Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Bản chúc thư - Ch 15

Bản chúc thư

Tác giả: John Grisham
Người dịch: Phan Quang Định
Nhà xuất bản Phụ Nữ - 2/2011

Chương 15

Mơ ước của bà Lillian Phelan về một bữa ăn khuya đầm ấm trong đêm Giáng Sinh bị tan vỡ khi Troy Junior đến trễ, say nhè và vừa mới gây gổ, choảng nhau với Biff. Hai người đến, mỗi người lái một chiếc Porsche mới cáu cạnh, màu khác nhau. Tiếng hò hét dậy lên khi Red cũng đã “sương sương” đôi chút, phiền trách ông anh cả đã làm hỏng đêm Noel của má. Khách khứa đến đầy nhà. Bốn người con của Lillian đều có mặt - Troy Junior, Rex, Libbigail, và Mary Ross, cùng với mười một đứa cháu, và cả đám bạn của chúng - đa số chẳng hề được đích thân bà Lillian mời.
Các cháu của Phelan, giống như bố mẹ chúng, đã thu hút thêm nhiều bạn mới, từ khi cụ Troy mất.
Lễ hội mừng Giáng Sinh thật tưng bừng - cho đến khi Troy Junior đến. Chưa bao giờ người ta thấy những quà tặng “thần kỳ” như thế được trao đổi. Những người thừa kế trong gia đình Phelan mua tặng nhau, hoặc tặng cụ bà Lillian những bộ quần áo đặc biệt nhất, những loại nữ trang thật đẹp, những đồ chơi điện tử tân kì nhất, và cả những tác phẩm nghệ thuật - mà không phải bận tâm về giá cả. Chỉ trong vòng vài tiếng, tiền bạc đã đem lại những thứ tốt nhất cho họ. Lòng hào hiệp của họ là… vô giới hạn!
Chỉ còn hai ngày nữa thôi, di chúc sẽ được chính thức công bố.
Spike, chồng của Libbigail, một cựu vận động viên đua xe đạp mà nàng gặp trong trung tâm cai nghiện, định can thiệp vào cuộc đấu khẩu giữa Troy Junior và Rex, nhưng mới mở miệng nói chưa hết câu đã bị Troy Junior quạt cho tắt ngay bằng cách nhắc nhở rằng chàng ta chỉ là một “tên hippie béo phì mà đầu óc đã bị chất gây ảo giác LSD làm hỏng mất rồi”. Mấy lời đó làm Libbigail nghe ngứa tai quá nên đốp trả ngay bằng cách gọi Biff - vợ của ông anh cả - là con mẹ dâm đãng nhếch nhác. Cụ bà Lillian nghe rát tai bèn đi tị nạn nơi phòng ngủ của mình và khóa trái cửa lại. Thế hệ thứ ba cùng đồng bọn dạt xuống tầng hầm, nơi đó có ai đã để sẵn mấy thùng bia ướp lạnh.
Mary Ross, có thể nói là người biết điều nhất và chắc chắn là người cẩn ngôn nhất trong bộ tứ đó, thuyết phục được hai ông anh và bà chị Libbigail ngưng chửi mắng nhau, mỗi người tản ra một góc với những người thân của mình. Họ dạt ra thành những nhóm nhỏ, ngồi vào những bàn riêng cách xa nhau. Một cuộc hưu chiến khá ngột ngạt tạm được thiết lập.
Mấy tay luật sư chẳng giúp gì vào việc hòa giải. Bây giờ, họ làm việc thành từng nhóm vì họ đại diện cho điều mà họ gọi là những quyền lợi tối đa của mỗi người thừa kế. Và họ cũng tốn nhiều thời gian để bàn mưu tính kế nhằm giành được phần lớn hơn trong miếng bánh. Bốn đạo quân luật sư riêng, nếu kể thêm hai đám của Geena và Ramble nữa, là sáu tất cả đều đang làm việc như lên cơn sốt. Những người thừa kế mà Phelan càng tốn nhiều thời gian với luật sư của họ, thì lại càng nghi kị lẫn nhau.
Sau một giờ hòa bình tạm bợ, Lillian ló ra khỏi phòng và kiểm sát cuộc ngừng bắn. Không một lời nào, bà đi vào phòng ăn và sắp bày bữa ăn tối theo kiểu tiệc buffet. Mỗi nhóm có thể vào phòng ăn lấy đầy thức ăn vào đĩa riêng rồi rút về góc riêng của nhóm đó.
Và thế là, cuối cùng, gia đình dòng thứ nhất của Phelan cũng ăn được một bữa ăn tối đêm Noel bình yên. Troy Junior ngồi ăn hamburger và khoai chiên một mình ở quầy bar gần cầu thang phía sau. Biff ngồi ăn với mẹ chồng trong phòng ăn. Rex và cô vợ Amber thưởng thức món gà tây đút lò trong phòng ngủ, vừa xem đá bóng trên tivi. Libbigail, Mary Ross và chồng của họ cùng ăn trong một phòng riêng.
Còn đám cháu và lũ nhóc bạn chúng ăn bánh pizza ở tầng hầm, với bia bọt tràn lan.
* * *
Gia đình thứ nhì của cụ Phelan không quây quần bên nhau để cùng ăn mừng Giáng Sinh. Janie không hề mê thích các ngày lễ, nên bà ta chuồn về cố hương, vùng Klosters ở Thụy Sĩ, nơi những con người thanh lịch khắp châu Âu gặp gỡ nhau và chơi trượt tuyết. Bà ta mang theo tay vận động viên thể hình tên là Lance, hai mươi tám tuổi - nửa tuổi của bà - nhưng rất sung sướng được tháp tùng vị cựu phu nhân của nhà cố tỉ phú.
Cô con gái Geena của bà bắt buộc phải ăn lễ Giáng Sinh ở nhà chồng tại Connecticut - điều ấy bình thường vẫn là một viễn tượng khá ảm đạm - thế nhưng mọi việc đã đổi thay… kịch liệt. Đối với Cody, chồng của Geena, đây là một cuộc “áo gấm về làng”, ở vùng Waterbury.
Gia đình Strong (bên chồng của Geena) đã từng có thời sở hữu một cơ ngơi đồ sộ nhờ nghề vận tải đường thủy, nhưng sau hàng thế kỉ quản lí kém, cùng với những cuộc hôn phối đồng tộc, tiền của trong thực tế đã cạn. Tên tuổi và hậu duệ vẫn còn được đón nhận vào những trường học danh giá và những câu lạc bộ thượng lưu và đám cưới của một thành viên nào trong dòng họ Strong cũng còn nhận được thông báo long trọng. Nhưng cái máng ăn thì cũng chỉ rộng và dài có thế thôi trong khi quá nhiều thế hệ đến chen nhau ăn ở cùng một máng đó.
Họ là một đám người ngạo mạn, kiêu hãnh về gia tộc, về huyết thống, về giọng nói và ngoài mặt vẫn tỏ ra vô tư đối với số tiền của cứ teo dần lại của gia đình. Họ đều có sự nghiệp ở New York và Boston và tiêu hết những số tiền kiếm được vì tài sản của gia đình vẫn luôn luôn là cái lưới an toàn cho họ.
Những đứa trẻ của dòng họ Strong vẫn còn được bảo đảm một nên giáo dục tốt. Cody học trung học ở Taft, đại học ở Dartmouth rồi tốt nghiệp MBA ở Columbia.
Cuộc hôn nhân của chàng với Geena Phela không được gia đình đón nhận nồng nhiệt cho lắm, trước tiên bởi vì đây là lần hôn nhân thứ nhì của cô ta. Nhưng vào thời kỳ hai người sắp làm đám cưới thì tài sản của ông bố kì dị của cô đã đáng giá sáu tỉ đôla, điều này đã giúp cô bước vào thị tộc đó dễ dàng hơn. Nhưng cô vẫn luôn luôn bị coi thường vì cô là một phụ nữ đã li dị chồng và học hành cũng làng nhàng, tại những trường không danh tiếng, và cũng bởi vì anh chàng Cody hơi kì khôi đối với gia đình.
Nhưng nay, tất cả họ đều có mặt ở đó để chúc mừng Geena nhân lễ Giáng Sinh. Chưa bao giờ cô được thấy nhiều nụ cười đến thế từ những người mà cô vốn rất ghét. Lại còn những cái vuốt má âu yếm, những cái vỗ vai thân mật nữa chứ! Cô càng ghét họ hơn vì thói dởm đó.
Sau vài ly, Cody bắt đầu mở đài. Nhiều người quây quần quanh anh ta trong phòng riêng, và khá lâu trước khi có người đánh bạo hỏi: “Bao nhiêu?”
Chàng ta nhíu mày làm như tiền bạc đã là… một gánh nặng!
- Có lẽ sơ sơ chừng… nửa tỉ đô thôi! - chàng thốt ra với dáng vẻ mà chàng đã tổng dợt kĩ trước tấm gương trong nhà tắm nhiều lần.
Vài người nắm tay lại. Những người khác nhăn mặt bởi vì họ biết rõ Cody - họ đều mang dòng máu Strong cả mà, và họ biết họ sẽ chẳng bao giờ thấy một xu trong đó. Họ đều sục sôi vì ganh tị nhưng dĩ nhiên vẫn lặng lẽ cố nén vì để lộ ra thì… quá kì.
Lời tuyên bố “khiêm tốn” của Cody đã nhanh chóng rò rỉ và chẳng bao lâu đám đàn bà quanh nhà đều xầm xì về con số nửa tỉ đôla. Mẹ của Cody, một bà già nghiêm nghị với bộ mặt nhăn nheo, tỏ vẻ khinh thị thứ tiền của ấy, tiền của bọn nhà giàu mới nổi, con cái không có đứa nào được học ở những ngôi trường danh giá.
Mới hay cũ, thì số tiền to tát đó cũng làm cho cánh phụ nữ trẻ rất ư thèm thuồng. Họ hình dung ra những chiếc máy bay riêng, những căn nhà trên bãi biển, những cuộc nghỉ dưỡng cho cả gia đình trên những hòn đảo thơ mộng, những cổ phần cho con cháu và có lẽ cả những khoản tặng lớn bằng tiền mặt.
Đồng tiền đã làm tan băng nơi những người nhà Strong làm ấm lên nhiệt tình mà họ chưa bao giờ biểu lộ với người ngoài, làm ấm đến độ… nóng chảy! Nó dạy cho họ tính cởi mở và tình yêu và làm cho lễ Giáng Sinh năm nay ở nhà họ thật vô cùng ấm cúng!
Đến khi gia đình quây quần bên cái bàn cho bữa ăn truyền thống, trời bắt đầu đổ tuyết. Một đêm Noel thật tuyệt, cả nhà cùng lên tiếng. Geena càng thấy ghét họ thậm tệ.
* * *
Ramble qua ngày lễ cùng với luật sư của mình, với giá… sáu trăm  đôla mỗi giờ, dù việc tính hóa đơn có lẽ bị giấu, nhưng chỉ các vị luật sư mới có khả năng giấu những điều như thế.
Tira, mẹ của Ramble, cũng rời xứ đi du lịch với một chàng kép trẻ, đến một bãi biển nào đó, vui chơi không cần biết gì hết, và hoàn toàn không bận tâm làm chi cho mệt về chuyện cậu con mười bốn tuổi của mình đang làm gì.
Luật sư của Ramble, Yancy, đang sống độc thân, hai lần li dị, có hai đứa con sinh đôi, mười một tuổi, từ cuộc hôn nhân thứ nhì. Hai đứa con ông thông minh đặc biệt so với tuổi của chúng. Nên dưới mắt ông, cậu ấm Ramble là một loại chậm lụt đến đau đớn. Ông để cho cậu chơi Video game với hai đứa con mình trong phòng ngủ còn ông ngồi trước tivi xem bóng đá một mình.
Thân chủ của ông sẽ được nhận năm triệu đôla vào sinh nhật lần thứ hai mươi mốt, mà xét theo mức độ trưởng thành của thân chủ và sự giáo dục gia đình của cậu ta, thì chắc tiền bạc ở với cậu sẽ chẳng bao lâu, chắc chắn sẽ đội nón ra đi còn nhanh hơn so với những đứa con khác của Phelan. Nhưng Yancy không quan tâm tới con số năm triệu đô lẻ tẻ đó. Ông sẽ vớ được một khoản đáng kể hơn nhiều khi giúp Ramble giành được phần đúng mức trong di chúc.
Yancy có những ưu tư khác. Tira đã thuê một hãng luật mới, một hãng năng nổ gần tòa nhà Quốc hội, có những mối quan hệ sáng giá. Tira chỉ là một người vợ cũ đã li dị, không phải là con cháu, nên phần của cô ta chắc chắn phải nhỏ hơn phần của Ramble nhiều. Những luật sư mới tất nhiên cũng biết điều đó. Họ đang gây sức ép với Tira để đẩy Yancy đi và hướng cậu Ramble về phía họ. Cũng may là bà mẹ chẳng mấy quan tâm đến cậu con và Yancy đang thi thố phù phép để tách rời cậu con khỏi bà mẹ.
Tiếng cười của lũ trẻ quả là một loại nhạc nhẹ nhàng làm vui tai và gây hưng phấn tinh thần cho tay luật sự đang tràn trề tham vọng.
-------------
Còn tiếp...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét