Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần VI
24
Sông Đông ra khỏi những quãng sâu sóng yên
gió lặng thì chảy tới một vùng cát nông. Ra đến đấy, dòng nước chảy ngoằn
ngoèo, lặng lờ chao đảo, tràn đều ra ngoài hai bên bờ. Từng đàn cá bụng đen kéo
nhau đi kiếm mồi trên đáy cát rắn; đêm đêm cá chiên lên chỗ nông tìm những thức
ăn bổ béo hơn, cá chép cựa quậy trong những tòa lầu mầu xanh lá cây của chúng ở
khoảng sình lầy; cá thạch ban và cá lăng đuổi theo đàn cá nhép, cá ngạnh sục
trong đám sò ốc; thỉnh thoảng lại quẫy tung một đám nước màu xanh lá cây, hiện
ra dưới vừng trăng in hình rất lớn, ngoáy cái ngạnh màu vàng óng bóng loáng rồi
lại rúc cái đầu râu ria rộng bè bè vào đống vỏ sò để đến sáng hôm sau vẫn còn
ngủ gà ngủ gật ở một chỗ nào đó dưới cái gốc cây chìm cong queo đen sì bị nước
ăn nham nhở.
Nhưng ở nơi lòng sông hẹp lại, sông Đông bị
chèn hai bên phải nạo sâu xuống dưới đáy, nó gầm lên tức tối, ào ào dồn xô những
làn sóng bạc đầu. Sau những chỗ núi nhô ra lòng sông, luồng nước chảy thành những
xoáy nước trong những chỗ lòng chảo. Ở những chỗ ấy, nước như có phép yêu ma, cứ
xoáy tròn một cách khủng khiếp, hễ mắt nhìn vào là bị hút xuống mãi.
Ngày tháng đã trôi từ đoạn nông bình an vô
sự đến nơi nước xói sâu lòng sông hẹp. Quân khu Đông Thượng đang sôi sục. Hai
luồng sức mạnh xô vào nhau, dân Cô-dắc nháo loạn đâm đầu vào xoáy nước. Những
người còn trẻ và tương đối nghèo thì trù trừ nghi ngại, vẫn còn mong chờ chính
quyền Xô viết lấy lại hòa bình, song bọn bô lão thì chủ trương tấn công và đã
công khai nói rằng bên Đỏ muốn tiêu diệt cho hết người Cô-dắc.
Ngày mồng bốn tháng Ba, Kotliarov triệu tập
đại hội nhân dân toàn thôn Tatarsky. Ít khi thấy dân chúng đến đông như thế
này. Có thể vì Stokman đã đề nghị với Ủy ban cách mạng ra đại hội sẽ chia cho
các hộ nghèo nhất những tài sản mà bọn lái buôn bỏ chạy theo bọn Trắng đã để lại.
Trước khi họp đại hội thôn đã xảy ra một cuộc to tiếng gay gắt giữa Stokman và
một cán bộ Quân khu. Anh chàng từ Vosenskaia tới và được ủy quyền đem về khu số
quần áo mà thôn đã tịch thu. Stokman nói với anh ta rằng Ủy ban cách mạng không
thể nộp ngay số quần áo đó được vì mới hôm qua đã phát hơn ba mươi chiếc áo ấm
cho một đoàn xe chở thương binh và bệnh binh Hồng quân. Anh chàng trẻ tuổi kia
lập tức giật giọng quát Stokman:
- Ai cho phép anh phát các quần áo tịch
thu?
- Chúng tôi đã giải quyết không cần hỏi ý
kiến ai cả.
- Nhưng anh có quyền gì phát tán tài sản
nhân dân?
- Này, đồng chí đừng quát lác, đừng nói
năng hồ đồ như thế. Chẳng ai phát tán cái gì đâu. Những cái áo khoác lông chúng
tôi tạm phát cho dân công vận tải vẫn còn giữ giấy biên nhận đây. Họ đem các
chiến sĩ Hồng quân tới trạm, hết chặng đường rồi sẽ đem áo về trả lại. Còn anh
em chiến sĩ thì gần như trần truồng, đưa họ đi trong lúc trên mình họ chỉ có độc
chiếc áo ca-pốt mỏng manh thì khác gì đưa họ tới chỗ chết. Tôi làm thế nào
không phát cho được? Hơn nữa quần áo đã nằm trong kho từ lâu mà có dùng làm gì
đâu.
Stokman cố nén giận để giải thích và thật
ra câu chuyện cũng có thể giải quyết xong một cách nhẹ nhàng, nhưng anh chàng mặt
non choẹt kia nói giọng lạnh như tiền, tuyên bố dứt khoát:
- Anh là ai hử? Là chủ tịch Ủy ban cách mạng
à? Tôi bắt giữ anh! Bàn giao ngay công tác cho phó chủ tịch! Tôi sẽ giải anh
ngay lên Vosenskaia. Biết đâu trong chuyện này anh chẳng đã ăn cắp nửa chỗ tài
sản đó, còn tôi...
- Đồng chí có phải là đảng viên không? -
Stokman hỏi, mắt lác xệch đi, mặt tái nhợt như xác chết.
- Chuyện đó không can gì đến anh! Công an
đâu! Bắt lấy nó và giải ngay lên Vosenskaia! Trao cho đội công an Quân khu, nhớ
lấy giấy biên nhận.
Gã thanh niên lừ mắt nhìn Stokman.
- Lên trên đó tôi sẽ nói chuyện với anh.
Anh sẽ biết tay tôi, đồ chuyên quyền làm bậy!
- Đồng chí! Đồng chí điên rồi à? Đồng chí
cũng phải hiểu rằng...
- Không nói gì nữa! Câm ngay!
Kotliarov còn chưa kịp nói xen một lời nào
vào cuộc cãi lộn thì đã thấy Stokman lừ lừ với tay lên khẩu Mauser treo trên tường,
cử chỉ rất đáng sợ. Gã thanh niên trợn tròn con mắt, đầy vẻ kinh hoàng.
Nhanh như cắt, gã hích mông đẩy cánh cửa rồi
ngã lăn ra, lưng nảy bần bật suốt mấy bậc thềm, rồi bò lên chiếc xe trượt tuyết.
Trong lúc xe chưa chạy ra khỏi bãi thôn, gã cứ thúc vào lưng người đánh xe, chốc
chốc lại ngoái đầu nhìn lại, rõ ràng là sợ có người đuổi theo.
Tiếng cười trong Ủy ban cách mạng dội như sấm
vào các khung cửa sổ. Anh chàng Davydka khỏe cười lăn lộn trên bàn, người co
rúm. Nhưng mí mắt Stokman vẫn còn giật giật rất lâu như lên cơn thần kinh, mắt
lác hẳn đi.
- Không thể như thế được, cái thằng đốn mạt
đến thế! Chà, cái thằng khốn nạn! - Trong khi anh nhắc lại, những ngón tay cuốn
điếu thuốc lá vẫn còn run bần bật.
Stokman ra dự cuộc họp cùng với Miska và
Kotliarov. Người đứng trên bãi họp đông nghìn nghịt. Kotliarov thậm chí cảm thấy
tim mình nhoi nhói một cách khó chịu. “Họ đến họp đông như thế này không phải
là không có chủ tâm gì đâu... Cả thôn đều kéo ra bãi họp”. Nhưng khi anh bỏ mũ
bước vào trong vòng người thì nỗi lo lắng của anh được đánh tan ngay. Bọn Cô-dắc
sẵn sàng tránh ra nhường lối cho anh đi. Mặt mọi người đều dè dặt, bình tĩnh,
ánh mắt của một số người thậm chí còn có vẻ vui thích. Stokman đưa mắt nhìn một
lượt đám Cô-dắc. Anh chỉ muốn làm cho không khí bớt căng thẳng, muốn khêu gợi
cho quần chúng trao đổi ý kiến với mình và cũng bắt chước Kotliarov bỏ cái mũ
da đỉnh đỏ có tai xuống. Anh nói to:
- Thưa các đồng chí Cô-dắc! Từ ngày thôn ta
thành lập được chính quyền Xô viết, đến nay đã được một tháng rưỡi. Nhưng cho đến
bây giờ Ủy ban cách mạng chúng tôi vẫn nhận thấy về phía các đồng chí có một vẻ
như thiếu tin tưởng đối với chúng tôi, thậm chí còn tựa như thù địch nữa là
khác. Các đồng chí không đến dự các buổi họp, trong các đồng chí còn lưu truyền
những tin đồn, những lời phao đồn vô nghĩa lý nói rằng hình như chính quyền Xô
viết sẽ đem bắn tất cả mọi người, rằng có những sự ngược đãi của chính quyền Xô
viết đối với các đồng chí. Đã đến lúc chúng ta cần phải trao đổi với nhau, như
người ta thường nói là cởi mở tấm lòng ra mà nói chuyện với nhau, đã đến lúc cần
xích lại gần nhau hơn! Chính các đồng chí đã tự bầu ra Ủy ban cách mạng của
mình. Kotliarov và Kosevoi là hai anh em Cô-dắc, cũng là người trong thôn các đồng
chí, vì thế giữa các đồng chí với nhau không thể có một điều gì không nhất trí.
Trước hết tôi xin kiên quyết thanh minh rằng các tin đồn do những kẻ thù của
chúng ta gieo rắc nói rằng bà con Cô-dắc sẽ bị đem ra xử bắn hàng loạt, đó chỉ
là một điều vu khống không hơn không kém. Mục đích của những kẻ tung ra lời vu
khống đó rất rõ ràng: chúng nó muốn gây xích mích giữa bà con Cô-dắc và chính
quyền Xô viết, đẩy các đồng chí sang hàng ngũ bọn Trắng một lần nữa.
- Anh bảo không bắn giết à? Thế bảy người
kia đi đâu cả rồi! - Trong mấy hàng cuối có những tiếng kêu lên.
- Các đồng chí, tôi không nói rằng không có
xử bắn. Chúng tôi đã xử bắn và sẽ còn xử bắn những kẻ thù của chính quyền Xô viết,
còn xử bắn tất cả những kẻ muốn đem cái chính quyền của bọn địa chủ áp đặt lên
đầu chúng ta. Chúng ta đã lật đổ vua Nga, đã chấm dứt chiến tranh với nước Đức,
đã giải phóng nhân dân khỏi chế độ nông nô không phải để cho làm như thế. Cuộc
chiến tranh với nước Đức đã đem lại cho các đồng chí những gì? Hàng ngàn anh em
Cô-dắc bị giết, để lại vợ góa con côi, khánh kiệt hoang tàn...
- Đúng đấy!
- Chuyện ấy thì đồng chí nói đúng lắm!
- Chúng tôi chủ trương làm cho không còn có
chiến tranh nữa. - Stokman nói tiếp. - Chúng tôi ủng hộ tình hữu nghị giữa các
dân tộc! Trái lại dưới chính quyền vua Nga, chúng nó đã dùng bàn tay của các đồng
chí để đi đánh chiếm đất đai cho bọn địa chủ và tư bản, để chính nhờ đó mà làm
giàu thêm cho những thằng chúa đất và chủ nhà máy. Ở sát ngay bên hông các đồng
chí có thằng địa chủ Litnhitki đấy. Ông nội nó đã được cấp bốn ngàn
đê-xi-a-chin đất vì có tham gia cuộc chiến tranh năm Một nghìn tám trăm mười
hai. Còn ông nội của các đồng chí thì đã nhận được gì? Đầu các cụ đã rơi trên đất
Đức! Máu các cụ đã tưới cho đất Đức!
Bãi họp rộn hẳn lên. Tiếng ồn ào lắng dần,
nhưng lập tức có người gầm lên ngay:
- Đúng lă- ă- ắm!
Stokman đưa mũ lên lau mồ hôi trên cái trán
hói, rồi cất giọng kêu lên:
- Tất cả những kẻ cầm vũ khí chống lại
chính quyền công nông, chúng ta sẽ tiêu diệt cho kỳ hết! Những tên Cô-dắc trong
thôn các đồng chí vừa bị xử bắn theo lời tuyên án của tòa án cách mạng là những
kẻ thù của chúng ta. Tất cả các đồng chí đều biết như thế. Nhưng đối với các đồng
chí là những anh em lao động, những người đồng tình với chúng tôi, chúng tôi sẽ
kề vai sát cánh với các đồng chí, cùng đi bên nhau như những con bò trên luống
cày. Chúng ta sẽ đoàn kết với nhau để cày mảnh đất gieo trồng đời sống mới, và
sẽ bừa thật kỹ mảnh đất này, để làm cho các luống cày của chúng ta sạch quang,
không còn một sợi cỏ dại nào của thời xưa, không còn một kẻ thù nào nữa! Để
chúng nó không mọc rễ lại được nữa! Để chúng nó không thể mọc át cái mầm non của
cuộc sống mới!
Stokman nghe thấy những tiếng rì rầm cố
ghìm nén, nhìn thấy những nét mặt sôi nổi, biết rằng lời mình nói đã làm dân
chúng Cô-dắc cảm động. Anh đã không nhầm: đã bắt đầu có được một cuộc trao đổi
cởi mở.
- Đồng chí Yosif Davydovich ạ! Chúng tôi biết
rõ đồng chí lắm, vì trước kia đồng chí đã có một dạo sống trong thôn chúng tôi,
đối với chúng tôi đồng chí cũng chẳng khác gì anh em bà con. Đồng chí đừng ngại
chúng tôi, đồng chí hãy nói thật là cái chính quyền của đồng chí muốn làm gì
chúng tôi? Tất nhiên chúng tôi ủng hộ chính quyền này, những thằng con chúng
tôi đã bỏ mặt trận, nhưng chúng tôi lại là những con người tăm tối, chúng tôi
không nhìn rõ cái chính quyền của đồng chí nó ra sao...
Lão già Griadnov nói rất dài dòng nhưng
cũng rất khó hiểu. Lão cứ rào trước đón sau, lẩn quẩn loanh quanh như những vết
chân cáo, xem ra chỉ lo vạ miệng thì khốn. Gã cụt tay Alexandr Samin không nhịn
được nữa:
- Tôi có thể nói được không?
- Anh cứ nói đi! - Kotliarov đồng ý, những
lời trao đổi đã làm anh xúc động.
- Đồng chí Stokman, đồng chí hãy bảo trước
cho tôi biết tôi có thể muốn nói gì thì nói được không?
- Đồng chí cứ nói đi.
- Nhưng các đồng chí không bắt tôi chứ!
Stokman mỉm cười, chỉ xua tay mà không nói
gì.
- Nhưng phải với điều kiện là đồng chí đừng
nổi giận mới được! Đầu óc tôi vốn giản đơn: trong bụng nghĩ như thế nào thì nói
toạc ra như thế thôi.
Em trai gã Alexandr là Marchin đứng phía
sau hoảng lên cứ kéo cái ống tay rỗng của thằng anh, khẽ nói:
- Thôi đi sao lại ngốc thế? Thôi đi, không
nói nữa, kẻo chúng nó lại để ý bây giờ. Anh sẽ bị ghi tên vào sổ đen đấy, anh
Aleksey!
Nhưng gã kia giằng ra, quay nhìn đám người
tụ họp, hai con mắt nháy lia lịa, vết sẹo trên má giật giật.
- Thưa chư vị Cô-dắc! Tôi sẽ nói và các vị
nhận xét xem những lời tôi nói là đúng hay có thể là sai. - Gã xoay người trên
gót chân một cách rất quân sự, quay nhìn Stokman, mắt nheo lại một cách rất giảo
quyệt. - Tôi thì tôi hiểu như thế này: hễ nói là phải nói theo lương tâm. Đã
chém thì phải chém cho thẳng tay! Vì thế tôi sẽ nói ngay là tất cả mọi người
Cô-dắc chúng ta đang nghĩ gì, và tại sao chúng ta oán giận người cộng sản...
Thưa đồng chí, vừa nãy đồng chí nói rằng các đồng chí không đánh vào người dân
cày Cô-dắc, vì họ không phải là kẻ thù của các đồng chí. Các đồng chí chống lại
bọn giàu có và tựa như đứng về phía người nghèo. Nhưng đồng chí hãy bảo, bắn giết
mấy bà con trong thôn chúng tôi như thế có đúng không? Lão Korsunov thì tôi
không nói làm gì, vì lão đã từng làm ataman, suốt dời cưỡi lên đầu lên cổ người
khác. Còn như lão Apdevich “Vua nói phét” thì làm gì nên tội? Cả Kasulin Matvey
nữa? Và Bogatyrev? Maidanikov? Còn Korolev nữa? Cả bọn đều tăm tối, giản đơn,
vô tích sự chẳng khác gì chúng tôi. Họ chỉ được tập cầm cán cái cày chứ chưa được
cầm quyển sách bao giờ. Trong số đó còn có những người mù chữ nữa là khác. Toàn
bộ văn chương chữ nghĩa bất quá chỉ được chữ A, chữ B. Nếu những con người như
thế có nói điều gì không phải thì chẳng nhẽ vì thế mà đem họ ra nhắm trên đầu
ruồi hay sao? - Aleksey lấy lại hơi, ngả hẳn người về phía trước, cái ống tay rỗng
của chiếc trermen đập lên ngực, miệng gã méo xệch đi. - Các đồng chí bắt họ, những
kẻ chỉ nói vài lời càn bậy, đem họ đi xử tử, nhưng lại không động gì đến bọn
lái buôn! Bọn lái buôn đã đem tiền ra cho đồng chí để chuộc lấy cái mạng của
chúng nó! Chứ chúng tôi thì còn lấy gì mà chuộc, quanh năm suốt đời rúc đầu vào
hòn đất, có được trông thấy tờ giấy bạc bao giờ đâu! Mấy bà con vừa bị bắn chết
ấy có lẽ sẽ đem bán con bò cuối cùng, miễn là giữ được cái mạng, nhưng các đồng
chí có bắt họ nộp chiến phí đâu? Họ đã bị bắt và bị cách ngay cái mạng. Mà tất
cả chúng tôi đều biết rõ những việc xảy ra trên Vosenskaia như thế nào rồi.
Trên ấy tất cả những thằng lái buôn, cố đạo đều còn nguyên vẹn. Và ở
Karginskaia thì có lẽ chúng nó cũng còn nguyên vẹn. Những việc xảy ra khắp nơi
chúng tôi đều được nghe tin. Tiếng lành nằm nhà, còn tiếng dữ bay khắp gầm trời!
- Đúng đấy! - Phía sau chỉ có một người kêu
lên.
Những tiếng lao xao dội lên, át cả tiếng
Aleksey. Gã chờ một lát rồi không để ý tới cánh tay Stokman đang giơ lên, vẫn
tiếp tục la to:
- Chúng tôi cũng hiểu rằng chính quyền Xô
viết có thể là tốt thật, song những người cộng sản ngồi chễm chệ trên các cương
vị công tác lại muốn thừa cơ dìm chết chúng tôi! Họ muốn trả thù chúng tôi về
cái chuyện năm Một nghìn chín trăm linh năm. Những lời như thế chúng tôi đã được
nghe ở miệng những người lính Hồng quân. Vì thế giữa chúng tôi, chúng tôi nghĩ
như thế này: bọn cộng sản muốn làm tuyệt nòi người mình, muốn treo cổ tất cả
chúng mình lên, để trên vùng sông Đông không còn bóng vía một thằng Cô-dắc nào
nữa. Đó là những lời tôi nói để cho đồng chí nghe đấy! Bây giờ thì tôi như một
thằng say rượu: trong bụng có cái gì đều tuôn hết ra đầu lưỡi. Mà tất cả chúng
tôi đều đang say vì mong muốn sống một cuộc đời tươi đẹp, vì oán hận các đồng
chí, oán hận những người cộng sản!
Aleksey lẩn sâu vào trong đám những chiếc
áo lông ngắn. Bãi họp nằm lặng đi giờ lâu dưới bầu không khí đầy kinh hoàng.
Stokman vừa bắt đầu nói thì trong những
hàng cuối đã có người hét to ngắt lời anh:
- Đúng đấy! Người Cô-dắc đang oán hận đấy!
Các đồng chí hãy nghĩ xem hiện nay trong thôn đang có những câu hát như thế
nào. Nói thẳng ra thì không phải ai cũng dám nói thẳng ra đâu, còn những bài
hát thì người ta vẫn cứ hát. Bài hát thì không ai truy nã được. Có một bài theo
điệu “Trái táo nhỏ” như thế này:
Samova đang sôi,
Cá đang chìm,
Kadet đến,
Chúng ta sẽ kêu.
- Có điều phải kêu đấy!
Có người phá lên cười rất không đúng lúc.
Đám người nhốn nháo.
Người ta thì thào, người ta bàn tán...
Stokman chụp mạnh cái mũ lên đầu, móc trong
túi ra bản danh sách mà Miska đã viết rồi kêu to:
- Không, không đúng như thế đâu! Những người
đi theo cách mạng thì không có gì đáng oán hận cả! Lý do vì sao những kẻ thù của
chính quyền Xô viết trong thôn các đồng chí bị xử bắn là như thế nầy. Các đồng
chí hãy nghe đây? - Rồi anh đọc rành rọt, ngắt từng đoạn:
DANH
SÁCH NHỮNG KẺ THÙ CỦA CHÍNH QUYỀN XÔ VIẾT BỊ BẮT VÀ GIẢI LÊN TRAO CHO ỦY BAN ĐIỀU
TRA THUỘC TÒA ÁN CÁCH MẠNG SƯ ĐOÀN 15 INDENSKAIA
Bên cạnh
hai họ Melekhov và họ Bodovskov còn có mấy dòng ghi chú nhưng Stokman không đọc:
Số... Họ, tên, phụ danh.... Lý do bị bắt...
Ghi chú
1) Korsunov Miron Grigorievich - cựu
ataman, nhà giầu, làm giầu bằng sức lao động của người khác.
2) Sinilin Ivan Apdevich - Tung ra những luận
điệu tuyên truyền lật đổ chính quyền Xô viết.
3) Kasulin Matvey Ivanovich - như trên
4) Maidanikov Semion Gavrilov - Đeo lon, hô
to ngoài phố những lời chống chính quyền
5) Melekhov Panteley Prokofievich - Ủy viên
Cơ-rúc Quân khu
6) Melekhov Grigori Pancheleevich - Thiếu
úy, có tư tưởng chống đối - phần tử nguy hiểm.
7) Kasulin Andrey Madveev - Tham gia vụ xử
bắn các chiến sĩ Hồng quân Cô-dắc của Potchenkov
8) Bodovskov Fedot Nhikiphorov - Như trên.
9) Bogatyrev Ackhip Madveev - Trùm trưởng
nhà thờ. Tuyên truyền chống chính quyền ở vọng gác. Xúi giục nhân dân và bọn phản
cách mạng.
10) Korolev Dakha Leonchev - Không chịu nộp
vũ khí. Phần tử không thể tin cậy.
“Chưa
bắt được ba kẻ thù này của chính quyền Xô viết vì hai tên vừa bị cắt đi làm dân
công tải đạn lên trấn Bokovskaia. Còn Melekhov Panteley thì đang bị thương hàn.
Hai tên thứ nhất về tới thôn sẽ lập tức bắt giải ngay lên khu. Tên thứ ba sẽ bị
bắt ngay sau khi khỏi bệnh”.
Bãi họp lặng đi trong vài giây rồi bất thần
nổ ra những tiếng la thét ầm ĩ:
- Không đúng!
- Láo! Chúng nó có nói những lời chống
chính quyền!
- Những thằng như thế thì phải bắt giữ lại!
- Thế thì cứ nhìn vào miệng người ta hay
sao?
- Họ bị vu oan giá họa đấy thôi!
Stokman lại nói thêm. Mọi người nghe anh
nói với một thái độ có vẻ như chú ý, thậm chí còn có những tiếng kêu tán thành,
nhưng cuối cùng, khi anh nêu vấn đề chia tài sản của những kẻ chạy theo bọn Trắng
thì người ta chỉ trả lời bằng cách nín thinh.
- Tại sao bà con ta cứ như ngậm nước trong
miệng thế? - Kotliarov bực tức hỏi.
Đám người chạy ùa ra lối về như những viên
đạn ghém. Xemka, một anh chàng bần nông vào hạng nghèo nhất, biệt hiệu là “Đầu
gang”, ngập ngừng tiến lên vài bước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào, lại vung
chiếc găng tay không có ngón:
- Bọn chủ nhà chúng nó về thì tha hồ mà
run!
Stokman còn định khuyên mọi người đừng nên
giải tán vội, nhưng Miska, mặt trắng bệch như bột bánh, đã rỉ tai Kotliarov:
- Mình đã bảo là chúng nó không nhận đâu.
Đem các tài sản ấy đốt sạch đi ngay còn hơn là chia cho chúng nó!
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét