Thứ Hai, 12 tháng 2, 2018

Khúc Cầu Hồn - Chương 37 & 38

Khúc Cầu Hồn

Tác giả: John Hart
Dịch giả: Phạm Thiện
Công ty phát hành Alphabooks & Nhà xuất bản Thời Đại
Ngày xuất bản: 04/2011

Ba mươi bảy

Yoakum theo sau Hunt vào văn phòng nha cảnh sát. Nhân viên ngừng làm việc khi cả hai cùng vào chuồng cọp. Sự yên lặng phủ trùm và Hunt sấn tới trước những ánh mắt nhìn, sự căng thẳng gia tăng, và Yoakum theo sát đằng sau. Họ vào văn phòng Hunt và Yoakum đóng cánh cửa.
- Chuyện đó thật quái lạ.
- Khó mà đổ lỗi cho bọn họ. Kênh truyền hình Court TV đỗ xe ở đường Main. - Yoakum nhìn xuyên qua cửa sổ nhòe nhoẹt, và hàm râu én của ông chuyển màu vàng trắng trong ánh nắng bẩn thỉu. - Chuyện đó không hẳn là như vậy.
- Không? Chúng ta đi từ bắt cóc đến án mạng hàng loạt trong vòng vài giờ đồng hồ. Chúng ta có tử thi con nít và giới truyền thông quốc gia. Người ta nói chuyện và người ta sợ hãi. Chúng ta đang ngụp lặn ở trong đó, tôi và ông. Tại sao họ lại không trố mắt nhìn?
- Đó mới chỉ là hai chuyện.
- Thật vậy sao? - Hunt giận dữ, bực dọc, nhưng Yoakum từ chối lùi bước.
- Nó liên quan đến chuyện ông đang săn lùng một tay cớm - một trong số họ - và nó liên quan đến chuyện ông sẽ thất bại.
- Thất bại vì lẽ gì?
- Johnny Merrimon.
Lần này Hunt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Đâu có ai nói bất cứ điều gì...
- Họ sẽ nói nếu anh nhóc đó không trồi lên sơm sớm. Giới truyền thông bây giờ đã nhào vào. Họ biết anh nhóc đó bị mất tích. Cuối cùng họ cũng sẽ lần mò ra anh là người can thiệp cách ly Sở Xã hội ra khỏi chuyện này, và ai cũng biết về chuyện anh và mẹ anh nhóc đó.
- Làm gì có chuyện đó.
- Ông có thể tin như vậy, nhưng tôi thì không. Nó chẳng ảnh hưởng gì đến mọi chuyện. Giữ Johnny khỏi vòng tay của Sở Xã hội là quyết định của ông. Sẽ chẳng ai xem xét các lý do của ông nếu chuyện gì đó xảy đến với cậu ta. Họ sẽ treo ông lên thập tự giá.
- Tôi nghĩ ông nhầm rồi.
- Bởi vì ông biết cậu nhóc đó. Người khác thì không. Họ biết đời sống của cậu nhóc đang xuống tận cùng địa ngục. Họ biết cậu nhóc mất một đứa em gái song sinh và ông bố. Họ biết mẹ cậu nhóc là một đống xà bần, và họ biết những gì họ đọc trên nhật báo. Ông có thấy tấm ảnh không? Johnny xuất hiện như một kẻ mất trí, như bất cứ một người bình thường nào cũng phải giữ con cái của họ ở trong nhà vì muốn bảo vệ chúng.
- Để chống chế cho việc gì?
- Để chống chế giao hắn đến một cái chuồng chồ, một kẻ họ hàng làm bảo vệ nhưng chính hắn cũng không tự lo được đời sống cho bản thân. Tổ cha, Clyde, ông không thấy sao? Không có cái gì làm cho quyết định của ông trở nên bình thường hợp lý nếu chuyện gì đó thật tệ xảy đến cho cậu nhóc đó. Gã Ken Holloway sẽ chắc chắn điều đó. Ông Cảnh sát trưởng, báo chí, tổng trưởng tư pháp cũng tương tự. - Yoakum giơ một ngón tay thô nhám, chai sạn lên. - Ông nên cầu nguyện cho cậu nhóc đó xuất hiện còn nguyên vẹn.
Hunt quan sát ông bạn mình. Gã nhìn già nua, nhàu nhĩ.
- Lo lắng không thích hợp với ông đâu, John.
- Tôi trông chờ điều thậm tệ nhất, và những chuyện tồi tệ nhất ít khi gây thất vọng. Ông biết điều đó chứ. Đó là lý do tại sao ba mươi năm qua, những thứ tào lao này chưa bao giờ làm phiền được tôi.
- Và vụ án này?
Hunt linh cảm được sự bất đồng quan điểm của ông bạn, sự giận giữ bị đè nén như cái lò xo.
Một phút yên lặng.
- Vụ án này hoàn toàn khác.
- Vì nạn nhân là các em gái vị thành niên?
- Bởi vì đem cộng tất cả tuổi đời bọn nhóc cũng chưa bằng tuổi của tôi. Và bởi vì nó xảy ra nhiều năm nay ngay tại sân sau nhà của chính ông. Tôi nói ông nghe, Clyde. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
- Thế này là thế nào?
- Ai đó phải đền mạng cho chuyện này. Vì chuyện này... - Nét đặc trưng của Yoakum bộc lộ ra ngoài và ông đâm một ngón tay xuống mặt bàn, nói lớn giọng. - Ai đó phải đền mạng.
- Làm ơn nhỏ giọng xuống giùm.
- Đấy là sự thật.
- Theo sự hiểu biết của tôi, họ vẫn duy trì mức án tử hình ở bang North Carolina.
- Còn luật sư biện hộ? - Lời Yoakum phát ra đầy vẻ khinh miệt.
Im lặng bao trùm. Khi Hunt lên tiếng, ông giữ giọng nhẹ nhàng.
- Nếu Johnny đúng thì sao? Chuyện gì xảy ra nếu một gã cớm liên can với Burton Jarvis? Nếu gã cớm bao năm tháng nay bảo kê cho hắn ta? Giúp đỡ hắn ta?
- Không thể nào.
- Bảy đứa trẻ.
- Tôi không thể thấy được điều này.
- Ai đó đã nói chuyện với giới truyền thông, John. Nếu tôi là một gã cớm bỉ ổi và muốn gây chệch hướng điều tra, đó cũng là một phương cách khởi đầu rất độc: Gieo rắc tin đồn và tung hỏa mù, gây náo loạn những người đang săn lùng chính mình.
Yoakum nghĩ về chuyện đó.
- Cứ cho là có một gã thứ hai, ai đó liên can với Jarvis, với những đứa trẻ kia. Johnny có thể nhận diện được gã không?
- Có thể. Nhưng cậu ta sẽ không chịu nói chuyện với tôi.
- Còn Tiffany Shore thì sao?
- Không có lý do gì để nghĩ có kẻ thứ hai liên quan đến vụ bắt cóc cô bé, nhưng có thể có kẻ ấy. Lúc này cô bé đang được gây mê, vẫn trong tình trạng lơ mơ. Có hy vọng. Có thể là ngày mai.
- Cô bé có được bảo vệ không?
- Không.
- Có thể cô bé cần được canh chừng. Nếu kẻ ấy là cớm.
- Nên là như vậy.
Hunt nhìn xuống dưới bàn làm việc. Hồ sơ của Alyssa vẫn nằm trong góc, ngay sát bên hồ sơ của Tiffany Shore. Ông lật mở hồ sơ đầu tiên và thấy bức ảnh của Alyssa, đôi mắt đen và tóc đen, khuôn mặt rất giống người anh song sinh.
- Chuyện đó có thể không? Một kẻ nào trong hàng ngũ chúng ta?
- Sự hiểm độc là một khối u của trái tim con người, Clyde. Anh biết tôi tin điều ấy.
Hunt dở tập hồ sơ thứ hai và nghiên cứu những điểm đặc trưng trên khuôn mặt nhỏ xương của Tiffany Shore. Ông sờ một bức ảnh, rồi bức khác.
- Tôi không thể cứ ngồi như vậy.
- Chuyện gì?
- Ông không phải liên can vào.
- Vào cái gì? - Yoakum hỏi, nhưng Hunt làm lơ. Ông rời khỏi văn phòng và rẽ vào hành lang nhỏ hẹp dẫn ra cửa sau của toà nhà. Người ta nhìn ngó, quay mặt chỗ khác, và rồi ông đứng một mình trên hành lang. Đẩy qua cánh cửa thoát khi hoả hoạn, Hunt bước bộ xuống cầu thang, nhảy hai bậc mỗi bước. Dưới tầng hầm có một sàn nhà trải xi-măng và cánh cửa sắt chệch với hành lang chính. Nhà kho. Phòng chứa tang vật. Một căn phòng ở tít đằng sau là nơi cất giữ hồ sơ nhân viên. Cớm. Nhân viên yểm trợ. Bảo mật. Những xấp hồ sơ được cất khóa trong tủ chứa hồ sơ đặt bên trong một cái cửa không khóa. Di chuyển thật nhanh, Hunt dừng lại một lần để lôi bình cứu hỏa ra khỏi cái gá móc trên tường. Phòng chứa hồ sơ có kích thước 3 x 4 mét, sàn xi-măng trắng dưới ánh sáng bóng đèn huỳnh quang. Chiếc tủ hồ sơ ông muốn nằm ngay giữa trung tâm bức tường phía sau. Hunt nhìn cái khóa ngăn kéo trên cùng. Rẻ tiền. Nó sẽ bung ra. Hunt nhấc bổng cái bình cứu hỏa, nhưng dừng lại khi Yoakum bước vào phòng ngay sau lưng ông.
- Tôi đã nói ông đừng can dự vào việc này.
- Không. - Yoakum kéo cánh cửa, đóng lại. - Đó không phải lời anh nói.
Hunt nhìn trở lại cái ngăn kéo, ngần ngại.
- Đập đi, - Yoakum nói.
Hunt quay đầu lại, một mắt nhìn vào người bạn cộng sự. Một cơn bốc hỏa khiến mặt Yoakum đỏ bừng và ánh sáng đèn huỳnh quang điểm lỗ trên con ngươi của ông.
- Đập đi, - Yoakum nói một lần nữa. - Mặc kệ gã Cảnh sát trưởng. Mặc kệ hệ thống quân giai.
Hunt hạ chiếc bình cứu hỏa xuống, và Yoakum đứng sát ngay phía đằng sau.
- Làm đi vì Alyssa.
- Ông đang xúi giục tôi hay sao vậy? - Hunt hỏi.
- Đập đi vì Johnny. Đập đi vì mẹ anh nhóc.
Yoakum bước lại gần hơn.
- Nhắc nhở với ông rằng nó có một sự khác biệt giữa đập vì công việc và đập vì chuyện cá nhân.
- Đôi khi công việc lại là chuyện cá nhân. - Hunt nhìn chằm chằm người bạn cộng sự cho đến khi Yoakum lùi một bước. - Đừng có thử xách động tôi.
Trước khi Yoakum có thể đáp trả, cánh cửa ở hành lang mở ra và một nữ sĩ quan bàn giấy còn trẻ bước vào, và dừng lại khi cô thấy họ. Đôi mắt cô nhìn thấy cái bình cứu hỏa trên tay Hunt và sự căng thẳng giữa hai gã đàn ông.
- Tôi sẽ trở lại sau, - cô nói, và sau đó bỏ đi.
Trong sự yên lặng bất thình lình, Yoakum giơ một ngón tay và một ngón cái lên, khoảng cách giữa chúng ít hơn ba phân.
- Đôi khi nó gần dã man như thế này.
- Chuyện gì?
- Bị đuổi việc vì một chuyện gì đó thật ngu xuẩn.
Họ nhìn nhau nhiều giây đồng hồ, sau đó Hunt, vẫn còn bực tức, quay về phía hành lang. Ông gài cái bình cứu hỏa trở lại giá giữ, và khi ông quay lại, Yoakum đang chờ.
- Đừng ghét bỏ gì tôi chỉ vì lòng tốt của tôi, - Yoakum nói, và Hunt cảm thấy sức nặng không còn ở trên đôi vai của ông nữa.
- Tại sao Johnny nghĩ người đó là cớm? - Hunt hỏi.
- Bởi vì nó là vậy?
- Tại sao một đứa trẻ nghĩ ai đó là cớm? Điều gì đã làm cậu con trai mười ba tuổi tin như vậy? Thẻ hành sự? Gã đàn ông đã nói gì? Gã đã làm gì? - Hunt vân vê cái còng trên thắt lưng. - Cái còng? Cây súng?
- Đồng phục?
Họ đứng ở một nơi nồng nặc mùi xi măng ẩm thấp, nghĩ về chuyện này. Johnny là một đứa trẻ lạ lùng, nhưng cậu ta có thiên hướng tốt, và cậu là đứa trẻ thông minh. Đó là điều dường như không ai nhận ra được. Nếu Johnny nghĩ một gã cớm có liên can, phải có lý do. Hunt cố gắng hình dung: một đêm khuya tối trời, hai gã đàn ông trong ngôi nhà như cái thùng rác, và Johnny rình rập ở ngoài cửa sổ...
- Ông có đọc báo cáo về những biển số xe bị mất cắp? - Hunt hỏi.
- Cái gì?
- Bảng số.
- Tôi đã đọc nó. Rồi thì sao?
- Johnny thấy kẻ nào đó ở nhà gã Jarvis dùng biển số ăn cắp gắn trên xe của gã. Chúng ta biết được ba số. Trong ba biển số bị mất cắp, một người chủ của nó hoàn toàn không hề hay biết bị mất cắp khi nào hoặc ở đâu. Hai người kia thì rất tự tin.
Một cái gì đó nhá lên trong đầu Hunt và Yoakum thấy được điều đó.
- Chuyện gì?
- Hai biển số bị mất cắp từ những chiếc xe đậu ngoài thương xá.
- Nó là một nơi tuyệt vời để lấy cắp biển số.
- Thì những nơi như phi trường, nhà thương, hay một chục cái thương xá khác cũng là những nơi tương tự.
Con mắt của họ nhìn nhau, cả hai đều có chung ý nghĩ cùng một lúc. Còng. Súng. Đồng phục.
Nhân viên an ninh.

Ba mươi tám

Johnny đào đất. Cậu cảm nhận được chỉ khâu vết thương bị kéo đứt, nhưng cậu làm ngơ sự đau đớn. Cậu làm việc này vì một lý do. Cậu đã tự nói với chính mình. Nhắc lại nó. Levi Freemantle ngồi đó, đôi môi trề ra, một tay phủ trên quan tài gỗ thông, đôi mắt gã chăm chú nhìn Johnny, và mỗi xẻng xúc đất hất văng ra khỏi huyệt mộ. Gã gật đầu khi Johnny xúc đụng tảng đá, rồi nạy nó ra và nâng lên trên mặt đất.
- Cảm ơn.
Johnny khó mà nghe được, nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Cậu đã nghe nó khoảng hai mươi lần, những lời cảm ơn nhỏ bé thốt ra tới tấp khi cậu làm việc. Cậu gật đầu và đào đất. Mặt trời phủ ập sức nóng xuống trong khi mây giông đang chồng chất lên từ hướng nam. Johnny nhìn Jack và đưa hắn chiếc xẻng.
- Cậu có muốn thay phiên không?
- Không, cảm ơn.
Trong khoảng mười phút, Jack đứng, giơ nòng súng lên cao. Khi hắn hạ nó xuống, chỉ có Johnny để ý chuyện này. Bây giờ Jack ngồi trên bức tường đá, súng đặt trên đùi. Hắn ngồi đập muỗi và trông chán nản.
Một đằng, Johnny mừng vì Jack từ chối đào huyệt. Johnny không hề biết một điều gì về Levi Freemantle, không biết tại sao gã lại có mặt ở đấy và con gái gã tại sao bị chết, nhưng cậu hiểu nỗi đau khổ mất mát của gã đàn ông và Jack không bao giờ hiểu được điều đó.
Cho nên cậu đào và cảm thấy đau đớn. Cậu nghĩ về những lời David Wilson nói ở cây cầu: Tôi đã tìm thấy cô bé. Đứa con gái bị bắt cóc. Johnny phải bỏ chạy trong hốt hoảng và sợ hãi tột cùng trước khi Wilson có thể nói với cậu ý ông ấy như thế nào. Nhưng Freemantle đến sau đó. Johnny nhìn gã đàn ông to lớn, cái xẻng rơi xuống, sau đó đưa lên cao nặng trịch.
Gã đến sau đó.
Nếu Freemantle tìm thấy David Wilson khi ông ta còn sống, có thể Wilson sẽ nói với gã cái nơi ông tìm được cô bé. Có thể Freemantle biết.
Johnny xúc đất hất lên, và Freemantle cúp rạp đầu né.
Có thể.
Johnny nghe chữ ấy khi cậu đào đất.
Có thể.
Sau hơn một giờ, hai con quạ hạ cánh xuống nhánh thấp của cây sồi được trồng ngay giữa nghĩa trang. Johnny chỉ để ý khi gã Freemantle trở nên bất động, sau đó nằm tựa ngang cái quan tài. Gã nhìn những con quạ, nỗi sợ hãi và căm ghét hiện lên trên khuôn mặt của gã. Một con quạ hạ cánh xuống một cái bia đá, một con chim nhỏ đen tung cánh vào giây phút chót. Nó ngẩng cao đầu đậu trên cái quan tài, sau đó vươn những cái lông thấm dầu ra rỉa. Bất thình lình, gã Freemant đứng lên. Gã rượt con chim, vấp ngã, gào thét. Jack giật mình và giơ súng lên.
Có những lời lẽ trong tiếng gào thét, Johnny chắc như vậy, nhưng không ai tài nào hiểu được những chữ ấy. Con chim tung cánh bay sang một cây khác, và gã Freemantle trở về chỗ gã ngồi. Gã nhìn chằm chằm con chim thật lâu, sau đó nhắm mắt và làm dấu thánh giá.
Johnny nhìn Jack, hắn lắc đầu, mặt trắng bệch, và ghì chặt cây súng như thể buông ra là chết.
Thêm hai con quạ nữa đậu xuống những cành cây, rồi thêm ba con. Johnny trở lại tiếp tục đào xới và thời gian như kéo dài ra khi gió thổi mạnh hơn. Đất cát tơi ra và đào bới dễ dàng, nhưng Johnny đào sâu. Cậu làm ngơ sự đau đớn trên hai bàn tay, lớp da trơn mỡ, bong tróc ứa ra thứ nước trong, mùi ngọt.
Cậu làm ngơ cái lưng đau, sự co kéo làm chỉ khâu bung đứt, mồ hôi chảy ra làm mắt cay xè. Cậu có cả ngày để đạt được mục đích đặt ra, do vậy cậu vạch kế hoạch, phương cách tiếp cận khả dĩ nhất, những câu hỏi cậu sẽ hỏi một khi đứa con của gã khổng lồ đã nằm dưới lòng đất.
Johnny liếc nhìn gã Freemantle.
Lưỡi xẻng cắm vào đất.
Cậu xúc đất cát nóng khi mây đen kéo vần vũ trên những cái cây đầy quạ.
Khi Johnny trèo lên khỏi lỗ huyệt, mặt trời tù mù sau đám mây mang cơn giông đến. Những ngọn cây bị gió quật quẫy đập. Mùi của tầng ozone phảng phất trong không khí.
- Mưa tới nơi rồi đấy, - Jack nói.
Lỗ huyệt không sâu như có thể, nhưng kích thước vừa phải, hình dạng cũng vừa phải.
- Đó là những gì tôi có, - Johnny nói. - Tất cả những gì tôi có thể làm được.
- Tôi có thừng. - Freemantle chỉ về chiếc quan tài.
- Được rồi.
Họ di chiếc quan tài cạnh sát bên huyệt mộ. Khi đến đấy, họ luồn sợi dây thừng xuyên qua cái quai kim loại và hạ áo quan xuống huyệt mộ. Trông thật tội nghiệp dưới cái lỗ nham nhở, sống sượng. Sợi thừng kéo lên kêu kẽo kẹt, và gã Freemantle cuộn nó lại, đôi tay to nần khéo léo nhưng chậm chạp.
- Tôi muốn chính tôi làm phần cuối cùng. - Gã cúi đầu. - Nhà kho chứa rơm khô ráo nếu con muốn đi nằm.
Freemantle nhìn bầu trời tím, chì chiết, lá cây biến thành màu bạc.
- Con bé chẳng bao giờ thích giông tố. - Gã xoay trở lại, kéo cái xẻng lên và một tia chớp vàng lóe lên trong bụng những đám mây.
- Sấm chớp, - Johnny nói.
Nhưng gã khổng lồ không buồn vội vã. Gã thả từng nắm đất xuống huyệt mộ. Những lá cây xào xạc trong gió.
- Sấm chớp giáng xuống.
Gã thả thêm đất phủ trên quan tài con gái gã. Gió thốc mạnh hơn. Jack đã bước ra ngoài cổng nghĩa trang, nhưng Johnny không hề có ý định theo sau. Freemantle trố mắt nhìn xuống quan tài, không hề chuyển dịch.
- Chúa nói chuyện nghe như giọng bố tôi.
- Thật vậy sao?
Freemantle gật đầu.
- Không giống giọng nói khác.
- Giọng nói khác?
- Như sô-cô-la mềm nhũn dưới ánh nắng mặt trời. Ngọt dính răng. Khó mà nuốt được. - Gã nhìn về phía cơn giông. - Tôi nghe tiếng Ngài khi đám quạ đến gần.
Freemantle nhấc hòn đá lên và ném nó vào đám quạ đậu trên những cành sồi thấp. Gã ném thật gần, sau đó ngưng một đỗi thật lâu, và Johnny không hề thúc ép gã. Gã đàn ông điên cuồng quẫn trí. Johnny nhìn quanh quẩn tìm Jack, nhưng hắn bỏ đi đâu mất.
- Tôi sợ hãi khi trời sấm sét, - Freemantle nói. Gã ngửa mặt nhìn thẳng vào cơn giông nhưng không hề có dấu hiệu sợ hãi, trái ngược với những gì gã nói. - Chúa không nói chuyện với tôi nữa.
Nỗi tiếc thương là có thực. Sự mất mát.
- Đây. Chờ chút.
Johnny giằng cái xẻng từ gã Freemantle và bước đến chỗ cây sồi. Những con quạ kêu cà quác khàn đục, rồi bay đi, và Johnny dùng lưỡi xẻng khoét một vòng tròn trong vỏ cây.
- Nó sẽ bảo vệ ông khỏi bị sét đánh. Nhưng chỉ có cây sồi thôi. Những cây khác thì không ý nghĩa gì cả.
Gã đàn ông to lớn đứng lặng, nghiêm trang và căng thẳng, đôi mắt di chuyển từ chỗ vỏ cây bị đục khoét đến cậu con trai.
- Ma thuật đen.
- Không.
- Thế ai nói?
- Người Trung Âu cổ. Họ chết hết cả rồi. Chết từ lâu lắm rồi.
- Làm sao cậu biết phép thuật của nó nếu tất cả họ đều đã chết?
- Tôi đọc nó ở đâu đó. Chuyện đó không quan trọng.
Freemantle lắc đầu, khuôn mặt bị tra tấn của gã đầy nghi ngờ.
- Sấm chớp đánh, - gã nói một lần nữa. - Cậu chỉ làm được một điều là cầu nguyện Chúa cho sét đừng đánh trúng cậu.
Gã nhìn vào núi đất còn tươi mới đào.
- Con bé lẽ ra phải được nghe những lời cầu nguyện khi đất lấp xuống huyệt mộ. - Gã xoay người, khuôn mặt đầy vẻ hy vọng và niềm tin tưởng không làm sao giải thích được. - Cậu có cuốn Thánh kinh không?
- Tôi không có.
Bất thình lình, Johnny cảm thấy hổ thẹn.
- Nhưng tôi thuộc phần nào. - Johnny không thấy lý do nào để chia sẻ đức tin của cậu cho chuyện này, dĩ nhiên là không với một kẻ xa lạ và sự sợ hãi của gã với quạ đen và sấm chớp cùng giọng nói ngọt như đường. - Tôi sẽ đọc kinh giúp ông.
Cơn mưa trút rào rào tít trên ngọn cây. Khuôn mặt Freemantle chuyển sang yên tâm khi Johnny bước đến gần hơn và cảm nhận được chiều cao của gã đàn ông ngay bên cạnh cậu. Những vết thẹo dúm dó và xám xịt, con mắt hỏng lấp lánh khi ánh sáng vàng lóe chớp lên. Johnny nghĩ ngợi về những đêm dài đọc Thánh kinh, những giờ mẹ cậu cầu nguyện phát sốt lên và sự tìm kiếm về ý niệm của chính cậu. Một quãng thời gian khá lâu, đầu óc cậu trống rỗng, sau đó cậu nói những lời duy nhất cậu có thể nhớ nổi.
- Lạy Cha của chúng con đầy quyền năng ở trên trời...
Mưa lạnh rơi nặng hạt.
- ...thần thánh vinh danh.
Levi Freemantle lau nước mắt khi gã chôn cất cô con gái.
Johnny đứng trong trời mưa và chờ đợi sấm chớp đánh ụp xuống.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét