Tầng Đầu Địa Ngục
(The
First Circle)
Tác giả: A. Solzhenitsyn
Dịch giả: Hải Triều
Nhà xuất bản Đất Mới - Sài Gòn
Năm xuất bản 1973
Tác giả và tác phẩm
Aleksandr I. Solzhenitsyn được thi sĩ
Yevgeny Yevtushenko, một nhà thơ trẻ tuổi được ái mộ nhất của văn nghệ Nga Xô gọi
là “Nhà văn cổ điển duy nhất của chúng ta...”.
Ở Nga Xô không có nhà văn nào xứng đáng với danh hiệu trên hơn là tác giả “Tầng đầu địa ngục”.
Solzhenitsyn ra đời năm 1918. Sau mười một
năm sống trong những trại tập trung tù chính trị của chế độ Xô Viết, nơi ông
thu thập, ghi nhận những tài liệu sống để viết thành hai tác phẩm Một ngày trong đời của Ivan Denisovich
và Tầng đầu địa ngục, ông sống như một
bệnh nhân trong một bệnh viện điều trị bệnh ung thư cho tới năm 1950.
Năm 1967, ông công khai lên tiếng chống lại
chính sách đàn áp tư tưởng con người của chế độ Xô Viết. Ông từng viết: “Không
còn có thể chịu đựng được lâu hơn nữa sự đàn áp tinh thần ấy, nền văn nghệ của
chúng ta đã quằn quại dưới sự đàn áp ấy trong nhiều thế hệ. Không ai có thể chặn
đường sự thật. Để chiến đấu cho sự thật, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng và chấp nhận
cả cái chết”.
Harrison E. Salisbury, một chuyên gia Hoa Kỳ
về các vấn đề Nga Xô Xiết, đã ví Aleksandr I. Solzhenitsyn như một Dostoevsky của
thời đại mới. Harrison E. Salisbury đã viết về Aleksandr I. Solzhenitsyn và tác
phẩm Tầng đầu địa ngục như sau trên tờ
New York Times Book Review:
“Tầng
đầu địa ngục là một tác phẩm mới nối tiếp tập Hồi ký của Dostoevsky. Trong thời gian chế độ Xô Viết ngự trị trên
đất Nga chúng ta có một chuỗi dài vô tận những tiết lộ bi thảm về những trại
giam tù chính trị ở đó. Giờ đây, vóc dáng to lớn vượt bực của Solzhenitsyn xuất
hiện. Cũng giống như Dostoevsky, Solzhenitsyn là một kẻ sống sót, một người trở
về từ địa ngục lao tù. Ông từng sống nhiều năm trong tù ngục và lưu vong. Những
người đàn ông, đàn bà trong tác phẩm của ông đều là những nhân vật bằng xương,
bằng thịt, họ yêu, họ ghét, họ thù, họ thương, họ cười, họ khóc, họ trò chuyện,
họ ước mơ. Và bỗng dưng, ta hiểu rằng lao tù, khủng bố, sa đọa và tàn ác chỉ
làm trong sạch thêm tinh thần con người. Cuối cùng, không phải tù nhân là những
kẻ bị tiêu diệt dù rằng họ có thể bị mất đời sống. Kẻ bị tiêu diệt chính là những
tên cai ngục. Bọn đàn áp chính là bọn thất bại. Những nhà độc tài kể tiếp nhau
đã cố gắng ngăn chặn ý tưởng tiến đến những lý tưởng nhân bản của các nhà văn
Nga trong quá nhiều năm đến nổi giờ đây, ta khó có thể biết chắc sự cố gắng
ngăn chặn ấy bắt đầu có từ bao giờ. Nhưng ta biết chắc rằng họ đã thất bại thê
thảm. Solzhenitsyn là bằng chứng của sự thất bại ấy”.
Aleksandr I. Solzhenitsyn được giải văn
chương Nobel năm 1970. Chính quyền cộng sản Nga ngăn cản không cho ông đi sang
Thụy Điển để lãnh giải này. Tầng đầu địa
ngục là tác phẩm dài nhất của ông. Tác phẩm này không được xuất bản ở trong
nước Nga, tác giả của nó đã phải gửi bản thảo ra ngoại quốc để in. Tầng đầu địa ngục được dịch và ấn hành ở
Hoa Kỳ dưới nhan đề The First Circle
trong năm 1968. Trong khoảng thời gian năm năm trời nay, The First Circle là quyển tiểu thuyết được nhiều người đọc nhất thế
giới.
Hiện nay, Aleksandr I. Solzhenitsyn sống ở
ngoại ô Mạc Tư Khoa cùng với gia đình ông gồm một người vợ trẻ và hai đứa con
nhỏ. Cộng Đảng Nga mở chiến dịch bôi lọ ông, vu cáo ông và cô lập ông, họ không
cho vợ chồng ông làm việc ở bất cứ đâu và gạt ông ra ngoài mọi hoạt động văn
nghệ. Nhưng uy tín và giá trị cá nhân của ông đã quá lớn, cho tới nay những người
lãnh đạo chế độ Xô Viết ở Nga chỉ cố tình quên ông nhưng chưa dám thẳng tay hãm
hại ông.
Khảo luận về tác phẩm Tầng đầu địa ngục
Là một dân tộc tương đối nhỏ yếu, tuy chúng
ta vẫn giữ được một nền văn hóa riêng, giữ được độc lập và những bản chất đặc
biệt của dòng giống, nhưng trong lịch sử, dân tộc chúng ta đã quá nhiều lần phải
chịu đựng nạn ngoại xâm. Vì vậy, chúng ta quen thuộc nhiều với nền văn chương
ngoại quốc.
Trước đây, chúng ta quen thuộc văn chương
Trung Hoa, ông cha chúng ta học chữ Hán, viết chữ Hán, làm thơ Đường luật. Sử
sách của chúng ta ngày xưa cũng được ghi bằng chữ Hán. Rồi trước đây năm mươi
năm, chúng ta học chữ Pháp, kiếm ăn bằng tiếng Pháp, dân tộc ta đã sản xuất ra
được vài nhà văn viết tiểu thuyết hoặc khảo luận bằng tiếng Pháp.
Gần đây, chúng ta quen biết, gần gụi với
văn chương Hoa Kỳ, qua sách báo, phim ảnh, Tivi, nhất là trong những năm nửa
triệu người lính Mỹ lên đất ta giúp chúng ta đánh lại Cộng sản.
Ngoài văn chương Pháp và Hoa Kỳ, chúng ta
cũng được biết khá nhiều về văn chương Anh.
Chúng ta chỉ được biết rất ít về văn chương
Nga.
Sự kiện này không có gì khó hiểu. Nước Nga,
từ một nửa thế kỷ này, nói rõ hơn, từ ngày chế độ Cộng sản được thiết lập trên
nước Nga, đã trở thành một quốc gia thù hằn với tất cả những quốc gia không Cộng
sản trên thế giới. Những người Cộng sản cầm quyền ở Nga thực hiện một chính
sách bất thân thiện với toàn thể thế giới. Họ chỉ gây hận thù và chỉ nghĩ đến
chuyện phá hoại để rồi nhuộm đỏ cả thế giới. Họ bao vây đất nước họ, đồng bào họ
trong một bức màn sắt. Người thế giới tất nhiên là không thể liên lạc được với
người dân Nga trong khi người dân Nga sống như những tù nhân trong lãnh thổ bị
bưng bít của họ.
Văn chương Nga, từ trước thời Cộng sản vẫn
là một thứ văn chương đứng hàng đầu ở Âu châu. Những văn hào Nga như Tolstoy,
Dostoyevsky, Gogol, Tchekov nổi tiếng khắp thế giới. Tác phẩm của họ được kể là
những sản phẩm tinh thần quý báu của toàn thể nhất là.
Nhưng từ khi chế độ Cộng sản được thiết lập
trên đất Nga, nửa thế kỷ qua, văn chương Nga Cộng sản không còn đóng góp được
gì đáng kể cho nhân loại. Số nhà văn Nga được thế giới biết đến có thể được đếm
trên một ngón tay. Đó là những Ilya Ehrenbourg, Vladimir Dutdinsev... Và mới
đây Boris Pasternak, Cholokov, rồi nhà văn Nga mới nhất: Aleksandr I.
Solzhenitsyn.
Đáng kể nhất là điều mỉa mai nhất là Boris
Pasternak và Aleksandr I. Solzhenitsyn, cả hai cùng đoạt giải Văn chương Nobel,
lại nổi tiếng ở ngoại quốc hơn là nổi tiếng ở trong nước Nga, tác phẩm của cả
hai nhà văn này đều được ấn hành, xuất bản ở Âu châu và Mỹ châu trước khi được ấn
hành, xuất bản ở ngay trong nước Nga cho người Nga đọc. Tại sao có sự lạ lùng
như vậy? Hai nhà văn lớn này có muốn thấy những đứa con tinh thần của họ có cuộc
sống trái ngược với tự nhiên như vậy không: sách của văn sĩ Nga hiện sống trong
đất Nga được đưa từ ngoại quốc vào đất Nga cho người Nga đọc lén? Họ có lén gửi
tác phẩm của họ ra ngoại quốc để được dịch và xuất bản ở ngoại quốc hay không?
Và nếu có, vì sao họ phải làm như thế?
Trường hợp đặc biệt của Aleksandr I.
Solzhenitsyn và tác phẩm Tầng đầu địa ngục
của ông đặt trước mặt nhân loại một vấn đề lớn - ta có thể gọi đây là vấn đề
nan giải nhất của thế kỷ XX - đó là vấn đề tự do của con người bị giới hạn vì
những quyền lợi chủ nghĩa, quốc gia, con người bị tan vỡ, bị tiêu diệt khi con
người đụng chạm với những quyền lực lớn ở ngay trong đất nước của mình.
Aleksandr I. Solzhenitsyn, với tác phẩm Tầng
đầu địa ngục, kêu lên tiếng kêu xé trời của những người bị áp bức, tù đày
trong Liên bang Xô Viết, nơi từng được tất cả những đảng viên Cộng sản trên khắp
thế giới thành kính hướng về như những tín đồ hướng về đất thánh. Aleksandr I.
Solzhenitsyn cũng là nhà văn Nga duy nhất hiện còn sống được ví cùng một lúc với
Tolstoy và Dostoyevsky. Ông được coi giống với Tolstoy về văn pháp, về cách sử
dụng văn Nga tài tình và phong phú, ông được coi giống với Dostoyevsky về tư tưởng,
về sự đề cao giá trị con người trước những bất công của xã hội, những đè nén của
bạo lực, và nhất là vì việc đưa tiểu thuyết những kinh nghiệm tù đày của chính
bản thân. Cũng như Dostoyevsky từng bị tù đày nhiều năm ở Tây Bá Lợi Á, bị kết
án tử hình, Aleksandr I. Solzhenitsyn đã phải ở tù mười một năm trong các trại
tập trung và cưỡng bách lao động của chế độ Nga Xô Viết. Và cũng như
Dostoyevsky, tù đày và những hành hạ về thể xác không thể làm mất được ý chí
tinh thần của Aleksandr I. Solzhenitsyn, con người trong ông vẫn đứng thẳng và
người văn sĩ trong ông vẫn tiếp tục ghi nhận sự thật, vẫn can đảm viết ra những
sự thật ấy.
Chúng ta không thể hiểu được Aleksandr I.
Solzhenitsyn và Tầng đầu địa ngục nếu
chúng ta không được hiểu biết khá đủ về tình trạng chế độ cai trị bằng công an,
mật vụ ở các nước Cộng sản, điển hình nhất là ở Nga Xô Viết. Nhân viên mật vụ
là bọn nắm quyền và được tả kỹ nhất trong những trang Tầng đầu địa ngục. Bọn Yakanov, Klimentiev, rồi cao hơn là
Oskolupov, Sevastyanov, Abakumov chiếm nhiều trang ngang với những tù nhân vai
chính như Gleb Nerzhin, Lev Rubin, Pryanchikov. Vì vậy, trước khi đi sâu vào đời
tư nhà văn và tác phẩm, chúng tôi thấy sự cần thiết phải trình bày với bạn đọc
về lịch sử những cơ quan Mật vụ của Nga Xô kể từ ngày chế độ Cộng sản được thiết
lập ở đó.
*
Trước hết, chúng ta thấy rằng trong Tầng đầu địa ngục, nhà tù như Viện Khoa
học Mavrino không phải là một nhà tù thường. Trên khắp trái đất này, có lẽ chỉ
có ở Nga Xô mới có loại nhà tù đặc biệt ấy. Tiếng lóng của tù nhân Nga gọi nhà
tù này là “Sharaska”, theo tiếng Nga, sharaska
có nghĩa là “một nơi bịp bợm và giả dối”. Người tù trong những sharaska này được
gọi bằng tiếng lóng là Zek. Những tiếng
này không thể dịch đúng sang được các thứ tiếng khác tiếng Nga. Trong bản dịch The First Circle của Thomas P. Whitney
(bản tiếng Mỹ này được bạn Hải Triều dùng để chuyển ngữ tiếng Việt) - chúng tôi
thấy hai danh từ sharaska và zek được giữ nguyên.
Năm 1917, trước năm Aleksandr I.
Solzhenitsyn ra đời được một năm, Cơ quan Mật vụ Nga Cộng được thành hình. Kể từ
ngày đó, cơ quan này đã nhiều lần đổi tên, nhưng dù nó có mang bất cứ tên gì,
công việc chính của nó là việc tìm tòi, bắt bớ, tra tấn và thủ tiêu những người
mà những lãnh tụ Cộng sản coi là có hại, bất lợi cho họ, bất kể những người này
có làm hại nhân dân hay không. Trong số những nạn nhân của Mật vụ Nga có cả những
đảng viên Cộng sản Nga, như trường hợp anh chàng Lev Rubin chẳng hạn.
Từ tháng 12 năm 1917 cho tới năm 1922, Cơ
quan Mật vụ Nga Xô được gọi là Cheka, bọn nhân viên của Cheka được gọi là
Chekist. Cái tên Chekist này cho tới bây giờ vẫn còn được dùng mặc dù cái tên
Cheka đã bị đổi. Từ năm 1922, Cheka trở thành GPU - đọc là Gué Pé Ou - cũng
trong năm 1922, GPU được đổi lại là OGPU. Hai cái tên GPU và OGPU được dùng lẫn
lộn mãi cho đến năm 1934.
Tới năm 1934, OGPU được sáp nhập vào Cơ
quan NKVD: Ủy ban Nội vụ Nhân dân, Ủy ban này này dưới quyền chỉ huy của Tổng Ủy
viên Yezhov. Trong khoảng ba năm trời từ 1935 cho tới 1939, theo lệnh của
Stalin, Tổng ủy Yezhov, với Cơ quan NKVD đã phát động một chiến dịch thanh trừng
nội bộ lớn lao, khủng khiếp, đẫm máu. Hàng triệu người Nga bị giết trong chiến
dịch này, hàng trăm ngàn đảng viên Cộng sản Nga, trong số đó cả những đảng viên
cao cấp, kỳ cựu trung kiên nhưng chỉ vì không tán thành chủ trương của Stalin,
không chịu phục Stalin, đã bị đưa ra tòa, bôi lọ, bắt nhận tội phản quốc, bị xử
tử hoặc bị giết chết trong ngục tù.
Để rồi sau đó, đến 1939, ít ngày trước khi
trận Thế chiến thứ hai bùng nổ, Tổng Ủy viên Yezhov bị Stalin ra lệnh tước quyền,
bắt giam, đổ cho tội đã làm bậy, đã giết oan nhiều người, đi sai đường lối của
đảng (?) và bị... xử tử. Stalin cho Lavrenty Beria nắm quyền chỉ huy Mật vụ
Nga. Qua suốt thời kỳ chiến tranh, mãi tới năm 1946, Mật vụ Nga mới có cái tên
mới là MGB, thuộc quyền Bộ Nội vụ Nga. Cũng năm 1946, Victor S. Abakumov được
trao quyền Bộ trưởng Bộ An ninh và chỉ huy Cơ quan MGB. Như vậy là chúng ta thấy
Tổng trưởng Abakumov được Aleksandr I. Solzhenitsyn tả trong Tầng đầu địa ngục là người thật, là Tổng
trưởng thật. Abakumov tuy rất trung thành với Stalin nhưng vẫn không được Ông
chúa Đỏ tin dùng lâu. Vào khoảng giữa hai năm 1951-1952, Abakumov bị Stalin cất
chức và bỏ tù vì tội... làm bậy. Stalin đã quyết định giết Abakumov nhưng chưa
kịp ra lệnh thì Stalin chết. Vào tháng 12 năm 1954, khoảng một năm rưỡi sau
ngày Stalin chết, tên tù Abakumov bị Kruschev, người hạ bệ Stalin, lôi từ nhà
tù ra tòa vì tội đã vu cáo một số lãnh tụ Xô Viết và thủ tiêu những ông này
trong vụ án bôi lọ gọi là “Vụ Leningrad” năm 1950. Abakumov bị tòa xử bắn.
Do đó, ta có quyền tin rằng Viện Khoa học
Mavrino tả trong Tầng đầu địa ngục là
có thật, tất cả những nhân vật trong Tầng
đầu địa ngục cũng đều có thật. Toàn truyện Tầng đầu địa ngục là có thật. Vì là sự thật, nên ngoài giá trị văn
chương Tầng đầu địa ngục còn có giá
trị như một bản cáo trạng kết án nặng nề cuộc đời phi nhân của những người Cộng
sản.
*
Trong Tầng
đầu địa ngục, nhân vật Gleb Vikentyevich Nerzhin chính là hình ảnh của Aleksandr
I. Solzhenitsyn.
Gleb Nerzhin là một giáo sư toán học, gia
nhập quân đội trong những năm đầu của trận Thế chiến thứ hai, sau khi quân Đức
Quốc Xã ồ ạt tiến vào đất Nga như vào chỗ không người. Chàng trở thành một sĩ
quan pháo binh, mang cấp bậc Đại úy, chỉ huy một pháo đội ở mặt trận biên giới.
Chàng bị bọn Mật vụ bắt khi còn đang ở trên mặt trận.
Aleksandr I. Solzhenitsyn cũng là giáo sư
toán học, ông cũng gia nhập quân đội với chức vụ sĩ quan pháo binh. Và ông cũng
bị bọn Mật vụ bắt khi còn đang ở trên mặt trận.
Theo chính lời kể chuyện của Solzhenitsyn,
ông gia nhập quân đội với đơn tình nguyện nhập ngũ ghi rõ ông có khiếu viết văn
- trước đó ông đã hoàn thành vài cuốn tiểu thuyết nhưng chưa được xuất bản - và
xin làm phóng viên báo chí chiến trường. Nhưng người ta không xét đơn ông, họ
cho ông vào ngành Yểm trợ Tiếp vận và ông phải phục vụ trong một đơn vị dùng
toàn xe ba bánh đẩy đồ tiếp tế ra chiến trường. Trong những năm đầu của cuộc
chiến, vì Stalin ngu xuẩn tin chắc là Hitler sẽ không xua quân đánh Nga nên
không cho chuẩn bị gì cả, khi bị tấn công, quân Nga thiếu thốn đủ thứ. Nhập ngũ
từ 1940 mãi 1942, Solzhenitsyn mới được đưa vào học ở Trường Huấn luyện Sĩ quan
Pháo binh. Tới năm 1945, khi trận chiến sắp kết liễu, quân Đức Quốc Xã đã thua
và đang rút về Đức, Solzhenitsyn mang cấp bậc Đại úy Pháo binh. Ông dự trận
đánh dữ dội ở vùng Orel Kursk. Thắng trận này, Hồng quân Nga vượt qua được Ba
Lan để đi vào biên giới Đức Quốc, trực chỉ Bá Linh đổ nát, chấm dứt chiến tranh
ở Âu Châu.
Tháng Giêng năm 1945, Đại úy Solzhenitsyn
nhận được lệnh của Tướng Travkine, Sư đoàn trưởng Sư đoàn Pháo của ông, gọi về
ngay Bộ Tư lệnh Sư đoàn. Đại úy Solzhenitsyn về trình diện Tướng Travkine và được
ông này, với một vẻ bất đắc dĩ, khổ sở khó hiểu, yêu cầu cởi khẩu súng lục võ
khí tùy thân. Đại úy Solzhenitsyn vừa cởi bao súng đặt lên bàn theo lệnh vị chỉ
huy của mình thì hai tên Mật vụ áp vào còng tay lột ngay cấp hiệu cùng những
huy chương tưởng thưởng trên ngực ông.
Tướng Travkine đứng lặng im nhìn cuộc bắt bớ
này. Nhưng khi Đại úy Solzhenitsyn, bây giờ đã thành một tù nhân của Mật vụ
Nga, sắp bị đưa ra khỏi phòng, Tướng Travkine đi tới lặng lẽ xiết chặt tay ông
trước cái nhìn của hai tên Mật vụ. Nhiều năm sau, khi viết lại chuyện này, văn
sĩ Solzhenitsyn cho rằng hành động bắt tay tù nhân của Tướng Travkine là hành động
dũng cảm hào hùng nhất ông được chứng kiến ở cấp tướng lãnh trong suốt 5 năm trời
đánh nhau với Đức.
Ngay cả khi chưa chiến thắng hẳn, chưa đánh
quỵ hẳn Đức Quốc Xã, Stalin đã nghĩ đến chuyện cho mật vụ đi bắt các sĩ quan,
tướng lãnh nào mà y biết là không phục y. Stalin sợ rằng khi những chiến sĩ anh
hùng này trở về, họ sẽ hạch tội những tên cầm quyền ngu ngốc làm cho chiến hữu
của họ phải chết quá nhiều và vô ích. Trong số tội phạm này, tội của Stalin là
lớn nhất. Về sau, Khruchev, trong chiến dịch hạ bệ thần tượng Stalin, đã công bố
hết những tội ngu đần, tàn ác, mù quáng của Stalin, trong số này có những tội
Stalin ngu ngốc không chuẩn bị chiến tranh với Đức Quốc Xã vì tin rằng Hitler sẽ
không bao giờ xua quân đánh Nga, ra những mệnh lệnh xuẩn ngốc làm chết oan
không biết bao nhiêu binh sĩ Nga v.v.
Đại úy pháo binh Solzhenitsyn đã phạm tội
gì để bị bắt? Chính Solzhenitsyn đã nói ra nguyên do: chỉ vì ông đã dám viết
thư cho một người bạn chỉ trích những sai lầm của Stalin, ông quên rằng những
thư từ gửi từ mặt trận về đều bị kiểm duyệt kỹ, thư của ông rơi vào tay bọn mật
vụ và ông bị bắt chỉ vì thế.
Từ mặt trận, Solzhenitsyn bị đưa về khám đường
Lubyanka, khám đường lớn nhất Mạc Tư Khoa, nơi ông tả tỉ mỉ trong Tầng đầu địa ngục đoạn nhân vật
Innokenty Volodin bị bắt. Khi ấy ông ta có vợ nhưng chưa có con - tình trạng y
hệt tình trạng của Gleb Vikentich Nerzhin trong truyện - vợ ông đột nhiên mất
tin tức của ông. Không cho tù nhân gửi thư về nhà, bọn Mật vụ Nga còn tàn ác
hơn nữa ở điểm không nhận là chúng đã bắt người đó với thân nhân của người bị bắt.
Người vợ thứ nhất của Solzhenitsyn không trung thành với chồng bằng nàng Nadya,
vợ của Nerzhin trong truyện: chừng vài năm sau Solzhenitsyn bị tù, bà vợ này của
ông bỏ đi lấy chồng khác.
Đúng ra, Aleksandr I. Solzhenitsyn bị tù 8
năm và 3 năm biệt xứ. Ông ở tù không ra tòa, không có án, ở tù vì một lệnh đặc
biệt do bọn Abakumov quyết định. Số tù của ông là số 232.
Sau hai năm tù ở Khám đường Lubyanka, Solzhenitsyn
được đưa về một Sharaska gần Mạc Tư
Khoa vì người ta biết ông là toán học gia. Sống ở đây bốn năm, Solzhenitsyn
thâu thập tài liệu để viết cuốn Tầng đầu
địa ngục. Đúng như lời nhân vật Gleb Nerzhin nói ở đoạn cuối của tác phẩm,
so với những nhà tù khác, đời sống trong Sharaska Mavrino là sung sướng nhất, ở
đó người tù đỡ khổ nhất, tuy cũng vẫn là bị tù.
Sau bốn năm sống tương đối đỡ khổ ở
Sharaska, Solzhenitsyn bị đổi đến những trại tập trung ở miền hoang vu
Krasnoyarsk. Nơi đây tù nhân phải làm việc trong một mỏ đồng, sự ăn uống khổ cực
và khí hậu rét lạnh khủng khiếp làm cho tù nhân chết dễ như ruồi.
Việc tù chết quá nhiều không làm cho bọn Mật
vụ Nga xúc động mảy may, bởi vì chúng nó quá nhiều tù. Người ta ước lượng rằng
diện tích những nhà tù, trại tập trung đủ thứ, đủ kiểu trong lãnh thổ Liên bang
Xô Viết còn lớn rộng hơn cả toàn thể diện tích lãnh thổ một quốc gia hạng trung
ở Âu châu, như Thụy Sĩ chẳng hạn, và số tù nhân trên đất Nga còn đông hơn cả tổng
số dân Thụy Sĩ.
Tháng 2 năm 1953, Solzhenitsyn được trả tự
do. Lúc này Stalin đã chết và Kruschev, người kế vị Stalin, vì chủ trương hạ bệ
Stalin nên ra lệnh tha một số người chỉ vì chống Stalin mà bị tù. Tuy vậy,
Solzhenitsyn cũng vẫn phải đi lưu đày ở vùng hoang vu tuyết trắng mênh mông xứ Siberia.
Tới đây ông sống trong một làng quê, làng Koh-Teren của người Tartare, một giống
dân thiểu số sống trong lãnh thổ của họ nhưng bị sáp nhập vào Liên bang Nga Xô
Viết.
Đây là thời gian Solzhenitsyn bị án biệt xứ.
Ông sống ở Koh-Teren ba năm. Ở đây nhờ không có ai giỏi Toán, ông xin được chân
giáo viên dạy Toán, và nhờ vậy đời ông đỡ khổ vì số tiền lương giáo viên này.
Nhưng cũng ở đây, ông phát giác ông bị ung
thư. Thực ra, trong thời gian bị tù 8 năm, ông đã bị ung thư rồi và đã được giải
phẫu một lần, nhưng các y sĩ giấu không cho biết ông bị ung thư.
Tù biệt xứ, không tiền, ở một nơi hoang vắng,
lạc hậu, không bệnh viện, không thuốc men điều trị, nhà văn nắm chắc cái chết.
Sau nhiều ngày nằm liệt giường, ông gắng lần ra Tashkent xin điều trị ở bệnh viện
công. Tuy vẫn không có thuốc nhưng có lẽ vì số chưa đến ngày tận, Solzhenitsyn
vẫn không chết. Những ngày sống vất vưởng ở bệnh viện với bệnh ung thư thập tử
nhất sinh ấy cho nhà văn tài liệu sống để viết thành tiểu thuyết Viện ung thư (Cancer Ward) sau này.
*
Năm 1955, trong khi còn ở Koh-Teren,
Aleksandr I. Solzhenitsyn đã bắt đầu viết tác phẩm tiểu thuyết dài và giá trị
nhất của ông: Tầng đầu địa ngục.
Tác phẩm lớn này được ông hoàn thành vào 9
năm sau - năm 1964 - ở Mạc Tư Khoa.
Tình yêu đến với ông. Một nữ kỹ sư hóa học
trẻ đẹp yêu ông và chung sống với ông mặc dù nàng biết rằng ông chỉ là một nhà
văn bị chế độ ghét bỏ, bị tù đày và có thể lại bị tù đày bất cứ lúc nào.
Cho đến năm 1964, chỉ có mới có một cuốn tiểu
thuyết của Aleksandr I. Solzhenitsyn được xuất bản ở Nga. Đó là quyển “Một ngày trong đời Ivan Denisovich”. Các
truyện khác của ông, trong số có nhiều truyện ngắn, kịch bản, đều bị Sở Kiểm
duyệt ngầm ra lệnh cho các báo không được đăng. Khi biết chắc rằng ông nhất định
không chịu khuất phục chế độ, những người cầm quyền lại mở chiến dịch khủng bố,
vu cáo, bôi lọ ông. Nhân viên Mật vụ đến xét nhà ông ban đêm, tịch thu những bản
thảo của ông, xét hỏi, làm khó những người bạn đến thăm vợ chồng ông. Những tờ
báo của Đảng Cộng sản Nga đăng những bài mạ lỵ Aleksandr I. Solzhenitsyn: Họ vu
cho ông bị tù vì tội phản quốc, tư thông với địch quân, những bài báo họ viết về
ông có những đoạn nửa kín, nửa hở cố ý làm cho người đọc nghĩ rằng ông chỉ là một
tên bất lương, một phần tử lưu manh của xã hội không đáng được để ý đến. Họ còn
ngụy tạo cả những bằng chứng kết tội ông bị tù vì tội phản quốc.
Mật vụ Nga và những người Cộng sản cầm quyền
ở Nga có cả ngàn thủ đoạn ác độc để hãm hại những người họ muốn hãm hại. Ngoài
việc vu khống Aleksandr I. Solzhenitsyn, họ cô lập vợ chồng ông. Nhà văn không
kiếm được tiền vì những truyện ông viết không được đăng báo, không sao có thể
xuất bản, ông phải sống nhờ vợ ông, nhưng vợ ông bỗng dưng vô cớ bị sở cho nghỉ
việc, rồi đi xin việc ở đâu cũng không được. Nhà văn lại còn bị pháp luật làm
khó vì một chuyện cũ: bà vợ thứ nhất của ông bỏ đi lấy chồng khác trong lúc ông
bị tù nhưng vẫn chưa ly dị chính thức với ông - có lẽ bà này chưa ly dị vì thời
ấy, bà không sao liên lạc được với chồng để làm việc này - thành ra bây giờ nhà
văn sống với bà vợ thứ hai này trong tình trạng ... bất hợp pháp, phạm luật
v.v.
Boris Pasternak đã gửi tác phẩm “Doctor Zivago” sang Ý quốc để dịch và xuất
bản khi thấy bọn đồ tể văn chương ở Nga không chịu cho xuất bản, trường hợp của
Aleksandr I. Solzhenitsyn hoàn toàn khác. Solzhenitsyn cũng muốn thấy tác phẩm
của ông được xuất bản, tất nhiên, nhưng ông muốn tác phẩm của ông được xuất bản
ở Nga trước ở ngoại quốc. Từ năm 1967, Solzhenitsyn đã nhiều lần viết thư cho
Hiệp hội Những nhà văn Nga Xô yêu cầu can thiệp để tác phẩm của ông có thể được
xuất bản trên đất Nga, trong những bức thư này, ông có đề cập đến tình trạng
tác phẩm của ông có thể bị lọt ra ngoại quốc và xuất bản trước ở ngoại quốc.
Ông nói rõ đó là tình trạng ông không muốn.
Nhưng nếu nhà văn không gửi tác phẩm đi,
làm sao tác phẩm của nhà văn lại có thể lọt ra ngoại quốc? Solzhenitsyn giải
thích sự kiện này như sau: có những người bạn mượn bản thảo tác phẩm của ông về
đọc, những người này đánh máy tác phẩm đó để giữ lại hoặc truyền cho người
khác, dưới hình thức bản đánh máy, tác phẩm cứ thế phổ biến, để rồi sau cùng, một
bản đánh máy đó được mang ra ngoại quốc mà chính tác giả không hề hay biết.
Chính phủ Nga Xô lại không gia nhập Tổ chức
Bảo vệ Quyền tác giả Quốc tế nên các nhà văn Nga không thể thưa kiện gì được
khi tác phẩm của họ bị những nhà xuất bản Âu Mỹ xuất bản không có sự đồng ý của
họ.
Năm 1970, Viện Hàn Lâm Nobel đã mặc nhiên
trở thành giải thưởng quan trọng nhất, giá trị nhất thế giới. Được giải này là
sự vinh hạnh nhất cho những người làm văn học, nghệ thuật, khoa học.
Chính quyền và Đảng Cộng sản Nga không muốn
thấy Aleksandr I. Solzhenitsyn được giải Nobel vì lẽ dễ hiểu là tác phẩm của
nhà văn này tố cáo chế độ cai trị bằng mật vụ, nhà tù tàn ác trên đất Nga.
Nhưng nhà văn đã được giải Nobel văn chương, cả thế giới đã biết, giá trị và
tài năng của nhà văn đã được quốc tế công nhận. Như vậy cũng có nghĩa là quốc tế
công nhận những gì Aleksandr I. Solzhenitsyn viết trong tiểu thuyết là đúng. Đó
là điều đau đớn thâm gan, tím ruột cho những người Cộng sản Nga. Họ mất mặt
nhưng họ chẳng thể làm gì được.
Họ phản ứng bằng cách trả thù tẹp nhẹp là cấm
không cho Aleksandr I. Solzhenitsyn sang Thụy Điển để lãnh giải Nobel. Họ sợ
sang đó, nhà văn đã trở thành nhà văn quốc tế, sẽ tuyên bố sự thật về họ và những
lời này sẽ được công bố cho toàn thế giới biết, họ sẽ còn tai hại nhiều nữa.
Không mời được Aleksandr I. Solzhenitsyn
sang Stockholm, Viện Hàn Lâm Nobel đề nghị mời nhà văn tới Tòa Đại sứ Thụy Điển
ở Mạc Tư Khoa để trao giải - một đại diện của Viện sẽ tới Mạc Tư Khoa để thực
hiện việc này - nhưng chính phủ Nga cũng không chịu. Họ đòi đưa giải đó cho họ
để họ trao lại cho người được giải. Viện Hàn Lâm Nobel không chịu, vì việc đó
trái với tinh thần của Viện, Viện không nhờ đến bất cứ một thứ chính quyền nào
trong việc chọn lựa trao giải. Vì vậy được giải Nobel văn chương từ năm 1970
cho tới nay - 1973 - nhà văn Aleksandr I. Solzhenitsyn vẫn chưa được chính thức
lãnh giải.
Tất nhiên là các báo xuất bản ở nước Nga -
tất cả đều là báo Đảng, do Đảng chỉ huy - đều không loan tin Aleksandr I.
Solzhenitsyn được giải Nobel văn chương cho dân Nga biết.
Thực ra, theo sự tiết lộ của chính
Solzhenitsyn với những nhà báo Tây phương đã lén gặp được ông và phỏng vấn ông ở
Mạc Tư Khoa, chính quyền Cộng sản Nga không phản đối việc ông đi ra ngoại quốc,
nhưng họ muốn ông... đi luôn không trở về nữa. Nếu ông chịu đi luôn, họ sẽ để mặc
cho ông đi cùng vợ con. Ông đi luôn không về nữa, họ sẽ nhổ được cái gai trước
mắt họ, và họ sẽ có lý do để tuyên truyền với dân Nga: tên văn sĩ bất lương sa
đọa đó đã bỏ nước trốn sang Tây phương, tên đó chỉ là tên thèm khát bơ sữa Tây
phương, một tên lưu manh trốn tránh trách nhiệm với tổ quốc. Và rồi dân Nga sẽ
vĩnh viễn không bao giờ còn được nghe nói đến cái tên Aleksandr I. Solzhenitsyn
nữa.
Và mặc dù bị chính quyền bạc đãi, bị tù
đày, bị cô lập, bị đói khổ và rất có thể là lại bị tù bất cứ lúc nào, Aleksandr
I. Solzhenitsyn vẫn nhất định ở lại trên quê hương ông. Ông coi việc bỏ nước đi
sống ở ngoại quốc để được yên thân, được no ấm là việc làm hèn nhát. Ông ở lại
để tiếp tục tranh đấu chống những bất công, đàn áp ở Nga Xô - không phải ông ở
lại vì yêu mến chế độ Cộng sản - và ông chấp nhận tất cả những hậu quả của việc
ông làm.
Trong một bức thư gửi cho Hiệp hội Những
nhà văn Liên Xô, Aleksandr I. Solzhenitsyn viết:
“... Hiện
nay, việc sáng tác của tôi bị bóp chết cứng, cá nhân tôi bị bao vây, cô lập và
bôi lọ đủ điều...
Nhưng
tôi hoàn toàn yên tâm, vì tôi biết tôi đã và sẽ làm trọn sứ mạng nhà văn trong
mọi hoàn cảnh...
Không
ai có thể ngăn cản được sự thực xuất hiện. Riêng tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận
cái chết để cho sự thực được sống và cho sự tiến bộ của nhân loại...”
*
Viết về Aleksandr I. Solzhenitsyn và The First Circle khi tác phẩm này được ấn
hành ở Hoa Kỳ, phê bình gia Harrison E. Salisbury đã viết trên tờ The New York
Times Book Review:
“Đây là tác phẩm tiếp tục tập Hồi ký của
Dostoyevsky. Trong thời kỳ Xô Viết cầm quyền ở Nga, người ta đã có rất nhiều những
tiểu thuyết viết về đời sống trong lao tù trên đất Nga. Và giờ đây, vóc dáng to
lớn của Aleksandr I. Solzhenitsyn nổi bật lên. Cũng như Dostoyevsky,
Solzhenitsyn là một kẻ sống sót. Ông cũng đã sống nhiều năm trời trong lao tù
và lưu đày”.
Những nhân vật đàn ông, đàn bà trong tác phẩm
của ông đều là những người bằng xương bằng thịt, họ yêu, họ ghét, họ cười, họ
khóc, họ trò chuyện, họ ước mơ và đột nhiên ta hiểu rằng thúc đẩy, khủng bố, sa
đọa và tàn ác chỉ làm trong sạch thêm tinh thần con người. Cuối cùng, không phải
tù nhân là những kẻ bị tiêu diệt dù rằng họ có thể bị mất đời sống. Bọn bị tiêu
diệt chính là bọn cai ngục. Bọn đàn áp chính là bọn thất bại...
Harrison E. Salisbury là người hiểu biết tận
tường về đời sống ở Nga Xô Viết, ông đã từng sống nhiều năm trên đất Nga và
chính ông tiên đoán từ năm 1956 rằng Nga Xô và Trung Cộng thế nào cũng đi đến
tranh chấp, trở thành tử thù và vì việc này, cả Nga Xô lẫn Trung Cộng đều bắt
buộc phải hòa hoãn với Hoa Kỳ.
Đọc Tầng
đầu địa ngục, ta thấy tình trạng xảy ra đúng như Harrison E. Salisbury nhận
xét: những tù nhân như Gleb Nerzhin, Pryanchikov, Khorobrov, những người tù vì
không chịu khuất phục nên bị bọn mật vụ đẩy ra khỏi Sharashka vẫn là những con người còn nguyên vẹn những đức tính của
con người, tình yêu thương và họ vẫn có thể ngẩng đầu cao nhìn trời. Chúng ta
chỉ có thể kính phục họ chứ không thể khinh họ. Trong lúc bọn cai ngục như
Abakumov, Yakanov chỉ là những tên hèn nhát, quỵ lụy, nịnh bợ, chúng còn chết sớm
và chết nhục nhã hơn ai hết.
Aleksandr I. Solzhenitsyn bị tù dưới thời Tổng
trưởng Abakumov, ông ra khỏi tù và trở thành nhà văn lớn trong khi Abakumov bị
thất sủng và bị bắt nhốt, bị giết như một con quái vật. Theo tôi, những chương
tả cuộc gặp gỡ ban đêm giữa hai tù nhân Pryanchikov và Bobyer với Tổng trưởng
Abakumov, những chương viết về Stalin trong Tầng đầu địa ngục là những chương
hay nhất, những chương tả cảnh Innokenty Volodin bị bắt vào khám đường Lubyanka
là những chương rùng rợn nhất.
Và lời tù nhân Bobyer nói với Tổng trưởng
An ninh Abakumov là một bài học giá trị cho những kẻ cầm quyền ở cõi đời này:
“Công
dân Tổng trưởng... Ông có thể quát tháo dọa nạt bọn tướng tá dưới quyền ông. Họ
có quá nhiều thứ ở đời nên họ sợ ông vì họ sợ mất những cái đó.
Còn
tôi, tôi không có gì cả, tôi không còn gì cả. Ông không thể hại vợ con tôi, vì một
trái bom đã hại vợ con tôi từ lâu rồi. Cha mẹ tôi đều đã chết. Những gì tôi có
trên thế gian này chỉ là cái khăn tay này, bộ quần áo mất nút tôi đang bận đây.
Tất cả đều là của chính phủ phát. Ông đã lấy mất tự do của tôi từ lâu rồi, và
ông không có khả năng trả lại tự do cho tôi bởi vì chính ông, ông cũng không có
tự do. Năm nay tôi đã bốn mươi hai tuổi và ông bắt tôi tù hai mươi nhăm năm.
Tôi đã sống ở trại khổ sai, bị còng tay, bị chó săn canh gác, tôi đã chết đi sống
lại nhiều lần. Ông còn có gì để có thể đe dọa tôi nữa? Ông còn có thể làm tôi mất
những gì nữa? Ông không cho tôi làm công việc kỹ sư của tôi ư? Cấm tôi làm việc,
ông sẽ thiệt nhiều hơn là tôi thiệt.
Ông
nên hiểu một điều và ông nên chuyển lại điều này cho những kẻ có quyền như ông
hoặc cao hơn ông, những kẻ không biết rằng các ông chỉ có thể mạnh khi nào các
ông không làm cho người ta mất hết tất cả mọi thứ. Một người bị các ông tước đoạt
hết tất cả mọi thứ sẽ không còn nằm trong quyền hạn của các ông nữa. Người đó lại
hoàn toàn tự do”.
*
Vì sao người tù Gleb Nerzhin thản nhiên đi
khỏi Viện Mavrino mặc dù chàng biết rằng đi là khổ hơn, đi là có thể chết, mặc
dù chàng có thể xin ở lại? Bởi vì Nerzhin đã mất tất cả và chàng đã chấp nhận mất
hết để được sống thảnh thơi như một con người còn có lương tâm, còn cá tính,
còn tự trọng.
Câu nói trên đây của Bobyer có thể coi là
chủ đề của Tầng đầu địa ngục.
1.6.1973
Hoàng
Hải Thủy
Lời nhà xuất bản
Tác phẩm “Tầng đầu địa ngục” do Nhà xuất bản Đất Mới chúng tôi gửi tới tay bạn
đọc được dịch theo bản Anh văn The First
Circle do Nhà Bantam Books ấn hành. Quyển này dày 674 trang và gồm 87
chương.
Như các bạn đã thấy, tiểu thuyết Tầng đầu địa ngục của Aleksandr I.
Solzhenitsyn diễn tả cuộc sống mất tự do trong tù ngục của những chính trị phạm
Nga trên Liên bang Xô Viết. Chính tác giả từng sống trong những ngục tù này nên
những gì ông viết lại đều rất trung thực, rất sống, làm rung động tâm hồn người
đọc. Trong truyện, ông viết lại cuộc đời của rất nhiều tù nhân, mỗi tù nhân là
một trường hợp đặc biệt, một cảnh ngộ riêng. Vì muốn diễn tả thật nhiều trường
hợp bị tù đày nên trong The First Circle có
quá nhiều nhân vật không liên lạc gì đến cốt truyện.
Với mục đích làm cho cốt truyện được đúc kết
hơn, có liên lạc hơn, chúng tôi đã lược bỏ một số trang khi dịch The First Circle sang Tầng đầu địa ngục. Việc lược bỏ của
chúng tôi chỉ làm cho tác phẩm thêm trong sáng, chặt chẽ, cốt truyện vẫn còn
nguyên, những nhân vật chính vẫn có đủ mặt. Giá trị văn chương của The First Circle, qua bản dịch của chúng
tôi, theo chúng tôi nghĩ, chỉ có tăng chứ không giảm.
Chúng tôi mong bạn đọc nhận xét, so sánh,
nhận biết sự cố gắng của chúng tôi và đồng ý với chúng tôi rằng khi chuyển ngữ
một tác phẩm tiểu thuyết ngoại ngữ sang tiếng Việt, đôi khi việc lược bỏ vài đoạn
không liên hệ đến cốt truyện là việc làm cần thiết và hợp lý.
Trân trọng cám ơn bạn đọc.
Nhà
xuất bản Đất Mới
-------------------------
Nguồn: Tác phẩm viết bằng tiếng Nga của
Aleksandr I. Solzhenitsyn, giải Văn chương Nobel 1970 do Nhà Harper và Row dịch
và ấn hành lần thứ nhất năm 1968 ở Hoa Kỳ dưới nhan đề tiếng Anh The First Circle. Bản dịch tiếng Anh của
Thomas P. Whitney.
Bản Việt văn của Hải Triều dịch theo bản tiếng
Anh của Thomas P. Whitney do Nhà xuất bản Đất Mới ấn hành lần thứ nhất Sài Gòn,
Việt Nam, 1973.
Nhà xuất bản Đất Mới giữ bản quyền.
KD. Số 2137/PTUDV ngày 15-5-1973.
Bản điện tử do talawas thực hiện.
Chương 1 - Và anh là ai?
Đôi kim đồng hồ chỉ bốn giờ năm phút.
Trong ánh sáng hấp hối của một ngày tháng
Chạp, mặt đồng của chiếc đồng hồ đặt trên giá trông như có màu đen.
Hai cánh cửa kiếng của khung cửa sổ cao
nhìn xuống dãy phố đông đảo, nhộn nhịp bên dưới, nơi những người gác cửa đang dồn
những mảnh tuyết nâu lại thành từng đống, tuyết tuy mới rơi nhưng đã ướt và dơ
bẩn, những cây cào gỗ đẩy tuyết ngay dưới chân những người qua đường.
Innokenty Volodin, cố vấn Quốc gia đệ nhị,
nhìn ngây xuống cảnh đó nhưng không ghi nhận gì hết, chàng đứng dựa vài vào
thành cửa sổ, miệng khẽ huýt gió một điệu nhạc mệt mỏi. Những ngón tay chàng lật
mở từng từ giấy trắng bóng, in sặc sỡ nhiều màu của một tập san ngoại quốc.
Nhưng mắt chàng cũng không nhìn thấy những hình ảnh in trên những trang báo đó.
Cố vấn Quốc gia đệ nhị hạng Innokenty
Volodin, chức vụ này của chàng trong ngành ngoại giao tương đương với cấp Trung
tá trong quân đội, là một thanh niên cao và mảnh mai. Không bận đồng phục và bận
bộ y phục may bằng một thứ hàng len dệt, trông chàng có vẻ là một công tử hào
hoa hơn là một viên chức trung cấp trong Bộ Ngoại giao.
Bây giờ đã đến lúc chàng phải bật đèn trong
văn phòng nếu chàng muốn ở lại làm việc ngoài giờ, nhưng chàng không bật đèn,
hoặc rời văn phòng để về nhà. Chàng cũng không để lộ vẻ gì là sửa soạn ra về.
Bốn giờ chiều không có nghĩa là giờ làm việc
trong ngày đã hết, bốn giờ chiều chỉ có nghĩa là ánh sáng của một ngày đã tắt,
hoặc mờ đi, vào giờ nay tất cả mọi người đều về nhà ăn bữa tối để rồi bắt đầu từ
mười giờ đêm, cả ngàn khung cửa sổ của sáu mươi nhăm cơ quan chính phủ ở Mạc Tư
Khoa lại sáng đèn. Chỉ có một người, một người mà thôi, sống ở giữa khoảng một
tá tường thành ở Mạc Tư Khoa, không ngủ được ban đêm, và người này đã làm cho tất
cả những viên chức chính phủ lớn nhỏ ở Mạc Tư Khoa cũng phải thức với y cho tới
ba, bốn giờ sáng. Vì đã biết rõ thói quen thức đêm của Vị Chúa Tể, đêm nào cũng
vậy, khoảng ba mươi ông Tổng trưởng ngồi như những chú học trò được gọi đến
tên. Để cho khỏi buồn ngủ, những ông Tổng trưởng này hành hạ những ông phụ tá,
những ông phụ tá hành hạ những ông trưởng phòng và những nhân viên phụ trách
lưu trữ hồ sơ vất vả leo lên những bậc thang mở những ô kéo tìm những tấm phiếu
lý lịch hồ sơ, trong hành lang có những viên thư ký hấp tấp đi lại và trong văn
phòng có những viên thư ký hồi hộp làm gãy những ngọn viết chì.
Và ngay cả hôm nay nữa, đêm nay là đêm
Giáng sinh Tây phương, từ hai ngày nay tất cả những Tòa đại sứ ở Mạc Tư Khoa đều
đóng cửa, tê cứng trong cái lạnh đêm cuối năm, trong những Tòa đại sứ ấy tất cả
những máy điện thoại đều ngừng reo chuông, và ngay trong phút này, nhân viên của
những Tòa đại sứ ấy chắc là đang thoải mái ngồi chung quanh những cây Giáng
sinh, trong những cơ quan chính phủ này người ta vẫn làm việc. Nhiều người ngồi
đánh cờ, nhiều người ngồi kháo chuyện phiếm, nhiều người khác nữa ngủ gật -
nhưng đêm nay, người ta vẫn là làm việc.
Những ngón tay bối rối, hơi run của Volodin
lơ đãng lật nhanh những trang tập san. Suốt trong thời gian đó cảm giác sợ hãi
dâng lên trong chàng, nó bốc lên như lửa một lúc rồi tàn đi và sau cùng, đông lại.
Từ ngày còn thơ ấu, Innokenty đã biết bác
sĩ Dobroumov, chàng vẫn nhớ rõ hình ảnh của ông từ ngày đó cho đến bây giờ. Thời
ấy bác sĩ Dobroumov hãy còn là một ông thầy thuốc rất thường, danh tiếng ông
chưa nổi sáng và người ta chưa cử ông cầm đầu những phái đoàn đi ra ngoại quốc.
Thời ấy, chưa ai coi ông là khoa học gia, ông chỉ là một ông thầy thuốc đi chữa
bệnh tận nhà. Mẹ của Innokenty thường đau yếu luôn và lần nào có bệnh bà cũng mời
đến bác sĩ Dobroumov. Bà tin ở tài năng và kinh nghiệm của ông. Mỗi lần ông đến
nhà và treo cái mũ da của ông lên mắc sau cánh cửa, cả nhà như tràn đầy một làn
không khí dễ chịu bình yên, tin tưởng. Không lần nào ông ngồi lại dưới nửa tiếng
đồng hồ bên cạnh giường người bệnh. Ông hỏi về tất cả những khó chịu, những đau
đớn của người bệnh, như những chuyện đó làm cho ông hài lòng, ông xem mắt, xem lưỡi,
nghe ngực người bệnh và sau đó ông giải thích cho người bệnh nghe về phương
pháp điều trị mà ông áp dụng cho người bệnh. Khi đi ra khỏi nhà, lần nào đi
ngang trước mặt chú nhỏ ông cũng dừng lại để hỏi một câu, chú nhỏ sẽ nói ra một
câu thông minh. Trong những ngày xa xưa đó, ông bác sĩ đã có mái tóc bạc xám.
Bây giờ không biết ông ra sao?
Innokenty liệng tập báo xuống bàn và thần
kinh chàng căng thẳng, bối rối, khó nghĩ, chàng đi đi lại lại trong phòng.
Chàng có nên gọi điện thoại hay không?
Nếu vụ này liên can đến những bác sĩ mà
chàng không đích thân quen biết, Innokenty sẽ không phải bận trí suy nghĩ đến
hai lần về việc nên hay không báo cho người trong cuộc biết. Nhưng người trong
cuộc lại là bác sĩ Dobroumov!
Có thể có cách nào làm người ta nhận ra được
giọng của một người qua điện thoại nếu người nói nói thật nhanh, gác máy và đi
ngay khỏi chỗ đặt máy điện thoại? Họ có thể nhận ra tiếng nói của một người qua
điện thoại không? Chắc là họ chưa có kỹ thuật nào dùng vào việc này.
Chàng đi trở lại bàn giấy của chàng. Trong
bóng tối của ngày đông tàn chàng vẫn nhìn thấy rõ tập chỉ thị mật về công tác mới
mà chàng sắp phải làm. Chàng sẽ đi trước ngày đầu Năm mới, vào thứ Tư hay thứ
Năm gì đó.
Nếu chàng đợi thì hợp lý hơn. Chàng cũng sẽ
khôn ngoan hơn nếu chàng đợi.
Trời ơi! Hai vai chàng rung động trong một
cái rùng mình, vai chàng chưa bao giờ bị đè nặng như thế này. Nếu chàng đừng biết
gì hết về vụ này, chàng sẽ đỡ khổ biết là chừng nào. Nếu chàng đừng biết...
Chàng cầm tập chỉ thị và tất cả những giấy
tờ trên bàn đem đến cất vào trong tủ sắt.
Nhưng... Làm sao người ta lại có thể kết tội
bác sĩ Dobroumov chỉ vì lời hứa đó của ông? Lời hứa đó chỉ biểu lộ tấm lòng quảng
đại của một người có tài. Tài năng là một cái gì bao giờ cũng biểu lộ ra ngoài
bất kể người có tài muốn biểu lộ hay không, người có tài và có lòng tốt bao giờ
cũng sốt sắng chia sẻ tài năng của mình cho người khác.
Cảm giác bối rối, khó xử trong Innokenty
tăng lên, mạnh hơn. Chàng đứng tựa vai vào thành tủ sắt, đầu cúi xuống, hai mắt
nhắm lại. Chàng đứng như thế ở đó một lúc khá lâu.
Rồi đột ngột, như chàng vừa để cơ hội tốt
cuối cùng trôi qua, không gọi điện thoại xuống nhà để xe để người ta mang xe
hơi của chàng ra trước cửa, không kịp cả đậy nắp lọ mực trên bàn, Innokenty đi
vội ra khỏi văn phòng. Chàng khóa cửa và đưa chìa khóa cho người hạ sĩ trực ngồi
ở cuối hành lang, bận áo khoác ngoài và bước nhanh xuống thang lầu. Chàng đi
như chạy ra khỏi tòa nhà, len lỏi giữa đám nhân viên bận những chiếc áo thêu
vàng, cầu vai vàng, nẹp vàng. Và chàng chạy vào vùng trời hoàng hôn bên ngoài,
chàng thấy dễ chịu hơn nhờ sự hoạt động này.
Đôi giày da bóng theo kiểu Pháp của chàng
súc vào những tảng tuyết ướt bẩn.
Đi ngang đài kỷ niệm Vorosky trong sân trước
của Bộ Ngoại giao, Innokenty nhìn lên và không thể ngăn được rùng mình. Chàng cảm
thấy tòa nhà mới xây cất ở đường Bolshaya Bubyanka đối diện với công viên
Furkasovsky có một ý nghĩa mới đối với chàng. Tòa nhà trắng xám chín tầng kia
giống như mười tám khẩu đại bác. Cô đơn và yếu đuối, Innokenty bị cuốn hút qua
công viên nhỏ tới dưới đầu chiến hạm khổng lồ ấy.
Chàng quay đi, như để tự cứu - chàng rẽ tay
phải, đi xuống đường Kuznestsky Most. Ở đầu đường này, ngay khúc quanh, một chiếc
tắc xi sắp rời khỏi vỉa hè. Innokenty vào xe và bảo tài xế chạy theo đường
Kuznestsky Most rồi quẹo trái để vào con đường Petrvka vừa mới sáng đèn đường.
Chàng vẫn còn do dự - chàng nghĩ đến chuyện
chàng có thể gọi điện thoại ở đâu để khỏi bị người đứng chờ đến lượt bên ngoài
gõ gõ lên cửa kiếng phòng điện thoại thúc dục chàng nói mau và nhường chỗ.
Nhưng nếu chàng đi tìm một phòng điện thoại công cộng ở một chỗ vắng vẻ, ít người,
chàng sẽ còn dễ bị nghi ngờ nhiều nữa. Có lẽ chàng nên đến một phòng điện thoại
ở một khu thật đông người, miễn là phòng điện thoại đó đứng sát vào một bức tường.
Rồi chàng nghĩ ra rằng chàng không nên đi lang thang vô định trong thành phố
trong chiếc tắc xi này, nếu có chuyện gì xảy ra, người tài xế này sẽ là một người
làm chứng. Chàng thò tay vào túi áo tìm một đồng mười lăm kopeck.
Bỗng dưng tâm trí chàng an định gần như
hoàn toàn. Tất cả những đe dọa dường như vừa trở thành không đáng kể nữa. Chỉ
trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, Innokenty bỗng thấy tâm hồn bình thản như
chàng chưa từng bao giờ sợ hãi, chưa từng bao giờ do dự trước việc làm này. Vì
chàng vừa nhận ra rằng chàng không sao làm khác được. Việc này có thể nguy hiểm,
nhưng chàng vẫn phải làm...
Nếu người ta cẩn thận quá, nếu người ta đề
phòng quá, người ta có thể nào còn là người được không?
Dưới ánh những ngọn đèn đường Okhotny Ryad những
ngón tay chàng tìm thấy trong túi áo hai đồng mười lăm kopeck - một dấu hiệu tốt!
Xe chạy ngang trường Đại học và Innokenty
ra hiệu cho người tài xế rẽ sang tay phải. Xe chạy nhanh về đường Arbat.
Innokenty trả tiền cho tài xế và không đợi lấy lại tiền lẻ, chàng đi ngang công
trường. Chàng cố giữ cho chân bước từ từ và đều đều.
Khu Arbat cũng đã sáng đèn. Từng dãy khán
giả sắp hàng trước cửa rạp hát bóng chờ vào coi phim Tình nàng vũ nữ. Chữ “M” màu đỏ trên cửa xuống trạm xe điện ngầm mờ
nhạt và gần như chìm mất trong làn sương xám. Một người đàn bà ăn bận giống một
thiếu phụ Bô-hê-miêng đứng bán những cành hoa mimosa màu vàng.
Cố gắng làm việc này thật nhanh. Nói ít
thôi, càng ngắn càng tốt - cắt máy ngay. Càng nhanh chừng nào nguy hiểm càng ít
chừng ấy.
Innokenty đi thẳng về phía trước mặt. Một
thiếu nữ qua đường nghiêng mặt nhìn chàng.
Rồi một thiếu nữ khác.
Một phòng điện thoại công cộng vách gỗ ở
trước cửa xuống trạm xe điện ngầm không có người bên trong nhưng Innokenty đi
ngang không nhìn vào, chàng đi thẳng vào trong nhà trạm.
Trong này có bốn phòng điện thoại, tất cả bốn
phòng đều sát vách, nhưng trong cả bốn phòng đều có người. Innokenty dừng lại. Ở
trong phòng đầu tiên bên trái người thanh niên đứng bên trong đã mắc ông nói
lên máy. Thanh niên này vừa ra, Innokenty bước vội vào, chàng cẩn thận đóng
cánh cửa kính dày lại, một tay giữ cửa, tay kia chàng run run nhét đồng tiền
vào máy và quay số. Hai tay chàng vẫn còn mang bao tay.
Sau nhiều tiếng chuống reo dài, máy nói ở đầu
dây bên kia được một người nào đó nhấc lên.
- Tôi nghe...
Một giọng nói đàn bà vang lên, giọng nói
không có vẻ vui nhưng cũng không có vẻ khó chịu.
- Đây có phải là nhà riêng của bác sĩ
Dobroumov?
Innokenty hỏi, chàng cố gắng làm cho giọng
nói của chàng đổi khác đi.
- Dạ phải.
- Làm ơn cho mời bác sĩ cho tôi nói chuyện.
- Anh là ai? Anh là ai mà muốn nói chuyện với
bác sĩ?
Giọng nói của người đàn bà hơi nặng và lười
biếng. Rất có thể chị ta đang nằm dài trên đi văng trong khi trả lời chàng, chị
ta không vội vã như chàng.
- ... Thưa cô... cô không biết tôi là ai
đâu. Việc tôi là ai không quan trọng... nhưng mà... tôi có chuyện cần nói với
bác sĩ gấp. Thật mà... Mời bác sĩ tới ngay giùm tôi.
Quá nhiều lời thừa thãi, vô ích - Innokenty
hồi hộp nghĩ thầm tất cả chỉ vì chàng lịch sự, lễ phép quá.
Giọng nói của người đàn bà bắt đầu có những
âm thanh bất mãn:
- Bác sĩ đâu có thể mất thì giờ nói chuyện
với bất cứ ai gọi điện thoại đến...
Giọng nói của thị làm cho Innokenty nghĩ rằng
thị có thể gác ngay ống nói sau khi nói câu đó.
Bên ngoài khung cửa kiếng dầy, người ta qua
lại tấp nập, người ta dừng lại chờ nhau, người ta bước vội cho kịp nhau. Có người
đã dừng chờ đến lượt vào gọi điện thoại ở bên cửa.
- Anh là ai? Tại sao anh lại không xưng
tên?
- Tôi là một người bạn của bác sĩ. Tôi có
chuyện quan trọng cần nói với bác sĩ.
- Thì sao? Sao anh lại sợ không dám cho tôi
biết tên?
Đã đến lúc chàng nên cắt đứt cuộc điện đàm
lẩm cẩm, vô ích này. Người ta không có quyền lấy những chị đàn bà ngu ngốc này
làm vợ.
- Cô là ai? Phải cô là vợ của bác sĩ không?
- Tại sao tôi phải trả lời anh trước? - Người
đàn bà phản đối - anh phải nói trước...
Bàn tay cầm ống nói của Innokenty đã giơ
lên với ý định là gác máy không nói nữa. Nhưng trong vụ này, không phải chỉ có
một mình bác sĩ Dobroumov là bị liên can. Cơn giận trong Innokenty dâng lên và
chàng không còn để ý tới chuyện làm thay đổi giọng nói nữa, chàng cũng không
còn cố nén hồi hộp, cố giữ bình tĩnh để giọng nói của chàng giống giọng nói của
một người chỉ gọi đến để nói một chuyện rất thường. Chàng gằn lên vào ống nói,
vừa năn nỉ vừa giục dã:
- Cô nghe tôi... Này cô... Tôi phải báo cho
bác sĩ biết một chuyện nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
Giọng nói của người đàn bà trầm xuống, rồi
tắt đi. Nhưng chàng vẫn không nghe thấy tiếng thị gọi ai đến máy. Rồi giọng thị
lại cất cao:
- Nếu vậy, tôi lại càng không nên gọi ông ấy
tới. Chuyện gì là chuyện nguy hiểm? Biết đâu anh chẳng bày đặt? Làm sao tôi biết
được là anh nói thật hay nói dối?
Sàn phòng điện thoại như có lửa bốc lên đốt
hai chân Innokenty và ống nói đen có dây xích sắt buộc vào dàn máy như trơn tuột
trong lòng bàn tay chàng.
- Nghe tôi nè... Cô phải nghe tôi...- Chàng
kêu lên trong tuyệt vọng.- Lần xuất ngoại vừa rồi, khi ông bác sĩ ở Paris, ông ấy
có hứa với những bác sĩ Pháp là ổng sẽ cho họ một thứ gì đó. Một thứ thuốc mới.
Trong vài ngày nữa ổng sẽ đưa cho họ thứ thuốc ấy. Họ là người ngoại quốc. Cô
hiểu gì không? Ông ấy không có quyền cho người ngoại quốc bất cứ thứ gì... Ông
sẽ bị...
Một tiếng cách vang lên và Innokenty đứng
chết lặng với ống nói áp trên tai.
Một kẻ nào đó đã cắt đứt đường dây.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét