Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần IV
21
Trung đoàn rút lui đã sang ngày thứ hai.
Rút lui từ từ, rút lui có chiến đấu, nhưng dù sao vẫn là rút lui. Những đoàn xe
vận tải quân Nga và quân Rumani nối đuôi nhau trên những con đường đất đắp rất
cao. Những đơn vị của liên quân Đức - Áo vu hồi rất sâu hai bên sườn quân đội
rút lui, cố khép kín vòng vây.
Đến lúc trời sắp hoàng hôn thì có tin trung
đoàn 12 cùng với lữ đoàn Rumani ở bên cạnh nó có nguy cơ bị bao vây đến nơi.
Lúc mặt trời lặn, quân địch đã đánh bật quân Rumani ra khỏi làng Khovinneski và
đã tiến tới cao điểm “180” nằm ngay sát đèo Golsk.
Đến đêm, trung đoàn 12 được tăng cường bằng
những đại đội pháo của sư đoàn kỵ binh miền núi và nhận được mệnh lệnh chiếm
lĩnh trận địa ở những chỗ thấp dưới thung lũng Golsk. Sau khi đặt xong các đội
cảnh giới, trung đoàn chuẩn bị đối phó nếu xảy ra một trận tao ngộ chiến.
Đêm ấy, Miska Kosevoi có mặt ở một điểm cảnh
giới bí mật cùng với Aleksey Betnar, một gã đồng hương có phần ngốc nghếch.
Hai người nấp dưới cái hố đào cạnh một cái
giếng lở bỏ không dùng nữa. Không khí vừa loãng vừa lạnh buốt. Thỉnh thoảng có
đàn ngỗng trời chưa kịp chuyển xuống miền Nam bay qua bầu trời u ám, đầy những
đám mây lồm xồm. Những con ngỗng cảnh giới hối hả chỉ hướng cho đàn. Miska bực
mình nhớ rằng không được hút thuốc, bèn lầu bầu:
- Aleksey ạ, cuộc sống đến là kỳ quặc: Con
người ta cứ mò mẫm đi như một lũ mù, tụ tập lại với nhau rồi lại bỏ nhau đi mỗi
kẻ một nơi, có khi còn dẫm, còn đạp lẫn nhau. Bọn mình cứ sống như thế này, kề
bên cái chết, mà cứ lấy làm lạ không hiểu tất cả những sự phiền toái khổ sở như
thế là để làm gì? Theo mình thì trên đời này chẳng có gì đáng sợ hơn lòng dạ
con người, cậu chẳng có cách nào mò được tới đáy lòng của người khác đâu... Nói
ngay như mình đang nằm bên cạnh cậu đây, nhưng mình cũng chẳng biết cậu đang
nghĩ những chuyện gì, và từ trước đến nay cũng chưa tìm hiểu xem cuộc đời trước
kia của cậu như thế nào. Mình không biết về cậu, mà cậu cũng không biết về
mình... Có thể là ngay giữa lúc mình đang muốn giết cậu thì cậu lại đem lương
khô cho mình ăn, trong bụng chẳng nghi ngờ gì cả... Con người hiểu rất ít về bản
thân mình. Mùa hè vừa qua mình phải đi nằm quân y. Bên cạnh giường của mình có
một anh chàng bộ binh, dân Moskva. Thằng cha cái gì cũng tò mò muốn biết, cứ hỏi
hết chuyện này đến chuyện khác, cố tìm hiểu xem dân Cô-dắc chúng mình sinh sống
như thế nào. Thiên hạ nghĩ rằng dân Cô-dắc chúng mình chỉ biết có cái cặc bò, cứ
tưởng dân Cô-dắc dã man, không có tâm hồn, mà thay vào đó chỉ có một cái vỏ
chai thủy tinh. Nhưng chúng ta cũng là những con người: cũng yêu đàn bà, cũng
thích gái, khi đau khổ thì cũng khóc, người khác sung sướng cũng không vui... Cậu
thấy thế nào hả, Aleksey? Còn mình là một thằng hết sức thèm khát được sống. Hễ
nhớ lại rằng trên đời này có bao nhiêu người đàn bà đẹp là trong lòng mình lại
nhoi nhói! Mình cứ nghĩ rằng suốt đời mình cũng không đủ để yêu hết được họ.
Mình yêu đàn bà đến nỗi bất cứ con bé nào mình cũng yêu tha thiết... Đĩ thõa
cũng không sao, trăm chồng cũng không sao, chỉ cần đẹp là được rồi... Thế mà
người ta lại tưởng là thông minh lắm khi sắp xếp cuộc sống theo cái kiểu ghép
cho bọn mình một ả nào đó để cùng sống với nó cho đến chết... như thế thì làm
gì chẳng chán ngấy! Mà lại còn bày ra cái trò đánh nhau nữa chứ, và như vậy...
- Cái con bò nuôi để cúng thần này, lưng
mày ăn gậy còn ít đấy! - Betnar chửi nhưng không có ác ý gì cả.
Miska nằm ngửa ra, không nói gì nữa, mắt
đăm đăm nhìn giờ lâu những khoảng không cao tít, một nụ cười mơ mộng ở trên
môi, hai bàn tay xao xuyến âu yếm vuốt ve mặt đất lạnh giá, vô tri vô giác đến
như không thể nào gần được.
Trước lúc đổi gác một giờ, cả hai đã bị bọn
Đức tập kích. Betnar vừa kịp nổ một phát súng đã ngồi sụp xuống, răng nghiến
ken két, lưng uốn cong làm lễ trước khi chết: mũi lê kiểu lưỡi dao của quân Đức
đã xuyên cắt ruột gan hắn, xọc toạc bọng đái hắn rồi cắm vào cột xương sống và
run bắn lên. Miska thì bị địch đánh gục bằng báng súng. Một tên Landsturm [Lính dự bị loại
ba của quân Đức và Áo (Tiếng Đức: Landsturm)] lực lưỡng vác Miska đi
nửa vec-xta. Miska tỉnh lại thấy mình đang bị sặc vì máu trong miệng, bèn lấy lại
hơi, thu hết sức lực, rồi nhảy bật từ trên lưng tên Đức xuống, không khó khăn lắm.
Bọn Đức nã theo một băng đạn, nhưng đêm tối và bụi rậm đã giúp Miska quàng chân
lên cổ chạy thoát.
Sau khi cuộc rút lui kết thúc và các đơn vị
Nga, Rumani đã ra khỏi vòng vây, trung đoàn 12 được điều từ tuyến lửa về hậu
phương, đóng cách khu vực trung đoàn phụ trách vài vec-xta về bên trái. Một bản
mệnh lệnh đã được phổ biến cho trung đoàn: làm nhiệm vụ ngăn chặn đào ngũ, phái
những đội tuần tiễu đi trên khắp các nẻo đường, theo dõi không cho những tên
lính đào ngũ trở về hậu phương, không ngại dùng vũ khí bắt giữ chúng rồi áp giải
về sư đoàn bộ.
Miska Kosevoi nằm trong số những người đầu
tiên bị cắt đi làm việc đó. Từ sáng sớm, Miska cùng ba anh chàng Cô-dắc nữa đã
ra khỏi một thôn nhỏ, rồi theo lệnh lão quản đến bố trí ở cuối cánh đồng ngô,
cách đường cái không xa. Con đường chạy vòng cánh rừng nhỏ rồi mất hút trên một
vùng đất trống mấp mô gò đống, nham nhở những mảnh đất cày vuông vuông. Bốn anh
chàng Cô-dắc thay phiên nhau quan sát. Đến quá giữa trưa thấy một nhóm chừng mười
ba bộ binh đi về phía họ. Rõ ràng bọn lính bộ binh này định đi vòng, tránh cái
thôn nhỏ mà họ đã nhìn thấy dưới sườn núi. Khi đến ngang cánh rừng, họ dừng lại
hút thuốc, có lẽ để bàn bạc, rồi chuyển hướng, rẽ hẳn sang trái.
- Gọi chúng nó lại chứ? - Miska nhỏm lên từ
trong đám ngô rậm rạp, hỏi ba chàng Cô-dắc kia.
- Bắn một phát lên trời.
- Này, các cậu kia! Đứng lại!
Những người lính bộ binh đang đi cách nhóm
Cô-dắc vài chục xa-gien. Họ nghe thấy tiếng gọi, đứng lại một phút rồi lại đi,
có phần như còn do dự.
- Đứng la-a-ại! - Một gã Cô-dắc kêu lên, rồi
liên tiếp bắn lên trời hết một kẹp đạn.
Bốn anh chàng Cô-dắc cầm ngang súng trường,
đuổi theo kịp những người lính bộ binh đi lững thững.
- Mẹ khỉ, sao không đứng lại hử? Đơn vị
nào? Các anh đi đâu?
- Cho xem giấy tờ! - Tên hạ sĩ Kolychev chỉ
huy vọng tiêu chạy tới kêu lên.
Toán bộ binh đứng lại. Ba người lừng khừng
hạ súng trường trên vai xuống.
Anh chàng đi sau cùng cúi xuống, dùng một đọan
dây điện thọai buộc lại bên gót ủng bị long. Cả bọn đều rách rưới bẩn thỉu
không thể tưởng tượng được. Mảy hoa vạn thọ nâu nâu bám đầy trên tà áo ca-pôt của
họ. Đúng là đêm qua cả bọn đã ngủ trong rừng, trong những bụi rậm. Hai người đội
cát-két mùa hạ, những người khác đều đội những chiếc mũ lông cừu non xám bẩn,
vành mũ bật khuy, đai mũ lõng thõng. Anh chàng đi sau cùng cao lớn, lưng gù gù
như ông lão có lẽ là người cầm đầu cả bọn. Anh ta hung hãn quát lên ồm ồm giọng
mũi, hai cái má nhẽo nhợt như hai cái túi run lên:
- Các anh muốn gì hử? Chúng tôi động gì đến
các anh? Can gì mà các anh dính vào công việc của chúng tôi?
- Cho xem giấy tờ! - Gã hạ sĩ cố lấy giọng
nghiêm khắc, cắt lời anh chàng kia.
Một người lính bộ binh mắt mầu da trời, tóc
đỏ rực như viên gạch mới ra lò, rút quả lựu đạn lọ mực mắc trên thắt lưng, vung
lên trước mũi gã hạ sĩ, rồi vừa nhìn các bạn của anh ta vừa nói liến thoắng giọng
Yaroslav:
- Đấy, cậu nhỏ, giấy tờ mà cậu muốn xem đây!
Đây! Giấy công tác dùng cho cả năm đấy! Liệu mà giữ lấy xác, kẻo thằng này
đoàng một cái là tim gan mề phổi không còn biết đâu mà tìm nữa. Hiểu chưa? Hiểu
chưa hử? Hiểu chưa?
- Này, chớ có giở trò. - Gã hạ sĩ cau mày đẩy
vào ngực anh chàng kia. - Chớ có giở trò mà cũng đừng hòng dọa dẫm bọn này, bọn
này không dễ dọa đâu. Còn anh là những thằng đào ngũ thì hãy quay về sư đoàn bộ
đã. Trên ấy đã có sẵn những món súp như thế này cho các anh xơi rồi đấy.
Những người lính bộ binh đưa mắt nhìn nhau
rồi cùng hạ súng trường xuống. Một anh chàng ria đen, mặt mày hốc hác, có vẻ thợ
mỏ, vừa đưa cặp mắt liều lĩnh hết nhìn Miska lại nhìn ba chàng Cô-dắc kia, vừa
khẽ nói:
- Này hãy xem chúng tao cho chúng mày ăn lưỡi
lê đây! Nào, có cút đi không? Xéo ngay đi! Tao không nói đùa đâu, tao sẽ là thằng
nổ phát súng đầu tiên cho mà xem.
Anh chàng bộ binh mắt xanh quay tròn quả lựu
đạn trên đầu; anh chàng cao lớn lưng gù bước tới, mũi lưỡi lê han rỉ sát cả vào
cái áo ca-pôt dạ của gã hạ sĩ; còn anh chàng có vẻ thợ mỏ thì chửi rầm và vung
báng súng lên trước mặt Miska. Ngón tay Miska thì cứ run lên trên cò súng, cả
má súng có khuỷu tay ấn vào sườn mà vẫn nẩy bần bật. Một gã Cô-dắc túm lấy cổ
áo ca-pốt của một anh chàng bộ binh nhỏ bé lôi đi, nhưng vẫn sợ hãi ngoái nhìn
những người khác vì lo bị đánh sau lưng.
Lá ngô khô kêu loạt soạt trên những thân
ngô. Mấy nhánh núi hiện lên xanh xanh sau cánh đồng ngổn ngang gò đống. Vài con
bò lông hung hung, lang thang trên những bãi cỏ bên cạnh cái làng nhỏ.
Gió xoáy tròn một đám bụi sương muối sau
cánh rừng. Bầu trời tháng mười bềnh bệch, thanh thản như mơ ngủ. Mặt trời dè sẻn
tỏa xuống cảnh vật thiên nhiên và những khoảng sáng lốm đốm, đem lại một cảm
giác thanh thản và yên tĩnh. Thế mà ở gần con đường cái lại có nhiều con người
dẫm chân bực bội một cách vô lý, sẵn sàng đổ thêm máu mình xuống, làm độc cả chất
đất mầu mỡ để gieo hạt, đã ê hề nước mưa.
Mọi người đã có phần bớt nóng. Sau khi làm
rầm lên một trận, cả lính bộ binh lẫn lính Cô-dắc đều bắt đầu nói với nhau giọng
ôn tồn hơn.
- Bọn này vừa được điều khỏi trận địa ba
ngày chứ lâu la gì? Chúng tôi có bỏ về hậu phương đâu! Thế mà các anh lại bỏ chạy,
thật là xấu hổ! Bỏ anh em lại! Thế còn ai giữ mặt trận bây giờ? Chà, những thằng
như các anh! Chính tôi có người bạn vừa bị chúng nó xọc lưỡi lê vào sườn kia
kìa, Tôi và cậu ấy đã phải giữ một vọng tiêu bí mật, thế mà anh lại bảo chúng
tôi chưa ngửi mùi chiến tranh. Anh hãy thử ngửi mùi chiến tranh như chúng tôi
đã ngửi! - Miska nói giọng tức tối.
- Thừa hơi mà phí lời như thế. - Một gã Cô-dắc
ngắt lời Miska, - Cứ lên sư đoàn bộ đã, không một hai gì cả!
- Thôi anh em Cô-dắc ạ, hãy để cho chúng
tôi đi! Nếu không chúng tôi bắn cho mà xem, có Chúa chứng giám đấy! - Người
lính bộ binh có vẻ thợ mỏ cố khuyên.
Anh chàng hạ sĩ khoát rộng hai tay một cách
tuyệt vọng.
- Chúng tôi không thể làm như thế được, người
anh em ạ! Các anh bắn vào chúng tôi thì bắn nhưng các anh sẽ không thoát đâu: đại
đội chúng tôi đóng ngay trong cái thôn kia kìa...
Người lính bộ binh vừa cao vừa gù hết dọa lại
dỗ dành, có lúc còn nhịn nhục van lơn. Cuối cùng anh ta hấp tấp lấy trong chiếc
túi dết bẩn thỉu ra một cái chai chung quanh tết rơm, rồi vừa nháy mắt lấy lòng
Kosevoi vừa khẽ nói:
- Anh em Cô-dắc thân mến ạ, chúng tôi xin
biếu anh em ít tiền và đây vodka của bọn Đức đây... chúng tôi còn có thể kiếm
thêm vài thứ nữa... Thôi cho chúng tôi đi đi, anh em hãy vì chúa... Nhà còn mấy
cháu nhỏ, chính anh em cũng hiểu được... Kiệt hết sức lực rồi, nhớ nhà chết đi
được. Không biết bao giờ mới hết tội hết nợ! Lạy Chúa tôi! Chẳng nhẽ anh em
không để cho chúng tôi đi hay sao? - Rồi anh ta vội vã moi trong ống ủng ra một
cái túi đựng thuốc, giũ ra hai tờ giấy bạc Kerensky nhầu nát, cố nhét vào tay
Kosevoi. - Cầm lấy đi, cứ cầm lấy đi! Nào, lạy Chúa tôi! Anh đừng ngại gì cả...
không có tiền chúng tôi vẫn có thể sống vất vưởng được! Tiền cũng chẳng làm
quái gì... không có tiền cũng được... Cứ cầm lấy đi! Chúng tôi còn gom góp thêm
được nữa.
Ngượng đến chín cả người. Miska bước lùi lại,
giấu hai tay sau lưng, lắc đầu lia lịa. Máu bừng bừng dồn lên mặt làm anh chàng
trào cả nước mắt. “Lúc nãy mình làm hung như thế chỉ là vì Betnar mà thôi...
Còn chính mình thì sao? Mình cũng là một thằng chống chiến tranh cơ mà, thế mà
mình lại giữ người ta lại, mình có quyền gì để làm như thế? Lạy Đức mẹ, mình đã
làm chuyện gì thế nhỉ! Mình đã biến thành chó săn của chúng nó rồi hay sao?”
Miska lại gần gã hạ sĩ, kéo hắn ra một bên,
rồi nói, nhưng không nhìn vào mắt hắn:
- Thôi bọn mình cho họ đi vậy! Cậu thấy thế
nào, Kolychev? Cho họ đi nhé, mình nói thật đấy...
Gã hạ sĩ nhìn quanh nhìn quẩn như đang làm
một việc nhục nhã rồi nói:
- Thôi cho chúng nó đi... Đối với chúng nó
thì còn làm thế quái nào được nữa? Chính bọn mình rồi cũng sắp phải đi theo con
đường ấy thôi... Chẳng cần phải giấu giếm làm gì!
Rồi anh ta quay về phía toán lính bộ binh,
quát lên giọng phẫn nộ:
- Các anh là một bọn khốn nạn! Người ta coi
các anh là những con người đứng đắn, đối đãi lịch sự với các anh, thế mà các
anh lại đưa tiền cho chúng tôi! Sao thế hử, tưởng chúng tôi ít tiền đấy phỏng?
- Rồi anh chàng đỏ mặt tía tai. - Có cất túi tiền đi không thì lên sư đoàn bộ
bây giờ!
Mấy người lính Cô-dắc đứng lui sang một
bên. Miska đưa mắt về phía những dãy phố hẹp vắng tanh trong cái thôn nhỏ đằng
xa, rồi kêu với theo toán lính bộ binh đang đi xa dần:
- Này, đàn ngựa cái kia! Sao lại cứ mò ra
chỗ trống trải thế hử. Có cánh rừng nhỏ đằng kia, ban ngày mò vào trong ấy mà
nghỉ, đến đêm hãy đi tiếp! Nếu không lại đâm đầu vào một vọng tiêu khác cho
chúng nó tóm cổ bây giờ!
Bọn lính bộ binh đưa mắt nhìn quanh, nhún
nhún vai ra vẻ do dự, rồi nối đuôi nhau như một đàn sói lăn xuống khoảng đất
trũng mọc đầy những cây liễu hoàn điệp lồm xồm, nhìn ra nom họ cứ như một chuỗi
những mắt xích xám xịt bẩn thỉu.
*
* *
Đến đầu tháng Mười một thì những tin đồn hết
sức trái ngược về cuộc chính biến ở Petrograd bắt đầu lọt đến tai các binh sĩ
Cô-dắc. Những tên lính hầu trong các ban chỉ huy thường được biết tin tức sớm
hơn mọi người. Chúng chắc chắn rằng Chính phủ lâm thời đã bỏ chạy sang Mỹ, còn
Kerensky thì bị anh em thủy binh tóm cổ. Họ cạo trọc đầu hắn, bôi đầy nhựa
chưng lên như một con đĩ rồi bêu rong hai ngày qua các phố Petrograd.
Sau đó, khi đã được thông báo chính thức về
việc Chính phủ lâm thời bị lật đổ, chính quyền chuyển sang tay thợ thuyền và
dân cày, anh em Cô-dắc đều lặng đi trong tâm trạng căng thẳng chờ đợi.
Nhiều người sung sướng mong ngày chiến
tranh chấm dứt, song lại có những tin đồn ngấm ngầm reo rắc hoang mang, nói rằng
Quân đoàn kỵ binh số Ba cùng với Kerensky và tướng Kornilov đang tiến về
Petrograd, còn Kaledin thì đang từ phía nam đánh thúc lên vì hắn đã kịp điều một
số trung đoàn Cô-dắc về vùng sông Đông.
Mặt trận đã tan vỡ. Hồi tháng Mười binh
lính còn rời khỏi mặt trận thành những nhóm lẻ tẻ, vô tổ chức, nhưng đến cuối
tháng Mười một, đã có những đại đội, tiểu đoàn, trung đoàn rút khỏi tuyến lửa.
Có những đơn vị bỏ đi không mang theo gì cả nhưng phần lớn đều chiếm đoạt tài sản
của trung đoàn, phá các kho tàng, bắn giết bọn sĩ quan, rồi ầm ầm đổ về quê
hương như nước lũ, không còn bị ai kiềm chế nữa, đi đến đâu cướp bóc đến đấy.
Tình hình đã chuyển biến đến bước như thế
mà còn trao cho trung đoàn Mười hai nhiệm vụ ngăn chặn các binh lính đào ngũ
thì thật không còn nghĩa lý gì nữa. Vì thế trung đoàn lại bị điều động trở lại
tuyến lửa, hòng lấp một cách hoài công vô ích các lỗ hổng và các chỗ rách hình
thành ở những nơi bộ binh rời bỏ các khu vực của họ.
Nhưng đến tháng Chạp, trung đoàn cũng bỏ mặt
trận nốt, hành quân bằng ngựa tới nhà ga gần nhất, rồi đưa lên các toa tàu tất
cả tài sản của trung đoàn, súng máy, đạn dược dự trữ, ngựa, kéo về trung tâm nước
Nga lúc này đã sôi sục trong các trận chiến đấu...
Các đoàn tàu nhà binh của trung đoàn 12 chạy
qua xứ Ukraina về vùng sông Đông. Ở một nơi cách Donamenca không xa mấy, các
chiến sĩ Xích vệ định tước vũ khí của trung đoàn. Cuộc đàm phán kéo dài nửa tiếng
đồng hồ. Miska Kosevoi cùng năm anh em Cô-dắc, chủ tịch các Ủy ban cách mạng đại
đội, đề nghị cho trung đoàn mang theo vũ khí.
- Các anh cần đến vũ khí làm gì? - Các ủy
viên trong Xô viết các đại biểu của nhà ga hỏi.
- Để đánh bọn tư sản và tướng tá vùng chúng
tôi! Để chặt đuôi thằng Kaledin! - Miska trả lời thay tất cả.
- Vũ khí chúng tôi mang theo là của quân
khu, chúng tôi không trao được! - Anh em Cô-dắc nhao nhao.
Đoàn tàu đã được phép chạy qua. Ở
Kremenchuk người ta lại định tước vũ khí của họ. Mãi tới khi bọn Cô-dắc giữ
súng máy đặt các khẩu súng máy ở các cửa toa xe mở toang, nhằm vào nhà ga, và một
đại đội tản khai thành tuyến chiến đấu bố trí trên đường sắt, người ta mới đồng
ý cho đi. Nhưng đến Ekaterinoslav [Nay là Dnepropetrovsk] thì bắn nhau với đội
Xích vệ cũng không thu được kết quả, trung đoàn vẫn bị tước một phần vũ khí:
các cỗ súng máy, hơn một trăm hòm đạn, các máy điện thại dã chiến và vài cuộn
dây điện đã bị tịch thu. Khi đội Xích vệ đề nghị bắt các sĩ quan thì anh em
Cô-dắc không đồng ý. Suốt chặng đường, họ chỉ mất một sĩ quan là tên phó quan của
trung đoàn Trirkovsky. Chính anh em Cô-dắc đã tuyên án xử tử tên này, bản án
trao cho “Tóc trái đào” cùng một anh chàng thủy binh Xích vệ nào đó chấp hành.
Ngày mười bảy tháng Chạp, ở nhà ga
Sineniki, anh em Cô-dắc lôi tên phó quan trên toa xe xuống lúc trời sắp nhá
nhem.
- Chính thằng này đã phản lại anh em Cô-dắc
à? - Anh chàng thủy binh Hắc hải rỗ nhằng rỗ nhịt vui vẻ hỏi. Anh ta đeo một khẩu
“Mauser” và một khẩu súng trường Nhật.
- Cậu tưởng bọn mình nhầm hay sao? Không, bọn
mình nhằm không sai đâu, lôi cổ nó ra! - “Tóc trái đào” thở hổn hển nói.
Tên phó quan cấp thượng úy, còn trẻ. Hắn hoảng
hốt nhìn quanh như một con thú bị vây bắt và đưa bàn tay đẫm mồ hôi lên vuốt
tóc.
Lạnh cháy mặt, báng súng đập bình bịch, hắn
cũng chẳng cảm thấy gì cả. “Tóc trái đào” và anh chàng thủy binh đẩy hắn ra xa
toa xe một chút.
- Chính vì cái bọn quỷ này mà người ta phải
làm loạn, chính vì chúng nó mà cách mạng đã nổ ra... Này này, anh bạn yêu quý của
tôi ơi chớ có run, không lại vụn ra như cám bây giờ, - “Tóc trái đào” nói giọng
rủ rỉ rồi bỏ chiếc mũ cát-két xuống, làm dấu phép. - Cứng rắn lên một chút, ngài
thượng úy!
- Sửa soạn xong chưa? - Anh chàng thuỷ binh
nghịch nghịch khẩu “Mauser” nhe hàm răng trắng lóa cười một cách tinh quái và hỏi.
- Xong!
“Tóc trái đào” làm dấu phép lần nữa, liếc
nhìn anh chàng thủy binh dạng chân, nâng khẩu “Mauser” lên, tập trung tinh thần
nheo mắt nhắm. “Tóc trái đào” cười gằn, nổ súng trước.
Tới gần Travlin, trung đoàn lớ ngớ thế nào
bị lôi cuốn vào một trận chiến đấu giữa bọn vô chính phủ và bọn Ukraina, bị giết
mất ba gã Cô-dắc, rồi mất không biết bao nhiêu hơi sức mới giải tỏa được con đường
bị những đoàn tàu nhà binh của một sư đoàn khinh binh nào đó chiếm lĩnh, chạy
thoát ra được, Sau ba ngày ba đêm, đoàn tàu đầu tiên của trung đoàn đã đổ người
ngựa và vũ khí xuống ga Minlerovo. Còn bao nhiêu đều ứ lại ở Lugansk.
Trung đoàn về tới thôn Kargin, quân số chỉ
còn một nửa (nửa kia đã phân tán về nhà từ các ga trước). Hôm sau, người ta đem
bán đấu giá chiến lợi phẩm tức là những con ngựa cướp được của quân Áo đem từ mặt
trận về, chia nhau các món tiền của trung đoàn cùng các đồ quân trang quân dụng.
Miska Kosevoi cùng những anh chàng Cô-dắc
khác ở thôn Tatarsky lên đường về nhà lúc trời đã xế chiều. Mọi người cho ngựa
lên núi. Bên dưới, thôn Kargin, thôn đẹp nhất của vùng thượng lưu sông Đông, nằm
dài trên một khúc sông Tria băng kết trắng lóa.
Khói phụt lên thành những quả bóng nhỏ rất
dễ vỡ trên ống khói của nhà máy xay chạy bằng hơi nước. Từng đám người đứng đen
nghịt trên cái bãi giữa thôn: chuông nguyện kinh chiều đã dóng. Sau ngọn đồi của
thôn Kargin, thấp thoáng hiện ra ngọn những cây liễu của thôn Klimovsky. Sau
đám liễu ấy, sau đường chân trời băng tuyết xanh xanh như màu ngải cứu, ráng
chiều mung lung như khói lấp lánh đỏ rực nửa bầu trời.
Mười tám chàng cưỡi ngựa đi sát ba cây táo
dại đầy sương muối, vòng qua ngọn kurgan, cho ngựa thanh thản chạy nước kiệu về
hướng đông-bắc, đệm yên cọt kẹt. Màn đêm băng giá len lén mò đến náu mình sau
ngọn đồi. Anh em Cô-dắc kéo tai mũ xuống kín mặt, thỉnh thoảng lại chuyển sang
nước đại như trên mặt trận. Móng ngựa đập lộp cộp vang lên rành rọt làm trong
lòng nhoi nhói. Dưới vó ngựa, một con đường bằng phẳng tuôn ra về phía nam. Hai
bên đường lớp tuyết mỏng đã kết băng bị nước tuyết tan mấy ngày gần đây xô đẩy,
vẫn còn bám lấy những thân cỏ, lấp loáng thành những vạch sáng dài dưới ánh trăng.
Các chàng Cô-dắc lặng lẽ thúc ngựa. Con đường
vẫn cứ tuôn về nam, còn khu rừng thì chạy vòng sang đông về phía cái khe cây sồi.
Vết chân thỏ đan vào nhau như những mắt lưới,
lấp loáng bên cạnh các vó ngựa. Bên trên đồng cỏ, sông Ngân Hà huy hoàng bao
quanh bầu trời một dải thắt lưng Cô-dắc chạm trổ tinh vi.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét