Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2018

Giao lộ sinh tử - (Chương 11, 12)

Giao lộ sinh tử  

Tác giả: Dean Koontz
Người dịch: Xuân Các
Nhà xuất bản Hội Nhà Văn. Tháng 4, năm 2011

Chương 11

Mối bận tâm lớn nhất của tôi, ngoài việc bị nổ tung và trễ hẹn ăn tối với Stormy là nhận ra bản thân rơi vào vòng lặp thời gian, bị đọa đày phải đuổi theo chính mình hết lần này đến lần khác qua khắp ngôi nhà của Gã Nấm và qua cánh cửa đi vào căn phòng tối đen, mãi mãi không dứt.
Tôi không chắc những thứ như vòng lặp thời gian có xảy ra thật không. Nhà vật lý bình thường có thể cười khẩy trước bận tâm của tôi và cho tôi là ngu dốt. Song đây là khủng hoảng của tôi và tôi được tha hồ suy xét thoải mái.
Yên tâm không có chuyện vòng lặp thời gian đâu: Phần còn lại trong truyện của tôi sẽ không chứa đựng việc tái diễn vô tận các sự kiện mới vừa mô tả trước đó, dù có những lý do khiến tôi ước gì được vậy.
Bớt ngập ngừng khi lần thứ hai bước vào căn phòng tối đen, tôi sải chân táo bạo hơn, nhưng vẫn có cảm giác lâng lâng khiến người nôn nao, hướng tới ngọn đèn hiệu đỏ thẫm nằm ngay giữa phòng. Ngọn đèn bí ẩn này dường như tỏa ra thứ ánh sáng gay gắt hơn lúc trước, dù nó vẫn không làm giảm sự u ám hệt khi nãy.
Lần thứ hai tôi liếc nhìn trở lại cánh cửa để mở hướng ra hành lang nhưng cả hai lần đều không thấy chính mình. Tuy nhiên tôi cảm nhận trạng thái con quay xoáy đảo bất chợt, như lúc nãy, và tôi lại bị hất ra ngoài căn phòng khác thường ấy...
... Lần này tôi rơi vào buổi chiều tháng Bảy nóng bức, thấy mình bước ra khỏi bóng mát nhà để xe, đi dưới cái nắng chói chang như có cả tá kim khâu màu vàng đâm vào.
Tôi dừng lại, liếc nhìn lên trời nắng gắt rồi rút lui vào bóng mát.
Sự thinh lặng tuyệt đối ngự trị trong ngôi nhà không vượt ra khỏi giới hạn bốn bức tường.
Xa xa, một con chó uể oải cất tiếng sủa. Một chiếc Pontiac cũ với động cơ kêu lạch cạch và dây curoa quạt kêu the thé chạy ngang qua trên đường.
Xem đồng hồ, tôi chắc chắn mình ở không quá một phút trong căn phòng tăm tối. Hình như tôi không chỉ bị ném khỏi nhà mà còn được đưa tới tương lai năm hay sáu phút.
Bên ngoài, trên mảnh sân gần như cháy sém và trong đám cỏ dại mọc lởm chởm dọc hàng rào dây xích nằm giữa nhà này với nhà kế bên, ve sầu kêu râm ran, như thể phần thế giới ngập nắng bị quấy rầy bởi vô số cuộc tuần hành ngắn hạn.
Nhiều câu hỏi dấy lên trong tâm trí tôi. Không câu nào liên quan tới lợi ích khi làm việc trong công ty lốp xe hay chiến lược tài chính mà một đầu bếp phục vụ thức ăn nhanh hai mươi tuổi có thể bắt tay vào thực hiện giỏi nhất để chuẩn bị cho lúc về hưu năm sáu mươi lăm tuổi.
Tôi tự hỏi liệu người đàn ông luôn ẩn sau nụ cười ngờ nghệch, một người không giữ nổi nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, người đủ mâu thuẫn đến mức chia thời gian vừa đọc tạp chí khiêu dâm vừa đọc tiểu thuyết lãng mạn, có thể nào là siêu thiên tài giấu mình, kẻ có khả năng biến đổi một căn phòng trong ngôi nhà tuềnh toàng thành cỗ máy vượt thời gian bằng các thiết bị điện tử của Radio Shack. Năm này qua năm khác, những trải nghiệm kỳ quặc đã vắt kiệt tất cả, chỉ để lại vài giọt hoài nghi trong tôi nhưng cách lý giải siêu thiên tài không thỏa đáng.
Tôi tự hỏi liệu Gã Nấm có thật sự là người không, hay là một thứ gì đó mới mẻ với xóm giềng.
Tôi tự hỏi gã đã sống ở đây bao lâu, gã giả vờ là ai và quyết tâm làm cái quái gì.
Tôi tự hỏi liệu căn phòng tối đen có thể nào không phải là cỗ máy vượt thời gian mà là một thứ thậm chí còn lạ lùng hơn thế. Sự cố liên quan đến thời gian có thể chẳng là gì to tát hơn hiệu ứng phụ của chức năng chính yếu.
Tôi tự hỏi mình sẽ mất bao lâu đứng trong bóng mát nhà để xe xiêu vẹo, nghiền ngẫm tình hình thay vì hành động.
Cánh cửa giữa nhà để xe và gian bếp, lối đi đưa tôi vào nhà lúc đầu, đã tự động khóa lại sau lưng tôi khi lần thứ nhất tôi bước vào trong. Thêm lần nữa, tôi dùng tấm bằng lái cán mỏng làm bật then cài. Tôi thích thú biết rằng cuối cùng tôi cũng nhận lại được gì đó từ thuế thu nhập đóng cho nhà nước.
Tại gian bếp, vỏ chuối sạm đen tiếp tục nằm quắt queo trên thớt. Không người giúp việc vượt thời gian nào chú tâm đến đống chén đĩa bẩn trong chậu rửa.
Mớ tạp chí khiêu dâm và mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn vẫn nằm bừa bãi nơi phòng khách, nhưng khi đi đến giữa chừng lối ra vào hành lang, tôi đột ngột dừng lại, sững sờ trước điều đã thay đổi.
Tôi có thể nghe thấy bình thường, tiếng chân bước lốp cốp trên tấm vải lót sàn lâu đời trong gian bếp còn cánh cửa lò xo dẫn sang phòng khách kêu cót két tại những bản lề không tra dầu. Cơn lốc của sự tĩnh lặng không còn hút tất cả âm thanh ra khỏi ngôi nhà nữa.
Không khí lạnh băng lúc nãy giờ chỉ còn đôi chút, và đang ấm dần lên.
Mùi hôi thối độc nhất vô nhị như thứ không hẳn là dây điện chập mạch hòa với thứ không hẳn là amoniac cùng vụn than và hạt nhục đậu khấu tỏa bay xa hơn trước nhưng không dễ ngửi thấy.
Bản năng bình thường, hay là giác quan thứ sáu, mách bảo tôi đừng tiến đến căn phòng tối đen. Thực ra, tôi cảm thấy cần khẩn trương rút lui khỏi lối ra vào hành lang gần đó.
Tôi trở lại gian bếp và trốn sau cánh cửa lò xo, hé cửa khoảng năm phân để nhìn xem mình lẩn tránh kẻ nào, nếu có.
Chỉ vài giây sau khi tôi nấp kín, bọn ông kẹ kéo cả bầy ra khỏi hành lang, đi vào phòng khách.

Chương 12

Bọn ông kẹ di chuyển thường gợi lên trong đầu tôi hình ảnh một bầy sói đi săn mồi. Có lúc chúng khiến tôi nhớ tới cảnh đàn mèo lượn lờ.
Tràn qua lối ra vào hành lang, đổ xô vào phòng khách, đám đông cá biệt này mang đặc tính khó ưa của loài sâu bọ. Chúng trưng ra tiến trình lục soát thận trọng nhưng mau lẹ như bầy gián.
Chúng cũng đến với số lượng như gián. Hai mươi, ba mươi, bốn mươi: chúng lúc nhúc chui vào căn phòng, lặng thinh và đen đúa như những cái bóng, nhưng khác với những cái bóng, ông kẹ thoát thân từ bất cứ thực thể nào có thể thả chúng ra.
Ông kẹ tuôn trào tới cánh cửa chính lỏng lẻo, tới những ô cửa sổ phòng khách trát vôi xấu tệ như những đợt sóng bồ hóng cuồn cuộn bay theo gió. Qua khe nứt và kẽ hở, chúng ùa vào nhà trong buổi chiều ngập nắng của Camp’s End.
Chúng vẫn tràn ra khỏi hành lang: năm mươi, sáu mươi, bảy mươi và nhiều nữa. Trước giờ chưa khi nào tôi chạm trán với quá nhiều ông kẹ trong cùng một lúc như thế này.
Tuy ở vị trí đứng trong bếp, tôi không thể nhìn quanh lối ra vào phòng khách và nhìn xuống hành lang, nhưng tôi biết những kẻ xâm nhập này vào nhà từ đâu. Ông kẹ không tự nhiên trồi lên giữa mớ bụi xám ngắt và đống tất nhàu nát dưới gầm giường chưa dọn dẹp của Gã Nấm. Chúng cũng không hiện ra từ tủ quần áo lúc nhúc ông ba bị, từ vòi nước ở phòng tắm hay từ bồn cầu. Chúng tới ngôi nhà qua lối căn phòng tối đen.
Ông kẹ có vẻ háo hức muốn để lại nơi này sau lưng và khám phá thị trấn Pico Mundo cho đến khi một tên trong bọn tách khỏi đám đông chộn rộn. Nó đột ngột dừng lại ngay chính giữa phòng khách.
Trong bếp, tôi thấy không dao kéo, không hóa chất tẩy rửa, không vũ khí nào quen thuộc có thể làm bị thương con quái không thật kia. Tôi nín thở.
Tên ông kẹ đứng lom khom, đôi tay của nó, nếu đó đúng là tay, lòng thòng ngang đầu gối. Đầu cúi thấp, xoay qua lại, nó kiểm tra tỉ mỉ tấm thảm để đánh hơi theo dấu con mồi.
Không kẻ khổng lồ độc ác nào thu mình trong bóng tối che khuất thân hình từ sống mũi trở xuống, mê mẩn mùi máu trẻ con lại trông ra vẻ tà tâm hơn thế.
Ở kẽ hở giữa thanh dọc và cánh cửa, con mắt trái của tôi cảm giác đau nhói. Tính tò mò đã trở thành hai hàm đầy răng cưa của cái ê-tô, kẹp cứng lấy tôi ngay cả khi tôi biết khôn bỏ chạy nước rút.
Khi những tên khác tiếp tục lật giở và xem xét tấm thảm, nữ thần báo oán tìm đến tôi từ hành động cúi xuống của chúng. Vai thẳng đờ. Đầu ngẩng lên, chầm chậm quay trái rồi quay phải.
Tôi hối hận đã dùng dầu gội hương đào, rồi bất chợt tôi ngửi thấy mùi thịt mà luồng khói bám đầy dầu mỡ của vỉ nướng gửi lại trên da và tóc tôi. Một đầu bếp phục vụ thức ăn nhanh vừa xong việc dễ dàng lưu dấu vết cho sư tử và những thứ tệ hơn.
Tên ông kẹ đen như mực, to lớn, nhưng không có nét gì đặc biệt gợi lên hình ảnh một cái đầu không thấy được hốc mũi, lỗ tai và nếu nó có mắt thì do tôi không thể phân biệt ra. Nó đang sục sạo phòng khách, tìm nơi phát xuất mùi hương hay âm thanh đã cám dỗ sự chú ý của nó.
Sinh vật ấy tỏ ra tập trung vào cảnh cửa dẫn đến bếp. Không có mắt của Samson ở Gaza, [Samson, một chiến binh Israel được trời phú cho quyền lực siêu nhiên, bị Delilah, một phụ nữ người Philistine (kẻ địch thời xưa của người Do Thái ở Nam Palestin) dụ dỗ để tiết lộ bí mật về sức mạnh của anh ta. Khi Delilah cạo đi bộ tóc của Samson, những người Philistine đã bắt và chọc mù mắt anh ta. Để trả thù, Samson đã đẩy hai cây cột và làm đổ một ngôi chùa ở Gaza, tự sát cùng hàng ngàn người Philistine] nhưng nó dò la ra tôi.
Tôi học hỏi câu chuyện của Samson ở khía cạnh nào đó, vì anh ta là ví dụ kinh điển của việc số phận đau thương và đen tối có thể xảy đến với những ai được... trời ban cho năng lực.
Đứng thẳng băng, cao hơn tôi, tên ông kẹ hiện là một hình thù bệ vệ, bất chấp bề ngoài mong manh không thật. Tư thế hiên ngang và vẻ ngạo mạn ngẩng cao đầu kia cho thấy tôi với nó chẳng khác gì chuột với báo, nó có sức mạnh đánh chết tôi trong chớp mắt.
Hơi thở dồn nén chất đầy hai lá phổi.
Mong muốn bỏ chạy gần như áp đảo nhưng tôi vẫn đứng chôn chân vì sợ nếu tên ông kẹ kia chưa chắc chắn đã nhìn thấy tôi thì chỉ một chuyển động nhỏ của cánh cửa lò xo cũng khiến nó chạy tới.
Sự trông ngóng mỏi mòn khiến mỗi giây dài như một phút và tôi ngạc nhiên khi thấy bóng ma đó cúi sụp xuống lần nữa rồi chạy nhảy đi xa cùng đàn. Mềm mỏng như dải lụa đen, nó trôi tuột vào giữa khung kính trượt với bầu cửa sổ, len ra ngoài ánh nắng mặt trời.
Tôi thở phào khó nhọc và hớp không khí trong lành, quan sát hai mươi tên ông kẹ cuối cùng tràn qua lối ra vào hành lang.
Khi những linh hồn xấu xa cuối cùng đó rời khỏi sức nóng của sa mạc Mojave, tôi quay lại phòng khách. Thật thận trọng.
Ít nhất một trăm tên vừa đi qua căn phòng này. Rất có thể, còn thêm một nửa chừng ấy nữa.
Bất chấp mọi sự di chuyển rầm rộ, không một trang trong bất kỳ cuốn tạp chí hay tiểu thuyết lãng mạn nào bị nếp gấp. Chuyến đi của bọn ông kẹ không để lại chút dấu vết nhỏ nhặt nhất trên sợi thảm.
Đứng tại một khung cửa sổ trước nhà, tôi ló mặt ra nhìn bãi cỏ trơ trụi và con đường cháy nắng. Theo những gì tôi có thể xác định thì không tên nào trong đám đông vừa mới rời khỏi nơi đây còn nán lại những ngôi nhà xung quanh.
Sự giá lạnh bất thường trong ngôi nhà nhỏ này đã đi theo bọn ông kẹ. Ánh nắng ban ngày của vùng sa mạc xuyên thủng bốn bức tường mỏng manh đến khi mọi bề mặt trong phòng khách đều rực sáng như vòng dây bếp điện.
Suốt hành trình, tình trạng hỗn loạn của những cái bóng có chủ đích kia không để lại vết bẩn nào trên tường hành lang. Dấu tích mùi dây điện cháy cũng không còn.
Lần thứ ba, tôi bước đến ngưỡng cửa ấy.
Căn phòng tối đen đã biến mất.
-----------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét