Giao lộ sinh tử
Tác giả: Dean Koontz
Người dịch: Xuân Các
Nhà xuất bản Hội Nhà Văn. Tháng 4, năm 2011
Chương 37
Chân vạm vỡ, be sườn săn chắc, mõm nhỏ, sói đồng cỏ xem ra
được dành cho các cuộc tấn công thần tốc và dữ dội và ngay cả khi chúng đối diện
bạn với tia nhìn muốn ăn tươi nuốt sống, chúng vẫn mang đôi chút nét hấp dẫn của
loài chó. Chó sói thảo nguyên, một số người gọi chúng như thế, và tuy thiếu đi
phần lớn vẻ quyến rũ của loài chó sói nhưng chúng có đặc trưng như chó vì chân
quá to so với thân và tai quá lớn so với đầu.
Ba con thú này có vẻ thách thức giễu cợt hơn là đe dọa, nếu
bạn không đọc thông điệp hợp lý trong dáng điệu căng thẳng và những cái mũi thở
phừng phừng. Đôi tai lớn của chúng vểnh lên, và một con trong đám ngóc đầu như
thể thấy tôi hết sức khó hiểu. Đánh giá kiểu ấy về tôi không chỉ có bọn sói
này.
Hai con đứng trước chiếc Chevy, có lẽ cách hơn bốn mét. Con
thứ ba đứng chờ giữa tôi và phần băng ghế hành khách, chỗ cửa sau tôi để mở.
Tôi hét lên với âm lượng ở mức lớn nhất, vì lẽ thường những
âm thanh inh ỏi đột ngột sẽ làm bọn sói hoảng sợ bỏ chạy. Hai con nhúc nhích,
nhưng chẳng con nào rút lui được đến một phân.
Bị hầm nhừ trong mồ hôi của chính mình, ắt hẳn tôi bốc mùi
như bữa tối mặn chát nhưng thơm ngon.
Khi tôi bước lùi khỏi ngưỡng cửa, chúng không nhảy xổ vào
tôi, điều đó có nghĩa sự táo tợn của chúng chưa đến mức tin chắc rằng chúng có
thể hạ gục tôi. Tôi đóng sập cửa giữa hai bên lại.
Một cánh cửa khác cuối hành lang bên kia cũng dẫn ra bên
ngoài, nhưng nếu thoát bằng lối đó tôi sẽ cách rất xa chiếc Chevy. Tôi không thể
hy vọng vòng lại sau xe và lẻn chui vào qua cửa xe để mở. Trước khi tôi kịp tới
đó, ba đồng đạo giống sói Wile E. đã đánh hơi được tôi và sẽ chờ sẵn, không tên
nào cần nhờ cậy đến cái máy chém phải gửi thư về Tập đoàn Acme đặt mua.
Nếu đợi trong này đến khi trời sáng, chắc tôi thoát được vì
bọn chúng là thợ săn đêm và có thể chúng quá đói không thể canh mãi ngoài cửa.
Kim xăng trong xe bà Rosalia chỉ mức đầy nửa thùng, như vậy còn lâu mới cạn,
nhưng động cơ gần như chắc chắn sẽ nóng lên quá mức trước khi hết xăng, khiến
chiếc xe trở nên vô dụng.
Bên cạnh đó, pin trong cây đèn của tôi có vẻ không còn đủ đến
một tiếng. Vì lòng can đảm đã nói lúc trước về chuyện không sợ những thứ chưa
biết nên tôi không thể chịu đựng bị kẹt trong căn nhà tôn tối đen như mực, bầu
bạn với một gã đã chết queo.
Không thứ gì giúp mắt tiêu khiển, tôi sẽ bị ám ảnh hình ảnh
hồi tưởng vết thương do đạn bắn của gã. Tôi sẽ tin mỗi luồng gió đêm, xào xạc
bên khung cửa sổ vỡ thật ra làm âm thanh Bob Robertson tách khỏi cái kén.
Tôi đi tìm kiếm thứ gì đó để ném vào bọn sói. Nếu không chịu
cởi đôi giày của cái xác thì tôi chẳng có gì ngoài hai chai bia rỗng không.
Sau khi trở lại cửa với mớ chai, tôi tắt đèn pin, nhét nó
vào cạp quần, chờ vài phút, tạo cơ hội cho hòa khí, nhưng cũng để mắt quen với
bóng tối.
Lúc mở cửa, những mong phòng tuyến chó sói kia đã giải tán
và đi mất, tôi thật thất vọng. Cả ba vẫn gần như ở nguyên chỗ cũ: hai con trước
đầu xe, con thứ ba gần lốp dự trữ chỗ băng sau.
Trong ánh nắng, bộ lông của chúng sẽ sạm lại với những lằn đỏ
nổi bật và cái bờm đen. Tại đây chúng có màu xám gỉ của bạc lâu năm. Thoáng
trong cặp mắt chúng rực lên vẻ điên dại khi có trăng.
Chỉ vì con sói gần nhất tỏ ra gan lì nhất trong bộ ba này
nên tôi nghĩ nó là con đầu đàn. Nó cũng là con lớn xác nhất, với phần cằm ngả
xám cho thấy nhiều kinh nghiệm trong việc săn bắt.
Chuyên gia khuyên rằng, khi đương đầu với một con chó nổi giận,
bạn nên tránh nhìn thẳng vào mắt nó. Đó là sự thách thức khiến thú vật sẽ phản ứng
một cách hung hăng.
Nếu giống chó nói đến ở đây là một con sói đồng cỏ đang cân
nhắc giá trị dinh dưỡng của bạn thì các chuyên gia sẽ khiến bạn tiêu đời. Không
nhìn thẳng vào mắt chúng bạn sẽ bị xem là yếu đuối, biểu thị bạn là con mồi
thích hợp; cũng như bạn tự nộp mạng lên cái đĩa đi kèm, hai cái khoai gấp đôi
dưới địa ngục và một phần thứ gây đánh rắm loại nửa đêm.
Nhìn thẳng vào mắt con đầu đàn, tôi gõ nhẹ một cái chai lên
khung cửa kim loại, sau đó gõ mạnh hơn, làm vỡ cái chai. Tôi còn cầm cổ chai, mảnh
vỡ lởm chởm ló ra khỏi bàn tay nắm chặt của tôi.
Nó thua xa thứ vũ khí lý tưởng để đối chọi với một kẻ thù có
cái miệng tua tủa răng nhọn hoắt của loài động vật chuyên ăn thịt nhưng còn hơn
là trắng tay.
Tôi hy vọng thách thức chúng với sự tự tin đó sẽ làm chúng
do dự chốc lát về việc hại tôi. Thứ tôi cần nhất để có thể ra tới cửa sau để mở
cửa chiếc xe Chevy là ba hoặc bốn giây lưỡng lự của bọn sói.
Đóng ập cửa lại sau lưng, tôi tiến về phía con đầu đàn.
Lập tức nó nhe hàm răng nghiến chặt đầy nguy hiểm. Một tiếng
gầm gừ rung rung khe khẽ đe dọa tôi lùi lại.
Phớt lờ cảnh báo, tôi tiến thêm bước nữa, và bằng một cú hất
cổ tay đột ngột, tôi ném cái chai bia còn nguyên. Nó đập mạnh vào mõm con đầu
đàn, văng ra và vỡ tan tành trên mặt đường dưới chân con sói.
Giật mình, con sói ngừng gầm gừ. Nó di chuyển đến đầu xe,
không lùi xa tôi, cũng không lại gần hơn, mà chỉ đổi vị trí để dàn thành thế trận
liên kết với hai đồng minh của nó.
Điều này mang lại kết quả mong đợi, bày ra cho tôi lối đi thẳng
tắp, không rào cản đến cửa sau để mở cửa chiếc Chevy. Chẳng may, cuộc hành
trình dốc hết sức về chỗ trốn đòi hỏi tôi phải lấy sự chú ý ra khỏi bầy sói.
Giây lát tôi đua nước rút về xe, chúng sẽ nhảy xổ vào tôi.
Khoảng cách giữa chúng và tôi không hơn khoảng cách giữa tôi và cánh cửa mở là
bao, và chúng nhanh hơn tôi nhiều.
Cầm cái chai vỡ trước mặt, ấn về phía bọn sói những phát
nhanh gọn, đe dọa, tôi nhích ngang hướng tới chiếc Chevy còn nổ máy, tính từng
phân cho đến chiến thắng.
Hai con sói nhìn tôi với vẻ tò mò lồ lộ: đầu ngóc lên, miệng
hé mở, lưỡi thè ra. Tò mò nhưng cũng cảnh giác với bất kỳ cơ hội nào tôi có thể
tạo ra cho chúng, chúng đứng dồn trọng lượng ra chân sau, sẵn sàng lao vào tôi
bằng những bắp đùi khỏe mạnh.
Điệu bộ của con đầu đàn khiến tôi băn khoăn hơn những con
khác trong bầy. Đầu cúi thấp, tai cụp xuống đầu, nhe răng nhưng không thè lưỡi,
cá thể này trố mắt nhìn tôi chăm chăm từ bên dưới cái trán hạ thấp.
Chân trước của nó ghì xuống đất chặt đến nỗi thậm chí trong
ánh trăng nhợt nhạt, những ngón chân dang rộng thành kiểu dễ xác định được. Với
các đốt chân trước gập cong rõ nét, con thú dường như đang đứng trên đầu móng
vuốt.
Tuy tôi tiếp tục đối mặt với chúng nhưng chúng không ở ngay
trước mặt tôi nữa mà sang bên phải tôi. Cửa xe mở nằm bên tay trái tôi.
Tiếng gầm gừ hung tợn không làm giảm dũng khí của tôi một
cách hiệu quả bằng sự hồi hộp của chúng, sự im lặng chờ đợi của chúng.
Đi được nửa đường tới chiếc Chevy, tôi nghĩ mình có thể đánh
liều lao ào đến ghế sau, ném mình vào trong xe và đóng ập cửa lại đúng lúc kịp
né cú táp.
Rồi tôi nghe tiếng gầm gừ bị chặn lại bên tay trái.
Đàn sói giờ lên tới bốn con, và con thứ tư đã lén đi tới chỗ
tôi từ phía sau chiếc Chevy. Nó đứng giữa tôi và cánh cửa để mở.
Cảm nhận sự chuyển động bên phải, tôi quay phắt sự chú ý trở
lại bộ ba. Trong giây lát lơ là ngắn ngủi của tôi, bọn chúng đã rón rén đến gần
tôi hơn.
Ánh trăng nhuộm bạc dòng nước dãi lòng thòng nhểu ra từ miệng
con đầu đàn.
Bên trái tôi, tiếng gầm gừ khe khẽ của con sói thứ tư trở
nên to hơn, so với âm thanh rền rĩ của chiếc xe. Nó là cái máy giết chóc mang sự
sống, hiện giờ đang để không nhưng đã sẵn sàng sang số lớn, và nằm ngoài sức tưởng
tượng của tôi, tôi thấy nó từ từ tiến về phía mình.
Chương 38
Cánh
cửa nhà tôn đằng sau tôi nằm cách một khoảng dễ gây nản chí. Trước khi tôi đến
được đó, con đầu đàn sẽ ngự trên lưng tôi, răng nó để ở cổ tôi và mấy con kia sẽ
cắn xé chân tôi, kéo lê phần dưới tôi đi.
Trong tay tôi, chai bia bể như món đồ dễ vỡ, một vũ khí cực
kỳ không tương thích, chẳng ích lợi gì hơn ngoài việc cứa vào cổ của chính tôi.
Xét sức ép bất ngờ đè nặng lên bàng quang của tôi thì bọn dã
thú này sẽ có món thịt ướp nước khi chúng ngoạm lấy tôi... nhưng rồi thực khách
hung tợn bên trái tôi ngân tiếng gầm gừ lại và thốt ra giọng rên rỉ phục tùng.
Bộ ba rụt rè bên phải tôi, như con kia, đổi thái độ đe dọa
thành lúng túng. Chúng bỏ tư thế theo đuổi, nhổm thẳng dậy, tai vểnh và cụp ra
trước.
Sự thay đổi trong hành vi của bọn sói đồng cỏ, quá bất ngờ
không thể lý giải, khiến giây phút đó giống bỏ bùa, như thể một thiên thần hộ mệnh
gieo rắc phép lành lên vạn vật ban cho tôi sự giải thoát khỏi cảnh bị moi ruột.
Tôi đứng thẳng đơ và ngơ ngẩn, sợ cử động sẽ xóa tan bùa
chú. Sau đó nhận ra sự chú ý của bầy đã chuyển sang một cái gì đó phía sau tôi.
Thận trọng quay đầu, tôi phát hiện người bảo vệ mình là một
cô gái xinh xắn nhưng quá mảnh dẻ với mái tóc vàng bù xù và đường nét mong
manh. Cô gái đứng phía sau, bên trái tôi, chân trần, không mặc gì ngoài cái quần
lót viền ren nhỏ xíu, đôi tay thon thả khoanh lại che ngực.
Làn da nhợt nhạt mịn màng của cô dường như tỏa sáng trong
ánh trăng. Đôi mắt xanh dương, hai hồ nước mênh mang, là cửa sổ cho thấy nỗi u
sầu quá sâu sắc, tôi biết ngay cô ấy thuộc về cộng đồng những hồn người chết
chưa yên nghỉ.
Con sói đơn lẻ bên trái tôi ngồi xuống đất, mọi cơn thèm
khát bị lãng quên, ý chí đấu tranh tan biến. Con vật tỏ thái độ với cô như kiểu
một chú chó đang chờ đợi lời âu yếm từ người chủ đáng kính của nó.
Bên phải tôi, ba con sói đầu tiên không khúm núm như con thứ
tư nhưng bọn chúng cũng chết khiếp trước cảnh tượng này. Tuy lúc này không gắng
sức nhưng chúng thở hổn hển và liếm mép liên tục, hai biểu hiện căng thẳng thần
kinh ở giống chó. Khi cô gái bước qua tôi, hướng đến chiếc Chevy, bọn sói tránh
sang bên, không phải theo kiểu sợ sệt mà như thể chiều ý.
Khi đến chiếc xe, cô quay lại phía tôi. Nụ cười của cô là mảnh
trăng lưỡi liềm lộn ngược nặng trĩu nỗi buồn.
Tôi lặng lẽ cúi nhặt cái chai vỡ dưới đất rồi đứng thẳng
lên, khâm phục khả năng nhận thức và ưu tiên của bọn sói, chúng có vẻ coi sự trải
nghiệm điều kỳ lạ quan trọng hơn hẳn nhu cầu ăn uống.
Ở chỗ chiếc xe, tôi đóng cửa sau, mở cửa phía trước bên phần
ghế hành khách.
Cô gái nhìn tôi một cách trang nghiêm, như thể cô cực kỳ xúc
động vì được nhìn thấy sau khi qua đời đã nhiều năm, cũng như tôi xúc động thấy
cô gái trong chốn ăn năn do chính cô tạo ra.
Xinh như đóa hoa hồng mới hé và vẫn chứa đựng nhiều hứa hẹn,
xem ra lúc chết cô gái này mới hơn mười tám tuổi, quá trẻ để bị trói buộc rất
lâu vào những xiềng xích của thế giới này, vào việc chịu đựng sự bơ vơ kéo dài
như thế.
Cô gái ắt hẳn là một trong ba ả mại dâm bị một tên điên bắn
chết năm năm về trước trong vụ việc làm đóng cửa vĩnh viễn Bánh kẹp Thì thầm.
Nghề đã chọn lẽ ra phải khiến cô chai sạn nhưng cô có vẻ là một linh hồn hiền
lành và nhút nhát.
Cảm động bởi tình cảnh bấp bênh của cô và bởi sự tự trừng phạt
khắc nghiệt giam giữ cô lại đây, tôi chìa tay ra.
Thay vì nắm tay tôi, cô cúi đầu dè dặt. Sau thoáng ngần ngừ,
cô không khoanh tay nữa mà hạ xuống hai bên, để lộ bộ ngực và hai lỗ đạn đen
ngòm làm trầy xước khe ngực.
Vì tôi không nghĩ cô còn chuyện chưa hoàn thành tại chốn
tiêu điều này, và vì cuộc đời cô rõ ràng quá nghiệt ngã nên cô có rất ít lý do
để yêu quý thế giới này đến mức không chịu rời bỏ nó nên tôi cho rằng sự miễn
cưỡng không muốn đi tiếp của cô xuất phát từ nỗi sợ hãi điều này xảy đến kế tiếp,
có lẽ sợ bị trừng phạt.
- Đừng sợ, - tôi nói. - Cô đâu phải kẻ tàn ác trong cuộc đời
này, đúng không? Chỉ cô đơn, lạc lõng, hoang mang, đau khổ, như tất cả những ai
đi trên con đường này mà thôi.
Chầm chậm, cô ngẩng đầu lên.
- Có lẽ cô yếu đuối và dại dột, nhưng rất nhiều người như thế.
Tôi cũng vậy.
Cô lại bắt gặp ánh mắt của tôi. Nỗi u sầu của cô dường như đối
với tôi giờ đây càng sâu sắc hơn, nhói buốt như lòng tiếc thương nhưng kéo dài
như nỗi thất vọng.
- Tôi cũng vậy, - tôi lặp lại. - Nhưng khi chết, tôi sẽ đi
tiếp, và cô nên làm thế, không khiếp sợ.
Cô mang vết thương không phải như đeo dấu hiệu linh thiêng
mà như thể chúng là vết sắt nung của quỷ dữ, nhưng thật ra không phải vậy.
- Tôi không biết nó thế nào, nhưng tôi biết cuộc đời tốt đẹp
hơn chờ đợi cô, vượt khỏi những khổ sở cô đã nghe đã thấy ở đây, một nơi đúng
là chỗ của cô và cô sẽ được thương yêu thực sự.
Qua vẻ mặt của cô, tôi biết ý nghĩ được yêu thương đối với
cô chỉ là niềm hy vọng ấp ủ chứ chưa bao giờ thành hiện thực trong quãng đời bất
hạnh ngắn ngủi. Nếm trải những điều kinh khủng, có lẽ từ lúc lọt lòng đến khi
vang lên tiếng súng kết liễu cuộc đời, đã khiến cô nghèo nàn trí tưởng tượng,
không thể hình dung thế giới bên kia nơi tình yêu thương là lời hứa hẹn được thỏa
nguyện.
Cô lại đưa tay lên khoanh trước ngực, che cả ngực và vết
thương.
- Đừng sợ, - tôi lặp lại.
Nhoẻn miệng cười trở lại, nụ cười của cô vẫn sầu muộn như
trước nhưng giờ đây nó còn mang vẻ bí ẩn. Tôi không thể khẳng định điều tôi nói
có an ủi được cô hay không.
Ước gì lúc này tôi thể hiện niềm tin đầy sức thuyết phục
hơn, và tự hỏi tại sao mình không như thế, tôi ngồi vào ghế hành khách phía trước
cửa xe. Tôi đóng cửa và trượt qua ghế sau vô lăng.
Tôi không muốn bỏ cô lại giữa những cây cọ héo queo và căn
nhà tôn mục nát cùng niềm hy vọng cũng nhỏ nhoi như lớp vật chất trên người cô.
Thế nhưng đêm cứ trôi, mặt trăng và tất cả các chòm sao băng
qua bầu trời không ngừng nghỉ như cây kim di chuyển trên mặt đồng hồ. Ít giờ nữa,
nỗi kinh hoàng sẽ bất ngờ ập xuống thị trấn Pico Mundo nếu tôi không bằng cách
nào đó ngăn chặn nó.
Khi chầm chậm lái xe rời đi, tôi không ngừng liếc nhìn gương
chiếu hậu. Cô gái đó trong ánh trăng, bọn sói bị mê hoặc ngồi bên chân cô như
thể cô là nữ thần Diana giữa hai cuộc đi săn, vị chủ nhân của mặt trăng và vạn
vật trên đó, đang lùi xa nhỏ dần nhưng chưa sẵn sàng trở về mái nhà trên đỉnh
Olympus.
Tôi lái xe từ Nhà thờ Sao chổi Thì thầm trở về thị trấn Pico
Mundo, từ việc đồng hành cùng một kẻ xa lạ bị bắn đến việc nhận được hung tin một
người bạn bị bắn.
------------
Còn tiếp.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét