Chớ Gọi Tôi Là Người
Tác giả: Vương Sóc
Dịch giả: Lê Tùng Văn - Hà Thị Cẩm Yến
Nhà xuất bản Hội Nhà Văn - 10/03/2010
Chương 1
- Cuộc họp hôm nay có bốn vấn đề cần thảo
luận. Vấn đề thứ nhất do đồng chí Trưởng Ban thư ký Ủy ban tổ chức giải thi đấu
tự do Trung Quốc mở rộng Triệu Hàng Vũ trình bày về tình hình hoạt động của Ban
thư ký trong giai đoạn trước với các cổ đông, vấn đề thứ hai là do trong các cổ
đông có tồn tại một số ý kiến không tín nhiệm một vài lãnh đạo của Ban thư ký,
để giải tỏa thắc mắc của các cổ đông, để chứng minh lần thi đấu này là thực sự
cần thiết, chúng tôi đã tìm được một băng video ghi cảnh thi đấu ở Sapporo [thành phố thuộc
Hokkaido, Nhật Bản], sẽ phát cho các vị cổ đông xem trong thời gian
giải lao. Vấn đề thứ ba có liên quan tới việc đổi tên cho Ủy ban tổ chức giải
thi đấu tự do Trung Quốc mở rộng và cơ cấu thường trực của Ban thư ký. Vấn đề
thứ tư là để công việc được tiến hành thuận lợi, chúng tôi thực hiện hoạt động
nhận tiền quyên góp lần thứ ba - mong các vị cổ đông không ra về trước giờ tan
họp.
Đây là một nhà hát có súc chứa tới hơn
nghìn người, hiện giờ các chỗ ngồi đều vắng tanh vắng ngắt. Trên sân khấu bày
chiếc bàn tròn lớn, người tham dự cuộc họp ngồi chen chúc xung quanh, một luồng
ánh sáng chiếu lên gương mặt người chủ trì. Đó là một thanh niên cực kỳ đẹp
trai.
Luồng ánh sáng chuyển động về phía người
đàn ông đeo kính có gương mặt xanh xao, mái tóc bù xù đang ngồi cạnh người chủ
trì, mắt kính phản quang khiến người ta gần như không thể nhìn thấy đôi mắt của
ông ta. Xem cách nói gấp gáp cũng đủ nhận ra đây là người dễ bị kích động. Ông
ta chính là Triệu Hàng Vũ, Trưởng Ban thư ký Ủy ban tổ chức giải thi đấu tự do
Trung Quốc mở rộng.
- Về công việc của Ban thư ký Ủy ban tổ chức
giải thi đấu tự do Trung Hoa mở rộng, tôi xin trình bày bốn điểm. Sau khi trình
bày xong mời các vị cổ đông đặt câu hỏi, hỏi trực tiếp hay đưa giấy cũng được,
tôi xin lần lượt trả lời. Nếu có câu nào tôi không trả lời được thì những đồng
chí khác trong Ban thư ký sẽ giải đáp. Trước tiên tôi cần phải nói rằng êkíp
Ban thư ký đã làm việc rất tốt, công việc cũng có chút thành tích. Thứ hai là
Ban Thư ký làm việc rất vất vả. Ở đây tôi có vài con số muốn nói cho mọi người
biết, từ khi Ban thư ký bắt đầu làm việc, mọi nhân viên chúng tôi từ trên xuống
dưới chưa từng được ăn ngon ngủ yên. Chặng đường đã đi vất vả như đường từ Bắc
Kinh vượt qua Thái Bình Dương tới San Francisco vậy. Tổng cộng ăn hết hơn bảy
nghìn gói mì tôm, hút hơn mười bốn nghìn điếu thuốc, uống tới hơn một trăm cân
trà. Trong trương mục đã ghi rõ các khoản tiền, không một xu nào rơi vào túi
riêng của tôi cả. Thứ ba, cá biệt có thể có đồng chí khi nấu mì đã ăn vài quả
trứng chiên, khi làm đêm ngoài uống chè ra còn dùng thêm ít mật ong. Đối với những
trường hợp chi vượt tiêu chuẩn như vậy, chúng tôi phát hiện một xử lý một, quyết
không nương tay. Cũng xin hoan nghênh các đồng chí đã thẳng thắn phê bình. Sau
đây tôi xin trình bày về tình hình công tác của Ban thư ký gần đây, cũng chính
là điểm cuối cùng. Trong hội nghị cổ đông lần trước, chúng ta đã ra nghị quyết
phải tìm truyền nhân của Đại Mộng quyền. Hội nghị vừa kết thúc, chúng tôi đã lập
tức phái 9 đội đi khắp nơi tìm kiếm. Tính tới đêm qua đã có 8 đội trở về. 8 đội
này đã đi khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc nhưng đều trở về tay trắng. Giờ chúng ta chỉ có
thể hy vọng vào đội thứ 9 mà thôi. Đội này do nữ nhân viên giỏi nhất của Ban
thư ký là Bạch Độ dẫn đầu, trước lúc xuất phát tôi đã kiên quyết ra lệnh: Không
tìm được truyền nhân Đại Mộng quyền thì đừng quay về gặp tôi! Tôi rất tin tưởng
năng lực của đồng chí Bạch Độ, chỉ cần người đó còn sống thì dù phải đi khắp
chân trời góc bể cô ấy cũng sẽ tìm được anh ta. Tuy nhiên có một sự thực khốc
liệt đang bày ra trước mắt chúng ta, chúng ta không thể không nghĩ tới khả năng
Đại Mộng quyền đã bị thất truyền. Nói cho cùng thì lần cuối cùng chúng ta nghe
được tin tức về truyền nhân Đại Mộng quyền là hơn 90 năm trước. Chúng tôi nhận
ra người tráng sĩ Nghĩa Hòa Đoàn bị giải ra pháp trường trong bức ảnh năm đó
chính là Chưởng môn nhân của Đại Mộng quyền.
[Nghĩa Hòa Đoàn: một phong trào khởi nghĩa của người dân
Trung Quốc chống lại người nước ngoài diễn ra cuối thời nhà Thanh (1899 - 1901).
Sau bị liên quân 8 nước Anh, Pháp, Nhật, Nga, Mỹ, Đức, Ý, Áo-Hung tiêu diệt]
Triệu Hàng Vũ mở chiếc túi da đen đặt trên
bàn, lấy ra một tấm ảnh đen trắng đã được phóng to. Trong ảnh là một đám dân
đen áo quần rách rưới đang bị đội lính tuần tay cầm yêu đao giải ra pháp trường.
Trong đó có một người đàn ông da đen mình trần, dáng người mập mạp, tóc tết
đuôi sam quấn quanh cổ, bên cạnh có đánh dấu một mũi tên đen nho nhỏ.
- Đây là do nhân viên tình báo của chúng
tôi chụp lại trong điện Louvre ở Paris. Người đàn ông có mũi tên đen chỉ vào ở
trong ảnh chính là Chưởng môn đương thời của Đại Mộng quyền, còn danh tính quê
quán thì không có cách nào khảo cứu.
Triệu Hàng Vũ đưa tấm ảnh cho người bên cạnh
để mọi người truyền tay nhau xem, ai cũng nhìn đi nhìn lại người đàn ông thô kệch
trong bức ảnh một cách hứng thú.
- Giống gã đồ tể phải không? - Triệu Hàng
Vũ châm điếu thuốc, hỏi người đàn ông gầy gò có dáng dấp như một vị giám đốc với
mái tóc bóng mượt, mặc âu phục đeo kính gọng vàng đang chăm chú nhìn bức ảnh. -
Anh nên hiểu điều này, chân nhân bất lộ tướng.
- Các anh làm thế nào để biết đây là Chưởng
môn của Đại Mộng quyền? - Người đàn ông gầy gò hỏi lại.
- Chúng tôi có bốn bằng chứng để chứng minh
điều này. - Triệu Hàng Vũ gẩy gẩy tàn thuốc, chậm rãi nói. - Đầu tiên chúng tôi
tra trong hồ sơ lưu trữ của nhà Thanh, và đọc một số lượng lớn ngoại truyện dã
sử có ghi chép về các hoạt động chiến đấu của Nghĩa Hòa Đoàn suốt một dải từ Bắc
Kinh đến Thiên Tân. Tất cả các ghi chép đều cho thấy rằng, năm đó, khi Nghĩa
Hòa Đoàn hoạt động mạnh mẽ nhất, dưới quyền của Tào Phúc Điền ở huyện Tĩnh Hải
thành phố Thiên Tân có viên đại tướng giỏi dùng Đại Mộng quyền, mượn lực chế
nhân, súng đạn Tây dương không động đến được một sợi lông của người đó. Cuộc
chiến tại tô giới Tử Trúc Lâm và giáo đường North Cathedral anh ta đều tham
gia, giết chết vô số người Tây. Sau khi khu vực Bắc Kinh, Thiên Tân bị chiếm
đóng, có người trong đội quân của Lưu Thập Cửu ở thôn Cao Gia còn nhìn thấy anh
ta. Sau đó, vị hảo hán này cùng bị bắt với Đại Đao Vương Ngũ ở Bắc Kinh, bị
chém ở Thái Thị Khẩu. [Thái Thị Khẩu: pháp trường hành hình phạm nhân đời Thanh]. Đó là điểm thứ nhất. Thứ hai, thông qua bức ảnh này,
chúng tôi đã tìm được con cháu của người tuần bổ dẫn đầu trong ảnh. Người lính
tuần này đã tự sát vì sợ tội trong Cách mạng văn hóa, nhưng chúng tôi tìm được “Đại
Mộng quyền phổ” trong nhà ông ta. Căn cứ vào lời kể của Quế Lôi Thanh, cư dân ở
số 125 ngõ Thái Lai, phố Tiểu Quách Trang, quận Hà Đông thành phố Thiên Tân,
cha anh ta có được cuốn quyền phổ này khi xử trảm tù binh Nghĩa Hòa Đoàn năm
đó, rốt cục là vị nào thì không thể biết được. Người của Nghĩa Hòa Đoàn bị bắt
không nói rõ danh tính, chỉ luôn miệng nói: “Sau hai mươi năm nữa lại làm một
trang hảo hán”. Có một điểm có thể khẳng định, cha anh ta chỉ tham gia hành động
sát hại các tráng sĩ của Nghĩa Hòa Đoàn một lần. Mà là do lính Tây bắt đi và bị
chụp ảnh lại. Bởi vậy, cuốn quyền phổ này phải là của những người trong bức ảnh.
Chúng tôi cũng tìm được ngài Boll Per là con cháu của vị giáo sĩ truyền giáo
người Pháp Boll Per - người đã chụp lại bức ảnh này, hiện nay đang làm tùy viên
của Đại sứ quán Pháp tại Trung Quốc. Ngài ấy đã rất nhiệt tình kê khai cho
chúng tôi danh sách những người bạn của ông nội đã từng đến Trung Quốc hồi đó.
Cuối cùng chúng tôi đã tìm được viên hạ sĩ quan chỉ huy quân Pháp trước kia nay
ở thành phố Toulouse phía Nam nước Pháp tên là Radu, chính là người châu Âu mặc
quân phục đứng cuối hàng trong bức ảnh. Ông cụ đã hơn một trăm tuổi, nhưng vẫn
còn tráng kiện, ký ức về những việc đã xảy ra trong cuộc viễn chinh đến Trung
Quốc vào cuối thế kỉ trước cũng còn rất rõ, đương nhiên bây giờ ông có quan hệ
rất hữu hảo với nhân dân Trung Quốc. Sau khi biết ý định của chúng tôi, ông
Radu đã lập tức chỉ cho chúng tôi người đàn ông mà mũi tên chỉ vào, nói anh ta
chính là “bậc kỳ nhân có thể làm thay đổi hướng bay của đạn”. Theo lời kể của
Radu, ông đã từng chiến đấu với người này, khi đó một hàng người nhằm vào anh
ta cùng bắn, nhưng tất cả đạn bắn ra đều bay ngược trở lại làm chết một loạt
lính Tây ngay tại đó. Trong lúc hoảng loạn, ông Radu đã nhắm bắn lên trời,
không ngờ phát súng lại bắn trúng vào người đó, thế là bọn họ ùa đến bắt anh ta
lại, còng tay giải đi.
- Đáng tiếc, đáng tiếc! - Tất cả cùng than
thở.
- Nhân tiện nói thêm, ông Radu cảm thấy rất
hối hận về những gì mình đã làm khi còn trẻ, luôn miệng nhờ chúng tôi chuyển lời
xin lỗi của mình đến nhân dân Trung Quốc.
- Tôi có bốn vấn đề muốn hỏi đồng chí Trưởng
Ban thư ký. - Một vị chủ doanh nghiệp nông sản da mặt đen sạm, dáng vẻ thông
minh hỏi Triệu Hàng Vũ: - Thứ nhất, nếu việc có hay không truyền nhân của Đại Mộng
quyền còn chưa xác định được, vậy chúng ta có cần tiếp tục lãng phí tiền bạc và
nhân lực để tìm kiếm hay không? Các môn phái võ lâm của nước ta đầy đủ cả, lẽ
nào lại không thể sánh với Đại Mộng quyền hay sao? Anh sống chết theo đuổi cuộc
tìm kiếm này phải chăng là vì một mối quan hệ cá nhân nào đó? Thứ hai, người
Tây đã khôi phục lại quan hệ hữu hảo với nước ta, vì hòa bình thế giới, chúng
ta có cần thiết gây chiến như vậy không? Thứ ba, nhân viên của Ban thư ký chỉ vẻn
vẹn có hơn mười người, công việc cũng mới bắt đầu được một tuần, thế mà đã ăn hết
bảy nghìn gói mì tôm, uống tới hơn một trăm cân trà, thực quá phí phạm. Nếu cứ
tiếp tục như vậy, tôi khó lòng gánh vác được, cho dù có khó hạ thấp thêm tiêu
chuẩn thì cũng nên bãi bỏ việc ăn uống quá ngon, nghiện thuốc quá nhiều đi,
chung quy lại, không phải chúng tôi mời người ta đến ăn uống. Thứ tư, các anh
đi Pháp điều tra, sao không sắp xếp để đại biểu cổ đông dẫn đầu?
- Tôi xin được trả lời bốn câu hỏi mà vị đại
biểu này đã nêu. - Triệu Hàng Vũ nghiêm túc nói. - Cũng là bốn điểm. Thứ nhất,
chúng tôi không chuẩn bị để chết treo trên một cái cây là Đại Mộng quyền. Đồng
thời với việc tìm kiếm truyền nhân của Đại Mộng quyền, chúng tôi cũng tiến hành
liên hệ với truyền nhân của các phái như Đại Bằng quyền, Ưng Trảo Hầu quyền. Một
khi chứng minh được Đại Mộng quyền đã thất truyền thì sẽ mời họ xuống núi.
Ngoài ra, về hứng thú của cá nhân tôi với Đại Mộng quyền thì chỉ là muốn khống
chế địch giành thắng lợi mà thôi, không hề có động cơ cá nhân nào trong đó. Đại
Mộng quyền mượn lực chế nhân thực sự là tuyệt chiêu đúc kết nghìn năm tinh túy
của nước ta, chờ lát nữa xem video các vị sẽ biết. Nếu đem so thể lực với sự
hung tợn thì những dân tộc ăn rau quả như chúng ta khó có thể thắng được các chủng
tộc ăn thịt - như bản thân tôi, nếu tính về mười đời trước thì cũng là môn đệ
thư hương. Thứ hai, những người Tây già cả không phải lo, nhưng bọn Tây trẻ vẫn
hung hăng sừng sộ. Nhìn thế giới ngày nay, chúng ta khó có thể tranh với người
khác, đánh nhau không lấy được một cái huy chương vàng, sĩ diện của tổ tông coi
như đã bị lũ con cháu hèn kém chúng ta làm cho mất hết rồi.
- Cả nước cùng tiến lên rất khó, - người chủ
trì xen vào. - Hơn một tỷ người phục vụ một người nổi trội nhất thì còn có thể.
Để tôi nói, thứ mà tổ tông để lại ngoài ăn ra thì còn có đánh nhau.
- Tôi vẫn chưa nói hết. - Triệu Hàng Vũ bất
mãn lườm người chủ trì một cái, nói với mọi người. - Không làm như vậy không được,
nỗi sỉ nhục hơn một trăm năm nay không tìm người thay chúng ta thì không thể được.
Tôi bất chấp tất cả, ai có thể giúp được chúng ta, tôi sẽ móc cả trái tim mình
ra trao cho người ấy. Anh chưa nghe người nước ngoài nói: “Một người Trung Quốc
là một con rồng, một nhóm người Trung Quốc là một ổ giòi”.
- Đây là nói quá về chúng ta.
- Anh làm sao vậy? Lúc ban đầu anh nói tôi
đâu có ngắt lời anh.
- Xin lỗi xin lỗi, anh nói tiếp đi. - Người
chủ trì cụp mắt mỉm cười như biết lỗi nhìn Triệu Hàng Vũ: - Chỉ là tôi hơi xúc
động.
Triệu Hàng Vũ cực kỳ phấn khích nói với mọi
người:
- Điều này chứng tỏ người nước ngoài cũng
hiểu được sự lợi hại của người Trung Quốc chúng ta, cho nên chúng ta lại có thể
không thận trọng khi đề cử người này ư?
- Chúng tôi đều rõ rồi, quan điểm này chúng
tôi đã nghe rất thấu suốt, - mọi người cùng nói. - Hãy nói vấn đề tiếp theo đi.
- Vấn đề tiếp theo, người này quan trọng
như thế đối với chúng ta, để tìm được người đó chúng tôi ăn nhiều thêm vài gói
mì có gì không được nào? Đừng nói ăn vài gói mì của các vị, nói thực, tôi phải
làm ầm ĩ chuyện này ra, tôi đây ăn cơm trong thành đều không cần trả tiền.
- Tôi rút, tôi xin rút những lời vừa nói, -
vị chủ doanh nghiệp nông sản nói. - Ăn đi, nên ăn, chỉ cần có thể ăn ra đạo lý
này thì ăn bao nhiêu tôi cũng không thấy xót.
- Tôi cũng chỉ nói như vậy thôi, chúng ta
cũng không thể làm như thế. Con người tôi nói ra vài câu tức giận, chứ thật sự
đem xương máu của dân đặt trước mặt chúng ta, chúng ta thực nuốt không trôi
đâu.
- Chúng tôi tin anh mà, - mọi người an ủi
Triệu Hàng Vũ. - Nếu không tin anh, chúng tôi đâu dám đem những đồng tiền xương
máu ra để anh sử dụng mà không cần chớp mắt?
- Không phải, chỉ vì tôi cảm thấy rất buồn
khi nghe những lời như thế. - Triệu Hàng Vũ mở to đôi mắt long lanh ngấn lệ qua
cặp kính tha thiết nhìn người chủ doanh nghiệp nông sản. - Có khi nào việc tốt
mà tôi lại quên các anh? Anh nói đi Pháp không báo với các anh thật là oan uổng
cho tôi. Ai đi? Chẳng có ai đi cả, cho đến nay tôi vẫn không biết cửa Khải Hoàn
Môn nước Pháp mở về bên nào. Đều là nghe nói, đó là thông tin các đồng chí của
phân hội ở bên Pháp chuyển về.
- Coi như tôi chưa nói, coi như tôi chưa
nói vẫn không được sao? - Vị chủ doanh nghiệp nông sản kéo tay Triệu Hàng Vũ
nói thành khẩn: - Anh vẫn chưa hiểu tôi ư? Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi?
Tôi là một người thô lỗ mà.
- Hiểu, - Triệu Hàng Vũ vỗ nhẹ lên mu bàn
tay của vị chủ doanh nghiệp nông sản nói. - Tôi không trách anh, cũng không phải
tôi tức giận với anh, tôi giận bản thân tôi, có chút việc như vậy mà cũng không
làm cho gọn ghẽ.
- Anh cũng đừng giận nữa, - người chủ trì
nói. - Mọi người đã nói rõ hết rồi, vậy là không còn chuyện gì nữa. Chúng ta
còn phải gấp rút tiến hành nội dung tiếp theo của cuộc họp, nếu không sẽ không
xong trước khi buổi biểu diễn bắt đầu mất.
Mọi người bây giờ mới chú ý phía sau sân khấu
đã có mấy nhóm nhạc công và nhân viên nhà hát kéo tới. Đám nhạc công tíu tít tìm
ghế ngồi, chỉnh dây đàn, hai bên sân khấu vang lên tiếng tình tang không dứt.
Nhân viên nhà hát cũng bắt đầu chuẩn bị phông màn, bật ngọn đèn lớn chiếu thẳng
lên sân khấu. Nền tấm phông bỗng nhiên xuất hiện một thảo nguyên đầy dê trắng,
rồi một thành phố cao ốc xây san sát nhau. Mọi người đang ngồi họp trên sân khấu
đều quay đầu lại nhìn. Người chủ trì vỗ tay nói:
- Chú ý chú ý. Chúng ta nên nhanh chóng bàn
bạc, nếu ai có hứng thú với buổi biểu diễn sau đây có thể nán lại thưởng thức.
Bây giờ bàn về vấn đề tiếp theo.
Người chủ trì cúi đầu nói với Triệu Hàng
Vũ:
- Thời gian tương đối gấp gáp, tôi thấy giờ
giải lao giữa hội nghị nên bỏ đi chăng? Chúng ta vừa xem băng vừa thảo luận về
việc đổi tên cho Ủy ban và Ban thư ký?
- Được đấy, - Triệu Hàng Vũ đứng lên bảo với
nhân viên nhà hát đang đứng gần tấm phông. - Bật máy lên, chuẩn bị chiếu băng.
Nhân viên nhà hát cắm điện vào máy chiếu.
Triệu Hàng Vũ nói với mọi người:
- Qua một thời gian làm việc, chúng tôi
phát hiện tên gọi của hai cơ quan Ủy ban tổ chức giải thi đấu tự do Trung Quốc
mở rộng và Ban thư ký có vấn đề, đem lại cho chúng ta một số phiền hà, cần phải
đặt tên mới.
- Tên Ủy ban tổ chức giải thi đấu tự do
Trung Quốc mở rộng sao lại không dùng được? - Một chàng trai có dáng dấp hộ
kinh doanh cá thể với mái tóc uốn xoăn nói. - Nghe rất oách đấy chứ.
- Vấn đề chính là ở đấy, - Triệu Hàng Vũ trả
lời. - Chúng tôi đến cửa hàng khắc dấu để đặt làm thì không ai dám nhận cả, nói
chưa từng có Ủy viên trung ương nào đến chỗ họ khắc dấu, có quy định rõ ràng
con dấu của quốc gia không thể khắc bừa. Nói thế nào cũng không được trừ phi có
mệnh lệnh của cấp trên. Sau đó chúng tôi suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, cái
tên này mang tính chính quyền, dễ gây hiểu nhầm. Không được, chúng ta không nên
tự rước vạ vào thân. Chúng tôi nghĩ tên tổ chức của chúng ta phải mang sắc thái
dân gian tự phát. Các đồng chí trong Ban thư ký chúng tôi đã nghĩ ra mấy cái
tên nhưng đều cảm thấy không thích hợp. Ví dụ như “Tỉnh Sư Quán”, “Mãnh Long Đường”,
tên nghe thì rất kêu song lại không thể hiện được ý tứ của chúng ta, dễ bị mọi
người cho là tổ chức phản động, bị tẩy chay. Việc này khá rắc rối, mọi người thử
nghĩ xem, đặt một cái tên hay vừa tao nhã vừa thực tế để ai nấy hễ nghe đến là
hiểu rõ ngay.
Tất cả trầm tư suy nghĩ.
- Không dễ đâu, - Vị chủ doanh nghiệp nông
sản nói. - Đặt tên này khó thật.
- Tôi nghĩ được nửa vế trước, - ông giám đốc
nói, - Mọi người nghe thử xem có được không, Tổng động viên nhân dân toàn quốc...
- Được, rất có ý tứ, - Triệu Hàng Vũ nói. -
Tổng động viên cái gì?
- Phù Hoa diệt Tây, - ông giám đốc trả lời.
- Không được không được, - người chủ trì
nói. - Khiêu khích quá, chúng ta không phải muốn tiêu diệt bọn Tây, chẳng qua
chỉ muốn đấu với chúng một trận. Một khi nhắc đến “diệt Tây” thì vấn đề sẽ trở
nên nghiêm trọng, đi ngược lại với chính sách của nhà nước.
- Tốt nhất không nên dính dáng tới chính trị,
- Triệu Hàng Vũ nói. - Những vấn đề như dân tộc thiểu số, tôn giáo, những người
hiển đạt hay những nhân vật nổi tiếng trong xã hội đang tại thế hoặc có người
thân còn sống thì không nên đề cập tới. Chúng ta là chúng ta, không cần liên
quan tới bọn họ.
- Trung nghĩa cứu quốc? - Chủ doanh nghiệp
nông sản nói. - Tổng động viên nhân dân toàn quốc trung nghĩa cứu quốc.
- Cũng không được. - Triệu Hàng Vũ cân nhắc
một lát rồi nghiêm túc nói. - Cứu quốc gì? Cứu quốc ở đâu? Nước ta rất giàu mạnh,
ngày càng phát triển, ý tứ của anh có vẻ như muốn dọa người khác, cần phải nhớ
kỹ điều này, chúng ta đều là người dân có trách nhiệm, nước nhà giàu mạnh, nhân
dân được ăn no mặc ấm rồi mới có thể thư nhàn. Anh khảng khái chi tiền làm đại
biểu lẽ nào không phải vì anh không chỉ ăn no mặc ấm mà còn rất giàu có sao?
- Tiến ra thế giới thì thế nào? - Nhà kinh
doanh hộ cá thể nói. - Ủy ban tổng động viên nhân dân toàn quốc tiến ra thế giới?
- Cũng không được, hàm hồ. - Người chủ trì
liếc nhìn sắc mặt của Triệu Hàng Vũ nói, - Hình như đã có Ủy ban thế kỉ 21 gì
đó.
- Tôi thấy thế này, - Triệu Hàng Vũ rất
phóng khoáng, mỉm cười nói với mọi người. - Mục đích của chúng ta đã không biểu
đạt được rõ ràng thì nên bỏ quách nó đi, gọi là Ủy ban Tổng động viên nhân dân
toàn quốc, tổng động viên cái gì thì không cần biết. Đã hàm hồ thì hàm hồ luôn,
hàm hồ có cái hay của hàm hồ, thứ nhất người ta không dễ phán đoán được ưu điểm
nhược điểm của anh, thứ hai hàm nghĩa phong phú, ngoại diên không hề bị hạn chế.
Anh nói gì cũng có lợi cho việc đoàn kết các nhân sĩ, các giai tầng trong xã hội.
- Rất có ý tứ, - người chủ trì cười hì hì. -
Rất tốt, tôi đồng ý với ý kiến của anh Triệu.
Mọi người đều đồng ý thông qua nghị quyết đổi
tên Ủy ban tổ chức giải thi đấu tự do Trung Quốc mở rộng thành Ủy ban Tổng động
viên nhân dân toàn quốc, gọi tắt là Tổng hội. Tiếp đó mọi người lại nhất trí
thông qua nghị quyết xóa sổ Ban thư ký Ủy ban tổ chức giải thi đấu tự do Trung
Quốc mở rộng và tổ chức Đoàn chủ nhiệm của Tổng hội. Đoàn chủ nhiệm của Tổng hội
chính là cơ quan thường trực của Tổng hội, sẽ xử lý tất cả sự vụ thường nhật của
Tổng hội. Đại hội nhất trí nhiệt liệt vỗ tay thông qua. Đoàn chủ nhiệm sẽ chọn
người đảm nhiệm công việc, chủ nhiệm thường trực một người còn những lúc đặc biệt
thì Đoàn chủ nhiệm sẽ có khoảng từ 13 tới 15 người do Chủ nhiệm thường trực tùy
theo nhu cầu công tác mà bổ nhiệm, Đoàn chủ nhiệm của Tổng hội sẽ chịu trách nhiệm
trước các vị đại biểu. Chủ nhiệm thường trực của Đoàn chủ nhiệm lần thứ nhất sẽ
do nguyên Trưởng Ban thư ký Ủy ban tổ chức giải thi đấu tự do Trung Quốc mở rộng
Triệu Hàng Vũ đảm nhiệm, đại hội nhất trí dành cho một tràng vỗ tay nồng nhiệt
để thông qua.
- Cảm ơn các vị, - Triệu Hàng Vũ gật đầu cảm
ơn các vị đại biểu đang vỗ tay cổ vũ cho mình. - Tôi nhất định sẽ dốc hết sức
làm việc, quyết không phụ sự ủy thác của quý vị. Sau đây xin mời xem băng.
Triệu Hàng Vũ châm điếu thuốc lá cùng người
chủ trì đi ra ngoài.
- Anh không xem sao? - Nhà kinh doanh hộ cá
thể sửa lại cổ áo hỏi Triệu Hàng Vũ.
Triệu Hàng Vũ xua xua tay:
- Tôi đã xem rồi, không nhẫn tâm xem lại.
Chiếc ti vi bày cạnh bàn hội nghị màn hình
sáng lên, hiện ra cảnh xe đua phóng nhanh vun vút, tiếp đó là một nhóm ngựa đua
đang chạy vòng theo đường đua, đám kỵ sĩ cong mông cưỡi trên lưng ngựa. Sau đó
màn hình đột nhiên tắt phụt, nháng lên một trận lấp lóe, lại xuất hiện một đấu
trường quyền Anh đông nghìn nghịt, không khí vô cùng sôi động. Vô số người cả
nam lẫn nữ điên cuồng la hét, hoa tay múa chân. Chùm đèn trên đầu đám người lố
nhố chiếu xuống dưới võ đài, có một võ sĩ da trắng khổng lồ nặng khoảng bốn năm
trăm bảng [Đơn
vị đo lường của Anh tương đương 0,45 kg] với mái tóc vàng và bộ râu
quai nón. Anh ta nắm chặt hai tay tiến về phía một võ sĩ da vàng dáng người gầy
gò, hai tay thủ thế đang di chuyển liên tục ở phía trước mặt. Võ sĩ da vàng di
chuyển rất linh hoạt tạo thành vòng vây quanh võ sĩ da trắng, hai tay liên tục
thi triển các loại hư chiêu, trông như một con khỉ sợ hãi đang hư trương thanh
thế khi con sư tử dần tiến lại gần. Võ sĩ da vàng tấn công, tay múa quyền bất
thình lình phi thân đá một cước trúng cổ võ sĩ châu Âu, anh ta bị trúng một đòn
hơi khuỵu xuống, nhưng cái miệng đỏ máu toàn râu ria rậm rạp vẫn nở nụ cười tủm
tỉm tiến lại phía võ sĩ da vàng. Võ sĩ da vàng liên tục phi thân đá vào người
võ sĩ châu Âu, cái đầu to cộ của anh ta lắc la lắc lư hết phải lại trái y như
chiếc trống bỏi nhưng nụ cười trước sau vẫn nở trên môi. Anh ta bất thần lè cái
lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm môi, dưới ánh đèn chiếu, cái miệng toàn râu ria bỗng
ánh lên lấp lóe. Võ sĩ da vàng dùng chiến thuật mưa dầm thấm đất cố gắng thi
triển quyền cước đánh trúng võ sĩ da trắng, khán giả dưới võ đài ồ lên hết đợt
này tới đợt khác. Đột nhiên tiếng la hét ngừng bặt, rồi lại bùng lên với tần suất
càng cao. Trên võ đài, võ sĩ da vàng đã hôn mê bất tỉnh ngã lăn ra đất, vừa
xong, anh ta trúng một đòn rất nặng của võ sĩ da trắng.
Võ sĩ da trắng giơ cao đôi tay mập mạp đáp
lại tiếng hoan hô cổ vũ của khán giả.
Trên võ đài lại xuất hiện một võ sĩ châu Á,
bất luận chiều cao hay cân nặng đều không kém hơn so với võ sĩ Châu Âu kìa song
lại khá chậm chạp, liên tục bị trúng đòn của võ sĩ châu Âu, hai tay che mặt loạng
choạng như sắp ngã, dường như đã bị đánh đến ngây dại. Cuối cùng anh ta kiên
trì được vài hiệp thì như cái cọc bị chặt mất gốc ngã uỳnh ra đất.
Võ sĩ da trắng liên tục đánh bại các võ sĩ
châu Á, cao có, thấp có, béo có, gầy có. Có một võ sĩ da vàng nhanh nhẹn nắm được
cổ tay của võ sĩ da trắng liền nhún người nhảy lên, muốn khóa lưng địch thủ
nhưng trèo lên rồi thì không động đậy được nữa, bị thúc một cùi chỏ rất mạnh
vào lưng, ngã lăn ra đất.
Võ sĩ da trắng giơ tay đáp lại tiếng hoan
hô cổ vũ của khán giả.
Anh ta dần dần thu nhỏ thành một điểm sáng
rồi biến mất, màn hình trở nên tối đen, ti vi đã tắt rồi.
Triệu Hàng Vũ cùng người chủ trì bước ra
sau từ sau tấm màn, mọi người ngồi quanh bàn ai ai cũng nhìn ông ta với ánh mắt
bi phẫn. Trên sân khấu chỉ còn bầu không khí lặng ngắt, ngay cả những nhạc công
đang chỉnh dây đàn cũng đã phải dùng lại.
- Đáng giận hay không đáng giận? - Triệu
Hàng Vũ sắc mặt nghiêm trọng nhìn những người ngồi quanh bàn.
- Tức chết đi được, - nhà kinh doanh hộ cá
thể buồn bã nói.
Chủ doanh nghiệp nông sản gương mặt tím tái
như gan lợn nói:
- Đây là lúc nào mà chúng dám coi thường
người Trung Quốc như vậy.
Trên nét mặt tất cả mọi người Trung Quốc
trên sân khấu kể cả các nhạc công và nhân viên nhà hát đều phảng phất nét
thương tâm.
- Gã béo đã hạ độc thủ với đồng bào của
chúng ta chính là đại lực sĩ Alven của đoàn xiếc Kellerma. Chúng tôi đã qua các
kênh thông tin gởi lời mời hắn đến Trung Quốc du lịch. - Triệu Hàng Vũ nghiêm
trang nói. - Kế hoạch của chúng tôi là chỉ cần hắn đặt chân lên lãnh thổ Trung
Quốc thì lập tức bắt hắn lại, các võ sĩ của chúng ta sẽ luân phiên giao đấu,
dùng chiêu xa luân chiến với hắn, đến khi hắn ngã gục mới thôi. Do đó chúng ta
phải chuẩn bị hy sinh một số võ sĩ.
- Không thế không được, - người chủ trì giải
thích. - Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, gã béo này không phải kẻ tầm thường.
Chúng ta cần bảo đảm khi chủ tướng xuất mã phải nắm chắc phần thắng.
- Ý các vị là muốn ngôi chủ tướng sẽ do
truyền nhân Đại Mộng quyền đảm đương? - Vị giám đốc công ty hỏi.
- Đúng vậy, - Triệu Hàng Vũ nói. - Phi truyền
nhân Đại Mộng quyền không xong.
- Tôi đồng ý với cách làm này. - Giám đốc
công ty ngoảnh mặt lại nói nghiêm túc với mọi người: - Giao chiến với kẻ địch
hùng mạnh, không thể cứ lao đầu vào đánh mà phải dùng trí. cần hình thành cục
diện bao vây diệt địch, lực lượng của ta phải gấp mười lần quân địch, đồng thời
cần lưu lại thứ vũ khí mạnh nhất để tung ra khi kẻ địch suy kiệt nhất.
- Chính là ý này, - Triệu Hàng Vũ nói. - Dụ
địch thâm nhập, đóng cửa đánh chó.
- Các anh có thể bảo đảm sẽ lừa được hắn tới
đây không? - Nhà kinh doanh hộ cá thể nói. - Theo kinh nghiệm của tôi, người ta
bây giờ không dễ bị lừa đâu.
- Không lý nào hắn lại không đến. - Triệu
Hàng Vũ nói. - Gã vẫn không biết chúng ta mời gã đến làm gì, gã tưởng rằng
chúng ta hiếu khách. Cứ để tôi lo, tất cả đều không thành vấn đề, cái có vấn đề
chỉ là tiền thôi.
Triệu Hàng Vũ ôn hòa nhìn khắp một lượt, những
người gặp phái ánh mắt của ông ta đều cúi đầu xuống.
- Không phải chúng tôi kêu khổ với các vị,
- Triệu Hàng Vũ nói. - Các vị thử nghĩ xem, tổ chức một hoạt động lớn như vậy,
lại phải tiếp đãi người nước ngoài, phép lịch sự không thể thiếu được. Lại phải
bồi dưỡng tuyển thủ nước ta, Đoàn chủ nhiệm bao nhiêu người cũng phải ăn phải uống,
có chỗ nào không phải tiêu tiền. Bốn vạn đồng tiền quyên góp hai lần trước đã
tiêu hết từ lâu rồi, từ hôm qua tới giờ chúng tôi chả có gì để bỏ vào bụng cả.
- Không phải chúng tôi không muốn góp tiền,
- ông giám đốc công ty nói. - Việc này có quan hệ đến tinh thần dân tộc, nếu có
người không muốn chi tiền há lại không sợ bị người đời chỉ mặt mắng là Hán gian
sao? Vấn đề là, đây đã là chuyện của toàn dân tộc thì toàn dân tộc nên góp sức,
anh không thể chỉ dựa vào mấy người chúng tôi cấp lương phát tiền được, dân tộc
này cũng không phải chỉ là dân tộc của mấy người chúng tôi. Chuyện tiêu hết tiền
của mấy người chúng tôi thì cũng chẳng có gì đáng nói, vấn đề là cứ chạy ăn từng
bữa như vậy thật chẳng ra sao. Tôi cũng nhìn ra rồi, số tiền phải chi tiêu sau
này tính ra không ít, chúng tôi dẫu có rút gân lột da thì cũng đủ làm nhân hấp
được mấy sạp bánh bao đây?
- Nói rất hay, - chủ doanh nghiệp nông sản
nói. - Bỏ ra bao nhiêu tiền tôi cũng không mấy bận tâm, cùng lắm coi như mấy
năm nay làm không công. Nếu các anh thấy tôi có thể bán được giá cao thì bán
tôi cũng xong. Điều kiện chỉ có một thôi, việc này các anh phải thành công.
- Tôi đảm bảo.
- Đảm bảo cái gì? Truyền nhân Đại Mộng quyền
không phải các anh vẫn chưa tìm được sao? Người đó vẫn chưa tìm thấy, anh lại lừa
gã Tây đến đây để làm gì? Chúng ta đừng để xảy ra chuyện trước cửa nhà, bày
xong trận lại bị người ta đánh cho. Giờ thì thành chuyện lớn rồi, thể diện của
cả tỷ người già trẻ lớn bé chúng ta thật không biết giấu vào đâu.
- Chúng ta chỉ biết dựa vào anh ta, - nhà
kinh doanh hộ cá thể nói một cách nghiêm trang. - Nếu vẫn không tìm thấy người
đó thì theo tôi chúng ta tốt nhất nên rút lui cho sớm, đừng tốn công vô ích kẻo
lỗ to đấy.
- Tôi đảm bảo chậm nhất là mấy ngày nữa sẽ
cho mọi người thấy con người bằng xương bằng thịt này, - Triệu Hàng Vũ nói. - Các
vị lo thừa rồi.
- Thế thì chúng ta một tay giao người một
tay giao tiền, - nhà kinh doanh hộ cá thể nói. - Dầu sao đây cũng không phải là
chuyên ngày một ngày hai, các anh cứ tạm đối phó, về nhà ăn hai ngày.
- Các anh sao lại không hiểu đạo lý như thế...
- Triệu Hàng Vũ lo lắng đến mức mồ hôi chảy đầy trán.
Lúc đó, một người đàn ông trung niên lịch
lãm nhẹ nhàng bước đến bên cạnh người chủ trì, nói nhỏ mấy câu.
Người chủ trì nghiêng đầu nói với Triệu
Hàng Vũ:
- Chủ nhiệm Triệu, chúng ta nhanh lên một
chút. Giám đốc nhà hát đã giục rồi, sắp tới giờ mở màn biểu diễn.
- Thế thì được rồi được rồi, - Triệu Hàng
Vũ cúi đầu nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay mình. - Cuộc họp hôm nay sao lại
kéo dài thế này nhỉ? Tôi nói hết mấy câu này là xong, không phải các anh nói thế
nào cũng không chịu hiểu lý lẽ chứ? Tôi không hề muốn các anh gánh tất cả mọi
chi phí của giải đấu, chỉ cần các anh giúp đỡ chút kinh phí ban đầu thôi, lại
càng không phải ăn không của các anh, đâu phải có đi không có về. Tính đề các
anh góp phần, sau này công việc phát triển, nhất định sẽ có doanh thu, bản hội
không những trả đủ cho các anh mà còn giúp các anh kiếm thêm một khoản. Mọi người
thử nghĩ xem mùa hè năm nay không có giải đấu quốc tế lớn nào được tổ chức cả,
giải đấu của chúng ta nhất định sẽ rất náo nhiệt, lại thêm tính chất của cuộc đấu,
cả xã hội nhất định sẽ chăm chú nhìn vào. Không nói tới mấy khoản thu lặt vặt
như tiền vé, chỉ riêng tiền quảng cáo thôi đã đủ vứt bay đầy trời rồi. Chúng
tôi vẫn còn mấy tổ chức bán đồ quyên góp, phát hành kế hoạch xổ số lớn, tập
trung tài lực của toàn xã hội. Lúc đó chỉ sợ cái các vị thu được về không chỉ
là con số cỏn con bỏ ra trước đó thôi đâu. Tầm nhìn cần phải xa một chút, không
thả con săn sắt sao bắt được cá rô?
Trong nhà hát vang lên tiếng chuông mời vào
lần thứ nhất, vài khán giả lẻ tẻ đang ăn kem ốc quế tiến vào, nhìn thấy đám người
trên sân khấu liền lập tức tìm chỗ ngồi ngồi xuống, xem vô cùng chăm chú. Có
người chạy như bay ra gọi bạn bè đang đi chơi ngoài phòng nghỉ của nhà hát.
- Chúng ta thực sự không thể lại bỏ lỡ thời
cơ, xin các vị mau phát biểu ý kiến.
- Chúng tôi vẫn là chưa bắt được thỏ chưa
giết chim ưng.
- Trước tiên cứ đưa một ít tiền, một ít tiền
được không? Mỗi người một trăm cho chúng tôi qua được ngày hôm nay.
Một anh chàng bị cô bạn gái kéo chạy như
bay vào trong rạp vừa liếm kem vừa ngạc nhiên nói:
- Không đúng, rõ ràng là mua vé xem ca nhạc,
sao giờ lại biến thành kịch nói?
Sau sân khấu, Triệu Hàng Vũ vừa đếm mấy tờ
ngân phiếu lèo tèo trong tay vừa chửi bới thậm tệ đám cổ đông với người chủ
trì:
- Thật là một lũ tiểu nhân, đuổi chúng ta
như đuổi ăn mày. Anh có tin được không, ở bất kỳ nước nào trên thế giới tổ chức
tiết mục đánh người ngoại quốc đều sẽ không thê thảm như thế này đâu.
- Trong trình tự cuộc họp hôm nay chúng ta
có vài sơ suất, - người chủ trì khẽ cười, cung kính nói. - Lúc đầu nên cho xem
băng ngay, thừa lúc họ phẫn nộ rồi chặt tiền. Hơn nữa anh thực thà quá, lại nói
cho họ biết chưa chắc đã tìm được truyền nhân của Đại Mộng quyền là làm sao?
- Làm tôi lo quá, tôi đổi thành người ngoại
quốc đánh người Trung Quốc, - Triệu Hàng Vũ căm hận nói. - Đi, tôi với anh cùng
đi, xem Bạch Độ đã về hay chưa. Chuyến thành bại lần này giờ đều phải trông vào
cô ấy.
- Tôi không đi được, - người chủ trì nói. -
Tí nữa là buổi biểu diễn ở đây bắt đầu rồi, tôi phải lên sân khấu, tôi là người
dẫn chương trình, thiếu ai thì thiếu chứ không thể thiếu tôi được.
- Nói cho tôi biết, - Triệu Hàng Vũ nheo mắt
nhìn thẳng vào người chủ trì. - Anh ngày nào cũng đứng ở đây diễn hết vở này tới
vở khác thì kiếm được bao nhiêu tiền?
- Không cần thiết mà, - người chủ trì trả lời.
- Tôi thấy anh đừng đến nhà Bạch Độ nữa, trời nóng thế này, gọi cuộc điện thoại
không phải là xong sao, gọi điện thoại cũng thế.
- Không phải tôi lo lắng, tôi chỉ không cam
lòng thôi, phí công sức suốt nửa ngày trời mà lúc sắp thành công thì lại xôi hỏng
bỏng không. - Triệu Hàng Vũ đi theo người chủ trì vào bục điện thoại phía sau
sân khấu.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét