Thứ Hai, 5 tháng 3, 2018

Giao lộ sinh tử - (Chương 45, 46)

Giao lộ sinh tử

Tác giả: Dean Koontz  
Người dịch: Xuân Các
Nhà xuất bản Hội Nhà Văn. Tháng 4, năm 2011

Chương 45

Khi tôi dừng xe trước căn hộ của Stormy, chiếc xe cảnh sát cải trang không còn đậu bên kia đường.
Rõ ràng, nhóm cảnh sát ấy không nhận nhiệm vụ bảo vệ Stormy. Đúng như tôi nghi ngờ, họ được cử đi theo dõi với hy vọng Roberston sẽ đến tìm tôi. Khi tôi xuất hiện tại nhà cảnh sát trưởng Porter sau vụ nổ súng, nhóm cảnh sát nhận thấy tôi không còn ở chỗ Stormy nên hiển nhiên họ rút lui.
Robertson đã yên giấc ngàn thu, được hồn ma của cô gái mại dâm trẻ tuổi canh chừng, nhưng tên sát nhân trước đây là bạn của gã vẫn còn tự do tự tại. Kẻ tâm thần thứ hai đó không lý gì lại đặc biệt nhằm vào Stormy; vả lại, nàng có khẩu súng 9 ly và quyết sử dụng nó.
Thế nhưng ập vào tâm trí tôi là hình ảnh vết thương trên ngực Robertson, và tôi không thể quay đi hay nhắm mắt lại trước nó như đã làm trong phòng tắm.
Tệ hơn nữa, trí tưởng tượng của tôi chuyển lỗ thủng chí mạng từ thân thể tím bầm của gã đàn ông đã chết sang Stormy. Tôi còn nghĩ đến cô gái trẻ đã cứu tôi khỏi bầy chó sói, đôi cánh tay rụt rè che bộ ngực và những vết thương.
Trên lối vào, tôi bắt đầu chạy. Phóng lên các bậc thang. Ào qua hành lang. Mở tung cánh cửa có tấm kính pha chì.
Tôi lóng ngóng cầm chìa khóa, đánh rơi nó, nghiêng người chộp lại khi nó nảy bật khỏi sàn gỗ cứng, lơ lửng trong không trung rồi tôi lao vào căn hộ của nàng.
Từ phòng khách, nhìn thấy Stormy đang ở trong bếp, tôi đi đến bên nàng.
Nàng đứng cạnh tấm thớt gần bồn rửa, dùng con dao nhỏ gọt bưởi để tách thứ trái cây tuyệt hảo vùng Florida. Một đống nhỏ các hạt đã được lấy ra nằm trên mặt gỗ.
- Anh dùng thuốc gì mà cuống cuồng vậy? - nàng lên tiếng hỏi khi làm xong việc và đặt con dao sang bên.
- Anh tưởng em chết.
- Vì em chưa chết, anh muốn ăn sáng không?
Suýt chút nữa tôi đã kể nàng nghe chuyện có kẻ bắn cảnh sát trưởng.
Thay vì kể chuyện đó tôi nói.
- Nếu đã nghiện thuốc thật thì anh muốn có món trứng đánh chứa chất kích thích và ba bình cà phê đen. Anh không ngủ được nhiều. Anh cần tỉnh táo làm sáng tỏ suy nghĩ của mình.
- Em có bánh rán bọc sôcôla.
- Ăn thôi.
Chúng tôi ngồi ở bàn ăn trong bếp, nàng ăn bưởi, tôi dùng bánh rán và pepsi, toàn đường toàn caffeine.
- Sao anh nghĩ em đã chết? - nàng hỏi.
Nàng đã lo lắng về tôi. Tôi không muốn nâng mối âu lo của nàng lên mức nguy kịch.
Nếu kể nàng nghe vụ cảnh sát trưởng, tôi sẽ khai luôn chuyện Bob Robertson trong bồn tắm nhà tôi, chuyện gã đã thành người thiên cổ khi tôi thấy gã trong khu đất nhà thờ, những sự việc tại Nhà thờ Sao chổi Thì thầm và chuyện về tấm thẻ suy tưởng kỳ quái.
Nàng sẽ muốn bên cạnh tôi suốt. Dùng súng yểm trợ tôi.
Tôi không thể cho phép nàng chuốc lấy nguy hiểm như thế.
Tôi thở dài và lắc đầu.
- Anh không biết. Anh thấy bọn ông kẹ khắp nơi. Cả bầy cả lũ chúng nó. Bất kể chuyện gì sắp xảy ra đến nó, cũng rất dữ dội. Anh lo sợ.
Cảnh giác, nàng chĩa cây muỗng về phía tôi.
- Đừng bảo em hôm nay ở nhà đấy nhé.
- Anh muốn em hôm nay ở nhà.
- Em mới nói gì?
- Điều anh vừa nói.
Im lặng nhai bưởi và bánh rán sôcôla, chúng tôi nhìn nhau không rời mắt.
- Hôm nay em sẽ ở nhà, - nàng nói, - với điều kiện anh ở đây với em cả ngày.
- Chúng mình thống nhất chuyện này rồi mà. Anh không thể để người ta chết nếu có cách cứu được họ.
- Và em sẽ không sống dù chỉ một ngày trong lồng chỉ vì có con hổ sổng chuồng đi đâu đó ngoài kia.
Tôi tu Pepsi. Tôi ao ước có vài viên caffeine. Tôi ao ước được ngửi thuốc muối để làm tỉnh đầu óc mỗi khi tình trạng lơ mơ buồn ngủ bắt đầu len lỏi. Tôi ao ước có thể giống như những người khác, không có năng lực siêu nhiên, không phải đeo gánh nặng nào ngoại trừ trọng lượng tăng thêm mà bánh rán sôcôla có thể sẽ gán cho tôi.
- Gã ghê gớm hơn hổ, - tôi nói với nàng.
- Em không quan tâm xem gã có ghê gớm hơn một con khủng long ăn thịt Tyrannosaurus rex không. Em có một cuộc đời để sống, và không có thời gian để lãng phí nếu muốn lập nên tiệm kem của riêng mình trong vòng bốn năm.
- Thực tế đi em. Một ngày nghỉ làm sẽ không hủy hoại cơ hội thực hiện giấc mơ đâu.
- Mỗi ngày em làm việc hướng đến điều đó đều là giấc mơ. Giấc mơ là cả quá trình, không phải chỉ là thành quả cuối cùng.
- Sao anh lại đi tranh luận với em nhỉ? Anh luôn thua mà.
- Anh là con người tuyệt vời của hành động, cưng à. Anh không cần trở thành người luôn tranh luận giỏi đâu.
- Anh là con người tuyệt vời của hành động kiêm đầu bếp chế biến thức ăn nhanh xuất sắc.
- Người chồng lý tưởng.
- Anh ăn thêm cái bánh nữa.
Biết rõ mình đang đề nghị sự nhượng bộ mà tôi không thể chấp nhận, nàng mỉm cười cất giọng.
- Em nói anh nghe thế này nhé, em sẽ nghỉ một ngày và đi với anh, ở ngay sát bên anh, đến bất cứ đâu cùng anh.
Nơi tôi hy vọng đặt chân tới bằng sự chiếu cố của sức hút siêu linh, là chỗ kẻ lạ mặt đã giết Robertson và có thể hiện giờ đang chuẩn bị thực hiện hành động tàn ác mà chúng đã cùng nhau vạch ra. Stormy sẽ không an toàn khi ở bên cạnh tôi.
- Thôi, - tôi nói. - Em xúc tiến giấc mơ của em đi. Xếp bánh quế, trộn kem và làm người bán kem giỏi nhất. Ngay cả những giấc mơ nhỏ nhoi cũng không thể thành hiện thực nếu em không kiên nhẫn.
- Anh tự nghĩ ra điều đó hả cưng, hay anh đang trích dẫn lời người khác.
- Em không nhận ra à? Anh đang trích dẫn lời em đó.
Nàng cười trìu mến:
- Anh thông minh hơn vẻ ngoài.
- Phải vậy thôi. Em sẽ đi đâu vào giờ nghỉ trưa?
- Anh biết em mà, em đem theo bữa trưa. Đỡ tốn tiền và trên hết em có thể ở lại làm việc.
- Đừng đổi ý nhé. Đừmg đến gần sân bowling, rạp chiếu phim hay bất kỳ chỗ nào.
- Em đến gần sân gôn được không?
- Không.
- Sân gôn thu nhỏ?
- Anh nói nghiêm túc đấy.
- Em đến gần chỗ chơi điện tử được không?
- Nhớ bộ phim Kẻ thù chung hồi xưa không? - tôi hỏi.
- Em đến gần công viên giải trí được không?
- James Cagney thủ vai một tên cướp đang ăn sáng với nhân tình…
- Em không phải nhân tình của ai hết.
-... và khi cô nàng chọc tức hắn, hắn ném nửa trái bưởi vào mặt cô nàng.
- Và cô nàng làm gì? Thiến hắn? Đó chính là điều em sẽ làm bằng con dao gọt bưởi của em.
- Phim Kẻ thù chung thực hiện năm 1931. Hồi đó em không thể phô bày cảnh thiến ấy lên màn ảnh.
- Đúng là hình thức nghệ thuật thời đó thật non kém. Giờ tiến bộ rồi. Anh có muốn nửa trái bưởi của em còn em đi lấy dao không?
- Anh chỉ đang muốn nói rằng anh yêu em và anh lo cho em.
- Em cũng yêu anh, cưng à. Cho nên em hứa không ăn trưa ở sân gôn thu nhỏ. Em sẽ ăn ngay tại tiệm Burke & Bailey. Nếu em làm đổ muối, em sẽ lập tức quăng một nhúm qua vai. Ôi trời, em sẽ quăng nguyên cái bình. [Người Mỹ cho rằng làm đổ muối sẽ gặp phải điều xui rủi và cách hóa giải là ném một nhúm muối qua vai]
- Cám ơn em. Nhưng anh vẫn còn nghĩ đến cú đập trái bưởi vào mặt.

Chương 46

Nhà của gia đình Takuda trên đường Hampton không còn bóng dáng ông kẹ. Đêm trước, chúng bu kín nơi đây.
Khi tôi ngừng xe phía trước, cửa ga-ra cuộn lên. Ông Ken Takuda lùi chiếc Lincoln Navigator ra.
Lúc tôi bước đi trên lối vào, ông ấy ngừng lại và hạ cửa sổ xe xuống:
- Chào anh Thomas.
Ông là người duy nhất tôi quen vẫn gọi tôi một cách trịnh trọng như thế.
- Chào thầy. Một buổi sáng đẹp trời đấy nhỉ?
- Một buổi sáng rực rỡ, - ông thốt lên. - Một ngày trọng đại như mọi ngày, đầy ắp triển vọng.
Tiến sĩ Takuda giảng dạy tại đại học bang California ở thị trấn Pico Mundo.
Ông phụ trách môn văn học Mỹ thế kỷ hai mươi.
Xét đến việc nền văn học hiện đại đương thời được truyền thụ tại hầu hết các trường đại học chủ yếu mang tính chất ảm đạm, hoài nghi, thiếu lành mạnh, bi quan, thù hằn; chúng thường được viết bởi những người muốn tự tử, sớm muộn cũng tự giết chết bản thân bằng rượu bia, ma túy hoặc súng ống thì giáo sư Takuda là một người vui vẻ khác thường.
- Em cần lời khuyên cho tương lai, - tôi xạo sự. - Em đang nghĩ đến việc vào đại học sau đó lấy bằng tiến sĩ, tạo dựng sự nghiệp giảng dạy như thầy.
Khi làn da châu Á bóng láng của ông tái nhợt, nó chuyển thành một sắc thái của màu nâu sẫm.
- Này, anh Thomas, trong lúc ủng hộ ngành giáo dục, tôi không thể thật lòng khuyên rằng sự nghiệp giảng dạy tại trường đại học chứa đựng mọi thứ ngoại trừ các ngành khoa học rõ ràng. Với tư cách môi trường làm việc, giới học viện là sự kết hợp của điều phi lý, tính ghét mặc cả, hay ghen tỵ và tư lợi. Tôi đang chờ giây phút lấy được toàn bộ khoản trợ cấp cho hai mươi lăm năm đi dạy, và sau đó tôi sẽ viết tiểu thuyết như Ozzie Boone.
- Nhưng, thưa thầy, thầy bao giờ cũng có vẻ hạnh phúc mà.
- Trong bụng quái vật biển Leviathan, anh Thomas à, người ta có thể tuyệt vọng và bỏ mạng, hoặc vui vẻ và kiên nhẫn. - Ông cười rạng rỡ.
Đây không phải câu trả lời tôi mong đợi nhưng tôi vội tiếp tục cái kế hoạch non nớt để tìm hiểu lịch trình của ông ấy trong ngày hôm nay và nhờ đó có thể xác định địa điểm tên sát nhân đồng bọn của Robertson sẽ ra tay.
- Em vẫn thích trò chuyện với thầy về việc đó.
- Thế giới có quá ít những đầu bếp chiên nướng thức ăn tính tình khiêm tốn và quá nhiều các giáo sư tự cao tự đại nhưng chúng ta sẽ nói về việc đó nếu anh thích. Cứ gọi điện đến trường đại học và nhờ chuyển máy sang văn phòng của tôi. Trợ giảng của tôi sẽ sắp xếp cuộc hẹn.
- Em đang mong chúng ta có thể nói chuyện vào sáng nay, thưa thầy.
- Bây giờ ư? Điều gì tạo nên khao khát cấp bách đột ngột theo đuổi việc học này?
- Em cần suy nghĩ nghiêm túc hơn về tương lai. Em sẽ kết hôn vào thứ Bảy.
- Với cô Bronwen Llewellyn phải không?
- Dạ phải.
- Anh Thomas, anh có cơ hội hiếm hoi để đạt được niềm hạnh phúc trọn vẹn, và anh sẽ trở thành kẻ khờ dại khi đầu độc cuộc đời mình bằng việc giảng dạy hay dùng ma túy. Tôi có giờ giảng sáng nay, tiếp theo hai cuộc thảo luận với sinh viên. Sau đó tôi đi ăn trưa và xem phim cùng gia đình, thế nên tôi e rằng sớm nhất phải đến ngày mai chúng ta mới có thể bàn bạc về cơn bốc đồng tự hại mình của anh.
- Thầy ăn trưa ở đâu? Tại Quán Vỉ nướng phải không ạ?
- Chúng tôi cho bọn trẻ lựa chọn. Ngày của chúng mà.
- Thầy sẽ xem phim gì?
- Phim về chú chó và người ngoài hành tinh.
- Đừng, - tôi nói mặc dù tôi chưa hề xem bộ phim đó. - Nó dở lắm.
- Nó là phim bom tấn mà.
- Chán phèo.
- Các nhà phê bình thích phim đó, - ông nói.
- Randall Jarrell bảo nghệ thuật là dài lâu, còn những nhà phê bình là sâu bọ của thời đại.
- Gọi đến văn phòng tôi nhé, anh Thomas. Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai.
Ông kéo cửa sổ lên, lùi xe ra khỏi lối đi và lái đến trường đại học, sau đó là đến cuộc hẹn với Tử thần.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét