Phố Academy
Tác giả: Mary Costello
Người dịch: Hà Nguyễn
Nhà XB Phụ Nữ 11-2017
2
Hai chị em đang chạy băng băng trên đường để
tới nhà bà Glynn. Khi lao đi, Tess cảm giác tự do. Với guồng chần trần, trong
làn khí vù vù, bé thấy thật khỏe khoắn, tự do. Bé chạy chẳng thua chị Maeve,
lòng hạnh phúc, gần như đang nhảy múa và quên bẵng mọi chuyện đã xảy ra. Cửa mở,
bà Glynn bước ra với Oliver trên tay. Hai cô chị đổ xô lại thằng bé, nựng nịu,
tự tay bế ẵm em. Vào nhà, hai đứa ngồi trên thảm, ăn bánh mì phết mứt và chơi với
Oliver cho tới lúc mệt nhoài và dịu xuống.
Ngay lúc Tess bắt đầu tĩnh trí trở lại và sực
nhớ ra nguyên cớ mình ở đây thì có tiếng gõ cửa. Một gia đình dân vô gia cư đứng
bên ngoài. Maeve và Tess nép vào bà Glynn. “Chúa
phù hộ nhà này và tất tật bên trong”, người đàn bà sống lang bạt the thé
nói. Bà ta bế một em bé sơ sinh, ba, bốn đứa nhỏ nữa đứng kế bên. Một bé gái trạc
tuổi Tess đang nhai đuôi tóc. Nó ngừng nhai, nhìn Tess khiến bé phải quay đi.
Ngoài đường, người chồng cùng mấy cậu anh trai đứng chờ với con lừa và cỗ xe.
Tess nhận ra ông là nhân viên lao công từng tới trường cọ rửa mấy nhà vệ sinh.
Lúc này người đàn bà lang thang giơ ra một hộp sắt tây, xin sữa hay thứ gì cũng
được. Bộ mặt nâu to bè, giọng nói chói tai của bà ta cùng đám trẻ hoang dã khiến
Tess phát khiếp, chỉ mong họ đi cho mau.
Tess đứng bên cửa sổ trông theo tốp người
chen chúc chui vào ngồi xổm trong xe. Khi xe chuyển bánh, trời đổ mưa. Ngồi ở
đuôi xe, mặt quay về phía sau, đứa bé gái lại bắt được ánh mắt Tess và trừng trừng
nhìn bé. Tess lạnh toát và thấy người là lạ. Bé sợ đứa con gái sắp gieo bùa chú
vào mình. Tess nghĩ hẳn đứa con gái lang thang kia biết điều gì đó về em, thứ bản
thân bé cũng chẳng rõ. Con bé đứng thẳng dậy. Nó nhìn như đóng đinh vào mắt
Tess và chầm chậm thè lưỡi ra. Tim Tess như ngừng đập. Cái đó dành cho bé, chỉ
bé thôi. Bé đã bị kết án, nguyền rủa. Cỗ xe đi vào khúc quanh rồi mất dạng.
Sáng hôm sau dì Maud tới mang Oliver đi. Mọi
người đã đóng gói tất cả vật dụng của thằng bé. Tess nhìn theo xe chú Frank xa
dần. Bé đi quanh nhà, gắng tìm một chỗ khiến lòng yên vui trở lại. Tess vào mọi
gian phòng ưa thích, chui xuống gầm cầu thang sau, ra vườn. Nhưng hạnh phúc
không trở lại. Chẳng gì xóa được cảm giác bé mang trong lòng, giống như đang
mang một điều bí mật xấu xa.
Hai chị lớn Evelyn và Claire không quay lại
trường nội trú nữa. Buổi đầu đi học trường công, Tess và Maeve được chị Claire
đưa tới tận cuối con đường trước nhà. Bữa trưa của hai đứa là bánh kẹp thịt cừu
và bánh mua ngoài tiệm còn thừa sau lễ tang. Hai chị em đi dọc đường cái đến tận
cùng khuôn viên nông trại của cha. Tess mỗi lúc một thêm phấp phỏng; bé không
dám chắc hai chị em có an toàn khi liều lĩnh đi xa nhường này. Bé nhìn đàn bò cạ
đầu và nhảy lên lưng nhau trên một cánh đồng.
Nơi sân trường, lũ trẻ quây quanh bé cùng
chị Maeve và trong một lúc Tess thấy mình quan trọng.
- Mẹ bạn chết phải không? - chúng hỏi.
Tess thầm hỏi giờ phải chăng có cách xác định
được việc ấy.
- Mày có sờ vào mẹ không - người mẹ mày có
lạnh như đá cẩm thạch không? Mẹ mày chôn chỗ nào? - một đứa trong tốp con trai
lớn hỏi.
- Ở Kildoon, - Maeve đáp.
- Đó là chỗ người ta chôn bà thằng Sean
Blake đấy. Mộ bà ấy bị cướp phá rồi, - đứa con trai kể. - Chúng đào linh cữu bà
cụ lên, lấy đi mấy cái nhẫn đeo ở tay cùng hai đồng một xu trên mắt. - Cậu ta
nhìn thẳng vào Tess. Tới đó chuông trường vang lên.
Hôm nay, Tess được phép ngồi cùng chị Maeve
ở lớp trẻ lớn. Trước khi giờ học bắt đầu, thầy hiệu trưởng Clarke nhặt quả trứng
ở bàn, quay lưng lại lũ trẻ đoạn khoét một lỗ trên vỏ. Thầy ngửa đầu hút một
hơi hết sạch lòng trứng. Trên trời đang có cầu vồng nên thầy viết tên của bảy sắc
lên bảng đen rồi gõ cây gậy xuống sàn khi cả đám đồng thanh đọc to các màu.
Tess ngồi sát vào chị, tay chạm tay. Bé sợ cứng đờ người. Bé không biết đọc nên
gắng nhớ các màu. Đỏ, da cam, vàng, lục,
lam, chàm, tím, Tess đọc to từng màu, theo mỗi tiếng gậy thầy gõ.
Trên đường về, hai đứa đi qua khu trại của
người vô gia cư ở khúc cua Tăm Tối. Bầy chó bắt đầu sủa. Cây cối xòa thấp và tối
âm u, nhưng bé vẫn có thể thấy mấy túp lều, vài đống lửa cùng lũ trẻ đang kêu
gào, chân đất chạy quanh. Một người đàn ông ngồi trên chiếc xô úp ngược, đang đập
cái hộp sắt tây. Giẻ rách phơi la liệt trên các bụi cây, có một con ngựa cùng một
chú lừa bị buộc vào gốc cây. “Nhanh lên”, Maeve thì thào và hai chị em rảo bước.
Rồi Tess thấy đứa con gái hôm trước, đang đứng ngoài một túp lều. Trông nó nhỏ
bé và nhợt nhạt hơn. Con bé cũng nhìn Tess. Bé có cảm giác hai đứa quen biết
nhau, hoặc gần gũi theo một cách nào đó, như chị em, và rằng đứa kia cũng hiểu
thế. Bé muốn mỉm cười để chứng tỏ hai đứa là bạn bè. Rồi Tess thè lưỡi với con
nhỏ, giống như nó làm hôm trước. Đứa bé gái nhăn mặt, ảo não và Tess cụt hứng.
Bé thấy buồn và nản. Là trò chơi thôi mà,
Tess muốn nói. Tuy nhiên con bé đã quay đi. Nó vén cửa lều chui vào trong.
Trên con đường dẫn tới nhà, hai đứa vừa đi
vừa đá các phiến lá rụng. Một chiếc ô tô đen rời sân tiến lại phía chúng. Đó là
cô Tannian. Cô hạ cửa kính, mỉm cười, xởi lởi thăm hỏi chuyện trong ngày. Son
môi cô đỏ chót. Tess cảm nhận được ánh mắt cha và chú Mike Connolly từ bờ tường
giáp ruộng khoai tây. Denis đang cúi xuống cái hố ở góc ruộng. Anh giờ cao
ngang cha, nhưng gầy gò hơn.
- Mụ này theo đuổi cha, - chị Evelyn nói
trước khi cánh đàn ông trở về nhà ăn tối. - Trong lúc mẹ còn chưa kịp lạnh dưới
mồ. - Họ đang bàn về cô Tannian.
- Chị đừng dớ dẩn thế, - Claire nói. - Cô ấy
chỉ đến lấy máu xem có gia cầm nào nhiễm bệnh không ấy mà.
- Nhiễm bệnh, ối trời! Em có thấy cái rắp
tâm ở mụ từ quần áo tới son môi không? Mà nói em nghe, nào phải mái tơ gì cho
cam.
Một lần, mùa hè năm trước, mấy chị em phải
nhốt lũ gà mái trong chuồng để kiểm tra bệnh. Việc đó rất mất công. Mẹ giữ từng
con cho cô Tannian chọc lấy ít máu bằng ống tiêm rồi bơm vào các lọ nhỏ để mang
đi. Xong xuôi mẹ mở ô nhỏ phía dưới cánh cửa chuồng quăng gà ra vườn. Hai giống
Rhode Island Red và Leghorn. Gà Leghorn mắn đẻ nhất, mẹ bảo vậy.
- Dầu gì chăng nữa, chả lẽ cô ấy không hay
chuyện cha vừa phải chôn cất vợ mình hay sao chứ? - Claire nói.
- Đấy rồi xem, mụ đang ve vãn cha. Mụ ấy cứ
bám riết nơi này với cái mũi mỏ quạ.
Sau bữa tối, Tess ra sảnh sau, ngang qua quầy
bar và gian chứa táo. Bé lại đi kiếm tìm. Tess muốn cất đi gánh nặng bí mật
này, buông xuống tất tật những gì mang trong tim. Bé nghĩ tới đứa con gái vô
gia cư trong căn lều kia, và biết, thông qua con đường nào đó, rằng lúc này nó
cũng đang nghĩ tới bé. Tess tới góc tối dưới chân cầu thang sau, giờ có lò ấp
trứng trống rỗng để đó. Vào mùa xuân, các lô trứng được ấp ở đây, dưới ánh sáng
ngọn đèn măng sông hiệu Tilley. Bé yêu hơi ấm, ánh sáng của chiếc đèn màu đỏ. Ở
đây, bé từng hạnh phúc. Ngày nào chị Evelyn hoặc Claire hay mẹ cũng gượng nhẹ
xoay giở các quả trứng. Rồi đến một sáng, điều kỳ diệu - hai con gà bé xíu màu
vàng đã nở hồi đêm, và đang run rẩy bước quanh trên cặp chân lẩy bẩy. Một hôm
bé đứng nhìn những quả trứng. Tess chợt ước được leo vào, co gọn lại và nằm xuống
dưới ánh đèn ấm áp dễ chịu kia. Sau đó mẹ xuất hiện, với tay nhặt một quả trứng.
Mẹ soi trứng bằng ánh sáng rọi từ cửa sổ.
- Tess này, - mẹ gọi nhỏ. - Lại đây, trông
phôi nhỏ xíu bên trong này!
Tess bước tới sát bên mẹ. Trong chốc lát,
bé áp mặt vào bụng mẹ, nhắm mắt hôn, hít sâu cái mùi mà dựa vào đó bé có thể nhận
được mẹ. Khi Tess lùi ra, mẹ giơ quả trứng vào luồng sáng và bé thấy một đốm sẫm
nhỏ, hình chú gà bé xíu đang ngủ, trong vỏ trứng. Tess không thốt nên lời. Mẹ mỉm
cười vò đầu bé và tim bé ngập tràn hạnh phúc. Hai mẹ con đứng giữa suối ánh
sáng ngắm cái đốm sẫm đó rồi mẹ đặt quả trứng xuống lớp rơm lót, nhặt quả khác
lên, giơ ra ánh sáng đoạn cau mày thở dài một tiếng.
- Sao thế mẹ? - Tess hỏi.
- Không có phôi, con yêu ạ, quả này không
phôi, - mẹ buồn buồn bảo. - Đây là một quả bị ung.
Mẹ vứt quả trứng vào xô cám lợn. Một mùi
khăn khẳn bốc lên lúc nó vỡ.
Hai người đàn ông lạ mặt tới nhà tẩy uế
phòng cha mẹ bé. Cả nhà được kiểm tra sức khỏe, kể cả chú Mike Connolly. Tối ấy
trên giường Tess nhớ tới cô Tannian - họ quên không kiểm tra cô. Cô có thể là
người mẹ mới của mấy chị em. Tess không muốn có mẹ mới. Bé nhớ Oliver. Từ khi
được dì Maud ẵm đi, thằng bé chỉ mới về nhà có một bận. Chị Claire làm một cái
bánh bông lan nhân nho khô rất đẹp cho dịp đó. Thằng bé có một vạch nhăn, một
đường rạn nhỏ xíu mới trên trán. Nó hết nhìn Maeve, lại quay qua Tess, rồi sang
Maeve. Cả hai tươi cười, vỗ tay gọi nhưng thằng bé không còn biết hai chị mình
là ai nữa. Tess đột nhiên thấy nhớ mẹ chưa từng có. Nó như một ngọn sóng khổng
lổ nhấn chìm bé. Tess thấy thiếu mẹ cho bản thân, và cho cả Oliver. Thằng bé
không nhớ, hay hiểu, vì lẽ gì giờ đây vạn sự đổi khác. Tim bé nhói đau khi nghĩ
tới mái đầu nhỏ của em ngóc dậy trong nhà dì Maud, tại gian phòng đầy các em họ
với mấy vách tường khác, những giọng nói khác. Một người mẹ khác. Tess nghĩ tới
Oliver lúc tỉnh dậy, nhìn lên trần, hay nhìn mưa ngoài trời. Trái tim nhỏ bé của
Oliver đập thình thịch khi một cánh cửa đóng rầm hay một khuôn mặt lạ xuất hiện
nhìn nó qua gióng cũi. Tối hôm Oliver về chơi, Tess không sao nuốt nổi món bánh
bông lan. Miếng bánh không trôi xuống khỏi cổ bé.
Ở trường bé dần dà thấy mến cô giáo Snee,
và biết cô cũng yêu quý mình. Ngày nào cô cũng giao bé bài tập. Những hôm trời
lạnh, cô cho lũ trẻ đặt bình sữa của mình cạnh lò sưởi để hâm. Tess không hề miễn
cưỡng mỗi sáng rời nhà tới trường. Ngôi nhà giờ im lìm quá đỗi. Tình trạng còn
tệ hơn khi có cha. Từ ngày có tang, đài không được bật nữa. Anh Denis mất một
hôm đạp xe ra thị trấn sạc lại bình ắc quy, nhưng tối ấy khi anh định bật đài
cha liền xẵng giọng lạnh lùng, “Làm gì thế thằng kia?”, và anh Denis lảng đi chẳng
dám ho he. Trước nay Tess luôn thấy sờ sợ cha song giờ bé còn khiếp hãi hơn nữa.
Sắc diện cha tứ thời xám xịt, cau có. Một tối có linh mục tới chơi bé nghe cha
nói, “Cái gì đã mất thì cũng mất rồi”. Tối tối cha dán mắt vào ngọn lửa. Cha dường
như chẳng ưa bất kỳ ai - cả Denis hay Claire hoặc Tess - có lẽ chỉ trừ Evelyn.
Đấy là chị cả. Cứ đến thứ Bảy cha lại giao tiền chi tiêu trong nhà cho chị.
Evelyn giữ sổ theo dõi khẩu phần lương thực của từng người, phụ trách việc bán
trứng cho nhân viên thu mua ở cửa hiệu nhà Henaghan, đổi một phần bơ làm được từ
sữa để lấy đường, mứt cùng các đồ tạp hóa khác trong xe hàng bán dạo của ông
John Joe Donnellan. Chị còn sai anh Denis ra bưu điện, hay vào thị trấn đặt mua
thức ăn cho gia cầm. Denis năm nay mười bảy tuổi. Mắt anh xanh, tóc đen dày.
Khi còn tấm bé tóc anh cũng vàng như Oliver. Mấy chị em tóc ai lúc đầu cũng
vàng, mẹ bảo thế. Tối tối anh Denis ngồi trong bếp, tay khoanh lại, cặp chân
dài duỗi ra, lặng yên. Trong nhà chẳng còn ai chuyện trò gì mấy nữa. Một không
khí câm lặng bao trùm ngôi nhà trong ngày tang lễ rồi ở lại luôn. Tess nghĩ hiện
tại ai cũng muốn chấm dứt sự trầm lặng, nhưng không biết phải làm sao. Buổi tối
bé nhìn mặt mọi người. Bé nghe tim mình đập trong lồng ngực, trong đầu và cả ở
tai nữa khiến bé nhức óc, thịch, thịch, thịch. Tess ngắm ngực anh Denis phập phồng.
Anh ấy cũng nghe thấy tiếng tim của chính mình, bé nghĩ. Mọi người - Claire,
Evelyn và cha - đều nghe thấy tim mình đang đập ồn ào, đập thình thịch trong
người, giống tim bé.
Trời lạnh làm chân Maeve bị cước và cứ tối
lại rên rỉ khóc. Claire bôi kem Zam-Buk cho em và Maeve phải nghỉ học mất hai
ngày. Tess đến trường một mình và sau giờ học ở lại giúp cô Snee dọn dẹp. Bé rời
trường khi trời đã sẩm tối và đôi giày ống bắt đầu làm đau chân. Tess hối hả bước
dọc đường cái, hầu như chạy, ghì chặt vạt áo choàng vào người. Trước mặt là
khúc cua Tăm Tối và khu trại của dân vô gia cư dưới rặng cây. Bé thấy một ngọn
lửa bốc cao và đám đông vây quanh - đông hơn mọi lần trước đây bé từng thấy, tất
cả cùng chuyển động, chậm chạp, uốn éo, trước đống lửa. Một số đàn ông đứng ở
rìa khu trại, hút thuốc và uống những chai màu nâu. Khi Tess lại gần hơn, có một
thứ im lặng kỳ lạ bao trùm tất cả. Thậm chí bầy chó cũng không sủa. Tess dừng
bước, ngoái nhìn lối mình vừa đi qua. Đường vắng không bóng người và lòng bé dấy
lên nỗi hoang mang. Mắt bé gặp mắt của ông lao công vô gia cư dọn nhà vệ sinh
trong trường. Ông ta cúi đầu thật chậm và Tess quay đi. Bé bước tiếp, nhanh
hơn, đầu gằm xuống. Khi bé ngang qua mặt trước khu trại, một phụ nữ đột ngột rú
lên. Tess dừng phắt, tê cứng. Một nhóm đàn bà con gái tụ thành vòng tròn trước
một túp lều. Họ ngước lên thấy Tess và một không khí nín lặng bao trùm. Vòng
người mở ra và Tess thấy một chiếc bàn gỗ trên có đứa trẻ bận đồ trắng đang nằm.
Đó là con nhỏ vô gia cư bữa trước, mắt nó giờ nhắm nghiền, mặt trắng bệch như
tuyết, đôi tay bắt chéo trên ngực. Đứa trẻ đã chết. Cuối bàn, một phụ nữ đang
chải tóc cho nó. Chính là người đã gõ cửa nhà bà Glynn. Khi ngước lên thấy Tess,
bà ta dừng tay, cúi chào. Ánh lửa hồng nhảy múa trên gương mặt bà. Tess không
sao cử động hay cất chân lên nổi. Sau đó đám đàn bà con gái lại vây lấy cái bàn
và Tess cúi nhìn chân mình rồi bước tiếp, đè nỗi sợ xuống.
Trong lúc uống trà, ăn bánh ngọt cả nhà
nhìn bé.
- Có chuyện gì với em thế, sao không trả lời
chị? - Evelyn hỏi. - Sao em không ăn? Bữa tối em cũng chẳng ăn gì. Có chuyện gì
thế? Em bị mất lưỡi hay sao vậy?
Em có
trả lời chị mà, bé đáp. Em không thấy đói. Nhưng sau mấy lời, bé biết họ không nghe thấy
mình. Lời bé không hề có tác dụng gì, âm thanh không thoát khỏi miệng bé đi ra
ngoài.
- Có phải đã xảy ra việc gì ở trường không
Tess? - chị Claire dịu dàng hỏi, và Tess vùng chạy khỏi bếp, ra sảnh trước rồi
lên cầu thang. Tới khúc quanh, bé đứng dưới ô cửa sổ lắp kính màu. Bé nghĩ tới
khuôn mặt trắng bệch của đứa trẻ vô gia cư. Tess hồi tưởng cái ngày mình thè lưỡi
với đứa con gái ấy và giờ nó đã chết. Bé ngước mặt hướng về cửa sổ, khao khát mặt
trời đổ nắng vào sưởi ấm. Bé chắp tay đọc kinh khấn nguyện Đức Mẹ. Bé nghiêng
tai nghe lời kinh, để kiểm tra tiếng mình. Nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra.
Tess cầu nguyện to hơn, gắng sức hơn. Bé hắng giọng một lần, rồi lần nữa. Bé bật
khóc. Bé sờ lên mặt, cảm nhận những giọt nước mắt càng khiến bé nức nở thêm. Bé
lên tầng trên, chạy dọc hành lang lao vào phòng cha mẹ. Bé bưng tấm ảnh mẹ bận
đồng phục y tá đang để trên bàn trang điểm về phòng mình. Bé cởi giày, chui vào
giường với bức ảnh trên tay.
Khi Tess tỉnh dậy, trời tối như mực. Từ cái
lặng tờ trong nhà, bé biết giờ là nửa đêm. Trông qua bên kia phòng, bé khả dĩ
thấy được lờ mờ vóc dáng chị Maeve trên giường. Tess xê xích người, cảm thấy tấm
đệm bên dưới âm ẩm. Bé thò tay xuống giữa hai chân. Bé đã tè dầm ướt quần lót.
Tess trở dậy, cởi bỏ quần rồi leo lại giường, tránh chỗ ướt. Bé bỗng nhớ tới tấm
ảnh và sờ quanh tới khi thấy nó trên gối.
* * *
Tiếng nói không quay lại với Tess. Cha và
chị Evelyn đưa bé tới gặp bác sĩ O’Beirne và ông cho bé ngồi bên chiếc bàn cao,
hỏi nhiều câu. Nhưng bé không thể trả lời. Một ngày nọ anh Denis tới ngồi cạnh
bé trên bờ tường thấp.
- Em khắc ổn thôi - tới một ngày em sẽ bình
thường trở lại, - anh bảo thế. - Anh dám chắc Giáng sinh khi ông già Noel tới
là em lại tâm sự được với ông ấy.
Tess cầu nguyện, như chị Claire và chú Mike
Connolly bảo, nhưng âm thanh không trở lại, ngay cả dịp Giáng sinh. Ở trường,
cô Snee gọi bé tới bàn giáo viên và cố gắng, với vẻ ân cần, dùng mẹo khiến bé bật
nói. Trong một lần đến nhà, cô Tannian gọi Tess ra, bảo bé hít thật sâu rồi nói
tên mình. Tess, Tess, cô nhắc đi nhắc
lại như thể Tess không biết đến cả tên mình. Đôi lúc mọi người phát cáu với bé.
Tess thôi không gắng đáp lời người khác nữa. Bé chỉ nhìn chằm chằm vào mặt, vào
mắt họ và mọi người cũng thôi không hỏi nữa. Từng chút một Tess quen dần tình
trạng này. Bé không thấy thiếu việc nói được chút nào. Bé làm tất tật những gì
được sai - các việc vặt của mình - và mọi người dần quen với sự im lìm ở bé.
Một hôm, khi chị Evelyn và anh Denis ra thị
trấn, cha cần trợ giúp để dồn cừu. Tess được giao đứng ở khoảng trống dẫn vào
sân. Chị Claire chặn trên con đường trước nhà còn chị Maeve chốt tại cánh cổng
vườn tuột bản lề. Cha và chú Mike Connolly vào bãi thả để lùa đàn cừu. Hai người
đi lâu lắm. Tess ghét những dịp diễn ra các việc lớn thế này - cho gia súc uống
thuốc hay tắm hoặc xén lông cừu. Tối trước Tess nằm thấp thỏm nghĩ đủ thứ chuyện
sai trật cùng tất thảy nguy hiểm rủi ro có thể xảy ra.
Rồi lũ cừu xuất hiện, chạy thục mạng, be be
liên hồi, con Thủ lĩnh đang cắn sau gót chúng, và ở cuối là cha cùng chú Mike
Connolly. Tess dịch sang phải, lại qua trái, gắng căng người che khoảng trống.
Bé cảm nhận mặt đất rung chuyển dưới các bộ móng. Mùi cừu, những túm lông bết lại
của chúng, khiến bé nhớ tới món thịt cừu. Cha thét to, Chặn chúng lại một lúc. Chú Mike luôn miệng trao đổi với con Thủ
lĩnh bằng những tiếng huýt ngắn nó hiểu. Có con gì nhỏ, màu đen - mèo hay chuột
hoặc chim - vọt ngang lối mòn khiến Tess giật bắn, nhảy qua bên và một con cừu
cũng thấy điều đó liền tách khỏi đàn, cắm đầu lao về khoảng trống, về phía
Tess. Những con khác cũng ngoặt bám theo và trong chớp mắt cả đàn ào tới Tess,
lao qua bé, bên trái bên phải, để lọt vào bãi trống đằng sau. Cha, chú Mike và
chị Claire vẫy tay rối rít, miệng gào gọi bé. Tess đứng như trời trồng, trong
khi lũ cừu phóng vun vút sát cạnh bên, cạ vào tay, nhảy qua đầu, những cái móng
của chúng tựa lưỡi tầm sét khiến bé phải cúi xuống che đầu.
Ai cũng quát gọi Tess. Bầy cừu đang tỏa ra trong bãi trống phía sau bé, con Thủ lĩnh bám gót. Lũ cừu sẽ không dừng lại mà tiếp tục luồn qua các khoảng trống để đến mấy cánh đồng đằng xa. Cha hộc tốc đến gần, mặt đỏ gay. “Vào nhà ngay, con kia!” ông gầm lên. “Vào nhà cho khuất mắt tao!” Cha giơ tay và bé nghĩ ông sắp đánh hay tát lúc đi ngang. Tuy nhiên cha cùng đôi ủng cao su đã vượt qua không hề dừng bước. Rồi cả chú Mike Connolly, già nua và chậm chạp hơn, cũng chạy qua khoảng trống. Ánh mắt hai người gặp nhau một giây. Tess ước chú sẽ gật đầu hay nói điều gì nhưng chú Mike đưa mắt sang chỗ khác, không dừng chân.
Ai cũng quát gọi Tess. Bầy cừu đang tỏa ra trong bãi trống phía sau bé, con Thủ lĩnh bám gót. Lũ cừu sẽ không dừng lại mà tiếp tục luồn qua các khoảng trống để đến mấy cánh đồng đằng xa. Cha hộc tốc đến gần, mặt đỏ gay. “Vào nhà ngay, con kia!” ông gầm lên. “Vào nhà cho khuất mắt tao!” Cha giơ tay và bé nghĩ ông sắp đánh hay tát lúc đi ngang. Tuy nhiên cha cùng đôi ủng cao su đã vượt qua không hề dừng bước. Rồi cả chú Mike Connolly, già nua và chậm chạp hơn, cũng chạy qua khoảng trống. Ánh mắt hai người gặp nhau một giây. Tess ước chú sẽ gật đầu hay nói điều gì nhưng chú Mike đưa mắt sang chỗ khác, không dừng chân.
Tess thơ thẩn tới mé khuất tịch luôn vắng
bóng nắng của ngôi nhà. Có một miếng vải cũ vắt trên hàng rào thép gai. Một con
chim đang hót trên cây. Tess thò đầu qua lớp rào nôn thốc nôn tháo, tóc bé rủ cả
vào dòng chất lỏng. Tess với tay kéo mảnh vải lau mồm. Đó là tấm áo choàng cũ của
mẹ, bạc màu và rách tả tơi, phơi lên cho khô đã lâu rồi bị bỏ quên.
Một thời gian dài Tess không sao nhìn thẳng
vào cha. Bé gắng tránh lối cha đi. Cách ông nhìn bé, ánh nhìn chòng chọc ác cảm,
như thể định bụng buông lời khinh thị khiến bé tủi hổ. Cha dõi theo khi bé đi lại
trong bếp. Cứ mỗi bước bé lại lo mặt đất sẽ nứt ra, kéo tuột mình vào. Tess hầu
như không thở nổi. Mình không có mẹ,
bé nhủ thầm, mình không có cha. Khi
cha sửa soạn ra chợ hay dự một đám tang, Tess chọn đem ra cái áo khoác tươm tất
với mũ. Một bận cha khen, “Gái ngoan”, tuy nhiên ông không bao giờ gọi tên bé.
Chú Mike Connolly lại gọi bé bằng tên. Từ buổi dồn cừu, Tess thẹn thùng, xấu hổ
với chú Mike. Chị Claire tốt bụng hơn cả, luôn thế. Chị nói một bác sĩ ở Dublin
có thể làm bé nói được trở lại nhưng Tess lắc đầu. Có những đêm, khi ánh trăng
vằng vặc rọi vào cửa sổ và đổ bóng lên tường, bé nhảy khỏi giường, nhón chân
qua hành lang tới phòng hai chị Claire và Evelyn. Chị Claire đặt ngón tay trên
môi, giở lớp chăn lên cho Tess chui vào nằm cạnh. Hai chị em nằm như hai chiếc
ghế tựa xếp lồng vào nhau và Tess tối nào cũng ngon giấc như thế, trong lòng
Claire, giữa vòng tay chị.
Có những tối Tess sợ phải ngủ. Bé nằm trên
giường, vẩn vơ nhớ lại. Con Thủ lĩnh cất tiếng than khóc dưới cửa sổ phòng bé.
Tess ngồi dậy, rón rén theo cầu thang xuống mở cửa trước. Ánh trăng rọi trên
các bậc tam cấp. Bé không nói nửa lời, chỉ lặng nhìn Thủ lĩnh và nó đi vào nhà,
theo bé lên cầu thang, vào phòng. Nó nhảy lên giường Tess, nằm cuộn tròn sát
bé. Nó hiểu điều gì đó ở bé, thậm chí có thể hiểu hết, và lòng bé như rộng mở.
Giữa bóng tối, trong cái im lặng trọn vẹn, bé nghe thấy những tiếng động khẽ
khàng nhất - hơi thở Maeve bên kia phòng, tiếng một con côn trùng đập cánh trên
góc cao tít, vòi nước tí tách trong buồng vệ sinh đằng xa và Tess thấy, trong
tâm trí, từng giọt nước rơi từ khoảng không xuống bồn rửa màu trắng, đập vào mặt
bồn trôi xuống. Mọi người đang say sưa giấc nồng ở phòng mình, mi mắt giật giật
trong mơ, các căn phòng yên ắng và cũng đang ngủ, mấy cục than nơi lò sưởi tầng
dưới đã gần tàn nhưng vẫn ửng hồng trong màn tối, một tia khói thanh mảnh thoát
ra từ miệng ống khói, cuộn thành một đụn nhỏ trên đường bay lên. Tất cả bàn ghế
đứng nhom nhỏm, cả tủ bát đĩa, đang nhìn ngó, đang chờ đợi - trong tâm trí bé
có thể thấy hết. Bên ngoài lũ gà vịt đã được nhốt lại lúc trời tối, bầy chim ngủ
trên các ngọn cây, đàn bò trong chuồng và khắp nơi khu nông trại, nào sâu bọ
nào côn trùng, tất thảy sinh vật bé nhỏ, đều cuộn mình dưới các hòn đá, bờ giậu,
bụi cây. Bé có thể thấy hết. Bé tưởng tượng bản thân trở nên bé tí, nhỏ xíu, có
thể thấy hết, nghe hết, thấu cả các lưỡi cỏ đang thì thào, những viên cuội đang
cười trong bóng tối. Bé vuốt ve Thủ lĩnh và nó thở sườn sượt. Tess cảm nhận được
tiếng tim nó hòa nhịp với tim mình. Bé ngỡ ngàng thấy mình sao hạnh phúc đến thế.
Trên giường của mình, dưới mái nhà này. Cùng với bãi cỏ, kho chuồng, ruộng vườn
vây quanh bé. Tess chẳng muốn ở đâu khác ngoài chốn này. Tận sâu thẳm trái tim,
bé biết chẳng có nơi nào mình yêu quý hơn mảnh đất này.
Rạng sáng Tess ra ngoài, băng ngang sân.
Hôm nay là thứ Bảy, chưa ai dậy cả. Trời xanh lơ, vầng dương đã tới bờ tường vườn
cây ăn trái. Cánh cửa nhà để xe ngựa mở toang, bên trong có người đang đi lại
giữa cảnh tranh tối tranh sáng. Tess ngó vào thấy chú Mike Connolly đang với
tay treo bộ dây cương lên móc. Chú hơi thảng thốt lúc quay lại thấy Tess. Rồi
ánh mắt chú dịu lại, song chẳng nói gì. Sẽ tới lúc không còn ai chuyện trò, hoặc
thậm chí ngó ngàng đến bé nữa. Tess là một cô bé đang dần tan biến.
Tess bắt gặp thứ gì lấp lánh trên nền, giữa
bóng tối, có lẽ là một đồng xu. Bé chạy lại đó, va vào góc chiếc bàn thợ mộc và
hét lên Ối. Bé ôm hông xoa lấy xoa để
và khi ngước nhìn Mike, nước mắt bé trào ra.
- Úi dà, đến đây với chú nào cục vàng. - Chú
Mike quỳ xuống bên Tess, vòng một tay ôm bé, chậc lưỡi xuýt xoa. - Đau ở đâu? -
chú hỏi.
Vẫn xoa hông, Tess chỉ lúng búng sau dòng lệ.
Mike đứng lên, lại chỗ tấm áo khoác cũ sờn đang móc trên đinh rồi trở về với
hai cái kẹo cứng.
- Đây, - chú nói, - ăn đi, cháu khắc đỡ trước khi kết hôn ý mà!
Chú Mike bóc kẹo và Tess ứa nước miếng.
Ngay lúc đút viên kẹo vào miệng, bé đã tủm tỉm.
“Nào!
Chú vừa bảo sao nào, bảo gì nhỉ! Đương nhiên giờ cháu sẽ phải lấy chú thôi!”
Đây là trò chú thường chơi cùng bé và Maeve
hồi hai chị em còn nhỏ xíu. Mỗi lần chúng ngã, bị cắt vào tay hoặc dỗi hờn là
chú Mike lại bảo. “Cháu khắc đỡ trước khi
kết hôn ý mà”. Tess sẽ quệt nước mắt và nói, “Lớn lên cháu sẽ lấy chú, Mike ạ”.
- Lớn lên cháu sẽ lấy chú, Mike ạ.
Chính vẻ mặt của Mike cho bé thấy chú đã
nghe được lời bé vừa nói. Bé cũng nghe thấy tiếng mình. Âm thanh đã đi ra từ miệng
bé, từ ngữ đang hoạt động. Họ nhìn nhau. Chú Mike cắn cắn môi dưới. Tess nín thở.
- Ái
chà, cháu đây sao, bé yêu! - Mike nói, mỉm cười. - Đúng cháu rồi! Và ai vừa
nói sẽ giành được chú? Hả? Ai nói sẽ lấy chú nhỉ!?
- Cháu nói.
- Tới đó có khi chú đã cưới vợ lâu lắm rồi.
Có lẽ lúc cháu khôn lớn chú đã có được một cô vợ. - Mike bảo. - Ừm, trừ phi
cháu cưới chú ngay bây giờ. - Và Mike quay qua dáo dác nhìn quanh. - Chổi rễ đi
đâu hết rồi nhỉ?”
Tess đã quên bẵng mục này trong trò chơi
đám cưới, lúc cô dâu và chú rể phải đứng lên cây chổi để kết hôn. Chú Mike bước
vào bóng tối, mang ra một cái chổi quét sân cán dài, đã mòn vẹt.
- Bé yêu, chú nghĩ giờ mình đã có đủ mọi thứ.
Trừ một vị linh mục!
Chú ra ngoài để chổi lên mặt đất rải sỏi,
huýt sáo và Thủ lĩnh xuất hiện. Chú Mike bảo, Ngồi xuống đấy, và Thủ lĩnh ngoan ngoãn ngồi im.
Chú bước tới, đưa tay cho bé khoác. Qua cánh
cửa mở rộng, Tess bước cạnh chú ra ngoài, dưới mặt trời thu. Thủ lĩnh ngồi, chờ
đợi. Chú Mike cất tiếng ngân nga khe khẽ. Tess ngước nhìn trời rồi cũng ngân
theo và chú ngân to hơn, bước chân sáo như khiêu vũ, với tay bé ngoặc chặt một
bên. Hai người tới đứng trước Thủ lĩnh, Mike chỉ cho bé phải làm gì, nói thế
nào, lúc nào nhảy lên chổi.
- Cả chú nữa, - Tess nói. - Chú cũng phải
nhảy lên chổi kẻo là chưa kết hôn đâu.
- Ồ, chú sẽ nhảy, sẽ nhảy, chắc chắn thế.
- Và sau đó chúng ta sẽ tới sống trong ngồi
nhà của chú ở Connemara chứ?
- Sẽ thế. Ta sẽ đi tới sống ở Connemara.
Thế rồi; đứng kề nhau, họ bắt đầu. Mike nắm
tay Tess, gập người và nói:
- Thưa tiểu thư Teresa Lohan, nàng có nguyện
ý lấy ta, Michael Joseph Connolly, làm chồng, dẫu hạnh phúc hay khổ đau, lúc ốm
đau hay khỏe mạnh, đến trọn đời chăng?
Thủ lĩnh gật đầu, tru lên còn Tess phì cười
và đáp, “Thiếp nguyện ý”, rồi nhảy lên cán chổi. Sau đó tới lượt của Tess.
- Mike Joseph Connolly, chàng có nguyện lấy
thiếp làm vợ không?
- Ta nguyện.
Mike nhảy lên chổi đứng cạnh bé, thọc tay lấy
nắm hạt cỏ và vỏ trấu trong túi quần đem rắc lên đầu hai người. Vừa lúc chú
Mike đang nắm hai tay Tess dắt bé khiêu vũ quanh sân, chị Claire từ trong nhà
bước ra thềm thấy hai người liền mỉm cười đi về phía họ. Tess vẫy tay, gọi oang
oang và chị liền cất bước chạy lại, vầng mặt trời buổi sớm trên lưng.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét