấy mới được! Kẻ nào đứng chặn trên con đường của
mình thì phải giết nó đi. Chúng tôi chẳng cần lấy gì của các anh đâu. Chỉ cần
làm cho tất cả mọi người trở nên bình đẳng...
Grigori đồng ý, nhưng cứ luôn luôn nhìn trộm
các chiến sĩ Hồng quân. Hình như không có lý do gì để chàng phải đề phòng như
thế.
Mọi người đều tươi cười, trầm trồ nhìn
Petro nhảy những động tác rất đẹp, rất nhịp nhàng. Một giọng tỉnh táo cao hứng
kêu lên: “Thằng quỷ này? Nó nhảy cừ thật!”. Nhưng bất thần Grigori bắt gặp cặp
mắt nheo nheo của một người Hồng quân tóc xoăn, có lẽ là chỉ huy, đang nhìn
mình chằm chằm. Chàng bèn đề phòng ngay, thôi không uống nữa.
Anh chàng kéo accordeon bắt đầu chơi một điệu
polka.
Bọn đàn bà nắm tay nhau bước ra. Một chiến
sĩ Hồng quân có cái lưng áo trắng xóa những vôi, bước tới mời một chị chàng còn
trẻ, láng giềng của Khristonhia. Nhưng chị kia từ chối và đưa tay kéo cái vạt
váy chếp nếp, chạy tới trước mặt Grigori:
- Chúng ta cùng ra nhảy đi!
- Tôi không muốn nhảy.
- Nhảy đi nào, anh Griska! Nào đóa hoa biếc
của em!
- Bỏ cái trò khỉ ấy đi, tôi không nhảy đâu!
Người đàn bà kéo tay áo chàng với một nụ cười
gắng gượng. Chàng cau mày giằng lại, nhưng thấy chị ta nháy mắt ra hiệu, bèn đứng
dậy. Hai người đi hai vòng, anh chàng kéo accordeon đưa tay xuống bấm những nốt
trầm, người đàn bà chọn đúng lúc, ngả đầu vào vai Grigori, nói rất khẽ:
- Chúng nó bàn nhau giết anh đấy... Có đứa
báo anh là sĩ quan... Chạy ngay đi...
Nói xong chị ta kêu to:
- Chao ôi, tôi chóng mặt quá!
Grigori vui hẳn lên. Chàng bước tới cái bàn
uống cạn một ly rượu rồi hỏi Daria:
- Petro uống nhiều quá à?
- Coi như bí tỉ rồi. Say tít cung thang.
- Đưa ngay về nhà thôi.
Daria lôi Petro về nhà, hắn đem cả cái sức
mạnh vũ phu của hắn đẩy vợ ra nhưng Daria cắn răng chịu đựng. Grigori bước ra
theo.
- Đi đâu đi đâu? Cậu đi đâu thế? Không!
Mình hôn tay cậu, van cậu đừng về!
Gã Anikey đã say bét nhè cứ bám lấy
Grigori, nhưng chàng lừ con mắt nhìn hắn một cách đáng sợ làm hắn dang hai tay
lảo đảo lui:
- Thôi chào tất cả các vị! - Grigori ra đến
ngưỡng cửa thì giơ mũ lên vẫy vẫy.
Anh chàng tóc xoăn khẽ nhún vai, sửa lại
dây lưng bước ra theo Grigori. Ra đến thềm, anh ta long lanh hai con mắt sáng
quắc gan liều, khẽ hỏi, hơi thở phả cả vào mặt chàng.
- Anh đi đâu đấy! - Hỏi xong cứ nắm chặt lấy
tay áo ca-pôt của Grigori.
- Về nhà. - Grigori trả lời nhưng không đứng
lại, và vừa đi vừa lôi cả anh chàng kia theo. Trong lòng bồi hồi, chàng sung sướng
nghĩ thầm: “Không, chúng mày không thể nào bắt sống tao được đâu?”
Bàn tay trái của anh chàng tóc xoăn nắm chặt
lấy khuỷu tay Grigori, anh ta thở hổn hển, đi sát bên cạnh chàng. Đến cửa hàng
rào, hai người đứng lại một lát. Grigori nghe thấy tiếng cánh cửa rít, và cùng
lúc đó bàn tay phải của người chiến sĩ Hồng quân chộp xuống đùi, những móng tay
cào lên nắp bao súng. Trong nháy mắt, Grigori bắt gặp ở ngay sát mặt mình hai
con mắt xanh lè của đối phương, sắc ngọt như hai lưỡi dao. Chàng né mình, nắm
luôn lấy bàn tay đang mở cái móc bao súng, rồi è è một tiếng, bóp chặt bàn tay
đó ở cổ tay, lôi phắt lên vai phải của mình với một sức mạnh khủng khiếp, và
cúi người xuống ném bật cái thân hình nặng nề kia qua vai mình bằng một miếng
võ đã tập thạo từ lâu, rồi kéo giật bàn tay đó xuống dưới, nghe thấy rắc một
cái, vì khớp xương khuỷu tay bị vặn rời. Cái đầu có bộ tóc màu hạt dẻ, xoăn như
đầu cừu đâm bổ, cắm sâu xuống đống tuyết.
Grigori khom người chạy men hàng rào, dọc
theo cái ngõ ra sông Đông, hai chân nảy bần bật như hai cái lò so đẩy chàng lao
xuống dốc... “Chỉ cần đừng gặp vọng gác, rồi ra tới đấy...”. Chàng đứng lại
trong một giây: sau lưng có thể nhìn thấy toàn bộ căn nhà của Anikey. Một phát
súng nổ. Viên đạn hung hãn bay qua đánh víu. Lại nổ thêm vài phát súng nữa xuống
chân núi, ra chỗ lội qua sông đen ngòm và sang bên kia sông Đông. Grigori chạy
đến giữa dòng sông thì có viên đạn ríu một cái xuyên vào đống băng rất sạch sùi
lên ngay bên cạnh, những mảnh băng bật ra tung tóe làm cổ chàng rát như phải bỏng.
Sau khi chạy sang tới bên kia sông Đông, Grigori ngoái nhìn lại, những phát
súng vẫn nổ ra như tiếng roi quất trong tay người chăn bò. Grigori không cảm thấy
cái sung sướng của một kẻ vừa thoát chết, mà chỉ ngạc nhiên trước thái độ phớt
lạnh của mình đối với những việc vừa xảy ra. “Chúng nó bắn như bắn một con thú.
- Chàng nghĩ như một cái máy và đứng lại lần nữa. - Chúng nó sẽ không mò đi tìm
mình đâu, chúng nó sợ không dám vào trong rừng... Cái tay của nó mình đã cho một
đòn ra trò. Chà cái thằng chó chết, tay không mà định tóm cổ một thằng Cô-dắc!”
Chàng đi về hướng những đám cỏ khô để dành
qua mùa đông, nhưng vì sợ đuổi theo, chàng đã đi quá những đống cỏ ấy rồi còn
quay trở lại đi loạn một hồi theo nhiều hướng như con thỏ lúc đi kiếm ăn. Chàng
quyết định nghỉ đêm trong một đống hương bồ khô vứt bỏ. Chàng bới trên đỉnh đống
cỏ, chân thụt xuống một cái hang không biết của con gì. Chàng nằm ngập đầu
trong đống hương bồ nặc mùi cỏ mục, rùng mình. Đầu óc trống rỗng. Nhưng bỗng
nhiên chàng thoáng có một ý nghĩ không thú vị: “Ngày mai sẽ thắng ngựa vượt qua
mặt trận về với quân ta chăng?” - nhưng chàng không tìm được cho mình câu trả lời
nên lại không nghĩ gì nữa.
Sáng hôm sau, Grigori bắt đầu thấy lạnh bèn
ngó đầu nhìn ra. Ánh bình minh đã sáng lên xốn xang đầy hân hoan trên đầu
chàng.
Cái lòng chảo sâu thẳm của bầu trời xanh thẫm
cũng như sông Đông ở chỗ lội đều tựa như có thể nhìn được thấy đáy. Trên kia đầy
một màu da trời trước lúc bình minh, những chùm sao lấm tấm chung quanh đang tắt
dần.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét