Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2023

Cái Thủ Lợn - Ch 7

Cái Thủ Lợn

Tác giả: Nguyễn Công Hoan
ĐỜI MỚI xuất bản 1945

7

Thằng Mới đặt thủ lợn vào mâm đồng đậy lồng bàn. Nó đội lên đầu vừa đi được mấy bước, đã bị Liễu gọi giật lại:
- Mới!
- Dạ.
- Mày mang cái gì đi đâu đấy?
- Bẩm ông con mang thủ lợn đến đằng ông lý.
- Để làm gì?
- Bẩm biếu ạ.
Liễu khuỳnh hai tay cạnh sườn trợn mắt, hỏi:
- Ai bảo mày biếu ông lý?
- Bẩm ông thủ quỹ ạ.
Liễu hầm hầm quay lại, hỏi Quang:
- Ông thủ quỹ. Ông sai thằng Mới đem thủ lợn đến biếu ông lý phải không?
Trung đứng dậy mặt đỏ gay, sừng sộ trả lời thay bạn:
- Phải, lệ làng phải đấy.
Liễu quắc mắt:
- Lệ làng nào chứ lệ làng này không có cái lệ nhục nhã ấy.
Trung tiến mấy bước, hỏi:
- Ông bảo thế nào là nhục nhã. Lệ làng thế đấy. Ông là gì mà ông dám phá lệ làng!
- Lệ làng nào có cái lệ biếu lý trưởng thủ lợn.
- Tôi hỏi thế mọi năm lợn cúng thần rồi có biếu cụ Tú cái thủ hay không?
- Có, bởi vì cụ Tú là tiên chỉ, chứ ông là thứ bậc gì?
- Thế thì ông lầm to. Con lợn tế xong, dân làng chia nhau ăn uống, còn cái thủ thì kính ông mệnh bái. Năm nay tôi mệnh bái, tôi có quyền bắt làng phải biếu thủ lợn.
Mọi người nhao nhao, Tời cự:
- Làng thảo thì làng biếu, chứ ông bắt thế nào được.
Trung biết mình hớ, cuống quýt, chối:
- Nào ai nói bắt.
Liễu trỏ tay:
- Thì ông vừa mới nói.
- Các ông nghe sai. Tôi chỉ nói, ai mệnh bái thì làng biếu cái thủ lợn. Giá ông đứng mệnh bái thì làng biếu ông ngay.
Liễu cãi:
- Không phải thế. Làng biếu ông mệnh bái mọi năm, vì ông mệnh bái là tiên chỉ. Vậy đó là làng biếu ông tiên chỉ chứ không phải biếu ông mệnh bái. Chính lệ làng như thế, chả tin ông giở khoán ra mà xem.
Trung tức quá:
- Ai chả biết ông lắm chữ, hơi tí thì giở khoán ra lòe.
- Vậy thì các cụ đặt khoán làm gì?
Trung không cãi nữa, cáu tiết giục thằng Mới:
- Mới, mày cứ đi cho tao.
Liễu quát:
- Mới, mày đi thì mày chết với tao.
Hai người bắt đầu hăng, tiếng bàn tán xôn xao khắp các chiếu, Quang hỏi:
- Vậy ra trong mấy hôm làng tế này, làng vẫn phải biếu cụ Tú?
Liễu gật:
- Phải, cụ Tú mới mất, làng còn phải biếu cho đủ ba năm.
Tiếu ôn tồn giảng giải:
- Thế thì khí quá. Tôi tưởng thủ lợn hôm nay kính ông mệnh bái cũng được, còn thủ lợn ngày mai, hãy biếu cụ Tú. Giá ông đứng mệnh bái, tất ông được biếu, chứ sao.
Liễu lắc đầu:
- Tôi nhất định không nghe. Phải biếu cụ Tú cả.
Trung hùng hổ giơ nắm tay:
- Ông không nghe mặc ông. Tháng Mới cứ đi cho tao.
Liễu trật ngay chiếc khăn xếp ra, vứt bẹp rúm ró xuống sân đình:
- Tôi cứ không nghe. Ông làm gì tôi tốt.
Trung lại quát:
- Mới, mày cứ đi, tội vạ đâu tao chịu.
Thằng Mới không biết nghe ai. Nó vội vã đi. Biết thế nào cũng sinh to chuyện. Trung tiến ngay lại chỗ Liễu để thị uy. Nhưng Bút vội vàng ôm lấy Trung và thấy họ bênh nhau ra mặt, Quang cũng lại ôm lấy Liễu. Nhưng ông này nhanh chân, chạy bổ đến thằng Mới, giơ chần đạp nó một cái. Tức thì mâm rơi kêu loảng xoảng và thủ lợn bắn xuống thềm, rồi rơi từng bậc xuống sân, nằm chổng kềnh.
Trung thấy như chính mình bị đạp, xổ sang bên địch. Nhưng người ta đã nhanh tay, giữ ghì lại. Liễu kêu ầm ĩ:
- Giời ơi! Nó phá làng! Lý trưởng nó phá làng! Làng nước ơi!
Trung cố giằng ra, vùng vằng:
- Các ông cứ mặc tôi, lên quan phen này thì lên. Tôi đành mất lý trưởng với nó phen này.
Mọi người can:
- Thôi ông, ông nóng quá.
Liễu cầm chiếc guốc, trợn mắt trỏ mặt Trung:
- Mày lại đây.
Và vừa định xông lại, ông cũng bị người ta giữ.
- Thôi, tôi xin ông. Giữa chỗ thờ tự, phải tội chết.
- Các ông cứ mặc tôi. Đành tôi sống mái với nó phen này. Tôi không chịu. Chẳng có thì lên đến quan chứ.
Liễu kèn cựa, nhưng không được. Bỗng thấy cái cột đình ở cạnh, ông vật đầu đánh bốc vào, và ngã gục xuống, kêu:
- Ông liều với mày đây.
Mọi người sợ hãi, chạy lại. Trung vội vàng phân bua:
- Cả làng làm chứng cho tôi nhé. Nó phá lệ làng rồi lại đập đầu ăn vạ đấy nhé.
Tư Bính tức:
- Nhưng tại làm sao, tại ai mới được chứ?
Người ta hết sức can:
- Thôi, ông Tư! Làng đang vào đám vui vẻ, để rồi ta thu xếp với nhau sau. Vả chỗ người lớn cả. Làm thế con em nó cười.
Trung quả quyết:
- Tôi không sợ ai cười. Rồi nó lên quan với tôi. Làng có Trung thì đừng có Liễu, mà có Liễu thì đừng có Trung. Nhất là việc này đến thượng thẩm, chứ tôi không chịu thiệt cái thủ lợn.
Tời muốn thu xếp cho yên, bèn len lén chạy ra máy thằng Mới:
- Mày cứ đội thủ lợn đi, nghĩa là cho ông lý trông thấy, nhưng mày giấu ở hậu cung ấy cho tao.
Rồi cụ đến Trung trỏ cho ông ta trông thấy. Cụ lại sán ngay cạnh Liễu, ghé vào tai:
- Nó cất vào hậu cung, chứ không đem biếu đâu, chả tin chốc nữa ông vào mà xem.
Mưu ấy quả có hiệu lực. Trung và Liễu nguôi giận tức thì. Hai người cùng tưởng thắng trận và cùng nhìn bên địch bằng vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét