Bản
chúc thư
Tác giả: John Grisham
Người dịch: Phan Quang Định
Nhà xuất bản Phụ Nữ - 2/2011
Chương
16
Vào
lúc chiều tối, anh dừng chân ở một tiệm ăn đặc sản nhỏ, cách khách sạn vài dãy
nhà. Anh đang tản bộ trên vỉa hè, nhìn thấy quán vẫn mở và bước vào trong định
tìm một chai bia. Một hay hai chai bia thôi. Anh đang cô độc, xa quê hương, nơi
một thị trấn nhỏ của miền đất lạ. Hôm nay là lễ Giáng Sinh nhưng anh chẳng có
ai để cùng chung vui. Nate đang cảm nhận tất cả sức nặng của hư vô và con đê ý
chí của anh đã vỡ một mảng lớn và anh bắt đầu trôi tuột. Cảm thức thương thân tủi
phận một cách sướt mướt ập tới vây bủa và tóm chặt tâm hồn anh.
Anh
thấy hàng dãy chai rượu, đầy ắp còn nguyên, nào whiskey, nào gin, nào vodka, sắp
theo đội hình ngăn nắp như những chú lính chì nhỏ xinh xắn trong những bộ đồng
phục vừa vặn, mới tinh. Bỗng dưng anh thấy miệng khô, cổ khát. Quai hàm làm anh
xệ xuống, đôi mắt nhắm lại. Anh bấu tay vào quầy để khỏi đổ gục xuống, và cả
khuôn mặt anh có thể giật đau đớn khi anh nghĩ đến Sergio gặp anh quay lại
Walnut Hill và Josh và những người vợ cũ và tất cả những ai anh từng làm khổ khi
anh sa ngã. Bao ý tưởng quay cuồng loạn xạ và anh sắp ngất đi thì một anh chàng
nhỏ nhắn xuất hiện, nói cái gì đó. Nate lờ đờ nhìn anh ta, liếm môi và chỉ vào
chai vodka. Hai chai, tám real.
Mỗi
một lần ngã ngựa lại khác nhau. Có lần diễn ra chậm chạp, một ly nơi này, vài cốc
nơi kia, rồi hàng chai, hàng két đến làm thủng đê. Có một lần anh thực sự tìm đến
trung tâm cai nghiện. Lần khác, anh tỉnh dậy thấy mình bị trói vào giường. Còn
lần ngã cuối cùng, một cô hầu phòng thấy anh trong một phòng motel rẻ tiền,
trong tình trạng hôn mê.
Anh
ôm cái bao giấy đựng hai chai vodka và thả bộ về lại khách sạn, đi vòng tránh một
đám nhóc mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang tranh nhau quả bóng trên hè phố. Tuổi thơ
thật sung sướng, anh nghĩ. Chẳng có gánh nặng nào chất thành hành trang trên
vai. Ngày mai lại là một cuộc vui chơi khác.
Chỉ
khoảng một giờ nữa là trời tối và thành phố nhỏ Corumbá lại nhộn nhịp hẳn lên.
Các quán cà phê và quán rượu vỉa hè mở cửa, vài chiếc xe hơi qua lại. Tại khách
sạn, nhạc sống gần hồ bơi ùa đến qua phòng khách lớn, và trong một giây, Nate bị
cám dỗ bởi ý tưởng ngồi vào một bàn tại đó để nghe một bài ca cuối.
Nhưng
anh không ngồi lại đó mà đi thẳng vào phòng mình, khóa cửa phòng rồi bỏ đá vào
một ly nhựa cao rót chầm chậm vodka đầy ly và làm một hơi nghe cái “ót” thật
đã, rồi cứ thế ly này tiếp ly kia, cạn chai thứ nhất dứt thêm chai thứ nhì cho
đến khi hết sạch.
Jevy
đang đợi người bán đồ phụ tùng khi cậu ta đến vào lúc tám giờ. Mặt trời đã lên
cao nhưng không xuyên qua được các lớp mây dày. Các vỉa hè, nếu chạm chân trần
vào sẽ nóng đến rộp da.
Không
có chiếc bơm dầu nào, ít nhất là không có cho động cơ diesel. Người bán đồ lạc-xoong
gọi đến hai lần, và Jevy phóng như bay bằng chiếc pick-up, đến ngay chỗ hẹn.
Anh lái đến vùng ven Corumbá nơi có người buôn bán ghe thuyền đang điều hành là
một xưởng cứu hộ, ngổn ngang những tàn dư của hàng chục chiếc tàu phế thải.
Trong cửa hàng máy, một cậu bé đã tái chế được một cái bơm dầu, xài tốt, gói
trong miếng giẻ đầy dầu, nhớt. Jevy khoái chí trả ngay 20 real, lấy cái bơm.
Anh
lái xe quay trở lại bờ sông và đậu sát mép nước. Chiếc Santa Loura vẫn nằm yên
đó. Anh hài lòng thấy Welly đã đến từ trước. Welly là một thủy thủ tập sự chưa
đến mười tám tuổi, tự giới thiệu là có thể nấu nướng, lái tàu, hướng dẫn, lau
chùi quét dọn và làm đủ mọi dịch vụ khác theo yêu cầu. Jevy biết rằng chàng
nhóc nói dối nhưng cái trò khoác lác đó vẫn thường thấy nơi các cậu trai đang
tìm việc trên sông.
- Này,
chú mày có thấy ông O’Riley không? - Jevy hỏi.
- Ông
Mỹ hả? - Welly hỏi lại.
- Ừ,
ông Mỹ đó.
- Không.
Chẳng thấy bóng ông ta đâu.
Một
người đi câu trong chiếc thuyền gỗ, gọi Jevy ơi ới nhưng anh ta đang mải bận
tâm với các vấn đề khác. Anh ta vượt qua miếng ván ép bắc bậc, đi xuống thuyền,
nơi đó sự va đập lại khởi đầu ở đằng sau. Anh chàng thợ cơ khí ưa càu nhàu vẫn
đang đánh vật với dàn máy móc. Anh ta loay hoay kiểu như bay lượn trên dàn máy,
ở trần, mình mẩy đẫm mồ hôi. Phòng máy ngột ngạt khó thở, Jevy chuyền cho anh
ta cái bơm dầu và anh ta kiểm tra nó bằng những ngón tay ngắn, to bè.
Jevy
phụ lực với người thợ máy hì hục lấy cái bơm hỏng ra, gắn cái bơm thay thế vào
với biết bao gay go khó nhọc. Chỉ trong mấy phút quần áo của cậu ta cũng đẫm mồ
hôi.
Welly
hỏi vọng vào có cần cậu ta không.
- Khỏi,
chú mầy cứ đứng ngoài trông chừng ông Mỹ đến chưa, - Jevy nói, vừa lấy tay gạt
ngang bớt mồ hôi trên trán.
Anh
thợ máy chửi thề và loay hoay vặn tới vặn lui gần nửa giờ rồi tuyên bố cái bơm
sử dụng được rồi. Anh thử nổ máy và mất ít phút để điều chỉnh lực hút dầu. Cuối
cùng anh ta cười thỏa mãn, rồi gom các đồ nghề lại.
Jevy
lái xe trở lại trung tâm thành phố, đến khách sạn tìm Nate.
Cô
gái cả thẹn ở quầy tiếp tiên không thấy ông O’Riley. Cô điện lên phòng ông ta
nhưng không có ai trả lời. Một cô hầu phòng đi ngang qua quầy tiếp tân và bị chặn
hỏi.
- Không,
theo như em biết, thì ông ấy không hề ra khỏi phòng.
Cô
tiếp tân miễn cưỡng đưa chìa khóa phòng cho Jevy.
Cửa
phòng bị khóa nhưng không chốt ngang và Jevy chầm chậm đi vào. Điều bất thường
đầu tiên anh nhận thấy là chiếc giường trống với chăn gối xô lệch. Rồi anh thấy
hai chai rượu. Một chai cạn nằm lăn lóc trên sàn; chai kia còn một nửa. Căn
phòng rất lạnh, máy điều hòa chạy hết tốc lực. Anh thấy một cái chân trần rồi
bước lại gần hơn để nhìn Nate đang nằm trần truồng, chắn giữa chiếc giường và bức
tường với tấm ra tụt xuống quấn xung quanh đầu gối. Jevy đá nhẹ chân Nate và
cái cẳng anh ta giật lại.
Như
vậy, chí ít anh ta cũng… chưa chết.
Jevy
vừa nói vừa lay vai Nate, và sau vài giây, nghe có tiếng ậm ừ. Một âm thanh chậm
chạp, đau đớn. Jevy thận trọng luồn hai tay dưới cánh tay của Nate, ì ạch kéo
chàng ta lên giường và lẹ làng dùng tấm chăn đắp lại.
Lại
một tiếng ậm ừ đau đớn. Nate nằm còn thõng một chân ra khỏi giường, đôi mắt
sưng húp, vẫn còn nhắm tít, tóc bù xù, hơi thở chậm, nặng nhọc. Jevy đứng ở
chân giường, nhìn trừng trừng vào chàng ta.
Cô hầu
phòng và cô tiếp tân hiện ra ở khung cửa còn để hé, anh ngoắc tay xua họ đi.
Anh khóa cửa phòng và dẹp cái chai không.
- Đến
giờ lên đường rồi, - anh nói và chẳng nhận được câu trả lời nào. Có lẽ anh nên
gọi Valdir, để ông này tường trình lại cho đám Mỹ đã gởi anh chàng say rượu đến
Brazil. Có lẽ sau đó.
- Nate!
- Anh hét lớn lên. - Nói gì với tôi đi!
Không
trả lời. Nếu anh ta không tỉnh lại, phải gọi bác sĩ thôi.
Một
chai rưỡi vodka trong một đêm đủ sức giết chết một người. Có thể hệ thần kinh của
anh ta đã bị ngộ độc và cần đưa anh ta vào nhà thương.
Anh
đi vào phòng tắm, nhúng một cái khăn mặt vào nước lạnh rồi đem quấn nó quanh cổ
Nate. Nate bắt đầu cựa mình và mở miệng, cố gắng trả lời.
- Tôi
đang ở đâu đây? - anh ta làu bàu, giọng nhừa nhựa, lưỡi dính lại.
- Ở
Brazil. Trong phòng khách sạn.
- Tôi
còn sống à?
- Ít
nhiều!
Jevy
cầm một góc chiếc khăn mặt, lau mắt và mặt của Nate.
- Anh
thấy sao? - chàng ta hỏi.
- Mình
muốn chết quá, - Nate nói, vừa đưa tay ra giành lấy cái khăn đưa vào mồm và mút
cái khăn.
- Tôi
đi lấy nước đây. - Jevy nói. Anh mở tủ lạnh lấy ra một chai nước. - Ông ngóc đầu
dậy được không? - anh hỏi.
- Không,
- Nate làu bàu.
Jevy
dốc nước vào môi và lưỡi Nate. Vài giọt chảy toàn ra má anh ta, ra khăn.
Kệ chẳng sao. Đầu anh ta nhức như búa bổ, nặng như chì và ý tưởng đầu tiên hiện
đến là làm thế nào mà mình lại thức dậy được nhỉ?
Một
con mắt mở ra, mắt phải. Hai mí mắt trái vẫn còn dính vào nhau. Ánh sáng làm bỏng
óc não anh và cơn buồn nôn lăn tròn từ đầu gối lên cổ họng. Bất thình linh, anh
nhào qua một bên, rồi chồng cả bốn chi xuống chịu thân mình khi luồng ói mửa bắn
vọt ra.
Jevy
nhảy vọt ra sau, rồi đi tìm chiếc khăn lau khác. Anh ta tuồn nhanh vào phòng tắm,
vẫn còn nghe tiếng ói, tiếng khạc, tiếng ho. Cảnh tượng một người đàn ông trần
truồng chống tay, quì gối giữa giường, nôn thốc tháo như lôi cả ruột gan ra
ngoài, thật ghê khiếp không chịu nổi. Anh vặn vòi sen và chỉnh độ nước.
Theo
giao kèo với Valdir, anh được hưởng một ngàn reals để đưa ông O’Riley đến vùng
Pantanal, tìm một người mà ông ta được giao sứ mạng đi tìm, rồi đưa ông ta trở
về Corumbá. Món tiền hậu hĩ đấy, nhưng anh đâu phải là một cô điều dưỡng kiêm
cô giữ trẻ. Chiếc thuyền đã sẵn sàng. Nếu anh chàng Nate vẫn cứ trong tình trạng
bết bát như thế này, thì Jevy chắc phải hủy giao kèo, đi tìm việc khác.
Cơn
ói mửa tạm ngưng và Jevy dìu Nate vào phòng tắm, đến dưới vòi sen, anh ta ngồi
bệt xuống sàn.
- Xin
lỗi, xin lỗi, - anh ta lặp đi lặp lại. Jevy để mặc anh ta tùy khả năng xoay xở
được đến đâu hay đến đó. Anh cuốn mấy cái chăn mền lại, nín thở, nhăn mặt, bặm
môi, cố gắng lau chùi đống ói cho gọn bớt rồi đi xuống lại phòng khách lớn, kiếm
một ly cà phê đậm, nóng.
Đã gần
hai giờ chiều, khi Welly nghe bước chân họ đến. Jevy đỗ xe sát bờ sông, chiếc
xe trâu nước của anh bắn sỏi đá văng lung tung và làm giật mình mấy người câu
cá với tiếng rống dữ dội trước khi tắt máy hẳn. Không thấy bóng dáng ông Mỹ
đâu.
Thế
rồi một cái đầu từ từ nhô lên trong chiếc xe, đôi mắt phủ quầng thâm dày, mũ
kéo sụp xuống thấp. Jevy mở cửa và giúp ông O’Riley đi trên con đường sỏi đá lổn
nhổn. Welly đi đến chiếc xe tải và lôi mấy túi xách của Nate ra. Ông O’Riley
trông bệnh quá, da tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, yếu đến độ đi bộ một mình không nổi.
Welly đi theo họ đến mép nước, giúp họ đi qua cái cầu ván ép lắc lư để vào
trong thuyền. Jevy gần như phải cõng ông O’Riley đến chỗ chiếc võng trên tàu và
đặt anh ta nằm vào đấy.
Khi
họ trở lại boong tàu, Jevy nổ máy và Welly rút dây neo.
- Ông
ta sao vậy? - Welly hỏi.
- Xỉn
hết biết trời đất chớ còn sao nữa.
- Nhưng
mới hai giờ chiều mà.
- Ông
ta xỉn từ lâu rồi.
Con
tàu Santa Loura băng ra khỏi bến đậu và hướng về thượng nguồn, từ từ rời
xa Corumbá.
Nate
nhìn thành phố xa dần. Mái che bên trên là một mảnh vải bạt lớn màu xanh, đã
mòn rách, trùm lên một khung kim loại neo dính vào boong tàu bằng bốn trụ đỡ.
Chiếc võng anh ta nằm treo giữa hai trụ, hơi lắc mỗi khi đưa võng. Cơn buồn nôn
như muốn trở lại. Anh cố gắng nằm yên. Anh muốn mọi việc đều yên tĩnh. Chiếc
thuyền di chuyển êm ái về hướng thượng nguồn. Dòng sông nước chảy hiền hòa. Lúc
này không có gió nên Nate có thể nằm sâu trong võng và nhìn vào tấm vải bạt
xanh sậm bên trên và thử cân nhắc mọi chuyện. Tuy thế, việc cân nhắc có
phần khó khăn bởi vì đầu anh vẫn còn đau nhức và mụ mẫm. Tập trung tư tưởng lúc
này quả là một thách thức.
Ngay
trước lúc rời khách sạn, từ phòng mình anh đã gọi cho Josh. Với mấy túi nước đá
quanh cổ và cái giỏ đựng rác giữa chân, anh đã quay số và cố gắng hết sức để giọng
nói tỏ ra bình thường. Jevy đã không báo cho Valdir. Valdir không báo cho Josh.
Không ai biết ngoài Nate và Jevy và họ đã thỏa thuận hãy cứ như thế, như thế…
trên thuyền không có giọt rượu nào và Nate đã hứa giữ điều độ cho đến lúc quay
về. Làm sao anh tìm được rượu ở vùng Pantanal?
Nếu
Josh có lo lắng, thì giọng nói của ông ta cũng không truyền đi biểu hiện nào.
Hãng luật vẫn còn đóng cửa nghỉ lễ Giáng Sinh, nhưng ông thì vẫn bù đầu, vẫn
như thường lệ.
Nate
nói rằng anh vẫn khỏe. Đã tìm được một chiếc thuyền thích hợp, đang kiểm tra lại
máy móc, mua sắm xăng dầu, lương thực đầy đủ để lên đường. Khi gác máy lên, anh
lại mửa. Và rồi lại đi đứng dưới vòi sen. Rồi Jevy dìu anh đi vào cầu thang, đi
qua đại sảnh khách sạn.
Con
sông hơi uốn cong rồi bẻ qua trở lại và thành phố Corumbá đã khuất tầm nhìn.
Càng xa thành phố, thuyền chạy càng nhanh hơn. Nhờ ở điểm lại thế của mình,
Nate có thể thấy đường rẽ nước và nước màu nâu đầy bùn cuộn lên sau đó. Sông
Paraguay bề ngang chưa đến một trăm yard và thắt hẹp lại ở những khúc cong. Họ
chạy qua một chiếc ghe ọp ẹp chở đầy chuối xanh, và hai chú nhóc vẫy tay chào họ
rồi rít.
Tiếng
máy nổ rầm rì lan truyền khắp thuyền, làm cho đầu anh cứ nghe tiếng u u liên tục
và vì thế cơn nhức đầu không bao giờ dứt. Nhưng không có lựa chọn nào khác đành
phải chấp nhận thôi. Anh cố đong đưa võng, nhẹ nhàng, và một làn gió mát thổi
hiu hiu. Cơn buồn nôn qua đi.
Đừng
nghĩ về Giáng Sinh, về vợ con nhà cửa, về những hoài niệm đã vỡ vụn nữa và đừng
nghĩ về những cơn nghiện của anh nữa. Sự sa ngã đã qua, anh tự nhủ thầm. Chiếc
thuyền là trung tâm cai nghiện. Jevy là nhà tư vấn. Welly là điều dưỡng viên.
Anh sẽ đi vào Pantanal không một giọt rượu, rồi không bao giờ uống lại.
Đã
bao lần rồi anh nói dối mình?
Viên
thuốc aspirin Jevy cho anh uống đã hết tác dụng và giờ đây đầu anh nặng trở lại.
Anh rơi vào giấc ngủ lơ mơ và thức dậy khi Welly xuất hiện với một chai nước và
một bát cơm. Anh dùng muỗng xúc cơm ăn nhưng đôi tay anh run đến nỗi làm vung
vãi cơm ra trên áo và trên võng. Trời nóng, hơi nước trong không khí như có vị
mặn, và anh chậm rãi nhai từng hạt cơm.
- Mais?
(Thêm?) - Welly hỏi.
Nate
lắc đầu, rồi chiêu từng ngụm nước. Anh buông mình vào chiếc võng và cố dỗ giấc
ngủ.
-------------
Còn tiếp...
-------------
Còn tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét