Thứ Bảy, 20 tháng 1, 2018

Người Đàn Ông Mang Tên Ove - Chương 33&34

Người Đàn Ông Mang Tên Ove

Tác giả: Fredrik Backman
Người dịch: Hoàng Anh
NXB Trẻ - Năm xuất bản 8-2017

33

CHUYẾN TUẦN TRA KHÁC THƯỜNG

Không phải lúc nào người ta cũng giải thích được tại sao những người đàn ông lại đột ngột làm điều cần làm. Có những khi họ hành động vì biết sớm muộn gì cũng phải làm, nên họ muốn làm luôn cho xong. Nhưng cũng có khi hoàn toàn ngược lại - vì họ biết lẽ ra mình nên làm từ lâu. Ông Ove có lẽ ngay từ đầu đã biết điều mình phải làm, nhưng về cơ bản con người là một giống loài lạc quan về thời gian. Chúng ta luôn cho rằng mình còn đủ thời gian để hành động vì người khác. Còn thời gian để nói chuyện cùng họ. Thế rồi một điều gì đó xảy ra và chúng ta đột ngột bị bỏ lại cùng hai chữ “giá như” trong đầu.
Khi bước xuống cầu thang sáng hôm đó, Ove khựng lại nửa chừng. Ngôi nhà không có cái mùi này kể từ khi Sonja qua đời. Ông cảnh giác bước xuống những bậc cuối đặt chân lên mặt sàn gỗ, rồi đứng im tại ngưỡng cửa nhà bếp. Cử chỉ của ông giống như của một người đi bắt trộm.
- Cậu là người nướng bánh mì đó hả?
Mirsad gật đầu một cách lo lắng.
- Vâng… Tôi hi vọng chuyện đó không làm phiền ông. Tôi xin lỗi. Tôi đã làm sai à?
Ove nhận thấy cậu ta cũng đã pha cà phê. Con mèo đang ngồi trên sàn ăn cá ngừ. Ông gật đầu, không trả lời câu hỏi.
- Tôi và con mèo phải đi tuần một vòng khu phố. - Ông chỉ nói như thế.
- Tôi đi cùng được không? - Mirsad hỏi luôn.
Ove nhìn cậu ta như thể ông vừa bị một thanh niên mặc đồ hải tặc chặn lại giữa một khu phố đi bộ và bị bắt chơi trò đoán đồng bạc giấu trong ba cái tách.
- Biết đâu tôi giúp được? - Mirsad nói tiếp với giọng hào hứng.
Ông Ove đi ra hành lang và xỏ chân vào đôi giày gỗ.
- Đây là một đất nước tự do. - Ông lẩm bẩm trong lúc mở cửa và để cho con mèo đi ra ngoài.
Coi đó như lời chấp thuận, Mirsad nhanh chóng khoác áo, đi giày và bám theo ông Ove.
- Chào mọi người! - Jimmy gọi to khi họ ra đến ngoài đường.
Cậu ta xuất hiện sau lưng Ove, miệng thở phì phò, trên người mặc bộ đồ thể dục bó sát đến nỗi ông không biết đó là vải hay là lớp màu vẽ trên cơ thể nữa.
- Jimmy! - Cậu thanh niên mập mạp hổn hển và chìa tay ra với Mirsad.
Con mèo trông như thể rất muốn cọ mình vào chân của Jimmy, nhưng rồi thay đổi ý kiến vì lần trước khi nó làm chuyện tương tự anh ta đã phải nhập viện. Thay vào đó, nó chọn giải pháp tiếp theo là lăn tròn trên tuyết. Jimmy quay sang phía ông Ove.
- Tôi thường thấy ông đi quanh khu nhà vào giờ này, nên tôi muốn xin phép ông cho tôi đi cùng. Tôi đã quyết định tập thể dục, ông biết đấy!
Jimmy gật gù với vẻ hài lòng, làm cho cái nọng mỡ dưới cằm đung đưa như cánh buồm trong gió. Ove tỏ vẻ nghi ngờ.
- Cậu có thường thức dậy vào giờ này không?
- Ồ, không. Tôi còn chưa đi ngủ mà! - Jimmy bật cười.
Và thế là một con mèo, một chàng béo bị dị ứng, một cậu trai cong, và một ông già mang tên Ove cùng nhau đi tuần vào sáng hôm ấy.
Mirsad giải thích ngắn gọn rằng cậu ta và bố không hợp nhau cho lắm, nên tạm thời cậu ở với ông Ove.
- Vì sao cậu đối đầu với ông già vậy? - Jimmy hỏi.
- Đó không phải là việc của cậu! - Ove gắt.
Jimmy tỏ ra ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ nhún vai và quên ngay câu hỏi.
Mirsad nhìn ông Ove với ánh mắt biết ơn.
- Nhưng mà này, sáng nào ông cũng làm chuyện này sao? - Jimmy vui vẻ hỏi Ove.
- Phải. Để kiểm tra xem có vụ ăn trộm nào hay không.
- Thật á? Ở khu này có nhiều vụ trộm lắm à?
- Chỉ cần một vụ đầu tiên là sẽ kéo theo nhiều vụ khác. - Ông Ove lẩm bẩm và đi về phía khu vực đỗ xe của khách vãng lai.
Con mèo nhìn Jimmy với vẻ thất vọng về khả năng thể thao của cậu. Jimmy phình bụng ra và đưa tay sờ nắn, dường như tin rằng mình đã giảm được chút ít cân nặng.
- Thế ông có nghe chuyện của ông Rune chưa? - Jimmy gọi với theo Ove và guồng chân bám theo ông.
Ông Ove không đáp.
- Bên bảo trợ xã hội sẽ đến đưa ông ta đi đấy, ông biết không? - Jimmy giải thích sau khi bắt kịp.
Ông Ove mở cuốn sổ nhỏ và bắt đầu ghi lại các biển số xe. Jimmy coi sự im lặng của ông là tín hiệu đèn xanh để cậu ta nói tiếp.
- Ông biết đấy, đầu đuôi cớ sự là do bà Anita đã nộp đơn xin hỗ trợ tại nhà. Ông Rune không tự chăm sóc mình được, và bà ấy không đủ sức nữa, đại loại thế. Vậy nên bên bảo trợ xã hội mới tiến hành điều tra, sau đó một gã đã gọi đến, cho biết bọn họ quyết định rằng bà ấy không thể đảm đương việc chăm sóc chồng. Rằng họ sẽ đưa ông Rune vào một viện dưỡng lão. Thế rồi bà Anita bảo bọn họ quên chuyện đó đi, bà ấy không cần hỗ trợ tại nhà nữa. Lúc này thì gã kia phật ý và bắt đầu nói bà ta không ra gì. Gã bảo bà ta là họ không thể rút lại kết quả điều tra, và bà chính là người đã yêu cầu chuyện đó. Giờ thì ông biết đấy, kết luận đã rõ. Bà Anita có nói gì cũng không ăn thua vì bên bảo trợ xã hội làm theo ý của họ đó.
Jimmy im lặng và gật đầu với Mirsad, hi vọng nhận được một phản ứng nào.
- Thật không ra gì… - Mirsad ngập ngừng bình luận.
- Không ra cái con mẹ gì! - Jimmy gật gù, làm toàn bộ phần thân trên của mình rung rinh.
Ông Ove cất bút và sổ vào túi áo khoác trong, rồi rảo bước về phía khu vực thu gom rác.
- Ôi dào, đến đời tám hoánh bọn họ mới thi hành những quyết định kiểu đó. Nói là đưa ông ta đi ngay, chứ phải một vài năm nữa bọn họ mới làm. - Ông làu bàu.
Ông biết quá rõ thói quan liêu của đám người đó.
- Nhưng bọn họ đã ra quyết định rồi ông ơi. - Jimmy gãi đầu.
- Vậy thì khiếu nại đi! Sẽ kéo được hàng mấy năm trời ấy! - Ove nói với giọng bực bội trong lúc đi qua chỗ cậu ta.
Trông Jimmy như thể đang cân nhắc liệu có nên cất công bám theo ông Ove hay không.
- Nhưng bà ấy đã khiếu nại rồi! Bà ấy đã viết đơn thư từ cả hai năm nay rồi còn gì!
Ove không dừng lại khi nghe thấy câu nói đó, mà chỉ giảm tốc độ. Ông nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Jimmy trên tuyết phía sau lưng mình.
- Hai năm rồi à? - Ông hỏi, không buồn quay lại.
- Khoảng đó. - Cậu ta đáp.
Nhìn Ove giống như đang đếm nhẩm số tháng trong đầu.
- Bà ta nói dối đấy. Nếu quả thực như vậy thì Sonja đã biết chuyện. - Ông bác bỏ.
- Tôi không được phép kể với bà Sonja. Anita không muốn tôi kể. Ông biết đấy…
Jimmy im bặt. Cậu cụp mắt nhìn xuống tuyết. Ông Ove quay người lại, nhíu mày.
- Tôi biết chuyện gì?
Cậu thanh niên mập mạp hít một hơi sâu trước khi đáp.
- Anita cho rằng… ông bà đã có đủ rắc rối rồi.
Khoảng im lặng tiếp đó nặng nề tựa hồ có thể bổ được bằng rìu. Jimmy vẫn nhìn xuống tuyết. Ông Ove đi vào trong khu gom rác. Rồi ông đi ra. Ông vào trong nhà cất xe đạp, rồi đi ra. Nhưng dường như ông đã vỡ lẽ. Mấy chữ cuối cùng của Jimmy tựa như một tấm màn chụp xuống mọi cử động của Ove, và một nỗi giận dữ vô bờ bến trào dâng, cuộn xoáy với tốc độ mạnh dần như một cơn lốc trong ngực ông. Ove lay những cánh cửa càng lúc càng mạnh. Ông đá vào các ngưỡng cửa. Khi rốt cuộc Jimmy lẩm bẩm nói gì đó đại loại như: “Giờ thì hỏng bét rồi, ông ạ. Bọn họ sẽ đưa ông Rune ra khỏi nhà”, Ove đập cửa mạnh tới nỗi toàn bộ khu gom rác rung lên bần bật. Ông đứng im, lưng quay về phía hai bạn trẻ, hơi thở ông mỗi lúc một nặng nhọc.
- Ông có sao không đấy? - Mirsad hỏi.
Ông Ove quay lại và cố nén giận để nói với Jimmy:
- Có đúng bà ta đã nói như thế không? Bà ta không muốn nhờ Sonja giúp đỡ vì chúng tôi đã “có đủ rắc rối của mình”.
Cậu thanh niên lo lắng gật đầu. Ông Ove nhìn xuống tuyết ngực phập phồng sau lớp vải áo khoác. Ông nghĩ đến việc bà Sonja sẽ tiếp nhận chuyện này như thế nào khi phát hiện ra. Nếu bà ấy biết người bạn thân nhất không nhờ bà giúp chỉ vì bà đã “có đủ rắc rối rồi”, chắc Sonja sẽ buồn lắm.
Không phải lúc nào người ta cũng giải thích được tại sao những người đàn ông lại đột ngột làm điều cần làm. Và ông Ove có lẽ ngay từ đầu đã biết điều mình phải làm, người mình phải giúp trước khi chết. Nhưng loài người chúng ta luôn lạc quan về thời gian, chúng ta luôn cho rằng mình còn đủ thời gian để hành động vì người khác. Còn thời gian để nói chuyện cùng họ.
Còn thời gian để khiếu nại.
Ông Ove một lần nữa quay nhìn Jimmy với vẻ mặt dữ tợn.
- Hai năm rồi sao?
Cậu ta gật đầu. Ove hắng giọng. Lần đầu tiên từ nãy đến giờ ông tỏ ra thiếu chắc chắn.
- Tôi cứ tưởng bà ta chỉ mới bắt đầu. Tôi tưởng tôi… còn thời gian. - Ông nói khẽ.
Jimmy ngẩn ra, không rõ ông già trước mặt mình đang nói chuyện với ai.
Ông ngẩng đầu lên.
- Vậy là bọn họ sắp sửa đưa Rune đi? Có đúng vậy không? Không còn thủ tục quan liêu, không còn khiếu nại gì nữa. Cậu có CHẮC không?
Jimmy lại gật. Cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng Ove đã bỏ đi. Ông bước đi trên con đường nằm giữa hai dãy nhà như một người đàn ông đi đòi công lý trong một bộ phim cao bồi viễn tây. Rẽ vào ngôi nhà cuối cùng, nơi chiếc xe Skoda vẫn đang nằm kẹt sau một chiếc rơ-mooc, ông đập cửa nhà như muốn phá tan nó ra. Bà Anita ra mở với khuôn mặt ngỡ ngàng. Ove đi luôn vào trong nhà.
- Bà có giấy báo của bên xã hội ở đây không?
- Có nhưng…
- Đưa cho tôi xem nào!
Sau này ngẫm lại, bà Anita có thể khẳng định với hàng xóm rằng bà chưa từng nhìn thấy ông Ove giận dữ như thế kể từ năm 1977, khi rộ lên tin đồn Saab sáp nhập với Volvo.


34

CẬU TRAI NHÀ BÊN

Giở cái ghế gấp màu xanh da trời ra, ông đặt lên mặt tuyết và ngồi xuống. Chuyện này sẽ cần một chút thời gian, ông biết. Luôn là như thế mỗi khi ông phải nói với Sonja một điều gì đó mà bà không thích. Ông cẩn thận phủi tuyết bám trên bia mộ để họ có thể nhìn thấy nhau rõ ràng hơn.
Trong suốt gần bốn mươi năm, đã có đủ mọi loại người đến và đi nơi khu nhà họ ở. Ngôi nhà nằm giữa nhà của ông Ove và ông Rune đã từng là nơi trú ngụ của những con người trầm lặng, ồn ào, hiếu kỳ, không thể chịu nổi, hoặc không có gì thú vị. Những gia đình có bọn ranh con đái bậy vào hàng rào khi uống rượu say, hoặc trồng những bụi cây không được phép trong vườn, thậm chí có gia đình còn nảy ra ý tưởng sơn lại ngôi nhà của họ màu hồng. Mặc dù mâu thuẫn gay gắt trong nhiều năm, có một điều mà hai ông đồng tình với nhau: bất luận thế nào, hàng xóm của họ là những kẻ cực kỳ ngớ ngẩn.
Vào cuối thập niên 1980, ngôi nhà đó được một ông chủ nhà băng nào đó mua, như một khoản đầu tư, theo lời ông ta nói với tay cò nhà đất mà ông Ove nghe được. Những năm sau đó, ông ta cho thuê lại ngôi nhà với một loạt những người khách thuê khác nhau. Vào một mùa hè, ba thanh niên đã táo tợn biến nó thành “vùng tự do” dành cho bọn nghiện ngập, đĩ điếm và tội phạm. Những buổi tiệc diễn ra thâu đêm suốt sáng, mảnh chai vỡ nằm la liệt như hoa giấy trên lối đi nhỏ giữa hai dãy nhà, và tiếng nhạc ầm ĩ làm rơi cả tranh ảnh treo trong phòng khách nhà ông Ove.
Ove sang nhà hàng xóm để chấm dứt tình trạng phiền nhiễu và bị những thanh niên bên đó giễu cợt. Khi thấy ông không chịu đi, một trong số bọn họ còn lấy dao ra dọa. Ngày hôm sau, Sonja cố nói chuyện phải trái với bọn họ, để rồi bị gọi là “mụ què lắm chuyện”. Tối ngày hôm sau nữa, sau khi bọn họ chơi bời quậy phá ồn ào hơn bao giờ hết, và khi Anita tuyệt vọng đứng ngoài đường la hét, bọn họ đã ném một cái chai thẳng vào cửa sổ phòng khách nhà ông Rune.
Đó đương nhiên là một ý tưởng hết sức sai lầm.
Ông Ove lập tức ấp ủ kế hoạch trả thù thông qua việc nghiên cứu tình trạng tài chính của người chủ nhà. Ông gọi cho các luật sư và sở thuế vụ, tìm cách chấm dứt việc cho thuê nhà, cho dù có phải “kiện tới tòa tối cao”, như ông nói với Sonja. Nhưng ông không kịp thực hiện kế hoạch đó.
Vào một đêm nọ, ông trông thấy Rune đi về phía bãi đỗ xe, trong tay ông ta cầm chùm chìa khóa ô tô. Lúc quay lại, ông ta xách một cái túi nhựa, bên trong đựng thứ gì đó mà Ove không xác định được. Ngay ngày hôm sau, cảnh sát đã đến bắt cả ba thanh niên trong ngôi nhà hàng xóm vì tội tàng trữ một lượng lớn ma túy trong lán của bọn họ, nhờ một cú điện thoại nặc danh.
Ông Ove và ông Rune đứng ngoài đường khi vụ bắt giữ xảy ra. Mắt họ gặp nhau. Ông Ove gãi cằm.
- Tôi á, thậm chí tôi còn không biết chỗ mua chất gây nghiện trong thành phố này. - Ông nói với giọng tư lự.
- Ở con phố phía sau nhà ga xe lửa ấy. - Rune đáp, hai tay đút túi. - Là tôi nghe nói thế. - Ông ta bổ sung với một nụ cười nhếch mép.
Ove gật đầu. Hai người đứng đó, im lặng mỉm cười hồi lâu.
- Chiếc xe chạy tốt chứ? - Cuối cùng ông Ove hỏi.
- Như một chiếc đồng hồ Thụy Sỹ. - Ông Rune đáp.
Bọn họ hòa thuận với nhau được hai tháng trước khi lại mâu thuẫn vì hệ thống sưởi. Nhưng những tháng đó thật vui, như bà Anita nói.
Trong những năm tiếp theo, đám người thuê nhà tiếp nối nhau đến rồi đi, phần lớn là trong sự nhẫn nhịn và khoan dung đáng kinh ngạc của ông Ove và ông Rune. Thay đổi góc nhìn có thể làm thay đổi cách ứng xử của con người ta rất nhiều.
Vào một mùa hè giữa thập niên 1990, một phụ nữ dọn đến cùng với cậu con trai bụ bẫm chín tuổi. Cậu bé lập tức giành được thiện cảm của Sonja và Anita. Bố cậu đã bỏ rơi hai mẹ con ngay từ khi cậu còn đỏ hỏn. Tình yêu mới của mẹ cậu là một người đàn ông trạc tứ tuần có cái cổ to khỏe hiện sống cùng với hai mẹ con cậu, và có hơi thở mà cả hai bà hàng xóm đều muốn quên đi. Anh ta ít khi có mặt ở nhà, và hai bà cũng tránh không đặt quá nhiều câu hỏi. Họ cho rằng mẹ của cậu bé nhìn thấy ở anh ta những phẩm chất mà có lẽ họ không nhận ra. “Anh ấy chăm sóc mẹ con tôi, và như hai bà cũng biết rồi đấy, làm mẹ đơn thân không dễ”, có lần cô nói như thế với một nụ cười can đảm, và hai bà hàng xóm quyết định không hỏi thêm.
Lần đầu tiên họ nghe thấy tiếng quát tháo của người đàn ông cổ to vọng sang nhà mình, Sonja và Anita đã quyết định rằng đèn nhà ai nấy rạng. Lần thứ hai, họ tự nhủ rằng gia đình nào chẳng có lúc lục đục, nên có lẽ tình hình cũng không quá nghiêm trọng.
Lần vắng nhà sau đó của người cha dượng cổ to, Sonja mời hai mẹ con nhà bên sang uống cà phê. Người mẹ giải thích với một nụ cười gượng gạo rằng những vết bầm trên mặt của cô là do cô không cẩn thận khi mở cửa tủ bếp. Tối hôm đó, Rune bắt gặp người đàn ông cổ to ngoài bãi đỗ xe. Anh ta bước xuống xe trong trạng thái hoàn toàn say xỉn.
Trong hai đêm tiếp theo, các nhà hàng xóm đều nghe thấy tiếng anh ta la hét cùng với tiếng đồ đạc bị ném xuống sàn. Họ nghe thấy một tiếng thét đau đớn của người phụ nữ, và khi tiếng khóc lóc van xin của cậu bé chín tuổi vọng sang, ông Ove bước ra khỏi nhà mình. Ông Rune đã đứng chờ sẵn ngoài đường.
Hai ông đang ở trong giai đoạn đối đầu nặng nề nhất trong ban điều hành tổ dân phố và đã không nói chuyện với nhau suốt gần một năm. Nhưng lúc này họ chỉ nhìn nhau trong thoáng chốc, rồi im lặng quay vào nhà. Hai ông ăn vận chỉnh tề rồi cùng bước ra đường hai phút sau đó. Họ bấm chuông ngôi nhà ở giữa. Đang trong cơn lôi đình, gã đàn ông cổ to sửng cồ lao vào họ ngay sau khi ra mở cửa, nhưng ông Ove đã đấm thẳng vào sống mũi của anh ta. Anh ta ngã xuống, rồi đứng lên, vớ lấy con dao rượt theo ông. Nhưng anh ta chưa kịp động thủ thì đã dính một cú đấm thôi sơn của ông Rune. Hồi còn phong độ, tướng tá ông Rune cũng khá ngon lành. Chỉ có kẻ ngu mới đi đánh nhau với ông ta.
Hôm sau, người đàn ông bỏ đi và không bao giờ quay lại. Người mẹ trẻ ngủ nhờ nhà ông bà Rune trong hai tuần lễ rồi mới dám ôm con quay về nhà mình. Thế rồi ông Rune và ông Ove đi tới ngân hàng trong thành phố, và ngay tối đó hai bà vợ giải thích cho người mẹ trẻ rằng cô ta có thể tùy nghi coi nó như một món quà, hoặc một khoản vay, nhưng không được bàn cãi. Thế là người phụ nữ trẻ ở lại hẳn ngôi nhà đó cùng với cậu con trai của mình, một cậu bé bụ bẫm thích máy tính tên là Jimmy.
Ông Ove cúi người tới trước và nhìn tấm bia mộ với ánh mắt đặc biệt nghiêm trang.
- Tôi đã nghĩ mình có nhiều thời gian hơn. Để làm… mọi chuyện.
Bà không đáp.
- Tôi biết bà nghĩ thế nào khi tôi gây rắc rối, Sonja. Nhưng lần này bà phải hiểu cho tôi. Ta không thể nói lý lẽ với những người đó.
Ông ấn ngón cái vào lòng bàn tay mình. Tấm bia mộ vẫn cứ trơ trơ không nói không rằng, nhưng ông không cần phải nghe thấy mới biết bà đang nghĩ gì.
Sự im lặng luôn là mánh ưa thích của bà mỗi khi hai người cãi cọ. Dù là bà còn sống hay đã chết.
Sáng hôm đó, ông Ove đã gọi cho sở bảo trợ xã hội hay gì đó. Ông gọi từ nhà của Parvaneh vì nhà ông không còn điện thoại bàn nữa. Parvaneh đã khuyên ông tỏ ra thân thiện và cởi mở. Nhưng mọi thứ khởi đầu không suôn sẻ, vì ông nhanh chóng được nối máy với “nhân viên phụ trách”, không ai khác hơn chính là kẻ mặc áo sơ mi trắng lái chiếc Skoda. Anh ta lập tức cho thấy một mức độ bực bội đáng kể về chiếc xe, vốn vẫn đang nằm kẹt ở cuối con đường phía trước nhà của Rune và Anita. Đúng là Ove có thể thiết lập một vị thế thương lượng tốt hơn nếu ông xin lỗi ngay về chuyện đó, và thậm chí bày tỏ rằng mình lấy làm tiếc vì đã đưa anh ta vào tình trạng không có phương tiện đi lại. Chắc chắn như vậy sẽ tốt hơn là rít lên rằng: “Giờ chắc anh đã học được cách đọc biển báo, đồ con hoang mù chữ!”.
Bước tiếp theo của Ove là tìm cách thuyết phục anh ta rằng họ không nên đưa Rune vào viện. Anh ta nói với ông rằng “Đồ con hoang mù chữ” là một sự lựa chọn từ ngữ cực kỳ sai lầm đối với chủ đề ông muốn khơi lên. Sau đó là một loạt những câu nói thô tục văng ra từ cả hai đầu dây, trước khi Ove tuyên bố thẳng thừng rằng mọi chuyện không thể diễn ra theo cách này. Người ta không thể tới đưa một ông già ra khỏi nhà và tống vào viện dưỡng lão bằng mọi cách, chỉ vì trí nhớ của ông ta có một chút vấn đề. Người đàn ông ở đầu dây bên kia lạnh lùng đáp trả rằng lúc này việc họ tống Rune vào đâu không quan trọng, vì ở tình trạng hiện tại, ông ta có ở chỗ nào cũng chẳng cải thiện được gì mấy. Ove đáp trả bằng một tràng chửi rủa. Và người đàn ông áo trắng ở đầu dây bên kia nói ra một điều hết sức ngu ngốc.
- Quyết định đã được ban hành rồi. Việc điều tra đã tiến hành suốt hai năm qua. Ông không làm gì được đâu Ove. Hoàn toàn không.
Nói đến đó anh ta cúp máy.
Ove nhìn sang phía Parvaneh, rồi nhìn Patrick. Ông dập cái điện thoại của họ xuống bàn bếp và gầm lên rằng mọi người cần một “kế hoạch mới ngay lập tức!”. Parvaneh tỏ ra rất thất vọng, trong khi Patrick vội gật đầu, tóm lấy cái nạng và cà nhắc đi nhanh ra cửa. Dường như anh chàng chỉ đợi nghe ông Ove nói câu đó. Năm phút sau, trong sự bất mãn tột cùng của ông, anh ta quay lại với gã Anders đỏm dáng nhà bên. Jimmy vui vẻ lạch bạch theo sau họ.
- Anh ta làm gì ở đây? - Ove hỏi, tay chỉ vào Anders.
- Cháu tưởng bác cần một kế hoạch? - Patrick hỏi lại và hất đầu về phía anh ta, mặt hài lòng thấy rõ.
- Anders là kế hoạch của chúng ta! - Jimmy thốt lên.
Anders nhìn quanh một cách lúng túng, rõ ràng anh ta thấy e ngại trước phản ứng của ông Ove. Nhưng Patrick và Jimmy đã đẩy anh ta vào phòng khách.
- Anh nói với ông ấy đi. - Patrick giục.
- Nói chuyện gì với tôi?
- Thôi được, tôi nghe nói ông gặp một chút rắc rối với người lái chiếc xe Skoda đó, đúng không? - Anders lên tiếng, căng thẳng đưa mắt nhìn Patrick.
Ông Ove sốt ruột gật đầu để Anders nói tiếp.
- Chuyện là thế này, hình như tôi chưa nói với ông về công ty của tôi, đúng không? - Anh ta hỏi tính chất thăm dò.
Ove đút tay vào túi quần, chọn cho mình một tư thế thoải mái. Sau khi anh chàng đỏm dáng giải thích xong, ngay cả một người như ông cũng phải thừa nhận rằng đây là một cơ may rõ ràng.
- Thế cái cây s…. - Ông lên tiếng ngay sau khi Anders nói xong, nhưng im bặt vì nhận được một cú đá khẽ từ Patrick. - Cô bạn gái tóc vàng của anh đâu rồi?
- Chúng tôi chia tay rồi. Cô ta đã dọn đi. - Anders đáp, mắt cụp xuống đất.
Tiếp đó, anh ta giải thích rằng cô ta có vẻ khá bực bội vì ông Ove thù cô ta và con chó. Nhưng sự bực bội đó không có nghĩa lý gì nếu so với cơn thịnh nộ của cô ta khi Anders không nén được cười lúc biết ông đã gọi con cún đó là “nùi giẻ”.
- Bạn trai mới của cô ta đã đến đem đồ đạc của cô ta đi rồi. Bọn họ lét lút hẹn hò nhau đã vài tháng nay. - Anh ta bổ sung.
- Hả! - Parvaneh, Patrick và Jimmy đồng thanh thốt lên.
- Anh ta đi xe Lexus.
- Hả? - Tới lượt ông Ove thốt lên.
Thế rồi, khi người đàn ông áo trắng hút thuốc luôn mồm xuất hiện trên con đường nằm giữa hai dãy nhà vào buổi chiều hôm đó cùng với một cảnh sát viên, để yêu cầu ông Ove giải thoát cho chiếc Skoda, cả chiếc xe lẫn cái rơ-mooc đều đã biến mất. Ông Ove đứng trước cửa nhà, hai tay bình thản đút túi quần, trong lúc đối thủ của ông hoàn toàn đánh mất sự lạnh lùng của mình và bắt đầu la hét văng tục với ông. Ove quả quyết rằng ông không hề biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng ôn tồn giải thích rằng tất cả chuyện này đáng lẽ không xảy ra nếu anh ta tôn trọng biển cấm xe cộ lưu thông trong khu dân cư. Tất nhiên ông không nhắc đến việc Anders là chủ một công ty cứu hộ ôtô, và buổi trưa hôm đó một trong những chiếc xe cứu hộ của anh ta đã cẩu chiếc Skoda tới một mỏ khai thác sỏi nằm cách thành phố bốn mươi cây số. Khi tay cảnh sát hỏi liệu ông có trông thấy gì không, Ove nhìn thẳng vào mắt người đàn ông áo trắng và đáp:
- Tôi không biết. Có lẽ tôi quên rồi. Ở tuổi này, trí nhớ người ta bắt đầu kém đi.
Trong lúc tay cảnh sát quan sát chung quanh và tự hỏi vì sao ông Ove lại đứng ngoài đường nếu không có liên quan gì với sự biến mất của chiếc Skoda, ông chỉ nhún vai một cách vô tội và nheo mắt nói với người đàn ông áo trắng:
- Trên tivi vẫn chẳng có gì hay ho cả.
Sự giận dữ làm cho khuôn mặt của anh ta trắng bệch hơn cả màu chiếc áo sơ mi đang mặc. Anh ta đùng đùng bỏ đi, đồng thời lớn tiếng tuyên bố rằng chuyện này “còn lâu mới kết thúc”. Và quả đúng như vậy. Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ sau đó, Anita ra mở cửa cho một người bưu tá và được đưa một lá thư từ bên bảo trợ xã hội, ký tên bởi người đàn ông mặc áo trắng hút thuốc luôn mồm. Trong thư đề rành rọt ngày giờ họ sẽ đưa chồng bà vào viện dưỡng lão.
Thế nên giờ đây ông Ove tới trước mộ bà Sonja và tìm cách nói lời xin lỗi.
- Bà rất bực mình mỗi khi tôi đấu tranh với người ta, tôi biết chứ. Nhưng thực tế là thế này: bà sẽ chỉ phải chờ tôi thêm một chút ở trên đó. Tôi chưa thể ra đi ngay được.
Nói đoạn ông đào cây hoa chết cứng lên, trồng cây mới, rồi đứng dậy, gập ghế lại và đi về phía bãi đỗ xe. Vừa đi ông vừa lẩm bẩm gì đó đại loại như “bởi vì cuộc chiến chết tiệt đã bắt đầu”.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét