Bản
chúc thư
Tác giả: John Grisham
Người dịch: Phan Quang Định
Nhà xuất bản Phụ Nữ - 2/2011
Chương
9
Cuộc
đấu đá nội bộ ngày càng ác liệt khi những người thừa kế nhà Phelan ít dành thời
gian để nó chuyện phải trái với nhau hơn là dành thời gian để bàn mưu tính kế với
đám luật sư thầy dùi của họ. Một tuần trôi qua vẫn chưa có phương án nào thỏa
đáng. Với những phần tài sản đã thấy trong tầm mắt nhưng vẫn còn ngoài tầm tay,
những người thừa kế càng bị kích động và càng nôn nóng. Nhiều vị thầy cãi đã bị
sa thải và nhiều vị khác được chiêu tập để thế vai.
Mary
Ross Phelan Jackman sa thải luật sư của mình bởi vì người này không làm trọn
khoảng thời gian vàng ngọc cho mỗi giờ được trả công của mình. Chồng của cô là
một bác sĩ giải phẫu chỉnh hình với bao nhiêu những bận tâm về công việc. Hàng
ngày anh ta phải tiếp xúc với luật sư. Tay thầy cãi mới của họ là một quả cầu lửa
có tên Grit, đã sôi nổi lao vào cuộc với giá sáu trăm đôla/giờ.
Trong
khi chờ tiếp quản tài sản, những người thừa kế cũng gây thêm những món nợ khổng
lồ. Những hợp đồng mua tư gia, biệt thự. Những chiếc xe mới được giao trước, đợi
trả tiền sau. Những nhà tư vấn được thuê để làm những việc linh tinh như thiết
kế hồ bơi trong nhà, qui hoạch bãi đáp cho máy bay riêng hay cho lời khuyên về
việc nên mua con ngựa nòi nào. Những lúc không đấu đá nhau thì họ đi mua sắm.
Ramble là một ngoại lệ, chỉ vì cậu ta còn vị thành niên. Cậu ủy nhiệm cho luật
sư của mình, vị này đang rước nợ nhân danh thân chủ của ông ta.
Cuộc
tranh tụng giống như quả bóng tuyết càng lăn càng lớn thường bắt đầu với cuộc
chạy đua tới pháp đình. Với việc Josh Stafford từ chối tiết lộ chúc thư đồng thời
lại cho rò rỉ vài lời xầm xì bí hiểm về tính bất túc năng lực làm chúc thư của
Troy, đám luật sư của những người thừa kế nhà Phelan cuối cùng phát hoảng.
Mười
ngày sau vụ tự tử, Hark Gettys đi đến tòa án Circuit của quận Fairfax, bang
Virginia nộp một Thỉnh Nguyện Buộc Công Bố Chúc Thư của Troy L. Phelan. Với tất
cả sự tinh tế của một luật sư đầy tham vọng muốn được người ta nể mặt, anh ta
lo lót cho một phóng viên của tờ Washington Post. Họ tán dóc với nhau cả tiếng
đồng hồ sau khi nộp thỉnh nguyện thư, người bình luận về tác dụng to lớn của
báo chí, kẻ tâng bốc vinh quang của nghề luật sư. Một phóng viên ảnh chụp vài tấm
hình để chuẩn bị lăng-xê…
Một
cách rất chướng, Hark nộp thỉnh nguyện thư này nhân danh tất cả những người thừa
kế nhà Phelan. Và anh ta liệt kê tên tuổi địa chỉ của họ, cứ như toàn bộ cả đám
đều là thân chủ của anh ta. Anh ta fax cho họ những bản sao thỉnh nguyện thư đó
khi anh ta trở về văn phòng. Chỉ trong vòng vài phút sau, đường dây điện thoại
của anh ta rực cháy lên…
Câu
chuyện của anh trên tờ Post ngày hôm sau được kèm theo một bức ảnh lớn của luật
sư Hark đang nhíu mày và vân vê bộ râu. Ảnh và bài chiếm diện tích trên báo lớn
hơn anh ta mơ tưởng. Anh ta đọc ngốn ngấu, đọc đi đọc lại bài báo đó, ngắm
nghía mãi hình của mình từ lúc mới sáng sớm tinh mơ, trong một quán càphê ở
Chevy Chases, sau đó vội vã phóng xe đến văn phòng mới.
Vài
giờ sau - chính xác là sau chín giờ sáng - văn phòng lục sự tòa án ở quận
Fairfax đã đầy luật sư, đông hơn bình thường rất nhiều. Họ đến từng nhóm nhỏ,
nói những câu cộc lốc với đám thư ký, chăm chú vào công việc, không cần để ý đến
nhau. Thỉnh nguyện của họ có khác nhau nhưng tất cả đều muốn cùng những chuyện
như nhau - thừa nhận mình có liên quan đến vụ Phelan, và được nhìn vào bản chúc
thư.
Việc
thụ lý vụ án ở quận Fairfax được giao ngẫu nhiên cho một trong mười hai thẩm
phán. Vụ Phelan đáp xuống trên bàn giấy của Ngài Parr Wycliff, ba mươi sáu tuổi,
một luật gia ít kinh nghiệm nhưng nhiều tham vọng. Ngài sướng run lên khi vớ được
mối bở bất ngờ.
Văn
phòng của Wycliff đặt ngay tại Pháp đình quận Fairfax và suốt buổi sáng ngài thẩm
phán điều lí việc thu hồ sơ ở phòng lục sự. Thư ký của ông ta vơ hết mọi thỉnh
nguyện và ông ta xem xét ngay tất cả.
Khi
đám đông chộn rộn bên dưới đã ổn định chỗ ngồi, ông ta gọi Josh Stafford lên
trình diện. Họ trao đổi với nhau một cách lịch sự trong vài phút những khai từ
pháp lý theo thông lệ, ngắn gọn và thận trọng, bởi vì nhiều vấn đề nặng ký hơn
đang đến. Josh chưa từng nghe nói về thẩm phán Wycliff.
- Có
chúc thư không? - cuối cùng Wycliff hỏi.
- Vâng,
thưa Ngài. Có chúc thư. - Josh cẩn ngôn đúng mức. Theo luật lệ của bang
Virginia, giấu chúc thư là một trọng tội. Nếu viên Thẩm phán đang thụ lí vụ án
yêu cầu được biết chúc thư, thì Josh chắc chắn phải cộng tác.
- Ở
đâu rồi?
- Thưa
đang để trong văn phòng tôi.
- Ai
là người được ủy nhiệm thực hiện?
- Tôi.
- Anh
định khi nào công bố chúc thư?
- Thân
chủ tôi yêu cầu tôi chờ đến ngày 15 tháng giêng.
- Hưừm…
có lí do đặc biệt gì không?
Lí
do thì đơn giản thôi. Troy muốn những đứa con tham lam của mình thích thú hưởng
thụ cuộc sống tiêu xài phung phí lu bù cuối cùng trước khi ông giật phăng tấm
thảm khỏi chân họ cho họ té bò lê bò càng cả đám. Thật đê tiện và độc ác.
- Tôi
cũng không rõ, - Josh nói. - Chúc thư được viết tay, thủ bút của chính ông
Phelan - Và ông đã ký vào đó mấy phút trước khi ông nhảy lầu.
- Một
bản chúc thư viết tay?
- Đúng
vậy.
- Anh
vẫn thường ở bên cạnh ông?
- Vâng
- Đó là một câu chuyện dài.
- Có
lẽ tôi nên nghe chuyện đó.
- Vâng,
tôi cũng nghĩ vậy.
Josh
qua một ngày bận rộn. Wycliff chẳng có gì bận lắm, thế nhưng ông làm ra vẻ như
thể mỗi giây phút vàng ngọc của ông đều đã được lên lịch sít sao. Họ thỏa thuận
gặp nhau vào bữa ăn trưa - một bữa ăn đơn giản, nhanh gọn, bánh mì sandwich và
càphê nóng - nơi văn phòng của Wycliff.
* *
*
Sergio
không thích chút nào ý tưởng về cuộc du hành của Nate đến Nam Mỹ. Sau gần bốn
tháng ở một nơi được cơ cấu hóa cao như Walnut Hill, nơi các cửa và cổng đều được
khóa cẩn thận và một lính gác vô hình với khẩu súng, luôn trông chừng con đường
dài một dặm dẫn xuống chân núi, và nơi đó TV, phim ảnh, trò chơi, tạp chí và cả
điện thoại nữa, đều được kiểm soát kĩ, việc tái hội nhập vào xã hội bình thường,
quen thuộc thường gây nên lo ngại. Ý niệm tái hội nhập qua con đường đến Brazil
lại càng gây lo lắng nhiều hơn nữa.
Nate
không ngán chi chuyện đó. Anh đến Walnut Hill đâu phải theo lệnh tòa án. Josh
đã đưa anh đến đó và nếu Josh yêu cầu anh chơi trò cút bắt trong rừng rậm thì
anh cũng sẵn sàng OK thôi. Sergio có la lối cằn nhằn gì thì cũng thây kệ ông ta.
Thời
Tiền-Phóng-Thích biến thành một tuần lễ địa ngục. Chế độ ăn uống đổi từ không mỡ
đến ít mỡ, với những phụ gia không thể thiếu như muối, tiêu, phô mai và ít bơ để
tái khởi động hệ thần kinh và gân cốt hòa nhập lại với bao chuyện linh tinh đủ
thứ các cái trên đời ở ngoài kia. Bao tử của Nate nổi loạn phản đối và anh sụt
cân thêm mất ba pound.
- Chính
là một dấu ấn của những gì đang chờ đợi cậu ở dưới kia, - Sergio nói một cách tự
hào.
Trong
thời gian trị liệu, họ đã từng quần thảo nhau kịch liệt - một sinh hoạt bình
thường ở Walnut Hill. Da cần tập cho dày hơn, các góc cạnh thân thể cho sắc
nét. Sau đó, Sergio bắt đầu xa cách dần với người bệnh. Thường khi người ta thấy
nặng lòng lúc nói lời từ biệt và Sergio rút ngắn các buổi tập và trở nên hờ hững,
lạnh nhạt.
Với
đoạn kết đã nhìn thấy được, Nate bắt đầu đếm từng giờ.
* *
*
Thẩm
phán Wycliff căn vặn về nội dung bản chúc thư và Josh khéo léo từ chối tiết lộ
cho ông ta. Họ ăn loại sandwich cực ngon ở một cái bàn nhỏ nơi văn phòng nhỏ của
Ngài Thẩm phán. Luật pháp không đòi hỏi Josh phải tiết lộ nội dung chúc thư, ít
ra là vào lúc này. Và Wycliff hơi vượt quá quyền hạn khi hỏi như vậy, thế nhưng
ta hoàn toàn có thể thông cảm cho sự hiếu kỳ của ông ta.
- Tôi
có phần thông cảm với những người thỉnh nguyện, - ông ta nói. - Họ có quyền biết
nội dung chúc thư chứ. Sao ông trì hoãn?
- Tôi
chỉ làm đúng theo ý nguyện của thân chủ tôi. - Josh trả lời.
- Sớm
hay muộn rồi anh cũng phải công bố chúc thư thôi.
- Dĩ
nhiên rồi.
Wycliff
lật sổ hẹn, nhìn vào với đôi mắt hơi lé đi, qua tròng kính cận.
- Hôm
nay là ngày hai mươi tháng Mười hai. Không thể tụ tập mọi người trước Giáng
Sinh được. Theo anh, ngày hăm bảy được không?
- Ngài
nghĩ đến điều gì vậy?
- Việc
đọc di chúc.
Ý tưởng
đó đập mạnh vào Josh và anh như bị xiên lên đầu ngọn giáo. Tập hợp tất cả bọn
đó lại, vợ con của Phelan, cùng với đám tùy tòng theo voi ăn bã mía, đám luật
sư đục nước béo cò…, nhét tất cả vào phòng xử án của Wycliff. Ngoài ra đám
phóng viên báo chí, truyền thanh, truyền hình, và bao kẻ hiếu kì khác nữa, sẽ đổ
xô tới. Anh cố trấn tĩnh, tự chủ để kìm hãm một cái nghiến răng. Anh có thể dự
tưởng mình nghe những tiếng lầm bầm, tiếng la lối, những lời ngờ vực, cả những
tiếng chửi thề, những cái mím môi, trợn mắt, siết chặt bàn tay, những luồng
sóng phẫn nộ ập vào bờ đá, vỡ tung ra. Rồi có lẽ những tiếng sụt sịt, thổn thức,
cả những tiếc nấc, khi vợ con Phelan cố nuốt trôi những gì mà chồng, cha họ đã
“ưu ái” di tặng lại cho họ.
Đó sẽ
là một thời điểm duy nhất vô tiền khoáng hậu, trong lịch sử pháp chế Hoa Kỳ, và
Josh bỗng thấy không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
- Ngày
hai mươi bảy cũng được đấy. - anh nói.
- Tốt.
Tôi sẽ thông báo các bên hữu quan ngay. Có nhiều luật sư lắm.
- Xin
ngài nhớ rằng có sáu đứa con và ba bà vợ, như vậy sẽ có chín đám luật sư chính.
- Hy
vọng phòng xử án của tôi đủ rộng để chứa tất cả.
Có lẽ
phòng đứng hợp hơn, Josh suýt buột miệng nói. Người ta sẽ chen chân nhau, im lặng
như tờ khi phong bì được mở, bản chúc thư được cầm đưa lên ngang tầm mắt và những
lời lẽ không thể nào tin nổi được đọc lên.
- Tôi
đề nghị Ngài đọc chúc thư. - Josh nói.
Chắc
chắn Wycliff đã có ý định đó. Ông ta đã nhìn thấy cùng cảnh tượng như Josh. Sẽ
là một trong những thời khắc đáng ghi nhớ nhất trong đời quan tòa của ông, khi
ông đọc bản chúc thư phân chia cái gia tài mười một tỉ đôla. Ông thấy mình cũng
quan trọng và vĩ đại hẳn lên với con số đó.
- Tôi
nghĩ chắc chúc thư sẽ gây tranh cãi, - viên Thẩm phán nói.
- Một
bản chúc thư rất lạ lùng!
Ngài
Thẩm phán chỉ gật gù mỉm cười.
-------------
Còn tiếp...
-------------
Còn tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét