Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2018

Giao lộ sinh tử - (Chương 8)

Giao lộ sinh tử  

Tác giả: Dean Koontz
Người dịch: Xuân Các
Nhà xuất bản Hội Nhà Văn. Tháng 4, năm 2011

Chương 8

Đôi mắt xám nhạt lu mờ, sưng húp đảo qua các gian hàng, gần như tỏ ra kinh ngạc hệt một bệnh nhân mất trí đi khỏi bệnh viện, thơ thẩn bước vào cái thế giới mà người đó không còn nhận ra, Gã Nấm cầm theo những chiếc túi căng phồng sắm sửa từ hai khu cửa hiệu.
- Thứ màu vàng trên đầu gã là gì vậy? - Stormy thắc mắc.
- Tóc.
- Em tưởng đó là loại mũ người Do Thái đội khi cầu nguyện.
- Không, tóc đấy.
Gã Nấm đi vào tiệm kem Burke & Bailey.
- Bọn ông kẹ còn đi cùng gã không? - Stormy hỏi.
- Không nhiều như khi nãy. Chỉ còn ba tên.
- Và bọn chúng cùng gã đi vào cửa tiệm của em ư?
- Ừ. Tất cả vào trong rồi.
- Không tốt cho việc kinh doanh rồi, - nàng dự báo điềm gở.
- Tại sao? Đâu có vị khách nào của em nhìn thấy được bọn chúng.
- Làm sao mà những linh hồn xấu xa, lén lút, trơn tuột đó lại tốt cho việc kinh doanh chứ? - nàng phản đối. - Chờ đây nhé.
Tôi ngồi cùng con cá chép Nhật đang “ấy” phía sau và cây kem ăn dở trên tay phải. Tôi không thấy ngon nữa.
Qua khung cửa sổ của tiệm Burke & Bailey, tôi có thể thấy Gã Nấm ở quầy phục vụ. Gã nghiền ngẫm bảng thực đơn rồi gọi kem.
Stormy không đích thân phục vụ gã mà lượn lờ gần đó, phía sau quầy phục vụ, làm ra vẻ thờ ơ.
Tôi không thích nàng có mặt ở đó cùng gã. Tôi cảm giác nàng đang gặp nguy hiểm.
Kinh nghiệm dạy tôi phải tin vào cảm giác của mình nhưng tôi không đi vào trong đứng gác gần Stormy. Nàng đã yêu cầu tôi ngồi chờ ngoài băng ghế. Tôi không có ý định chống đối nàng. Như hầu hết nam giới, tôi thấy thật mất thể diện khi bị đá đít bởi một phụ nữ nặng chưa tới một trăm mười pao sau bữa tối ngày Lễ Tạ ơn.
Nếu có cây đèn, vị thần và một điều ước, tôi sẽ ước cho mình quay trở lại Tire World, trở lại không gian thanh bình của phòng trưng bày với những lối đi có các vật thể hình tròn êm ái bằng cao su.
Tôi nghĩ đến ông Tom Jedd tội nghiệp vẫy cánh tay xấu xí để chào tạm biệt khi nãy, và cuối cùng tôi quyết định ăn hết cây kem. Không ai biết được khi nào mình bước đến cuối con đường. Biết đâu đây là miếng cuối cùng của cây kem dừa anh đào sôcôla mà tôi có cơ hội nhấm nháp.
Khi tôi vừa ăn xong miếng cuối cùng, Stormy quay lại ngồi cạnh tôi.
- Gã mua mang về. Một vại kem hạt óc chó trộn đường làm từ cây gỗ thích cùng một vại kem quýt sôcôla.
- Những hương vị đó có mang ý nghĩa gì không?
- Chuyện ấy tùy anh quyết định. Em chỉ báo anh biết thôi. Chắc chắn gã là một tên khốn cực kỳ quái đản. Em ước gì anh quên béng gã đi.
- Em biết anh không thể mà.
- Anh có sứ mệnh làm vị cứu tinh, phải đi giải nguy cho thế giới.
- Anh không có sứ mệnh làm vị cứu tinh. Anh chỉ có... món quà trời ban. Món quà này sẽ không rơi vào tay anh nếu anh không có nhiệm vụ sử dụng nó.
- Có lẽ đấy không phải món quà trời ban. Biết đâu lại là lời nguyền.
- Đó là món quà trời ban. - Vỗ nhẹ vào đầu, tôi tiếp lời. - Anh vẫn còn giữ hộp đựng quà mà.
Gã Nấm bước ra khỏi tiệm Burke & Bailey. Ngoài hai giỏ hàng hóa, gã cầm thêm một túi nhiều lớp cách nhiệt đựng kem.
Gã liếc sang phải, nhìn sang trái rồi lại quay sang phải, như thể không nhớ rõ mình đã đến đây từ hướng nào. Nụ cười loáng thoáng cố định như hình xăm trên môi gã rộng mở trong giây lát và gã gật gù như thể vui vẻ tán thành điều gã tự nói với chính mình.
Khi Gã Nấm bắt đầu đi ngược trở lên phía thác nước, hai ông kẹ hộ tống theo sau. Tạm thời tên ông kẹ thứ ba vẫn còn ở trong tiệm Burke & Bailey.
Nhổm dậy khỏi băng ghế, tôi lên tiếng:
- Hẹn gặp em vào bữa tối nhé, cô bé quậy phá.
- Cố sống sót nhé anh, - nàng nói. - Nhớ đấy, em không nhìn thấy được người chết đâu.
Tôi để lại nàng ở đó, một cô nàng trong trang phục toàn màu hồng và trắng, đầy khiêu khích ngồi tại rừng cọ nhiệt đới có mùi của bầy cá chép say tình. Sau đó tôi đuổi theo cây nấm hình người đến cổng chính khu mua sắm, rồi bước ra ngoài ánh nắng gay gắt gần như đủ sức giật phăng giác mạc khỏi mắt.
Mặt đường nhựa nóng như vỉ lò nhưng vẫn còn mát hơn hố nhựa nóng chảy đã cuốn bầy khủng long đi nhiều thiên niên kỷ về trước. Làn gió nhẹ nhanh như cắt làm môi tôi khô rang và mang đến hương mùa hè của thị trấn sa mạc, mùi pha quyện của đá nung siêu nóng, phấn hoa xương rồng, nhựa thông mesquite, muối của những bãi biển chết từ lâu và khói thải lơ lửng giữa không khí khô khốc bất động như những đám mây mờ nhạt chứa hạt khoáng chất cuộn xoắn xuyên suốt viên thạch anh trong suốt.
Chiếc Ford Explorer bụi bặm của Gã Nấm đậu ở hàng phía sau và cách xe tôi bốn khoảng đất trống tính về phía tây. Nếu sức hút siêu linh của tôi mạnh thêm chút nữa, tôi và gã đã đậu xe nối đuôi nhau.
Gã mở cốp xe SUV và cho mấy túi mua sắm vào trong. Gã mang theo thùng làm lạnh Styrofoam để giữ kem không chảy và cất hai vại kem vào đó.
Khi nãy, tôi quên dựng tấm cản nắng phản chiếu lên kính chắn gió trong chiếc Mustang. Nó được xếp gọn và nhét vào giữa ghế hành khách và cốp xe. Do đó, vô lăng nóng lên đến mức không thể chạm vào.
Tôi khởi động xe, bật máy điều hòa và dùng kính chiếu hậu và kính hai bên để giám sát Gã Nấm.
May thay, cử động của gã này gần như chậm chạp và ngăn nắp hệt quá trình phát triển của nấm mốc. Đến lúc gã rời khỏi chỗ đậu xe, tôi đã có thể bám theo mà không để lại mẩu da phồng rộp nào trên vô lăng.
Hai xe chưa chạy ra đến đường chính, tôi đã nhận thấy không còn ông kẹ nào bám đuôi gã đàn ông hớn hở này khi gã rời khu mua sắm. Hiện không có tên nào ngồi trong chiếc Explorer với gã, cũng không có tên nào chạy nhảy sau xe.
Vừa rồi, gã rời Quán Vỉ nướng với một toán ít nhất hai mươi tên, khi đến tiệm Burke & Bailey, đoàn tùy tùng ấy rút gọn lại còn ba tên. Ông kẹ thường sốt sắng theo hầu bất cứ ai sắp trở thành khởi nguồn của màn bạo lực kinh hoàng và chúng sẽ không rời bỏ kẻ đó khi nào giọt máu cuối cùng còn chưa chảy tràn.
Tôi tự hỏi vậy cuối cùng Gã Nấm này có phải là hiện thân xấu xa của Tử thần như điều tôi đã gán cho gã không.
Mặt đường nhựa tích trữ sức nóng nhìn loang loáng đến mức tưởng như không còn lớp bề mặt nào ngoài nước, nhưng chiếc Explorer phóng qua mà không để lại đường rẽ nước hay gợn sóng lăn tăn nào.
Ngay cả lúc thiếu vắng bóng dáng bọn ông kẹ, tôi vẫn tiếp tục theo dấu con mồi. Ca làm việc ở Quán Vỉ nướng của tôi đã xong. Nguyên thời gian buổi chiều còn lại và cả buổi tối đang ở trước mắt. Không ai bồn chồn khó chịu hơn một đầu bếp phục vụ thức ăn nhanh khi chưa giải quyết xong việc.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét