Thứ Ba, 27 tháng 10, 2020

Gia Đình Dưới Chân Cầu - Chương 4

Gia Đình Dưới Chân Cầu

Tác giả: Natalie Savage Carlson
Dịch giả:  Trịnh Huy Ninh
NXB Thời Đại - 2009

Chương 4

- Có một gian hàng Giáng sinh đẹp lắm dưới này này, mấy đứa phải xem mới được, - lão Armand bảo bọn trẻ. Lão muốn chúng vui lên một chút vì trông đứa nào cũng ủ ê và câm lặng.
Lão đưa chúng đến cửa chính trông ra quảng trường Palais Royal. Một đám đông đã đứng chắn hết cửa sổ nhưng lão Armand cùng lũ nhóc đồng hành vẫn len lỏi ra được phía trước.
Bọn trẻ mắt tròn mắt dẹt. Một cảnh tượng hoành tráng thế này chúng chưa từng thấy bao giờ. Một băng rôn gần mặt tiền cửa sổ cho biết đây là cảnh “Ðám cưới của Tartine”. Ðúng là một đám cưới như trong sách. Hai người máy, một đàn ông, một đàn bà, mặc đồ trắng lộng lẫy kiểu ngày xưa đứng trên một rạp cao. Hai người chững chạc cúi chào nhau trong tiếng nhạc du dương lãng mạn. Nhưng kì diệu hơn nữa là đám rước của những hình người nhỏ xíu phía dưới đôi tình nhân. Ðó là những đầu bếp đội mũ trắng bưng các món ngon lành kỳ diệu cho bữa tiệc cưới. Một người bưng một con công sặc sỡ, cổ thụt lên thụt xuống theo tiếng nhạc. Người khác giơ cao một con cua bự, cặp càng cua quặp vào mở ra giữ nhịp. Lại một người nữa bê một cái bánh ngọt trông còn ngon hơn cả cái bánh khúc cây Giáng sinh ở tiệm bánh hồi nãy nữa. Mỗi ông đầu bếp bé nhỏ đều hãnh diện với món ăn của mình đến nỗi cứ nhảy nhót vòng quanh trong đám rước.
- Cháu cá là đám cưới xong họ sẽ về sống trong một tòa lâu đài tuyệt đẹp, - Suzy thở dài, mắt dán vào đôi cô dâu chú rể.
- Cháu đói quá, - Paul nói.
- Cháu cũng thế, - Evelyne phụ họa.
Con chó chắc vốn có màu trắng nhểu nước dãi lên giày một ông nọ.
Vẻ tinh quái hiện lên trong mắt lão Armand.
- Ta cá là mấy đứa thuộc lời bài hát đang chơi trong đám cưới đó, - lão dụ. - Ðó là bài Nàng Tartine. Nếu mấy đứa hát bài này thì ta sẽ kiếm thứ gì đó cho mà ăn.
Thằng Paul đưa tay che miệng. Con Evelyne cũng đút ngón tay vào mồm. Suzy ngần ngại lắc đầu.
- Ở đây đông người quá, - nó nói.
- Thì hát cho họ nghe chứ sao, - lão Armand nói. - Ðừng để người ta cười cho là ngốc nghếch, đến một bài hát cũng chả biết. Nào, mở cái miệng nhỏ xinh ra mà hát như chim hoàng yến xem nào.
Thế là Paul bỏ tay ra khỏi miệng và cất tiếng hát, giọng tuy mảnh nhưng chắc. Rồi Suzy cũng hòa theo bằng một giọng cao ngọt ngào. Evelyne rút ngón tay trong mồm ra và hát theo anh chị nó. Chúng hát như ba con chim non đậu trên cành vào tiết xuân. Khi đám trẻ đã hát được hai đoạn thì lão Armand vỗ tay rõ mạnh. Rồi lão lột cái mũ bê rê trên đầu xuống và lần lượt chìa ra trước mặt hết người này đến người khác trong đám đông.
- Làm ơn làm phúc, - lão lên giọng. - Làm ơn làm phúc giúp lão già nghèo cùng ba đứa cháu mồ côi miếng ăn manh áo. Và cả con chó bị bỏ rơi này nữa.
Mọi người cho rất hào phóng vì họ đang cảm thấy hơi hướng của Giáng sinh. Những đồng xu rơi tới tấp vào mũ bê rê của lão lang thang.
Màn đồng ca xem ra rất thành công nên lão Armand chờ lượt thứ nhất đi khỏi và lượt sau kéo đến xem trước quầy kính. Thấy đông đông lão lại bảo bọn trẻ hát. Rồi lão lại cầm mũ bê rê đi gom tiền.
Việc này sẽ vẫn tiếp diễn thêm một lúc nữa nếu như người đàn ông trực tầng kiêu kì không ra phía ngoài cửa hàng xem làm sao người ta bu lại cửa sổ đông đến thế. Ông ta quắc mắt nhìn nhóm tứ tấu.
- Ði chỗ khác, - ông ta ra lệnh với một cái phẩy tay, mặt vênh lên trời. - Không được ăn xin trước Louvre.
Lão Armand chẳng thèm đôi co. Cái mũ bê rê của lão đã đầy những xu, lão vơ lấy tuồn hết vào túi.
- Nào, bầy chim hoàng yến, - lão nói. - Mấy đứa giỏi lắm. Ta sẽ thưởng bánh kếp cho.
Lão dắt chúng vòng góc đường đến chỗ một ông người Breton đứng sau một cái quầy làm bánh kếp trên hai tấm sắt tròn đen thui.
- Tôi lấy tạm một tá bánh trước đã, - lão nói, nhưng trước đó lão phải chìa tiền ra cho ông người Breton thấy thì ông kia mới chịu đổ bột vào khuôn.
Ông kia chậm rãi làm từng cái bánh, chậm đến nỗi bọn nhóc tưởng sẽ chết đói trước khi ông ấy làm xong được một tá. Hương vị còn thơm hơn cả mùi hương trong Louvre nữa. Bánh kếp cái nào cái nấy to bằng cái bánh xe trượt mà lại mỏng như tờ giấy. Ông người Breton phết bơ và mứt lên từng cái, sau đó gập đôi lại. Mỗi người được ba cái bánh. Nhưng con Jojo cứ rên ư ử rõ tội nghiệp nên ai nấy mới nhớ ra chắc nó cũng đói rồi. Thế là lão Armand bảo làm thêm một tá nữa.
Bầu đoàn kéo nhau về, vừa đi vừa sung sướng nhấm nháp bánh kếp, chỉ riêng Jojo là vẫn rên ư ử vì nỗi cái bánh của mình nó chỉ làm một miếng là xong.
Lúc đến chỗ góc đường có một đám đông khách mua hàng đang chờ xe buýt, lão Armand lại xui bọn trẻ hát vài bài Giáng sinh gì đó giúp vui cho những con người đã mệt mỏi rã rời ấy. Lần này thì bọn trẻ nhà Calcet đã bạo dạn hơn một chút. Chúng ra sức hát thật to.
Cũng như lần trước, lão lang thang lại cầm mũ đi vòng quanh. “Làm ơn làm phúc”, lão năn nỉ, “giúp lão già nghèo nuôi đàn cháu đói ăn”.
Nhưng lúc xu đang rơi vào mũ thì một bàn tay hung bạo vỗ ngay vào lưng lão Armand. Lão sợ hết hồn, cứ tưởng là cảnh sát. Thế nhưng đó chỉ là một người đàn ông khác cũng rách rưới chẳng kém gì lão. Một cái hộp to đeo trên cổ ông ta, trong hộp là một chú khỉ nhỏ mặc bộ đồ màu xanh-đỏ đang nhăn nhó qua lớp kính.
- Ông xâm phạm lãnh địa của tôi là có ý gì? - ông có con khỉ hỏi. - Ông đang cướp cơm của tôi.
Lão Armand cố làm hòa.
- Này, đừng gây sự mà, Titi, - lão nói. - Thiếu gì đám cho cả hai đứa ta. Những ai thích nghe ca hát thì đâu có để ý xem một con khỉ diễn trò chứ.
Titi không dịu đi tí nào.
- Một đằng là trẻ con, một đằng là khỉ, khác gì đâu? - ông ta hỏi. - Mà đây là góc đường của tôi.
Bọn trẻ thì không tham gia vào màn đấu đá, mặc dù Jojo có sủa con khỉ, còn con khỉ thì làm bộ mặt nhăn nhó khó thương nhất với con chó. Sau đó con khỉ tặng cho bọn trẻ một nụ cười buồn và chìa cái mũ màu xanh lá về phía chúng.
- Ồ, nó cũng xin tiền kìa, - Suzy nói, - lại còn cả cái bát trên nóc cái hộp để đựng xu nữa chứ. Ông Armand ơi, mình cho con khỉ ít tiền, ông nhé.
- Ðừng hòng, - lão Armand quát.
- Ði mà, đi mà, ông, - Evelyne van vỉ. - Con khỉ con cũng muốn mua ít bánh kếp đấy, ông ạ.
Ðến lúc ấy những người đi mua hàng đã lên xe buýt gần hết. Lão Armand tính xua bọn nhóc của mình chuồn đi, nhưng bọn nhóc lại không cho, mãi đến khi lão quăng vào cái bát một đồng xu cho con khỉ thì chúng mới thôi.
- Cái tay Titi này rõ là đồ đểu, - lão lang thang phân trần khi cả bọn đã đi xuôi xuống con phố. - Hắn lợi dụng con khỉ để kiếm tiền cho mình.
Ðoạn lão xóc xóc những đồng xu trong túi mình.
Ðến chỗ bán hạt dẻ, lão lại đãi bọn trẻ một chầu nữa. Chúng sốt ruột chờ vì vỏ hạt dẻ làm tay chúng nóng rãy.
- Này, bây giờ thì nhớ nhé, - lão Armand dặn bọn nhóc, - không được hở ra lời nào cho mẹ đấy, không thì hàng ngày ta không đưa đi chơi nữa đâu.
Nhưng đến khi bà Calcet mệt nhọc leo xuống bậc cấp tối hôm đó thì bọn trẻ chạy ùa ra đón.
- Con để phần mẹ một cái bánh kếp đây này, - Suzy reo toáng lên, tay thọc vào túi chiếc áo khoác bạc màu của mình. - Nó nguội mất rồi, nhưng vẫn ngon lắm mẹ ạ.
Paul cũng thọc tay vào túi áo khoác của nó.
- Con thì mang về cho mẹ mấy hạt dẻ đây này, mẹ, - nó nói. - Hạt dẻ cũng nguội mất rồi, nhưng ăn càng ngon.
Evelyne phụng phịu.
- Con không phần mẹ gì cả, mẹ ơi, - nó mếu máo. - Con quên.
Mẹ con bé ôm nó vào lòng.
- Không sao đâu, - chị nói, - mẹ cũng có thứ mang về cho các con đây.
Thế rồi chị ngờ ngợ.
- Các con lấy đâu ra bánh kếp với hạt dẻ thế?
Suzy và Paul cụp mắt xuống.
- Bọn con hát mấy bài rồi người ta ném tiền vào mũ ông Armand, - Evelyne kể.
Chị Calcet liệng luôn những món quà của lũ con xuống đất và giận dữ bước về phía lão lang thang đang nằm duỗi dài trên tấm bạt của mình.
- Ông biến đám con tôi thành ăn mày, - chị mắng. - Ông đã lợi dụng chúng để xin ăn ngoài đường.
- Thôi mà, thôi mà, cô, - lão Armand cố đấu dịu. - Các nghệ sĩ lớn hát trong nhà hát Opera được trả tiền cũng là ăn xin hay sao? Tôi sẽ chia phần cho cô mà.
Nhưng chị Calcet cứ mải miết giật hết mấy tấm bạt xuống và thu dọn chăn mền lại.
- Tôi không cần một xu nào cái thứ tiền bẩn thỉu của ông cả, - chị vặc. - Ta sẽ đi khỏi đây, - chị quát bọn con. - Mẹ cấm các con không được chơi bời gì với ông ta nữa.
Bọn nhóc than khóc như ri. Ngay cả Jojo cũng rầu rĩ rên ư ử, xem chừng cu cậu cũng đoán ra rằng sẽ chẳng còn bánh kếp ở đường Rue de Rivoli mà ăn nữa.
Lão Armand cao ngạo giơ đôi giày móp méo của mình lên.
- Không cần đâu, thưa cô, - lão kiêu kì nói, y như lúc nói với gã trực tầng. - Tôi sẽ đi để khỏi phiền đến các người. Tôi khắc biết lúc nào mình không được chào đón.
Lão chẳng mất bao nhiêu thời gian để xếp đồ lên chiếc xe nôi.
- Ông đừng đi, ông ơi, - Suzy khóc lóc. - Mẹ, đừng bắt ông đi, nhé mẹ.
- Ông là ông của bọn con mà mẹ, - Evelyne thút thít.
- Ngoài mẹ ra bọn con chỉ còn có ông ấy thôi, - Paul đế thêm.
Nhưng lão Armand đã vênh mặt lên.
- Cứ giữ cái cầu cho mình đi, thưa cô, - lão nói. - Sẽ còn lâu cô mới tìm được thứ gì khác. Chào lũ chích chòe!
Ðoạn lão đẩy cái xe nôi của mình ra bờ sông. Lão cố tình gây thật nhiều tiếng ồn để át đi tiếng khóc than của bọn trẻ, cùng tiếng rên ư ử của con chó.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét