Đất Vỡ Hoang
Tác giả: M. Sholokhov
Dịch giả: Vũ Trấn Thủ
NXB Cầu Vồng - Moskva, 1985 (In tại Nga Xô)
Tập I
Chương 15
Bắt chước Iakốp Lukits, đêm nào ở Grêmiatsi
Lốc người ta cũng làm thịt gia súc. Vừa sẩm tối đã nghe thấy đâu đó tiếng cừu
be lên một tiếng cụt lủn, tắc nghẹn, lợn bị chọc tiết giẫy chết kêu eng éc, hoặc
bò cái tơ rống lên. Cả nông trang viên lẫn người còn cá thể đều mổ thịt gia
súc. Bò đực, cừu, lợn, và cả bò cái nữa, đều bị đè ra thịt; người ta thịt cả những
con giữ lại làm giống... Trong hai đêm, số gia súc có sừng ở Grêmiatsi Lốc đã vợi
đi một nửa. Chó tha ruột, tha lòng đi khắp làng. Các nhà kho, nhà đập lúa đầy ắp
những thịt. Trong hai ngày cửa hàng hợp tác mua bán đã bán bay đi gần hai trăm
pút muối tồn kho từ năm rưỡi nay.
“Thịt quách đi, có phải của mình nữa đâu!”
“Thịt quách đi, đằng nào thì người ta cũng
mang nó lên kho thực phẩm!”
“Thịt quách đi, kẻo rồi vào nông trang sẽ
chẳng được miếng dính răng đâu!”
Những lời xì xào nhỏ to như thế cứ lan đi.
Và người ta mổ thịt gia súc. Người ta ăn tống ăn táng. Già trẻ lớn bé bị bội thực
ráo cả. Đến bữa ăn, bàn nào bàn nấy trĩu xuống những thịt luộc, thịt quay. Đến
bữa ăn, ai nấy mồm mép nhờn nhẫy, ợ lên, cứ như đi ăn cỗ giỗ. Và mắt ai cũng đờ
ra vì no nê, phè phỡn.
Bác Suka là một trong những người đầu tiên
đã vật con bê mới đẻ vụ hè ra thịt. Ông lão và bà lão muốn treo con bê lên xà
ngang để lột da cho dễ; hai ông bà hì hục mãi mà không treo nổi (con bê béo
quá, nặng như cái cùm!), thậm chí bà lão đã bị trẹo xương hông trong khi nâng
đít con bê. Và mụ lang đã phải úp nồi gang lên lưng, giác cho bà cụ suốt một tuần.
Sáng hôm sau, bác Suka đã phải tự tay thổi nấu lấy. Và chẳng hiểu vì lo cho bà
bị trẹo khớp tay hay vì háu ăn quá mà bữa chiều hôm ấy, lão đã ngốn thịt thăn
ghê đến nỗi suốt mấy ngày sau lão không ló mặt ra khỏi ngõ nữa, quần chẳng buồn
cài khuy, và bất kể ngày đêm, giá rét đại hàn, chốc chốc lại lủi ra sau nhà
kho, trong vườn quỳ. Ai đi ngang qua căn lều xiêu vẹo của lão vào những ngày ấy
ắt thấy cái mũ lông của lão nhô lên trong vườn, giữa đám ngọn quỳ. Nó nhô lên,
không nhúc nhích. Rồi thì bỗng chính bác Suka hiện ra từ trong đám quỳ, bước thấp
bước cao trở về nhà, mắt chẳng nhìn ra ngõ, vừa đi tay vừa túm giữ cái quần chẳng
thiết cài khuy lại. Lão bước đi mệt rã, chân lê không nổi, và vừa tới cổng thì
bỗng, như sực nhớ đến một việc gì không thể trì hoãn được, lão quay lại, chạy
nước kiệu trở ra vườn. Và một lần nữa, cái mũ lông của lão lại nhô lên, trang
nghiêm, im phắc, giữa đám ngọn quỳ. Và trời vẫn rét như cắt da cắt thịt. Và gió
vẫn thổi hun hút trong vườn, cuốn tuyết chất lên xung quanh người lão thành từng
đống dựng đứng, chỏm nhọn...
Được hai hôm như thế thì buổi chiều, Radơmiốtnốp
được tin là việc giết gia súc đã mang tính chất phổ biến, vội chạy đến tìm
Đavưđốp.
- Ngồi chễm chệ đấy à?
- Mình đọc quyển sách. - Đavưđốp gấp góc
trang sách nhỏ bìa vàng lại trầm ngâm mỉm cười: - Sách ra sách! Cậu ạ, đọc cứ bị
cuốn đi theo! - Anh cười, nhăn ra hàm răng sứt, và giang rộng hai cánh tay ngắn,
chắc nịch.
- Thế ra người ta ngồi đọc tiểu thuyết! Hoặc
quyển sách hát nào chẳng biết. Trong khi đó thì khắp làng...
- Bậy nào! Ai đọc tiểu thuyết! Và làm gì ra
sách hát nào! - Đavưđốp cười ha hả, kéo Anđrây ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước mặt
mình, dúi cuốn sách nhỏ vào tay anh ta: - Đây là báo cáo của Anđrâyép đọc tại hội
nghị đảng bộ Rôxtốp. Cái này, cậu ạ, còn bằng mười quyển tiểu thuyết ấy chứ, thực
tế thế! Mình mở ra xem, và thế là quên cả ăn, cứ đọc miết. Chà! Chán quá... Bây
giờ cơm nước chắc đã lạnh tanh cả rồi.
Khuôn mặt rám nắng của Đavưđốp lộ ra vẻ
ngán ngẩm, rầu rĩ. Anh đứng dậy ỉu sìu, xốc cái quần ngắn cũn lên, đút hai tay
vào túi quần, đi xuống bếp, Radơmiốtnốp cáu quá, hỏi:
- Người ta nói, ông có nghe không thì bảo?
- Ô hay, sao lại không nghe! Nghe chứ! Mình
lên ngay đây.
Đavưđốp mang ở dưới bếp lên một bát sành
xúp bắp cải nguội ngắt, rồi ngồi xuống. Anh ngoạm luôn một miếng cái bánh mì to
tướng, nhai nhồm nhoàm, làm cho hai thớ thịt phía dưới hai gò má hồng hồng của
anh cứ đưa đi đảo lại, và lẳng lặng đưa cặp mắt xám mệt mỏi lim dim nhìn Radơmiốtnốp.
Trên mặt xúp, mỡ bò đóng váng lại từng khoanh vàng, và một quả ớt nổi lềnh bềnh
tươi như ngọn lửa đỏ.
- Xúp thịt hả? - Anđrây trỏ ngón tay vàng
khè khói thuốc vào bát xúp, ranh mãnh hỏi.
Đavưđốp đang nghẹn, gượng cười gật đầu với
vẻ hài lòng.
- Thịt đâu ra thế?
- Biết được! Sao?
- Trong làng người ta đã giết thịt một nửa
số gia súc rồi chứ sao!
- Ai giết? - Đavưđốp xoay xoay khoanh bánh
mì, rồi gạt sang một bên.
Vết sẹo trên trán Radơmiốtnốp ửng đỏ lên:
- Trời đất! Thế mà là chủ tịch nông trang đấy!
Xây dựng nông trang khổng lồ đấy! Nông trang viên của ông giết chứ còn ai! Và cả
đám cá thể nữa! Họ hóa rồ cả rồi! Họ giết chết tươi ráo cả, cả bò đực nữa!
- Cậu có cái thói là hơi tí... ngoạc mồm
ra, cứ như đi mít tinh... - Đavưđốp lại chúi vào bát xúp, khó chịu nói. - Thì cậu
cứ bình tĩnh kể lại mình nghe đầu đuôi ra sao, ai giết, và tại sao giết?
- Nào có biết tại sao!
- Cậu thì lúc nào cũng hét lên, gào lên...
Nhắm mắt lại thì tưởng đâu là hồi cách mạng năm mười bảy vậy.
- Địa vị cậu dễ cậu không hét!
Radơmiốtnốp kể lại cho Đavưđốp những điều
anh biết rõ về chuyện giết gia súc mới xảy ra đây. Nghe đến gần hết chuyện thì
Đavưđốp ăn hầu như nuốt chửng, không nhai. Giọng đùa cợt của anh mất hẳn, những
vết nhăn rẻ quạt hằn bên đuôi mắt, và gương mặt anh dường như già sọm đi.
- Cậu đi ngay, triệu tập cuộc họp toàn thể.
Bảo Nagunốp... Thôi, để tôi ghé qua cậu ấy.
- Họp cái gì?
- Còn cái gì nữa! Ta sẽ cấm giết gia súc! Sẽ
đuổi ra khỏi nông trang và truy tố. Đây là một vụ cực kỳ nghiêm trọng, thực tế
thế! Lại bọn kulắc thọc gậy bánh xe ta đây! À mà này, hút điếu thuốc đã, rồi đi
luôn đi... Ờ, mình cũng quên, không khoe với cậu.
Gương mặt Đavưđốp thoáng một ánh ấm áp
trong khoé mắt, một nụ cười sung sướng. Anh không giấu nổi niềm vui trong lòng,
mặc dầu cố mím môi lại ra vẻ nghiêm nghị:
- Hôm nay mình nhận được quà Lêningrát... Ừ,
của anh em gửi cho... - Anh cúi xuống, lôi dưới gậm giường ra một hòm con, mở nắp,
và mặt anh đỏ lên vì vui sướng.
Trong hòm lổng chổng mấy bao thuốc lá, một
hộp bánh quy, sách vở, một hộp thuốc lá bằng gỗ chạm và những cái gì gì nữa gói
kín.
- Anh em còn nhớ đến mình, gửi cho đấy... Cậu
ạ, đây là thuốc lá quê mình đấy, thuốc Lêningrát... Này, cậu xem, lại cả sôcôla
nữa. Mà mình thì cần gì đến sôcôla nhỉ? Nên gửi cho nhà nào có trẻ... Nhưng ý
nghĩa là ở sự việc, chứ không phải ở chỗ ấy. Phải không? Điều quan trọng là anh
em đã nhớ đến, gửi quà, và có cả thư nữa này...
Giọng Đavưđốp nghe dịu dàng lạ thường. Đây
là lần đầu tiên Anđrây được thấy anh bạn Đavưđốp sung sướng mê mẩn lên như vậy.
Và rồi, không hiểu sao, chính Radơmiốtnốp cũng thấy vui lây. Anh lầu bầu, trong
thâm tâm là muốn nói với bạn một câu thân tình:
- Ờ, hay đấy! Cậu là người tốt, thế cho nên
anh em mới gửi quà cho. Chỗ này đâu phải một rúp mà mua nổi.
- Vấn đề đâu ở chỗ ấy! Cậu cũng biết đấy,
mình đại loại là, nói mà chán kinh, một kẻ tứ cố vô thân: vợ con chả có, chả có
ai cả, thực tế thế! Vậy mà bỗng, độp một cái, đây, quà đây! Cảm động thật! Cậu
xem, lá thư này có bao nhiêu là chữ ký!
Đavưđốp một tay đưa hộp thuốc lá ra mời, một
tay cầm lá thư chi chít những chữ ký. Cả hai tay run run.
Radơmiốtnốp châm điếu thuốc Lêningrát hút,
và hỏi:
- À mà thế nào, chỗ ở mới có vừa ý không?
Bà chủ nhà được chứ? Quần áo giặt giũ thế nào? Hay là mang đến bà cụ mình giặt
cho? Hoặc nhờ bà chủ nhà cũng được... Cái áo sơmi cậu mặc gươm chém không rách,
và mồ hôi khét lẹt, như mùi hôi ngựa chết.
Mặt Đavưđốp ửng đỏ lên, rồi đỏ tía.
- Quả có thế thật... Mình ở nhà Nagunốp có
phần không tiện... Còn khâu vá thì mình làm lấy, giặt rũ đại loại cũng vậy! Và
nói chung, từ ngày tới đây mình cũng chưa tắm giặt, có thế! Và cái áo săngđay
này cũng chưa giặt... Cửa hàng đây không bán xà phòng. Mình có nhờ bà chủ nhà,
nhưng bà ấy bảo: “Anh đưa xà phòng đây”. Mình sẽ viết thư cho anh em, bảo họ gửi
cho mình ít xà phòng. Còn chỗ ở thì được, không có trẻ, tha hồ đọc sách, và nói
chung...
- Thế thì cậu mang quần áo lại, bà cụ mình
giặt cho. Cứ tự nhiên. Bà cụ nhà mình dễ lắm.
- Cám ơn, cái ấy mình khắc phục được, cậu
khỏi lo. Phải xây một nhà tắm cho nông trang, nếu có lo thì nên lo chuyện ấy.
Ta sẽ xây, thực tế thế! Thôi, cậu đi tổ chức họp đi.
Radơmiốtnốp hít vài hơi thuốc lá, rồi đi.
Đavưđốp hờ hững xếp lại đống quà, thở dài một cái, sửa lại cái cổ áo săngđay
vàng sẫm cáu ghét, vuốt lại mái tóc chải hất ngược, rồi mặc áo.
Dọc đường anh tạt qua nhà Nagunốp. Nagunốp
tiếp anh, đôi mày cau lại, mắt nhìn lảng đi. Anh vừa bắt tay Đavưđốp, vừa càu
nhàu:
- Họ đang thịt gia súc... Họ tiếc của tư hữu.
Đây đúng là cái kiểu hoang mang tiểu tư sản, không chê được! - Rồi quay sang
nói tiếp ngay nghiêm giọng bảo vợ: - Cô, cô ra ngoài một lát. Sang chơi bên bà
chủ nhà. Tôi không đủ tinh thần nói chuyện trước mặt cô.
Luska bỏ đi xuống bếp, vẻ buồn bã. Mấy hôm
nay, từ ngày thằng Chimôphây, con lão Mũi toác, cùng với các gia đình kulắc rời
làng ra đi, cô ả cứ ngơ ngẩn như người mất hồn. Đôi mắt sưng húp của ả quầng một
quầng xanh buồn rượi, biếc như màu nước hồ. Và cả mũi ả cũng nhọn ra, như mũi
người chết. Xem ra cô ả đau lòng lắm vì cuộc ly biệt người yêu. Hôm bọn kulắc
lên đường đi các miền băng giá Bắc cực, ả cứ lởn vởn suốt ngày quãng gần nhà
Bôrsép đợi Chimôphây, công khai, không biết ngượng. Và về chiều, khi đoàn xe tải
ngựa kéo chở các gia đình kulắc và đồ lề hành lý rời khỏi Grêmiatsi Lốc thì ả
kêu thét lên một tiếng thảm thiết, ngã vật xuống tuyết. Thằng Chimôphây nhảy bổ
trên xe xuống lao về phía ả, nhưng lão Phrôn Mũi toác quát gọi giật nó lại.
Chimôphây cuốc bộ lẽo đẽo theo xe, chốc chốc lại ngoảnh lại nhìn về phía
Grêmiatsi Lốc, cắn chặt đôi môi nhợt đi vì lòng căm thù nóng bỏng.
Những lời tình tứ của Chimôphây không còn
thủ thỉ bên tai ả như cành lá bạch dương nữa. Rõ ràng là từ nay Luska không bao
giờ được nghe những lời ấy nữa. Cô gái yêu kiều làm sao mà tránh khỏi héo hon
vì âu sầu chán nản, sao cho khỏi nẫu ruột nẫu gan? Từ nay ai là người say đắm
nhìn vào mắt ả mà nói: “Luska ơi, cái váy xanh này hợp với em ghê lắm! Em mặc
nom nổi hơn cả một bà vợ sĩ quan ngày xưa”. Hoặc những lời của một bài dân ca: “Em
ơi, xa cách từ đây. Em xinh em đẹp anh ngây ngất lòng”. Chỉ có Chimôphây mới
làm được cho Luska mê mẩn tâm thần với cái lối mơn trớn và yêu đương sỗ sàng của
hắn.
Từ hôm ấy, ả hoàn toàn lạnh nhạt với chồng.
Thấy vậy, Maka đã bình tĩnh nói chuyện với ả, giọng như búa tạ và nói dài một
cách khác thường:
- Cô còn sống ở nhà tôi vài ngày nữa, cứ sống
nốt. Rồi thì thu nhặt áo xống, nịt tất, son phấn cuốn xéo đi đâu tùy ý. Yêu cô,
tôi đã dơ cái mặt nhiều rồi, và bây giờ không chịu nổi nữa! Cô lăng nhăng với một
thằng con kulắc, tôi lơ đi cho cô. Nhưng trước mặt đông đủ bà con nông trang
viên giác ngộ mà cô khóc sướt mướt vì nó thì quá quắt lắm, tôi không chịu được.
Cô em ạ, sống với cô thì tôi chẳng những không kéo nổi được đến ngày cách mạng
thế giới đâu, mà có thể bị rụng lúc nào không biết. Trong đời tôi, cô là cái địu
quàng vào cổ. Bây giờ thì tôi muốn quẳng nó đi cho nhẹ xác! Cô hiểu chưa?
- Hiểu rồi. - Luska đáp, rồi nín thinh.
Đúng chiều hôm ấy, Đavưđốp có một buổi nói
chuyện riêng với Nagunốp.
- Vợ cậu bôi gio trát trấu vào cậu quá quắt
lắm! Bây giờ cậu ăn nói làm sao với bà con nông trang viên được nữa, hả Nagunốp?
- Lại chuyện cũ rích...
- Cậu thật trơ như gỗ đá! Ương bướng như
con bò! - Cổ Đavưđốp đỏ tía lên, mấy đường gân trên trán nổi phồng.
- Biết nói thế nào với cậu được nhỉ? -
Nagunốp đi đi lại lại trong phòng, bẻ ngón tay răng rắc, lặng lẽ mỉm cười một nụ
cười hóm hỉnh: - Lỡ mồm một tí là cậu bám ngay lấy: “Vô chính phủ! Lệch lạc!”.
Cậu biết mình coi giống đàn bà là thế nào không? Và duyên cớ làm sao mà mình lại
cắn răng chịu cảnh bị mọc sừng như vậy không? Hình như có lần mình đã nói với cậu
là mình không có ảo tưởng gì về đàn bà cả. Cậu có ý kiến gì về cái đuôi con cừu
cái không hả?
- Khôôông... - Sửng sốt trước sự đổi giọng
bất ngờ của Nagunốp, Đavưđốp đáp một tiếng kéo dài.
- Mình thì mình nghĩ thế này đây: tạo hóa
đã gắn thêm cho con cừu cái cái đuôi để làm gì nhỉ? Hình như chẳng để làm gì cả.
Con ngựa, hoặc con chó thì đã đành: những con này dùng đuôi để xua ruồi. Còn
con cừu cái thì tạo hóa đắp cho nó tám phuntơ mỡ ấy. Nó vẫy đuôi đấy, nhưng
không xua nổi con ruồi nào, mùa hè có đuôi lại thêm bức, chỉ tổ cỏ gai bám vào...
- Chuyện đuôi điếc thì dính dáng gì đến
đây? - Đavưđốp trong bụng đã bắt đầu phát khùng.
Nhưng Nagunốp cứ tỉnh khô đi, nói tiếp:
- Theo mình, nó được gắn thêm đuôi là để
che cái của dơ dáng kia đi. Không tiện lắm, nhưng đành vậy biết làm sao bây giờ?
Đối với mình cũng thế thôi, đàn bà, nghĩa là vợ, cũng cần như con cừu cái cần
cái đuôi vậy. Mình hướng toàn tâm toàn ý vào cuộc cách mạng thế giới. Đấy là
người yêu mà mình mong đợi... Còn đàn bà thì mình chỉ coi là cái rơm cái rác,
không hơn không kém. Tóm lại là như vậy. Nhưng không có nó cũng không xong, vì
người ta cần che cái của dơ dáng của mình đi... Mình là một thằng đàn ông đang
sung sức, có hơi ốm yếu một tí, nhưng cái khoản ấy thì cũng có thể đáp ứng được.
Còn nếu con vợ mình có ngứa trôn, đi lăng nhăng một tí thì mặc mẹ nó. Mình đã bảo
với nó thế này: “Nếu cô thiếu thốn, cho cô thả cỏ, nhưng liệu đấy, chớ có vác bụng
về nhà hoặc chuốc lấy bệnh vào người mà tôi vặn cổ sớm”. Ấy thế mà đồng chí
Đavưđốp ạ, đồng chí chẳng hiểu cóc khô gì cả. Đồng chí cứ như cái thước sắt gấp
ấy. Và nhìn cách mạng cũng nhìn bằng con mắt không đúng... Đó, vậy anh hạch tôi
cái gì về tội lỗi của con vợ tôi? Nó cũng còn sức đáp ứng tôi, và bây giờ nó
dan díu với một thằng kulắc, khóc lóc vì hắn, vì một tên kẻ thù giai cấp, thì với
cái tội ấy nó là một đồ sâu bọ, và mình sẽ đuổi cổ nó đi. Còn đánh nó thì mình
chịu. Mình đang bước vào cuộc đời mới và không muốn bẩn tay. Còn cậu thì chắc cậu
sẽ đánh chứ gì? Nhưng thế thì có khác gì nhau giữa cậu, một người cộng sản, với
con người cũ, một anh công chức nào đó chẳng hạn? Bọn ấy vẫn chuyên môn đánh vợ.
Thôi, anh bạn ạ, anh hãy thôi, đừng nói với tôi chuyện con Luska nữa. Tôi khắc
tự giải quyết lấy, anh dây vào nữa là thừa. Đàn bà là một chuyện chẳng đơn giản
tí nào. Khối cái phụ thuộc vào họ. - Nagunốp mơ màng mỉm cười và sôi nổi nói tiếp:
- Bao giờ ta phá vỡ được mọi đường biên giới, mình sẽ là người đầu tiên lớn tiếng
tuyên bố: “Đi đi, đi mà lấy vợ khác giống nòi!”. Mọi giống người sẽ lấy nhau lẫn
lộn, và trên thế gian này sẽ không còn chuyện phi lý là người này thì da trắng,
người kia da vàng, người kia nữa da đen, và người da trắng thì cứ trách cứ những
người kia về màu da của họ và cho họ là thấp kém hơn mình. Mọi người ai rồi
cũng sẽ như ai, ngăm ngăm đen dòn. Thỉnh thoảng đêm nằm mình cứ nghĩ như thế đấy...
- Maka ạ, cậu sống cứ như trong mộng vậy! -
Đavưđốp nói, vẻ không hài lòng. - Cậu có nhiều cái mình không hiểu. Chuyện
thành kiến chủng tộc thì đúng thế đấy, nhưng còn những chuyện kia thì... Trong
những vấn đề về sinh hoạt, mình không đồng ý với cậu. Nhưng thôi, mặc xác cậu!
Có điều là mình sẽ không ở nhà cậu nữa, thực tế thế!
Đavưđốp lôi ở dưới gậm bàn ra chiếc vali
(bên trong nghe loảng xoảng những dụng cụ đồ nghề để lay lứt không dùng đến),
và bước ra khỏi nhà. Nagunốp tiễn anh đến chỗ ở mới, tại nhà bác Philimônốp, một
nông trang viên không con cái. Suốt dọc đường đi đến nhà bác Philimônốp, hai
người nói chuyện công việc gieo hạt, còn chuyện gia đình và sinh hoạt thì không
đả động gì đến nữa. Từ đấy trở đi, cái không khí lạnh nhạt trong quan hệ giữa
hai người cảm thấy càng rõ hơn...
Và lần này cũng vậy, Nagunốp tiếp Đavưđốp độc
cứ nhìn cúi xuống đất hoặc lảng đi, nhưng Luska đi khỏi rồi thì anh nói đã hoạt
bát hơn:
- Đồ chó má, chúng nó giết gia súc! Chúng
nó sẵn sàng ăn nhồi ăn nhét, miễn sao khỏi phải đưa vào nông trang. Mình đề nghị
thế này: ngay hôm nay đưa ra hội nghị biểu quyết đem xử bắn lũ đồ tể khốn nạn ấy
đi!
- Saaao?
- Mình bảo là đem bắn. Muốn bắn thì phải
xin phép ai nhỉ? Tòa án nhân dân không có quyền, phải không? Cứ cho bục đôi ba
thằng đã mổ thịt bò cái chửa thì những thằng còn lại chắc chắn sẽ tỉnh ngộ ra
ngay! Bây giờ phải hết sức nghiêm khắc.
Đavưđốp quẳng cái mũ cátkét lên mặt hòm, đi
đi lại lại trong phòng. Trong giọng anh nói có cái vẻ bực bội và phân vân:
- Cậu lại làm to chuyện... Làm việc với cậu
mệt lắm, Maka ạ! Cậu ngẫm mà xem: chẳng lẽ lại có thể đem bắn người ta vì tội
thịt một con bò cái? Chẳng có điều luật nào như thế cả, thực tế thế! Có quyết định
của Ban chấp hành Trung ương các Xôviết và Hội đồng dân ủy, trong đó có vấn đề
này đã nói rõ: hai năm tù, có thể tịch thu ruộng đất, những kẻ ngoan cố thì cho
đi đày, vậy mà cậu thì lại đòi đem bắn. Thật chả biết cậu là cái ông gì...
- Ông gì? Chả ông nào cả! Cậu thì suốt ngày
chỉ đo đạc với kế hoạch. Nhưng rồi đây ta lấy cóc gì mà cày gieo? Lấy bò đâu...
nếu như những người nào chưa vào nông trang đem thịt hết bò đực?
Maka bước tới sát Đavưđốp, đặt hai lòng bàn
tay lên đôi vai rộng của anh ta. Anh cao hơn Đavưđốp gần một đầu. Anh từ trên
nhìn xuống Đavưđốp, nói:
- Xêmiôn! Mình ái ngại cho cậu quá! Sao đầu
óc cậu lại u mê thế nhỉ? - Rồi nói gần như quát: - Không giải quyết được khâu
gieo hạt thì chúng ta sẽ đi tong! Cậu không hiểu sao? Dứt khoát phải bắn ngay
vài ba thằng chó má ấy để cứu gia súc! Phải lôi bọn kulắc ra bắn! Bàn tay chúng
nó đấy! Phải đề nghị lên trên!
- Đồ ngu!
- Thế là tôi lại thành đồ ngu rồi... -
Nagunốp buồn rầu cúi đầu, nhưng rồi lại lập tức hất lên như con ngựa bị thúc,
nói oang oang: - Chúng nó sẽ thịt sạch! Tình thế lúc này chẳng khác gì ngoài mặt
trận, hồi nội chiến, kẻ thù đang đột phá tứ phía, thế mà cậu thì... Những loại
như cậu sẽ làm cho cách mạng thế giới thất bại mất thôi... Nó không thể đi tới
được thắng lợi với những con người đầu óc đụt như các cậu! Quanh ta, ở các nước,
bọn tư bản đang hút cạn máu giai cấp công nhân, tiêu diệt hồng quân Trung Quốc,
tàn sát đủ các thứ dân đen, thế mà cậu cứ gượng nhẹ với kẻ thù! Thật là xấu hổ!
Xấu hổ hết sức! Mình cứ khô héo cả tim gan mỗi lần nghĩ đến những anh em giai cấp
ở các nơi đang bị bọn tư sản coi bằng nửa con mắt. Chính vì thế mà mình chẳng
thể nào đọc báo được! Đọc báo là mình cứ lộn ruột lên! Còn cậu thì... Cậu nghĩ
thế nào về những anh em giai cấp đang bị kẻ thù bỏ tù rũ xương? Cậu đâu có
thương họ!...
Đavưđốp thở hổn hển, đưa tay lên vò rối mái
tóc đen nhánh:
- Quỷ tha ma bắt anh đi! Sao lại không
thương? Thực tế thế! Thôi xin cậu, đừng gào lên nữa. Cậu loạn óc và muốn làm
người khác cũng loạn theo! Trong chiến tranh dễ thường tôi đã vì đôi mắt xanh của
Luska mà tiêu diệt bọn phản cách mạng đấy phỏng? Cậu đề xuất cái gì? Ngẫm lại
mà xem! Không thể có chuyện bắn giết được! Tốt hơn là cậu hãy đi làm công tác
quần chúng, giải thích đường lối chính sách của ta, chứ bắn thì đơn giản quá! Cậu
chỉ chuyên môn thế! Hơi trục trặc một tí là cậu rơi luôn vào cực đoan, thực tế
thế! Thế vừa qua cậu ở đâu?
- Cậu ở đâu mình ở đấy!
- Vấn đề chính là ở chỗ ấy đấy! Tất cả
chúng mình đã làm hỏng đợt vận động này, và bây giờ phải sửa chữa chứ không phải
nói chuyện bắn giết! Hò hét điên cuồng thế là đủ rồi! Làm việc thôi! Đồ quỷ sứ,
anh đúng kiểu một cô tiểu thư! Còn tồi tệ hơn một cô tiểu thư móng tay nhuộm đỏ
nữa kia!
- Móng tay mình nhuộm toàn máu đào!
- Những người ra trận không đeo găng, đều
thế cả, thực tế thế!
- Xêmiôn này, sao cậu lại gọi mình là cô tiểu
thư?
- Tiện mồm.
- Cậu hãy rút lui danh từ ấy đi. - Nagunốp
dịu giọng, nói.
Đavưđốp lặng thinh nhìn Nagunốp, rồi phì cười:
- Ừ thì rút. Thôi, cứ bình tĩnh, và đi họp
thôi. Phải làm ráo riết để ngăn chặn cuộc giết hại gia súc này.
- Suốt ngày hôm qua mình chạy nhông các
nhà, giải thích.
- Cách làm tốt đấy. Còn phải chạy nữa, và
ta sẽ chia nhau chạy.
- Đấy, cậu lại... Hôm qua, mình đến giải
thích cho một nhà, rồi khi bước chân đi ra, nghĩ bụng: “Mình nói, có vẻ họ nghe
ra đấy!”. Mình vừa đi khuất mắt thì nghe thấy: “Éc, eeéc!”, một con lợn bột bị
chọc tiết đã kêu ằng ặc rồi. Thế mà mình đã nói suốt một tiếng đồng hồ với cái
tên tư hữu chó chết ấy về cách mạng thế giới và chủ nghĩa cộng sản đấy! Mà nói
ra nói, chứ xoàng đâu! Nói đến nỗi mấy lần chính mình cũng ứa nước mắt. Không,
không nên thừa lời giải thích cho chúng nó, cứ nện vào đầu mà bảo: “Đồ sâu bọ
ăn tàn phá hại! Đừng có nghe bọn kulắc xui dại! Đừng học chúng cái đầu óc tư hữu!
Đừng giết hại gia súc nữa, quân chó đểu!”. Chúng nó tưởng chỉ giết một con bò
cày, thực ra thì là cầm dao đâm vào lưng cách mạng thế giới!
Đavưđốp vẫn giữ ý kiến:
- Có người phải nện, có người phải giải
thích.
Họ bước ra sân. Tuyết ẩm rơi lả tả. Những
bông tuyết dẻo quánh phủ lên lớp tuyết cũ đông cứng trên các mái nhà và tan dần.
Họ bước đi trong bóng đêm đen như mực tới trường học. Tới dự họp chỉ có một nửa
số dân Grêmiatsi. Radơmiốtnốp đọc Quyết định của Ban chấp hành Trung ương các
Xôviết và Hội đồng dân ủy “Về những biện pháp đấu tranh chống nạn giết hại gia
súc”. Sau đó, Đavưđốp phát biểu ý kiến. Để kết luận, anh đặt thẳng vấn đề:
- Thưa đồng bào, chúng tôi đã nhận được hai
mươi sáu lá đơn xin gia nhập nông trang. Mai, chúng tôi sẽ đưa ra hội nghị xét
những lá đơn ấy. Và những ai đã ăn phải bả bọn kulắc mà giết hại gia súc trước
khi vào nông trang thì chúng tôi sẽ không nhận, thực tế thế!
Liubiskin hỏi:
- Thế những ai đã vào rồi mà giết thịt súc
vật non thì sao?
- Những người ấy chúng tôi sẽ khai trừ.
Hội trường ồ lên một tiếng, xôn xao. Bôrsép
nói tướng lên:
- Thế thì giải tán nông trang thôi! Cả làng
không có nhà nào không thịt gia súc.
Nagunốp chĩa vào anh ta vung hai nắm đấm:
- Câm cái mồm, đồ tay sai kulắc! Đừng có
chõ mõm vào công việc của nông trang! Không cần có anh người ta cũng khắc làm
được! Chính anh cũng thịt một con bò đực ba tuổi phải không?
- Tôi là chủ con bò của tôi.
- Được, để mai tôi tống anh vào tù, rồi ngồi
đấy mà làm chủ!
Giọng một người nào khàn khàn nói toáng
lên:
- Quá lắm! Đặt vấn đề thế thì quá lắm!
Cuộc họp tuy ít người vẫn náo nhiệt. Tan họp,
bà con giải tán lặng lẽ và chỉ khi đã bước ra khỏi trường, chia thành từng tốp
nhỏ, họ mới vừa đi vừa bàn tán. Nông trang viên Xêmiôn Kugienkốp than thở với
Liubiskin:
- Đúng là ma xui quỷ khiến mình mổ thịt mất
hai con cừu. Bây giờ nhờ ông móc họng lôi cái thịt ấy ra dùm...
- Mình thì cũng làm xằng làm bậy như ông
thôi, ông ạ, thịt béng mất con dê cái... - Liubiskin thở dài đánh sượt một cái.
- Bây giờ đi họp mặt cứ đực ra! Ôi, con mụ nhà tôi! Mả mẹ nó, nó xui dại mình: “Thịt
quách đi cho rồi!”. Mụ ấy thèm thịt mà! Chà, cái con quỷ mặc váy ấy! Mình về
bây giờ sẽ cho nó một trận.
Cụ Akim Bexkhlépnốp, bố vợ Liubiskin, vội
khuyên:
- Lựa lời mà bảo nó thôi. Anh thế là sai đứt
rồi, chẳng gì anh cũng đã là nông trang viên.
- Con có dám cãi đâu! - Liubiskin thở dài
trong đêm tối, tay gạt tuyết bám vào ria, và vấp dúi một cái vào mô đất.
Đemka Usakốp, hàng xóm cụ Bexkhlépnốp, ho
húng hắng hỏi:
- Còn cụ, cụ Akim, cụ cũng thịt con bò đực
lang rồi phải không?
- Thịt rồi, chú nó ạ. Thì đằng nào chẳng phải
thịt? Nó què cái cẳng mà, con lang phải gió ấy! Số nó run rủi tự nhiên dẫn xác
đến cái hầm, sa xuống đấy gẫy cẳng.
- Đúng rồi, lúc sớm tinh mơ cháu thấy cụ với
bà con dâu cầm gậy xua nó chạy ra phía hầm ấy mà...
- Anh này nói lạ! Anh trông gà hóa cuốc rồi!
- Cụ Akim hoảng lên, đứng sững lại giữa đường, mắt nháy lia nháy lịa trong đêm
tối như nũ hút.
Đemka đấu dịu:
- Đi thôi, đi thôi, bố già ơi! Làm sao bố đứng
sững đấy như bụt mọc vậy? Tay bố dồn con bò xuống hầm mà...
- Chính nó nhảy xuống đấy chứ! Đừng nói thế
phải tội. Tội tày đình chứ chơi đâu!
- Bố ranh lắm, nhưng chẳng ranh hơn con bò
đâu. Con bò thè lưỡi ra liếm được đuôi, chứ bố thì cầm chắc là bố chịu, có phải
không nào? Bố đã nghĩ bụng thế này chứ gì: “Mình xô cho nó ngã què, thế là hết
ý kiến!”.
Ngọn gió ẩm thổi lồng lộn trong làng. Dương
liễu và bạch dương trong các cánh rừng trũng bên sông quật ào ào. Đêm đen như mực
trùm lên thôn xóm. Trên các nẻo đường làng tiếng người còn râm ran hồi lâu,
chìm trong khí ẩm. Trời đông rũ xuống những lớp sương muối cuối mùa...
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét