Forrest Gump
Tác giả: Winston Groom
Dịch giả: Ngọc Trà
Nhà xuất bản Trẻ - 2017
13
Ấn tượng đầu tiên của tớ
là bị một cái gì đó đè bẹp, chắc giống bố tớ lúc mấy trái chuối đổ lên người
ông. Không cử động được, không hét được, không nói gì được, không làm gì được -
chúng tớ thật sự chỉ có mặt ở đây để bay thôi. Bên ngoài, nhìn qua cửa sổ, tất
cả những gì tớ thấy là trời xanh. Chiếc tàu vũ trụ đang bay ra ngoài.
Một lúc sau, chúng tớ có
vẻ chậm lại một tí, và mọi thứ cũng giãn ra. Thiếu tá Fritch nói chúng tớ có thể
tháo dây an toàn rồi, và đi lo chuyện của mình, chuyện gì thì tùy. Cô ta nói
chúng tớ giờ đang di chuyển với tốc độ mười lăm nghìn dặm một giờ. Tớ nhìn lại
và quả thật, trái đất chỉ còn là một quả bóng nhỏ đằng sau chúng tớ, đúng như
trong mấy bức hình chụp từ không gian. Tớ nhìn quanh, và con khỉ già to xác ngồi
đó, trông rất là nhăn nhó, cáu bẳn, lườm lườm Thiếu tá Fritch và tớ. Cô ta nói
có thể nó muốn ăn trưa hay gì đó, và bảo tớ đi ra phía sau cho nó
quả chuối trước khi nó nổi cáu lên và làm điều gì tồi tệ.
Họ đã đóng một túi đồ nhỏ
cho con khỉ và trong đó có chuối và ít ngũ cốc và hạt dâu khô và lá và các thứ
khỉ khỉ như thế. Tớ mở túi ra và bắt đầu lục lọi bên trong tìm cái gì đó có thể
khiến con khỉ vui vẻ, và trong lúc đó, Thiếu tá Fritch liên lạc bộ đàm với Trạm
Kiểm Soát Mặt đất Houston.
“Nào nghe này”, cô ta
nói, “chúng ta phải làm gì đó về con khỉ này. Nó không phải là Sue - nó là một
con khỉ đực, và trông nó không lấy gì làm vui vẻ khi có mặt ở đây. Nó thậm chí
có thể trở nên bạo lực”.
Mất một lúc thông điệp mới
đến nơi và câu trả lời mới đến với chúng tớ, nhưng một gã dưới đó nói, “Ôi cứt!
Một con khỉ cũng như mọi con khỉ khác thôi”.
“Cái khỉ ý!”, Thiếu tá Fritch nói. “Nếu
các ông có mặt trong cái lồng nhỏ xíu này với con khỉ to xác đó các ông sẽ hát
bài khác ngay”.
Và một hai phút sau một
giọng tiếng lạch xạch vọng trên radio, nói, “Giờ thì nghe này, cô được lệnh
không được nói với ai về việc này nếu không chúng ta sẽ bị đem ra làm trò cười.
Với cô hay bất cứ ai khác, con khỉ đó là Sue - mặc kệ giữa hai chân nó có gì”.
Thiếu tá Fritch nhìn tớ
và lắc đầu. “Vâng, vâng, thưa sếp”, cô ta nói, “nhưng tôi sẽ trói con khỉ đột
chết tiệt đó suốt thời gian tôi ở cùng với nó - các ông hiểu chưa?”.
Và từ đài kiểm soát mặt đất
vọng lại một từ:
“Hiểu”.
Thật tình, khi đã quen, ở
ngoài không gian cũng khá là vui. Chúng tớ không có trọng lực, thế là chúng tớ
có thể trôi khắp phi thuyền, và cảnh thì rất là hùng vĩ - mặt trăng mặt trời,
trái đất và các vì sao. Tớ tự hỏi Jenny Curran đang ở đâu dưới đó, và cô ấy
đang làm gì.
Chúng tớ cứ bay vòng
quanh vòng quanh trái đất. Cứ khoảng mỗi giờ thì lại qua một ngày và việc đó
như chiếu một tia sáng mới lên mọi thứ. Ý tớ là, ở đây tớ đang làm việc này và
khi tớ quay về - hay tớ nên nói là nếu chúng tớ có quay về - rồi sao? Đi mở trại
nuôi tôm ư? Đi tìm lại Jenny ư? Chơi trong ban Những Quả Trứng Nứt ư? Làm gì đó
về việc mẹ tớ ở trong trại tế bẩn ư? Mọi thứ đều hết sức kì lạ.
Thiếu tá Fritch tranh thủ
chợp mắt bất cứ lúc nào có thể, nhưng cứ không ngủ là cô ta càu nhàu. Càu nhàu
về con khỉ, càu nhàu về những gã chết dịch dưới mặt đất, càu nhàu về việc cô ta
chả có chỗ nào để mà trang điểm, càu nhàu về việc tớ ăn khi không phải giờ ăn tối
hay ăn trưa. Bố khỉ, tất cả những gì chúng tớ có mà ăn là mấy thanh Granola chứ
gì. Tớ chả muốn phàn nàn quá nhiều, nhưng có vẻ như họ nên chọn một phụ nữ
trông xinh xắn hơn hay ít nhất là không càu nhàu suốt ngày như thế.
Và thêm nữa, để tớ nói
cái gì: con khỉ cũng chả là một con tàu mơ ước gì cho cam.
Đầu tiên tớ cho nó ăn một
quả chuối - được chưa? Nó tóm lấy quả chuối và bắt đầu bóc vỏ, nhưng rồi nó đặt
quả chuối xuống. Quả chuối bắt đầu trôi lơ lửng quanh cabin tàu và tớ lại phải
đi tìm. Tớ đưa nó lại cho con khỉ và nó bắt đầu đập dập quả chuối và vứt vụn
chuối khắp mọi nơi, và tớ lại phải đi dọn cái đống đó. Lúc nào cũng muốn được để
ý đến. Mỗi lần tớ để nó lại một mình là nó bắt đầu làm nhặng hết cả lên và vập
hàm vào nhau lóc cóc như nghiến răng. Một lúc là làm người ta phát điên lên.
Cuối cùng tớ lấy cây ắc-mô-ni-ca
của tớ ra và bắt đầu chơi chút gì đó - “Home on the Range”, tớ nghĩ là bài đấy.
Và con khỉ bắt đầu dịu xuống một chút. Thế là tớ chơi vài bài nữa - những bài
như “The Yellow Rose of Texas” và “I Dream of Jeannie with the Light Brown Hair”*.
*[“Nhà trên bãi chăn”, “Bông
hồng vàng Texas”, “Tôi mơ về Jeannie có mái tóc nâu nhạt”]
Con khỉ nằm đó nhìn tớ,
hiền lành như một đứa con nít. Tớ quên mất có một cái máy quay tivi trong tàu
và ở dưới mặt đất họ xem được hết các thứ này. Sáng hôm sau thức dậy ai đó giơ
một tờ báo trước máy quay dưới Houston để chúng tớ xem. Dòng tít đề, “Thằng Ngu
Chơi Nhạc Không Gian để Dỗ Khỉ”. Đấy tớ phải chịu đựng những thứ cứt đái như thế đấy.
Dẫu sao thì, mọi thứ vẫn
đang tiếp diễn khá tốt, nhưng tớ nhận thấy Sue già đang nhìn Thiếu tá Fritch một
cách hơi kì cục. Mỗi lần cô ta lại gần, Sue dường như ngóc lên và với ra như thể
nó muốn túm lấy cô ta hay gì đó, và cô ta bắt đầu chửi bới nó - “Cút ra xa con gớm chết
kia. Đừng có xớ rớ cái tay mày lại chỗ tao!”. Nhưng Sue già đang âm mưu gì đó. Tớ biết.
Chả bao lâu tớ biết đấy
là gì. Tớ vừa ra đằng sau một tấm vách ngăn nhỏ để đi tiểu vào một cái lọ cho
riêng tư thì đột nhiên tớ nghe tiếng lộn xộn. Tớ thò đầu khỏi tấm vách và Sue
đã xoay xở chộp được Thiếu tá Fritch và đang thò tay vào trong bộ đồ vũ trụ của
cô ta. Cô ta thì đang la hét gào thét ầm ĩ và đang đập vào đầu Sue bằng cái mic
bộ đàm.
Rồi tớ ngộ ra vấn đề.
Trong khi chúng tớ ở trên vũ trụ đã gần hai ngày, Sue già vẫn bị cột vào ghế và
chưa hề được tè ị gì hết! Và tớ nhớ rõ chuyện đó thì như thế nào. Chắc nó sắp vỡ
bóng đến nơi rồi ấy chứ! Dẫu sao thì, tớ đi qua và gỡ nó ra khỏi Thiếu tá
Fritch và cô ta thì vẫn gào vẫn thét, gọi nó là một “con quái bẩn thỉu” và những thứ cứt đái như
thế. Thoát được rồi, Thiếu tá Fritch bèn đi ra đằng trước phòng lái cúi mặt xuống
và bắt đầu khóc rấm rứt. Tớ cởi dây cho Sue và đưa nó ra đằng sau tấm vách với
tớ. Tớ tim thấy một cái chai rỗng cho nó tè vào, nhưng sau khi nó xong việc, nó
cầm cái chai và vứt nó vào một bảng đèn màu và cái chai vỡ tan thành từng mảnh
và cả đám nước tiểu bắt đầu trôi khắp nơi trên tàu. Tớ bảo, khỉ gió cống rãnh,
và bắt đầu đưa Sue về chỗ ngồi thì tớ thấy một quả cầu nước tiểu đang tiến thẳng
đến chỗ Thiếu tá Fritch. Trông có vẻ như nó sắp đập vào sau gáy cô ta, thế là tớ
buông Sue ra và cố vớt chỗ nước tiểu đó bằng một cái lưới họ đưa cho chúng tớ để
bắt những thứ trôi dạt xung quanh. Nhưng đúng lút tớ sắp vớt được quả cầu nước
tiểu thì Thiếu tá Fritch ngồi thẳng dậy
và quay mặt lại và nó đập ngay vào mặt cô ta.
Cô ta lại bắt đầu gào
thét chửi bới và trong lúc đó, Sue đã thoát và bắt đầu giật hết dây nhợ từ bảng
điều khiển ra. Thiếu tá Fritch hét, “Ngăn nó! Ngăn nó lại!”, nhưng chưa kịp làm gì
thì tia lửa và các thứ đã bay tứ tung trong tàu và Sue thì đang nhảy từ trần xuống
sàn xé tan mọi thứ. Một giọng nói truyền qua radio muốn biết “Chuyện quái gì
đang xảy ra trên đấy thế?”, nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn rồi.
Con tàu đang quay mòng
mòng và tớ, Sue và Thiếu tá Fritch bị quăng quật xung quanh như mấy cái nút bần.
Chả bám được vào cái gì, chả tắt được cái gì, chả đứng lên hay ngồi xuống được.
Giọng từ kiểm soát mặt đất lại vọng trên radio và nói, “Chúng tôi đang nhận thấy
một vấn đề nhỏ về thăng bằng với con tàu. Forrest, anh có thể tự tay nhét
chương trình D-sáu vào máy tính cánh phải không?”.
Cứt! Thằng cha nói đùa à! Tớ thì đang quay như con vụ
và tớ có một con khỉ điên sổng chuồng ở trong này để đá đít đây này! Thiếu tá
Fritch thì đang hét to đến nỗi tớ chả nghe hay thậm chí nghĩ được cái gì, nhưng
đại ý những gì cô ta đang hét là chúng tớ sắp rơi và cháy trụi. Tớ cố liếc một
cái ra ngoài cửa sổ, và thật sự là trông mọi thứ có vẻ không hay ho gì. Trái đất
đang lao về phía chúng tớ khá là nhanh.
Làm thế nào đó tớ đã xoay
xở mò được đến máy vi tính cánh phải, và túm lấy bảng điều khiển bằng một tay
và tớ đưa D-sáu vào máy. Đấy là một chương trình được thiết kế để hạ cánh con
tàu xuống Ấn Độ Dương trong trường hợp chúng tớ gặp rắc rối, mà rõ ràng bây giờ
là rắc rối rồi.
Thiếu tá Fritch và Sue
già đang cầm cự, nhưng Thiếu tá Fritch gào với ra, “Mày đang làm cái gì ở đằng
đấy đấy?”.
Khi tớ bảo cô ta, cô ta nói, “Quên đi, đồ cục phân ngu dốt - chúng ta đã bay
qua Ấn Độ Dương mẹ nó rồi. Đợi đến lúc chúng ta đi vòng lại xem mày có thể thả
chúng ta xuống Nam Thái Bình Dương không”.
Tin không thì tùy, chả mất
mấy thời gian để đi một vòng thế giới khi mình đang ở trong tàu vũ trụ đâu, và
Thiếu tá Fritch đã tóm được cái mic radio và đang gào thét với những người ở mặt
đất rằng chúng tớ đang hướng đến hoặc đâm xuống biển hoặc đâm xuống đất ở Nam
Thái Binh Dương và bảo họ đến cứu chúng tớ càng sớm càng tốt. Tớ đang bấm nút
như điên và cái quả đất to sụ kia
đang tiến lại gần. Chúng tớ bay ngang qua một thứ gì đó mà Thiếu tá Fritch bảo
trông như Nam Mỹ và rồi chỉ còn có nước, với Nam Cực bên trái và Úc Châu ở đằng
trước.
Rồi mọi thứ nóng giẫy
lên, và những âm thanh nho nhỏ buồn cười phát ra từ bên ngoài tàu và nó bắt đầu
rung lắc xì hơi và trái đất thì ngay trước mặt rồi. Thiếu tá Fritch gào lên với
tớ, “Kéo cần
dù!”, nhưng tớ
đã bị chết dí trong ghế. Còn cô ta thì bị ép chặt vào trần cabin, và thế là xem
như chúng tớ sắp hạ màn rồi, vì chúng tớ đang di chuyển với tốc độ khoảng mười
ngàn dặm một giờ, và tiến thẳng đến một quả cầu đất xinh to giữa đại dương. Cứ
cái đà này, thậm chí sẽ chẳng còn sót lấy một vệt mỡ!
Nhưng rồi đột nhiên cái
gì đó kêu đánh “póp” và con tàu chậm lại. Tớ nhìn qua, và trời ạ Sue già tự nó
đã kéo cái cần dù và cứu mạng cả đám. Tớ tự nhắc mình ngay lúc đó là phải cho
nó một quả chuối khi sự vụ chó đẻ này xong xuôi.
Dẫu sao thì, con tàu đang
lắc qua lắc lại dưới cái dù, và có vẻ như chúng tớ sắp đập xuống cái quả cầu đất
xanh kia - mà cái này cũng chả hay ho gì, vì lẽ ra chúng tớ chỉ được đập xuống
nước thôi và rồi có tàu sẽ đến đón chúng tớ. Nhưng từ hồi đặt chân vào cái máy
ngu si này có cái gì diễn ra ổn thỏa đâu, nên bây giờ đâu có cớ gì để mà hy vọng
chứ?
Thiếu tá Fritch đang điện
đàm với kiểm soát mặt đất, “Chúng tôi sắp hạ cánh xuống một nơi nào đó ngoài đại
dương về phía bắc nước Úc, nhưng tôi không chắc đấy là đâu”.
Vài giây sau một giọng
nói quay lại bảo, “Nếu cô không chắc cô ở đâu, sao cô không nhìn ra ngoài cửa sổ
đi, đồ gái
già ngốc xít?”.
Thế là Thiếu tá Fritch đặt
bộ đàm xuống và đi nhìn ra cửa sổ và cô ta nói, “Chúa ơi - trông như Borneo ấy
nhỉ”, nhưng khi cô ta cố nói điều này với kiểm soát mặt đất, radio đã chết tịt
đi rồi.
Giờ chúng tớ đã tiến sát
mặt đất lắm rồi, và con tàu vẫn lắc lư dưới cái dù. Chẳng có gì ngoài rừng già
và núi non bên dưới trừ một cái hồ nhỏ xíu xìu xiu trông hơi nâu nâu. Chúng tớ
hơi hơi nhìn thấy cái gì đó đang diễn ra dưới hồ. Ba đứa tớ - tớ, Sue và Thiếu
tá Fritch - đểu dí mũi vào cửa sổ nhìn xuống, và đột nhiên Thiếu tá Fritch kêu
lên, “Chúa Lòng Lành! Đây có phải Borneo đâu - đây là New Guinea chó đẻ, và cả
đám cứt trên mặt đất kia chắc là một trong mấy bộ lạc Cargo Cult gì đó rồi!”.
Sue với tớ chăm chú dòm,
và ở đó trên mặt đất cạnh cái hồ, dòm lại chúng tớ, là khoảng một ngàn thổ dân,
tất cả giơ tay trên trời hướng về phía chúng tớ. Họ mặc những cái váy cỏ nho nhỏ,
tóc lột hết khỏi da đầu, và một số còn đang khuân giáo với cả khiên.
“Khỉ”, tớ nói, “cô bảo đó là
cái gì?”.
“Cargo Cult”, Thiếu tá
Fritch nói. “Trong Thế chiến II chúng ta vẫn hay thả mấy gói kẹo với các thứ
như thế xuống cho đám thỏ rừng này để giữ họ về phe ta, và họ chưa bao giờ quên
điều đó. Đoán chắc là Chúa hay ai đó làm việc đó, và từ đó trở đi, họ vẫn đợi
chúng ta trở lại. Còn xây hẳn đường băng thô sơ các thứ nọ kia - nhìn dưới đó
kìa? Có một chỗ hạ cánh đánh dấu bằng mấy cái vòng tròn đen to to kia kìa?”.
“Mấy cái đó tui trông giống
nồi nấu thức ăn hơn”, tớ nói.
“Ờ nhỉ, có vẻ thế”, Thiếu tá Fritch nói vẻ
tò mò.
“Đây chẳng phải chỗ bọn
ăn thịt người sao?”, tớ hỏi.
“Tao đoán là chúng ta sẽ
sớm biết thôi”, cô ta nói.
Con tàu đang nhẹ nhàng lắc
lư hướng về phía hồ, và ngay trước lúc chúng tớ chạm đất, họ bắt đầu gõ trống
và há mỏ lên xuống. Chúng tớ chả nghe thấy gì vì phi thuyền kín quá, nhưng trí
tưởng tượng của chúng tớ cũng đã đủ rồi.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét