Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

Khúc Cầu Hồn - Chương 29 & 30

Khúc Cầu Hồn

Tác giả: John Hart
Dịch giả: Phạm Thiện
Công ty phát hành Alphabooks & Nhà xuất bản Thời Đại
Ngày xuất bản: 04/2011

Hai mươi chín

Johnny theo về căn chung cư hai phòng ngủ của chú Steve. Nó như cái thùng rác, ngay cả từ bên ngoài. Ông Steve mở cửa và nhìn thẹn thùng.
- Thế này không sao chứ? - Ông ta hỏi.
Johnny ngửi mùi bia và quần áo dơ bẩn.
- Không sao.
Steve chỉ cho Johnny phòng của cậu và đóng cánh cửa khi Johnny yêu cầu. Căn phòng có một chiếc giường đơn, một cái bàn và một chiếc đèn. Một tủ đứng. Một tủ quần áo. Không gì khác. Johnny buông túi xuống và mở ra. Cậu đặt bức ảnh chụp bố mẹ lên trên bàn, sau đó cởi áo và kiểm tra bông băng. Nhiều vết đỏ thấm xuyên qua lằn băng chéo dài hai mươi phân. Nó là vết chém tệ nhất, nhưng vệt máu đã khô và Johnny đoán chừng sẽ không sao. Cậu cài nút trở lại. Lúc hoàng hôn, Steve gọi đặt mua pizza và họ vừa ngồi ăn vừa xem chương trình giải trí mà Steve giải thích là có tính giáo dục. Xong xuôi, Steve đặt hai tay lên hai đầu gối, vẻ lúng túng.
- Tôi có một người bạn gái...
Những ngón tay của ông ta vân vê lớp vải trên chiếc quần sợi tổng hợp.
- Tôi sẽ ở trong phòng của tôi. Hoặc chú có thể đi ra ngoài chơi nếu chú thích. Tôi không bận tâm chuyện đó.
- Đi ra ngoài chơi?
- Ừ.
- Còn Sở Xã hội thì sao?
- Nếu họ đến, tôi sẽ không thèm mở cửa. Chúng ta có thể nói cả hai chúng ta đi ra ngoài ăn tối.
Ông Steve nhìn cái điện thoại, rồi cánh cửa. Johnny tạo điều kiện dễ dàng cho ông ta.
- Tôi đã từng sống một mình quá nhiều lần. Chú không phải lo lắng.
Steve thở phào nhẹ nhõm.
- Tôi chỉ đi khoảng vài tiếng đồng hồ thôi.
- Tôi mười ba tuổi rồi.
Steve đứng dậy và trỏ. Những móng tay nứt rạn của ông ta màu nâu.
- Đừng lục lọi đồ đạc của tôi, - ông ta nói.
- Dĩ nhiên.
- Và đừng để bất cứ ai vào trong này.
Johnny gật đầu nghiêm trang và thấy chú Steve vẫn cần sự giúp đỡ.
- Có lẽ tôi chỉ đọc sách thôi. Bài tập ở nhà, chú biết đấy.
- Bài tập. Ý kiến hay.
Steve rời khỏi nhà và Johnny quan sát ông ta ra tít tận đường cái. Sau đó cậu lục lọi tung đồ đạc của ông. Lớp lang, thứ tự. Cẩn thận. Cậu không cảm thấy tội lỗi, không ăn năn. Nếu chú Steve bị ném đá hoặc say rượu, Johnny muốn biết. Tương tự với súng, dao và cây gậy bóng chày.
Johnny muốn biết chúng ở đâu.
Nếu súng đã có đạn sẵn sàng.
Cậu tìm thấy rượu vodka trong tủ đá, một túi cần sa trong cái nồi hầm. Máy tính được cài mật khẩu, tủ hồ sơ được khóa. Cậu phát hiện ra con dao săn trên sàn nhà trong phòng ngủ và một cuốn cẩm nang tình dục trên kệ. Một cánh cửa dẫn từ nhà bếp đến ga-ra, nơi cậu tìm thấy một chiếc xe bán tải với những vỏ xe mòn nhẵn và nhiều vết lõm lỗ chỗ trên nền trắng bẩn thỉu. Johnny đứng dưới ngọn đèn sáng và rà hai bàn tay dọc theo nắp ca-pô, cái chắn bùn bị dính bùn đóng cứng. Chiếc xe tải cũ kỹ, te tua, nhưng bánh xe còn hơi và kim đồng hồ xăng nhảy lên khỏi chốt khi cậu vặn chìa khóa kiểm tra lượng xăng. Cậu đứng trong ga-ra ngửi mùi và suy nghĩ thật kỹ về những chuyện lẽ ra không nên làm; nhưng hai phút sau cậu đã ngồi trong cái bàn ở nhà bếp, chìa khóa xe bán tải trước mặt, cuốn niên giám điện thoại mở tung.
Chỉ có một danh mục có Levi Freemantle.
Johnny biết con đường đó.
Cậu cầm chìa khóa lên nhưng giật thót mình, nhảy dựng lên khi chuông điện thoại reo. Đầu bên kia là mẹ cậu, và bà đang phát cuồng lên vì sợ hãi.
- Con vẫn ngoan đấy chứ?
Johnny cầm chiếc chìa khóa lên, nghiêng nó trong ánh sáng đèn.
- Dạ có.
- Chuyện này chỉ tạm thời thôi, con yêu. Con cần phải tin điều đó.
Johnny nghe một tiếng động qua đường dây điện thoại, một cú va chạm.
- Con tin điều đó.
- Mẹ yêu con, cưng ạ.
- Con cũng yêu mẹ.
Thêm tiếng động.
- Mẹ phải cúp máy đây, - bà nói.
- Mẹ không sao chứ hả?
- Ngoan nhé con trai.
Bà cúp máy.
Johnny nhìm chằm chằm cái điện thoại, rồi đặt nó xuống. Chiếc chìa khóa ấm nóng trong tay cậu.
Không ai cần phải biết.
--------------

Ba mươi

Bà Katherine đặt điện thoại xuống nền nhà, ngay cạnh chân bà. Lưng bà tựa vào cửa chính, cánh cửa cứng và lạnh lẽo. Bà đẩy ngược cánh cửa, cùng lúc với một nắm đấm đập vào nó từ bên ngoài.
- Ông đi đi, Ken!
Phía trên bà, cái khóa chốt giữ chặt. Thêm một cú dộng, lần này ở dưới thấp. Một cú đá.
- Em là bạn gái của tôi. Đây là nhà của tôi.
- Tôi đã đổi ổ khóa!
- Mở ngay cửa ra!
- Tôi sẽ gọi cảnh sát. Tôi thề tôi sẽ làm.
Cánh cửa rung bần bật do bị dộng liên tục; khóa cửa bị vặn vẹo nhưng vẫn được giữ chặt.
- Tôi chỉ muốn nói chuyện!
- Tôi gọi điện đấy.
Nói dối.
Im lặng, bất thình lình và hoàn toàn. Katherine nín thở và lắng nghe. Bà tưởng tượng lỗ tai của gã đang kề sát vào cửa, đầu ngón tay đổi màu trắng bệch ép sát vào màu sơn dơ bẩn. Sự yên lặng chồng chất. Mười giây. Một phút. Bà rú lên khi gã đá cánh cửa lần chót. Đoạn bà cảm nhận được sự rung động của không gian khi gã bước xuống bậc thềm. Xe của gã nổ máy và cặp đèn pha đâm thẳng xuyên qua tấm màn ren cũ kỹ khi gã quẹo xe trong sân và rú máy lao nhanh trên đường.
Bà đổ sụp xuống cánh cửa, run dữ dội đến nỗi xương hàm tê nhức. Chắc hẳn gã phải đang say rượu hoặc đang phê thuốc. Nhưng bà đã quyết định. Johnny phải là trên hết. Không rượu, không thuốc. Và điều đó có nghĩa không chứa chấp gã Ken Holloway.
Katherine cắn chặt vào cổ tay. Ít ra Johnny không có ở đây. Ít ra nó được an toàn.
Bà chờ cho đến khi tim bà đập chậm lại và hơi thở của bà bình tâm. Năm phút. Có thể mười phút. Bà toan đứng dậy khi nghe thấy tiếng di chuyển thật đều ngoài sân: tiếng sỏi đá dưới chân, tiếng động xào xạc của mặt đất. Sự sợ hãi đến tê liệt trầm trọng khiến bà hầu như không còn khả năng tự thở. Bên ngoài, một khúc cây già cỗi cong oằn với âm thanh của gió xuyên qua một thân cây đã chết. Sức nặng đè trên hàng hiên. Một tiếng thụp đập vào cánh cửa, khô khốc. Bà Katherine nghe tiếng bậc thang dưới cùng rên rỉ và sau đó là yên lặng.
Hoàn toàn yên lặng. Sự yên lặng kinh hoàng.
Bà cầm điện thoại trên tay nhưng quyết định 911 chưa đủ tin cậy. Bà muốn nói chuyện với Hunt, tin tưởng nơi ông ta. Giữ yên lặng, bà đi vào nhà bếp. Danh thiếp ông ta nằm trong ngăn kéo cao nhất. Ông trả lời ngay tiếng chuông reo đầu tiên. Bà nói giọng thều thào.
- Đừng mở cửa, - ông nói. - Dù làm gì cũng không được mở cửa. Tôi sẽ có một xe tuần tiễu ở đó ngay.
Bà vẫn giữ điện thoại trong tay ngay cả sau khi họ đã cúp máy. Bà dò dẫm đến cửa sổ và mạo hiểm thò mắt nhìn ra ngoài. Bà thấy bóng tối và cây cối, một sự ma sát giữa ánh sáng và bóng tối khi những tầng mây thấp rượt đuổi nhau qua mặt trăng đang lên. Không có gì trên đường. Không có gì ở trong sân. Bà nghiêng đầu về phía bên tay phải, ép sát gò má vào tấm kính. Bà thấy một phần nào của hiên trước nhà. Một lần nữa ở ngoài cửa, bà lắng nghe và nghe thấy tiếng cào sột soạt, như cái nĩa khều trên giấy ráp. Bà nghe hai lần, mong manh, sau đó là âm thanh không thể nào nhầm lẫn. Tiếng khóc nấc nghẹn. Mong manh. Có cái gì đó quen thuộc.
Bà nghe tiếng ấy một lần nữa. Nó vẳng lên từ bên ngoài cánh cửa. Trên hàng hiên.
Bà Katherine nhìn chiếc điện thoại, và nghe tiếng khóc ấy một lần nữa. Trong một giây phút hoang dã, bà nghĩ đó là tiếng khóc của một đứa trẻ. Ai đó đã bỏ rơi đứa trẻ ở hàng hiên nhà bà; nhưng điều này điên rồ quá, bà biết thế; nhưng âm thanh ấy lại trở lại, và bà thấy những ngón tay mình đặt trên ổ khóa chết, một tay ở trên núm vặn.
Bà lạnh run người, nghĩ về chuyện gã Ken.
Đằng xa, một chiếc xe nổ máy. Tiếng máy rú to sau đó chìm dần về hướng nam. Tiếng khóc trở lại và bà cảm nhận luồng khí lùa vào hai gò má khi bà mở hé cánh cửa chỉ một khoảng hẹp bằng sợi dây xích an ninh. Bà quyết định mở cánh cửa.
Trên hàng hiên có một chiếc thùng giấy dán kín bằng băng keo bạc. Một chiếc phong bì đặt ở bên trên. Cái thùng chuyển dịch và âm thanh xuất phát từ trong thùng nghe rõ ràng hơn. Tên của Johnny được viết trên phong bì. “Lạy Chúa tôi”. Bà quan sát kỹ sân nhà, không tìm thấy gì lạ, rồi bước ra hàng hiên. Cái phong bì không dán kín, bên trong có một tấm giấy. Thông điệp được đánh máy và không ký tên.

Không thấy ai. Không nghe gì. Khóa mồm lại.

Bà Katherine nhìn chằm chằm kinh hãi vào cái thùng. Bà quỳ xuống và xé bỏ lớp băng keo sáng loáng dán bên ngoài. Nó tróc bung ra với những tiếng sột soạt. Bên trong là con mèo. Còn sống. Lưng của nó bị gẫy.
Bà Katherine vội đi ngược trở vào bên trong nhà, chân tay run cứng, và trong đầu bà chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Johnny.
Bà bấm số điện thoại chung cư của ông Steve nhưng bấm nhầm số. Bà thử một lần nữa, những ngón tay lập cập. “Làm ơn, Chúa ơi”, bà nói.
Điện thoại đổ chuông sáu lần, mười lần; nhưng không ai trả lời. Trong nỗi lo sợ tột cùng, bà cúp điện thoại. Sau đó bà gọi lại cho Hunt.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét