Bản
chúc thư
Tác giả: John Grisham
Người dịch: Phan Quang Định
Nhà xuất bản Phụ Nữ - 2/2011
Chương
20
Vào
lúc chạng vạng, cơn bão ập đến trong khi Welly đang nấu cơm trong bếp và Jevy
đang nhìn dòng sông tối dần. Gió đánh thức Nate dậy, một luồng gió xoáy bất ngờ
giật mạnh chiếc võng cuộn chặt đôi chân anh. Rồi sấm rền chớp lóe liên tục. Anh
đi về phía Jevy và nhìn về hướng bắc trong màn đêm kịt bao trùm.
- Bão
lớn đây, - Jevy nói, vẻ thản nhiên.
Chúng
ta có nên tìm bến đỗ? Nate nghĩ. Ít ra là tìm chỗ nước nông? Jevy không tỏ ra
ưu tư chút nào, vẻ thờ ơ của cậu ta lại hình như trấn an cho anh. Khi mưa bắt đầu
rơi, Nate xuống dưới phòng ăn để dùng bữa cơm đậu đen. Anh yên lặng ăn với
Welly trong một góc cabin. Ngọn đèn tròn trên đầu họ lắc lư vì gió đập mạnh vào
mạn tàu. Những giọt nước mưa nặng hạt gõ trống vào các cửa sổ.
Trên
buồng lái, Jevy choàng một chiếc poncho màu vàng dính đầy dầu mỡ, chống chọi với
cơn mưa đang quất thẳng vào mặt anh. Cái buồng lái bé xíu không có cửa sổ. Hai
ngọn đèn rọi nhằm soi đường trong đêm tối, nhưng chẳng sáng xa hơn năm mươi bộ
trước mặt con tàu với dòng nước đang cuồn cuộn, tung tóe. Jevy biết rõ con sông
này và anh đã từng đi qua những cơn bão còn dữ dội hơn nhiều.
Đọc
sách trong một con tàu đang chòng chành, nghiêng ngả thật quá khó khăn. Sau mấy
phút, Nate thấy hoa mắt, choáng váng. Trong túi xách, anh mò ra được chiếc poncho
phủ tới đầu gối, có mũ trùm đầu. Josh quả thật chu đáo, đã nghĩ đến mọi chuyện.
Bám chặt vào các thanh vịn, anh chậm rãi đi lên cầu thang nơi Welly đang ngồi
co ro nép sát vào buồng lái, người ướt sũng.
Con
sông uốn cong sang phía đông, về hướng trung tâm của vùng Pantanal, và khi thuyền
quẹo qua, gió giật mạnh ngang mạn tàu. Thuyền nghiêng qua một bên, ném Nate và
Welly đụng mạnh vào các thanh vịn. Jevy một tay bấu chặt vào cửa lớn buồng lái,
vừa giữ cho mình ngồi yên chỗ, vừa duy trì tay lái điều khiển tàu.
Các
cơn gió giật liên hồi nối tiếp nhau, chỉ cách khoảng vài giây và chiếc Santa
Loura không thể di chuyển ngược dòng được nữa. Cơn bão xúc nó về phía bờ. Màn
mưa dày và lạnh, trút xuống từng luồng xối xả. Jevy tìm được cái đèn bấm dài,
trong một hộp dưới tableu tay lái và đưa cho Welly.
- Tìm
bờ sông! - anh hét lên, giọng anh cố át tiếng gió rít, mưa gào.
Nate
lần mò theo các tay vịn, đến chỗ gần Welly vì chính anh cũng muốn nhìn xem họ
có thể quay đầu về hướng nào. Nhưng tia sáng chẳng bắt gặp cái gì khác ngoài
mưa, mưa dày đến độ giống như sương mù cuộn lên trên mặt nước.
Thế
rồi những làn chớp sáng lòe lại giúp họ. Một tia chớp sáng rực giúp họ thấy được
một bụi cây lớn lù lù ven bờ sông, không xa lắm. Gió đẩy họ về hướng đó. Welly
la lớn và Jevy đáp trả một lời gì đó đúng vào lúc một cơn gió giật khác tát mạnh
vào sườn tàu và lật nghiêng nó về mạn bên phải. Cú xóc mạnh đột ngột đã làm giật
phăng cây đèn bấm khỏi tay Welly và họ thấy nó biến mất vào làn nước.
Loạng
choạng trên lối đi, bấu chặt tay vào thanh vịn ướt nhẹp và run lập cập, Nate chợt
nghĩ đến một trong hai điều có thể xảy ra. Và không có điều nào trong tầm kiểm
soát của họ. Trước tiên là chiếc thuyền sắp bị lật. Nếu không vậy, họ cũng sắp
bị xô dạt vào bờ sông, vào bãi lầy nơi đám bò sát gớm ghiếc sống. Anh chỉ hơi
hoảng sợ cho đến khi anh nghĩ đến đống hồ sơ giấy tờ.
Dầu
gặp bất kì tình huống nào cũng không thể để mất giấy tờ. Anh bất thần đứng lên,
ngay lúc con tàu nghiêng qua lại, và hầu như trèo qua thanh vịn. “Tôi phải xuống
dưới kia!”, anh la lên cho Jevy nghe, cậu ta đang ghì chặt tay lái và cũng bắt
đầu hơi hoảng.
Quay
lưng về hướng gió, Nate đi xuống các bậc thang ọp ẹp. Boong tàu trơn trợt vì dầu
diesel tràn ra. Một thùng dầu bị lật nằm nghiêng và dầu đang rò rỉ. Anh cố sức
nâng đứng nó lên trở lại, nhưng cần sức hai người mới làm nổi. Anh chui vào
cabin, quăng tấm poncho vào một góc, và đến chỗ chiếc vali của anh, để dưới gầm
giường. Gió vẫn vỗ mạnh ngang mạn tàu, quật anh ngã chúi nhủi vì bàn tay anh
không kịp vịn vào cái gì. Anh ngã đập vào tường, chổng hai chân lên trời.
Anh quyết
định, có hai vật dứt khoát không thể để mất đó là tập hồ sơ, tài liệu và cái
Sat-fone (điện thoại vệ tinh). Cả hai món đều để trong vali, anh ôm chặt nó
trong khi chiếc Santa Loura vượt qua được cơn bão.
Cơn
va đập ngừng. Anh hi vọng Jevy tắt máy tàu. Anh có thể nghe bước chân của họ
ngay trên đầu. Chắc bọn mình sắp tấp vào bờ, anh nghĩ, và tốt hơn nếu cái chân
vịt ngừng quay. Chắc chắn máy móc không có gì trục trặc.
Đèn
đóm trên tàu tắt phụt hết. Tối mò.
Nằm
trong bóng tối, đu đưa qua lại theo nhịp dằn xóc của con tàu, chờ cho chiếc
Santa Loura đâm vào bờ, Nate chợt nghĩ đến một ý tưởng làm anh phát hoảng. Nếu
cô ấy từ chối không kí vào giấy xác nhận hay giấy khước từ (quyền thừa kế) thì
một hành trình trở lại có thể là cần thiết. Sẽ phải mất hàng tháng trời, có thể
hàng năm, và một người nào đó, cũng có thể là chính Nate, sẽ bắt buộc phải đi
ngược dòng sông Paraguay và thông báo cho nhà nữ truyền giáo rằng mọi việc đã
được quyết định dứt khoát và tiền của bắt buộc thuộc về cô.
Anh
đọc trong tài liệu có nói rằng các nhà truyền giáo cũng được nghỉ phép - những
kì nghỉ khá dài trong quá trình phụng vụ của họ - khi họ quay về nước Mỹ để nạp
năng lượng. Tại sao Rachel lại không thể xin nghỉ phép, và ngay cả bay về nhà
cùng với anh, một thời gian khá dài để đủ lễ cầu siêu, báo hiếu cho bố cô? Để
hưởng mười một tỉ đôla, chí ít cô cũng có thể làm việc đó chứ. Anh sẽ gợi ý cho
cô điều ấy, nếu anh có cơ may nào gặp được cô.
Có
va chạm mạnh và Nate bị ném xuống sàn.
Tàu
họ đang chui vào một lùm cây nhỏ.
Chiếc
Santa Loura có đáy bằng, được thiết kế, giống như mọi con thuyền ở vùng
Pantanal, để vượt qua các đụn cát và mọi thứ chướng ngại linh tinh trên đường
đi. Sau cơn bão, Jevy khởi động máy lại và trong nửa tiếng anh cho chạy tới chạy
lui để dần dần tách nó khỏi cát và bùn. Khi tàu chạy thong dong rồi, Welly và
Nate dọn dẹp mấy cành cây, bụi gai… cho sạch trên boong. Họ không tìm thấy hành
khách mới nào lên tàu, không rắn cũng không cá sấu. Trong một lúc nghỉ ngơi ngắn
uống cà phê, Jevy kể chuyện, trước đây mấy năm có một con anaconda (trăn khổng
lồ) đã bò lên tàu và tấn công một thủy thủ đang ngủ.
Nate
nói anh không quan tâm lắm đến chuyện trăn, rắn. Anh vẫn lục soát chậm rãi, kĩ
lưỡng.
Những
đám mây trôi đi xa và vầng trăng bán nguyệt hiện ra trên dòng sông vắng giữa cảnh
trời đất nguyên sơ, đẹp lung linh như vầng trăng từ thuở hồng hoang. Welly chế
một ấm cà phê bốc khói tỏa mùi thơm quyến rũ. Sau trận cuồng phong, vùng Ngũ
Giác Nê Địa trở lại trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng. Dòng sông lại êm đềm, phẳng
lặng, phản chiếu ánh trăng lấp lánh như một tấm gương. Vầng trăng soi đường cho
họ, khuất đi khi con tàu quẹo theo dòng sông uốn khúc quanh co, nhưng luôn luôn
vẫn như một chiếc cung treo lơ lửng giữa trời, khi họ quay đầu về hướng bắc trở
lại.
Vì
bây giờ Nate cũng đã trở thành một nửa người Brazil rồi nên anh không đeo đồng
hồ tay nữa. Ở đây thời gian không quan trọng lắm. Giờ này đã trễ, có lẽ nửa
đêm. Mưa gió đã quần họ khoảng bốn tiếng.
Nate
ngủ được mấy tiếng trong võng và thức giấc đúng vào sau rạng đông. Anh thấy
Jevy ngày khò khò trên chiếc giường nhỏ xíu, trong cái cabin bé tí tẹo đàng sau
buồng lái. Welly đang cầm lái, cũng đang ngủ gà ngủ gật. Nate đập vai bảo chú dập
đi pha cà phê, để anh cầm lái chiếc Santa Loura.
Những
đám mây quay trở lại nhưng không có dấu hiệu sẽ mưa.
Những
cành cây, đống lá trôi dật dờ trên sông, tàn dư của trận bão đêm qua. Sông rộng
mà chẳng có thuyền bè nào khác qua lại, nên Nate bảo Welly vào võng làm một giấc
trong khi anh lái tàu.
Anh
đã rời thế giới pháp đình quen thuộc để lao vào một thế giới hoàn toàn khác. Cởi
trần trùng trục, chân không giày dép, nhâm nhi ly cà phê đen trong khi dẫn đầu
một cuộc viễn chinh vào trung tâm của vùng đầm lầy rộng nhất thế giới. Lúc còn
thịnh thời với nghề luật sư, anh đã từng chạy đua để tranh tụng cho một vụ án ở
đâu đó, theo đuổi hàng chục vụ kiện cùng một lúc, điện thoại di động nhét đầy
túi áo túi quần. Anh nhớ lại thời đó nhưng không hẳn đã tiếc nuối.
Trên
thực tế chiếc thuyền gần như tự lái đi. Dùng hai ống nhòm của Jevy, anh quan
sát cá sấu, trăn rắn… ở gần hai bờ sông. Và anh đếm các con hồng hạc, một loài
chim sếu thân cao, lông trắng, cổ dài, đầu đỏ, đã trở thành biểu tượng của vùng
Pantanal. Có mười hai con đang họp thành đàn trên một đụn cát. Chúng đứng yên,
nhìn con thuyền chạy qua.
Thuyền
trưởng và thủy thủ đoàn ngái ngủ của mình đi về hướng bắc, trong khi mặt trời
chuyển sang màu cam và một ngày mới bắt đầu. Càng lúc họ càng đi sâu vào miền
Ngũ Giác Nê Địa hoang vu, mênh mông, không biết chắc được cuộc hành trình này sẽ
dẫn họ đến đâu.
-------------
Còn tiếp...
-------------
Còn tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét