Khúc Cầu Hồn
Tác giả: John Hart
Dịch giả: Phạm Thiện
Công ty phát hành Alphabooks & Nhà xuất bản Thời Đại
Ngày xuất bản: 04/2011
Hai mươi bảy
Steve lèo lượn chiếc xe tải đi ngang qua thị xã. Ông đi qua
nhiều cửa hiệu và những dinh thự cột trụ, quảng trường thị trấn với vòm mái là
những cây sồi uốn lượn và bức tượng dựng lên hơn một trăm năm trước để vinh
danh những người chiến sĩ trận vong thời nội chiến. Johnny thấy một bụi tầm gửi
trên một cái cây, và nghĩ đến người con gái một lần cậu dám hôn nàng, cho đến
giờ cậu không tài nào hình dung lại được khuôn mặt cô nữa.
Một cuộc đời khác.
Khi đã đi qua quảng trường và khuôn viên viện đại học địa
phương ngập tràn ánh nắng, Steve rẽ xe vào con đường bốn làn xe dẫn đến thương
xá. Nó là khu thương xá của ông Ken. Ông ta làm chủ.
- Chú đi đâu vậy? - Johnny hỏi.
- Tôi phải ghé ngay chỗ làm. Sẽ không mất thời gian đâu.
Johnny trồi xuống cái ghế ngồi. Steve hiểu ý.
- Gã Holloway sẽ không có mặt ở đây đâu, - ông ta nói. - Chẳng
bao giờ.
- Tôi đâu có sợ gì gã Ken.
- Tôi có thể chở cháu đến nhà tôi trước.
- Tôi đã nói tôi không sợ.
Cười nửa miệng.
- Sao cũng được.
Johnny gượng người ngồi dậy.
- Tại sao ông ta quan tâm quá nhiều đến mẹ tôi?
- Gã Holloway đó hả?
- Gã đối xử với mẹ tôi như đồ bỏ.
- Bà ấy là người phụ nữ đẹp nhất ở tiểu bang này, hay là
cháu không để ý đến điều này?
- Còn nhiều hơn thế ấy chứ.
Steve nhún vai.
- Gã Holloway không thích bị mất.
- Mất gì?
- Bất cứ thứ gì.
Sự bối rối của Johnny thể hiện rõ, và Steve thấy điều đó.
Ông ta chau mày và rít một hơi thuốc.
- Cháu không biết, có đúng vậy không? - Ông ta lắc đầu. - Chúa
ơi, thánh cả của muôn loài.
- Gì vậy?
- Ngày trước mẹ cháu hay hẹn hò cặp kè với gã Ken Holloway.
- Tôi không tin.
- À, cháu nên tin. - Steve tần ngần, kéo dài thêm thời gian.
- Lúc đó bà ta mười tám tuổi, có thể mười chín. Chỉ là một cô gái, thật vậy.
Ông ta lắc đầu, mím chặt hai môi.
- Mẹ cháu bốc lửa hơn cả cây súng ba đô-la. Lẽ ra bà ấy có
thể đến Hollywood, có thể. New York, chắc chắn. Bà ấy không hề đi, dĩ nhiên,
nhưng có thể.
- Tôi vẫn không tin.
- Gã ta lớn tuổi hơn, nhưng ở thời điểm ấy gã đã là người
đàn ông giàu nhất vùng. Không giàu như bây giờ, nhưng đủ giàu có. Một cô gái trẻ
đẹp khó mà cự tuyệt sự chú ý đầy áp lực một khi gã đã quyết định tấn công, và mẹ
cháu không khác gì so với phần lớn các cô gái. Hoa. Quà. Những bữa ăn tối thịnh
soạn. Bất cứ cái gì gã ta có thể nghĩ ra được để làm bà ấy cảm thấy mình quan
trọng.
- Mẹ tôi không phải hạng người như vậy. - Johnny giận dữ.
- Bây giờ thì không. Nhưng người trẻ thích có cái cảm giác
huênh hoang hơn nơi chốn họ xuất thân. Nó kéo dài khoảng vài tháng, tôi đoán vậy.
Nhưng sau đó bố cháu trở về thị trấn.
- Trở về từ đâu?
- Quân đội. Bốn năm. Ông ấy lớn hơn mẹ cháu sáu tuổi. Bảy tuổi
thì phải? Thì, bà ta chỉ là một cô con gái bé nhỏ khi ông ấy nhập ngũ, nhưng mọi
chuyện đã thay đổi. - Steve cười và huýt sáo nhẹ nhàng. - Cậu bé, mọi chuyện
thay đổi làm sao!
Johnny dõi mắt nhìn ra cửa sổ, Steve tiếp tục.
- Bố cháu rơi xuống chân bà ấy như khối sắt nặng ngàn cân.
- Mẹ tôi cũng vậy chứ? Ý tôi là mẹ tôi cũng thế với bố tôi?
- Mẹ cháu như một con bướm, Johnny ạ. Xinh đẹp, nhẹ nhàng và
mong manh. Bố cháu yêu cái vẻ đó của bà và trân trọng nó. Ông ấy nhẹ nhàng và
kiên nhẫn, cháu cũng cần phải có đức tính này để con bướm đậu xuống bàn tay
cháu.
- Còn gã Holloway?
Steve dụi tắt điếu thuốc lá, nhổ nước bọt ra cửa sổ.
- Gã Holloway chỉ muốn nhốt bà ta vào cái lọ.
- Và bà ấy khám phá ra dụng ý của gã?
- Cháu phải nhìn khuôn mặt của gã khi mẹ cháu tuyên bố sẽ bỏ
gã để theo bố cháu.
- Thịnh nộ?
- Thịnh nộ. Ghen tức. Gã theo đuổi bà rất dữ, cố gắng thay đổi
ý định trong đầu bà, nhưng ba tháng sau bố mẹ cháu làm đám cưới. Cháu ra đời một
năm sau đó. Nó là cú đá hồi mã thương ác liệt nhất mà tôi từng chứng kiến, và
tôi cũng không biết gã Holloway có bao giờ nguôi được vết thương lòng không.
- Nhưng bố tôi làm việc cho gã Holloway. Tất cả những căn
nhà bố tôi xây, lúc nào cũng thấy mặt gã Holloway ở đó.
- Bố cháu chỉ thấy cái tốt trong bụng dạ con người. Nó là đức
tính tạo nên con người đôn hậu của ông. Nhưng gã Holloway chỉ chờ có cơ hội là
ra tay chôn sống ông.
- Bố tôi không biết sao?
- Chú có nói nhiều với ông ấy, nhưng bố cháu luôn nghĩ ông ấy
có thể cầm trịch gã ta. Ông ta hãnh diện như vậy.
- Tự tin, - Johnny nói.
- Kiêu ngạo.
Chiếc xe bon bon trên mặt đường đen thui. Sợi dây curoa bất
thình lình rít lên.
- Chú làm việc cho gã Holloway.
- Đâu phải tất cả chúng ta đều có sự chọn lựa, Johnny. Đó là
một bài học về đời sống cho cháu. Không tốn tiền.
Steve dừng chiếc xe tải trước bảng đèn giao thông. Từ phía đằng
xa, thương xá của gã Holloway vươn lên sừng sững như chiếc pháo hạm. Johnny
nhìn mặt Steve, và cậu nói, một điều liên quan đến mẹ cậu.
- Có phải chú muốn hẹn hò với mẹ tôi?
Đôi mắt Steve dứt khoát như mắt rắn.
- Quỷ thần, con trai ơi. - Đèn giao thông bật xanh. - Ai
cũng muốn như vậy.
Bãi đậu xe kín bưng nhắc Johnny hôm nay là thứ Bảy. Steve đậu
xe gần chỗ ra vào của nhân viên ở phía đằng sau. Khi ông ta mở cửa xe, kính chiếu
hậu phía bên ông ta hắt ánh nắng mặt trời vào mắt Johnny.
- Đi thôi! - ông ta nói.
- Tôi có thể chờ trong xe được không?
- Phía đằng sau này quá nguy hiểm. Vô gia cư. Nghiện ngập.
Chúa mới biết còn thứ gì nữa.
Johnny nhìn khi Steve sờ những thứ gắn trên thắt lưng: Hơi
cay, điện đàm, còng.
- Nhanh lên. Tôi sẽ chỉ cho cháu những thứ hấp dẫn.
Bên trong, thẻ vào cửa cho phép đi vào một cánh cửa hẹp, cầu
thang kim loại, và hành lang lầu ba dẫn đến văn phòng ghi chữ AN NINH. Steve quẹt
thẻ và dựa vai vào cánh cửa văn phòng.
- Con nít không bao giờ có cơ hội xem những thứ này.
Văn phòng an ninh là căn phòng to lớn và phức tạp, với hàng
loạt đầu truyền hình lắp kín các bức tường. Hai người nhân viên an ninh ngồi ở
ghế đen có bánh xe xoay, tay đặt trên bàn phím và cần điều khiển, thay đổi hình
ảnh trên màn hình, phóng to, thu nhỏ, quan sát. Cả hai đều quay lại khi Johnny
bước vào, đoạn tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi sau lại quay đầu lại nhìn kỹ một lần nữa.
Một người trạc hai mươi mấy, to béo, với mái tóc húi cua ngắn
và khuôn mặt cạo trơ nhẵn nhụi. Nụ cười của y vừa thán phục vừa bất cần.
- Đây là anh nhóc đó hả?
Steve đặt một tay lên lưng Johnny, đẩy cậu vào sâu hơn trong
văn phòng.
- Cháu tôi. Đại loại vậy.
Người nhân viên an ninh to béo đưa bàn tay chắc nịch, và
Johnny quan sát bàn tay thật kỹ trước khi bắt nó.
- Làm tốt lắm, nhóc. Ước gì tôi cũng có mặt ở đó.
Johnny nhìn ông chú, ông ta thốt ra hai chữ.
- Tiffany Shore.
Người nhân viên an ninh đưa bàn tay như thể bóp cò súng.
- Pằng.
- Tôi không muốn nói về chuyện đó, - Johnny nói.
Nhưng người đó sốt sắng.
- Cậu xem cái này chưa? - Y lôi ra tờ báo từ quầy. - Trang
nhất. Đọc cho biết.
Bức ảnh chụp Johnny, chụp qua cửa kính khi cậu ngồi cầm lái
chiếc ô tô của mẹ cậu. Hai tay ôm chặt vô-lăng. Miệng há hốc, khuôn mặt kinh ngạc
và trống rỗng. Máu thấm ra mọi thứ, những nơi máu khô đã sậm màu, còn tươi nơi
nó thấm ướt vết thương trước ngực. Những lông chim và đuôi rắn chuông ánh sắc
đen trên da, cái đầu lâu màu mỡ gà như hòn đá nhúng vào trong mật ong. Tiffany
nằm dài người trên băng ghế ngay phía đằng sau, ánh nắng gay gắt chiếu trên
khuôn mặt làm vỡ tan cặp mắt của cô. Những người đàn ông đóng bộ sạch sẽ với những
cánh tay dài với xuyên qua cửa sổ kéo cô ra ngoài, nhưng cô đang chống cự, mồm
cắn chặt, những ngón tay tuyệt vọng bám chặt vào cánh tay của Johnny.
Dòng chữ ghi dưới tấm ảnh: “Trẻ mất tích được tìm thấy, kẻ ấu
dâm bị giết”.
Giọng Johnny nghẹn ngào thì thào.
- Họ lấy tấm ảnh này từ đâu vậy?
- Gã bảo vệ ở bệnh viện chụp nó bằng di động của ông ta. Họ
cũng dùng bức ảnh này trên hệ thống CNN. - Gã nhân viên an ninh béo lắc đầu. - Có
thể phải chi cho gã ta một số tiền lớn.
Steve bước tới trước Johnny và đẩy tờ nhật báo đi chỗ khác.
- Cậu ta không cần thiết nhìn thứ đó.
Anh nhân viên an ninh xoay người khi y quan sát khuôn mặt của
Johnny, thấy bóng tối xâm chiếm nhiều hơn ở những chỗ lõm.
- Tôi không hề có ý gì.
- Ông chủ có trong phòng không? - Steve ngắt lời.
Anh nhân viên an ninh gõ một ngón cái vào cánh cửa văn phòng
nhưng mắt vẫn dán vào Johnny. Johnny dõi theo cái nhìn chằm chằm của Steve và
trông thấy một cánh cửa sổ với rèm trắng phủ đầy bụi bặm. Một con mắt nhìn ra
bên ngoài và cái rèm đóng ngay.
- Chết rồi, - Steve lẩm nhẩm. - Không biết có phải gã đang
đi kiếm mình?
- Có phải thế không?
Steve nhún vai, nhưng trông bồn chồn.
- Có gì hấp dẫn không?
- Một tên khách hàng ăn cắp. Hai D-và-D.
Steve giải thích.
- Say rượu và gây rối.
Ông ta đập nhẹ lên vai Johnny và bước ngang qua phòng.
- Lại đây, - ông nói, và Johnny theo sau lưng ông ta đi qua
những dãy đầu truyền hình đến một bức tường kính cao ba mét và dài gấp đôi. Từ
đây nhìn được xuống khu vực bán hàng ăn uống. Steve gõ nhẹ vào tấm kính.
- Sự phản chiếu, - ông ta nói.
Johnny nhìn xuyên thấu qua cửa sổ và có thể thấy tất cả mọi
thứ dàn bày ra ở phía dưới: các cửa hiệu và hàng ăn, thang máy, người đi mua sắm.
Anh nhân viên an ninh to béo nhẹ nhàng bước tới, bụm hai bàn tay lại và thở ra
nặng nề.
- Đây phải là điều mà Chúa cần thấy.
Johnny muốn cười vang ở lời nói ngớ ngẩn và sự ti tiện trong
nó. Nhưng ngay lúc đó cậu thấy Jack.
Mặt đỏ bừng, xấu hổ, dạng điệu khác thường.
Hắn đứng ở ngoài rìa đám đông, một cậu trai nhỏ người, da
ngăm với một cánh tay teo lại và không có ý nghĩa gì so với toàn cơ thể. Hắn đứng,
chịu đựng, bởi vì có chống chọi cũng không giúp hắn đi đến đâu, và vì nếu bỏ đi
chỉ nói lên một điều hắn thực sự quan tâm về chuyện sự sỉ nhục đang được phủ chụp
lên hắn. Những kẻ hành hạ hắn già đầu hơn hắn, những đứa trẻ thì cười tự tin.
Johnny cúi hụp người xuống khi cậu thấy nước dãi nhổ xuống
phía đằng sau áo sơ mi của Jack; nhưng sự giận dữ của cậu lên tới đỉnh điểm khi
cậu thấy anh của Jack, đứng cách xa khoảng ba mét và không làm gì để can thiệp.
Hắn ta đang được các cô gái nịnh bợ bu quanh, ít nhất là bốn cô.
Johnny chỉ.
- Chú thấy chuyện đó không?
Steve chồm người về phía trước.
- Geral Cross? Thấy, tôi thấy. Những đứa con gái vẫn vậy kể
từ khi y ký giao kèo chơi cho Clemson. Y sẽ chơi chuyên nghiệp trong vòng một
năm. Giao kèo của y sẽ trị giá ít nhất chục triệu đô.
- Không phải y.
- Chứ chuyện gì?
- Tôi xuống dưới đó được không?
Steve nhún vai.
- Đi. Ở. Tôi không phải bố của cậu.
* * *
Johnny lao nhanh xuống cầu thang, qua cửa an ninh và lao vào
đám đông. Cậu ngửi thấy mùi bánh pizza và thịt bò nướng cháy, mùi mồ hôi trên
những cơ thể quá nóng và, đâu đó, mùi tã trẻ con chưa thay. Cậu phóng ngang đến
chỗ Jack và nghe thấy tiếng thì thào gọi tên cậu. Nhiều ngón tay chỉ trỏ.
Nó đấy.
Mất cả phút để Johnny hiểu ra, cậu đã hiểu.
Nơi đâu cũng lào xào câu chuyện.
Khi Johnny vượt ngang qua khu vực ăn uống, hàng chục người
dõi theo bước chân cậu, nhưng cậu không thèm quan tâm. Một gã lớp trên đấm vào
cánh tay tật nguyền của Jack, chạm vào khu vực dưới bả vai nhiều thịt, ngay chỗ
xương rỗng không có chức năng bảo vệ. Jack cố gắng giấu sự đau đớn, nhưng
Johnny thấy bạn của mình sắp sửa khóc.
Johnny lồng lộn lao vào nhóm người và đấm gã lớp trên một cú
bằng hết sức bình sinh. Tay cậu chạm vào mồm gã, cảm nhận được râu ria, răng,
và cặp môi dày bầy hầy. Gã chúi về bên trái, lấy thăng bằng, hai tay vung lên,
giơ nắm đấm. Y co tay định tung quả đấm, thì nhận ra Johnny.
- Ui trời, - y nói.
Johnny nhìn đôi mắt nâu kinh ngạc của y, hàm răng ngả màu,
và mái tóc dài thậm thượt xịt keo đâm nhọn. Gã trai nhổ ra đống máu rồi bỏ đi.
- Tổ cha cái đồ lập dị.
Johnny tức giận run người, với tất cả những gì tiêu biểu cho
con người mình khi bước vào bệnh viện ướt đẫm máu và cả năm trời yên lặng. Gã
trai hiểu nhầm cái run người là do sợ hãi và bắt đầu mỉm cười, rồi nhìn qua đầu
Johnny hướng về đám đông đang đứng nhìn. Gã hạ tay xuống, cố gắng gượng cười.
- Thường thôi, Pocahontas.
Không một ai cười. Johnny là người nổi tiếng dị thường, một
đứa trẻ quái gở, hoang dã với cặp mắt đen hoang dại. Cậu từng chứng kiến những
chuyện mà lẽ ra không cậu bé nào đồng trang lứa được biết. Cậu mất người em
song sinh, tìm được Tiffany Shore, và có thể đã giết một gã đàn ông.
Cậu là sơn và lửa của chiến tranh.
Cuồng trí.
Johnny giơ một ngón tay lên, sau đó nhìn vào đôi mắt sáng rực,
long lanh của bạn cậu.
- Hãy đi ra khỏi đây.
Cậu bắt đầu đi, thì thấy Gerald, đứng phía sau ba hàng, cao
lớn to con, mái tóc vàng nâu và da dẻ có màu như gạch ngói nung. Johnny kéo
Jack đi theo cậu, và đám đông giải tán. Cậu dừng trước Gerald và thấy đám đông
các cô gái lùi bước thế nào, trông Gerald trơ trụi làm sao khi không đứng cùng
bọn họ.
Johnny lôi Jack ra khỏi cái bóng của cậu và bá tay vào cổ bạn.
Cậu không thấy người bạn của cậu hạ mắt xuống và buông thõng người, cũng không
thấy sự tủi hổ, sợ hãi và sự co quắp, bồn chồn ở bạn. Gerald như tòa lâu đài phủ
bóng lên Johnny, cao hơn cậu hai mươi lăm phân, nặng hơn bốn lăm cân. Hắn là sức
sống ngày hè và cỏ xanh, một thần tượng đầy triển vọng đang lên, nhưng những
người đang nhìn không ai không hiểu người nào đang làm chủ tình hình. Johnny
giơ ngón tay, đâm nó vào phần ngực đầy thịt của Gerald.
- Hắn là em trai của anh, đồ mắc dịch. Anh mắc cái chứng gì
vậy?
Hai cậu bé dõi mắt quan sát đám đông yên lặng. Johnny nhìn
thẳng phía đằng trước và cố gắng tránh chạm mắt, nhưng cậu nhận ra một người, một
kẻ lớp trên khác, cao lớn với mái tóc hung vàng và hai mắt mở rộng. Y là Allen
- con trai của Thám tử Hunt. Ở dòng sông. Đứng riêng lẻ một mình, đi ủng mũi
thép và mặc áo khoác jeans, y đứng dựa lưng vào một cái cột tít phía đằng sau
đám đông. Cây tăm xỉa răng lăn tròn giữa hai hàm răng, cặp mắt chăm chú trông
chừng. Khi Johnny nhìn thẳng vào y, y không buồn chớp mắt hoặc chuyển dịch. Chỉ
có cây tăm. Từ bên này mồm qua bên kia mồm.
Cánh cửa an ninh nhận thẻ chìa khóa mà Steve đưa cho cậu. Cửa
tách mở và Johnny đi vào, bên trong là khoảng không gian mát lạnh, mùi xi măng
và mùi ẩm ướt. Cầu thang nằm bên tay phải và dưới gầm là khoảng không gian thấp,
xám xịt. Jack ném người xuống sàn nhà, lưng tựa vào tường, hai chân kéo lên.
Johnny ngồi cạnh bên hắn. Bã kẹo gum nhả ra lấm tấm mảng đen dưới thảm trải
sàn. Một chiếc giầy của Jack bị bung dây. Quần jeans của cậu, nơi đầu gối, vấy
bẩn đầy vệt cỏ.
- Ừm, - Johnny nói. - Tệ quá.
Jack giấu mặt vào đầu gối còn Johnny nhìn lên trên. Ngón tay
của cậu lần mò ra một chiếc đinh tán, rồi cả một hàng đinh trên tường. Khi Jack
ngẩng đầu lên, Johnny thấy những điểm ướt làm cho những chỗ bị vấy bẩn vệt cỏ
biến thành màu đen.
- Cậu tìm ra chỗ này thế nào đấy?
- Chú Steve.
Jack rít nhanh hai hơi thở, quẹt nước mũi dọc theo phía đằng
sau cánh tay tật nguyền.
- Bọn chó chết! - Johnny nói.
Jack hít.
- Đồ cá tra.
- Phải rồi. Đồ chùi háng.
Jack cười, một sự giải tỏa trong lo sợ, và Johnny dễ chịu phần
nào.
- Chuyện gì xảy ra ngoài đó vậy?
- Hắn muốn tớ nói điều gì đó, - Jack giải thích. - Tớ không
làm.
Johnny nhìn nghi vấn và Jack nhún vai.
- Kẻ mạnh làm cha. Thằng tật nguyền rớt dãi thèm.
- Tổ cha thằng Gerald. Tay cậu sao rồi?
Jack xoay vòng cánh tay, rồi ép mạnh nó trên ngực mình. Hắn
chỉ vào ngực Johnny. Băng hiện rõ qua những nút áo.
- Cậu chảy máu kìa.
- Tớ làm rách vài mũi khâu.
Jack trố mắt nhìn những chỗ băng bó.
- Có phải cậu bị tối hôm nọ không?
Những miếng băng đen dần. Johnny kéo áo sơ mi gần lại.
- Lẽ ra tớ phải đi theo cậu, Johnny. Khi cậu yêu cầu trợ
giúp, lẽ ra tớ phải đi với cậu.
- Chẳng thay đổi được gì đâu, - Johnny nói.
Jack đấm vào chân mình.
- Tớ là thằng bạn tồi.
Cú đấm tạo âm thanh nghe như búa đấm trên da thịt.
- Tớ là - hắn ngưng, rồi đấm tiếp - thằng bạn tồi.
- Ngưng chuyện này dùm cái.
- Tớ chẳng làm được gì cho Alyssa.
- Cậu cũng không thể.
- Tớ thấy chuyện đó xảy ra mà.
- Cậu cũng đâu thể làm gì khác hơn được, Jack.
Nhưng Jack làm ngơ.
- Tớ đã không giúp được cậu điều gì. - Hắn lại đấm mạnh.
- Thôi đi Jack.
Jack ngừng tay.
- Chuyện đó có thật không? - Hắn nhìn Johnny. - Những thứ
người ta nói về cậu? Cậu biết mà?
Hắn làm điệu bộ, những ngón tay lúc lắc. Johnny hiểu ý hắn.
- Tớ nghĩ một vài thứ đúng.
- Chuyện gì vậy Johnny?
Johnny nhìn cậu bạn, và biết, không chút nghi ngờ gì, rằng
Jack sẽ không bao giờ hiểu được cần phải tin tưởng mạnh mẽ vào sự liều lĩnh của
Johnny hơn chính đôi tay của cậu ta. Jack không bao giờ cảm nhận được sự mất
mát hoặc nỗi sợ hãi. Hắn chưa bao giờ sống trong cơn ác mộng đã trở thành một
phần trong đời sống của Johnny, nhưng hắn cũng không phải hạng người quá ngu đần.
Johnny cũng phải nói với hắn một vài điều.
- Cậu có nhớ cuốn sách tụi mình đọc trong giờ Văn học không?
Chúa ruồi? Về những cậu nhóc trên một hoang đảo và bọn nhóc ấy sống cuộc đời rừng
rú thế nào khi không có người lớn đứng ra hướng dẫn. Bọn nhóc sáng chế gươm giáo
và thuốc màu máu. Bọn nhóc sống hoang dã trong rừng, săn bắn heo, đánh trống. Cậu
nhớ không?
- Nhớ. Rồi sao?
- Họ sống yên ổn, rồi một ngày những quy luật không còn ý
nghĩa gì nữa. Họ tự tạo quy luật riêng của họ, niềm tin riêng của họ. - Cậu ngừng.
- Đôi khi tớ có cảm giác mình giống những anh nhóc đó.
- Những anh nhóc đó cố gắng tiêu diệt lẫn nhau. Bọn họ trở
nên điên loạn.
- Điên?
- Ừ.
Johnny nhún vai.
- Tớ thích cuốn sách ấy.
- Cậu là thằng ngốc.
- Có thể.
Jack nhặt sợi chỉ trên chiếc quần jeans, nhìn thềm xi măng
và cầu thang ở xung quanh.
- Tớ nghĩ cậu thù ghét chú Steve của cậu.
Johnny giải thích về Sở Xã hội, Thám tử Hunt.
- Đó là lý do tại sao.
- Tớ sẽ không làm bất cứ điều gì cho gã cớm ấy, - Jack nói.
- Ý cậu là sao?
Hắn vẫy một tay.
- Những chuyện tớ nghe từ bố tớ. Chuyện cớm.
- Như là?
- Như chuyện ông ấy ngọt ngào với mẹ cậu. Rằng họ từng... cậu
biết mà.
- Tào lao.
- Đó là những gì bố tớ nói.
- Thì, bố cậu là đồ tào lao.
- Có lẽ vậy.
Một thoáng yên lặng. Lần đầu tiên hai đứa trái nghịch nhau.
- Cậu muốn ngủ ở đây qua đêm không? - Johnny hỏi. - Nó chỉ
là nhà ông Steve, nhưng, cậu biết...
- Bố tớ không muốn tớ giao du với cậu.
- Tại sao không?
- Là vì Chúa ruồi. Ông ta nghĩ cậu nguy hiểm.
Jack ngả đầu về hướng bức tường. Johnny cũng làm tương tự.
- Nguy hiểm, - Jack nói. - Nguy hiểm mới hay.
- Nhưng chẳng hay ho nếu chúng ta không chơi chung với nhau.
Cả hai rơi vào im lặng một lúc lâu.
- Tớ thực sự thích bố cậu, - Jack nói. - Ông ấy làm tớ cảm
nhận cánh tay tật nguyền không phải là vấn đề.
- Chẳng là gì cả.
- Tớ chán ghét gia đình tớ.
- Không đâu, sao vậy được!
Jack quàng hai cánh tay vòng quanh đầu gối và những ngón tay
trở nên trắng bệch khi hắn bóp chặt.
- Cậu nhớ hồi năm ngoái không? Khi tớ bị gãy tay ấy?
Cánh tay đã yếu, nó bị gãy một cách dễ dàng. Johnny nhớ ít
nhất ba lần Jack phải bó bột. Nhưng lần gãy tay hồi năm ngoái là lần nặng nhất,
nó gãy đến bốn chỗ. Để chữa lành cần phải giải phẫu thêm: thêm vào nhiều ốc
vít, chốt và những mảnh kim loại khác.
- Tớ nhớ.
- Gerald là tác giả chuyện này.
Bàn tay nhỏ bé nhảy múa ở điểm cuối của xương cổ tay hẹp. Giọng
của Jack cũng trầm xuống.
- Đó là lý do tại sao ông bố tớ mua cho tớ chiếc xe đạp mới
toanh.
- Jack...
- Đó cũng là lý do tại sao tớ chưa bao giờ dùng nó.
- Tào lao quá đi.
- Tớ chán ghét gia đình tớ.
------------------
Hai mươi tám
Hunt đứng trong văn phòng Cảnh sát trưởng. Những lá cờ phủ một
góc căn phòng, và trên một bức tường treo nhiều hình ảnh ông sếp với nhiều chức
nhiệm hành chính khác nhau: phó Thống đốc tiểu bang, cựu Thượng Nghị sĩ, một gã
tài tử vô danh tiểu tốt có vẻ mặt hao hao giống. Ảnh các con ông được chia đều
treo trên tường. Tờ nhật báo địa phương đặt trên bàn. Các tờ nhật báo từ
Wilmington, Charlotte, và Raleigh cũng đặt ở đó. Hình ảnh của Johnny ngay ở
trang đầu các tờ nhật báo. Khuôn mặt được sơn vẽ, lông chim, máu và xương.
Một người Da đỏ hoang dã.
Ông Cảnh sát trưởng ngồi trên ghế, ngửa người ra đằng sau,
hai tay vắt chéo trên bụng. Sự bực bội khắc nhiều đường hằn sâu nơi hai mí mắt.
Ông ta mệt mỏi, với mái tóc chưa gội sáng bóng bết trên vầng trán. Quận trưởng
cảnh sát đứng dựa vào tường, người đàn ông rắn chắc đó tầm tuổi sáu mươi, với
làn da nứt nẻ trên những khớp xương tay và hai bọng mỡ ở dưới hai mí mắt. Ông đảm
trách chức vụ Quận trưởng cảnh sát đã gần ba mươi năm và những nhân viên dưới
quyền rất sợ hãi vì tính bốc đồng hơn là kính trọng vì khả năng của ông. Ông ta
dò chừng thám tử Hunt khá kỹ bằng cặp mắt sẫm màu, xuyên phá và trông cũng chẳng
vui vẻ gì hơn ông Cảnh sát trưởng.
Hunt không hề nao núng.
- Ông có biết, - Cảnh sát trưởng bắt đầu, - có bao nhiêu người
làm việc cho nha cảnh sát? Bao nhiêu sĩ quan, bao nhiêu tập sự không?
- Tôi biết rõ.
Cảnh sát trưởng xoay qua Quận trưởng cảnh sát.
- Và ty cảnh sát quận hạt? Có biết không?
- Nhiều lắm, tôi chắc vậy.
- Và ông nghĩ những người đó sẽ cảm thấy thế nào nếu chúng
tôi cho phép ông lục lọi hồ sơ nhân viên của họ? Hồ sơ bảo mật cá nhân của họ?
- Tôi có lý do để tin rằng...
- Chúng tôi đã thấy lý do của ông. - Giọng nói ông Quận trưởng
cảnh sát cắt ngang. Ông ta chuyển động nhưng vẫn giữ vai tựa trên tường, hai
ngón tay cái móc vào dây thắt lưng màu đen, nặng trịch. - Và không một ai trong
chúng ta có thể chắc chắn chữ viết trong đó nói gì. Có thể nó là “cớm”, nhưng
cũng có thể là điều gì khác. Có thể thằng bé này nhầm lẫn.
Ông Cảnh sát trưởng chồm tới trước.
- Hay là toàn những thứ...
- Hay là điên như con chuột chuồng chồ.
Hunt nhìn chằm chằm ông Quận trưởng cảnh sát.
- Tôi tôn trọng sự bất đồng quan điểm.
- Bây giờ ông là một loại chuyên viên nào đó sao? - ông Cảnh
sát trưởng chỉ mạnh một ngón tay vào tờ nhật báo. - Nhìn cậu ta này.
Tấm ảnh kết tội cậu bé và sẵn sàng đi đến phán quyết: lông
chim, tóc tai hoang dã, Tiffany run cứng người vì sợ hãi, hai con mắt cậu trai
kinh ngạc đến mức trống rỗng tột độ.
- Tôi hiểu những thứ đó trông thế nào, nhưng đây là một đứa
trẻ thông minh. Nếu nó nghĩ nó trông thấy một ông cớm, chắc phải có lý do.
Ông Quận trưởng cảnh sát cắt ngang.
- Anh nhóc đó cho rằng nó dựng lên chuyện ấy. Chính ông cũng
nói như vậy. Bây giờ, đó là tất cả những gì tôi muốn nghe.
- Cậu ta lo ngại rằng Sở Xã hội sẽ lôi cậu ta ra khỏi gia
đình duy nhất mà cậu ta còn sót lại để bám víu. Cậu ta nghĩ một gã cớm dính
dáng với Burton Jarvis. - Hunt không thể giữ mãi sự bực dọc trong lòng. - Cậu
ta kinh sợ. Cậu ta phải tự bảo vệ lấy chính mình.
- Ông có bất cứ một lý do nào khác, vượt xa ngoài anh nhóc
tì này, để nghĩ rằng một kẻ trong chúng ta, một gã cớm, lạy Chúa tôi, có thể
liên quan đến cái đống xà bần kinh tởm này không?
- Chiếc còng trên cổ tay của Tiffany là loại còng dùng trong
ngành cảnh sát.
- Có thể tìm mua ở bất cứ cửa hàng quân dụng nào, - ông Quận
trưởng cảnh sát nói.
- Chắc chắn nó là tang vật có liên quan, đặc biệt khi dính
dáng đến sự quan sát của Johnny.
- Chúng ta đã xong phần thảo luận về sự quan sát của anh
nhóc, - ông Cảnh sát trưởng nói.
- Có gì đó liên quan giữa cái còng trên tay của Tiffany
Shore với nha cảnh sát không? - Bộ dạng ông Quận trưởng cảnh sát không hề thay
đổi. - Số hiệu dãy số? Bất cứ dấu tích gì?
- Không.
- Bất cứ cái gì ở hiện trường? Trong quá khứ của Jarvis?
Trong chu vi bất động sản của gã?
- Không. Nhưng ít nhất, anh nhóc đã xác định có một thành phần
nguy hiểm cho đến giờ này vẫn còn lẩn tránh chưa bị khám phá. Hồ sơ cá nhân là
chỗ hợp lý nhất để bắt đầu. Nếu cậu ta đúng, thì chúng ta sẽ loại trừ được một
phần tử nguy hiểm ra khỏi xã hội. Nếu cậu ta sai lầm, cũng không thiệt thòi gì
đến ai.
- Không thiệt thòi gì? Lạy Chúa tôi, Hunt. - Ông Cảnh sát trưởng
xòe rộng bàn tay đầy thịt trên bàn. - Cho phép ông sưu tra những hồ sơ đó sẽ chọc
giận tất cả các nhân viên. Cá nhân tôi có thể vi phạm nhiều luật lệ về nhân sự.
Đó là chưa kể đến vấn đề hình ảnh mà Sở Cảnh sát chúng ta phải đương đầu khi
chuyện này xì ra ngoài.
- Chuyện này đã xảy ra rồi. - Quận trưởng cảnh sát nói. - Anh
nhóc này khiến tôi bị nhìn như một con lừa trên truyền hình quốc gia, và ông -
người thám tử chỉ huy của tôi, cánh tay phải của tôi, hay là vậy mà tôi được biết
- ông đã lèo lái tôi, nha cảnh sát của tôi vào một vụ kiện với gã doanh thương
được tôn trọng bậc nhất của thành phố.
Ông Cảnh sát trưởng đếm những điểm bị lôi ra toà trên đầu
ngón tay ông.
- Cảnh sát hành hung. Quấy nhiễu. Cố ý gây áp lực tâm lý. Bắt
giữ trái phép. Còn gì khác nữa không? Tôi cũng sắp hết ngón tay rồi.
- Có thể ngoài kia một kẻ ấu dâm đeo bảng hành sự đang tự
tung tự tác tại quận hạt này. Đó là vấn đề, và hai ông nên lưu tâm vấn đề này.
Làm ngơ khả năng này sẽ đặt các em gái vào tình thế nguy hiểm hơn. Ông, - Hunt
nhấn mạnh chữ, nhắc lại - ông sẽ đặt trẻ em vào tình trạng nguy hiểm nhiều hơn.
Ông Cảnh sát trưởng bật dậy khỏi ghế ngồi.
- Nếu ông nhắc lại bất cứ điều gì tương tự như vậy ở bên
ngoài văn phòng này, tôi sẽ tóm đuôi ông và đốt trụi nó.
- Làm ngơ chuyện này sẽ không khiến nó tự biến mất đâu.
- Đủ rồi.
- Nếu thêm một đứa trẻ bị bắt cóc vì sự lo lắng của dư luận
công chúng gây bất lợi cho chính quyền lợi cá nhân...
- Tại sao chúng ta lại lắng tai nghe thằng cha mắc dịch này?
- ông Trưởng ty cảnh sát yêu cầu. - Nếu thêm một trẻ em gái nữa bị bắt cóc, đó
là do sự bất tài của gã. Đó là điều căn bản mà ai cũng biết. Nhìn gã đi, lạy
Chúa tôi.
Hunt nóng gáy và ông Cảnh sát trưởng cố gắng dàn xếp mọi người
ngồi xuống.
- Gã Jarvis đã chết. Tiffany về nhà an toàn. Điều này quan
trọng hơn cả.
Ông Trưởng ty cảnh sát cười vang.
- Cảm ơn một đứa bé gái mười hai tuổi và một cậu nhóc mười
ba tuổi.
- Tôi sẽ lo chuyện của anh em chúng tôi, - ông Cảnh sát trưởng
nói và nhìn chằm chằm vào ông Trưởng ty cảnh sát. - Điều này rõ ràng chứ?
Ông Trưởng ty cảnh sát trở về chỗ đứng của ông ta ở bờ tường
và trỏ một ngón tay vào Hunt.
- Thì, ông nói với người hùng của ông là nên lo nhìn kỹ vào
trái bóng. Bởi vì tôi nghĩ ông ta sắp mất banh tới nơi rồi. Tôi nghĩ ông ta
đang cố gắng đánh bóng tên tuổi ngon lành hơn và lôi cổ những cớm khác qua bãi
bùn. Anh em tôi. Anh em ông. Chúng ta, tôi có thể nói chung là như vậy.
Cảnh sát trưởng giơ một tay lên và nói với Hunt, cổ ông ta đỏ
ửng khi nói.
- Chúng ta đã rõ ràng trong vấn đề cớm ấu dâm này rồi chứ?
Tôi không muốn nghe thêm bất cứ một tiếng nào về chuyện này.
- Tôi nghĩ lập trường của ông rõ ràng một cách rất đau khổ.
- Tốt. Bởi vì ông nên điều tra về những gì liên quan đến cái
chết của David Wilson, Levi Freemantle, những thành phần giao du với Burton
Jarvis. Không bịa đặt. Không có thể. Được biết, như là sự thật. Nếu ai đó liên
quan tới Jarvis, đó là cách để tìm hắn ta. Tôi muốn tất cả những cây đinh còn lỏng
lẻo được đóng chặt xuống gỗ. Chúng tôi sẽ xem xét lại yêu cầu giám định hồ sơ
nhân sự cá nhân của ông chỉ khi nào Johnny Merrimon quyết định nói về những gì
cậu ta thấy.
- Nếu cậu ta thấy nó, - ông Trưởng ty cảnh sát thêm vào.
- Nếu cậu ta thấy nó, - ông Cảnh sát trưởng đồng ý. - Cậu ta
thấy gì. Làm sao chuyện đó xảy ra. Tất cả những chuyện bình thường mà chúng ta,
những cảnh sát, muốn nghe trước khi kéo cò súng xuống vị trí sẵn sàng bắn. Điều
này rõ chưa, thám tử?
- Rõ.
- Thế thì đi ra đi.
Hunt không nhúc nhích.
- Còn một chuyện nữa, tôi nghĩ.
- Ông nghĩ? - ông Trưởng ty cảnh sát khinh khỉnh nói.
- Vụ án Freemantle.
- Ông bắt được gã chưa? - ông Cảnh sát trưởng hỏi.
- Chưa.
- Rồi giờ chuyện gì?
- Chúng tôi đã xác định được thi thể: bạn gái của Freemantle
và gã đàn ông có lẽ ngủ chung giường với cô ta. Chúng tôi tin chắc Freemantle
đã ra tay hạ thủ. Không có dấu hiệu đột nhập vào nhà. Nhìn như vẻ nhanh-tiện-lợi.
Có thể tội ác do ghen tuông. Chúng tôi nghĩ ông ta vô tình phát hiện cả hai khi
trở về nhà.
- Nhanh-tiện-lợi, - ông Quận trưởng cảnh sát nói. - Một chữ
đao to búa lớn.
- Freementle bỏ trốn khỏi đội lao động công ích sáng hôm đó.
Có thể gã đã đi thẳng về nhà và bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ. Sĩ quan cải
huấn của gã cho biết người bạn gái của gã gần như là gái mại dâm.
- Được. Một vụ án ngon lành, gọn ghẽ. Tôi thích vậy.
Hunt thở hắt ra.
- Họ có với nhau một đứa con gái.
- Và?
Cơ thể của ông Cảnh sát trưởng như bị thổi trương phồng lên.
- Cô bé ấy hiện giờ mất tích.
- Không. - Ông Cảnh sát trưởng đứng lên. - Không phải thế.
- Cái gì?
Ông Cảnh sát trưởng giữ giọng bình lặng và cân bằng, nhưng ẩn
bên trong là sự cương quyết.
- Chưa có ai làm tờ biên bản mất con. Không có ai gọi điện
yêu cầu chúng ta trợ giúp.
- Điều đó đâu có nghĩa chuyện này không có thật.
- Cô bé ấy rất có thể đang ở với họ hàng, ông bà, hay người
dì. Levi Freemantle có thể có một đứa con. Gã ta là cha, đúng không? Gã chưa mất
quyền nuôi dưỡng con.
Thám tử Hunt giận dữ.
- Ông sẽ làm ngơ chuyện này ư?
- Làm ngơ cái gì? - Ông Cảnh sát trưởng trở bàn tay phẳng. -
Đâu có gì để làm ngơ. Ở đây không có vụ án nào cả.
- Tôi biết rõ, - Hunt nói.
- Ông biết rõ rồi à?
Sự xung đột kịch liệt dẫn đến mối đe dọa tàng ẩn.
- Không ai muốn thêm một đứa trẻ bị bắt cóc, vì thế ông nên
chôn chuyện này đi. Ông chui đầu xuống cát và cứ giả bộ ngoài kia không có vấn
đề gì hết.
- Nếu mà ông nói thêm từ nào về một đứa trẻ bị bắt cóc...
- Tôi cũng mệt mỏi với những lời de doạ của ông.
Ông Trưởng ty cảnh sát đứng thẳng người.
- Bao nhiêu thức ăn đó chưa bày đủ trên đĩa ăn của ông sao?
- Tôi muốn hai ông suy nghĩ thật kỹ về chuyện này, - Hunt
nói.
- Và nếu tôi không thì sao?
Hunt nhìn về phía Quận trưởng cảnh sát và ông Cảnh sát trưởng.
- Tôi nghĩ điều đó rất xấu cho tất cả chúng ta.
------------
Còn tiếp.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét