Bản
chúc thư
Tác giả: John Grisham
Người dịch: Phan Quang Định
Nhà xuất bản Phụ Nữ - 2/2011
Chương
19
Có
ba cuộc xô xát trong lối đi đến phòng lớn sau khi tòa đình hoãn. May mắn là
không có cuộc nào dính líu đến đám nhà Phelan đấu đá với nhau. Những trận huynh
đệ tương tàn sẽ đến sau.
Một
đám phóng viên đợi bên ngoài cửa phòng xử án trong khi cánh nhà Phelan đang được
đám luật sư an ủi. Troy Junior là người đầu tiên đi ra, và ngay lập tức bị bao
vây bởi một bầy sói, với microphone cầm tay trong tư thế tấn công. Anh ta hơi
khó chịu khi bắt đầu, và bây giờ anh ta đã nghèo đi hơn nửa tỉ đôla, anh ta chẳng
còn hứng thú gì để nói về thân phụ mình.
- Ông
có ngạc nhiên không? - một tên ngốc nào đó lên tiếng hỏi, đàng sau một cái
microphone.
- Sao
không? - anh ta nói, cố đi qua đám đông.
- Rachel
Lane là ai vậy? - người khác hỏi.
- Tôi
đoán là em gái tôi, - anh ta miễn cưỡng đáp.
Một
anh chàng bé loắt choắt, da bọc xương với đôi mắt ngờ nghệch, nước da tái mét,
đứng lại ngay trước mặt anh ta, chĩa máy thu băng vào ngay mặt anh và hỏi:
- Bố
ông có bao nhiêu đứa con ngoại hôn?
Bằng
phản ứng tự nhiên của bản năng, Troy Junior đẩy ngược cái máy thu băng về phía
anh chàng sỗ sàng nọ. Chiếc máy đập trúng ngay vào mũi hắn ta, và khi hắn ta ngửa
mặt ra sau, Troy Junior phóng theo một quả đấm móc tay trái đập bộp vào tai hắn
ta và cho hắn đo ván thẳng cẳng. Trong cơn hỗn độn, một cảnh vệ đẩy Troy Junior
qua hướng khác và thoát nhanh đi.
Ramble
nhổ nước bọt vào một tay phóng viên khác, tay này định đấm vào mặt chú nhưng bị
một đồng nghiệp níu lại, nhắc nhở anh ta rằng thằng nhóc còn vị thành viên,
đánh nó là lỗ đấy.
Vụ lộn
xộn thứ ba xảy ra khi Libbigail và Spike phóng ra khỏi phòng xử án theo sau
Wally Bright.
- Miễn
bình luận! - Bright la lên với đám đông đang khép vòng tròn quanh họ. - Miễn
bình luận! Xin tránh đường cho chúng tôi đi!
Libbigail
đang khóc lóc, vấp vào một sợi cáp truyền hình và ngã chúi vào một phóng viên
làm tay này ngã lăn theo. Những tiếng la và tiếng chửi thề loạn xạ và trong khi
tay phóng viên đang chống bằng cả bốn chi, chuẩn bị đứng lên, thì Spike phóng một
cước cực mạnh vào sườn anh ta khiến anh ta ngã vật xuống, nằm bẹp sấp mặt luôn
và trong khi anh ta co chân gượng đứng lên thì chân anh ta lại dẫm vào gấu áo
dài của Libbigail và cô nàng thẳng tay tát vào mặt anh ta. Spike sắp sửa làm thịt
anh ta thì may thay một cảnh vệ đã ra tay can thiệp vừa kịp lúc.
Đám
cảnh vệ giải tán các cuộc ẩu đả, luôn xảy ra giữa đám nhà Phelan với đám phóng
viên. Họ giúp cho đám người thừa kế bị bao vây quấy rầy và đám luật sư của họ
đi xuống các bậc thang, băng ngang đại sảnh và ra ngoài. Luật sư Grit, đại diện
cho Mary Ross Phelan Jackman bị tràn ngập bởi quá nhiều phóng viên vây quanh.
Tu-chính-án
đầu tiên, hay ít ra là sự hiểu biết nông cạn của anh ta về điều khoản đó, đã
xúi anh ta phát ngôn vung vít. Vòng tay ôm nữ thân chủ đang quẫn trí của mình,
anh quyết liệt bày tỏ phản ứng của họ đối với bản chúc thư đáng ngạc nhiên kia.
Rõ ràng đó là sản phẩm của một kẻ loạn trí. Còn cách nào khác để giải thích việc
chuyển giao một tài sản lớn lao như vậy cho một người thừa kế không ai biết?
Thân chủ của anh rất yêu thương bố cô ấy, yêu thương sâu sắc, tôn thờ ông ấy,
và trong khi Grit tiếp tục lảm nhảm về mối tình phụ tự hoang tưởng kia, Mary
Ross cuối cùng hiểu ra lời mách nước của thầy dùi và bắt đầu khóc… rưng rức,
khóc tức tưởi, khóc nghẹn ngào. Bản thân Grit cũng tỏ ra sẵn sàng tuôn
trào lệ thảm! Vâng, dứt khoát là chúng tôi phải chiến đấu chống lại sự bất công
nghiêm trọng này, chúng tôi sẽ kháng nghị lên tối cao Pháp viện của Hiệp chủng
quốc Hoa Kỳ. Tại sao? Quí vị muốn biết tại sao ư? Bởi vì đây không phải là văn
kiện cho Troy Phelan - ngài Phelan sáng suốt và khả kính như chúng tôi từng biết
- thảo ra. Tôi xin được nhắc lại đây để tôn vinh tấm lòng của bậc từ phụ, bởi
tôi biết ngài rất mực yêu thương con cái, yêu thương vô cùng! Và đáp lại, mọi đứa
con cũng yêu thương ngài với tấm lòng hiếu kính thủy chung sâu sắc! Đó là một sợi
dây ràng buộc thiêng liêng, được tôi luyện qua những thử thách gian nan và do
đó rất xứng đáng để cùng được hưởng vinh quang! Họ sẽ chiến đấu bởi vì ông bố
yêu quí của họ không còn là chính ông ấy nữa, khi nguệch ngoạc cái văn kiện
kinh khủng kia. Tôi xin long trọng tuyên bố những điều trên đây với quí vị,
nhân danh công lý! Nhân danh lẽ phải và tình người! Nhân danh… tất cả và tất cả!
Anh ta vung nắm tay lên khi phóng ra những lời… văng mạng đó. Và sau khi diễn
xong màn kịch - mà anh ta tự thấy là… quá ư xuất sắc, anh ta - như một diễn
viên rất hài lòng về mình - hiên ngang lui vào hậu đài.
Josh
Stafford không có gì phải vội để rời pháp đình. Ông nói chuyện ôn tồn với Hark
Gettys và vài người trong đám luật sư ở các bàn kia. Ông hứa sẽ gởi cho họ bản
sao của tờ di chúc ghê gớm nọ. Mọi chuyện lúc đầu có vẻ thân thiện, nhưng rồi sự
thù địch lớn dần theo từng phút. Một phóng viên mà ông biết của tờ Washington
Post đang đợi nơi đại sảnh, và Josh qua mười phút với anh ta mà không nói gì. Sự
quan tâm xoáy vào Rachel Lane, lịch sử đời cô ta và bao nhiêu chuyện liên qua.
Có vô số câu hỏi, nhưng Josh không trả lời.
Chắc
chắn Nate sẽ tìm ra cô ta trước hơn ai hết.
Câu
chuyện được thổi phồng lên dần. Từ pháp đình nó được phóng ra trên các làn sóng
của các phương tiện truyền thông tiên tiến và các phần cứng kỹ thuật cao. Đám
phóng viên tranh nhau đưa tin với điện thoại di động, với Laptop và pager, tung
tin bừa bãi không cần suy nghĩ.
Những
đường dây chính bắt đầu chạy tin, hai mươi phút sau khi tòa đình nghị, và một
giờ sau bản tin thường xuyên đầu tiên do một phóng viên ngồi trước camera ngay
bên ngoài pháp đình truyền đi, “Xin quí khán thính giả nghe một tin gây choáng
váng…”, cô phóng viên duyên dáng bắt đầu kể lại câu chuyện, không cần thêm mắm
dặm muối, cũng đã rất đậm đà.
Ngồi
ở hàng ghế sau của phòng xử án là Pat Solomon, nhân vật sau cùng do Troy tuyển
chọn để điều hành Tập đoàn Phelan. Ông ta Tổng Giám đốc của Công ty từ sáu năm
nay, sáu năm phát triển điều hòa và mang lại lợi nhuận cao.
Ông
rời pháp đình mà không bị một phóng viên nào nhận ra. Trong khi đi ra xa, ngồi ở
băng sau chiếc limousine. Solomon thử phân tích quả bom do Troy tung ra. Ông
không hề bị sốc chút nào. Sau hai mươi năm làm việc cho Troy, không có gì còn
làm cho ông ngạc nhiên. Phản ứng của đám con ngu ngốc và đám luật sư hám lợi là
những điều hoàn toàn nằm trong dự kiến. Đã từng có lần Solomon được ủy thác cái
nhiệm vụ cực kì khó khăn là tìm một công việc nào đó trong công ty để Troy con
có thể hoàn thành mà không tạo ra một lỗ thủng trong lợi tức hàng quí. Điều đó
đã là một cơn ác mộng. Hư hỏng vì được nuông chiều, đầu óc nông cạn, học hành
lem nhem có vỏ mà không có ruột và thiếu những kĩ năng quản trị cơ bản, Troy
Junior đã điều hành một cách khinh suất một nhánh của công ty khai khoáng trước
khi Solomon được bên trên bật đèn xanh chặn tay Troy con lại.
Vài
năm sau, một chương tương tự lại mở ra với Rex, và việc anh ta theo đuổi sự đồng
tình và tiền bạc của ông bố. Cuối cùng, Rex đã vận động với Troy để đẩy Solomon
đi.
Các
bà vợ và đám con đã xen vào quấy nhiễu trong nhiều năm nhưng Troy vẫn nắm vững.
Đời
tư của ông ta chẳng ra làm sao, hầu như là một thất bại hoàn toàn, nhưng không
hề có tác động xấu đến công ty.
Solomon và Troy chưa bao giờ thân thiết nhau.
Thực tế là không một ai, có lẽ trừ trường hợp ngoại lệ của Josh Stafford, đã từng
bao giờ mong trở thành người thân tín của Troy. Đội quân các nàng tóc vàng đã
chia nhau phần đời riêng tư của ông chứ Troy không có bạn bè thân. Và trong khi
ông suy yếu dần về thể chất cũng là khi xầm xì về việc kế thừa quyền sở hữu. Chắc
chắn Troy sẽ không giao công ty cho các con ông.
Ít
ra là ông cũng không để cho ai nghi ngờ điều đó.
Ban
giám đốc đang chờ, trên tầng mười bốn, cũng tại chính phòng hội nghị, nơi Troy
đã kí bản chúc thư, rồi bay xuống đất. Solomon mô tả cảnh tượng trong phòng xử
án và lời văn trần thuật đầy màu sắc của ông trở nên hài hước. Ý nghĩ người thừa
kế sẽ nắm quyền kiểm soát đã gây ra cảm thức bất an trong ban giám đốc. Troy
Junior đã hé cho biết rằng anh ta và đám em trai, em gái có đủ phiếu để nắm đa
số quyết định và rằng anh ta có kế hoạch thanh lí nội bộ, tái-cơ-cấu dàn nhân sự
cho phù hợp với ban quản trị mới.
Họ
muốn biết về Janie, bà vợ thứ nhì của cụ Troy. Bà ta đã vào làm việc cho công
ty lúc đầu như một thư kí cho đến khi thăng lên chức tình nhân, rồi chính thức
là đệ nhị phu nhân, và sau khi đạt đến đỉnh cao quyền lực bà ta đã rất lạm quyền
đối với rất nhiều nhân viên. Troy đã trục xuất bà ta khỏi tổng hành dinh công
ty.
- Khi
rời đại bản doanh bà ta đã khóc, - Solomon khoái chí kể.
- Còn
Rex? - tay trưởng phòng tài chánh hỏi. Tay này có lần đã từng bị Rex lăng mạ
trong thang máy.
- Chẳng
sung sướng gì đâu. Hắn đang bị điều tra, anh biết đấy.
Họ
tán gẫu về đám con cái cụ Phelan và về các bà vợ của cụ và cuộc họp trở thành một
cuộc… phiếm đàm.
- Tôi
đếm được hai mươi hai luật sư. - Solomon cười nói. - Tranh nhau làm thầy dùi
cho một bọn ngốc để hòng chia phần.
Vì
là một cuộc họp không chính thức, nên Josh vắng mặt cũng không sao. Tay trưởng
ban Tư vấn Pháp lí tuyên bố rằng, xét cho cùng, bản chúc thư lại là một may mắn
lớn cho ban giám đốc. Họ chỉ phải lo lắng về một người, một kẻ thừa kế còn chưa
ai biết, thay vì phải đối đầu với một lũ ngu gồm đến sáu đứa.
- Có
ai biết gì về nhân vật thừa kế bí ẩn đó không?
- Không,
chẳng ai biết tí gì. - Solomon trả lời. - May ra có Josh.
Vào
lúc chiều muộn, Josh phải rời văn phòng và lui về thư viện nhỏ nơi tầng hầm của
cao ốc. Cô thư ký ngừng đánh dấu các lời nhắn thoại ở số một trăm hai mươi.
Phòng khách lớn nơi cửa vào chính đã chật cứng phóng viên ngay từ lúc gần trưa.
Ông đã lệnh cho đám thư ký không được để ai làm rộn ông trong vòng một tiếng đồng
hồ. Vì vậy, tiếng gõ cửa khiến ông hết sức bực mình.
- Ai
đó? - ông gắt gỏng hỏi vọng ra.
- Thưa
luật sư, có chuyện khẩn cấp, - cô thư ký trả lời.
- Vào
đi.
Cô
nghiêng đầu vào vừa đủ để nhìn mặt ông và nói.
- Ông
O’Riley gọi.
Josh
ngừng chà xát hai bên thái dương và cười thư giãn. Ông liếc quanh phòng và nhớ
lại nơi đây không gắn điện thoại. Cô thư kí dấn tới hai bước, đặt cái điện thoại
phụ lên bàn, rồi biến.
- Nate
đấy hả? - ông gọi vào ống nói.
- Phải
ông không, Josh? - đàng kia trả lời. Âm lượng đủ nghe nhưng lời nói hơi nhòe.
Nhưng so ra vẫn nghe rõ hơn điện thoại trên xe hơi.
- Đúng
rồi, Nate, cậu nghe mình nói rõ không?
- Rõ.
- Cậu
đang ở đâu đó?
- Đang
ở trên vệ tinh đây! Chính xác hơn là đang ngồi trên chiếc du thuyền riêng, ngắm
cảnh dòng sông Paraguay thơ mộng! Anh nghe tôi rõ chứ?
- Rõ
lắm. Cậu trẻ khỏe vui vẻ chứ, Nate?
- Khỏe
như vâm, vui như sáo sậu! Chỉ tiếc một điều, chiếc du thuyền này không được tiện
nghi lắm. Nóng như lò hấp bánh mì. Trên thuyền thì muỗi kêu như sáo thổi, dưới
sông cá sấu lội như bánh canh. Anh có thích món “lẩu cá sấu nhồi thịt người?”.
Món đó nhậu với whisky, bắt mồi hết biết. Quắc cần câu luôn! Đáng tiếc là chiếc
thuyền của tôi lại đang lâm nạn.
- Sao,
có chuyện gì vậy?
- Chân
vịt máy tàu bị dính vào rễ cây và máy bị hóc. Thủy thủ đoàn đang lo tháo gỡ.
Tôi đang kiểm tra.
- Cậu
có vẻ đang hăng nhỉ?
- Một
cuộc phiêu lưu hào hứng mà, đúng không Josh?
- Đúng
thế. Có tăm hơi gì của cô ấy không?
- Chưa
có cơ may nào. Mấy ngày trước bọn này bay thám thính, gặp bão tưởng toi đời.
Hôm nay đi thuyền quay trở lại dò thử xem sao. Tôi cũng không chắc lúc nào đến
đó, mà có đến được hay không cũng không dám hứa!
- Cậu
phải đến, Nate à. Sáng nay bọn mình đã đọc công khai di chúc trước tòa. Cả thế
giới này sắp sửa lao đi tìm Rachel Lane đấy.
- Tôi
chẳng lo gì chuyện đó đâu. Cô ấy rất an toàn trong chốn hoang vu này.
- Ước
gì tôi cùng đi với cậu.
Một
đám mây bay ngang làm nhiễu tín hiệu.
- Anh
vừa nói gì vậy? - Nate hỏi lớn tiếng.
- Không
có gì. Vậy ít ngày nữa cậu sẽ gặp cô ấy chứ?
- Nếu
chúng tôi may mắn. Tàu chạy liên tục không nghỉ, thế nhưng chúng tôi đang đi
ngược nước, lên phía thượng nguồn, và bây giờ đang là mùa mưa, nước sông dâng
cao, thác ghềnh tuôn xuống ào ào. Hơn nữa, chúng tôi cũng không chắc mình đang
đến được nơi đâu. Hai ngày là lạc quan lắm, với giả định rằng bọn này sửa được
máy móc cho ổn…
- Vậy
là thời tiết đang xấu, - Josh nói, kiểu cầu âu. Không có gì để bàn cãi nhiều.
Nate vẫn còn sống, khỏe mạnh, đang di chuyển về hướng mục tiêu.
- Nóng
như địa ngục và mưa mỗi ngày năm lần. Nếu không thế, thì cũng dễ chịu đấy!
- Có
rắn rết gì ghê lắm không?
- Cũng
có đôi con. Trăn anaconda dài hơn chiếc thuyền. Cá sấu alligator thì vô số. Chuột
to cỡ chó con, dân ở đây gọi chúng là capivaras, sống ven mép nước trong tình
láng giềng thân thiện với cá sấu, khi nào quí vị ngạc ngư nầy đói bụng thì xơi
mấy bạn láng giềng kia.
- Bạn
có lương thực đầy đủ chứ?
- Vâng.
Chuyện đói khát thì không đến nỗi nào. Trên tàu đầy đậu đen và gạo. Welly nấu
cho tôi ba bữa mỗi ngày. Nước uống thì… vô tư. Chỉ thiếu chất cay thôi.
Giọng
Nate có vẻ đầy chất nghĩa hiệp giang hồ.
- Welly
là ai vậy?
- Chú
nhóc phụ việc trên tàu. Giờ đây hắn đang lặn sâu mười hai feet dưới nước, nín
thở để cắt mấy cái rễ cây, dây nhợ quấn quanh chân vịt. Tôi đang kiểm soát.
- Đừng
xuống nước nghe Nate.
- Anh
đùa đấy à? Tôi đang ở trên boong tàu, uống nước trái cây và không biết cách nào
để sạc lại mấy cục pin.
- Khi
nào cậu gọi lại?
- Tôi
sẽ cố và đợi cho đến khi tìm được Rachel Lane.
- Ý
tưởng hay đấy. Nhưng hãy gọi nếu cậu gặp rắc rối.
- Rắc
rối? Tôi gọi anh để làm gì, Josh? Anh làm gì được đâu với khoảng cách hơn mười
ngàn cây số?
- Cậu
nói đúng. Thôi khỏi gọi.
-------------
Còn tiếp...
-------------
Còn tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét