Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2020

Bà Ngoại Tôi Gửi Lời Xin Lỗi - Chương 22

Bà Ngoại Tôi Gửi Lời Xin Lỗi

Tác giả: Fredrik Backman
Người dịch: Hoàng Anh
Nhà xuất bản: NXB Trẻ 01/2018

22.

O’BOY

Elsa đã từng bị truy đuổi hàng trăm lần trước đó, nhưng chưa bao giờ giống như tại nghĩa trang nhà thờ. Và nỗi sợ mà nó đang cảm thấy lúc này cũng khác. Bởi nó đã kịp nhìn thấy đôi mắt của hắn ngay trước khi bỏ chạy. Chúng rất quyết đoán, rất lạnh lùng, như thể hắn đã sẵn sàng để kết liễu nó. Như thế là quá nhiều đối với một đứa trẻ gần tám tuổi như nó.
Elsa từng cố gắng không hoảng sợ hồi bà ngoại còn sống. Hay ít ra là cố gắng không tỏ ra hoảng sợ. Vì bà ngoại ghét bọn hoảng sợ. Ở xứ Mơ-màng-ngủ, hoảng sợ là những sinh vật nhỏ, hung hăng, có bộ lông xù xì trông rất giống với một túm xơ vải màu xanh trong máy sấy quần áo. Nếu bạn cho chúng một cơ hội dù là nhỏ nhất, chúng sẽ nhảy lên, gặm vào da bạn và cố cào mắt bạn. Hoảng sợ cũng giống như thuốc lá vậy, bà ngoại từng nói như thế. Cái khó không phải là ngừng lại, mà là không bắt đầu.
Chính con Vội Vã đã mang bọn hoảng sợ đến xứ Mơ-màng-ngủ, trong một câu chuyện cổ tích khác của bà ngoại, cách nay nhiều đời cổ tích hơn những con số mà bất kỳ ai có thể đếm được. Lâu đến nỗi thời đó chỉ có năm vương quốc, thay vì sáu.
Vội Vã là một quái vật tiền sử, nó luôn muốn mọi thứ diễn ra ngay tắp lự. Mỗi khi một đứa trẻ nói “lát nữa”, hoặc “để sau” hoặc "con sẽ...”, Vội Vã sẽ gầm lên giận dữ: “Khô-ô-ông! NÓ PHẢI ĐƯỢC LÀM NGAY LẬP TỨC!”. Vội Vã ghét bọn trẻ con vì chúng không tin vào lời nói dối của nó, theo đó thời gian có tính tuyến tính. Bọn trẻ biết thời gian chỉ là một sự cảm nhận, nên “ngay lập tức” chẳng có nghĩa lý gì đối với chúng, cũng như với bà ngoại. Dượng George từng nói rằng bà ngoại không phải là một người lạc quan về thời gian, mà là một người vô thần về thời gian, và tôn giáo duy nhất mà bà tin vào là Phật Giáo Mật Tông.
Vội Vã đã đưa bọn hoảng sợ đến xứ Mơ-màng-ngủ để bắt trẻ con, bởi khi nó tóm được một đứa trẻ, nó sẽ nuốt chửng tương lai của nạn nhân, và bỏ mặc đứa bé nằm đó, đối diện với cả một cuộc đời chỉ có ăn, ngủ rồi dọn dẹp ngay lập tức. Đứa trẻ sẽ không bao giờ có thể tạm gác lại những thứ nhàm chán để làm những chuyện vui vẻ trước. Tất cả những gì còn lại với nó là hiện tại. Một số mệnh tồi tệ hơn cái chết rất nhiều, bà ngoại luôn nói như thế, thế nên câu chuyện về con Vội Vã bắt đầu với chi tiết là nó rất ghét truyện cổ tích. Bởi không gì sánh bằng truyện cổ tích trong việc làm cho một đứa trẻ tạm gác lại những việc khác. Do vậy, một đêm nọ, con Vội Vã đã trườn lên núi cổ tích, ngọn núi cao nhất của xứ Mơ-màng-ngủ, và gây ra một vụ trượt đất kinh hoàng, phá hủy toàn bộ đỉnh núi. Sau đó, nó nằm đợi trong một cái hang tối. Núi Cổ tích là nơi bầy tiểu tiên phải leo lên để thả các câu chuyện cổ tích sang thế giới thực, nếu các câu chuyện không thể rời ngọn núi, toàn bộ vương quốc Miamas sẽ bị chết ngạt. Bởi lẽ không có câu chuyện nào có thể sống được khi không có những đứa trẻ lắng nghe chúng.
Khi bình minh ló dạng, tất cả những chiến binh quả cảm nhất của Mibatalos cố gắng trèo lên núi để đánh bại con Vội Vã, nhưng không ai thành công. Bởi vì con quái vật đã đẻ ra những con hoảng sợ trong hang. Lũ hoảng sợ cần phải được xử lý một cách cẩn thận, do các mối đe dọa sẽ chỉ làm chúng to lớn thêm ra. Bởi thế, mỗi khi một ông bố bà mẹ ở đâu đó đe dọa một đứa trẻ, hành động đó có tác dụng như một chất kính thích tăng trưởng. Nếu một đứa trẻ ở đâu đó nói: “Lát nữa ạ”, và một người bố hoặc mẹ gào lên: “Không, ngay lập tức! Nếu không...” thì bùm một tiếng, một con hoảng sợ khác nở ra ở một trong những hang sâu của Vội Vã.
Khi các chiến binh đến từ Mibatalos trèo lên núi, con Vội Vã thả bầy hoảng sợ ra, và chúng tức thì biến thành những cơn ác mộng tồi tệ nhất của bọn họ. Bởi lẽ, mọi sinh vật đều có một nỗi sợ ghê gớm, các chiến binh của Mibatalos cũng vậy. Khí quyển của xứ Mơ-màng-ngủ dần dần mỏng đi. Những người kể chuyện càng lúc càng cảm thấy khó thở hơn.

Dĩ nhiên Elsa luôn ngắt lời bà ngoại ở đây để nói với bà rằng chi tiết lũ hoảng sợ biến thành điều mà người ta sợ hãi nhất rõ ràng được chôm chỉa từ Harry Potter, vì đó chính là cách ông Kẹ dọa nạt người ta. Bà ngoại chỉ khinh khỉnh đáp: “Biết đâu chính cái cậu Harry ngớ ngẩn đó mới là người ăn cắp ý tưởng của bà thì sao?”. Và Elsa sẽ vặc lại: “Harry Potter không ăn cắp!”. Sau đó, hai bà cháu sẽ tranh cãi một hồi lâu về chuyện đó, để rồi cuối cùng bà ngoại bỏ cuộc và lẩm bẩm: “Được thôi! Vậy thì quên toàn bộ chuyện đó đi! Lũ hoảng sợ không biến hình, chúng chỉ cắn cổ và cào vào mắt người ta, như vậy cháu HÀI LÒNG chưa?”. Elsa chấp nhận và hai bà cháu tiếp tục câu chuyện.

Lúc ấy, hai hiệp sĩ mặc giáp vàng xuất hiện. Mọi người cố can ngăn không để họ cưỡi ngựa lên núi, nhưng dĩ nhiên là họ không nghe. Các hiệp sĩ rất là cứng đầu, mà như thế lại hay. Nhưng khi họ lên núi và toàn bộ lũ hoảng sợ ùa ra khỏi hang, hai hiệp sĩ không đánh lại. Họ không la hét, chửi rủa như những chiến binh khác. Thay vào đó, họ làm điều duy nhất mà người ta có thể làm để đối phó với lũ hoảng sợ: họ cười vào chúng. Cười lớn và thách thức. Thế là lũ hoảng sợ lần lượt hóa đá, từng con, từng con một.
Bà ngoại rất thích kết thúc các câu chuyện cổ tích với màn hóa đá, vì dứt điểm luôn là khâu mà bà kém nhất. Nhưng Elsa không bao giờ phàn nàn. Con Vội Vã dĩ nhiên đã bị tống giam vô hạn định, điều đó làm nó cực kỳ giận dữ. Và hội đồng pháp lý của xứ Mơ-màng-ngủ đã quyết định thành lập một nhóm nhỏ gồm đại diện của từng vương quốc, từ các chiến binh của Mibatalos, thợ bắt mộng của Mirevas, người thủ sầu từ Miploris, nhạc công của Mimovas cho đến những người kể chuyện của Miamas. Nhóm người này nhận nhiệm vụ canh gác núi Cổ Tích. Những tảng đá do lũ hoảng sợ hóa thành được sử dụng để xây lại một đỉnh núi cao hơn bao giờ hết, và ở chân núi, vương quốc thứ sáu được dựng lên: Miaudacas. Trên các cánh đồng của Miaudacas, quả cảm được gieo trồng để không ai phải e ngại lũ hoảng sợ nữa.
Ờ thì, đó là điều mà họ vẫn làm, như bà ngoại từng kể với Elsa, họ đã thu hoạch hết số quả cảm và chế thành một loại thức uống đặc biệt mà nếu uống vào, người ta sẽ trở nên vô cùng can đảm. Elsa bèn tra cứu trên Google và chỉ ra rằng phép ẩn dụ mà bà ngoại sử dụng không phù hợp để nói với trẻ con. Bà ngoại đành rên rỉ chấp nhận: “Thôi được rồi, quả cảm cứ thế mà hiện diện thôi, họ không uống nó, cháu hài lòng chưa?”. Đó là toàn bộ câu chuyện về hai hiệp sĩ mặc giáp vàng đánh bại lũ hoảng sợ. Bà ngoại kể nó mỗi khi Elsa e sợ bất kỳ cái gì, và mặc dù con bé là một người nghe khó tính, câu chuyện luôn phát huy hiệu quả của nó. Sau đó Elsa không còn hoảng sợ nữa.
Thứ duy nhất mà câu chuyện không tác động được là nỗi sợ chết của bà ngoại. Và giờ thì nó cũng không có hiệu quả với Elsa. Vì ngay cả các câu chuyện cổ tích cũng không đánh bại được bóng tối.

- Con có sợ không? Mẹ hỏi Elsa.
- Có ạ. - Elsa thừa nhận.
Mẹ không bảo Elsa đừng sợ, cũng không cố làm cho nó tin rằng nó không nên sợ. Elsa yêu mẹ vì điều đó.
Mẹ và Elsa đã ngả hết lưng ghế của chiếc Renault ra phía sau. Con linh sói choán hết toàn bộ không gian giữa hai mẹ con. Mẹ lơ đãng gãi bộ lông của con thú. Mẹ thậm chí không nổi giận khi Elsa thú nhận mình đã giấu linh sói ở trong buồng kho. Và mẹ cũng không sợ khi Elsa đưa con thú ra. Mẹ chỉ gãi gãi sau tai nó như thể nó là một con mèo con.
Elsa vươn tay ra chạm vào bụng mẹ và cảm thấy Một nửa đều đặn đạp chân bên trong. Em cũng không sợ. Vì Một nửa giống mẹ và dượng George, trong khi Elsa giống bố nửa phần, mà bố thì sợ đủ thứ. Thế nên Elsa sợ khoảng năm mươi phần trăm các thứ.
Nhưng sợ nhất vẫn là bóng tối.
- Mẹ có biết hắn ta là ai không? Kẻ đã đuổi theo con ấy? - Con bé hỏi.
Linh sói ngả đầu vào Elsa. Mẹ dịu dàng vuốt má con bé.
- Có. Bọn mẹ biết.
- Bọn mẹ là những ai?
Mẹ hít một hơi thật sâu.
- Ông Lennart, bà Maud, ông Alf. Cả mẹ nữa.
Elsa tưởng mẹ sẽ kể thêm vài cái tên nữa, nhưng mẹ dừng lại ở đó.
- Ông Lennart và bà Maud á? - Con bé vọt miệng. Mẹ gật đầu.
- Mẹ e rằng họ là người biết anh ta rõ nhất.
- Thế tại sao mẹ không bao giờ kể cho con nghe về hắn ta? - Elsa hỏi.
- Mẹ không muốn làm con hoảng sợ.
- Nhưng con vẫn sợ đấy thôi?
Mẹ thở dài, tay gãi gãi lớp lông của linh sói. Con thú liếm mặt Elsa. Nó vẫn có mùi bột bánh bông lan. Thật khó mà giận dữ khi ai đó thơm mùi bột bánh bông lan liếm láp mặt bạn.
- Đó là một bóng tối. - Elsa thì thào.
- Mẹ biết.
- Thật ạ?
- Bà ngoại của con cũng đã từng cố gắng kể chuyện cho mẹ nghe, cưng à. Về xứ Mơ-màng-ngủ và bọn bóng tối.
- Về cả Miamas nữa? - Elsa hỏi.
Mẹ lắc đầu.
- Không. Mẹ biết hai bà cháu chia sẻ nhiều thứ mà bà không bao giờ chia sẻ với mẹ. Với lại, chuyện đã lâu lắm rồi. Hồi đó mẹ cỡ tuổi con bây giờ. Xứ Mơ-màng-ngủ còn rất nhỏ. Các vương quốc cũng chưa có tên.
Elsa sốt ruột cắt ngang:
- Con biết tại sao! Chúng được đặt tên sau khi bà ngoại gặp Tim Sói, bà dùng ngôn ngữ mẹ đẻ của ông ta để đặt tên cho các thứ. Bà cũng chế ra mật ngữ từ ngôn ngữ đó, để ông ta dạy bà, và để bà có thể trò chuyện với ông ta. Nhưng tại sao bà ngoại không đưa mẹ theo cùng? Tại sao bà ngoại không cho mẹ thấy phần còn lại của xứ Mơ-màng-ngủ?
Mẹ cắn môi.
- Bà muốn lắm chứ, cưng à. Nhưng mẹ không muốn đi.
- Tại sao?
- Vì mẹ đã lớn. Mẹ là một thiếu nữ nóng nảy, và mẹ không muốn nghe kể chuyện cổ tích qua điện thoại nữa. Mẹ muốn được có mẹ ở nhà. Mẹ muốn có mẹ bằng xương bằng thịt kia.
Elsa gần như chưa bao giờ nghe mẹ gọi bà ngoại là mẹ .
- Mẹ cũng không phải là một đứa trẻ dễ bảo, cưng à. Mẹ cãi bà nhiều lắm. Mẹ khước từ mọi thứ. Bà ngoại của con gọi mẹ là “cô gái luôn nói không”.
Đôi mắt Elsa mở to. Mẹ thở dài và mỉm cười cùng một lúc, như thể hai cảm xúc đó đang cố nuốt chửng nhau.
- Ừ, mẹ là nhiều thứ khác nhau trong những câu chuyện của bà ngoại con. Vừa là cô gái vừa là nữ hoàng, mẹ nghĩ thế. Rốt cuộc, mẹ không biết được đâu là ranh giới giữa hư cấu và hiện thực nữa. Đôi khi mẹ còn nghĩ là bà ngoại của con cũng tự hỏi mình câu ấy.
Elsa im lặng nằm nhìn lên trần xe, với hơi thở nhẹ nhàng của linh sói bên tai. Nó nghĩ đến Tim Sói và thiên thần biển, bao nhiêu năm sống trong chung cư này mà không ai thực sự hiểu họ. Những người hàng xóm ở gần nhau đến nỗi, nếu những cái lỗ được khoan trên các vách tường, trần và sàn của các căn hộ, tất cả có thể vươn tay ra chạm vào nhau. Thế nhưng rốt cuộc họ vẫn gần như không biết gì về nhau. Mặc dù đã bao nhiêu năm tháng trôi qua.
- Mẹ tìm được chìa khóa xe chưa ạ? - Elsa hỏi.
Mẹ lắc đầu.
- Mẹ nghĩ bà ngoại của con giấu chúng. Có lẽ là để chọc tức bà Britt-Marie. Hẳn là vì thế nên nó mới chiếm chỗ đậu xe của bà ấy...
- Thế bà Britt-Marie có xe hơi riêng không ạ? -
Elsa hỏi mẹ, vì từ chỗ mình nằm nó có thể thấy chiếc BMW to quá khổ của ông Kent.
- Không. Nhưng bà ấy từng có một chiếc xe nhiều năm về trước. Một chiếc màu trắng. Và đây vẫn là chỗ đậu xe của bà. Mẹ nghĩ đây là vấn đề nguyên tắc. Bà Britt-Marie luôn coi trọng các nguyên tắc. - Mẹ đáp với một nụ cười mỉm.
Elsa không hiểu lắm về ý nghĩa câu nói của mẹ. Con bé cũng không biết liệu nó có quan trọng gì hay không.
- Vậy làm thế nào Renault đậu ở đây được, nếu không ai có chìa khóa của nó? - Elsa buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, dù nó biết mẹ không có câu trả lời, bởi vì bản thân mẹ cũng không biết.
Con bé bèn hỏi mẹ về bóng tối. Mẹ lại đưa tay vuốt má nó và uể oải nâng người dậy trên ghế, một tay đặt trên Một nửa.
- Mẹ nghĩ chuyện này phải để bà Maud và ông Lennart giải đáp cho con, cưng à.
Elsa muốn phản đối, nhưng mẹ đã bước ra khỏi xe, nên nó không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo. Đó là siêu năng lực của mẹ mà. Mẹ cầm chiếc áo choàng của Tim Sói và bảo là sẽ giặt nó để ông ta có áo khi quay về nhà. Elsa thích cách nghĩ ấy. Khi Tim Sói quay về nhà.
Hai mẹ con phủ mền lên con linh sói ở ghế sau, và mẹ điềm tĩnh cảnh báo con thú phải nằm yên mỗi khi nghe có tiếng người lại gần. Nó đồng ý. Elsa hứa sẽ tìm một nơi trú ẩn tốt hơn cho linh sói, mặc dù con thú dường như không hiểu được lợi ích của chuyện đó. Nhưng nó tỏ ra rất hài lòng trước viễn cảnh Elsa đi lấy thêm bánh.
Ông Alf đang đứng canh chừng ở chân cầu thang dẫn lên tầng trệt.
- Tôi đã pha cà phê. - Ông lẩm bẩm.
Mẹ vui vẻ đón lấy một cốc. Ông đưa cho Elsa cốc còn lại.
- Cháu đã nói với ông là cháu không uống cà phê rồi mà. - Elsa nói với giọng uể oải.
- Đây không phải là cà phê, đây là món sôcôla nóng O’boy chết tiệt. - Ông Alf bực bội đáp.
Elsa ngạc nhiên nhìn vào cái cốc.
- Ông lấy cái này từ đâu thế? - Nó hỏi.
Mẹ không bao giờ cho Elsa uống O’boy ở nhà, vì nó có quá nhiều đường.
- Từ nhà. - Ông Alf lẩm bẩm.
- Nhà ông có O’boy á? - Elsa hỏi lại với giọng nghi hoặc.
- Khỉ gió, ta có thể đi ra cửa hàng mua được mà?
Elsa nhoẻn cười với ông. Nó đang nghĩ đến việc gọi ông Alf là Hiệp sĩ lăng mạ, vì nó đã đọc bài viết về lăng mạ trên Wikipedia và cảm thấy có quá ít hiệp sĩ loại này. Rồi nó nhấp một ngụm và suýt nữa thì phun thẳng vào chiếc áo da của ông ta.
- Ông đã cho bao nhiêu muỗng O’boy vào đây vậy?
- Ta không biết. Mười bốn hay mười lăm gì đó thì phải.
- Lẽ ra ông chỉ nên cho ba muỗng thôi!
Ông Alf bực bội ra mặt. Hay ít ra Elsa cũng nghĩ vậy. Nó đã từng bỏ chữ “bực bội” vào cái hộp chữ của bố, và hình dung khi bực bội người ta trông sẽ giống như ông lúc này.
- Nhưng nó nên có chút mùi vị gì đó, chết tiệt.
Elsa dùng muỗng để múc nốt chỗ O’boy còn lại trong cốc.
- Vậy là ông cũng biết ai đã truy lùng cháu ở nghĩa trang nhà thờ, đúng không? - Con bé hỏi với một nửa lượng sôcôla trong cốc dính ở mép và mũi.
- Hắn không lùng tìm cháu.
- Ơ!? Rõ ràng là có mà? - Elsa phản bác và ho sặc sụa, làm vài giọt O’boy bắn lên chiếc áo da của ông Alf.
Nhưng ông chỉ từ tốn lắc đầu.
- Không. Cháu không phải là người hắn tìm.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét